Vô tri vô giác, trong đầu trống rỗng, chẳng biết giờ là ngày hay là đêm, cũng không biết mình là ai, đến từ đâu. Chỉ có một mình cô đơn lẻ loi du đãng trong thiên địa, nhẹ lâng lâng, cảm thấy cơ thể mỏng manh như tờ giấy, phảng phất như chỉ cần một cơn gió nhẹ, sẽ phân tán đi khắp nơi.
Đột nhiên giống như mặt đất bằng phẳng nổi lên tiếng sấm làm kinh động, nhất thời linh cơ hiện ra, chợt tỉnh giấc. Thân ảnh mịt mờ hư vô cũng dần dần ngưng trọng, mặc dù không nặng nề nhưng cũng không có cảm giác nhẹ hẫng lâng lâng như vừa nãy nữa.
Từ Tử Thanh ngước nhìn, trước mắt là một mảnh tối đen.
Không có một con đường nào ở phía trước.
Trong thoáng chốc, Từ Tử Thanh nhớ lại, lúc này y hẳn đã chết chìm dưới đáy hồ, trở thành một thi thể rồi. Làm sao hiện giờ vẫn còn ý thức, không biết chuyện gì đã xảy ra?
Mà thân thể y trở nên hư vô, vươn tay chạm vào, có thể đυ.ng đến đồ vật nhưng truyền lại chỉ có cảm giác lạnh lẽo. Suy nghĩ một chút, Từ Tử Thanh cho rằng, chính mình lúc này sợ rằng chỉ là một linh hồn. Nếu có thể trọng sinh, có thể tu tiên, thì chuyện sau khi chết y biến thành linh hồn cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng mà bốn phía quá mức tối tăm không một tiếng động, nếu cứ ngây ngô ở chỗ này, sợ rằng không được bao lâu y sẽ phát điên lên mất.
Âm thầm quyết định, Từ Tử Thanh cố lê thân thể, lảo đảo đi từng bước từng bước về phía trước.
Không có ánh sáng, không nhìn thấy đường, tất cả chỉ có thể dựa vào trực giác. Từ Tử Thanh không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng, phát hiện ở phía trước có một bóng trắng.
Nơi tối tăm thế này, sao có thể xuất hiện bóng trắng? Làm sao có thể thấy rõ bóng trắng?
Trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong nháy mắt lại cảm thấy mừng như điên. Bất luận phía trước có thứ gì, còn tốt hơn so với một mình cô đơn ở nơi hắc ám này chẳng biết năm tháng.Vì vậy, Từ Tử Thanh càng bước nhanh hơn, hướng về phía bóng trắng mà đi.
Ước chừng đi khoảng hơn một ngàn bước, bóng trắng càng thêm rõ ràng, hóa ra là một bãi đá, xung quanh vẫn còn tăm tối. Mà trên bãi đá có một người đang ngồi, hai mắt nhắm chặt, tóc dài chấm đất.
Đó là một nam tử mặc bạch y, nhìn không ra tuổi tác, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi. Sống lưng hắn ngồi thẳng tắp, khuôn mặt lạnh băng hệt như băng tuyết vạn năm không tan, vô tình vô tâm, không lo không sợ, không giận không vui, phảng phất như một thanh hàn kiếm, đỉnh thiên lập địa, tản ra lãnh ý khiến người ta cách xa ngàn dặm.
Một người như vậy, dung mạo ra sao cũng không phải điều trọng yếu, bởi vì quanh thân được một đoàn kiếm ý mãnh liệt bao phủ, khiến người ta nghĩ, hắn chính là kiếm, hay kiếm chính là hắn. Mà trong kiếm ý lại mang theo sát ý vô biên, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái thần hồn cũng bị đông lạnh cứng ngắc.
Dù hắn đứng trong một đám người, cũng vĩnh viễn không bao giờ bị người bỏ qua. Lần đầu tiên nhìn hắn sẽ thấy hắn mang theo kiếm ý tận trời,… lần thứ hai nhìn,… ai cũng không dám nhìn lần nữa.
Từ Tử Thanh đi đến gần, bỗng nhiên đứng lại. Y đã hiểu ra, bóng trắng lúc trước y nhìn thấy có lẽ là nam tử mặc bạch y này.
Người nam nhân này, trên người kiếm ý hòa lẫn cùng sát ý quá mức đáng sợ. Từ Tử Thanh đã từng thấy qua người sử dụng kiếm mạnh nhất, là Từ Tử Phong đã đến kỳ Trúc Cơ, cũng từng kinh diễm vì pháp lực của một nhát kiếm có thể ngăn trở được đòn đánh của một tu sĩ đồng cấp. Nhưng thời điểm nhìn thấy người nam nhân này, dù cho hắn chưa từng nhúc nhích, thậm chí ngay cả lông mi cũng không chớp một cái, kiếm khí của một kiếm kia, ở trước mặt hắn cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Khác biệt giống như đom đóm cùng ánh trăng vậy.
Nam nhân như vậy cho dù Từ Tử Thanh đồng dạng cũng là nam tử cũng phải tán thưởng không ngớt.
Y làm người đã hai kiếp, kiếp trước coi như cũng sống trong gia đình quyền cao chức trọng, cho dù triền miên trên giường bệnh, nhưng kiến thức cũng không thấp. Y cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng bất luận kẻ nào có khí thế thế nào cũng không thể so sánh với nam tử trước mắt.
Nếu không phải mình đã “ chết” rồi, Từ Tử Thanh rất muốn cùng người này kết giao.
Nhưng mà y nghĩ kĩ lại, nếu như mình đã xuống Hoàng Tuyền, chẳng lẽ bạch y nhân này cũng là người cùng đường? Có lẽ y có thể đi lên hỏi đường một chút.
Từ Tử Thanh cố gắng chịu đựng hàn ý tận xương, đi vào kiếm khí bao phủ bốn phía, rốt cuộc cũng hơi đến gần nam tử đó y mới thi lễ: “ Tại hạ Từ Tử Thanh, ở chỗ này lạc đường. Không biết huynh đài có thể chỉ đường cho tại hạ?”
Thanh âm của y là thiếu niên trong sáng, lại mang theo lắng đọng cùng nhu hòa, có thể làm cho người nghe vô cùng có hảo cảm.
Bạch y nhân giống như nghe thấy được, tóc dài trong làn kiếm khí hơi lất phất, mở mắt ra.
Cặp mắt kia giống như ẩn chứa sát ý quyết tuyệt chưa từng thấy từ trước đến nay, ngay khoảnh khắc mở ra, đột nhiên tuôn ra hai luồng kim mang lạnh như băng! Nhưng ý niệm đó chỉ là ý niệm, không phải cố ý nhắm vào Từ Tử Thanh.
Bởi vậy, Từ Tử Thanh chỉ lui về phía sau vài bước, liền đứng vững vàng thân thể, duy chỉ có sắc mặt là hơi trắng bệch.
Bạch y nhân không lên tiếng, hắn phất tay áo, Từ Tử Thanh đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, thoáng chốc liền hôn mê.
Đồng thời bên tai lại đột nhiên nghe được vài tiếng chim non nớt, hàn ý quanh thân rút đi, chỉ còn lại cảm giác ấm áp….
….
Lại nói lúc Từ Tử Thanh rơi xuống hồ, trên bờ chỉ có hai người nét mặt biến sắc. một trong đó là Hạ lão đầu, ông dốc lòng dạy dỗ Từ Tử Thanh, hảo tâm đưa y vào bí cảnh để mở mang kiến thức, không ngờ lại làm y bỏ mạng tại đây, tâm huyết từ trước đến nay xem như uổng phí. Ông lần này trở về lại phải tuyển thêm một tên tạp dịch nữa, nhưng Từ Tử Thanh chăm chỉ chịu học, có châu ngọc phía trước, người đến sau….Nhớ tới trước đây cũng từng tuyển vài người, Hạ lão đầu cũng chỉ thầm lắc đầu, cầu mong tổ tông Từ gia phù hộ.
Mà người còn lại chính là Ngụy Tình, hắn cùng với Từ Tử Thanh cũng có gút mắt, đầu tiên là gϊếŧ chết Ban Thân Yêu Xà vô tình cứu Từ Tử Thanh một mạng, sau lại được Từ Tử Thanh cứu giúp, mới bảo vệ được tính mạng. Hai người bọn họ vốn là không ai nợ ai, nhưng rốt cuộc vẫn có chút quan hệ. Ngụy Tình nhớ lại tác phong của Từ Tử Thanh, khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ là tuy hai người có lòng cứu người, nhưng đứng trước trận đối chiến của tu sĩ Trúc Cơ, kiếm quang đầy trời, khí thế cuồn cuộn, căn bản không thể chen vào, càng miễn nói đến nhảy xuống hồ cứu giúp.
Nam tử tuấn lãng vóc người thon dài đứng cạnh hắn thấy đệ đệ mất cánh tay, đau lòng không thôi, lúc này vừa thấy Ngụy Tình lộ vẻ xúc động, sợ hắn không vui, liền mở miệng hỏi: “ Ngũ đệ, đau sao?”
Ngụy Tình ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “ Chỉ là cụt tay thôi, không đáng nhắc tới, trở về có thể nối lại.” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đem việc của hắn cùng Từ Tử Thanh kể lại một lần, lại nói: “ Nhị ca, phẩm tính của Từ Tử Thanh này không tồi, nếu có thể sống sót, ngày sau có thể sẽ bất phàm.”
Nhị ca này cùng hắn là một mẹ đẻ ra, tên là Ngụy Hào, nghe đệ đệ nói vậy, mặc dù không có nhiều ấn tượng với Từ Tử Thanh cũng an ủi: “ Chưa chắc là không có cơ hội, nếu may mắn cũng có thể sống sót.”
Ngụy Tình thở dài: “ Chỉ hi vọng như thế.”
Hai người nói xong, đều biết bất quá chỉ là tự mình an ủi mà thôi. Từ Tử Thanh đã bị đánh vỡ đan điền, còn bị trọng thương, hồ nước lạnh như vậy, làm sao có thể sống được? Cho dù mạng lớn cuối cùng có thể được nước cuốn vào bờ, đến lúc đó bí cảnh bị phong bế, hắn lại không có tu vi, ở trong bí cảnh căn bản là không thể sống được chứ nói gì chờ được đến lần tiếp theo bí cảnh mở ra.
Mà Từ Tử Thanh vô tri vô giác, ở trong nước không lâu, không ngoài sở liệu của mọi người, ngất đi. Y từ một thân thể dần dần mất đi sinh khí, tự nhiên nặng nề, chậm rãi chìm xuống, rơi vào đáy hồ tối đen, trở nên thối rửa.
Chỉ là người bên ngoài không hề biết, sâu bên trong dưới đáy hồ có một lốc xoáy, nơi đó dòng nước chảy xiết, vật sống đều tránh xa, không dám đến gần. Mà Từ Tử Thanh không còn ý thức, lại bị cuốn vào, sau vô số số lần xoay chuyển trong lốc xoáy, đột nhiên rớt xuống!
Hóa ra sâu trong lốc xoáy, đa phần nước hồ bị cuốn lên, không rơi xuống được, nên chừa ra một lỗ hổng. Mà lỗ hổng này lại nối liền với một thạch động, Từ Tử Thanh liền rơi thẳng tắp xuống, ngay bên ngoài lối vào động.
Ở đây cũng có nước đọng, rất cạn, nhưng vẫn rất rét lạnh. Từ Tử Thanh nằm đó một hồi, không bao lâu mi mắt đã kết sương. Nếu cứ tiếp tục nằm đây sẽ chết vì bị đông lạnh.
Nhưng nhờ trời thương xót, hôm nay đúng là ngày mỗi tháng một lần lốc xoáy theo luật lệ của bí cảnh hạ xuống thấp. Chỉ thấy cột nước cao ngập trời thoáng chốc hạ xuống, đánh vào mặt đất văng tung tóe, vừa vặn trút vào thạch động, đem cả Từ Tử Thanh đánh văng vào trong huyệt động! Từ Tử Thanh thân bất do kỷ, bị đẩy mạnh vào sườn núi, bị lực phản chấn cực lớn hất văng lên, sau đó từ từ rơi xuống, Từ Tử Thanh bị đánh văng lên lại rơi xuống dưới, hộc ra một ngụm máu.
Nguyên nhân chính là các loại tao ngộ, sợi dây đỏ trên cổ Từ Tử Thanh bị văng ra, quả trứng ưng trong vạt áo trước ngực cũng bị lộ ra. Một ngụm máu này vừa hay dính một ít vào quả trứng ưng, còn một ít dính vào chiếc nhẫn trên sợi dây đeo cổ, nhất thời ánh sáng chói mắt tỏa ra. Từ Tử Thanh nằm bất động trên mặt đất, qua một lúc vẫn không có phản ứng gì.
Thật lâu sau, trứng ưng bị phá vỡ, tiếng chim kêu chiêm chϊếp, nho nhỏ nằm trên người tiểu thiếu niên, động đá im lặng cũng dần dần có thanh âm.
….
Từ Tử Thanh bị bạch y nhân kia phất tay áo qua, thiên toàn địa chuyển thì bỗng nhiên ngũ giác dần khôi phục, y đột nhiên hiểu được, mình đây là thức tỉnh.
Tròng mắt dưới mí mắt vòng vo đảo tới đảo lui, Từ Tử Thanh mơ mơ hồ hồ không biết đã ngủ bao nhiêu lâu đột nhiên mở mắt, từ từ giơ lên cánh tay bủn rủn che lại ánh mắt. Ánh sáng vô cùng chói mắt, y nhẫn nại hồi lâu, mới mở mắt ra lần nữa, lúc này đã dần dần thích ứng với ánh sáng.
Buông cánh tay xuống, Từ Tử Thanh vẫn vô lực nằm một hồi, cảm thấy cơ thể không chỗ nào là không đau. Nỗ lực nửa ngày, cuối cùng y chống tay từ từ ngồi dậy. Cũng may đau đớn không còn như trước, cũng không có đau đớn hơn, nói vậy có lẽ y không bị gãy xương chỗ nào cả. Nhưng không biết hiện giờ y đang ở đâu?
Từ Tử Thanh khó khăn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nơi mình đang nằm là một nơi tràn ngập màu xanh hoa lá, xa xa đủ loại hoa rực rỡ khoe sắc, còn có thật nhiều cây cối san sát. Y hít một hơi, khoang mũi đầy ngập hương thơm, nơi này linh khí còn dày đặc hơn gấp mười lần ở trong bí cảnh! giống như chỉ cần hít thở một cái, đều có linh khí cuồn cuộn mà đến, hoàn toàn không cần hấp dẫn đến!
Chẳng qua linh khí theo linh căn mà vào, lại không thể tồn trữ trong đan điền thì… Từ Tử Thanh chợt giật mình.
Đan điền của y đã bị phế, mặc dù vẫn còn linh căn, nhưng cũng không còn cách nào tu hành được… Trừ phi, có đan dược có khả năng trọng tố lại đan điền, bằng không cũng là công cốc.
Nhưng với tình cảnh hiện nay của Từ Tử Thanh mà nói, tất nhiên là không có khả năng xảy ra.
Vậy một hồi tu tiên, chỉ giống như một hồi ảo mộng thoáng qua.