Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 3: Kinh hoàng trên biển – Chương 36: Hỗn chiến trên biển

Tuy là tất cả đệ tử Cửu Tinh Hải Môn đã dốc hết toàn lực, nhưng người ít khó có thể địch lại đám đông, mà linh thuyền càng thêm lắc lư hỗn loạn, khách nhân trên thuyền tiếng oán than dậy đất, càng làm ảnh hưởng đến tâm trí, khiến cho thần khí của họ dần dần suy sụp, khí thế cũng càng suy giảm mạnh.

Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh! Chỉ thấy chất độc không ngừng phun lên, vòng bảo hộ cuối cùng cũng không chống đỡ nỗi nữa “ Răng rắc” hai tiếng liền vỡ tan tành!

“ Nguy rồi!” Từ Tử Thanh bất chấp, nắm cánh tay Chương Cửu, lại sử dụng thêm Ngự Phong Thuật, nhanh chóng lui về phía sau, người cũng cấp tốc bay cao thêm mấy trượng.

Quả nhiên, y vừa mới lui ra phía sau vài trượng, liền có một cột sóng cao lớn cuộn trào mãnh liệt đánh tới, liên tiếp cuốn theo một vài tu sĩ bay thấp thấp cuốn vào trong cột sóng. Mà trong cột sóng đó còn ẩn chứa những yêu thú hung mãnh đang trực chờ, nhân cơ hội đó liền lao tới cắn xé những tu sĩ này, kéo họ sâu vào lòng biển,…

Là yêu thú! Mấy con Giao Mãng cỡ cấp một cấp hai không cam lòng, vẫy đuôi dài đánh thẳng vào giữa không trung, cao khoảng mấy trượng! Nhiều người bất ngờ không kịp đề phòng, sợ đến vỡ mật, tất cả đều bị đám Giao Mãng quấn lấy thắt lưng, mở to cái miệng khổng lồ nuốt lấy!

Từ Tử Thanh vận khởi linh lực, bay lên cao hơn, y lúc này không dám có chút khinh xuất. Bằng không, không cần nghĩ cũng biết, kết cục chỉ có chết không chỗ chôn.

Linh thuyền vừa bị lật, trong biển thoáng chốc liền đẫm máu tanh.

Đám hải thú đồng loạt trở mình xông tới, kéo tu sĩ rơi xuống hoặc xả thành hai đoạn, nuốt thẳng vào bụng, hoặc bị giằng co xé thành từng khúc,… nhiều vô số kể cắn xé nuốt chửng, thoáng chốc mặt nước đều biến thành màu đỏ. Thật sự khiến người ta vô cùng kinh hãi!

Trong khoảng thời gian ngắn tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi, đệ tử của Cửu Tinh Hải Môn đạp lên một cái linh thuyền khác, bay giữa không trung, nhưng cũng có người chưa kịp lên, cũng đồng dạng bị ăn sạch sẽ.

Chợt nghe có đệ tử mắng: “ Các ngươi là hải thú từ đâu tới, dám cùng Cửu Tinh Hải Môn đối nghịch, không sợ Kim Tinh hải vương đại nhân vấn tội sao!”

Lại có người quát: “ Các ngươi phạm thượng tác loạn, bị hải vương đại nhân phát hiện, nhất định sẽ đào yêu đan của các ngươi ra, đem các ngươi rút gân lột da, thiên đao vạn quả mà chết!”

Những hải thú này cũng không thèm để ý chút nào, nhe răng nhọn mở mồm cắn nuốt tu sĩ.

Chợt có một đạo thanh âm khàn khàn vang lên: “ Chết đến nơi, còn dám cuồng vọng!”

Nghe được lời ấy, những tu sĩ còn sống phía trên cũng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, liền thấy một con Giao Long ba đầu nổi lên trên mặt nước, cao khoảng mười trượng, đầu lớn như cái xe, ba cái đầu phân ra ba phương hướng nhìn xung quanh, trên ba khuôn mặt giống nhau đều hiện ra nụ cười dữ tợn. Trông vô cùng có nhân tính.

Hiển nhiên lời này là từ trong miệng nó nói ra, cả đám tu sĩ đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Một gã đệ tử Cửu Tinh Hải Môn mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ nói: “ Cấp ba..”

“ Vậy mà lại là yêu thú cấp ba”

“ Nó là yêu thú cấp ba, Hắc Bối Tam Thủ Giao!”

Mọi người đều biết, hễ là thuộc loài thú, vô luận là yêu thú hay linh thú, trong cổ họng đều có một cái hoành cốt ( khúc xương nằm ngang), hoành cốt không thay đổi, thì không thể nói được tiếng người. Nhưng nếu muốn luyện hóa hoành cốt, cần có yêu nguyên khổng lồ, tu vi ít nhất cũng phải cấp ba trở lên, mới có thể luyện thành công. Con Giao ba đầu này nói chuyện không tính là thông thuận, có thể thấy được là luyện hóa chưa lâu, nên tu vi của nó là không thể nghi ngờ.

Cho dù là bá chủ đại dương bất quá cũng chỉ cấp bốn mà thôi, mà hải thú cấp ba quả thật cũng coi như là một pho tượng cường giả! Đám tu sĩ ở đây ngay cả mấy con hải thú cấp một cấp hai còn không đối phó được thì nói gì đến hải thú cấp ba!

Hiện giờ trên mặt đám tu sĩ tràn đầy tuyệt vọng, Từ Tử Thanh quan sát tình hình, trong lòng không ngừng tính toán. Mặc dù hiện giờ y đang cách khá xa, với lại đám hải thú này cũng không phải nhằm vào y, nên lúc này mới có thể giữ mệnh. Nếu đợi cho những tu sĩ này chết hết, kết cục của y chỉ sợ là chết không thể nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh âm thầm vận chuyển linh lực trong đan điền, ý thức dần chìm vào trong, tiếp xúc với hạt giống của Thị Huyết Yêu Đằng. Thoáng chốc, yêu đằng liền sinh ra mầm, dần dần biến thành dây leo, từ kinh lạc đi đến lòng bàn tay. Chỉ cần Từ Tử Thanh vừa nghĩ, nó nhất định sẽ chui ra, hút máu ăn thịt kẻ thù!

Lúc này Từ Tử Thanh đang suy tính trong lòng, hiện giờ y ở trên biển, linh lực cũng không phải là vô tận. Nếu cứ đứng ở trên không trung cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu linh lực hao hết, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Y cũng muốn nhân cơ hội này bỏ chạy về hướng Thượng Vũ châu, chỉ là bởi vì đám hải thú này đang bận cắn nuốt những tu sĩ bên cạnh nên không mới không thèm để mắt đến y, xa hơn một chút vẫn còn mấy trăm con hải thú nữa, nếu giờ y một mình bay đi, chẳng phải chính là tự đưa mình lọt vào mắt của bọn nó sao?

Trái lo phải nghĩ, cái nào cũng không thích hợp. Trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy chỉ còn con đường liều chết mà thôi.

Chương Cửu thấy Tử Tử Thanh trầm mặc không nói gì, liền mở miệng: “ Từ huynh đệ, ngươi cứ buông Chương mỗ ra đi. Ngươi đã tận lực rồi, nhanh chóng bỏ chạy may ra còn có thể thoát được, bằng không ta và ngươi đều phải bỏ mạng ở đây.”

Từ Tử Thanh lại lắc đầu: “ Ngươi mời ta uống rất nhiều rượu ngon, chỉ vì cái này, ta cũng không thể bỏ ngươi lại.”

Y nói xong, trong lòng hai người đều biết rõ.

Họ quen biết không lâu, nhưng Từ Tử Thanh cùng Chương Cửu có chút hợp ý, đã đem hắn nhận thức làm bằng hữu. Hiện giờ cùng rơi vào nguy hiểm, nếu y bỏ bạn mà chạy, khác nào không bằng cầm thú!

Chương Cửu nói qua một lần, cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “ Cũng được, Từ huynh đệ ngươi hãy ráng chống đỡ, nếu thật sự không được, ta và ngươi xuống đó gϊếŧ vài ba con, cũng coi như hoàn lại vốn!”

Từ Tử Thanh nghe hắn nói khí phách như vậy, cũng không hề tỏ ý xem thường, chỉ cười nói: “ Tất nhiên rồi”

Hai người nói xong lại tiếp tục quan sát trận chiến, trái lại lúc này trong l*иg ngực lại sinh ra vài phần nhiệt huyết.

Một đệ tử Cửu Tinh Hải Môn bắn một cái pháo hiệu trên không trung, tiếng nổ ầm ầm vang dội, một bức Cửu Tinh liên châu vô cùng to lớn hiện ra trên không trung, vừa là cảnh báo, cũng vừa là cầu cứu.

Phương pháp này mặc dù không hữu dụng, nhưng cũng coi như hù dọa đám hải thú này một chút.

Cái gọi là trời không tuyệt đường người, khói vừa tan ra, phía xa hơn trăm dặm có một đợt sóng khí thế như bài sơn hải đảo, nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn tiến tới.

Cơn sóng dâng lên cao mấy trăm trượng, cao đến chọc trời, phô thiên cái địa, che lấp cả mặt trời.

Trong con sóng truyền đến một đạo tiếng tiếng nói: “ Kim Tinh hải vương có lệnh, truy bắt tất cả các hải thú làm loạn trong hải vực, nếu dám chống cự, gϊếŧ không tha!”

Sau đó liền có vô số tiếng gầm lớn vang lên, dư âm vang xa, như muốn chấn vỡ màng nhĩ.

Vô số hải thú đứng ở đầu sóng vẫy đuôi thăm dò, một số gần như uy vũ cuồng phách.

Đám hải thú vừa mới xuất hiện khác hoàn toàn với tạp quân trước đó, đội ngũ chỉnh tề, phát ra tiếng gầm như tiếng trống, đao binh khí thế sát phạt. Đám Hung Sa, Mãnh Giao, Cuồng Mãng, Cự Kình, Ác Giải cùng những con hải thú khác kết thành một dòng thác, thanh hiêu khí tráng, rung chuyển trời đất, khí thế không gì có thể cản được!

Đám hải thú bên này xông lên, chiến đấu với đám yêu thú phản đồ lúc trước. Cho dù yêu thú đã mở linh trí rồi, nhưng vẫn chưa biến thành người, tất nhiên chỉ dùng tứ chi vật lộn, lợi trảo, răng nanh, miệng khổng lồ, đuôi thép, xúc tua, cái gì có thể dùng thì đều sử dụng. Cào xé gặm cắn, huyết nhục văng tung tóe, khắp hải vực phút chốc liền hóa thành chiến trường tu la, máu hòa trộn vào nước biển, hóa thành sương mù màu đỏ lượn lờ xung quanh, mùi máu tanh xông vào mũi.

Đám hải thú phản đồ cũng nhào vô cắn gϊếŧ vô cùng dũng mãnh, nhưng vì số lượng ít hơn. Sau đó gầm lên tiếng thét dài, kêu gọi đồng bọn, không ngờ đáy biển lập tức sinh ra mạch nước ngầm, hóa ra cũng có viện binh tiềm tàng, không hề cam lòng tỏ ra yếu thế, tuyệt đối không chết không ngừng!

Trận đấu này quả là kinh tâm động phách, những tu sĩ còn trôi nổi trên biển được yêu thú dưới trướng Kim Tinh hải vương ngậm vào miệng, ném lên linh thuyền. Mà linh thuyền của Cửu Tinh Hải Môn nãy giờ vẩn luôn trong tình trạng tràn ngập nguy cơ cũng bị bỏ qua, vì vậy mà nhặt lại được một cái mạng!

Lần này đúng là may mắn, bá chủ đại dương kịp thời phát hiện ra những hải thú này phản loạn, liền phái thuộc hạ ra, tru diệt phản đồ, cũng cứu được mạng của mấy tu sĩ đáng thương này.

Tuy nói quan hệ của Cửu Tinh Hải Môn cùng yêu thú trong biển rất vi diệu, nhưng từ xưa đến nay, tu sĩ cùng yêu thú luôn phòng bị nhau, tàn sát lẫn nhau, hôm nay những tu sĩ này được yêu thú cứu mạng, tuy còn sống, nhưng trong lòng chỉ sợ cũng không dễ chịu gì.

Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm. Y cũng không phải người phiến diện có thành kiến với yêu thú, chỉ cần yêu thú không ăn thịt người, y cũng không đến mức chém tận gϊếŧ tuyệt. Về phần được những yêu thú này cứu mạng, có thể sống tiếp, thì còn bận tâm suy nghĩ cái gì nữa?

Chương Cửu thấy thế, há mồm nói: “ Từ huynh đệ, thừa cơ hội này, chúng ta mau chạy đi.”

Từ Tử Thanh thấy phía dưới là biển máu tràn lan, tuy không đành lòng, nhưng cũng gật đầu: “ Được, Chương huynh, nhớ nắm chặt ta đấy.”

Chương Cửu ứng tiếng, phiến lá dưới chân Từ Tử Thanh liền phát ra lục quang, mới chớp mắt đã bay đi xa.

…..

Từ Tử Thanh toàn thân lạnh lẽo, tóc gáy chợt dựng đứng, cũng lập tức tỉnh lại. Lúc này y mới phát giác mình đang nằm ở một chỗ nước cạn, hai chân vẫn còn ngâm trong biển, bị nước ngấm vào, từ lâu đã cóng đến chết lặng. Mà quần áo trên người ướt đẫm dính chặt toàn thân, nước biển tràn vào miệng mặn chát, khó chịu không gì sánh được.

Bỗng nhiên có một tiếng ưng vang lên, là Trọng Hoa. Cho dù Từ Tử Thanh gặp kiếp nạn như vậy, nó vẫn bất ly bất khí, trong lúc đó cũng ăn không ít khổ đau.

Từ Tử Thanh hồi tưởng một chút, mới nhớ ra mọi chuyện.

Thì ra lúc y mang theo Chương Cửu với sự trợ giúp của Huyền Không Thảo Diệp, nảy lòng tham muốn vượt biển. Không ngờ mới đi chưa được ngàn dặm, linh lực trong đan điền sắp hao hết. Vì muốn tiết kiệm khí lực, Từ Tử Thanh bay thấp xuống một chút, nhưng trên đường khó tránh khỏi gặp chuyện, đi được không bao lâu lại gặp dị tượng “ Vòi rồng” trên biển, gió to không ngừng quay tròn xung quanh, hai người bị cuốn vào, không được quá một khắc, Từ Tử Thanh liền hao hết linh lực, lâm vào hôn mê.

Bất quá hiện giờ nếu đã bị dạt vào chỗ nước cạn này, cũng coi như không có chuyện gì nữa. Từ Tử Thanh còn chưa kịp thở phào, đột nhiên nhớ tới người bạn đồng hành cùng mình, liền ngồi bật dậy, nhìn ngó bốn phía xung quanh.

Bỗng thấy ở chỗ nước cạn cách đó không xa, có một bóng đen đang lẳng lặng nổi lên, Từ Tử Thanh vội vã đi nhanh qua, thấy người nọ vóc dáng thấp bé, cũng không phải đại hán cao thước chín.

Mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, nhưng Từ Tử Thanh cũng không ngừng lại, lật người đó lại. Vừa chính diện nhìn thấy, y liền nhíu mày.

Người đang chìm trong nước ước chừng chỉ cao năm thước, quần áo rách nát, trên lưng có vết roi, trước ngực, đầu vai đều có vết đao, da thịt trắng bệch, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Nhưng điều khiến Tử Tử Thanh không vui không chỉ có vậy, đây bất quá chỉ là một đứa trẻ, nhìn hình dáng tướng mạo có lẽ không quá mười tuổi, không biết người phương nào lại ra tay độc ác như vậy, thương tổn nó đến trình độ này.

Nam đồng sắc mặt trắng bệch, hô hấp suy yếu như có như không, nếu trong ngực không còn chút hơi ấm, suýt chút nữa bị người lầm tưởng là đã chết.

Từ Tử Thanh không có khả năng thấy chết mà không cứu, cuống quít nắm lấy cổ tay nam đồng, truyền qua một tia khí Ất Mộc tinh thuần. Mộc khí ôn hòa, có khả năng thúc đẩy sự sống, khiến người khỏe mạnh. Mộc khí vào cơ thể, liền di chuyển khắp toàn thân nam đồng, Từ Tử Thanh khống chế lực, ở trong cơ thể nó vận chuyển chừng mười tám đại chu thiên, mới dần dần ngừng lại.

Sau khi làm xong chuyện này, Từ Tử Thanh càng thêm tức giận. Nam đồng này ngũ tạng suy bại, bị thương kinh mạch, nhiều loại độc tố trầm tích trong cơ thể. Còn bị ngâm trong biển lâu ngày, hàn khí ngấm vào trong cơ thể, không có khả năng đến tận giờ mà không tắt thở, chỉ nhờ một tia ý chí không cam lòng mạnh mẽ trong lòng chống đỡ mà thôi. Nếu nó không gặp Từ Tử Thanh, chỉ sợ không quá nửa khắc nữa, sẽ triệt để mất mạng!

Từ Tử Thanh dùng khí Ất Mộc vì nam đồng cướp lấy một đường sinh cơ cho nó, nhưng không thể chỉ một lần là xong. Nam đồng bị nội thương rất nhiều, nếu y mặc kệ bỏ nó lại, cũng chỉ còn một con đường chết. Từ Tử Thanh tất nhiên không phải người thấy chết không cứu, huống chi đứa trẻ này lại chịu không ít đau khổ, cớ gì phải nhẫn tâm như vậy?

Y liền lột hết xiêm y trên người đứa trẻ, lại lấy một kiện trường sam trong nhẫn trữ vật ra mặc cho nó, rồi mới cẩn thận ôm nó vào ngực. Sau đó y đưa mắt trông về phía xa, cẩn thận dò xét bốn phía, cũng không thấy được thân ảnh của Chương Cửu. Chắc là gió to làm hai người bị chia cắt đi nơi khác, y không biết Chương Cửu bị cuốn đến phương nào, cũng chỉ có thể trong lòng thầm cầu nguyện cho hắn bình an vô sự. Bất quá nếu không gặp phải hải thú, với khả năng của tu sĩ, chắc cũng không thể chết được đâu.

Thở dài, Từ Tử Thanh đè xuống lo lắng trong lòng, không do dự nữa. Y tiếp tục đi thẳng về phía trước, hiện giờ việc cấp bách, là tìm một chỗ an tĩnh, nhanh chóng chữa thương cho đứa trẻ này.

Từ Tử Thanh tuy bị sóng lớn cuốn đi, nhưng hiện giờ linh lực trong cơ thể cũng đã tự hồi phục lại rồi. Vì vậy liền dùng Ngự Phong Thuật, phiêu nhiên bay về phía trước. Nguyên bản, sử dụng Mộc Độn là nhanh nhất, nhưng đứa trẻ này không thể chịu nổi, nên chỉ có thể dùng cách này.

Vì vậy rất nhanh đã đi được hơn mười dặm đường, phía trước là một trấn nhỏ, dựng bên cạnh bờ biển, trong dòng người đông đúc, tuy người phàm rất nhiều nhưng tu sĩ cũng không phải là ít.

Trong trấn có mấy căn khách điếm, đa phần là người phàm sử dụng, chỉ có hai căn bố trí bên trong “Nhã cư”, mới tiếp đãi tu sĩ.

Bởi vì nguyên nhân tu sĩ phân ra tiên đạo, ma đạo, quỷ đạo, yêu đạo, cùng với những đạo đặc dị khác nữa, cho nên hai khách điếm bình dân này phân ra một cực nam và một cực bắc, một nhà thì tiếp đãi những người đứng đầu thế giới hiện nay là người tu tiên, còn một nhà thì tiếp đãi những tu sĩ còn lại, cũng coi như để những người này không can thiệp tới chuyện của nhau, giảm bớt những hiểu lầm tranh cãi.

Từ tử thanh đi vào trong trấn, chính là từ trên trời hạ xuống, người trong trấn cũng đã quen, lập tức nhận ra y là một tu sĩ, tự nhiên đều kinh sợ, cung kính vô cùng.

Tìm người hỏi đường, y liền nhắm thẳng “ Tiên Lai Cư” mà đi, tên như ý nghĩa, đây là khách điếm bình dân chuyên nghênh tiếp tiên tu.

Khách điếm này bố trí cực kỳ thanh nhã, giống như một khu vườn u nhã tĩnh mịch, bên trong hoa và cây cỏ mọc thành bụi, lại được cắt tỉa khéo léo, linh khí dạt dào, thực khiến người vui vẻ thoải mái.

Mới vừa đi vào, Từ Tử Thanh liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp quyến rũ lã lướt đi đến, tu vi có lẽ chỉ mới dẫn khí, ăn mặc như thị nữ, nét mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, trông rất khả ái.

“ Tiền bối, xin mời đến đây”. Thị nữ xinh đẹp sóng mắt lưu chuyển, cực kỳ động nhân,“ Không biết ngài là muốn dùng bữa trước, hay là, muốn đi xem nhã cư trước?”

Từ Tử Thanh ôn hòa cười nói: “ Không cần làm phiền, ta đây còn có việc gấp, cứ mang ta đến nhã cư thôi là được.”

Thị nữ ánh mắt nhẹ liếc, thấy trong lòng Từ Tử Thanh có người, lập tức liền sửa sang lại sắc mặt, lời nói vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ, nhưng cũng không nói lời xảo ngôn gì nữa: “ Vậy liền thỉnh đi bên này.” Dứt lời liền xoay người đi trước.

Từ Tử Thanh trong lòng đang lo nghĩ, cũng lập tức bước nhanh đuổi kịp, rất nhanh liền nhìn thấy trên một mạt thảm xanh phía trước thấp thoáng thấy một căn phòng, đến nhìn kỹ mới thấy đây đúng là một gian phòng đơn cực kỳ lịch sự và tao nhã. Bên ngoài có một hàng rào trúc xanh biếc, trông có vẻ vô cùng thanh tĩnh.

Thị nữ dẫn người đến, cũng không nói gì nữa. Từ Tử Thanh cho nàng lui xuống, liền nhanh chóng đi vào phòng, đem nam đồng trong lòng đặt lên giường.

Vừa rồi phí không ít thời gian, Từ Tử Thanh vội vã cầm mạch môn của nó, truyền khí vào. Cũng may, đứa trẻ này quật cường, chỉ truyền cho nó một đạo khí Ất Mộc, thúc giục không ít sức sống cho nó, trong cơ thể trăm mạch ngũ tạng đều có hiện tượng sống lại.

Thoáng yên lòng, Từ Tử Thanh truyền hai đạo linh lực vào, chỉ mong đứa trẻ này ý chí kiên định, có thể dùng chút linh lực này tu bổ cơ thể.

Làm xong cái này, y mới ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh, một mặt vừa điều tức, một mặt lại rơi vào trầm tư.

Từ Tử Thanh vì muốn kéo dài sự sống cho nó, tự nhiên đối với cơ thể nó cũng hiểu rõ hơn rất nhiều. Trong cơ thể đứa trẻ này không hề có linh khí, có thể thấy được nó chỉ là người phàm tục, mà trên người đứa trẻ này có rất nhiều vết sẹo, có vết đã nhiều năm, có vết là thương mới. Chắc hẳn, đứa trẻ này đã ăn không ít khổ.

Hiện giờ xem ra, đứa trẻ này nhất định có thể sống sót, nhưng sau này y nên an trí cho nó thế nào?

Đang suy nghĩ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng.

Từ Tử Thanh giương mắt nhìn lên, trong lòng vui mừng: “ Vân huynh”

Vân Liệt hạ mắt, khẽ vuốt cằm, lập tức liền xoay người nhìn về phía người trên giường: “ Long khí”

Từ Tử Thanh kinh ngạc: “… Long khí?”

Vân Liệt đi tới trước cửa sổ, ngón tay hư hư thực thực điểm một cái lên trán đứa bé, nói: “ Đứa trẻ này trên người mang theo Long khí, từ trong linh khiếu phát ra, xông thẳng lên trời cao. Ngươi hãy mau bày cấm chế để che giấu đi.”

Từ Tử Thanh biết bằng hữu tuyệt đối sẽ không hại mình, lập tức liền bày cấm chế, rồi mới nói: “ Vân huynh, Long khí này,… ai ai cũng có thể nhìn thấy sao?”

Vân Liệt nói: “ Ngươi hãy vận linh lực lên hai mắt, sẽ tự thấy được.”

Từ Tử Thanh nghe vậy làm theo, trong mắt y thanh mang chớp động, thấy ngay chỗ mi tâm đứa bé kia có ẩn giấu một đoàn ánh sáng vàng óng, mơ hồ hóa thành một con rồng, bay lên trời. Nhưng con rồng này cũng chỉ là hư ảnh, cũng không có thực thể, mặc dù lắc đầu vẫy đuôi trong vô cùng uy vũ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy sợ chỗ nào.

Nhưng mà nhìn thấy Long khí, cho dù Từ Tử Thanh xưa nay có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cũng khó tránh khỏi có chút đau đầu.

Trên người mang Long khí, cũng chính là người vâng theo lệnh trời. Phàm là những người linh khiếu ở mi tâm sinh ra Long khí, đều là người hoàng thất trong giới phàm tục, có Long khí, có nghĩa là được phụng thiên thừa vận, liền có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trở thành người thi hành theo thiên đạo trong giới phàm tục.

Nếu đã vậy, thân phận của nam đồng này chỉ có một.

Nó không chỉ là người phàm mà còn là người của lục địa phía Nam. Nhưng nếu là người phía Nam, vì sao lại có thể xuất hiện ở cửu châu này? Việc này khiến Từ Tử Thanh càng ngày càng thấy khó hiểu.

Đang lúc do dự nghĩ cách thì Vân Liệt lại nói: “ Ngươi nếu muốn dẫn nó theo hành tẩu thì phải phong bế Long khí của nó lại.”

Từ Tử Thanh hai mắt sáng ngời: “ Làm sao phong bế, Vân huynh dạy ta được không?”

Vân Liệt vươn một bàn tay ra, đặt trước mặt Từ Tử Thanh, năm ngón tay như gió, động tác nhanh như điện, làm một cái thủ quyết cực nhanh, nói: “ Phong Linh Quyết”

Từ Tử Thanh ghi nhớ kỹ pháp quyết, làm thử mấy lần, cuối cùng cũng làm ra hình ra dáng: “ Vân huynh nhìn xem”

Vân Liệt nói: “ Không sai”

Từ Tử Thanh liền nhìn hắn cười, mới đi tới cạnh nam đồng bên giường, thi pháp lên mi tâm của nó. Sau khi sử xuất Phong Linh Quyết xong, y quay đầu lại, muốn nói chuyện cùng Vân Liệt, thì không thấy tung tích hắn đâu.

Y nhịn không được cười cười, Vân Liệt khó có khi chủ động hiện thân, chắc là muốn dạy Phong Linh Quyết cho y, quả thực là chân thành nhiệt tình, là một người bạn vô cùng tốt.

Vân Liệt đã quen thói xuất quỷ nhập thần, Từ Tử Thanh cũng không tính toán hắn đột ngột tiêu thất, đem ý thức chìm vào trong nhẫn, phát hiện Vân Liệt đang ngồi ngay ngắn trên bãi đá, liền cười bỏ qua.

Từ Tử Thanh quan sát nam đồng trên giường, người nó đầy thương tích, trong khoảng thời gian ngắn chắc không thể tỉnh lại, y suy nghĩ một chút, hạ một thêm một cái cấm chế nữa cho vững chắc, lại để Trọng Hoa lại trong phòng để trông nom nam đồng, rồi mới đi ra khỏi cửa, cẩn thận đem cửa đóng kín lại.

Lúc này trên người y chỉ còn một khối bạch ngọc, không đủ phí dùng, hơn nữa y còn nhiều việc muốn làm, còn phải đi tìm phường thị của tu sĩ quanh đây mới được.

Từ Tử Thanh dọc theo đường đá mà đi, đi được một chút, lại thấy một thị nữ xinh đẹp, không phải người lúc nãy, nhưng cũng xinh đẹp thướt tha, lả lướt động nhân.

Thị nữ mỉm cười dịu dàng, săn đón: “ Tiền bối, có gì phân phó sao?”

Từ Tử Thanh ôn hòa cười hỏi: “ Vị cô nương này, cho hỏi ở đây có cái phường thị nào không?”

Thị nữ thấy y dung mạo tuấn nhã, tu vi lại cao, hai má ửng hồng, nhỏ nhẹ mềm giọng nói: “ Nếu tiền bối không chê, để vãn bối dẫn ngài tới đó.”

Từ Tử Thanh không hiểu phong nguyệt, chỉ coi như Tiên Nhân Cư này tiếp đãi khách chu đáo, tự nhiên đáp ứng: “Làm phiền cô nương.”

Thị nữ đi trước dẫn đường, đến cửa ra, quẹo trái thì có một cái hẻm nhỏ, bên trong có thiết lập cấm chế, chỉ có tu sĩ mới qua được, người phàm tục sẽ bị ảo trận sở mê, không thấy được lối vào chính xác.

Chuyện này đối với Từ Tử Thanh không khó gì, nếu y đã đến được đây, liền hướng thị nữ nói: “ Đa tạ cô nương dẫn đường, ta tự đi qua là được.”

Thị nữ trên mặt hơi trắng bệch, nhưng cũng không dám dây dưa quấn lấy, chỉ cười nói: “ Tiền bối, thỉnh.”

Từ Tử Thanh mỉm cười, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong.

Thị nữ oán hận giậm chân, xoay người rời đi.

Từ Tử Thanh bên này ngây ngô hoàn toàn chẳng biết mình vừa bỏ lỡ một hồi phong nguyệt, trong lòng y tính toán, nên lấy ra bao nhiêu gốc linh thảo mới bán được giá tốt đây. Lại không biết nơi này có những vật mà y đang cần tìm để thay y phân ưu giải nạn không nữa.

Phường thị này so với cái ở Thượng Cù châu nhỏ hơn một chút, đường ở giữa gồm hai ngang hai dọc, cũng không quy hoạch chỉnh tề như phường thị trước, cũng không có người dẫn đường.

Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng gì mấy đến Từ Tử Thanh, y chỉ cần đến trước một cửa tiệm hỏi chỗ nào có thể thu mua linh thảo, tu vi của chủ tiệm thua xa Từ Tử Thanh, tất nhiên biết gì đều nói hết cho y biết. Từ Tử Thanh liền lập tức cất bước đi tìm.

Ở địa phương này chỉ có một cửa tiệm gọi là “ Tri Thảo Các”, nơi này cũng không nhỏ, bài trí bên trong cũng rất sạch sẽ. Tỏa ra mùi hương cây cỏ nhàn nhạt lại sâu sắc, chưởng quầy cửa hiệu nho nhỏ này lại là một người vạm vỡ.

Từ Tử Thanh quét mắt nhìn qua, đại hán này tu vi ước chừng chỉ có tầng ba Luyện Khí, nhìn như hung thần ác sát, nhưng toàn thân lại không tỏa ra sát khí gì, chỉ do diện mạo khiến người ta hơi sợ hãi mà thôi. Y liền tiến lên hỏi: “Cửa tiệm này có thu mua linh thảo không?”

Đại hán thấy y lễ độ như vậy, da mặt một trận co rúm, giống như là muốn cười lên, nhưng không ngờ càng có vẻ dữ tợn hơn: “ Thu, tiền bối xin mới cứ lấy ra.”

Người này cũng rất ngay thẳng. Từ Tử Thanh xuất ra ba túi lá, đem nó đặt lên trên quầy: “ Là ba túi này, chủ tiệm cứ định giá đi.”

Đại hán kia vươn tay cầm lấy, mở túi lá ra cũng rất cẩn thận, đích thật là người trong nghề. Từ Tử Thanh thấy thế cũng yên tâm phần nào, để mặc đại hán xem xét.

Chỉ nghe đại hán trong miệng lẩm bẩm: “ Mười lăm gốc thượng phẩm Thương Diễm Thảo, tám gốc thượng phẩm Phi Tinh Thảo, ba gốc thượng phẩm Thiên Hạt Thảo,…” hắn đếm xong những gốc cây trong ba túi lá, rất là kinh ngạc, “ Tiền bối có thu hoạch như vậy, thật khó lường!”

Từ Tử Thanh ôn hòa cười cười: “ Giá trị bao nhiêu?”

Đại hán da mặt co rúm, nhưng cũng là tiếu ý đầy mặt: “ Một gốc cây Thương Diễm Thảo tám cân bạch ngọc, mười lăm gốc trị giá một trăm hai mươi cân; một gốc Phi Tinh Thảo mười cân bạch ngọc, tám gốc trị giá tám mươi cân; Thiên Hạt Thảo là hiếm thấy nhất, lại còn thượng phẩm…” hắn trầm ngâm nói, “ Vãn bối có thể đưa ra giá hai mươi lăm cân bạch ngọc cho một gốc.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, âm thầm gật đầu, cũng coi như thỏa đáng.

Đại hán thấy y không có ý kiến gì, rất là vui vẻ, lập tức tính toán ra: “ Tổng cộng là hai trăm bảy mươi lăm cân bạch ngọc. Tiền bối có muốn đổi ra linh châu không?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “ Cứ theo ý chủ tiệm mà làm”

Đại hán thấy sinh ý này thành, đem hai khỏa linh châu tương đương với mười lăm khối rưỡi cân bạch ngọc dâng lên, liền vui mừng xuất ra hộp ngọc, phân loại linh thảo cất vào trong. Một lần mà có thể thu được nhiều linh thảo phẩm chất thượng đẳng như vậy, lần buôn bán này đúng là hiếm thấy.

Ngay lúc này, đột nhiên có một nữ tử đi vào tiệm, tu vi chỉ mới tầng hai Luyện Khí, phía sau đi theo hai gã tu sĩ, đều là tầng bảy Luyện Khí. Có thể khiến cho tu sĩ có tu vi như vậy làm hộ vệ cho nàng, có thể thấy thân phận của nàng ta không thấp.

Từ Tử Thanh đang muốn rời khỏi, cũng không muốn nhiều chuyện sinh thị phi, liền lui về bên cạnh hai bước, thấy nữ tử kia đang cùng chủ tiệm nói chuyện, nghĩ chắc cũng không lưu tâm đến cái khác, liền hướng ra ngoài rời đi.

Không ngờ lại bị người gọi lại: “ Dã tu kia, ngươi lại đây.”

Cước bộ Từ Tử Thanh ngừng lại, xoay người qua: “ Cô nương có việc?”

Nữ tử kia có khuôn mặt xinh đẹp, khí thế ngạo mạn, nói: “ Ta không kiên nhẫn nghe hắn giới thiệu, ngươi tới nói!”

Hóa ra nàng ta tới tiệm này là muốn mua linh thảo, nhưng lại chướng mắt tướng mạo của đại hán kia, vừa thấy liền chán ghét. Sau khi thấy dung mạo của Từ Tử Thanh cũng không tệ, nhất thời tùy hứng, kêu y tới giới thiệu.

Từ Tử Thanh khẽ nhíu mày, nâng mắt thấy khuôn mặt của chủ tiệm nhăn nhó khổ tâm, lại thấy hai gã tu vi tầng bảy Luyện Khí nhìn mình chằm chằm, trông rất cảnh giác, ngầm thở dài.

Y liền đi tới: “ Cô nương muốn nghe ta giới thiệu cái gì?”

Đôi mi thanh tú của nàng ta giương lên: “ Ngươi đúng là không có cáu kỉnh nhỉ.”

Từ Tử Thanh lắc đầu, cũng không tiếp lời, chỉ nói: “ Cô nương chỉ cần nói thứ muốn mua, ta có thể thử xem.” Bất quá chỉ là một chút việc nhỏ, y là một nam tử, không cần vì thế mà tính toán. Nếu chỉ là muốn y giới thiệu mấy cây linh thảo linh tinh, y chỉ cần nói nhanh xong rồi rời đi cũng được.

Thấy thái độ y như vậy, nữ tử kia đang cáu giận cũng dần tan ra: “ Ta muốn loại có thể tăng thêm linh lực, ngươi thử kiến giải ta nghe xem?”

Từ Tử Thanh nghĩ sơ qua, liền nói: “ Nếu là muốn tìm thuộc tính tương hợp, thuộc tính Kim có Kim Long Thảo, thuộc tính Mộc có Bích Ngân Căn, thuộc tính Thủy có Phi Sương Quả, thuộc tính Hỏa có Đan Dương Thảo, thuộc tính Thổ có Lục Nhâm Thảo; còn nếu không xét về thuộc tính, thì có Ngũ Hành Thảo, Bổ Tiên Thảo, Phàn Cổ Đằng… đều có tác dụng tăng linh lực, bất quá nếu luyện ra đan dược, thì hiệu dụng sẽ cao hơn.

Nghe y nói xong, mặt mày nữ tử kia dần hòa hoãn, hướng đại hán kia nói: “ Nơi này của ngươi có bao nhiêu loại?”

Đại hán liền vội vàng ân cần, nói rõ cho nàng biết.

Từ Tử Thanh thấy sự tình đã xong, xoay người liền muốn chạy.

Nữ tử kia nhìn thấy, đang muốn lên tiếng lần nữa, nhưng một tu sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói vài câu vào tai nàng. Nữ tử mày liễu dựng lên: “Tầng bảy Luyện Khí thì thế nào, ta sợ y chắc?”

Nhưng cuối cùng cũng kiềm chế xuống, không tìm Từ Tử Thanh gây phiền toái nữa. Lúc này Từ Tử Thanh mới thuận lợi rời đi.

Từ Tử Thanh cũng không đem chuyện này để trong lòng, hiện giờ y đã có đủ chi phí, còn một chuyện trọng yếu y phải đi làm. Tìm được cách đó có một cửa tiệm gọi là Đa Bảo Hiên, muốn đi vào mua một số thứ. Trong Đa Bảo Hiên rất rộng rãi, Từ Tử Thanh đi vào, trước quầy bày đủ loại phù lục. Y tới đây là muốn tìm Ngọc Kiếm Truyền Thư.

Ai ai cũng biết, tu sĩ đã trên Trúc Cơ đều có thể xuất thần thức ra, thần thức vừa ra, phạm vi trong vòng mười dặm cho dù từng gốc cây ngọn cỏ thậm chí là con muỗi cũng đều hiện ra, không thể trốn tránh. Cũng có thể truyền âm cùng người khác, chỉ trong chớp mắt là có thể truyền tới. Nhưng mà những tu sĩ dưới Trúc Cơ, nếu muốn truyền lời cùng người ở xa, phải dùng Ngọc Kiếm Truyền Thư.

Ngọc Kiếm Truyền Thư này giá không hề thấp, nếu là phẩm chất thượng đẳng, giá cũng phải mười cân bạch ngọc mới mua được một thanh. Nhưng khi dùng, đến những tu sĩ dưới Hóa Nguyên cũng không có khả năng chặn lại được, vả lại chỉ trong một khắc đã đi xa được nghìn dặm, quả thật là một vật để truyền thư cực tốt.

Từ Tử Thanh một khi đã quyết định phải dùng tới nó, tất nhiên sẽ không tiếc rẻ tiền tài, lập tức liền mua hai thanh, lại mua thêm một thanh dự bị nữa, tổng cộng tốn ba mươi cân bạch ngọc, đem ngọc lẻ dùng hơn phân nửa.

Sau đó y lại quẹo vào một tiệm thuốc, tìm một lọ “ Hương Chi Lộ”, có tác dụng tốt với người phàm tục. Nếu là ở trong giới phàm tục, nó có thể là thần dược đứng đầu, nhưng ở trong mắt tu sĩ, nó chỉ là một loại thuốc bình thường không có mấy tác dụng mà thôi.

Hiện giờ Từ Tử Thanh mua lọ dược này, là để cho nam đồng kia sử dụng. Tuy trong người nó đã có Mộc khí bồi dưỡng sinh cơ, nhưng vẫn chưa đủ, còn cần phải dùng thêm dược để làm dịu một hai phần…

Hiện giờ đã mua xong những thứ cần mua, Từ Tử Thanh cũng không nán lại đây lâu nữa, bước nhanh trở lại Tiên Nhân Cư.

Trở lại nhã cư, cấm chế vẫn còn, nam đồng quả nhiên như y sở liệu, vẫn chưa tỉnh lại. Y lại kiểm tra tình trạng cơ thể nam đồng lần nữa, hơi yêm tâm, liền lấy ra hai thanh Ngọc Kiếm Truyền Thư lúc nãy mua được.

Suy nghĩ một lát, Từ Tử Thanh trước tiên lấy ra một thanh, nhanh chóng nói ra chuyện ba nhà Điền gia, hải thú cùng với Lôi Hỏa Phái lén lút cấu kết nói rõ, lập tức chộp lấy một tia khí tức của Từ Chính Thiên, y có được trong lần gặp mặt trước đây, nhỏ giọng nói: “ Đi!” liền đem Ngọc Kiếm Truyền Thư phóng xuất.

Từ gia đối với Từ Tử Thanh có ân nuôi nấng, mà khi ở trong bí cảnh bị vứt bỏ, phần ân tình này đã bị cũng đã cắt đứt. Nhưng Hạ quản sự ở tông gia có ân giáo dục với Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh hiện giờ phóng xuất Ngọc Kiếm Truyền Thư, cũng coi như báo đáp phần tình nghĩa này. Trừ phi thời vận xui xẻo, bị cao nhân Hóa Nguyên vừa lúc chặn lại, nếu không chỉ trong vòng ba canh đã đến được tay Từ Chính Thiên, Từ gia tuy không thể hóa giải nguy nan này, nhưng cũng có thể sớm chuẩn bị trước.

Sau đó, Từ Tử Thanh cầm lấy thanh Ngọc Kiếm Truyền Thư thứ hai lên, lúc này đây, y muốn truyền thư cho Chương Cửu. Cũng may lúc đó ở trên linh thuyền, lúc Chương Cửu kể rõ chuyện ba thế lực cấu kết với nhau, từng xuất thủ bày ra cấm chế, cũng chính lúc đó, khiến cho Từ Tử Thanh nhận được khí tức của hắn, nên lúc này mới có thể truyền thư cho hắn.

Lần truyền thư này, Từ Tử Thanh không nói gì nhiều, chỉ báo bình an, cũng tỏ ý rất lo lắng cho Chương Cửu, sau đó lại nói “ Có duyên gặp lại sẽ cùng cạn chén”, liền thôi.

Sau khi truyền thư cho Chương Cửu xong, Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, những gì cần làm y đã làm hết rồi, còn kết quả ra sao, Từ Tử Thanh cũng không đặt trong lòng. Mọi chuyện y đã cố gắng làm hết sức mình, còn lại cứ thuận theo ý trời mà thôi.



Ba ngày sau, Từ Tử Thanh tỉnh lại từ trong nhập định.

Hiện giờ tu vi của y đã ở tầng bảy Luyện Khí, huyệt khiếu đã đả thông mười hai cái, chỉ cần đả thông ba mươi ba huyệt khiếu nữa, là có thể đột phá cửa ải tầng bảy, tiến tới tầng tám Luyện Khí. Nhưng muốn làm được như vậy phải tốn rất nhiều sức lực và thời gian. Đã nhiều ngày qua, y ngày đêm tu hành không ngừng nghỉ, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ làm dao động một huyệt khiếu mà thôi.

Đang muốn tiếp tục đả tọa, bỗng nhiên trên giường truyền đến tiếng nói mê sảng. Từ Tử Thanh thầm có chút vui mừng, chẳng lẽ đứa bé kia tỉnh lại? Liền vội vàng đứng lên nhìn.

Nam đồng vẫn còn đang hôn mê, trong lúc hôn mê vẫn chưa từng phát ra tiếng nào nữa. Nhưng ngực của nó phập phồng, sắc mặt cũng từ từ hồng nhuận, Từ Tử Thanh biết đây là chuyển biến tốt. Nam đồng chỉ mới ba ngày đã tỉnh lại, cũng khiến Từ Tử Thanh cực kỳ kinh ngạc. Có thể thấy, ý chí cầu sinh của đứa trẻ này vô cùng ngoan cường.

Đi tới đầu giường, mới vừa ngồi xuống, trong lúc bất chợt nam đồng chợt nhảy lên một cái, rút từ trong ống quần một con dao găm hung hăng hướng ngực của Từ Tử Thanh đâm tới!

Từ Tử Thanh nghe được tiếng gió, động tác của nam đồng trong mắt y cũng cực kỳ chậm chạp, y vươn tay, bắt lấy cổ tay cầm dao của nam đồng, không nhanh không chậm, trông vô cùng ung dung.

Hai mắt nam đồng tràn đầy tơ máu, giống như đôi mắt của dã thú, tràn đầy hận ý, mặc dù thấy người trước mắt ôn hòa tú nhã, nhưng không hề buông xuống một chút đề phòng nào.

Từ Tử Thanh biết nó chắc là đã chịu nhiều khổ sở, nên cũng không tính toán với nó làm gì, chỉ ôn hòa nói: “ Đừng cử động mạnh, vết thương cũ trong cơ thể ngươi vẫn chưa lành, phải cẩn thận chứ”

Nam đồng nói giọng khàn khàn: “ Ngươi là ai?”

Từ Tử Thanh ánh mắt nhu hòa, cũng không tính toán nó đã quát lên với mình, nói: “ Ta là Từ Tử Thanh, thấy ngươi bất tỉnh ở cạnh biển, nên đưa ngươi về. Nếu ngươi không tin, có thể kiểm tra lại tình trạng thân thể ngươi một chút.”

Nam đồng bán tín bán nghi, hung ác trong mắt cũng dần lắng xuống hai phần, nhưng vẫn cầm thanh chủy thủ trước mặt, liên tục lùi về trong góc giường. Sờ sờ vết thương ở đầu vai, lại sờ hai chân, phát hiện ra những chỗ đó tuy không băng bó, nhưng vết thương cũng đã kết vảy, nội thương trong cơ thể cũng nhẹ hơn phân nửa, nên cũng hơi tin một phần.

“ Ngươi vì sao phải cứu ta?” Nam đồng cảnh giác nói.

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Nhìn thấy liền cứu, cần gì phải có lý do.”

Nam đồng lúc này mới chậm rãi động đậy thân thể, bước xuống giường, hai chân vừa mới đặt xuống đất, liền chạy trốn ra cửa: “ Đã như vậy, đa tạ ngươi, ta đi!”

Từ Tử Thanh vươn tay, dứt khoát kéo nó lại.

Nam đồng nghiêng người qua một bên, bày ra tư thế tấn công: “ Ngươi quả nhiên gạt ta!”

Từ Tử Thanh lắc đầu nói: “ Ta chưa từng gạt ngươi. Nhưng quả thật ngươi không thể đi được.”

Nam đồng không hề tin, lạnh lùng nói: “ Ta vì sao không thể đi, nói! Ngươi có âm mưu gì?”

Tiểu tử này cứ như chim sợ cành cong, chỉ cần kích động một cái liền bay đi, cứ nơm nớp lo sợ như vậy, lạnh lùng như băng, khiến cho Từ Tử Thanh sinh ra một tia thương tiếc.

Nhớ đến kiếp trước mặc dù y ốm đau triền miên, nhưng cũng chỉ khổ sở vì trị liệu mà thôi, chứ chưa từng phải trải qua đau đớn khổ sở gì. Còn kiếp này dù gặp phải nhiều thăng trầm, nhưng lại luôn có thể hóa nguy thành an, cũng coi như thuận lợi. Nhưng đứa trẻ trước mắt này có bao nhiêu tuổi đầu đâu chứ, không ngờ lại gặp phải đại nạn, hoàn toàn không dám tin tưởng người nào khác. Thực sự là rất đáng thương.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh âm thầm thở dài, nói: “ Ta cũng không có âm mưu gì.” Y nhẹ giọng ôn hòa: “ Ngươi có nhớ ngươi đã bất tỉnh ở đâu không?”

Nam đồng hồ nghi: “ Không phải ở Hạ Kỳ châu sao?”

Từ Tử Thanh thầm nghĩ, quả nhiên. Lập tức lắc đầu: “ Ở đây là Thượng Kỳ châu.”

Đừng nói tới nam đồng này, Từ Tử Thanh ở trong phường thị hỏi đường mới biết được nơi này không phải Thượng Vũ châu mà là Thượng Kỳ châu, cũng hết sức sửng sốt. Y suy đoán có lẽ là vì vòi rồng, y bị gió to thổi tới đây, mà nam đồng này có lẽ cũng như vậy.

Nam đồng kia lập tức nổi giận: “ Ngươi nói hàm hồ cái gì? Ta ở Hạ Cửu châu xưa nay chỉ có Hạ Kỳ châu, ở đâu ra Thượng Kỳ châu chứ?”

Từ Tử Thanh ôn hòa cười nói: “ Cũng chính vì vậy, nên ta mới bảo ngươi đừng đi ra ngoài.”

Bởi vì nam đồng tâm tình có chút kích động, Từ Tử Thanh cũng không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó nữa. Suy nghĩ một chút, liền mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay mọc ra một gốc bích thảo, toàn thân phát sáng, phiến lá mỏng dài mà hẹp, trong sáng khả ái.

Hai mắt nam đồng bỗng dưng mở lớn.

Từ Tử Thanh ngoắc tay gọi nó lại gần: “ Nếu không tin, ngươi cứ thử đυ.ng vào nó đi.”

Nam đồng chần chờ một hồi: “ Nếu ngươi đồng ý để ta đặt dao vào…”

Nó nói xong, cũng tự biết mình có chút quá phận, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Từ Tử Thanh, đợi y trả lời.

Từ Tử Thanh nhẹ giọng nói: “ Tùy ngươi thôi.”

Nam đồng lúc này mới bước nhanh tới, chủy thủ vẫn để bên hông Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh vẫn không nhúc nhích, trong mắt nam đồng thoáng hiện một tia do dự, tay nắm chủy thủ cũng hơi hướng ra phía ngoài, để không ngộ thương Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh mắt lộ ý cười, đưa bàn tay thấp xuống một chút, đưa đến trước mặt nam đồng.

Nam đông nín thở, vươn một ngón tay ra nhanh chóng chạm vào phiến lá, cảm giác được ấm áp ôn hòa, phiến lá rõ ràng sinh động, so với những loại cây cỏ thông thường còn có sức sống hơn.

Đây chính là sự thực!

Nhưng nếu là thật, làm sao một cái cây có thể sinh ra từ bàn tay con người ?

Suy cho cùng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mới có mấy tuổi đầu, vừa bị hấp dẫn một cái, liền mất cảnh giác.

Từ Tử Thanh không khỏi mỉm cười, ống tay áo vung lên, nam đồng thoáng chốc lền cảm thấy trước mắt trời đất đảo lộn, sau đó liền nhận ra mình đã ngồi ở trên giường.

Lúc này nó mới nhận ra người này cũng không có ác ý, bằng không với năng lực như vậy, làm sao có thể để một thanh chủy thủ nho nhỏ của nó vào mắt.

Từ Tử Thanh thấy phòng bị trong mắt nam đồng giảm bớt, liền nói: “ Cỏ này là một loại rau dại, ăn vào có thể đỡ đói, không bằng ngươi hái nó xuống, nếm thử mùi vị.” Y nói xong, liền ngắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, cười cười nhìn nam đồng.

Nam đồng rất hiếu kỳ, gương mặt căng chặt liền thả lỏng lộ ra khuôn mặt ngây ngô tuấn tú, dùng sức nhổ bích thảo ra. Nó thấy rễ cây chậm rãi từ bàn tay người này nổi lên, mà chỗ đó không hề có vết thương nào, không khỏi mục trừng khẩu ngốc.

“ Đây, đây là mánh lới gì vậy?” Nó cả kinh bật thốt lên, lại nhét nhúm bích thảo vào miệng, mới vừa bỏ vào miệng, liền cảm thấy hương vị thơm thơm ngọt ngọt, trong bụng cũng sinh ra một cỗ nhiệt lưu ấm áp, bụng đang đói vang nhất thời liền được lấp đầy “ Cái này thực sự có thể ăn!”

Từ Tử Thanh thấy nó kinh ngạc như vậy, cảm thấy nó bây giờ mới giống dáng điệu của trẻ con chứ, liền nói: “ Đây không phải trò lừa bịp, mà là thuật pháp.”

Nam đồng ngốc lăng: “ Cái gì thuật pháp?”

Từ Tử Thanh cười, trong lòng bàn tay sinh ra một gốc bích thảo giống lúc nãy, làm lại lần nữa cho nam đồng nhìn.

Nam đồng cảm thấy khó hiểu, lại nghe có một tiếng kêu chói tai, trên đỉnh đầu nổi gió, có một con hùng ưng to lớn từ không trung bổ xuống, hai cánh vỗ phần phật, làm gió thổi qua mặt đau rát. Con ưng này thực sự rất hung mãnh, lợi trảo như thép, trông như có thể làm nứt cả đá vậy!

Nó liền lập tức né tránh, lại thấy hùng ưng thẳng tắp bay tới, mỏ ưng mổ một cái, liền hái bích thảo trên lòng bàn tay xuống ngậm vào miệng.

Từ Tử Thanh thấy là Trọng Hoa, không khỏi cười mắng: “ Thực sự là hồ nháo, sao đột nhiên bay ra dọa người hả!”

Hóa ra vừa rồi hùng ưng vừa đứng trên một cái giá vắt ngang, thấy nam đồng vừa mới tỉnh chỉ lo chú ý Từ Tử Thanh, vẫn chưa phát giác ra sự tồn tại của nó. Lần này nó đột ngột lao ra như vậy, muốn hù nam đồng sợ nhảy dựng.

Trọng Hoa lấy lòng kêu hai tiếng, quay đầu đi, ngậm bích thảo vứt xuống bên cạnh nam đồng. Từ Tử Thanh thấy thế, bật cười nói: “ Trọng Hoa rất thích ngươi, muốn tặng cho ngươi lễ vật gặp mặt.”

Nam đồng nhận lấy bích thảo, nhưng vẫn có chút chưa tỉnh hồn: “ Đa tạ”

Từ Tử Thanh thấy nó khả ái như vậy, nhất thời nổi lên tâm trêu đùa, kéo tay nó, rồi đánh ra một cái Ngự Phong Thuật, bay thẳng ra khỏi phòng, đứng cách mặt đất cao vài trượng. Lung la lung lay bay vài vòng, rồi mới hạ xuống đất.

Nam đồng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Từ Tử Thanh, nuốt nước miếng, giọng nghẹn ngào: “ Ngài. Ngài là tiên nhân?”