“ Từ tiền bối muốn đi đâu vậy?”. Có người nhìn thấy Từ Tử Phong như vậy, liền thất kinh hỏi.
Lại có người linh cơ khẽ động, kêu lên: “ Chẳng lẽ Từ tiền bối đã tìm được sơ hở, chúng ta mau đi theo đi, nhất định có thể phá được khốn cục này!”
Nhất thời tiếng nói hỗn loạn, mọi người càng thêm ra sức gϊếŧ điệp, chỉ cần có lỗ hổng, liền phóng sâu vào huyệt động theo Từ Tử Phong. Đám hôi điệp cũng theo chân bọn họ, thoáng chốc một đám tu sĩ cùng một đám hồ điệp trùng trùng lớp lớp nối đuôi nhau chạy sâu vào trong động.
Thất Thải Huyễn Điệp xem ra là vật thủ hộ trong động, hiện giờ cũng không còn tham chiến cùng tu sĩ, không bao lâu liền kéo đi sạch không còn một mống. Những tu sĩ còn lại may mắn đào thoát, tự nhiên cũng nhún người đuổi theo. Về phần Hạ lão đầu không bị hồ điệp tấn công nữa, nên ngừng lại, xoay người trở lại bên cạnh Từ Tử Thanh.
Hạ lão đầu thấy dưới tẩu thuốc không chỉ có mình Từ Tử Thanh, không khỏi nhíu mày: “ Tiểu tử, đây là ai?”
Ngụy Tình không đợi Từ Tử Thanh mở miệng, liền chắp tay nói: “ Vãn bối là Ngũ lang Ngụy Tình, kiến quá tiền bối.” Hắn biết lão đầu lôi thôi này có tu vi trên mình, lại đối với hắn không có hảo cảm, không muốn ở đây chọc người chán ghét nữa liền cáo từ rời đi.
Từ Tử Thanh lúc này mới giải thích: “ Ngụy công tử đã từng cứu vãn bối một mạng, mới vừa rồi y gặp khó khăn, vãn bối không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Thần sắc Hạ lão đầu hơi bớt giận, ông biết xưa nay Từ Tử Thanh tâm địa thiện lương, nhưng nhờ vậy cũng thấy được nhân phẩm y chính trực. Tuy nói trong đám người tu tiên rất nhiều người vong ân bội nghĩa, bất quá gia giáo của dòng chính Ngụy gia cũng không tệ, cũng không cần quá mức để ý. Liền nói rằng: “ Như vậy cũng được. Ngươi hãy theo ta vào bên trong.”
Từ Tử Thanh thấy Hạ lão đầu không trách cứ, trong lòng vui mừng, đáp: “ Vâng”
Hai người cũng nhanh chóng bay sâu vào huyệt động. Sơn động này khá sâu , đường vào cũng quanh co, chật hẹp. Càng đi sâu vào trong càng thấy nhiều xác điệp rơi trên đất, cũng có càng nhiều vết tích đạo pháp. Hai bên động có rất nhiều xương khô chồng chất, nghĩ tới những người này đều do Thất Thải Huyễn Điệp hại, trong lòng Từ Tử Thanh liền có chút trắc ẩn. Đáng thương cho những tu sĩ này, nhiều năm tìm kiếm đường thăng tiên, lại gặp vận rủi mà chết oan chết uổng.
Không bao lâu sau, đường đi dần được mở rộng sáng sủa hơn. Nhưng mà tầm nhìn phía trước vẫn bị hôi điệp che lấp, ùn ùn kéo đến, trông rất bất thường. Đám tu sĩ tập kết một đường, cùng đám hôi điệp chiến đấu không ngừng.
Trong lúc đó Từ Tử Thanh nhìn chăm chú không phải là đám tu sĩ mặt xám mày tro mà là thứ đang đánh nhau với Từ Tử Phong.
Lại nói huyệt động này so với bên ngoài còn lớn hơn gấp mấy lần, nhiệt khí bên trong cuồn cuộn bốc lên xông đến nỗi làm người ta đầu váng mắt hoa, như muốn ngất đi. Đám tử điệp giống như chiếm được tiện nghi gì, khí thế tăng mạnh, càng thêm ra sức cắn xé.
Mà bố cục trong động cũng rất bất thường, bề ngoài có chút giống một cái bình bụng to, đá trên vách núi toàn là hình tròn khảm nên vô số điệp ảnh. Mà bên trong có một bãi đá, vô cùng to lớn, trên bãi đá có một cái thạch đàn, trong đàn có đất, trên đất có một gốc cây, toàn cây phủ màu lục bích, trong sáng như ngọc, trầm tĩnh phát ra ánh sáng.
Mà trên cây kết ra một quả trái cây, quả lớn cỡ nấm đấm, nặng trịch làm cong cả cành. Loại trái này phát ra khí tức lạnh thấu xương, lại mang theo hương vị nóng bỏng ngấm vào lòng người, nóng đến mức làm người ta muốn tan chảy ra.
Từ Tử Thanh đứng ở cự ly xa như vậy còn có thể cảm giác được linh lực nồng đậm truyền tới, là hệ Hỏa, phẩm chất tương đối tốt, xem hình thái này, rõ ràng là đang thành thục.
Từ Tử Thanh còn nhận ra được, vật này gọi là “ Xích Viêm Quả”, có công hiệu chiết xuất linh căn.
Cái gì gọi là chiết xuất?
Phải biết rằng trên đời này có hằng hà vô số người tu tiên, mà người có linh căn thì có hàng trăm loại không loại nào giống loại nào. Trong đó người có linh căn tứ, ngũ pha tạp rất nhiều, lên trên nữa là người có tam linh căn, song linh căn…Càng là tư chất tuyệt hảo, càng thưa thớt không gì sánh được. Mà người có đơn linh căn có thể nói là kỳ tài ngút trời, ngàn năm khó gặp.
Mà công hiệu của Xích Viêm Quả này, là loại bỏ đi những thứ rườm rà chắt lọc ra những cái tinh túy nhất.
Giả sử như, có một tu sĩ chưa nhập môn, hắn là song linh căn Thổ Hỏa, sau khi hắn ăn Xích Viêm Quả vào, là có thể loại bỏ được Thổ linh căn, chỉ còn dư lại Hỏa linh căn. Chỉ trong nháy mắt, từ một tư chất phổ thông liền có thể biến thành thiên tài tuyệt thế! Mà nếu có tam linh căn, cũng tương tự loại bỏ một cái, còn lại hai cái…Từ đó có thể biết, chỉ cần ăn loại quả này, tư chất lập tức có thể bay lên nhất đẳng, con đường tu tiên cũng ngày càng bằng phẳng, có thể nói đây chính là thần vật!
Có điều những tu sĩ muốn ăn loại quả này phải chưa có linh nguyên mới có hiệu quả. Nhưng việc này cũng không sao, chỉ cần những thế gia này mang loại quả này về trong tộc, lựa một đứa trẻ có nhiều linh căn trong đó có hỏa linh căn, đừng nói là tạo ra một truyền nhân song linh căn, cho dù là đơn linh căn cũng là chuyện có thể xảy ra!
Mê hoặc lớn như vậy, có thể nào không làm cho người ta không đổ xô chạy theo như vịt.
Quả nhiên, những tu sĩ ở đây ngửi được hương vị của Xích Viêm Quả đều lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng mà thiên địa sinh ra dị quả tất nhiên cũng có linh vật bảo hộ. Xích Viêm Quả này sinh trưởng trong xào huyệt của Thất Thải Huyễn Điệp nên tất nhiên cũng thuộc sỡ hữu của chúng nó.
Lại có người nói, Thất Thải Huyễn Điệp là chủ ảo cảnh, Xích Viêm Quả có tác dụng lớn đối với tu sĩ, nó cần gì phải cực khổ liều chết giữ khư khư, làm cho con cháu phải chết một mảng lớn như vậy chứ?
Kỳ thực lời ấy sai rồi.
Thất Thải Huyễn Điệp chính là yêu thú, có thể tạo ra ảo cảnh, nhưng bản thân nó lại mang thuộc tính Hỏa. Mà lân phấn trên người nó rơi xuống có tác dụng ăn mòn đồng thời cũng mang theo nhiệt độc. Nếu mẫu điệp ăn Xích Viêm Quả, tuy không có hiệu quả chiết xuất linh căn nhưng có thể khiến tu vi tăng mạnh, thậm chí có thể tiến thêm một cấp.
Cho nên con quái vật lớn mà Từ Tử Phong đang đối phó chính là mẫu điệp của Thất Thải Huyễn Điệp. Cánh nó xải rộng dài khoảng năm sáu thước, râu có thể co duỗi, cánh sắc bén có độc, trên đuôi có móc câu có độc. Nhìn vậy nhưng bình thường nó rất dịu ngoan, toàn dựa vào tử điệp bảo hộ.
Nhưng bây giờ con mẫu điệp này có vẻ rất nóng nảy.
Hai cái râu thật dài đong đưa lên xuống theo một quy luật kỳ lạ, phát ra từng đạo âm hưởng, như trường tiên phá không, thanh thế kinh người. Mà móc câu sau đuôi nó lại cong lên trên, mũi nhọn đen thùi, hai cái cánh càng vỗ càng phát ra từng trận mùi hương ngọt ngào, mang theo độc tính kinh người.
Con mẫu điệp này nhẹ nhàng bay lơ lửng trước bãi đá, đem toàn bộ Xích Viêm Quả che ở phía sau, hai con mắt kép không hề chớp, mang theo sát ý rét lạnh nhìn thẳng vào Từ Tử Phong.
Từ Tử Phong cũng không dám coi thường con mẫu điệp này, hắn giơ cao trường kiếm, mũi kiếm lấp loé bạch quang lớn, do kiếm khí ngưng tụ ra.
Đột nhiên, độc câu( móc câu có độc) sau đuôi mẫu điệp khẽ nhếch lên, thình lình duỗi tới, giống như một sợi roi vung vẫy xé gió lao thẳng vào đầu Từ Tử Phong! Nếu như đâm trúng, không thể nghi ngờ là óc bay tung tóe!
Từ Tử Phong nhẹ lắc thân, không biết hắn làm thế nào né tránh được độc câu kia, trở tay giương kiếm, kiếm khí cùng độc câu chạm nhau, nháy mắt vang lên một tiếng “ Xuy” ! Kiếm khí ngắn một ly mà có thể phản chấn hất độc câu trở về. Mẫu điệp há mồm, phát ra sóng âm vô hình, phảng phất như có như không. Mà Từ Tử Phong lần thứ hai vung kiếm chém ra “ Xoẹt, xoẹt” vài cái, sóng âm kia không một cái nào có thể đến gần gắn.
Mẫu điệp càng thêm lộ vẻ hung lệ, mắt thấy độc câu bị phá hủy, lao vυ't xuống, muốn dùng cánh cắt bỏ đầu Từ Tử Phong. Từ Tử Phong nghiêng người né tránh, trường kiếm lại càng múa may như tiếng gió thổi sấm dậy.
Ngay lúc này, chợt có người cả kinh kêu lên: “ Mau nhìn bụng của mẫu điệp kìa.”
Có người một mặt đang chống đối tử điệp, một mặt lại nhìn qua đây. Quả nhiên, phần đuôi của mẫu điệp run run, giống như có thứ gì đó sắp từ chỗ đó chui ra.
Hạ lão đầu cũng cả kinh: “ Mẫu điệp sắp đẻ trứng!”
Từ Tử Thanh hỏi: “ Hạ quản sự, lẽ nào có chuyện gì không ổn?”
Hạ lão đầu liền thở dài nói: “ Mẫu điệp xưa nay ôn thuần, duy chỉ có thời điểm sắp đẻ trứng tính tình mới trở nên dữ dằn. Mà hôm nay nó tìm được một gốc Xích Viêm Quả, chắc là muốn đẻ trứng trên đó. Đến lúc đó, tử điệp phá trứng chui ra, ăn Xích Viêm Quả, sẽ có uy lực phi thường. Lúc này muốn cướp đoạt Xích Viêm Quả trong miệng nó, nó làm sao không hung tợn đây!
Từ Tử Thanh nghe xong, cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Độc tính của mẫu điệp rất mạnh, cho dù y tu vi không được tốt lắm cũng có thể nhìn ra kiếm khí trên trường kiếm của Từ Tử Phong bị ăn mòn, nhiều điểm bị rút ngắn lại. Nếu lâu hơn nữa, kiếm khí bị ăn mòn hết, chỉ còn là một thanh kiếm pháp khí bình thường sợ rằng cũng không chống đỡ được bao lâu!
Nếu Từ Tử Thanh có thể nhìn ra, làm sao những người khác lại nhìn không ra được?
Thân pháp của Từ Tử Phong có thể coi như lưu loát trôi chảy, nhưng ai cũng nhận ra kiếm khí đang dần dần ngắn lại. Nếu như lúc này hắn ngã xuống, những người còn lại chưa chắc có khả năng sống sót khỏi miệng của con mẫu điệp này.
Mạnh Uyển Khâm tạm buông nhiệm vụ bảo vệ tộc nhân xuống, hồng lăng loạn vũ, quét ra một lỗ hổng. Sau đó hồng lăng quất ra, như một cây roi dài, thẳng tắp xuyên qua bên cạnh Từ Tử Phong đánh vào mắt kép của mẫu điệp.
Mẫu điệp đang triền đấu cùng Từ Tử Phong, lúc này bị đánh đau, hai cánh cố sức bay lượn. Nhất thời Từ Tử Phong bị trúng một đòn, ngực nghẹn một bụm máu.
Từ Tử Phong bị đánh lui lại, cũng vừa lúc. Kiếm khí của hắn bị hủy hoại hơn phân nửa, có thể tranh thủ nghỉ ngơi và hồi phục, cũng tránh tiếp tục giằng co cùng mẫu điệp. Mạnh Uyển Khâm vì đả thương mắt kép của mẫu điệp, khiến nó nổi giận chuyển mục tiêu, nhất thời không thể thoát ra được.
Nàng một bên múa may hồng lăng loạn vũ quanh thân, kích khởi từng đạo linh lực, một bên lớn tiếng quát: “ Điền đạo hữu, còn không mau đến tương trợ!”
Điền Đào tuy không thích cô ả hất hàm sai khiến hắn, nhưng cũng hiểu được lúc này không phải lúc so đo. Mắt thấy Từ Tử Phong lần nữa ngưng tụ lại kiếm khí, liền tung người nhảy vào, lấy ra một pháp khí lấp lánh linh quang, giống như giản lại không phải giản, giống như đao lại không phải đao, trông vô cùng cổ quái. Nhưng uy lực của nó vô cùng bất phàm, có hắn gia nhập, Mạnh Uyển Khâm có thể thoáng buông lỏng, cùng với Điền Đào, một người đánh xa, một người cận chiến, vững vàng kẹp chặt mẫu điệp ở giữa.
Từ Tử Phong lần nữa ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, lần này hắn quyết nhẫn tâm, ngưng kiếm khí dài gần hai tấc, kiếm quang lấp loé không ngừng, kiếm thế kinh người. Mẫu điệp bị ba người vây công, hiện giờ có chút khϊếp sợ, mặc dù vẫn bạo nộ, nhưng động tác đã có ý thu liễm bớt, thậm chí có chút nao núng.
Cái này là mẹ mạnh thì con mới có thể điên cuồng gϊếŧ người, nhưng lúc biết có thể nguy hiểm đến tính mạng, hậu duệ vẫn còn chưa ra đời thì mẫu điệp mới tỉnh táo lại.
Chỉ là cho dù mẫu điệp có sợ hãi thì ba kẻ Trúc Cơ cũng không nhân từ nương tay. Mắt thấy mẫu điệp tỏ ra yếu kém, ba người càng kiên quyết tiến thủ, đồng loạt ra tay, Mạnh Uyển Khâm dùng hồng lăng trói chặt hai cánh mẫu điệp, Điền Đào dùng pháp khí đâm vào bụng nó, Từ Tử Phong thì dùng kiếm khí chặt đầu mẫu điệp.
Đáng thương cho tấm lòng người mẹ của mẫu điệp, chỉ trong giây lát đã mất đi tính mạng.
Mẫu điệp vừa chết, tất cả bướm con đều rơi xuống, chết hàng loạt. Mới vừa rồi vẫn còn trong hoàn cảnh nguy hiểm, trong chớp mắt như hóa thành hư không.
Đám tu sĩ vẫn còn sửng sốt, ba người Trúc Cơ đồng loạt xuất thủ, lao nhanh về hướng bãi đá.
Từ Tử Phong chân đạp trường kiếm, kiếm khí phụt lên, dùng tốc độ nhanh nhất, một tay hái Xích Viêm Quả xuống liền để vào túi trữ vật. Đồng thời quay người thật nhanh, tránh thoát toàn bộ đòn đánh của hai người Trúc Cơ lòng đầy căm phẫn còn lại.
Hai người khác chậm một bước, vì vậy thất thủ, Mạnh Uyển Khâm oán hận giậm chân, Điền Đào mâu quang trầm xuống, hắn nhìn chung quanh, quang mang trên người lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ người Từ gia đang tụ tập. Mà tay hắn đang bóp chặt cổ một người.