Từ Tử Thanh thần sắc rất là phức tạp, y từng thấy qua xoáy nước đổi chiều dưới đáy nước trong bí cảnh, chỉ là so sánh xoáy nước trong hồ cùng với lúc này, đâu chỉ là khác biệt một trời một vực! Chấn động kịch liệt như vầy, quả thực giống với vòi rồng kia.
Nhưng xoáy nước này cũng không hẳn là vòi rồng, nó chỉ di chuyển trong một phạm vi nhất định mà thôi, không mang theo gió tàn sát bừa bãi trên biển.
Đông Lê Chiêu làm sao từng thấy qua cục diện này, liền thất thanh: “ Tiên sinh, đây là gì vậy?”
Từ Tử Thanh lúc này cũng đã phát giác, sự vật trước mắt cũng không phải do tự nhiên sinh ra, mà bởi vì…
Lấy thị lực hiện giờ của y, có thể nhìn thấy dưới cơn xoáy nước vô cùng lớn kia nổi lên hơn mười điểm sáng màu sắc rực rỡ, chính là linh quang của pháp khí kích phát ra. Pháp khí không có linh trí, sử dụng pháp khí, tất nhiên chỉ có thể là tu sĩ.
Trong lòng Từ Tử Thanh sinh ra tia do dự, cơn xoáy nước và các tu sĩ đó đang ngăn chặn đường đi của hai người bọn họ, nếu muốn đi đường vòng, e rằng không chỉ xa hơn mấy nghìn hải lý đâu, mà một thân linh lực của y khó có thể chống đỡ không nói, thời gian duy trì Kim Cương Thương Tráo cũng là hữu hạn, nếu đi đường vòng, chỉ sợ Đông Lê Chiêu không thể chịu đựng nổi.
Nếu như tiếp tục đi về phía trước,… sẽ phải cùng đám tu sĩ này đối mặt.
Tình thế khá cấp bách, không thể suy nghĩ nhiều, Từ Tử Thanh kéo Đông Lê Chiêu lại gần, phân phó: “ Đằng trước có người, từ giờ ngươi nhất định không được mở miệng nói chuyện.”
Đông Lê Chiêu biến sắc: “ Vâng, tiên sinh”
Thấy nó nghe lời, Từ Tử Thanh cũng thấy bớt lo, lập tức thần tình nghiêm túc, trực tiếp mang theo người bay về phía trước.
Càng đến gần, càng có thể nhìn ra rõ ràng.
Có hơn mười tu sĩ vây xung quanh bảo hộ một nữ tử chính giữa, chân giẫm lên hai dải lụa màu, một thân váy đỏ phiên phiên, xinh đẹp động nhân.
Xung quanh nàng có khoảng mười hai vị nam tu, tu vi khoảng tầng sáu đến tầng tám Luyện Khí, mỗi người đều đạp trên một thanh phi kiếm, màu sắc linh quang bất đồng, có thể thấy những người này tu tập công pháp, linh lực, thuộc tính bất đồng.
Chờ đến lúc thấy rõ tướng mạo những người này, Từ Tử Thanh đã gặp qua là không quên, vào lúc này liền nhận ra được.
Nữ tử này có tu vi cực yếu, bất quá chỉ mới tầng hai Luyện Khí, lúc y mới tới Thượng Kỳ châu, ở Tri Thảo Các từng gặp qua nữ tử tùy hứng này. Nàng ta khi đó vì tìm kiếm linh thảo có thể tăng linh lực, chắc là muốn luyện chế đan dược, chẳng lẽ ở nơi đó chính là vì việc này sao?
Từ Tử Thanh nhìn lại lần nữa, mười hai nam tu đứng trên phi kiếm giống như theo bố cục nào đó, mơ hồ lộ ra quỹ tích của một pháp trận, mà chỗ nữ tử đang đứng cũng là chỗ của mắt trận, là nơi cực kỳ an toàn. Từ Tử Thanh thấy thế, trong đầu mơ hồ có một ý tưởng. Chẳng lẽ trong đáy biển này có huyền cơ gì?
Nhưng bởi vì đây chỉ là suy đoán, nên Từ Tử Thanh cũng không có khả năng tùy tiện tiến lên. Đầu tiên y thả chậm cước bộ, sau đó diệp bích dưới chân cũng từ từ nâng lên, đứng ở không trung cách đó xa hơn một trượng.
Đám tu sĩ đang bày pháp trận, hiển nhiên đối với khí tức trong phạm vi này rất là mẫn cảm, Từ Tử Thanh mới đến chưa được bao lâu, đã bị bọn hắn phát hiện ra.
Có một gã nam tu đánh mắt với những tên khác, sau đó liền phiêu phiêu bay tới chỗ Từ Tử Thanh: “ Ngươi là người phương nào, vì sao tới đây?”
Từ Tử Thanh khẽ cười nói: “ Tại hạ Từ Tử Thanh, chỉ là người qua đường, không biết chư vị có thể cho chúng tôi đi qua không?”
Nam tu hồ nghi: “ Người qua đường?” Hắn liếc mắt nhìn Từ Tử Thanh đang dắt tay nam đồng, truy hỏi, “ Đây là ai?”
Từ Tử Thanh nói: “ Hắn là đồ nhi mới ta vừa thu, đang cùng ta khởi hành.”
Tu vi của tu sĩ này cùng Từ Tử Thanh cũng gần gần bằng nhau, nghe vậy cũng cho y hai phần mặt mũi, nói: “ Tiểu thư nhà ta ở phía trước đang làm việc, ngươi đi đường khác đi.”
Từ Tử Thanh cười khổ: “ Thực sự ta đang có chuyện gấp, không thể đi đường vòng được…”
Tu sĩ quan sát y trên dưới một phen, cũng không có trở mặt, mà chỉ nói: “ Ngươi chờ chút, ta đi xin chỉ thị của tiểu thư”
Từ Tử Thanh thở dài một hơi, cũng đành phải đợi.
Chưa được bao lâu, lại có ba bốn nam tu khác bảo vệ một nữ tử bay lại đây, nàng hơi ngẩng đầu, trông vô cùng ngạo mạn: “ Ta nhận ra ngươi.”
Từ Tử Thanh nói: “ Từng ở dược đường có duyên gặp mặt một lần.”
Nữ tử hừ một tiếng: “ Ta ở chỗ này bắt yêu sủng, ngươi nếu không đi đường khác, thì chờ đi.” Nói xong liền tà nghễ liếc mắt, “ Bất quá nếu ngươi dám gây phiền toái, khiến cho việc của ta bất thành, ta sẽ hỏi tội ngươi đó!”
Từ Tử Thanh nhíu mày, cũng gật đầu nói, “ Ta tất nhiên sẽ không vướng bận, cũng thỉnh chư vị động thủ nhanh chút.”
Nữ tử vung tay lên, kêu đám tu sĩ theo nàng trở lại: “ Ngươi chỉ cần ngóng trông nó sớm đi ra, ta nhất định có thể đem bắt nó dễ như trở bàn tay.”
Từ Tử Thanh vừa chắp tay xong, liền kéo Đông Lê Chiêu dẫn đến chỗ khác cách xa đó. Đông Lê Chiêu thấy Từ Tử Thanh cùng đám người này thương lượng, quả thật không dám mở miệng, chỉ cảm thấy quan hệ của các tu sĩ cũng dây mơ rễ má như giới phàm tục, làm gì cũng phải chú ý cẩn thận.
Lúc hai người tránh lui, Từ Tử Thanh liền nhìn qua hướng xoáy nước. Y ở phường thị chưa từng nghe được tin tức nào có liên quan đến việc này, nói vậy nữ tử này cũng tự có đường dây riêng, theo y nghĩ, có lẽ những người này cũng không phải người trong huyền trấn. Đi tới huyền trấn này, phần lớn cũng chính là vì tìm một con yêu sủng mà thôi.
Đang suy nghĩ thì tình cảnh phía trước bỗng thay đổi.
Chỉ cảm thấy nước trong vòng xoáy không ngừng xoay tròn phọt ra bên ngoài, dưới xoáy nước bỗng nhiên có một con phi ngư dài hai thước nhảy vọt ra! Cả người nó đều màu nâu, phần đuôi, và hai cánh đều đỏ đậm, mà đôi mắt nó cũng tựa như màu hổ phách, ánh sáng màu đỏ chuyển động, lưu quang tràn đầy, cực kỳ mỹ lệ.
Phi ngư vừa lao tới, dường như vẫn chưa phát giác ra có cái gì không thích hợp, ở dưới xoáy nước bơi lội thỏa thích.
Những tu sĩ kia cũng không động đậy, chỉ không ngừng bấm thủ quyết, mà nữ tử đứng ở chính giữa trong tay cầm một thanh trận kỳ, múa may quay cuồng, đúng là lấy tu sĩ làm thứ kỳ, diễn luyện biến hóa trận pháp !
Từ Tử Thanh nhìn kỹ lại, bất giác cười một tiếng. Vừa rồi là một ảo trận, bởi vì phi ngư bị mê hoặc , nên chẳng biết kì thực nó đã rơi vào trong thiên la địa võng, còn tưởng rằng trên biển không có người!
Phi ngư vỗ hai cánh phành phạch, bơi dọc theo xoáy nước xoay vòng quanh, tự mình chơi đùa có chút khoái trá. Chờ đến khi nó bay đến đầu trên, bỗng nhiên đâm thẳng vào, bay lơ lửng giữa cơn xoáy nước, há mồm phun ra một hạt châu.
Hạt châu này hào quang chói lọi, màu sắc xanh lam, xung quanh có một chút thủy văn vờn quanh, linh quang chớp lóe, phi thường mỹ lệ. Phi ngư trong miệng nhả ra một hơi, hạt châu kia liền xoay động trước sau, vừa được một tức, hạt châu kia như là bị khí tức lôi kéo, co dãn cũng biến thành có quy luật hơn. Mà càng làm cho người ta kinh hãi là nước trong vòng xoáy cũng giống như từ hạt châu này sinh ra, hạt châu khẽ động, nó cũng lúc lớn lúc nhỏ theo!
“ Doanh Ngư trong bụng có châu, có khả năng làm ra đại hồng thủy,… không sai, chính là nó!” Nữ tử thấy thế, nhất thời vui mừng, hé ra dung nhan càng thêm kiều diễm, “ Các ngươi nhanh chóng động thủ, bắt nó về cho ta”
Đám tu sĩ ứng thanh một tiếng, đồng loạt động thủ, phi kiếm dưới chân bay lên. Sau một khắc, mười hai thanh phi kiếm đồng loạt quay đầu, đem toàn bộ mũi kiếm đều chỉ hướng Doanh Ngư, bay đi—-
Da thịt Doanh Ngư cứng rắn, pháp khí không có khả năng thương tổn nó, duy chỉ có lúc phun ra nội đan là lúc thân thể nó yếu nhất, giống hệt như những loại cá tầm thường khác… đám tu sĩ này lấy ảo trận mê hoặc nó, để mặc nó phun ra nội đan, rồi mới ra tay!
Cho dù vậy, nhiều phi kiếm cùng nhau đánh ra xuyên thẳng vào trong xoáy nước. Sóng nước bốn phía, mà Doanh Ngư đang trôi nổi giữa cơn xoáy nước, lúc này liền phát giác ra tình thế có chút biến hóa.
Nó muốn lập tức thu hồi nội đan lại, nhưng phi kiếm xuyên thấu cuồn cuộn sóng lớn, thẳng tắp từ bốn phương tám hướng bắn tới Doanh Ngư, gây ra thương tích, nó đành phải đập cánh vẫy đuôi, khó khăn lắm mới tránh né được.
Lập tức những phi kiếm lần thứ hai quay đầu lại, nghe theo mệnh lệnh đám tu sĩ, kết thành kiếm trận thô sơ, đem Doanh Ngư vây vào trong. Trong lúc nhất thời kiếm quang trùng trùng lớp lớp, quang hoa chói lọi, loáng lên khiến người ta quáng cả mắt. Doanh Ngư tuy nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cũng phải né trái tránh phải, khó khăn chạy trốn.
Trước đó đã tính toán vô cùng tốt, chẳng trách nàng ta kiêu ngạo như vậy, còn nói thẳng ra là “Dễ như trở bàn tay”. Mà đám tu sĩ thấy Doanh Ngư chật vật như vậy, cũng đều thập phần vui mừng.
Nhưng bọn họ lại cao hứng quá sớm.
Doanh Ngư bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm chói tai, sóng âm phân luồng lăn tăn gợn sóng, giống như rung động tứ tán ra. Chỉ một cái cử động này, trong tai đám tu sĩ liền tê dại, thần hồn cũng cứng đờ ra trong chớp mắt.
Cũng chính là trong một cái chớp mắt này, Doanh Ngư nhanh chóng bay lên, cũng không nóng lòng thu nội đan vào, mà trong đôi mắt nó hồng quang bạo khởi, đánh vào trên nội đan, khiến cho màu xanh lam trong hạt châu bỗng lộ ra một màu đỏ máu. Lập tức sóng biển mãnh liệt nổi dậy, nước trong vòng xoáy tản ra, bỗng nhiên hạ xuống, sau đó lại cuồn cuộn nổi lên sóng lớn cao mấy trăm trượng!
Dưới sóng lớn như vậy, kiếm trận thì có thể làm gì được?
Mười hai nam tu vây quanh nữ tử diễm lệ, muốn dẫn nàng nhanh chóng né tránh. Nhưng mà những đợt sóng càng ngày càng cao, mỗi lần đám tu sĩ muốn bay lên cao, thì đầu sóng cũng càng cao hơn. Những nam tu này lúc trước thao túng phi kiếm cùng ảo trận đã tiêu hao rất nhiều linh lực rồi, dần dần đám người cũng bị làm cho mệt lử.
Doanh Ngư đứng ở đầu ngọn sóng, đôi mắt nó lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống bao quát hết đám tu sĩ đang không ngừng giãy dụa, nội đan đang lơ lửng sau đầu nó, phóng ra lam quang xa hơn trăm trượng.
Uy thế như vầy, giống như chỉ coi đám tu sĩ như đám hề nhảy nhót mua vui cho nó!
Từ Tử Thanh cùng Đông Lê Chiêu tuy rõ ràng đã đứng cách xa đó hơn mười trượng, nhưng ngọn sóng cũng không quan tâm đến điều đó. Tuy hơn phân nửa đều ập lên tấn công đám tu sĩ kia, nhưng cũng có một ít sóng cuốn tới đây, như muốn nuốt chửng luôn cả hai người.
Đông Lê Chiêu sắc mặt trắng bệch, mới vừa rồi Doanh Ngư phát ra tiếng thét chói tai, Từ Tử Thanh cũng không phải người đứng mũi chịu sào, nên còn có thể chịu được, cũng không sao. May mà Từ Tử Thanh lập tức phản ứng kịp, bịt kín hai lỗ tai nó lại, nếu không chỉ cần trễ một khắc, chỉ sợ từ nay về sau nó cũng không thể nghe được nữa. Bởi vậy, càng chứng kiến nhiều gian nan hiểm nguy trên con đường tu hành của tu sĩ, càng khiến cho một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuổi càng thêm kính nể, kinh sợ, lại càng cảm thấy sự ân cần nhắc nhở nó chú ý từng ly từng chút của Từ Tử Thanh thực sự khiến cho nó vô cùng cảm kích.
Dưới cơn sóng lớn, cho dù chỉ dính phải một chút dư âm của cuộc tập kích, cho dù Từ Tử Thanh có tu vi tầng bảy Luyện Khí, nhưng cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Mắt thấy có cơn sóng lớn đem một tu sĩ nhấn vào nước, tiếp theo sau đó là từng đợt từng đợt sóng đè nặng xuống, cuối cùng khiến cho tu sĩ không có khả năng thoát ra được, bị nhấn cho chìm vào sâu vào đáy biển.
Nữ tử đang được bảo hộ ở giữa làm gì còn thái độ còn kiêu căng ngạo mạn giống vừa rồi? Ngọc dung nàng ta trắng bệch, hai tay gắt gao nắm chặt tay một nam tu bên cạnh, miệng lớn tiếng quát lên: “ Đám ngu xuẩn phế vật các ngươi, mau hộ tống ta trở lại! Bằng không ta sẽ kêu phụ thân ta hỏi tội các ngươi.”
Những nam tu bị mất phi kiếm, thực lực đã giảm xuống không ít, mà vừa rồi còn phải tiêu hao rất nhiều linh lực để bảo vệ nữ tử, nghe nàng ta quát mắng như vậy, cũng không khỏi sinh ra tức giận.
Hiện giờ thời khắc sinh tử trước mắt, cả đám liếc mắt nhìn nhau, nam tử bị nữ tử nắm chặt cánh tay, đầu tiên là cố sức kéo cái cục phiền toái đang bám trên người mình ra, sau đó nói: “ Ta có tư chất như thế này, há có thể cam tâm chết ở chỗ này!”
Mấy tên còn lại cũng có chút tâm động: “ Nếu như giờ chúng ta tự mình trốn thoát, trái lại còn có vài nắm chắc.”
“Đúng vậy, ta cũng có ý tưởng này.”
“ Nhưng chỗ tông chủ…”
Lại có người cười lạnh nói: “ Dù sao đi nữa nơi này cũng là biển rộng mênh mông, chúng ta chỉ cần nói đã cho người hộ tống tiểu thư trở về trước,…”
Đám nam tu đồng loạt liếc nhìn về phương hướng tu sĩ vừa rồi bị nhấn chìm dưới đáy biển, trong lòng đều ngầm hiểu, nở nụ cười.
Nàng kia bị hộ vệ đẩy ra, đã giận tím mặt, vừa muốn phát hỏa, nhưng lúc này nghe được mấy câu bọn họ vừa nói, nhất thời trên mặt hiện lên vài phần sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng: “ Các ngươi là đám vong ân phụ nghĩa, dám đối xử với ta như vậy ư! Nếu hiện giờ tên nào hối hận, ta có thể hướng phụ thân cầu tình cho!”
Lấy cái tính cách ương ngạnh này, có thể nói ra nửa câu sau là đã biết nàng ta nhún nhường lắm rồi. Nhưng mấy nam tu này cũng không ai thèm nhẫn nại nữa. Quả thật cha của nữ tử này rất đáng sợ, nhưng nếu không ném nàng ta đi, lúc này bọn họ sẽ mất mạng. Còn mạng đâu mà muốn được đền đáp… cả đám lập tức liền quăng nàng ta ra, phân tán hơn mười phương hướng cấp tốc chạy thoát thân!
Đám tu sĩ chạy trốn cực nhanh, giống như đều sử dụng tất cả khí lực từ hồi bú sữa mẹ tới giờ, hóa thành từng vệt sáng, mấy lần xém bị sóng cuốn vào. Nhưng dù sao cũng là phân tán ra, doanh ngư dù có cố thế nào, nhưng cũng không thể bịt đầu này chặn đầu kia được, mặc dù nó có thể điều khiển cơn sóng chạy qua chạy lại, đuổi theo một đám người dám cả gan tính kế nó, nhưng cũng chỉ có thể bắt được hai ba tên, còn những tu sĩ khác may mắn đều nhặt trở về được một mạng, không hề quay đầu lại mà càng chạy trốn nhanh hơn.
Dưới chân nữ tử vẫn đạp trên hai dải lụa màu, nhưng lúc này lại có vẻ chật vật. Tu vi của nàng ta yếu kém, đã vậy còn không có mấy nam tu theo bảo vệ bên người, nhất thời bị mấy bọt sóng bắn vào mặt, tóc tai đều mất trật tự, quần áo ướt đẫm, mái tóc thật dài cũng đều dính sát cả vào người.
Nàng ta lúc này hận đến muốn nổ cả mắt, liên thanh mắng chửi không ngừng, nhưng Doanh Ngư để sổng mất mấy cừu nhân, lúc này làm sao có thể buông tha cho nàng ta? Lập tức liền nhấc lên một cơn sóng lớn cao ngút trời, nghìn nghịt ùn ùn kéo đến, trút mạnh xuống!
Nữ tử thất kinh, thôi động dải lụa màu muốn chạy trốn, nhưng tu vi quá yếu kém, dải lụa chỉ có thể đi với tốc độ vô cùng thong thả chậm rãi, làm sao có thể so được với cơn sóng lớn kia,… nàng ta cố gắng tìm kiếm đường sống, chợt nhìn thấy Từ Tử Thanh trên không trung xa xa, lập tức kêu cứu: “ Ta là Ngạc Kiều Nhiên,con gái của tông chủ Tử Quang Tông, nếu ngươi cứu ta, ta sẽ nói với phụ thân báo đáp ngươi!”
Thanh âm của nàng ta bén nhọn như vậy, Từ Tử Thanh tất nhiên nghe được. Nữ tử này tính tình mặc dù không tốt, nhưng cũng không có lỗi, y có thể nào mà trơ mắt nhìn nàng ta chết trước mặt? Vì vậy liền không do dự, có lòng đi giúp đỡ nàng ta.
Đáng tiếc sóng lớn trước mặt, y còn phải che chở cho Đông Lê Chiêu, mặc dù muốn nhanh chóng lại gần, nhưng cũng không thể thuận lợi qua đó được.
Ngạc Kiều Nhiên thấy Từ Tử Thanh đang tiến lại gần bên này, trong lòng mừng như điên, nhưng cơn sóng kia lại nhanh hơn, đập thẳng xuống, nàng ta còn chưa kịp lộ ra tiếu ý đã bị nhấn chìm xuống đáy biển.
Từ Tử Thanh thân hình ngừng lại một chút, còn chưa kịp tiếc hận, một khắc sau, sắc mặt y trắng bệch, như có một áp lực cực mạnh, chính diện đè thẳng xuống đỉnh đầu y.
Y ngẩng đầu một cái, chỉ thấy con Doanh Ngư nhỏ nhắn xinh xắn kia, đang đứng trên đầu ngọn sóng, mắt tràn đầy sát ý nhìn mình! Hơn mười cơn sóng trước mặt như núi non trùng điệp, Doanh Ngư đã sớm gϊếŧ đến hứng khởi, mặc dù Từ Tử Thanh chưa hề động thủ, nhưng nó cũng coi y như là bạn đường của đám tu sĩ kia, muốn gϊếŧ chết y!
Từ Tử Thanh chỉ cứng người trong một cái chớp mắt, lập tức bàn tay liền hiện ra một phiến lá Quạt Hương Bồ xanh tươi, nhét thẳng vào tay Đông Lê Chiêu, nhanh chóng nói: “ Dùng nó bịt miệng mũi lại, chờ một lát ngươi khó có thể hô hấp, nhưng vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, ngươi cứ an tâm đợi, ta nhất định sẽ cho ngươi ra ngoài.”
Đông Lê Chiêu cũng biết tình thế khẩn cấp, cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức tiếp nhận phiến lá, che kín miệng mũi: “ Nếu Chiêu nhi quá mức trói buộc, tiên sinh không cần để ý mà cứ rời đi, tấm lòng của tiên sinh Chiêu nhi hiểu được, tuyệt sẽ không có nửa phần oán hận tiên sinh!”
Từ Tử Thanh vẫn chưa đáp ứng, chỉ vung tay lên, Đông Lê Chiêu liền tiêu thất trước mặt y. Y đã thu nó vào nhẫn trữ vật, bên trong phàm là vật sống đi vào, không quá ba khắc sẽ hít thở không thông. Từ Tử Thanh chỉ có thể mong đợi trong khoảng thời gian này Đông Lê Chiêu có thể sống sót, nếu y có thể thuận lợi chạy trốn, tất nhiên sẽ thả nó ra, nếu như không thể chạy trốn, chỉ sợ là…chỉ có thể cùng chết.
Sau khi đã an bài cho Đông Lê Chiêu xong, Từ Tử Thanh liền mở tay phải ra, Thị Huyết Yêu Đằng lã chã rơi rơi, thoáng cái đã dài hơn một trượng, đây là độ dài dài nhất mà y có thể sử dụng, nếu dài hơn nữa sẽ tự cuốn lấy mình.
Bởi vì muốn cùng sóng biển tranh phong, Từ Tử Thanh dù bất chấp thế nào, cũng phải tìm ra đường thoát thân. Y cũng chỉ có thể cố gắng tiếp cận được Doanh Ngư, chỉ cần cho đằng tiên đυ.ng vào nó, là có thể kiểm soát tình thế!
Dưới chân lục quang chớp động, thôi sinh ra phiến lá thật lớn, vững vàng đưa Từ Tử Thanh trôi nổi lơ lửng trong gió biển, khiến cho y mặc sức tung hoành, hết sức tự nhiên, tuyệt sẽ không dễ dàng rơi xuống.
Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, Doanh Ngư trong miệng thét to, sóng biển bài sơn hạ xuống, đập vào nhau xông thẳng lên trời, ào ạt lao nhanh như vạn mã gào thét.
Từ Tử Thanh giơ cao đằng tiên, lần lượt đánh xuống, thỉnh thoảng đáng nát một cơn sóng, hiện ra một lối đi xuyên qua. Mỗi lần một cơn sóng lớn ập tới, y liền lui thân ngồi xổm xuống, giơ cao tay dùng đằng tiên quay trên đỉnh đầu, dùng lực phản chấn, sau đó tránh thoát.
Cứ vậy mà làm, vài đợt sóng suýt soát chạy bên người mà qua, cũng hữu kinh vô hiểm, chung quy chưa từng bị nhấn chìm xuống dưới lần nào.
Doanh Ngư thi pháp, không thấy có hiệu quả, nó vô cùng giận dữ, hai mắt hồng quang ngày càng đậm hơn, khiến cho sóng lớn biến thành vòng xoáy, hình thành hơn mười vòng xoáy xoay ngược chiều kim đồng hồ! Nước dưới cơn xoáy này nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều, lại va chạm khắp nơi, nhưng chỉ cần có hai cái chạm vào nhau, liền gộp chung lại hóa thành một, lực lượng trong đó cũng càng mạnh hơn trước gấp mấy lần, càng kích khởi cơn lốc dâng trào, thủy triều càng dâng lên cao hơn!
Từ Tử Thanh tâm niệm vừa động, tay trái nắm chặt linh châu, không ngừng bổ sung linh lực, mà tay phải đằng tiên hình thành trăm ngọn roi, tận dụng triệt để, như một người cá, chật vật né tránh kẽ hở.
Y giống như một chiếc thuyền lá, lênh đênh trong cuồng phong sóng lớn, vừa giống như rễ lục bình, xuôi dòng phiêu lưu, nhưng cuối cùng cũng có một ngày bị biển rộng nuốt chửng!
Hiện giờ Từ Tử Thanh đối mặt với sinh tử, cũng không có nhiều linh lực để tiếp viện, nhưng thần hồn chuyên chú cao độ, đầu cũng khó tránh khỏi đau đớn, hoa cả mắt.
Nhưng Doanh Ngư cao cao tại thượng, nội đan của nó phóng ra quang mang to lớn, chỉ cần còn ở trên biển, là còn có lực lượng vô tận cho nó tha hồ làm mưa làm gió!
Thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, linh khí trong linh châu cũng dần dần bị rút sạch sẽ, Từ Tử Thanh cố chống đỡ tinh thần, nhưng xoáy nước vẫn liên miên không dứt, vừa mới né ra cái này, cái kia đã đánh lên—- Từ Tử Thanh biết rõ, chỉ cần thoáng sơ sẩy bị một cái đυ.ng vào, thân thể của y liền lập tức bị cắt thành vụn phấn!
Kế tiếp nên làm thế nào đây?
Từ Tử Thanh hít một hơi thật sâu, cố sức siết chặt linh châu—— “Rắc!”
Linh châu bị nghiền nát, đan điền Từ Tử Thanh giống như cá voi hút nước, đem linh khí trong linh châu điên cuồng rút ra, đột nhiên rót vào, khiến cho linh lực trong cơ thể vận chuyển thần tốc!
Y nhìn Doanh Ngư đang ở trên đỉnh đầu ngọn sóng, hiện giờ chỉ còn cách hai đến ba mươi trượng——-y cho rằng cuối cùng cũng phải đánh một trận!
Đang lúc thế cục thập tử vô sinh, đột nhiên bốn phía kích khởi lên vô số kiếm khí, chấn động không ngớt. Sát ý băng lãnh tựa như tiếng biển gầm thét, tùy ý lan tràn khắp bốn phương tám hướng!
Có một đạo bóng trắng thình lình xuất hiện bên cạnh Từ Tử Thanh, bạch y phần phật, tóc đen buông xuống, mặt mày ngưng kết băng tuyết vạn năm không đổi.
Chính là Vân Liệt!!!
Hình dạng của Doanh Ngư