Từ Tử Thanh vuốt vuốt lông mao trên đầu ưng nhỏ, cười nói: “ Ngươi vậy mà mau lớn ghê.”
Ưng nhỏ ưỡn ưỡn bụng, hai ba cái lại nhảy lên cổ y cuộn tròn lại.
Từ Tử Thanh lúc này mới ngồi xổm xuống, cẩn thận tỉ mỉ nhìn cái cây. Cứ tưởng rằng y đã học thuộc lòng hết mấy quyển sách cổ linh thảo, cứ cho rằng đã đầy đủ hết. Vậy mà cái cây trước mắt này, y lại không biết, có thể thấy vật trong thiên hạ này rộng lớn vô cùng, trong sách vở làm sao có thể bao quát hết được.
Nhưng nếu không biết, thì cũng không biết nó có độc không, y cũng chỉ dám ngắm nhìn mà thôi.
Toàn thân cây có màu xanh nhạt, phiến lá xanh biếc như ngọc, từng phiến từng phiến đều trong suốt, dường như có thể nhìn xuyên thấu qua. Mà chỗ bị ưng nhỏ đào con trùng lúc nãy lên, làm cho Từ Tử Thanh nhìn thấy được rễ cây, nó có màu vàng nhạt, rễ dài giống như nhân sâm, cũng không sần sùi, không biết có tác dụng gì không, có dược tính gì hay không?
Nhìn qua một lần, Từ Tử Thanh liền đưa tay lấy bùn đất bên cạnh, lấp rễ cây lại. Trọng Hoa chỉ vì bắt trùng mà đào bới đất, nếu chỉ vì vậy mà để cái cây này chết uổng, cũng không tốt lắm.
Từ đó về sau, Từ Tử Thanh cùng với ưng nhỏ, hai người nhàn hạ sống trong động thiên này, ở nơi này khí hậu lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân nên không cần dựng phòng ở. Vì vậy Từ Tử Thanh cũng hưởng thụ một phen lạc thú màn trời chiếu đất, ban ngày thì cùng ưng nhỏ hi hi ha ha tìm trùng cho nó ăn, tối thì một người một ưng cùng nhau ra đáy hồ ngoài động ngắm xoáy nước, nếu mệt mỏi thì đánh một giấc, lại dùng linh khí bồi bổ cho thân thể, cứ vậy ngày qua ngày, sống cũng không có gì là khó khăn cả.
Chỉ là mỗi buổi tối Từ Tử Thanh đi vào giấc ngủ, thân bất do kỷ mà đi vào một nơi hắc ám sâu thẳm, mỗi lần lảo đảo đi về phía trước, đều có thể thấy bạch y nam tử kia.
Bạch y nhân vẫn không nói tiếng nào với Từ Tử Thanh, lúc đầu Từ Tử Thanh còn muốn mở miệng hỏi đường, sau đó thấy y đến, bạch y nhân chỉ phất tay áo một cái, Từ Tử Thanh liền bị tống ra.
Cứ mỗi ngày như vậy, Từ Tử Thanh cảm thấy hơi áy náy, nhưng lại không biết làm sao để điều khiển cơ thể mình, y rất muốn nói lời cảm tạ với bạch y nhân, nhưng mỗi lần đối mặt với hắn, lại không nói nên lời, y nghĩ bạch y nam tử lạnh lùng nghiêm nghị chắc cũng không thích nhiều lời, liền ghi nhớ một phần nhân tình này, cảm động, khắc ghi vào tâm, mong muốn sau này sẽ có cơ hội báo đáp.
Tuy là vậy, nhưng y cũng không biết nơi đó là nơi nào, thân phận của bạch y nhân là gì. Y từng nghĩ đó là đường đến Hoàng Tuyền, nhưng sau này thấy mình vẫn còn sống, nên cũng không biết nên suy đoán thế nào.
Bất tri bất giác, vậy mà đã hơn mười ngày, một ngày này, Từ Tử Thanh đang bồi ưng nhỏ ăn, không ngờ bụng bỗng kêu “ Ục ục”, y đưa tay sờ sờ bụng, lại cảm thấy đói vô cùng.
Hóa ra Ích Cốc Đan hạ phẩm đã hết công hiệu, đến hôm nay, y lại phải tìm gì đó để ăn.
Khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều việc làm y quên hết mọi chuyện , tâm tư Từ Tử Thanh trầm xuống, cúi đầu trạc trạc đầu ưng nhỏ cười nói: “ Trọng Hoa, ngươi cứ ăn trước, lát nữa theo giúp ta tìm thức ăn, được không?”
Ưng nhỏ nhẹ dụi vào gò má y: “ Thu”, coi như đáp ứng. Vì vậy tìm thêm một gốc cây để ưng nhỏ ăn trùng, sau đó Từ Tử Thanh tiếp tục đi về phía trước, tìm những cây đã kết quả chín. Đi được hơn trăm bước, phía trước sườn bên trái phát hiện có một thân cây gỗ cao khoảng bốn năm cây cao khoảng hai thước, quả mọc nặng trĩu, gần như kéo cong cả thân cây.
Từ Tử Thanh dừng bước, tiến tới nhìn, thấy quả cây rất tròn, cỡ giống như long nhãn, màu xanh hoặc đỏ hoặc tím, kết thành từng chuỗi to khoảng bàn tay mọc dưới phiến lá vàng, phát ra hương thơm nhàn nhạt.
Y liền dùng vạt áo bọc tay lại, hái một chùm xuống ngửi một cái. Hương vị đã chín, cũng không bị choáng váng hôn mê, chắc là có thể ăn, nhưng vẫn không tin tưởng lắm.
Nhưng hiện tại y phải ở dưới động thiên này không biết đến năm nào tháng nào, cho dù trong lòng ngờ vực vô căn cứ, cũng không thể để bản thân đói chết như vậy được. Suy nghĩ tới lui, y liền cẩn thận bóc một quả, lột vỏ, bỏ vào miệng liếʍ liếʍ.
Hương vị rất thuần hậu, y lại chờ trong giây lát, cũng không có cảm giác gì khó chịu, lúc này mới dám ăn. Lúc mới bỏ vào miệng, thì cảm thấy hương vị của thịt quả thật ngọt ngào, sau khi vào bụng thì hóa thành một cổ nhiệt lưu, thoáng chốc cơn đói đều tan biến hết.
Trong lòng Từ Tử Thanh vô cùng vui vẻ, chỉ mới ăn có nhiêu đây mà đã có công hiệu, nếu như vậy coi như có thể bớt được nhiều chuyện. Vì vỏ quả khá cứng rắn, y liền hái xuống vài xâu, cởi ngoại y ra, bao lại thật kĩ.
Đang muốn trở về, chợt thấy ưng nhỏ hưng phấn vỗ cánh bình bịch muốn bay lên. Từ Tử Thanh kinh hãi, Trọng Hoa vẫn còn nhỏ, làm sao có thể bay được?
Nhưng ưng nhỏ một đường lảo đảo bay, dù Từ Tử Thanh ở sau hô hoán cũng không chịu dừng lại, Từ Tử Thanh bất đắc dĩ, tâm tình càng thêm lo lắng, đành phải tăng tốc đuổi theo nó.
Khoảng thời gian từ trước tới nay, ngoài mấy con ấu trùng dưới gốc cây, Từ Tử Thanh vẫn chưa có gặp qua sinh vật sống nào khác, cho nên không cảm thấy có nguy hiểm nào ẩn nấp. Chỉ là phía trước là cánh rừng dày đặc cây cối, nếu để lạc mất Trọng Hoa, y không phải sẽ rất thương tâm sao?
Chỉ thấy ưng nhỏ bay vòng qua hai khóm cây, xuyên qua một mành đằng mạn, lại đi đến một nơi vắng vẻ. Chỗ này linh khí cuồn cuộn, so với địa phương bên cạnh còn nhiều gấp mấy lần. Chỉ trong phạm vi mấy thước vuông mà có thể trồng được mảng thực vật xanh mơn mởn.
Trong xoang mũi tràn ngập thanh khí, khiến người thoải mái, sau đó ưng nhỏ nhảy đến một chỗ đất nhỏ, vỗ vỗ một chỗ kêu “ Chiêm chϊếp” không ngừng.
Từ Tử Thanh chỉ cho rằng ưng nhỏ ngửi được mùi của loại trùng mới, không khỏi cười nói: “ Trọng Hoa, ngươi tìm được thứ gì tốt ?”
Ưng nhỏ nghiêng đầu nhìn y, dáng điệu ngây thơ khả cúc, trông đáng yêu vô cùng. Từ Tử Thanh cũng rất dung túng nó, liền chiều theo ý nó, lấy tay đào đào đất.
Đất ở nơi này hơi ẩm ướt, vân vê trong tay, màu có hơi đỏ, mùi đất cũng rất tươi mát, như có như không mang theo vị ngọt, thật sự là vô cùng hiếm thấy.
Đào được một khắc, vẫn chưa nhìn thấy con trùng nào, lại đào ra được một củ rễ cây màu xanh lớn chừng bàn tay. Màu sắc xanh đậm, dáng vẻ mọng nước, nỗi liễm một tia linh khí, xem ra có thể giải khát.
Từ Tử Thanh dùng vải bố bao nó lại, vừa thoáng nhìn qua thì thấy giữa mảnh đất xanh tươi còn có một điểm đỏ, liền cẩn thận quan sát. Đột nhiên, điểm đỏ đập vào mặt, ngay giữa mi tâm, Từ Tử Thanh cảm thấy đầu đau dữ dội như bị đại chùy đập một cái, nhất thời đầu bị chấn ong ong vang dội, ngã xuống ngất xỉu.
Ưng nhỏ ở một bên gấp đến độ “ chiêm chϊếp” liên tục, bay tới bay lui vòng quanh Từ Tử Thanh, nhưng vẫn không thể làm cho y tỉnh lại được. Củ rễ cây màu xanh giống như dầu tan vào nước, từ từ rót vào người Từ Tử Thanh, lúc này sắc mặt Từ Tử Thanh chợt xanh chợt trắng, da thịt trướng hồng, lại giống như có từng đạo thanh khí chuyển động dưới làn da, mới có thể làm cho nó dần dần biến mất.
Mà đối với Từ Tử Thanh lúc này là thời khắc cực kỳ nguy hiểm.
Mà cái vật màu xanh đó, kỳ thực chẳng phải củ rễ thực vật gì, mà là “Ất Mộc Chi Tinh”, sinh trưởng ở nơi có Mộc khí thịnh vượng nhất, qua vạn năm mới có thể kết một giọt tinh hoa, tinh hoa lắng đọng, lại trải qua vô số năm nữa, mới có thể ngưng tụ lại thành một khối chất kết dính, cuối cùng trở thành trạng thái rắn.
Động thiên này không biết năm xưa là do ai mở ra, cứ trong bí cảnh năm năm mở ra một lần, lại có vòng xoáy dưới đáy hồ, khó có người có thể vào trong đó. Mà động thiên này đa phần đều là những cây thấp lùn như Đằng La, Bích Thảo, đều thuộc Ất Mộc, vì vậy khí Ất Mộc cực thịnh, tích tụ qua nhiều năm, liền cho ra tinh hoa. Hôm nay có được một khối lớn chừng bàn tay như vậy, không biết phải dùng bao nhiêu năm tháng mới có thể hình thành ra được.
Nếu như Từ Tử Thanh may mắn, ăn Ất Mộc Chi Tinh vào, là có thể không ngừng sinh sôi ra khí âm nhu chữa trị đan điền, trở lại tu chân. Nhưng vận mệnh y đúng là xui xẻo, bởi vì trên Ất Mộc Chi Tinh có một hạt giống nương tựa đã nhiều năm. Mà hạt giống này lại là hạt giống của Thị Huyết Yêu Đằng.
Cái gọi là Thị Huyết Yêu Đằng, tên như ý nghĩa, chính là loại cây có hình dạng dây leo cuồng bạo khát máu nhất trong chín ngàn thế giới này, cực kỳ hiếm thấy, theo truyền thuyết nếu không phải nơi hung bạo đẫm máu thì nó không thể sống được. Khi dây dài ra, nó sẽ hút sạch máu thịt của vật sống, người phàm, tu sĩ , tiên nhân, phàm là vật có máu thịt đều có thể bị nó hút sạch, một khi bị nó quấn lên, thì đừng mơ có thể thoát.
Hạt giống này chẳng biết là do người phương nào mang đến, làm bạn cùng với Ất Mộc Chi Tinh quanh năm suốt tháng, nên lệ khí cũng thu liễm bớt, cũng không đâm chồi nảy lộc. Hôm nay Từ Tử Thanh vừa đến gần hạt giống, yêu đằng vừa ngửi được nhân khí, lập tức liền bắn lên, nếu lúc này Tử Tử Thanh không hấp thu Ất Mộc Chi Tinh, khiến cho nó có cảm giác quen thuộc, bằng không thì đã sớm trở thành một cái xác khô.
Nhưng mà dù gì thì nó cũng là một sinh vật khát máu tàn bạo, sau khi tiến vào cơ thể Từ Tử Thanh, y lập tức cảm thấy vô cùng thống khổ đau đớn. Hạt giống yêu đằng lại muốn ký sinh trên người y, trọn đời không chia lìa với Ất Mộc Chi Tinh.
Chỉ trong chốc lát, hạt giống yêu đằng đã dung hợp máu thịt cùng Từ Tử Thanh, Ất Mộc Chi Tinh cũng nhanh chóng thấm vào máu thịt, kinh mạch của y, tu bổ lại đan điền bị tổn hại. Hai cái vừa tranh giành cao thấp vừa tương hợp lẫn nhau, vì vậy Từ Tử Thanh hai mặt bị băng lửa giáp công, khi thì lạnh khi thì nóng, càng đau đớn khôn xiết!
Cuối cùng Ất Mộc Chi Tinh có năng lực cao hơn một bậc, tất cả tinh hoa tinh túy nhiều năm cuối cùng đều thuộc về Từ Tử Thanh, nháy mắt đã phục hồi lại đan điền bị vỡ. Ý thức Từ Tử Thanh mông lung, theo bản năng để chống lại thống khổ đang chịu đựng mà vận hành . Linh khí Ất Mộc càng điên cuồng dũng mãnh tiến vào, tự xuống tới linh căn, vận chuyển cực nhanh, mới phút chốc đã khiến y trở lại tu vi tầng một Luyện Khí, hai cỗ lực lượng tiện đà còn không ngừng đả thông huyệt khiếu, sinh trưởng không ngừng, luân chuyển không dứt,…
Sau một hồi, lại có mấy cái kinh mạch được đả thông, tu vi Từ Tử Thanh thoáng chốc nước lên thì thuyền lên. Hạt giống yêu đằng cảm thụ được sức sống của Ất Mộc Chi Tinh, vốn trong lòng thân cận, dần dần cũng an phận hơn.
Qua một lúc lâu sau tốc độ vận hành của cũng dần chậm lại, từ từ rồi dừng hẳn, mà linh khí thì vẫn còn dũng mãnh tiến vào, đột nhiên giống như bị cái gì ngăn trở, vô số âm thanh pháp quyết liền đánh sâu vào màng nhĩ, thẳng vào trong thức hải, va chạm qua lại, tuyên truyền giác ngộ!
Linh lực ở đan điền hình thành vòng xoáy, theo pháp quyết mới sinh ra xoay tròn nhanh chóng, linh lực chạy khắp bách hài, ngoại trừ những kinh mạch chưa đả thông thì thông suốt khắp mọi nơi, linh hoạt tự nhiên, sau đó lắng đọng lại ở đan điền, càng tích càng nhiều, hùng dũng không gì sánh được.
Hạt giống yêu đằng đang trú đóng trong mi tâm của Từ Tử Thanh, lúc này bỗng dưng bị một lực hấp dẫn tha túm xuống dưới, thâm nhập vào đan điền, bị cuốn vào trong vòng xoáy, từng chút từng chút bị cọ xát lệ khí còn dư lại, dần cùng vòng xoáy hòa làm một thể. Cuối cùng cũng bị thuần hóa.
Đúng lúc này, hai mắt Từ Tử Thanh chợt mở, miệng quát: “ Đốt” một tiếng, liền tỉnh lại.
Vừa mới thanh tỉnh, Từ Tử Thanh phát hiện ra biến hóa của bản thân, hiện giờ người y nhẹ như yến, cả người khoan khoái giống như vẫn còn tu chân. Y cúi đầu nhìn, rễ cây trong tay đã biến mất, nhất thời giống như có sở ngộ, lập tức liền khoanh chân, tìm tòi một chút, hóa ra đan điền đã hồi phục lại rồi!
Lại nhập định tra một chút trạng huống của bản thân, Từ Tử Thanh vô cùng kinh ngạc.
Hai mươi kinh mạch toàn thân, đã đả thông được tám cái, tình hình này… rõ ràng là hiện giờ y đã có tu vi tầng năm Luyện Khí!