Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 3: Kinh hoàng trên biển – Chương 38: Phong Thiên Tiệm

Đông Lê Chiêu thần sắc kiên định: “ Tất nhiên phải trở về. Đại ca của ta vẫn còn đang trong cung, không biết còn phải chịu bao nhiêu dằn vặt, ta làm sao có thể ở chỗ này tham sống sợ chết, mà bỏ mặc đại ca không quan tâm?”

Từ Tử Thanh nghe vậy, trong mắt lộ ra tia tán thưởng. Tuy rằng nó chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng là người sinh trưởng trong hoàng thành, nên dù sao cũng sớm thông tuệ hơn những người phía Nam bình thường, cũng đã sớm biết đạo lý làm người. Nếu như nó vứt bỏ quan hệ huyết thống mà trốn chạy, mặc dù y chắc chắn sẽ không trách móc gì nó, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Vì vậy liền cười nói: “ Nếu đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi trở về.” Lại đem một cái lọ đưa tới: “Tuy ngoại thương của ngươi đã tạm ổn, nhưng nội thương chưa lành, uống thuốc này vào là có thể chữa khỏi.”

Đông Lê Chiêu không chút do dự, đem chai tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch. Quả nhiên khi thuốc vừa vào bụng, khắp người liền trở nên thư thái, tất cả nội thương, ứ đọng, đau đớn mơ hồ thoáng chốc đều tan biến hết sạch.

“ Thật đúng là thần dược!” Nó không khỏi kêu lên thất thanh.

Từ Tử Thanh nói: “ Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi chút đi, nhớ đừng xuất môn. Ta phải đi chuẩn bị một chút, rồi mới có thể đưa ngươi trở về.”

Đông Lê Chiêu nghe y nói muốn ly khai, nét mặt không tự chủ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, chọc người yêu thương.

Từ Tử Thanh huýt một tiếng, vươn cánh tay, để cho Trọng Hoa đậu lên tay y, nói với Đông Lê Chiêu: “ Chiêu nhi, ta để Trọng Hoa lại làm bạn với ngươi, ngươi cứ yên tâm.”

Đông Lê Chiêu thấy Từ Tử Thanh hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nó, không khỏi đỏ mặt hổ thẹn: “ Làm phiền tiên sinh nhọc lòng lo lắng cho Chiêu nhi rồi.”

Từ Tử Thanh cũng cười nói “ Không sao”, mà Trọng Hoa thì lại sải cánh bay đến bên cạnh Đông Lê Chiêu, nghiêng đầu nhìn nó, kêu lên một tiếng. Đông Lê Chiêu thấy nó linh thông như vậy, mặt mày mừng rỡ, Từ Tử Thanh thấy vậy cũng mỉm cười, lập tức liền xuất môn.

Lần này y quyết định đưa Đông Lê Chiêu về Hạ cửu châu, kỳ thực cũng không đơn thuần chỉ là muốn đưa nó về, mà còn muốn đi tìm chỗ lánh nạn, cũng tĩnh tâm bế quan một thời gian.

Bởi vì chuyện Điền gia khuấy động phản loạn còn lôi kéo thêm hải thú cùng cao nhân Hóa Nguyên của Lôi Hỏa Phái, Từ Tử Thanh cảm giác thấy có gì đó không ổn. Y dự đoán, nếu chuyện này không kịp xử trí, chỉ sợ cả cửu châu này cũng sẽ bị kéo vào vũng nước đυ.c này. Từ Tử Thanh nhiều lần trải qua sinh tử, nên vô cùng tiếc mệnh, thực sự không muốn chỉ vì dã tâm của người ngoài mà bị kéo vào nơi vạn kiếp bất phục.

Một khi chiến sự nổ ra, y chỉ là một tán tu tu vi tầng bảy Luyện Khí, không có tông môn gia tộc che chở, tu vi bản thân cũng không cao, tính mệnh tựa như trứng chồng lên nhau, có nguy cơ đổ vỡ hết.

Lúc nãy y cùng Vân Liệt nói chuyện, là bàn tính đến việc này. Từ Tử Thanh nguyên bản còn có chút thấp thỏm, nhưng nếu bằng hữu đã nói việc này có khả năng làm được, y liền kiên định hơn, cũng không sợ hãi nữa.

Muốn tới Hạ cửu châu, thời gian ở lại chắc cũng không ngắn, y cần phải chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng nhiều trường hợp xảy ra.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh cũng không bận tâm đến phí dụng nữa. Đầu tiên là đến Tri Thảo Các mua một phối phương, chính là cách điều chế và những dược liệu cần thiết để điều chế ra Hương Chi Lộ, điều này đối với tu sĩ mà nói là hết sức dễ dàng. Vì đây chỉ là thuốc bình thường, chủ tiệm kia cũng không có gì che giấu, Từ Tử Thanh không tốn bao nhiêu đã mua được.

Sau đó liền mua thêm hai thanh Ngọc Kiếm Truyền Thư nữa, mua thêm ít thảo dược, phù lục, còn mua thêm vài bộ pháp y, một cái bồ đoàn, lại kiếm thêm vài thứ lặt vặt linh tinh khác, sau khi mua đủ những thứ cần thiết, Từ Tử Thanh chỉ còn chừa lại một viên linh châu, một chút tiền phòng, còn lại thì tiêu xài hết.

Chuẩn bị xong, Từ Tử Thanh liền trở lại nhã cư.

Đông Lê Chiêu đang cùng Trọng Hoa bốn mắt nhìn nhau, bốn con ngươi đen lúng liếng, trông rất thú vị.

Hiện giờ ước chừng là có thể tin tưởng người đã tương trợ mình, nên Đông Lê Chiêu có thể lộ ra chút bộ dáng của trẻ con, không hề như lúc đầu mới tỉnh lại, đa nghi cừu hận.

Vì đề phòng đêm dài lắm mộng, Từ Tử Thanh liền lập tức đi trả tiền phòng, mang theo một người một ưng rời đi. Trên đường, Trọng Hoa lần nữa lại đứng trên vai Từ Tử Thanh, mà tay Từ Tử Thanh thì dắt Đông Lê Chiêu, để dễ dàng bảo hộ nó.

Trên đường đi, Đông Lê Chiêu rất hiếu kỳ. Nó biết nơi này có rất nhiều tu sĩ, không khỏi lén liếc mắt nhìn chung quanh.

Từ Tử Thanh khẽ lắc đầu, thấp giọng nói với nó: “ Chiêu nhi, đừng thất lễ.”

Đông Lê Chiêu thầm rùng mình, nó được Từ Tử Thanh dắt tay, cảm thấy an ổn không gì sánh được, cho nên có chút sao nhãng sơ ý. Lập tức xấu hổ: “ Chiêu nhi biết sai rồi.”

Từ Tử Thanh hòa nhã nói: “ Cũng không phải sai lầm gì, bất quá đa số tu sĩ tính tình kỳ quái, nếu người ta nghĩ ngươi có ý định khinh miệt, chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố không đáng có. Chiêu nhi muốn trở về Hạ cửu châu, thì hãy ngoan ngoãn đừng nhìn chung quanh nữa.”

Đông Lê Chiêu đâu phải không hiểu đạo lý, tất nhiên là liên tục gật đầu. Nó cũng thấy được người băng lãnh như Vân Liệt vậy, cũng hiểu được nhiều tu sĩ cũng không phải đều giống Từ Tử Thanh ôn hòa dễ thân, vừa rồi bất quá chỉ là quá kích động, nên mới thất thố. Hiện giờ lãnh tĩnh hơn vài phần, liền trở nên trầm ổn hơn, rất có khí độ của con cháu hoàng thất.

Từ Tử Thanh cũng rất hài lòng, dắt tay nó đi nhanh hơn. Bọn họ lúc này đã đi được hơn tám trăm dặm về phía cực Đông, lại đi theo đường biển năm trăm dặm nữa là có thể thấy được “Phong Thiên Tiệm”.

Sau khi cách huyền trấn khá xa, Từ Tử Thanh lúc này mới kéo Đông Lê Chiêu đến gần, hai chân từ từ cách mặt đất, dùng Ngự Phong Thuật đi về phía trước.

Đông Lê Chiêu đang ở giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống , chỉ thấy phía dưới cự mộc to lớn giống như cây cỏ, người thì lấm chấm nhỏ xíu như con muỗi, quả thật là vô cùng nhỏ bé. Mà nhìn lên trên, chỉ thấy mây trắng mờ ảo, từng đám mây luân chuyển như nước, cảnh đẹp ý vui, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, không hề có cảm giác cao cao không thể với tới như trước kia nữa.

Chỉ mới qua vài tức, hai người đã đến bờ biển cực Đông, phía trước là một bãi đá gập ghềnh. Nơi này khắp nơi đều là đá ngầm, dáng vẻ kỳ dị, có sóng biển ập đến, vọt thẳng lên cao, đánh vào trên đá, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Từ Tử Thanh tìm một khối đá cao để đặt chân, nhẹ cầm lấy tay của Đông Lê Chiêu bên cạnh. Trọng Hoa ở trên không trung xoay quanh, đột nhiên phát ra một tiếng kêu dài, như là biểu lộ cảm giác vui sướиɠ.

Đông Lê Chiêu tuy là hoàng tử Long tôn, nhưng từ khi sinh ra đến nay chưa từng ra khỏi hoàng thành, lại càng chưa từng được thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ nhường này. Hiện giờ dõi mắt trông về phía xa, mắt cũng không chớp một cái.

“ Tiên sinh, Phong Thiên Tiệm là gì?” Nó nhìn không ra, liền mở miệng hỏi.

Từ Tử Thanh cười: “ Hiện giờ vẫn chưa thể nhìn thấy, đợi đến khi ngươi thấy được là có thể minh bạch.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy, liền không hỏi nữa, lại vì biết được phía bên kia đại dương này chính là nơi cố hương của mình, tim bất giác cũng đập nhanh hơn.

Từ Tử Thanh cũng không kéo dài, lập lức lấy ra một cái lục phù, gọi là “ Kim Cương Tráo”, có công dụng hộ thể trong vòng một canh giờ. Hiện giờ hai người muốn xuyên qua hải vực này, một đường gió biển tàn sát bừa bãi, Từ Tử Thanh thân là tu sĩ tầng bảy Luyện Khí, tất nhiên sẽ không sao, nhưng Đông Lê Chiêu chỉ là một đứa trẻ, chỉ sợ gió mạnh cũng có thể đem nó xé nát. Vì vậy Từ Tử Thanh lấy ra phù lục thượng đẳng này là muốn cho nó dùng để hộ thân.

Lục phù giữa không trung tuôn ra một đoàn ánh sáng màu lục, trong quang mang hiện ra một đám mây lớn như một cái đấu, kim quang lóng lánh, bao phủ quanh người Đông Lê Chiêu.

Thân thể Đông Lê Chiêu khẽ động, lại nghe một câu “Đừng né tránh” của Từ Tử Thanh mới dừng lại bản năng, mặc cho nó rơi trên đầu, thoáng chốc một cỗ nhiệt lưu trải rộng toàn thân, ngay cả da thịt cũng cứng rắn hơn mấy phần.

“ Vật này thật thần kỳ.” Nó không khỏi khen, “ Tiên sinh, nó có tác dụng gì?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Trong vòng một canh giờ, giúp ngươi có cơ thể kim cương bất hoại.”

Đông Lê Chiêu hai mắt sáng ngời: “ Nếu như tất cả quân sĩ dưới trướng đại ca ta có thể dùng vật này…” Chẳng phải là bách chiến bách thắng, không một đòn đánh nào có thể tổn thương được hay sao? Đến lúc đó lo gì không đấu lại cái tên gian thần kia!

Từ Tử Thanh nghe vậy, giơ tay ngăn chặn nó nói lời tiếp theo, nghiêm mặt nói: “ Tu sĩ chúng ta, hoặc là cùng trời tranh mệnh, hoặc là thuận theo ý trời mà làm, nếu như dùng phù lục này, tất nhiên không sao. Nhưng ngươi chỉ là một người phàm tục, nếu dùng vật của tu sĩ… tuy các binh sĩ có thể đao thương bất nhập, tùy ý chi phối chiến cuộc, nhưng lại phạm pháp tắc thiên đạo, người khởi xướng chắc chắn sẽ bị hao tổn phúc lợi, thậm chí gặp nghiệt báo.” Y nói đến đây, cùng Đông Lê Chiêu bốn mắt nhìn nhau, không để nó né tránh, “ Chiêu nhi, người phía Nam tuổi thọ chỉ hơn trăm tuổi, ngươi sử dụng phù lục này, là phải hi sinh tuổi thọ của mình, binh sĩ kia nhân số nhiều như vậy, ngươi có bao nhiêu thọ nguyên để dùng?”

Đông Lê Chiêu hoảng sợ: “ Tiên sinh, tiên sinh chẳng lẽ không thể….”

Từ Tử Thanh mặt mày giãn ra, thở dài một cái: “ Ngươi nếu chỉ là một người phía Nam bình thường, trong nhà có thân nhân mắc bệnh hiểm nghèo, muốn ta dùng linh đan diệu dược, cứu tính mạng người đó, thì chỉ là việc nhỏ, cũng không phải không thể giúp. Nhưng ngươi là người trong hoàng tộc, việc lớn như việc tranh đoạt hoàng quyền này, ta là người tu đạo, tuyệt đối không có khả năng có thể nhúng tay.”

Hoàng đế trên người mang Long khí, là con cưng của trời, cũng là chuyện của trời, thử hỏi có tu sĩ nào dám dính dáng đến nửa phần? Huống chi hiện nay nước Thừa Hoàng trong triều chính một số gần như đã bị lật đổ, Trấn Quốc Đại Tướng Quân lấy thúng úp voi, khiến cho triều đại bị thay đổi. Bất luận được hay không được, cũng đều là tính toán của trời, tu sĩ hoặc là thuận thiên cầu đại đạo, hoặc là nghịch thiên đoạt trường sinh, cũng đều nằm dưới pháp tắc thiên đạo, nếu như can thiệp vào đạo này, không cần nghĩ cũng biết, bỏ mạng là cái chắc!

Đông Lê Chiêu nghe vậy, tất nhiên là không đề cập lại nữa.

Tiên sinh là ân nhân cứu mạng của nó, nó vừa mới thốt ra ý muốn y tương trợ, kỳ thực cũng đã có ý hối hận. Chỉ vì tiên sinh thân thiết ôn hòa, viện thủ cho nó, nó vậy mà không nhịn được một tấc muốn tiến một thước. Bất quá khi chân thật nghe được việc này không thể làm, trong lòng cũng khó tránh tràn đầy thất vọng.

Nếu như có thể, nếu có thể ngăn cản nịnh thần tặc tử kia, cho dù có hao hết thọ nguyên cả đời này, thì có là gì…

Từ Tử Thanh thấy nó sa sút tinh thần, liền vỗ vỗ vai nó: “ Chiêu nhi, ngươi đã quên hoàng huynh của ngươi sao?”

Đông Lê Chiêu cả kinh, liền lên tinh thần: “ Đúng, Chiêu nhi đã hiểu, đại ca còn đang chờ ta mà.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Ngươi hiểu là được.” Nói xong liền kéo tay nó, “ Nắm chặt lấy, bây giờ liền lên đường.”

Đông Lê Chiêu ánh mắt kiên định: “ Vâng, tiên sinh.”

Hai người bay lên trời, thẳng hướng ngoài khơi mà bay đi.

Nước biển cuồn cuộn, mang lại cảm giác tứ bề mênh mông mịt mờ, không một bóng người. Sóng biển luân phiên, như bánh xe lăn tròn, cuồn cuộn tiến đến, sóng sau xô sóng trước, tạo ra vô số bọt nước, bắn tung tóe ra bốn phía.

Tiếng sóng biển gào thét như tiếng sấm, đinh tai nhức óc, phảng phất như trống trận, khiến người can đảm hơn, đúng là kinh tâm động phách!

Từ Tử Thanh bay cực kỳ cao, nên không hề bị những con sóng lớn nhấc lên ngoài khơi kia vỗ trúng, Đông Lê Chiêu được Kim Cương Tráo bảo vệ toàn thân, cũng không hề bị một giọt nước nào bắn trúng, nhưng khi nhìn thấy sóng biển quần sơn cao lớn hùng vĩ, va chạm xô xát mạnh mẽ, cũng bị làm cho sửng sốt, e sợ chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ táng thân đáy biển!

Gió trên biển thổi đến lạnh thấu xương, hơi nước ngăn trở tầm mắt, khiến cho hai người không thể đi nhanh được, nhưng mặc dù thế, hai người cũng đã đi được hơn hai trăm dặm, lộ trình đi được gần một nửa, chỉ trong chốc lát nữa thôi, là có thể đến được Phong Thiên Tiệm.

Đột nhiên, sóng biển xao động ngày càng kịch liệt hơn, Từ Tử Thanh nhìn xem phía trước có chuyện gì, nhất thời liền ngay ngẩn cả người.

Mà Đông Lê Chiêu con ngươi bỗng dưng co rụt lại, cũng thừ người ra.

Hóa ra cách đó khoảng chừng mười thước, ngoài khơi bỗng nhiên nổi lên một cơn lốc xoáy vô cùng lớn, cao cỡ trăm trượng, cao lớn không gì sánh được! Trong cơn xoáy có một ánh sáng màu đen thẫm,vô số hải lưu cuồn cuộn nổi lên, ở giữa không trung đổi chiều, hình thành một vòng xoáy xoay tròn trên không trung!

Còn dưới xoáy nước, một cột nước to lớn toản động hệt như một cái đuôi rồng, liên tục xoay quanh, nước biển trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh đều bị hút hết vào vòng xoáy đó, hệt như đang có con Thao Thiết không ngừng cắn nuốt nước biển xung quanh vào bụng!