Vốn là tu vi của Từ Tử Thanh cũng chỉ mới tầng một Luyện Khí mà thôi, bước vào con đường tu tiên cũng không quá mấy tháng, tâm lý cũng không có chênh lệch gì quá lớn. Suy nghĩ lại một chút, y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Từ Tử Thanh từ lúc trọng sinh đến nay, lúc mới đầu thầm nghĩ sống cả đời nơi điền viên sơn thủy, ở Từ gia thôn tiêu diêu tự tại ngày qua ngày đến già. Không ngờ, sau lại bị bức bách tiến vào tông gia, phải bước trên con đường tầm tiên vấn đạo. Nhưng đợi đến khi y tĩnh tâm tu tiên, muốn thưởng thức mỹ cảnh vô tận, thì lại bị một chưởng đánh về nguyên hình, trở lại thời điểm bắt đầu hết thảy.
Không biết đây có phải trò đùa của ông trời hay không, mà y lại gặp vô vàn trắc trở như vậy. Vốn y đã quyết tâm, lập chí tu tiên, nhưng có quyết tâm thì lại không có tu vi, có lẽ cũng là định mệnh như vậy rồi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Từ Tử Thanh vẫn còn có chút không cam lòng, lập tức ngồi tĩnh tọa, hấp thu linh khí lần nữa.
Chỉ là trước sau như một, linh khí ùa vào xuyên thấu qua linh căn đi thẳng vào đan điền, nhưng nơi này lại giống như hồ nước bị phá, mà linh khí thì giống như nước, vừa tiến vào trong, liền ào ào chảy ra, toàn bộ đều không thể tồn trữ. Còn lại một ít thì đi vào tứ chi bách hài, khó khăn lắm mới từ từ thấm vào được.
Thử nhập định hồi lâu, kết quả vẫn y như cũ, Từ Tử Thanh cũng không muốn tốn công vô ích nữa.
“ Quả nhiên…” Y thì thào mở miệng, trong lòng thất vọng cùng không cam lòng, cuối cùng là biến thành tiếc nuối nhàn nhạt.
Nếu đã là người tu tiên, thì cứ tuân theo thiên đạo đi. Thiên đạo khiến cho y không thể tiến thêm một bước, y cũng nên bình tâm tĩnh khí trở về tự nhiên đi thôi.
Thu hồi tư thái tĩnh tọa, Từ Tử Thanh tùy ý ngửa mặt lên trời, gối đầu lên tay nằm xuống.
Lúc này phảng phất như y đã về lại Từ gia thôn, làn gió êm dịu phất phơ, làm lòng người thanh thản dễ chịu, dần dần liền có chút buồn ngủ.
Đang hưởng thụ hương cỏ cây thơm ngát, bỗng nhiên có vật gì trong ngực ngọ nguậy tới lui, rất là ngứa. Từ Tử Thanh vốn cũng không muốn để ý tới, không ngờ nó lại kêu lên “ Chiêm chϊếp”, kêu liên tục, rất ồn ào ầm ĩ.
Từ Tử Thanh nâng mắt lên, thấy một con chim non đang vô cùng vui mừng đạp tới đạp lui trên người y.
Ngẫm nghĩ một hồi, Từ Tử Thanh bỗng nhớ lại, hình như lúc y hôn mê có nghe được tiếng chim kêu non nớt, lẽ nào là nó hay sao? Hơi cười cười, y mở bàn tay ra, làm một tư thế mời hiền hòa với chim non.
Chim non nghiêng đầu nhìn y một hồi, rồi mới nhảy nhảy đạp lên lòng bàn tay y, đối với y kêu to một hồi, rất là dễ nghe.
Từ Tử Thanh bị nó làm ồn đến không ngủ nổi nữa, thẳng người ngồi dậy. Chim non nhảy qua nhảy lại, Từ Tử Thanh nhìn sang, nhìn thấy vài mảnh trứng vỡ, trong đầu y linh quang chợt lóe, cũng hiểu ra được.
Đây không phải là quả trứng ưng y tiếp được ở trong bí cảnh hay sao? Hóa ra nó đã nở rồi.
Lần này đại nạn không chết, Từ Tử Thanh nhìn lại ưng nhỏ ngốc ngốc đã ở trong vạt áo của y một thời gian ngắn, trong lòng không khỏi nảy lên vài phần tình cảm ấm áp.
Y liền nâng ưng nhỏ đến gần, cùng với nó bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “ Hóa ra là ngươi. Vậy mà ta lúc trước lại không nhận ra ngươi, ngươi có giận ta không?”
Ưng nhỏ kêu hai tiếng: “ Thu thu”.
Từ Tử Thanh cười nói: “ Được rồi, lời ta nói ngươi nghe không hiểu, coi như ngươi không giận ta”
Ưng nhỏ lại nghiêng đầu: “ Thu?”
Từ Tử Thanh hơi trầm tư, lại nói tiếp: “ Ta với ngươi khó có được duyên phận này, không bằng làm bạn với nhau? Ngươi nếu đồng ý, liền ra dấu, ta cũng cho ngươi một cái tên.”
Ưng nhỏ làm như đã hiểu, dùng lực nhảy lên đầu vai Từ Tử Thanh, hướng cổ y dụi tới dụi lui.
Từ Tử Thanh cảm thấy thú vị, liền cười to nói: “ Tốt, tốt, tốt, ngươi theo ta ở một chỗ, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.” Y nhớ tới phụ mẫu của ưng nhỏ, lại thấy ưng nhỏ lúc này mới mọc có vài nhúm lông tơ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắc sắc, liền nói: “ Mẹ ngươi một thân hắc vũ, cha ngươi toàn thân kim vũ, hắc ý thâm trầm, vàng kim đẹp đẽ cao quý, ngươi thân là con, không bằng gọi ngươi “ Trọng Hoa”. Mà Trọng Hoa ở kiếp trước của ta nghĩa là tuế tinh, đó là sao Mộc, ta tu hành khí Mộc, nhưng giờ đã không thể tu hành. Ngươi ở cạnh ta, lấy tên “ Trọng Hoa” vừa là để kế thừa cha mẹ ngươi, cũng coi như thay ta cất giấu một tưởng niệm.”
Ưng nhỏ hai móng đạp liên hồi, như là đã đáp ứng.
Từ Tử Thanh liền kêu một tiếng: “ Trọng Hoa”
Ưng nhỏ “ Thu” một tiếng trả lời.
Bởi vì có ưng nhỏ làm bạn mà một chút tiếc nuối trước đó cũng tan biến hết, Từ Tử Thanh phủi phủi bụi đất trên người, mới phát giác lúc này thương thế trong cơ thể y tất cả đều chuyển biến tốt đẹp hơn.
Lúc này y mới nhớ tới, trước đó y không cam lòng nên đã ngồi tĩnh tọa, linh khí tiến vào cơ thể nhưng không thể tồn trữ trong đan điền, nhưng lại bồi dưỡng thân thể một lần. May là linh căn không bị hư hại, trong thiên địa linh khí hỗn tạp, mang tính hung tợn, nhưng khi được linh căn lọc qua, liền ôn hòa hơn. Hơn nữa y thuộc tính Mộc, tính Mộc ôn hòa, lại chứa đựng sức sống mãnh liệt, ở trong cơ thể y chuyển động một vòng, chữa trị toàn bộ nội thương.
Suy nghĩ vậy, trong lòng Từ Tử Thanh càng thấy vui vẻ.
Nếu có linh khí lúc nào cũng làm dịu cơ thể, tự nhiên có thể sống mà không sợ bệnh tật, mặc dù không thể tu hành, nhưng cũng có thể suốt đời khỏe mạnh. Còn hơn kiếp trước, muốn động cũng động không được, như bây giờ đã là vô cùng tốt rồi. Y thực sự không cần tham lam thêm nữa.
Đến lúc này, y đã triệt để buông xuống chuyện lúc trước, mỉm cười dùng đầu ngón trỏ trạc trạc đầu ưng nhỏ, đi nhanh về địa phương phía trước.
Ở đây phong cảnh vô cùng đẹp, không biết là ở nơi nào của bí cảnh. Từ Tử Thanh thấy bốn bề vắng lặng, cần phải hảo hảo đi thăm dò một phen, biết được làm sao mình đến được nơi này mới tốt.
Mới đi được vài bước, Từ Tử Thanh chợt cảm thấy bất thường, y giơ tay lên nhìn, chỉ thấy trên ngón tay út bên trái có đeo một cái nhẫn. Cái nhẫn này nặng trịch, không biết được chế từ vật liệu gì, màu sắc đen thùi, sáng óng ánh, vừa thấy liền biết không phải phàm vật. Nhẫn có hình dạng đầu ngậm đuôi rồng, trông rất quen mắt.
Từ Tử Thanh cả kinh, đưa tay sờ sờ cổ, sợi dây y buộc ở đây sớm đã không còn, y nhìn qua bên cạnh, quả nhiên sợi dây đỏ kia đã đứt, nằm ở trên cỏ.
Đây là…vì sao?
Từ Tử Thanh khó hiểu vô cùng, chiếc nhẫn này đột ngột nằm trên ngón tay y, y có ý muốn đem nó gỡ ra, lại không nhúc nhích được tí nào, giống như cùng ngón út dán chặt lại, kín kẽ không kẽ hở. Bất quá chiếc nhẫn này hình dáng cổ phong, lại sáng bóng, kết hợp cùng với ngón tay Từ Tử Thanh trắng nõn thon dài trông vô cùng đẹp mắt.
Không nghĩ ra, y cũng liền không nghĩ nữa. Này có thể cũng là pháp khí gì đó, …y cúi đầu thấy mặt trên có máu, liền nghĩ ngợi, có lẽ là do y bị thương vô tình bị máu dính vào, mới có thể làm nó mất đi vẻ cũ nát, lộ ra kim ngọc bên trong. Nó có phẩm cấp gì Từ Tử Thanh cũng không thể xác định, nhưng nếu muốn sử dụng pháp khí, các tu sĩ thường dùng pháp khí lấy máu nhận chủ, đi tế luyện thêm, thì thời điểm sử dụng nó mới càng thêm như ý.
Chỉ tiếc hiện giờ Từ Tử Thanh rơi vào tình cảnh này, linh lực trên người tiêu tán, dù có lưu lại một chút trong huyết nhục nhưng cũng không cách nào lấy ra, chớ nói gì đến kích hoạt pháp khí.
Rũ tay xuống, Từ Tử Thanh tiếp tục đi về phía trước. Ngũ giác của y vẫn linh mẫn, dường như có thể nghe được cách đó không xa có tiếng nước ầm ầm rầm rĩ. Y rơi xuống đây rồi tỉnh lại trong này tất nhiên không thoát được quan hệ với hồ nước đó.
Lúc y bước đi, thấy trên mặt đất còn đọng nước ướt sũng, nhiều nơi còn đọng không ít nước, nhất thời càng thêm chắc chắn, cũng bước nhanh hơn.
Đi khoảng chừng ba trăm bước, đi được hết bãi cỏ, ở phía trước thấp thoáng có thạch nham hiện ra. Từ Tử Thanh sửng sốt, thạch nham này hình như là nối liền với thạch động, y rõ ràng là chìm xuống đáy hồ, làm thế nào mà vào được trong núi.
Nhưng đợi đến khi y đi đến cuối mới biết là mình đoán sai rồi.
Trước mặt có một cái sườn dốc, cực kỳ dài, nối liền với thạch động. Động cũng không cao lắm, lại được một chút nước đọng chảy róc rách cọ rửa, hơi nước rất lạnh, Từ Tử Thanh đứng ở chỗ này có thể ngửi được mùi hơi nước nhàn nhạt.
Tiếng nước ù ù lúc nãy càng lúc càng gần, giống như có chút vang vọng, y chậm rãi dọc theo mép sườn dốc đi xuống dưới, trong lòng nghĩ, phải luôn tìm hiểu đến cùng mới tốt.
Lúc đi xuống sườn núi, sườn núi có hơi trơn trợt, không dễ đi lắm, Từ Tử Thanh đi rất cẩn thận, bây giờ y rất yêu quý tính mạng của mình. Đến khi xuống khỏi sườn núi, chỉ thấy nơi này có một cái ao nước đọng, nước rất nông, chỉ đến khoảng mắt cá chân. Y tiếp tục bước qua cái ao, thấy ở phía trước có chút bùn nhão, bùn đất màu đỏ đen, trông rất là phì nhiêu.
Tiếng nước càng ngày càng vang dội, Từ Tử Thanh không khỏi ngẩng đầu, vừa nhìn thì nghẹn họng trân trối.
Hóa ra phía ngoài thạch động, có một lốc xoáy rất lớn rất cao!
Nước xoáy xoay ngược chiều kim đồng hồ, lũ lượt xoay tròn, âm thanh tựa như tiếng sấm, bạo phát như núi!
Tình cảnh này giống như thiên khí hàng thế, vô cùng chấn động! Mà tiếng nước từ trung tâm cơn xoáy nước cũng ầm ầm cuộn trào.
Thiên nhiên tạo hóa sao mà tráng lệ, Từ Tử Thanh ở đây nhìn thấy, không khỏi vui vẻ thoải mái, thần trí giống như bị câu đi mất. Một lúc lâu sau, y dần định thần trở lại, bản thân mình chìm xuống đáy hồ, nhờ gặp duyên phận mới có cơ hội giữ được tính mạng. Đến lúc này y coi như chặt đứt ý niệm muốn đi ra ngoài trong đầu, phía trên thanh thế lớn như vậy, hiện giờ thân thể y lại yếu ớt bạc nhược như vậy, căn bản không thể chống đỡ lại dòng nước xiết. Suy nghĩ lại mỹ cảnh trong động, giống như nơi thần tiên phúc địa, nếu ở lại nơi này, cũng không tính là ông trời đối xử tệ bạc.
Đang suy nghĩ thì cổ bỗng có chút đau đớn, là do ưng nhỏ mổ hai cái, Từ Tử Thanh hoàn hồn, nghiêng đầu bắt nó xuống, cười hỏi: “ Trọng Hoa, làm sao vậy?”
Ưng nhỏ vỗ vỗ hai cái cánh bé bé, xoay về hướng bên trong thạch động nhún nhún nhảy nhảy, rất là nôn nóng.
Từ Tử Thanh không đành lòng trái ý nó, cũng chiều theo ý đi vào. Xoáy nước này tuy rằng tráng lệ, nhưng sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nên cũng không cần đứng ngốc ở đây hoài.
Bởi vì ưng nhỏ vội vàng, nên Từ Tử Thanh cũng bước nhanh hơn. Tới một thảm cỏ xanh tươi mát, Từ Tử Thanh thấy mà tâm thần sảng khoái. Thẳng đến lúc Từ Tử Thanh đi tới một thân cây cao tới thắt lưng phía trước thì ưng nhỏ mới kêu lên dừng lại. Từ Tử Thanh cũng ngừng lại.
Ưng nhỏ nhanh chóng nhảy nhảy tới rễ một gốc cây, hai móng cào cào lung tung. Đất bị đào ra, lộ ra một con ấu trùng, không giống những con ấu trùng màu nâu đen bình thường sống trong đất, mà con này trắng trắng mập mập, dáng vẻ ngây thơ.
Từ Tử Thanh ngẩn người, có chút hiểu ra.
Quả nhiên, ưng nhỏ cúi người xuống, một hơi bắt con trùng, ngẩng đầu nuốt vào bụng.
Từ Tử Thanh mỉm cười, từ sau khi y tiến nhập bí cảnh không lâu thì đã ăn Ích Cốc Đan nên không biết đói khát gì, lại quên mất ưng nhỏ vừa mới phá xác là phải ăn uống gì đó. Hóa ra nó nôn nóng như vậy, là bởi vì đói bụng.
Ưng nhỏ liền đào thêm bốn năm con nữa để ăn, sau đó quệt quệt mỏ vào phiến lá, mới xoay người nhảy lên bàn tay đang vươn tới của Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh chợt phát hiện, lông tơ trên người ưng nhỏ cư nhiên có thể dùng mắt thường thấy được nó dài ra một chút.