Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 3: Kinh hoàng trên biển – Chương 37: Đông Lê Chiêu

Từ Tử Thanh ngẩn ra, bật cười: “ Ta không phải tiên nhân, bất quá chỉ là một tu sĩ mà thôi.” Thấy nam đồng đã không còn cảnh giác, liền nắm tay nó dắt vào phòng.

Y nói: “ Từ hồi Thượng Cổ, có một vị tiên nhân chân chính dùng lực lượng mạnh mẽ của mình chia thế giới này ra thành hai phần, mỗi bên đều có chín châu, dưới chín châu có mười tám lục địa. Làm vậy cũng là để ngăn cách tu sĩ và người phía Nam ra.”

Nam đồng bị câu chuyện của Từ Tử Thanh hấp dẫn, không khỏi im lặng lắng nghe.

Lại nghe kể tiếp: “ Ở giữa có “ Phong Thiên Tiệm” ngăn trở, tu sĩ không đi qua, người phía Nam lại càng không thể đi qua được. Ngươi có thể tới được đây, cũng không biết là tại sao. Có lẽ có liên quan tới dị tượng trên biển.”

Nam đồng kinh ngạc, hỏi: “Ngài không phải là tiên nhân, vậy làm sao có thể bay lên trời? Chẳng lẽ tu sĩ nào cũng có thể bay? Ngài là tu sĩ, vậy có rất nhiều tu sĩ sao? Còn có người nào lợi hại hơn ngài không?” Nó liên tiếp đặt câu hỏi không ngừng nghỉ.

Từ Tử Thanh thấy nó kích động như vậy, liền kéo nó tới đặt ngồi lên giường: “Ngươi hãy nghe ta nói cái đã, đừng quá kích động.”

Nam đồng lúc này vô cùng kính sợ Từ Tử Thanh, cảm thấy người này chính là tiên nhân, là người rất cao rất cao không thể với tới được, nó nghĩ mình cần phải trăm phần trăm cung kính mới đúng.

Từ Tử Thanh ôn hòa cười cười, nói: “ Tu sĩ không phải là tiên nhân, mà là hấp thu linh khí trong trời đất để luyện hóa, người tu đạo lấy nó để tăng tiến tu vi, vì vậy cho nên trên người mới có thuật pháp, cũng là cái lúc nãy ta vừa mới thực hiện cho ngươi coi. Còn về thuật phi hành, chính là Ngự Phong Thuật, cũng chỉ là thuật pháp đơn giản. Nếu nói người có tu vi cao hơn ta, tất nhiên chỗ nào cũng có, ta mới chỉ tu hành một thời gian ngắn ngủi, chỉ là một hậu bối, làm sao dám tự cao tự đại.”

“ Những gì có thể nói, ta đã nói hết cho ngươi biết. Tu sĩ có thể tu hành, chính là do ý trời, các ngươi là người của Hạ cửu châu, vốn không có khả năng bước vào con đường tu hành. Bởi vậy nếu ngươi biết quá nhiều, ngược lại cũng không tốt.”

Y nói lời này cũng không phải là nói dối, trong sách cổ có ghi, nhiều năm trước đây vị đại năng mở ra thế giới này đã đem những tu sĩ cùng tất cả người có linh căn đến Thượng cửu châu. Còn Hạ cửu châu bởi vì nguyên nhân linh khí càng ngày càng yếu đi, trải qua nhiều năm, thiên tài địa bảo cũng kém hơn Thượng Cửu châu, nên càng khó sinh ra người có linh căn. Những người trước kia biết đến sự tồn tại của tu sĩ, cũng bởi vì năm tháng mà biến mất trên dòng chảy lịch sử, còn những người đời sau lại nghĩ tu sĩ cũng chính là tiên nhân, nên vẫn luôn cho rằng đó là truyền thuyết mà thôi.

Nam đồng nghe Từ Tử Thanh kiên nhẫn giải thích, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nam đồng lúc này cũng đã tin lời Từ Tử Thanh, vả lại y quả thật là ân nhân đã cứu mạng nó, liền xấu hổ cúi gằm mặt xuống: “ Tiểu tử Đông Lê Chiêu, vừa rồi có nhiều hành động vô lễ với các hạ, mong các hạ hãy tha thứ cho tiểu tử tội khinh cuồng.”

Từ Tử Thanh thấy nam đồng gặp đại nạn, lại thêm thân phận đặc thù, nên cũng có thể lý giải tính cách đa nghi của nó. Hiện giờ thấy nó biết lễ nghĩa như vậy, ánh mắt càng nhu hòa hơn, đem nó kéo lại gần cười nói: “ Ta trách ngươi làm cái gì?”. Lại nói, “ Ngươi tên Đông Lê Chiêu?”

Đông Lê Chiêu đáp: “ Vâng”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Ngươi là người phía Nam, cũng là người trong hoàng tộc.”

Đông Lê Chiêu sợ hãi cả kinh, liền ngẩng phắt đầu, nhưng thấy y vẫn nói cười bình thản, cũng hạ tầm mắt đáp: “ Vâng”

Từ Tử Thanh thở dài, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu nó: “ Đừng lo lắng, ta chỉ là thấy được Long khí trên người ngươi, nên mới biết được.” Y vừa nói đến Long khí, liền thấy sắc mặt của Đông Lê Chiêu lo sợ không yên, biết nó bởi vì đang ở nơi của tu sĩ, nên thấp thỏm bất an, liền trấn an nó: “ Hiện giờ ta đã tạm che đi Long khí trên người ngươi, không cần lo lắng.”

Đông Lê Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ cảm kích: “ Đa tạ..”

Từ Tử Thanh chợt nhớ tới một người, ý cười càng thêm sâu: “ Nói đến việc này, ngươi cũng không cần cảm tạ ta, mà nên cảm tạ một người khác.”

Đông Lê Chiêu đang thấy khó hiểu lời của Từ Tử Thanh nói, liền thấy y nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy vui sướиɠ. Lúc sau nó thấy cả người chợt lạnh, giống như bị đưa đến một nơi băng thiên tuyết địa, hàn ý thấu xương.

Sau một khắc, nó liền nhìn thấy một người.

Có thể cũng không phải là người, mặc dù mặc trường bào trắng như tuyết, nhưng thân hình mờ mờ ảo ảo, như có như không.

Đông Lê Chiêu ngẩng đầu quan sát, thấy người nọ quét mắt một cái, thoáng chốc sát ý lạnh thấu xương, bức bách truyền đến, nhất thời tóc gáy nó dựng đứng, giống như có vô số kim châm đâm vào cơ thể, toàn thân đau đớn, không thể nhúc nhích được.

Thời gian chỉ mới một cái chớp mắt, mà tựa như đã trải qua vạn năm, Đông Lê Chiêu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy từ lúc nó chào đời đến nay còn chưa bao giờ có cảm giác kinh sợ hãi hùng như vậy, mỗi một cái chớp mắt đều bị sát khí bao vây, giãy dụa quằn quại giữa lằn ranh sinh tử, không thể thoát ra được.

Chẳng qua chỉ là một cái nhìn thoáng qua mà thôi…

Từ Tử Thanh thấy Đông Lê Chiêu hai đầu gối như nhũn ra, mắt thấy nó sắp té trên mặt đất, không rõ là phát sinh chuyện gì? Chỉ cho là bằng hữu đang khảo nghiệm nó, nên cũng không đi qua nâng nó dậy, chỉ nói: “ Vân huynh, đừng dọa sợ Chiêu nhi.” Y gọi thân thiết như vậy, cũng quay qua ôn hòa cười với Đông Lê Chiêu: “Tuổi của ngươi kém ta rất nhiều, ta gọi ngươi như vậy được không?”

Đông Lê Chiêu thấy Từ Tử Thanh tươi cười, giống như được tái sinh lần nữa, trong thoáng chốc cảm thấy như tắm trong gió xuân, đối với ân nhân cứu mạng lại càng thân cận hơn, không khỏi nói: “ Tiên sinh gọi ta như vậy, tất nhiên là phúc khí của Chiêu nhi.”

Từ Tử Thanh nghe nó xưng hô như vậy, cũng mỉm cười, liền quay đầu: “ Vân huynh, huynh xem thế nào?”

Vân Liệt không dùng uy áp bức người nữa, lại khiến cho người ta cảm thấy cao ngạo băng lãnh, cũng không làm Đông Lê Chiêu cảm thấy thống khổ nữa. Thần sắc hắn lạnh lùng nghiêm nghị, không lưu tình chút nào: “ Thể chất suy nhược, không được.”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Chiêu nhi thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, tất nhiên thể chất không thể tốt được. Vân huynh cũng đừng quá mức nghiêm khắc như vậy.”

Vân Liệt liếc y một cái: “ Ngươi đã quyết định rồi ?”

Từ Tử Thanh nhẹ thở dài: “ Vâng”. Liếc nhìn Đông Lê Chiêu , hỏi: “ Không biết Vân huynh nghĩ thế nào?”

Vân Liệt nói: “ Cũng có thể.”

Vùng giữa lông mày Từ Tử Thanh cũng dần giãn ra: “ Nếu Vân huynh đã nói vậy, ta cũng càng an tâm hơn.” Lúc này y mới quay đầu nhìn về phía Đông Lê Chiêu, nói: “ Tuy ta đã che Long khí lại cho ngươi, nhưng việc này cũng là nhờ có Vân huynh nhắc nhở, Phong Linh Quyết cũng là Vân huynh dạy. Ngươi hãy hướng Vân huynh nói một tiếng tạ ơn.”

Đông Lê Chiêu có chút sợ hãi dè chừng Vân Liệt, nghe vậy trong lòng run lên, ngay sau đó liền ổn định tinh thần lại, tiến lên một bước, lạy xuống nói: “ Đông Lê Chiêu đa tạ Vân tiền bối tương trợ tri ân.”

Vân Liệt phất tay áo, Đông Lê Chiêu không điều khiển được cơ thể đứng dậy. Mới vừa lấy lại tinh thần, đã cảm thấy cả căn phòng như ấm lại, hóa ra là người nọ đã biến mất.

Từ Tử Thanh thấy thần sắc Đông Lê Chiêu khẽ động, như là thở phào nhẹ nhõm, bất giác liền thấy mắc cười: “ Vân huynh chính là bằng hữu cả đời này của ta, mặc dù xưa nay nghiêm khắc, nhưng cũng là người trong nóng ngoài lạnh, ngươi không cần sợ huynh ấy.”

Đông Lê Chiêu hết sức kính trọng Từ Tử Thanh, liền nghiêm túc nói: “ Chiêu nhi minh bạch.” Lại ngẩng đầu lên: “ Tiên sinh mới vừa cùng Vân tiền bối nói…”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Không có gì, chỉ là ta có ý định muốn đưa ngươi trở lại Hạ Kỳ châu mà thôi.”

Đông Lê Chiêu lập tức mừng như điên: “ Tiên sinh, người, người thật tốt!” Nhưng ánh mắt lại trở nên buồn bã, “ Nhưng việc này cũng quá mức phiền phức, chỉ sợ làm phiền tiên sinh mà thôi…”

Từ Tử Thanh liền trấn an: “ Không phiền, nếu ta đã cứu ngươi, thì cũng phải cứu cho trót. Nhưng lúc ta gặp được ngươi, thương thế của ngươi nặng như vậy, rốt cuộc là vì sao, ngươi có muốn kể một chút cho ta nghe không.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy, im lặng gục đầu xuống: “ Tiên sinh đối với Chiêu nhi ân trọng như núi, Chiêu nhi,… cũng không muốn gạt tiên sinh.”

Nói xong lời đó, liền đem những chuyện lúc trước kể rõ đầu đuôi.

Hóa ra ở Hạ cửu châu có hai nước cùng tồn tại, phân làm hai bên, quốc gia phía Đông Nam là nước Thừa Hoàng, sở hữu năm lục địa, đất đai rộng lớn, của cải phong phú dồi dào, bách tính đông đảo. Kinh đô đặt tại Hạ Kỳ châu. Đông Lê Chiêu là thứ tử của Hoàng Hậu cai quốc, trên còn có một vị huynh trưởng, được phong Đông Cung thái tử, tên là Đông Lê Hi.

Nhưng quốc chủ lại hoa mắt ù tai, sủng hạnh một nữ tử dân gian, phong làm Hoàng Phi, thế lực gần như ngang bằng với người đứng đầu phượng cung, mà Hoàng Phi cũng có một đứa con trai, tên là Đông Lê Chương. Hoàng Phi còn có một vị huynh trưởng thân sinh, tay nắm binh quyền, thụ phong Trấn Quốc Đại Tướng Quân. Vì vậy tuy Đông Lê Hi có văn nhân tiến cử, lại có vị trí Đông Cung thái tử, nhưng bên dưới lại còn có vị Trấn Quốc Đại Tướng Quân tay nắm binh quyền, trái lại không thể không kiêng kị ba phần, khiến cho thế lực của Ngũ hoàng tử Đông Lê Chương có thể nói là ngang bằng với thế lực trong triều đình của Đông Cung thái tử, không phân biệt được cao thấp.

Mấy tháng trước, quốc chủ đột nhiên băng hà, vẫn chưa lưu lại di chỉ. Mà Đông Cung vốn nên là người kế vị, nhưng ngay lúc Đông Lê Hi và Đông Lê Chương cùng đánh cờ, đột nhiên lại bị Trấn Quốc Đại Tướng Quân gây khó dễ. Đầu tiên là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử tất cả đều bị gϊếŧ, ngoại trừ hai người con trai trưởng cùng Ngũ hoàng tử ra, tất cả hoàng tử, công chúa, đại thần võ tướng phản kháng lại đại tướng quân cũng đều bị gϊếŧ sạch sẽ, nước Thừa Hoàng trong thoáng chốc máu chảy thành sông.

Hai huynh đệ Đông Lê Hi, Đông Lê Chiêu thiết nghĩ là phải chết không phải nghi ngờ, không ngờ tới đại tướng quân phản chiến gϊếŧ chết cháu ruột của mình là Đông Lê Chương, ngược lại lưu lại tính mạng của hai người họ. Sau đó, Hoàng Phi, Hoàng Hậu cũng bị gϊếŧ chết, hậu cung hơn trăm giai nhân mỹ nữ, tất cả cũng đều bị người này tàn sát!

Nghe kể như vậy, Từ Tử Thanh lập tức nhíu mày. Nhấc lên tinh phong huyết vũ như vậy, người này có hơi quá mức điên cuồng tà dị!

Đông Lê Chiêu nhắc đến việc Hoàng Hậu cùng với những vị huynh đệ bị gϊếŧ hại, vẻ mặt liền mang theo cừu hận thống khổ. Hai bàn tay nó xiết thật chặt, móng tay đâm rách da thịt, cả người rung rẩy không ngừng. Qua một lúc lâu sau, mới nói tiếp.

Cũng không biết vị đại tướng quân này làm cách nào mà có thể tụ tập được lực lượng khổng lồ như vậy, người nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây. Chuyện tàn sát triều đình lục cung, hắn làm dễ như trở bàn tay, ngay cả Đông Lê Hi cũng không thể phản kháng lại được chút nào.

Sau đó, Đông Lê Hi bị nhốt vào Đông cung, Đông Lê Chiêu thì bị bắt vào thiên lao, chịu nhiều đau khổ. Cả người đầy là vết roi, đều là do bọn ngục tốt tra tấn.

Đông Lê Chiêu ở trong thiên lao nhận hết khuất nhục, vừa đủ một tháng, liền có người lợi dụng đêm khuya xâm nhập vào, đem nó cứu ra, muốn đem nó ra biển, qua nước đồng minh láng giềng cầu trợ. Không ngờ xui xẻo, vừa đào tẩu được mấy trăm dặm, liền có người đuổi theo phía sau bắn tên. Đông Lê Chiêu mắt thấy không sống được, liền nhảy vào trong biển, sau đó không biết làm sao, đã bị cuốn đến Thượng Kỳ châu.

Từ Tử Thanh nghe xong, chỉ cảm thấy chuyện của nước Thừa Hoàng gần đây nghe vô cùng cổ quái. Trấn Quốc Đại Tướng Quân tàn sát hoàng tử, công chúa, hậu cung, phi tần, cùng với những triều thần ủng hộ chính phái, theo lý là vì diệt trừ phe đối lập, để mưu triều soán vị, nhưng cố tình hắn lại để lại hai huynh đệ chính thống nhất, thật sự là không có đạo lý.

Chẳng lẽ hắn còn có tính toán khác?

Lại đổi sang cách nói khác, nếu như đại tướng quân là vì “ Hiệp thiên tử diệt chư hầu” mà lưu lại huyết mạch chính thống, thì chỉ cần giữ lại Đông Lê Chiêu nhỏ tuổi, gϊếŧ chết Đông Lê Hi mới đúng. Nhưng như vậy cũng không cần tru diệt triều thần.

Suy đi nghĩ lại, cách làm của vị đại tướng quân này thật sự là quá khó hiểu.

Bất quá nếu đã nghĩ không ra, Từ Tử Thanh cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ nói: “ Tuy ta nói nguyện ý đưa ngươi trở lại Hạ Kỳ châu, nhưng tình thế nghiêm trọng như vậy, ngươi vẫn muốn trở về sao?”