Bắt được con tin, Điền Đào càn rỡ cười, quát to: “ Các ngươi muốn giữ tính mạng hắn, liền đem Xích Viêm Quả dâng cho lão phu, lão phu tự nhiên sẽ thả hắn, bằng không…. Lão phu cũng không đảm bảo hắn có thể lông tóc vô thương!”
Người bị hắn bóp cổ là một người trẻ tuổi tuấn nhã, mặt mày còn chưa nảy nở, thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vô cùng gầy ốm yếu ớt. Sắc mặt y có hơi kinh hoàng, nhưng vẫn không hoảng loạn, cũng không có thái độ cầu xin.
Chẳng qua lúc Điền Đào đang đắc ý, thì đám người Từ gia lại hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có hơi cổ quái.
Chỉ có một vị lão giả lôi thôi đứng ra mở miệng, cầu khẩn: “ Điền tiền bối, trĩ tử vô tội, mong ngài giơ cao đánh khẽ!”
Thấy ông chỉ có tu vi tầng chín Luyện Khí, Điền Đào làm gì thèm để ý đến ông, gã chỉ nhìn Từ Tử Phong, tay càng bóp chặt hơn: “ Từ gia tiểu nhi, nếu ngươi không giao linh vật ra, ta liền bẻ gãy cổ hắn, để coi ngươi làm sao công đạo với Từ Chính Thiên!”
Từ Tử Phong khẽ nhíu mày: “ Ta vì sao phải hướng gia chủ công đạo!”
Điền Đào âm ngoan cười nói: “ Bởi vì sai lầm của ngươi, mà ấu tử của Từ Chính Thiên phải chết, làm sao không cần công đạo chứ!”
Ánh mắt Từ Tử Phong đảo qua thiếu niên, nhưng lại bất vi sở động: “ Người này chỉ là một tạp dịch trong Bách Thảo Viên, không phải ấu tử của gia chủ. Điền Đạo hữu, ngươi nhầm rồi.”
Hóa ra tên quỷ xui xẻo bị đang bị bóp cổ chính là Từ Tử Thanh.
Y đứng cạnh Hạ lão đầu để ông tiện bảo vệ, chưa từng dám đi ra trêu chọc đám hôi điệp, chỉ đứng yên bảo vệ bản thân. Không ngờ tới đột nhiên bị tai bay vạ gió, tự dưng có người bóp cổ y bắt tới, cho dù Hạ lão đầu có phản ứng kịp, cũng không thể ngăn cản đối phương.
Trong lòng Từ Tử Thanh vô cùng thấp thỏm lo sợ, nhưng cũng may kẻ này cũng là tu sĩ trong Ngũ gia, nghĩ có lẽ mình cũng không dễ dàng chết, nên cũng không sợ hãi nữa. Cho đến khi nghe được thân phận của mình từ trong miệng Điền Đào, nhất thời dở khóc dở cười.
Kiếp trước thân phận của y cũng rất tôn quý, không thiếu gì người muốn lấy y ra để áp chế phụ mẫu huynh trưởng, nhưng kiếp này thân phận không có một cái địa vị gì, lại bị lấy ra uy hϊếp, nghe cứ như trò cười.
Cũng không thể trách Điền Đào hiểu lầm, Từ Tử Thanh chỉ có tu vi tầng một Luyện Khí, nếu thân phận tầm thường, tuyệt đối không có vé tiến vào bí cảnh. Mà mọi người ai cũng biết gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên có một nhi tử song linh căn chưa thành niên, vừa mới bước vào con đường tu tiên hơn một năm, đã có tu vị tầng một Luyện Khí, đúng là thiên tư trác tuyệt. Bộ dáng Từ Tử Thanh như vậy, khí độ lại cực thong dong chẳng phải khiến cho người ta hiểu lầm sao?
Hiện giờ bị Từ Tử Phong vạch trần, Từ Tử Thanh không biết lúc này nên khóc hay nên cười, vô cùng lo lắng cho cái mạng nhỏ của y. Y biết người của Điền gia trước giờ luôn ngang ngược kiêu ngạo, Điền Lượng chỉ có tu vi tầng năm Luyện Khí mà đã cậy vào gia thế muốn quất roi người trong tộc khác, còn gã Điền Đào này lại là tu sĩ Trúc Cơ, ai biết gã có thẹn quá hóa giận mà đem Từ Tử Thanh gϊếŧ chết hay không?
Nhưng Từ Tử Thanh cũng không muốn chết, liền giương mắt hướng về Hạ lão đầu cầu xin giúp đỡ, lại âm thầm vận chuyển linh lực trong cơ thể, nếu đến thời điểm cuối cùng y cũng có thể cố sức đánh ra một đòn.
Điền Đào không hề tin cái lí do này.
Gã thầm nghĩ, nếu thân phận thiếu niên này không tôn quý, với cái tu vi này làm gì có cửa tiến nhập bí cảnh? Càng đừng nói đến được một lão đầu nhi tu vi tầng chín luyện khí cầu tình cho, chắc quan hệ của hai người cũng không cạn. Nếu tên này cho dù không phải ấu tử của Từ Chính Thiên cũng chưa chắc không có tác dụng.
Từ Tử Thanh có thân phận gì, không phải đệ tử nào của Từ gia cũng biết. Nhưng những người ở đây đều là đệ tử xuất chúng của Từ gia, tất nhiên đều nhận thức ấu tử của gia chủ. Vì vậy khi thấy trò hề của Điền Đào, mọi người chỉ cười thầm mà thôi.
Nhưng thật ra Hạ lão đầu rất lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Từ Tử Phong có chút phức tạp.
Từ Tử Phong đã tới Trúc Cơ, đối với hắn những người tu vi thấp hơn hắn chỉ là những con kiến hôi, hắn vô cùng chướng mắt. Chỉ là dù gì thì hắn cũng nợ Hạ lão đầu một phân nhân tình, hơn nữa tài nghệ chăm sóc linh thảo của Hạ lão đầu cũng không tầm thường, hắn chưa hẳn là không cần dựa vào nó, nên cũng cấp cho ông ít mặt mũi.
Nhất thời mở miệng nói: “ Mặc dù không phải ấu tử của gia chủ, nhưng cũng là con cháu Từ gia, Điền đạo hữu không bằng buông tay, cũng tránh khỏi sứt mẻ tình cảm hai nhà.”
Ngữ khí của hắn thật bình thản, cũng không có bao nhiêu thật tình ở bên trong. Gia chủ Điền gia Điền Thăng cùng với Từ gia đã sớm xé rách da mặt, hiện giờ nói thật tình cảm hai nhà cũng chẳng còn gì cả. Nhưng lời nói của một tu sĩ đồng cấp như Từ Tử Phong nói ra, Điền Đào nếu không ngu ngốc, ít nhiều gì cũng phải có chút cố kỵ.
Hạ lão thì lại vô cùng cảm kích Từ Tử Phong, phải biết trong mắt Từ Tử Phong những người như Từ Tử Thanh trong mắt hắn không có một phân lượng gì, có thể được tu sĩ Trúc Cơ vì y nói một câu, đã là thiên đại ân huệ.
Từ Tử Thanh hô hấp mỏng manh, y cũng mong Điền Đào dừng tay, y không hề muốn chỉ vì một việc vô nghĩa mà mất đi tính mạng. Trong lòng y có chút cảm kích Hạ quản sự cùng Từ Tử Phong, nhưng trước khi bảo toàn được tính mạng, tất cả cũng chỉ là nói xuông cho xong.
Điền Đào thấy Từ Tử Phong lên tiếng, càng thêm đắc ý. Gã liền cười lớn một tiếng, mang theo Từ Tử Thanh nhảy ra khỏi động. Hạ lão đầu vô cùng lo lắng cho thiếu niên tương lai sẽ kế thừa y bát của ông, nhất thời phi thân đuổi theo. Từ Tử Phong thấy Điền Đào không nể tình, vùng lông mày càng thêm nhíu lại, cũng cưỡi kiếm quang đuổi theo. Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, đặc biệt là Mạnh Uyển Khâm không biết suy nghĩ gì, cũng đuổi theo.
Vì vậy đám tu sĩ cũng thi triển pháp khí, đồng loạt đuổi theo ra ngoài động. Lần này đến động phủ tìm kiếm bảo vật không được, đa phần đều là “ Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo”, hiện giờ thấy hai nhà Từ Điền có mâu thuẫn, không biết phía sau còn có thêm âm mưu nào khác không, tóm lại mọi người đều nổi lên hăng hái.
Điền Đào cũng không đi xa, chỉ là lo lắng trong động chật hẹp, bị người của gia tộc khác nhìn chằm chặp như hổ đói mà tộc nhân của gã chưa chắc đã kịp viện thủ, nên chạy ra khỏi động tìm nơi rộng rãi, cũng tiện tùy cơ ứng biến hơn.
Không lâu sau tất cả người Điền gia đều đến vây quanh người Điền Đào, người của Từ gia thì đứng đối diện, hai bên cũng có những người của Tam gia Mạnh gia, Ngụy gia, La gia đứng chung quanh quan sát, có thể nói là thập phần náo nhiệt.
Từ Tử Thanh từ trước đến nay vẫn luôn thầm nghĩ yên lặng tu hành, từng chút từng chút tích góp thực lực, chưa từng ngờ tới chỉ một chuyến đến bí cảnh lại lâm vào tình cảnh có thể thu hút ánh mắt chú mục của mọi người như thế này. Hiện giờ y cũng không biết nên bộc lộ cảm xúc gì, nhưng người còn chưa tới tuyệt lộ thì vẫn nên bình tĩnh. Y không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ biết xiết chặt nắm tay, thừa dịp tìm cơ hội.
Hai phe giằng co, Điền Đào vuốt râu cười, vẻ mặt âm ngoan: “ Từ đạo hữu, lão phu xưa nay không thích nói lời vô ích. Ngươi cũng chớ níu kéo quan hệ cùng lão phu, nói cái gì tình cảm.” Hắn cười lạnh, nói: “ Nếu gia chủ biết lão phu làm ra chuyện này, có khi còn vui mừng nữa là.”
Từ Tử Phong mặt trầm như nước, hắn bị mất mặt, cũng không giận chó đánh mèo lên đầu Hạ lão đầu, mà lại nổi lên sát khí với Điền Đào. Điền gia cùng Từ gia dù gì cũng sớm xé rách da mặt, gã này còn có tu vi Trúc Cơ, nếu hôm nay không diệt trừ, sau này sẽ thành mối họa lớn đối với Từ gia!
Điền Đào càng bóp cổ Từ Tử Thanh chặt hơn, há mồm nói: “ Từ Tử Phong, ngươi có muốn đổi hay không?”
Từ Tử Thanh bị xiết đến tái cả mặt, hô hấp càng khó khăn hơn. Mồ hôi y chảy ròng ròng, âm thầm ngưng tụ linh lực toàn thân, nhân lúc tất cả mọi người đều đang nhìn Từ Tử Phong thì lặng lẽ đem Bạo Viêm Phù còn dư lại nắm chặt trong tay phải, tay trái cũng nắm một cái Lục phù, chờ có cơ hội sẽ ném ra.
Từ Tử Phong nổi lên sát ý với Điền Đào, tự nhiên cũng không thèm trả lời. Hắn đứng dây dưa ở đây kéo dài thời gian kỳ thực là đang ngưng tụ linh lực, muốn phát ra một chiêu kiếm khí có thể ngay lập tức gϊếŧ chết gã!
Từ Tử Thanh nhìn về phía Hạ lão đầu, Hạ lão đầu cũng cảm thấy có gì đó bất thường, lần thứ hai hỏi ý kiến Từ Tử Phong. Chỉ là Từ Tử Phong lại phất tay, xem ra chuyện lần này ông đã không còn quyền xen vào.
Trong lòng Hạ lão đầu biết nhất định không thể nào có chuyện dùng Xích Viêm Quả đổi lấy Từ Tử Thanh, vì quả này có tác dụng rất lớn, chỉ cần ai có nó là có thể tạo ra một tuyệt thế thiên tài đơn linh căn. Đối với bộ tộc Từ gia đây là một trợ lực rất lớn. Còn Từ Tử Thanh tuy hiện giờ cũng không kém, cũng là người phù hợp kế thừa Bách Thảo Viên nhất, nhưng dù sao y cũng chưa trưởng thành, không đáng để trả đại giới như vậy.
Nghĩ đến đây, với lòng trung thành và tận tâm hơn trăm năm nay với Từ gia, tuy rằng rất thương Từ Tử Thanh nhưng ông chỉ đành lực bất tòng tâm.
Từ Tử Thanh thoáng nhìn thấy nét mặt Hạ lão đầu từ vội vàng đến trầm lặng rồi lại đến áy náy, liền biết lựa chọn của ông, mới vừa rồi một tia hi vọng vừa nhen nhúm giờ liền biến thành tuyệt vọng. Nếu muốn người khác tương trợ, chỉ sợ là không thể.
Từ Tử Thanh nhắm mắt lại. Nếu đã đến đường cùng, chỉ có thể…
Nói xong Điền Đào nở nụ cười, thấy được khí thế của Từ Tử Phong, thần sắc liền ngưng trọng. Nhưng vào lúc này, gã lại nghe một tiếng nổ vang từ trên người truyền đến, mặc dù không cảm thấy đau đớn gì, nhưng cũng làm gã có chút kinh ngạc. Liền cúi đầu nhìn lại, thấy rõ lục quang đang chớp động. Hóa ra thiếu niên đang bị gã kiềm chế sử dụng Độn Quang Phù, phút chốc đã cách xa gã mấy trượng.
Nhưng Điền Đào là tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể dễ đối phó như vậy được? Chẳng qua gã chỉ hơi lơ là vậy mà để một tiểu bối tầng một Luyện Khí chạy thoát khỏi tay gã, đúng là vô cùng nhục nhã! Ngay lúc đó gã không thèm so đo cùng Từ Tử Phong nữa mà lật tay, phóng một đạo lực cực mạnh đem bắt Từ Tử Thanh trở lại.
Từ Tử Phong mâu quang lạnh lẽo, nắm bắt cơ hội, lập tức giơ cao kiếm, chém thẳng về phía Điền Đào. Nếu đã muốn gϊếŧ gã thì không thể mềm lòng được!
Điền Đào không lường trước được Từ Tử Phong sẽ xuất thủ, quả thật vô cùng kinh sợ. Gã cũng không kịp làm gì nhiều, chỉ kịp phóng một chưởng đánh nát đan điền của Từ Tử Thanh, liền lui về phía sau, lập tức nghiêng người để tránh né kiếm khí dày đặc. Từ Tử Phong rèn sắt khi còn nóng, không để gã kịp điều tức, liền chém ra ba phát kiếm. Điền Đào bị ép tới gắt gao, vô ý đưa tay lên đỡ, bị một kiếm chém sâu tới tận xương.
Hai người đều giận sôi lên, đến lúc này đã là một trận chiến ngươi chết ta sống.
Đám tu sĩ đều không nhìn thấy, người bị Điền Đào đánh văng đã rơi thẳng tắp vào cái hồ phía sau.
Lại nói đến Từ Tử Thanh không thể trốn thoát lại bị Điền Đào tung chưởng dùng lực kéo về liền biết được mình đã không còn đường sống nào. Sau đó đan điền bị đánh nát, đau nhức không ngừng lan tỏa khắp toàn thân, lại rơi vào trong nước, khắp người đều vô cùng lạnh lẽo.
Nước hồ lạnh như băng không ngừng xâm nhập vào miệng mũi, Từ Tử Thanh giãy dụa tứ chi, muốn bơi lên. Nhưng y chưa từng học qua bơi lội, trên người lại bị thương nặng, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi chìm xuống, không bao lâu, bốn phương tám hướng đều toàn là nước,…
Ngực càng ngày càng lạnh, ý thức cũng dần dần mơ hồ, Từ Tử Thanh vẫn không muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị chìm xuống.
Có lẽ lúc này đây, lại không thể sống nổi,…
Mùi vị của tử vong, không ai có thể hiểu rõ hơn y cả.