Đám tu sĩ ra tay vô cùng hung ác, Thất Thải Huyễn Điệp cũng không phải dễ chọc. Bây giờ chúng nó không còn đậu trên thạch bích mặc người chém gϊếŧ nữa, mà đều bay xuống, lượn quanh các tu sĩ.
Từ Tử Thanh so sánh với những tu sĩ này chỉ có thể nói là “ tay không bắt bướm”, nên không thể làm gì khác hơn là đứng dưới tẩu thuốc, tận lực quan sát trận chiến, để có thể học lỏm được ít công phu, sau này tu hành thì lấy ra nghiền ngẫm. Quyết định như vậy, lại quan sát trận chiến của người và điệp, có thể do quá nhập tâm quan sát, nên sự sợ hãi lúc đầu cũng tiêu biến không còn nữa.
Đột nhiên y nghe có người “ A” một tiếng hét thảm, mày không khỏi nhíu lại.
Thì ra Thất Thải Huyễn Điệp này cũng không phải hồ điệp thông thường, trong miệng nó một hàm răng nanh, những ai vô ý bị nó bám vào, đều bị cắn rớt một miếng thịt.
Từ Tử Thanh theo tiếng kêu nhìn lại, thấy có một hoàng sam thiếu niên trên cánh tay bị một con hôi điệp cắn, sắc mặt run rẩy không ngừng, đủ biết đau đớn đến cỡ nào.
Thiếu niên kia đem con hôi điệp chém rơi xuống, tiếc là đã bị cắn tới huyết nhục mơ hồ, miệng vết thương chảy ra máu đen, toàn bộ cánh tay đều có hắc quang bao phủ, xem ra máu độc sẽ lan tới tứ chi, xâm nhập tâm mạch! Đến lúc đó chỉ sợ khó mà cứu chữa được.
Có điều dưới tình huống này, hoàng sam thiếu niên căn bản không thể chữa thương, người khác đều phải gian nan chống đỡ, càng đừng nói đến rảnh tay mà đến cứu viện. Mắt thấy tình huống vô cùng nguy hiểm, Từ Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều, cố sức vận chuyển linh lực bao phủ toàn thân, lập tức xông ra ngoài, nắm thiếu niên kia xông vào dưới tẩu thuốc.
Từ Tử Thanh cũng không phải người kiêu căng lỗ mãng, thực sự chỉ vì nhận ra thiếu niên này, nên tuyệt không thể thấy chết mà không cứu. Nhớ tới lúc mình mới vừa vào bí cảnh gặp phải con hoa xà, cứ nghĩ chết chắc, ai ngờ khi đó vô tình được thiếu niên này cứu một mạng. Từ Tử Thanh mang ơn hắn, nên tất nhiên phải báo đáp.
Hoàng sam thiếu niên vì máu độc mà toàn thân lạnh ngắc, vốn tưởng rằng lành ít dữ nhiều, không ngờ được người ta kéo tay, lảo đảo đến được nơi an toàn. Hắn ngẩng đầu, thấy trước mặt là một người xa lạ, là một thiếu niên so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi.
“ Đa tạ ngươi đã cứu ta”. Hoàng sam thiếu niên cũng biết phân biệt tốt xấu, tiếc là nói xong câu này cả người đều vô lực, không thể nói thêm câu nào nữa.
Từ Tử Thanh thấy thế cũng có chút hoảng hốt. Y suy nghĩ một chút rồi nói: “ Ta thấy có vẻ vết cắn của điệp này có kịch độc, cánh tay ngươi bị thương, chỉ sợ chất độc….”. Y giống như hồi tưởng lại cái gì, lại nói “ Vị công tử này, nếu việc đã đến nước này, không bằng đoạn vĩ cầu sinh* ( chặt đuôi tìm đường sống, giống thằn lằn tự đứt đuôi). Ta có một viên đan dược màu trắng nhũ, có thể sinh cơ cầm máu, rất có hiệu quả.”
Kiến thức của y không nhiều lắm, lúc đó thấy Từ Tử Phong đưa đan dược này cho Từ Thành Võ, mà cánh tay của Từ Thành Võ lúc đó hầu như bị gãy, nhưng chỉ ngắn ngủi vài tức đã có thể khôi phục lại như lúc đầu, vô cùng thần kỳ. Lúc này thấy thiếu niên bị máu độc sắp lan tới tim, Từ Tử Thanh nghĩ tới, nên liền nói cho hắn biết.
Hoàng sam thiếu niên lại rất rõ ràng, ban đầu trong mắt chỉ toàn vẩn đυ.c, hiện giờ lại lộ ra vẻ thanh minh. Hắn liền giãy dụa lấy ra một thanh chủy thủ, cực kỳ phong duệ, có thể chém sắt như chém bùn. Nhưng cũng không coi là pháp khí, tuy có chút linh quang, cũng chỉ gần như là pháp khí mà thôi.
Tay hắn run rẩy, chủy thủ rơi trên mặt đất, trong miệng lại nói: “ Hiện giờ ta không thể động, làm phiền ngươi chặt đứt cánh tay ta, cắt bỏ phần da thịt trên cánh tay.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, không nghĩ tới việc này lại rơi lên đầu y. Nhưng thấy hoàng sam thiếu niên mồ lạnh chảy ròng ròng , quả thực không thể động đậy nổi, người bên ngoài lại không ai rảnh rỗi… Từ Tử Thanh cắn răng, nhặt chủy thủ lên.
Hiện giờ tình trạng của thiếu niên vô cùng cấp bách, tuy Từ Tử Thanh chưa từng thấy máu, cũng đành phải bất chấp.
Hít sâu một hơi, lòng bàn tay Từ Tử Thanh vận khởi linh lực, nắm lấy tay hoàng sam thiếu niên, giơ chủy thủ cố sức chém xuống “ Xoạt!”
Cánh tay bị chặt đến tận gốc, lộ ra đầu vai xương cốt trắng hếu. Hoàng sam thiếu niên đau đến cả người run rẩy, nhưng giống như có lại khí lực, rút một miếng vải buộc chặt đầu vai, cầm máu.
Từ Tử Thanh lại nhìn cánh tay bị đứt kia, thấy nó đã đen gần hết, chỉ còn một chút thịt ở bả vai chưa bị lan đến. Nếu chậm chút nữa, chất độc lan qua đầu vai, hướng về phía đầu….
May mà… may mà…
Hoàng sam thiếu niên dùng một viên đan dược, sắc mặt tốt hơn, nhìn về phía Từ Tử Thanh: “ Đa tạ ngươi, nếu không có ngươi trượng nghĩa cứu giúp, ta đã mất mạng rồi.”
“ Ngươi đã cảm tạ rồi, không cần đa lễ như vậy”. Từ Tử Thanh thấy hắn không nhớ ra mình, cũng không nói rõ. Chỉ mỉm cười, cầm chủy thủ chỉ vào cánh tay bị đứt “ Để ta giúp ngươi lột bỏ thịt bị nhiễm độc”
Hoàng sam thiếu niên giọng nói hòa hoãn: “ Vậy… làm phiền ngươi”
Từ Tử Thanh cầm chỗ cánh tay chưa bị nhiễm độc, dùng chủy thủ tước xuống tầng da thịt đã bị hôi thối. Độc này hình như không xâm nhập vào trong xương, bởi vậy xương cốt vẫn là màu trắng tuyết, cũng không bị ăn mòn. Hoàng sam thiếu niên bên kia thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu sau, toàn bộ thịt thối trên cánh tay đều bị gọt sạch sẽ, chỉ còn xương tay là không bị tổn hao gì cả.
Lúc này hoàng sam thiếu niên máu cũng đã ngừng chảy, đưa tay nhặt chủy thủ lên, bỏ vào trong túi đựng đồ. Sau đó hắn lấy ra một cái bình ngọc ước chừng lớn cỡ ngón út, đưa cho Từ Tử Thanh: “ Ngươi đã cứu mạng ta, đây là năm viên Ích Cốc Đan, để tỏ chút lòng biết ơn”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, cũng không đưa tay nhận lấy. Vốn y chỉ muốn đền ơn, làm sao có thể thu lễ vật của hắn? Vì vậy liền từ chối: “ Chỉ là nhấc tay chi lao, đảm đương không nổi lễ vật nặng như thế.”
Hoàng sam thiếu niên không nghĩ tới Từ Tử Thanh lại cự tuyệt, hai người bọn họ cũng không phải người cùng gia tộc, với ân cứu mạng này, đừng nói mấy viên Ích Cốc Đan, cho dù y muốn một món pháp khí hắn cũng sẽ đưa. Nhưng không ngờ tới thiếu niên này lại không cần tạ lễ của hắn, ngược lại khước từ. Người này không lẽ còn có âm mưu gì, hay là bụng dạ thật sự rộng rãi?
Từ Tử Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Ích Cốc Đan này y không thể lấy, không thể làm gì khác hơn là nói ra chuyện trước kia: “ Công tử có lẽ không nhớ rõ, ngày đầu tiên khi mới tiến vào bí cảnh, ta suýt nữa bị một con hoa xà gây thương tích, nhờ có công tử cùng lệnh huynh bắt con rắn kia, ta mới may mắn sống sót. Việc hôm nay bất quá chỉ là báo đáp, công tử không cần quá lo lắng.”
Hoàng sam thiếu niên lúc này mới chợt hiểu, ngày ấy hắn muốn tặng huynh trưởng một phần lễ mọn, cứu giúp cái người linh lực yếu ớt suýt nữa táng thân trong miệng rắn chỉ là thuận tay, chưa từng nghĩ sẽ được hồi báo. Nếu đã vậy, hắn thu hồi Ích Cốc Đan. Hai người không ai thiếu nợ ai, nhưng với nhân phẩm của người này, ngày sau nếu có duyên phận, có thể tương giao.
“ Vậy thì thôi”. Hắn liền nói “ Ta là Ngũ lang Ngụy gia, tên Ngụy Tình, không biết ngươi tên là gì?”
Từ Tử Thanh cũng chắp tay: “ Tại hạ Từ Tử Thanh, chỉ là tạp dịch trong Bách Thảo Viên của Từ gia mà thôi.”
Nghe được thân phận của Từ Tử Thanh, Ngụy Tình không khỏi kinh ngạc. Hắn thấy tuy Từ Tử Thanh ăn mặc thật đơn sơ, nhưng khí độ của y khi nói chuyện lại rất tốt, không hề giống một người quanh năm làm việc hạ tiện. Hơn nữa thiếu niên này còn có danh ngạch tiến vào bí cảnh Lâm Nguyên, với thân phận đó sao có thể? Ngụy Tình cũng không cho là thiếu niên này đang nói dối, nếu là nói dối, này cũng không khỏi hơi thái quá.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, tính tình Ngụy Tình từ trước đến nay luôn ngay thẳng, không tính toán so đo. Tới lui cũng chỉ một người, thân phận thế nào, thì cũng có sao đâu.
Từ Tử Thanh thấy trong mắt Ngụy Tình không có vẻ khinh bỉ, không khỏi bội phục gia giáo của Ngụy gia. Ký xưng là Ngũ lang Ngụy gia, xác thực là con cháu dòng chính, y cũng từng thấy Điền Lượng thuộc dòng chính Điền gia, nếu bàn về nhân phẩm, người này so với gã phải nói là cách biệt một trời một vực.
Hai người nói đến đây, cũng không nói thêm nữa, đều không có tham gia vào cuộc chiến nữa mà đứng ngoài quan sát.
Lại nói lần nói chuyện này của Từ Tử Thanh cùng Ngụy Tình chỉ là nhạc đệm nho nhỏ, những tu sĩ đang đối chiến với Thất Thải Huyễn Điệp vẫn phi thường kịch liệt.
Chỉ thấy Từ Tử Phong toàn thân kiếm khí bắn ra, xung quanh hôi điệp tuôn rơi lả tả, giống như lá thu rơi rụng, cuồng phong quét rác. Mạnh Uyển Khâm cùng Điền Đào cũng điên cuồng như vậy, hai nhà bọn họ đều tổn thất hơn ba mươi người, tất cả đều là tuấn kiệt trong tộc, làm sao hai người có thể không đau lòng, thống hận đây!
Thoáng cái hôi điệp bị gϊếŧ hơn phân nửa, sâu trong huyệt động không ngờ còn có một đám mây màu xám bay ra, là những con hôi điệp đầu đuôi nối nhau, kết thành mảng lớn, cuồn cuộn không ngừng, tầng tầng không dứt.
Gϊếŧ chết một mảnh rồi lại đến đây càng nhiều hơn, may là tu sĩ đã có phương pháp sát điệp, nhưng vẫn khó tránh sinh ra một ít tâm tư tuyệt vọng. Linh lực cũng dần kiệt quệ, nếu linh lực trong đan điền mà khô kiệt, chỉ sợ là phải táng thân trong huyệt động!
Từ Tử Thanh nín thở, tầm mắt rơi trên người Hạ lão đầu. Trong lòng y biết lúc này toàn bộ đều dựa vào vị quản sự này bảo vệ, tuy tẩu thuốc này lợi hại, nhưng cũng phải do con người thao túng. Nếu Hạ lão đầu có chuyện gì, Từ Tử Thanh cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam. Huống chi lão giả này luôn rất săn sóc chiếu cố y, trong lòng cũng khó tránh khỏi quan tâm.
Cũng may Hạ quản sự tuy nói thọ nguyên đã sắp tận, nhưng linh lực cũng coi như lâu dài, cũng lấy việc bảo vệ bản thân là chính, nên lúc này thần khí vẫn tràn đầy. Chỉ là hơi cau mày, lo lắng tình hình hiện nay trong động.
Đám tu sĩ này hôm nay rơi vào bẫy của Thất Thải Huyễn Điệp, những con hôi điệp này cũng không phải vật hung tàn tuyệt sát, vì sao lại lộ ra bộ dáng không sợ chết? Là chúng nó tự tìm phiền toái, hay là muốn ngăn cản bước chân của những tu sĩ này? Nếu không có cái gì tất yếu, những con yêu thú chưa chắc dùng cứng đối cứng với những tu sĩ này như vậy.
Thiên hạ này người thông minh không ít, sau khi đấu đá cùng điệp một hồi, cũng đều tự có chút suy tư.
Từ Tử Phong lúc trước bị yêu thú tính toán, rất không cam lòng, sau một trận gϊếŧ chết nhiều hôi điệp, ngược lại tỉnh táo không ít, khôi phục lại trạng thái sáng suốt.
Những con hôi điệp này tuy nhiều đến đâu thì vẫn chỉ là tử điệp ( bướm con). Nhưng mà tử điệp phủ đầy khắp động, vẫn chẳng thấy mẫu điệp đâu.
Mẫu điệp chính là đầu lĩnh của Thất Thải Huyễn Điệp, nếu có thể gϊếŧ chết nó, tử điệp tất nhiên sẽ tự động tan tác. Nếu tử điệp đều bay xung quanh động, từ lúc tiến vào hắn cũng chưa từng thấy nó, như vậy nơi ở của mẫu điệp, tất nhiên là….
Từ Tử Phong lần thứ hai toàn thân phát ra kiếm khí diệt sạch một mảnh hôi điệp xung quanh, liền thả người lao vào sâu trong huyệt động.