Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 27: Vạn Mộc Chủng Tâm Đại Pháp

Đan điền đã hồi phục lại tất nhiên khiến y vô cùng vui mừng, nhưng tu vi đột ngột tiến nhanh như vậy, ngược làm người ta kinh hãi.

Từ Tử Thanh nhập định một lúc lâu, kiểm tra bên trong thân thể của mình nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra, sâu trong đan điền có một điểm đỏ nổi lên, giống như cái trước khi hôn mê y đã từng thấy qua. Cho đến khi dùng linh lực chạm vào, lại phát hiện ra một tia thân cận. Nhưng bản thân vật kia lại mang cảm giác hung ác khát máu, làm cho lòng người khó bề yên ổn.

Nhưng sau một khắc, trong thức hải lại vang lên mấy đoạn văn tự, cực kỳ rõ ràng, Từ Tử Thanh cẩn thận đọc, lại cảm thấy chữ như châu ngọc, thâm ảo không gì sánh được.

Đây là một thiên của pháp quyết , năm thiên đầu tiên thì giống y như đúc của , nhưng tới thiên thứ sáu thì Từ Tử Thanh chợt phúc chí tâm linh, chẳng biết tại sao trong lòng chợt có sở ngộ.

Hóa ra tâm pháp này là của một vị đại năng sáng lập ra, sau khi tu thành uy lực phải nói là mạnh đến không gì sánh được, có thể làm nghiêng trời lệch đất. Loại công pháp đặc biệt như vậy, trong phẩm cấp có một cái tên cực kỳ nhã nhặn, gọi là , mỗi một bộ được sinh ra, đều có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ trong chín ngàn thế giới.

Sau, vị đại năng gặp nhiều phiền phức vì công pháp này, bị người thân cận bên người phản bội, bị trọng thương phải trốn chạy, cuối cùng không thể sống sót. Vị đại năng dưới cơn hận thù, dùng hết linh lực của quãng đời còn lại, hao hết máu huyết, thay hình đổi dạng công pháp, ẩn dấu nó trong đống công pháp bất nhập lưu, đó là .

Nhưng dù sao cũng là tâm huyết cả đời, vị đại năng tất nhiên muốn truyền thừa lại cho đời sau, liền lập ra quy tắc, năm thiên trước chính là trụ cột trong trụ cột, đến thiên thứ sáu thì mới có thể gọi là chân chính chạm đến được tinh diệu của công pháp.

Mà muốn tu tập bộ công pháp này, yêu cầu cũng rất khó đạt tới.

Đầu tiên là phải tu hành trọn vẹn , giữa chừng không được tu tập công pháp khác, bằng không pháp lực không tinh khiết, liền vô duyên tu hành.

Thứ hai đó là phải tỉ mỉ cẩn thận chọn ra một hạt giống, đem dung nhập vào đan điền, lấy cây này làm gốc rễ.

Yêu cầu thứ nhất có liên quan tới đặc tính của .

Phương pháp này chính là đem hạt giống của vạn mộc hóa nhập vào đan điền, hấp thu vạn mộc khí, thôi sinh ra hình dạng vạn mộc, đem vạn mộc thu về cho mình dùng. Tu vi càng cao thâm, có thể chứa càng nhiều hạt giống, mà thu phục càng nhiều hạt giống thì tu luyện cũng càng mau, đôi bên đều vẹn cả đôi đường.

Nhưng mà người là người, cây là cây, nếu muốn người cây hợp nhất, cho dù có công pháp này tương trợ cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên phải chọn một cây làm gốc, lấy cây này đứng đầu vạn mộc, truyền mệnh lệnh cho mấy cây khác. Nếu không có cây này tương trợ, người thì chỉ là người, cây thì chỉ là cây, nếu muốn tu hành thành công bộ công pháp này, trăm triệu lần là không thể.

Mà yêu cầu cuối cùng cũng là khó khăn nhất.

Người tu tập công pháp này, phải có đơn linh căn hệ Mộc, như vậy khi hấp thụ linh khí mới không bị lẫn tạp chất. Bằng không, khi linh khí đi vào cơ thể, liền bị vạn mộc bài xích, cuối cùng dẫn đến kết cục tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết.

Vì vậy nếu không phải người có đơn linh căn, cũng không thể tu tập thành công pháp quyết.

Nhưng bị dấu trong đống bất nhập lưu, làm sao mà những thiên tài đơn linh căn hệ Mộc tuyệt đỉnh lại thèm tu tập chứ?

Có ba cái hạn chế như vậy, mà lại muôn vàn khó khăn, mặc dù nhiều năm qua có nhiều truyền lưu, lại không một người phát hiện bí mật được ẩn giấu trong đó.

Từ Tử Thanh có thể được kỳ ngộ này, phải nói là cựu kỳ hiếm có.

Đến lúc này, Từ Tử Thanh mới sáng tỏ, mình bị phán tư chất hạ hạ, là do phán đoán sai. Mà y xác thực là có đơn Mộc linh căn, chỉ là linh căn cực nhỏ, nên mới khiến pháp trận phản ứng yếu ớt như vậy. Ở Bách Thảo Viên y tu hành nhanh chóng như vậy, cũng là nhờ có đơn linh căn.

Suy nghĩ kỹ càng từng việc, Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác dở khóc dở cười.

Y vốn nghĩ mình đã bị số phận định đoạt là không thể tu tiên, không ngờ lại là do ông trời đùa giỡn một phen, cứ như thế lặp đi lặp lại, lúc thì y cho rằng như vậy, lúc thì lại cho rằng thế khác, chẳng lẽ là đang thử nghiệm chí tu tiên của y sao?

Suy nghĩ kĩ lại, này cũng không phải không có khả năng.

Tính tình Từ Tử Thanh có thể thích ứng trong mọi tình huống, nếu là một người phàm bình thường, thì cũng không có gì không tốt, nhưng nếu đã bước vào con đường tu tiên, khó tránh khỏi có hơi bình thản quá. Y không có nhuệ khí của thiếu niên, thế cho nên quá phận thuận theo tự nhiên, trái cũng được phải cũng được, ngược lại thành dao động không chừng. Hiện giờ gặp phải trắc trở, mài giũa tâm ý, khiến y càng kiên định hơn trước rất nhiều.

Nhiều lần trải qua sinh tử, Từ Tử Thanh rút ra được hai điều: Muốn làm người phàm, thì tự hủy linh căn đi, tìm con đường lui, ngày ngày sống cả đời trong thế tục, trong hàng ngàn hàng vạn thế tục, tự tìm một phương sống tiêu diêu tự tại; còn nếu muốn làm tiên nhân, phải trọn đời tiêu dao, từng bước hướng về con đường phía trước, vượt hàng ngàn hàng vạn hiểm trở, từ đó đánh tan tất cả ý niệm dao động, tâm chí trở nên mạnh mẽ, dù chết cũng không hối tiếc!

Hai con đường đặt ra trước mắt Từ Tử Thanh, nên đi con đường nào, y không khỏi cảm thấy hơi khó xử.

Từ Tử Thanh nhắm mắt nhập định, xem xét bên trong đan điền. Chỉ thấy trong đó sinh cơ bừng bừng, sinh khí cuồn cuộn không ngừng sinh ra, khiến cho kinh mạch như dòng nước, nhịp đập như sấm, ngũ tạng như núi, tinh khí như mưa, tự lập nên một tiểu thế giới rộng rãi. Cảnh tượng như vậy, giống như tất cả biến hóa đều nằm gọn trong lòng bàn tay, người phàm tục làm sao đủ khả năng để động vào.

Tĩnh tư một lúc lâu sau, y chợt mở mắt, hai luồng thanh quang ẩn hiện trong mắt, cả người đều thư sướиɠ.

Tu tiên!

Đến bước đường cùng còn có thể phùng sinh, có thể thấy được ông trời còn ưng thuận, cổ vũ y. Nếu đã như vậy, Từ Tử Thanh y cũng là một nam nhi tiêu sái, cứ tự nhiên thuận theo thiên đạo, bước vào tu chân thôi chứ còn sợ gì nữa!

Tâm ý đã định, nếu đã quyết ý rồi thì không thể cứ giống như trước “ Thuận theo tự nhiên” nữa, kể từ hôm nay, sẽ không còn người phàm tục mang tên Từ Tử Thanh nữa, mà chỉ có tu sĩ Từ Tử Thanh.

Không còn con đường nào để đi ngoài tu tiên.

Sau một phen tự vấn này, quanh thân Từ Tử Thanh phút chốc sinh ra một tia mờ ảo thoát tục, nhìn lại lần nữa, hồng trần tục khí trên người đều bay biến mất.

Lúc này y mới nghiêng đầu qua, nhìn thấy ưng nhỏ ở một bên đang thủ hộ cho mình, liền cười ngoắc tay: “ Trọng Hoa, lại đây.”

Hạt đậu đen trong mắt ưng nhỏ lóe lên tia ủy khuất, nghiêng đầu kêu “ Chiêm chϊếp” không ngừng.

Từ Tử Thanh cũng biết chính mình vừa rồi đã dọa đến nó, lại thấy nó bất ly bất khí ( không rời không bỏ), lại càng không quấy rầy lúc y nhập định thì càng thêm yêu thích nó hơn vài phần. Vươn một tay, chờ ưng nhỏ nhảy lên, liền lấy ngón tay xoa nhẹ đỉnh đầu nó, nhẹ giọng nói: “ Trọng Hoa đừng giận, hôm nay ta vừa được trở lại con đường tu tiên, ngươi nên vui mừng cho ta chứ.”

Giống như bị giọng nói của Từ Tử Thanh trấn an, ưng nhỏ đạp đạp hai cái móng vuốt. Khí tức nóng nảy trên người cũng dần lắng xuống bớt.

Từ Tử Thanh lại nói tiếp: “ Bất quá nếu ta đã có được vận may này, sau này càng không thể lười biếng, phải khổ tu không ngừng. Ngươi ngày thường có thể tự đi kiếm ăn chơi đùa, đừng quấy nhiễu ta.”

Ưng nhỏ thần tình vô cùng thân thiết, nhẹ mổ mổ vào tay y, đáp ứng.

Kỳ thực Từ Tử Thanh cũng có ý tưởng khác, y thầm nghĩ, nếu phụ mẫu của Trọng Hoa đều là yêu thú, cha của nó lại là kim ưng có một ít huyết mạch Đại Bằng, Trọng Hoa chắc cũng có thể tu hành. Tuy hiện giờ Trọng Hoa linh động hơn cầm thú bình thường khác, lại không biết đã mở linh trí hay chưa, mà cầm thú tu đạo cũng khác xa so với tu sĩ, nếu có thêm huyết mạch truyền thừa nữa thì càng không phải là chuyện dễ.

Từ Tử Thanh rất yêu thích ưng nhỏ, tất nhiên cũng muốn để nó tu hành, đáng tiếc không phải đồng loại, nên không thể dạy được. Giờ chỉ mong sao tu vi của mình sớm ngày tăng lên, tìm đường thoát ra khỏi bí cảnh Lâm Nguyên này, kiếm phương pháp tu luyện cho ưng nhỏ.

Dặn dò công việc cho ưng nhỏ xong, Từ Tử Thanh lần thứ hai tiếp tục nhập định.

Bởi vì đã có pháp quyết , Từ Tử Thanh cũng không lằng nhằng, liền tiến vào tu tập.

Nếu có thể tu thành thiên thứ sáu, tu vi cũng tự nhiên thăng tới tầng sáu Luyện Khí, nhưng phương pháp này ngoại trừ đả thông huyệt khiếu còn phải câu thông cùng với hạt giống đã dung nhập trong đan điền. Vì vậy Từ Tử Thanh đem linh khí tụ lại một chỗ, chậm rãi thâm nhập vào sâu vòng xoáy trong đan điền, nhẹ nhàng tiếp cận hạt giống.

Mới vừa đυ.ng vào, nó cũng không có phản ứng gì bài xích, trái lại còn có cảm giác thân thuộc, Từ Tử Thanh thầm vui vẻ, chậm rãi dùng ý thức dung nhập vào trong linh lực, cùng hạt giống tiếp xúc với nhau.

Nhưng khi vừa chạm đến, mặc dù hạt giống này vẫn chưa có động tác gì, lại có một lực đạo mạnh như cự thạch đập vào mặt! Từ Tử Thanh bị chấn tới nỗi ngất đi, trong thoáng chốc giống như hồn phách ly thể, bị hút vào một nơi hắc ám không biết tên.

Sau khi tiến vào, Từ Tử Thanh cảm thấy rất quen thuộc, chung quanh giơ tay không thấy được năm ngón, nhưng mà thân thể giống như có như không, giống hệt như lúc y bừng tỉnh khỏi ảo mộng mấy ngày trước vậy.

Tuy lần này y bị hạt giống kia chấn đến đến ý thức chấn động, lại không phải cố ý làm nên không bị vựng mê, cho nên thấy được trên ngón tay y có một điểm sáng nhạt, mà thân thể mình cũng như vậy. Liền bỗng hiểu ra, đoạn thời gian trước không phải y nằm mơ, mà là không biết do duyên cớ gì, sau khi hôn mê chìm vào giấc ngủ thì bị hút vào không gian trong chiếc nhẫn trữ vật này.

Cũng giống như trước đây, Từ Tử Thanh lảo đảo đi về phía trước, nhưng hình như lúc này đường có vẻ gần hơn trước, đi cũng không lâu lắm, liền thấy được thân ảnh của bạch y nhân.

Hắn vẫn giống như một tòa băng sơn tuyết địa, lại như một thanh hàn kiếm lạnh lẽo, ngồi ngay giữa một mảnh thiên địa hư vô.

Từ Tử Thanh sáng tỏ, hiện giờ y chỉ là một hồn phách, bạch y nam tử có khí thế vô cùng băng lãnh kia cũng là hồn phách. Nhưng thể xác của y còn nằm bên ngoài còn của hắn thì không, nếu y đoán không sai, thì nam tử là quỷ, còn y là hồn.

Sau khi rõ ràng mọi chuyện, trong lòng y càng thêm cảm kích.

Mặc dù chưa từng tu tiên, Từ Tử Thanh cũng biết hồn phách không thể rời cơ thể quá lâu, nếu không tam hồn thất phách bị phân tán, thân xác sẽ biến thành xác chết, linh hồn cũng biến thành cô hồn.

Bạch y nhân tính tình cô lãnh, vốn nên ngại y vướng bận, lại có thể nhiều lần đem hồn phách của y đuổi ra khỏi nhẫn, khiến cho hồn phách y trở về cơ thể, ân tình như vậy, nhân tình bình thường sao có thể sánh bằng chứ, đây giống như đại ân cứu mạng vậy!

Nghĩ xong, y im lặng đứng cách một trượng, chắp tay về hướng nam tử đột nhiên mở miệng nói: “ Công tử nhiều lần viện thủ, Từ Tử Thanh cảm động và khắc ghi trong lòng, không biết nên làm sao để báo đáp.”

Có lẽ trong lời nói của y tràn đầy cảm kích, bạch y nhân kia cuối cùng cũng hơi nâng mắt, để ý tới y một lần.

“ Không cần”. Giọng nói của bạch y nhân cực kỳ lạnh lùng, như băng ngọc tấn công, vô tình không gợn sóng, “ Nếu đã trùng tu, nên củng cố hồn phách, ra ngoài đi.” Liền phất tay áo một cái.

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy linh hồn như bị một trận gió cuồn cuộn nổi lên, cả người giống như cưỡi mây đạp gió, không ngừng kéo lui. Trong chớp mắt đã đi xa tới mấy ngàn dặm, trước mắt sáng ngời, nhập vào trong thể xác lại.

Lúc sau thân thể liền trầm xuống, chẳng mấy chốc đã tỉnh dậy.

Lúc này Từ Tử Thanh vẫn còn khoanh chân ngồi xếp bằng, còn chưa kịp nói gì thêm với bạch y nhân kia, thần hồn liền một trận kích động, vô số mảnh nhỏ ý thức của hạt giống yêu đằng tranh nhau mạnh mẽ tràn đến.