Lần nhập định này, chính là đủ ba ngày ba đêm.
Chờ đến khi thoát khỏi trạng thái này, Từ Tử Thanh chậm rãi thở ra một hơi, không biết nên mừng hay nên lo.
Y biết lúc này mình đã gặp được một cái đại vận, đã đem Ất Mộc Chi Tinh hấp thụ hoàn toàn, sau này còn tu tập công pháp phù hợp với linh căn, tất nhiên là càng dễ dàng tiến triển, mà hạt giống yêu đằng cũng bởi đã nhiều năm làm bạn nên tự phát dung nhập, cũng không cần mất công tốn sức thu phục, cũng không bị cái hạt giống khát máu này thôn phệ thần chí đến độ gian nan khổ cực.
Nhưng cũng vì vậy mà yêu đằng cũng trở thành cây bản mạng của y, sau này nếu yêu đằng bị tổn hại thì tu vi của y cũng bị tổn hại, yêu đằng bị hủy thì tu vi của y cũng bị hủy, trừ phi y không tu tiên nữa, nếu không phải cố gắng nghĩ ra biện pháp, làm cho yêu đằng ngày càng thành thục, mới có thể tính đến mấy chuyện khác được.
Từ Tử Thanh cũng biết, ngoài cây bản mạng, nếu muốn tu tập công pháp đến viên mãn, còn phải có thêm chín gốc cây thứ, bảo vệ xung quanh cây bản mạng, còn có thu thập thêm mấy cây thứ yếu. Cây thứ yếu sẽ nghe theo cây thứ, còn cây thứ sẽ nghe theo cây bản mạng, cuối cùng sẽ ngoan ngoãn phục tùng Từ Tử Thanh.
Hiện giờ y sầu lo cũng là vì yêu đằng, chỉ vì vùng đan điền đã có phản hồi lại, hạt giống yêu đằng đã nhận chủ, mấy ngày gần đây nó đã muốn nảy mầm, nếu nó muốn sinh trưởng, không thể không hút máu thịt của động vật sống.
Là Thị Huyết Yêu Đằng, nếu muốn nó sớm ngày thành thục, tất nhiên phải lấy máu của tu sĩ nuôi là tốt nhất, thứ hai là máu thịt của những loài thú có linh trí và tu vi, cuối cùng chính là máu thịt của người phàm. Nhưng có điều, Từ Tử Thanh nào có phải tu tà ma ngoại đạo đâu mà có thể coi mạng người như cỏ rác. Cho dù là yêu thú, nếu không phải mấy loại hung ác độc địa ăn thịt người, y cũng không muốn vì chuyện của mình mà gϊếŧ chóc khắp nơi. Bởi vậy nên có hơi khó xử.
Một lúc lâu sau, Từ Tử Thanh vẫn còn đang nghĩ cách tìm ra phương pháp vẹn toàn cả đôi bên, thì đột nhiên nhớ tới lời nói của bạch y nhân trong chiếc nhẫn, liền cười khổ.
Trước, đừng nói đến việc hạt giống yêu đằng nảy mầm, chỉ nói đến đến vấn đề hồn phách vẫn còn bất ổn, mới là vấn đề lớn cần giải quyết trước.Vì vậy thở dài, hiện giờ chỉ có cách là giải quyết từng việc từng việc một thôi.
Mười ngày sau——–
Trong đáy hồ dưới động thiên chẳng phân biệt được đâu là ngày hay đêm, chung quanh linh khí ngất trời, sinh khí dạt dào.
Trên một thảo nguyên ngát hương hoa cỏ có một thiếu niên mặc một chiếc áo đơn bạc đang ngồi khoanh chân, trên đỉnh đầu y là một đạo thanh sắc như nước lũ thẳng tắp rót vào, thần sắc thiếu niên nghiêm túc, thanh khí nhàn nhạt vờn quanh thân, mờ mờ ảo ảo.
Qua một hồi lâu, thiếu niên bỗng mở mắt, trong mắt lóe lên thanh mang, cả người được bao bọc trong khí tức linh hoạt kỳ ảo, ngay sau đó thanh mang nội liễm, thiếu niên khẽ mỉm cười, lại có vẻ vô cùng thân thiết.
Thiếu niên này chính là Từ Tử Thanh, bởi vì y đã được bạch y nhân đề điểm, để phòng lần thứ hai thần hồn bất ổn mà dẫn đến hồn phách ly thể, nên không hề đi vào giấc ngủ, trái lại còn trường kỳ nhập định, rèn luyện thân thể, đả thông huyệt khiếu, từng bước dần đem thần hồn ổn định lại, hồn phách cũng sẽ không tự ý rời khỏi thân thể lần nữa.
Cũng bởi vậy mà, Từ Tử Thanh cũng đã có thể sử dụng được nhẫn trữ vật, hiện giờ y hiểu rất rõ, trước đây y từng cho rằng không gian trong nhẫn là một thế giới hư vô, mà khoảng không hắc ám là do Từ Tử Thanh chưa từng bỏ mấy đồ lặt vặt vào bên trong. Bây giờ nếu hồn phách đã vững chắc rồi, y lại muốn câu thông cùng người trong nhẫn, không cần phải tự mình đi vào, chỉ cần đưa ý thức vào là được.
Nghĩ là làm, Từ Tử Thanh mặt mang nét cười, ý thức xuyên vào không gian trong nhẫn, thẳng tới một bãi đá nơi bạch y nhân đang ngồi.
“ Từ Tử Thanh mạo muội quấy rầy.” Giọng nói của y ôn hòa, chỉ mong đừng chọc cho bạch y nhân phiền chán.
Bạch y nhân không hề ngẩng đầu, cũng không nâng tầm mắt nhìn lên, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng tuyết.
Từ Tử Thanh thấy hắn vẫn chưa quát đuổi mình đi, trong lòng thầm vui mừng, liền nói: “ Tại hạ tới đây, là do có một chuyện muốn hỏi”. Y ngừng lại một chút, tin tưởng người này vẫn đang nghe, rồi mới nói tiếp “ Cái nhẫn trữ vật này là khi còn bé tại hạ nhặt được, đoạn thời gian trước ngoài ý muốn nhận tại hạ làm chủ. Tôn giá ký thân trong nhẫn, nói vậy chẳng lẽ vật này từng thuộc sở hữu của tôn giá. Không biết nếu tại hạ đem các vật lặt vặt đưa vào trong, không biết tôn giá có cảm thấy bất tiện gì hay không?”
Bạch y nhân lúc này mới mở miệng: “ Không, ngươi có thể dùng.”
Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, tuy nói nhẫn trữ vật có tác dụng rất lớn với y, cũng thuộc quyền sở hữu của y, nhưng y đã nhiều lần nhận ân huệ của bạch y nhân, nên cũng không muốn làm trái ý hắn. Thầm nghĩ nếu bạch y nhân bất mãn, cùng lắm thì không thể dùng thôi, y cũng sẽ tìm biện pháp khác. Nhưng hiện giờ là do y nghĩ nhiều mà thôi.
Ý cười của y càng sâu, lại thật sự thưởng thức phong tư khí độ của bạch y nhân, nhịn không được ý nghĩ muốn cùng hắn kết giao, cho dù nhân quỷ khác biệt, cũng không thèm để ý.
Còn nữa, hai người tính ra cũng coi như đã quen biết mấy tháng, Từ Tử Thanh cho là như vậy cũng không quá mức đường đột, liền tự cổ vũ mình một phen, tiến lên hỏi: “ Từ nay về sau, tại hạ với tôn giá cũng coi như hàng xóm láng giềng, tại hạ…tại hạ vẫn chưa biết cao tính đại danh của tôn giá?
Lời vừa nói ra, Từ Tử Thanh liền thấp thỏm.
Y nghĩ đối phương là quỷ mà còn có khí thế như vậy, khi còn sống chắc càng bất phàm. Y đã sống được hai kiếp, lần đầu tiên muốn kết giao một người bằng hữu như vậy, cho dù biết mình cùng đối phương cách biệt khá xa, nhưng cũng muốn thử một lần.
Bởi vì quá khẩn trương, Từ Tử Thanh cảm thấy thời gian như dài đằng đẳng, khó có thể đo lường được.
Cuối cùng nghe được câu nói——-
“ Ta tên Vân Liệt.”
——————–
Bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mới mở ra một lần, đoạn thời gian chưa mở, bí cảnh liền giấu mình ở một nơi hư vô mờ mịt, khiến người ngoài không thể vào được.
Nhưng hết thảy đối với chúng sinh trong bí cảnh lại không ảnh hưởng một chút nào.
Một ngày này, rõ ràng không phải ngày mở ra, lại có một thiếu niên ăn mặc đơn bạc đứng trong rừng, trên quần áo y nhiều chỗ chắp vá, đang chỉ tay giữa một mảnh linh khí dày đặc cây cỏ xanh mướt, trong miệng lẩm nhẩm, giống như đang nhắc đi nhắc lại cái gì đó.
Đột nhiên phía sau y có một cỗ lệ phong đánh tới, mùi tanh hôi nổi lên bốn phía, có một con Thiết Giáp Mãnh Ngưu cao cỡ hai người đang lao tới.
Con ngưu này vô cùng hung ác, hai mắt nó tràn đầy thú tính tham lam, lựa người mà cắn, cho rằng thiếu niên trước mắt này là bữa ăn có thể lấp đầy bụng, bốn vó lao nhanh, hai sừng nhọn hoắt lóe hàn mang quét tới, đâm về phía đối diện.
Mắt thấy thiếu niên không kịp đề phòng, sẽ bị cái sừng kia xuyên thủng, đột nhiên thiếu niên xoay người lại, vươn một bàn tay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một mầm trắng từ trong lòng bàn tay thiếu niên lấy tốc độ cực nhanh sinh ra, thoáng chốc đã duỗi ra thành một đằng mạn ( dây leo) mảnh thon dài.
Toàn thân đằng mạn là một màu tuyết trắng, giống hệt như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, cực kỳ nhu mỹ. Nhưng mà tốc độ sinh trưởng cũng cực kỳ nhanh, cơ hồ chỉ trong một tức đã mò đến bên cạnh Thiết Giáp Mãnh Ngưu, thành thạo quấn lên.
Tuy bạch đằng ( dây leo màu trắng) này to còn không bằng ngón út, cũng không có một phiến lá nào, cứ tưởng sẽ vô cùng yếu ớt, chỉ cần kéo một cái là đứt thành từng đoạn, ai ngờ Thiết Giáp Mãnh Ngưu lại giống như đυ.ng phải vật gì đáng sợ lắm, bốn vó đạp liên hồi, liều mạng giãy dụa, trong miệng cũng kêu rên không ngừng.
Thiếu niên thấy thế, than nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Chỉ thấy bạch đằng quấn ba vòng quanh thân Thiết Giáp Mãnh Ngưu, siết chặt đâm vào trong thịt, sau đó bạch đằng từ trắng bỗng nhuộm hồng, từ một màu hồng nhạt dần biến thành ửng đỏ, cho đến lúc chuyển thành đỏ thẫm, như màu máu.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên da thịt của Thiết Giáp Mãnh Ngưu tràn ra máu tươi, nhè nhẹ chảy dọc theo bốn vó rơi xuống mặt đất, hình thành mấy bãi máu nho nhỏ. Bạch đằng lặng yên vươn ra đầu mυ'ŧ vươn tới, ở những nơi máu rơi xuống nhẹ nhàng chạm vào, thoáng chốc đều hút vào hết.
Chỉ mới khoảng hai ba tức, Thiết Giáp Mãnh Ngưu liền lặng lẽ khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn có khung xương, lộ ra da lông… sau khi đem Thiết Giáp Mãnh Ngưu hút đến trống rỗng, bạch đằng liền vung lên, toàn thân từ từ co rút lại, từ từ ngắn lại, chui vào lòng bàn tay thiếu niên.
Lúc này thiếu niên mới xoay đầu qua, cuốn da trâu lại, cũng không thèm để ý gì tới xương trâu.
Thiếu niên này chính là Từ Tử Thanh, hiện giờ cách ngày hồn phách y được củng cố cũng hơn nửa năm rồi, hạt giống của yêu đằng năm tháng trước thì nảy mầm, được Từ Tử Thanh dẫn vào trong huyệt Lao Cung bên lòng bàn tay phải, ngày thường rất xinh xắn lanh lợi, ngọc tuyết khả ái.
Từ Tử Thanh thấy hình dạng của nó, ngược lại vô cùng yêu thích, chỉ khổ não làm sao để đút no nó. Thêm cả ưng nhỏ Trọng Hoa nay cũng đã dài hơn một thước, để thỏa mãn bản tính gϊếŧ thú của nó, y cuối cùng ra quyết định, lợi dụng linh lực bản thân cũng không kém, xuyên phá vòng xoáy dưới đáy hồ, lên trên bí cảnh bắt con mồi.
Lúc đầu vì để luyện tập kĩ năng đi săn cho ưng nhỏ, cho nên y thường xuyên bắt những loại không có linh trí như chuột thỏ các loại,.. nó một con, Từ Tử Thanh một con. Từ Tử Thanh liền đem mầm nhỏ yêu đằng ở lòng bàn tay, để trên người những con mồi loại nhỏ kia, để mầm nhỏ thỏa thích hút, mỗi ngày một con là đủ.
Sau đó yêu đằng từ từ sinh trưởng, phát ra tế đằng, đến đây thì nó phải ăn hơn mười con chuột thỏ mới đủ, kể từ đó, hai loài vật này liền gặp tai ương ngập đầu, rốt cuộc cũng làm người ta không đành lòng. Từ Tử Thanh cuối cùng hiểu được, máu thịt của chuột và thỏ không đủ, linh lực cũng ít, nếu muốn yêu đằng có thể no đủ, vẫn phải cần đến máu thịt của yêu thú.
Nhưng yêu thú có linh trí, Từ Tử Thanh cũng không muốn lạm sát, nên suy nghĩ ra một biện pháp.
Lấy thân mình ra dẫn dụ, ở trong bí cảnh đi tới đi lui, nếu yêu thú nào tới để săn gϊếŧ y, chắc chắn là loài ăn thịt người hung ác, nếu vậy gϊếŧ cũng không đáng tiếc. Nếu không đến săn gϊếŧ y, cũng sẽ không rơi vào bẫy, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh cũng không thấy khó xử nữa, mặc dù lúc yêu đằng ăn có hơi huyết tinh khiến y cảm thấy có chút không khỏe, chỉ cần không nhìn tới, thì cũng dần dần thành thói quen.
Hiện giờ, yêu đằng đã ăn xong Thiết Giáp Mãnh Ngưu, nên tự nhiên chui về trong đan điền chủ nhân để tiêu hóa, Từ Tử Thanh hơi ngẩng đầu, huýt một tiếng, trên bầu trời liền có một trận xé gió truyền đến, lông vũ tà tà bay xuống, một vật nặng rơi trên vai y.
Ngày đó chỉ là một con ưng nhỏ lớn không bằng cái nắm tay, hiện giờ nó đã dài hơn hai thước, móng cứng như thép, mỏ như móc câu, tinh thần phấn chấn hăng hái. Trên người nó một thân hắc vũ, mà phía trên hắc vũ, lại có một tầng kim linh tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn như được mạ một lớp vàng, phi thường chói mắt. Tư thái uy phong lẫm lẫm, uy vũ hùng tráng!
Hùng ưng đứng trên đầu vai Từ Tử Thanh, tuy có lực đạo nhưng cũng không làm tổn thương da thịt y, hiển nhiên là rất thân cận với y, một chuỗi động tác giống như nước chảy mây trôi, vô cùng quen thuộc.
Trong mắt Từ Tử Thanh hiện lên một tia sủng ái, nhẹ giọng hỏi: “ Trọng Hoa, hôm nay ăn no chưa?”
Hùng ưng nghiêng đầu kêu một tiếng, rất là vui mừng.
Từ Tử Thanh cũng liền cười nói: “ Việc hôm nay đã xong, ngươi cùng ta trở về, sau đó cùng nhau tu luyện.”
Hùng ưng gật gật đầu đáp ứng.
Hai người đi tới bên hồ, Từ Tử Thanh đem hùng ưng thu vào nhẫn trữ vật, thoáng chốc quanh thân linh quang chuyển động, đem nước hồ quanh thân đẩy ra ngoài. Y nhanh chóng nhảy xuống hồ, tìm vòng xoáy nhảy xuống!
Lực xoáy trong xoáy nước vô cùng mạnh mẽ, Từ Tử Thanh định trụ thân thể, nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng an toàn hạ xuống đất, bước nhanh trở lại trong động thiên.
Sau khi đi vào, y đem hùng ưng thả ra, nó ở trên không trung vỗ cánh nhào đầu bay vòng vòng, thất tha thất thểu làm Từ Tử Thanh cười một trận. Cũng không phải y làm khó Trọng Hoa, trong nhẫn trữ vật không thể chứa vật sống, nếu không qua canh ba, sẽ hít thở không thông mà chết. Tốc độ của Từ Tử Thanh khá mau, nên hùng ưng chỉ khó chịu một chút thôi, cũng không có gì đáng lo ngại.
Qua một lát, hùng ưng đập mạnh cánh, bay đến một cành cây cao nghỉ chân, Từ Tử Thanh khẽ cười, rồi lại tiếp tục nhập định.