Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 20: Rơi vào ảo trận

Phía trước là một người mặc tử y, tay giơ cao trường kiếm, đúng là Từ Tử Phong, bên cạnh hắn là một nữ tử mặc hoa phục, dung mạo kiều diễm, đúng là Mạnh Uyển Khâm. Hiện giờ hai người đang cùng nhau liên thủ đánh với một nam tử trung niên dưới cằm có râu, ngươi tới ta đi, linh quang mãnh liệt.

Lúc này phía sau ba người mấy thước, có nhiều nam nữ trẻ tuổi, mỗi người đều mê mê hoặc hoặc trừng mắt, pháp khí bị nắm trong tay hoặc bị treo trên người, đều lờ mờ không ánh sáng, cũng không có phóng xuất ra ngoài.

Mấy trăm người bọn họ đều không ai nhúc nhích, cũng không biết đang làm cái gì, thế nhưng không có chút phản ứng nào, linh quang cũng giống như bị che đậy, hoàn toàn không có nửa điểm gợn sóng.

Huyệt động này khá lớn, có thể chứa bằng đó người mà vẫn còn dư. Chỗ Từ Tử Thanh đang đứng gần sát ngay vách động, không nằm trong khu vực chiến hỏa. Y cẩn thận nhìn kỹ lại những tu sĩ này, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái. Y lại nhìn ba tiền bối đang triền đấu say sưa kia, cũng phát hiện ra chỗ không ổn.

Nhớ lại mấy ngày trước lúc còn ở bổn gia từng nhìn thấy gia chủ Từ Chính Thiên cùng Điền Thăng đấu nhau trên không trung, thanh thế vô cùng lớn, y lúc đó ở trong Bách Thảo Viên cũng bị chấn đến khϊếp đảm không thôi. Vậy mà hôm nay ba cao thủ Trúc Cơ đang đánh nhau, thế nào lại thua xa khi đó? Từ Tử Thanh cảm giác được, chỉ sợ trận chiến lần này còn thua cả trận đấu ngày thường của những tu sĩ Luyện Khí kia nữa.

Kì quái, hết sức kì quái.

Từ Tử Thanh tu vi yếu kém, cũng nghĩ không ra vì sao lại như vậy, liền dứt khoát không nghĩ nữa. Y nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích Hạ lão đầu.

Y nhớ rõ trước khi kích phát ảo trận, y đã đứng cùng một chỗ với Hạ lão đầu, tại sao bây giờ lại không thấy ông đâu?

Cũng may không bao lâu sau, y liền tìm thấy nơi Hạ lão đầu rơi xuống. Hạ lão đầu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà tẩu thuốc từ lâu đã khôi phục về nguyên hình rơi ở kế bên chân ông.

Hạ lão đầu thần sắc mông lung, hai mắt giống như bị phong bế, lộ ra bộ dáng mơ mơ màng màng. Từ Tử Thanh cảm thấy không đúng, chạy nhanh tới, lấy tay lay lay ông.

“ Hạ quản sự, Hạ quản sự!” Y gấp giọng kêu “ Hãy mau tỉnh lại đi”

Từ Tử Thanh nhớ tới biểu hiện của những tu sĩ mình vừa nhìn thấy, trong lòng đột nhiên có phỏng đoán. Không lẽ tất cả mọi người đều rơi vào ảo trận, nên mới mơ mơ màng màng, đứng bất động một chỗ.

Nghĩ đến Hạ lão đầu có lẽ đã bị ảo trận hút lấy thần trí, Từ Tử Thanh vận khởi linh lực, đánh ra một pháp quyết “ Thanh Tâm Chú” đơn giản lên mặt Hạ lão đầu.

Pháp quyết này cấp bậc tuy thấp, nhưng chú cũng như tên, có thể thanh lọc tâm tư, trừ tà ma. Với tu vi của Từ Tử Thanh lúc này, chỉ có thể sử dụng chú pháp này.

Nhưng cũng may là hữu dụng, Hạ lão đầu nhận một cái Thanh Tâm Chú, lập tức giật mình một cái, rùng mình mở mắt ra. Trong thoáng chốc trên mặt còn lộ ra vẻ khủng hoảng, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Từ Tử Thanh, giống như nhớ ra gì đó, khôi phục vẻ mặt như thường.

Kiến thức của Hạ lão đầu nhiều hơn so với Từ Tử Thanh, ông liếc mắt nhìn bốn phía, liền nhận ra tình hình hiện giờ. Ánh mắt ông nhìn Từ Tử Thanh rất phức tạp: “ Tiểu tử, tâm chí ngươi rất kiên định, không tồi.”

Từ Tử Thanh thẹn thùng: “ Vãn bối bất quá cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi.”

Kỳ thực ảo trận này có thể vây khốn nhiều người như vậy, sao có thể đơn giản bài trừ? Từ Tử Thanh sở dĩ có thể thoát thân ra cũng bởi vì y đã từng chết một lần, có thể cảm ứng được sự sống cái chết mà thôi.

Y trái lại là nhân họa đắc phúc, kiếp trước bệnh nặng kéo dài, mặc dù trong lòng luôn tự trấn an chính mình, nhưng không biết rằng một chút tình cảm không cam lòng và oán hận trong lòng luôn tích tụ từng chút từng chút một. Y mang theo nó cùng trọng sinh mà không biết, mãi đến vào trong ảo cảnh mới biết hóa ra nó đã trở thành tâm ma của y. Nếu như tu vi của y càng lâu càng cao thâm, khi đó tâm ma tác loạn, chỉ sợ sẽ không dễ hàng phục nó. May mà trải qua việc này mới biết được tâm ma, thoát khỏi, nhất thời tâm tư thông suốt hơn ngày xưa rất nhiều. Tương lai sau này tiếp tục tu hành, cũng sẽ không bị nỗi oán hận không cam lòng này quấn lấy!

Hạ lão đầu cũng không cùng y nhiều lời, hiện giờ tình huống khẩn cấp, ông hiểu rõ hơn Từ Tử Thanh. Lại chợt nhớ tới vừa rồi: “ Tiểu tử, ngươi làm thế nào giúp ta tỉnh lại?”

Từ Tử Thanh đáp: “ Vãn bối dùng Thanh Tâm Chú.”

Hạ lão đầu khẽ gật đầu: “ Lão đầu nhi ta đi gọi tỉnh những người khác, ngươi nếu còn có thể phóng thuật pháp thì đi giúp vài người đi.” Nói đến đây ông dừng một chút, “ Chỉ gọi những người Từ gia thôi, hiểu chưa?”

Từ Tử Thanh sửng sốt, lên tiếng: “ Vâng, vãn bối đã hiểu”

Động này rất cổ quái, tất nhiên cứu càng nhiều người càng tốt. Nhưng cũng không phải người một nhà, không thể đồng lòng làm việc. Bọn họ là người Từ gia, tất nhiên phải đặt tộc nhân lên trước nhất.

Từ Tử Thanh tất nhiên cũng cảm thấy hơi bất an, nói tới cùng vẫn là thân sơ khác biệt, nên cũng vâng lời làm theo.

Vì vậy hai người động thủ, dùng Thanh Tâm Chú vỗ nhẹ lên mặt một tu sĩ bị mê hoặc, thuật pháp này quả nhiên hữu dụng, mới chỉ một cái đã tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại, những tu sĩ kia đều hiểu rõ tình hình lúc này, hoặc là xấu hổ, hoặc là tức giận, đều đi giải cứu những người khác.

Ba tu sĩ Trúc Cơ kia vẫn đánh đến hừng hực khí thế, xem ra bị mê muội không nhẹ. Hạ lão đầu thấy người của Từ gia đều được đánh thức, hơi suy nghĩ một chút, liền lắc mình đến chỗ ba người đang hỗn chiến, dùng Thanh Tâm Chú đánh vào người Từ Tử Phong! Cho dù có không hợp nhau cỡ nào, dưới tình huống cổ quái như thế này, cũng không thể để cho ba vị cao nhân này hao tổn sức lực vô ích nữa!

Từ Tử Phong tu vi cao thâm, chẳng biết nguyên nhân gì bị trầm mê, mới cùng hai người kia đấu qua đấu lại. Hiện giờ chỉ cho hắn chút chỉ điểm hắn đã lập tức tỉnh táo lại.

Cơ hồ trong một cái chớp mắt, trường kiếm của Từ Tử Phong rung động, thu thân rời chiến đấu, thần sắc trên mặt không được đẹp cho lắm.

Chỉ là lúc này y không có hơi sức đâu mà tức giận, ngay lúc y thanh tỉnh, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện vô số oánh quang bảy màu óng ánh, loang lổ lan lan, lấm tấm, có thể nói đẹp không sao tả xiết.

Nhưng mà bên trong mỹ cảnh lại tích chứa sát khí lẫm nhiên.

Những tu sĩ vẫn còn đang bị mê hoặc bị oánh quang dính vào, chỉ thoáng chốc da thịt liền biến thành màu đen, ăn mòn cả máu thịt! Những người còn lại thấy thế kinh hãi vô cùng, nếu có thể nhúc nhích đều dùng sức trốn đi. Tuy vậy, vẫn có người vô ý trúng chiêu, nhất thời tiếng gào thét, hét thảm vang vọng khắp nơi. Cũng có nhiều tu sĩ vội vã sử dụng pháp khí, trên pháp khí quang hoa lưu chuyển, phóng xuất ra linh quang hộ thân, lúc này mới khó khăn lắm chắn được tia sáng kia.

Từ Tử Thanh cũng kinh hãi, y không có một cái pháp khí nào, phải làm sao bây giờ?

Hạ lão đầu thấy tình thế không ổn, đã sớm móc tẩu thuốc ra, nhất thời linh quang lấp loé, bảo hộ toàn thân ông. Ông cũng đã tính toán cẩn thận, đem Từ Tử Thanh kéo vào, hai người đều được bao phủ dưới linh quang của tẩu thuốc, lúc này mới không có kết cục giống mấy tu sĩ xui xẻo kia.

Từ Tử Thanh không biết oánh quang kia là gì, thấy Hạ lão đầu thần sắc ngưng trọng, không khỏi hỏi: “ Hạ quản sự, đây là vật gì vậy?”

Hạ lão đầu lắc đầu: “ Ta cũng không biết, nhưng có lẽ Tử Phong công tử biết”

Hai người đưa mắt nhìn Từ Tử Phong.

Từ Tử Phong thối lui, oánh quang liền phiêu nhiên hạ xuống, hắn tựa hồ nhận ra đây là gì, lập tức liền chém ra hai đạo kiếm khí, sau hai tiếng “ Chi chi” Mạnh Uyển Khâm cùng Điền Đào cùng tỉnh lại, thấy tình thế xung quanh cũng vô cùng sợ hãi.

Ba người đều xuất chiêu, một người kiếm quang lẫm liệt, một người phóng xuất hồng lăng trên tay, người còn lại sử dụng khối ngọc bích đeo trên đầu, trong chớp mắt trong phạm vi năm thước xung quanh không có một tia oánh quang nào hạ xuống.

Từ Tử Phong khí sắc còn hoàn hảo chút, Mạnh Uyển Khâm cùng Điền Đào thấy những tộc nhân xuất chúng của mình bị linh quang bao phủ, đều la lớn tung người ra ngoài, lần lượt đi thức tỉnh những đệ tử còn đang mê muội. Đến giờ khắc này, ba người không còn tâm tư tranh giành bảo vật gì nữa, trong lòng chỉ có một ý niệm phải bảo vệ càng nhiều đệ tử càng tốt.

Mấy người của Từ gia phản ứng cũng không chậm, trước lúc oánh quang hạ xuống, họ đã thức tỉnh rồi, tuy lúc đầu có mấy người phản ứng chậm nên bị thương, nhưng lúc này tất cả đều xuất ra pháp khí nên cũng chẳng có chuyện gì, lúc nãy ai nấy cũng chia nhau ra, đi cứu tỉnh hai nhà không có cao nhân Trúc Cơ bảo vệ. Không giống mấy nhà khác, đều luống cuống tay chân.

Từ Tử Phong không hỗ trợ, trái lại tầm mắt chuyển động khắp nơi cẩn thận tìm tòi trong động.

Mắt thấy oánh quang kia đã không còn nhiều nữa, đa số người của Tứ đại gia tộc cũng tỉnh lại, trong động lại phát sinh biến hóa tiếp theo.

Ngay chỗ đỉnh động vốn là một mảnh núi đá màu xám hết sức bình thường. Vào lúc này bỗng nhiên nứt toạc ra, rơi rớt rất nhiều vụn đá.

Từ Tử Thanh ánh mắt cứng lại, liền lập tức nhìn sang.

Tất cả mọi người bị cái đỉnh lạ thường này hấp dẫn, đều nhìn chằm chằm không chớp mắt. Vụn đá cũng không khiến mọi người phải thất vọng, không chỉ càng rơi càng nhiều mà còn vỡ vụn thành từng cục lớn cỡ đồng tiền. Chỉ trong nháy mắt, đỉnh động bằng phẳng biến thành giống như thạch lân, màu sắc u ám, làm cho người ta sởn cả gai ốc!

Với ánh mắt của các vị tu sĩ đây làm sao có thể nhìn không ra, thạch lân này rõ ràng không phải do các vụn đá trên bề mặt vỡ ra hình thành, mà là do những con hôi điệp ( bướm xám) phân bố khắp toàn bộ đỉnh động.

Lúc này, có người kiến thức rộng rãi kêu lên: “ Đây chính là Thất Thải Huyễn Điệp!”

Ba người Trúc Cơ đã sớm nhận ra vật ấy, không để ý mọi người đang nghị luận, mà chỉ lo bảo hộ bên người các đệ tử xuất chúng trong tộc, mỗi người đều có bản lĩnh riêng, chém ra kiếm khí hoặc phóng thuật pháp về phía đám hồ điệp màu xám.

Từ Tử Thanh thấy người nói ra tên của mấy con hôi điệp này mặt đầy kinh sợ, thì vô cùng tò mò hỏi: “ Hạ quản sự, Thất Thải Huyễn Điệp là gì vậy?”

Hạ lão đầu sắc mặt ngưng trọng: “ Chính là một loại yêu thú có thể tạo ra ảo cảnh, cực kỳ khó giải quyết.”

Từ Tử Thanh hơi có chút hiểu được, cũng không nhiều lời nữa, lại thấy Hạ quản sự lấy ra một pháp khí hình lưỡi câu kì dị, đột nhiên phóng công kích về phía mấy con hôi điệp kia.

Mọi người ra sức gϊếŧ điệp, trong đó Từ Tử Phong đặc biệt dốc sức, gϊếŧ được nhiều nhất.

Hắn có thiên tư trác tuyệt như vậy, nhiều năm qua cũng phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, mới có được thành tựu ngày hôm nay. Nhưng cho dù là vậy, cũng chưa từng phải chịu thua thiệt như hôm nay. Trước lúc vào động, hắn chỉ thấy sâu trong động bảo quang lấp lánh, thập phần chói mắt. Thấy hai đối thủ cùng vào chung với hắn đang đấu đá tranh đoạt, hiển nhiên hắn cũng muốn xuất thủ.

Chỉ là Từ Tử Phong trăm triệu cũng không ngờ, sơn động này nào có phải động phủ cất giấu bảo vật gì đâu mà ngược lại là sào huyệt của Thất Thải Huyễn Điệp!

Từ lúc bọn họ mới phát hiện ra sơn động này là đã lâm vào trong ảo cảnh của Thất Thải Huyễn Điệp bày ra rồi. Cái gọi là pháp trận hộ sơn nguyên bản chính là một cái lời dẫn, dẫn dắt họ đi vào động, ảo thuật của Thất Thải Huyễn Điệp lại sâu hơn mấy tầng, từng bước đưa họ vào cái bẫy.

Ở đây ba người Từ Tử Phong có tu vi cao nhất, Thất Thải Huyễn Điệp chủ yếu đều nhắm vào bọn họ, cho nên chỉ có ba người bọn họ nhìn thấy được ước muốn trong lòng, di bảo của Đại năng. Ngược lại các đệ tử chưa tới Trúc Cơ đều nhìn thấy cảnh tượng sâu trong nội tâm mình không dám đối mặt nhất, bởi vậy mới bị mê hoặc. Phải là người có ý chí kiên định như Từ Tử Thanh mới có thể giãy dụa thoát khỏi ảo cảnh.