Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 4: Quốc sự Thừa Hoàng - Chương 40: Vân Liệt ra tay

Nếu là lúc bình thường, thấy bằng hữu chủ động ra khỏi nhẫn, Từ Tử Thanh sẽ cùng hắn tĩnh tọa đánh cờ, hàn huyên mấy câu, cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh, trôi qua vô cùng khoái hoạt.

Nhưng lúc này Vân Liệt tự nhiên đi ra, lại làm cho Từ Tử Thanh rất là lo lắng.

Y liền mở miệng nói: “ Vân huynh, ngươi mau trở lại trong nhẫn đi!”

Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái, nói: “ Còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, không cần thiết phải liều mạng. Ngươi lui ra đi.”

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy như mình bị một vật vô hình gì đó đẩy đi, y thân bất do kỷ bị đẩy lui về phía sau hai bước, vừa mới đứng vững, một kích linh lực cuối cùng vừa mới tản ra liền nhồi đầy vào lại đan điền.

Tứ chi bách hài đều được linh lực bồi dưỡng, những nội thương, đau đớn mới vừa rồi đều toàn bộ tiêu thất, nhưng trong lòng y lại sinh ra một tia xao động nôn nóng.

“ Vân huynh, huynh——-” Từ Tử Thanh mở miệng kêu gọi, một tia sợ hãi xông lên đầu, y chỉ muốn lập tức chạy về phía trước, nhưng vẫn bị kiếm khí kia ngăn cản, hoàn toàn không thể đi vào khu vực lạnh lẽo rét lạnh kia! Mà trải qua nhiều lần muốn xông tới thất bại, sự nóng nảy táo bạo trong lòng y trước đó cũng dần dần lắng xuống.

Từ Tử Thanh biết rõ Vân Liệt khí thế kinh người, e rằng khi còn sống cũng không phải nhân vật tầm thường, nhưng hiện giờ hắn chỉ còn lưu lại một luồng hồn phách, lúc này lại chủ động xuất đầu chỉ vì có kẻ muốn dồn y vào chỗ chết… tình nghĩa sâu nặng bực này làm sao có thể báo đáp cho hết, nếu Vân Liệt đã không muốn y xuất thủ, y chỉ còn cách kiên trì chờ đợi thôi.

Vô luận kết cục có thế nào, Từ Tử Thanh vẫn sẽ đồng sinh cộng tử cùng Vân Liệt!

Nhưng giây tiếp theo, nỗi lòng trào dâng của Từ Tử Thanh liền hóa thành chấn động.

Hư ảnh bạch y sống lưng thẳng tắp đĩnh trực, giống như một thanh tuyệt kiếm trùng thiên , kiên cường cứng rắn, không gì có thể phá vỡ.

“ Chi chi—-”

Quanh người hắn kiếm khí nổi lên bốn phía, không biết là mấy trăm hay mấy nghìn đường, tất cả đều biến thành cương phong dài mảnh, trên không trung hóa thành từng vệt sáng trắng. Đứng trong vô số kiếm khí ấy, Vân Liệt vẫn đứng im tĩnh lặng.

Gió trên biển thổi kịch liệt, như rồng cuộn, nhưng từ sợi tóc đến góc áo của hắn đều tĩnh lặng, không nửa phần phiêu động.

Trên người hắn không chỉ có kiếm khí, mà còn có sát khí vô cùng vô tận.

Từ Tử Thanh lúc này mới biết sát khí của một người có thể dày đặc như vậy, có thể cô đọng lại như vậy, kiếm khí quanh thân bằng hữu không cần phải dùng phi kiếm để thôi động ra, thoải mái tứ tán ra ngoài, giống như vô cùng nhỏ nhặt không đáng kể, lại phảng phất như một bộ phận trên thân thể hắn. Chỉ cần một ý niệm là có thể khu động!

Hèn gì bằng hữu lại chướng mắt Tử Phong công tử. Trong đầu y bỗng nhiên sinh ra một ý niệm như vậy.

Đúng là vậy, kiếm khí của Từ Tử Phong tuy rằng lạnh lẽo thấu xương, nhưng vẫn phải bám vào trên thân kiếm, mà kiếm khí trên thân kiếm cũng chỉ dài có mấy tấc, đâu giống như bằng hữu, chỉ hời hợt đưa tay là kiếm khí đã có thể phóng ra ngoài hơn mười dặm, tiếng rít xé gió không ngừng phảng phất như tiếng pháo nổ liên tục!

Kiếm khí lướt qua, hơn mười xoáy nước liền bị chém phăng, rất nhanh liền tan tác thành bọt nước, hòa vào mặt biển. Mà Doanh Ngư đang đứng trên đầu ngọn sóng, trong con mắt đỏ như máu lóe lóe, đối với cái bóng trắng kia không ngừng sinh ra một tia kinh hãi.

Vô số đầu sóng bị kiếm khí cắt nát, ăn mòn, đều yên ả trở lại, Doanh Ngư nhấc lên càng nhiều đợt sóng lớn, nhưng cũng không thể đỡ được kiếm khí đang tàn sát bừa bãi này, càng đến gần càng bị đánh tan nhanh hơn!

Trong mắt Doanh Ngư sự sợ hãi càng thêm rõ ràng, nó ra sức hướng về phía trước nhún nhảy, muốn né tránh kiếm khí sắp chém lên người nó—- nó xác thực đã thành công, nhưng chưa kịp lộ ra nửa điểm vui sướиɠ khi thắng lợi, thì phát giác ra mình không thể động đậy được nữa.

Một đạo kiếm ý lạnh như băng từ phía dưới mà đến, khiến cho nó như rơi vào băng thiên tuyết địa, lạnh thấu xương tủy. Nó không thể động đậy, ngay cả đuôi cũng không thể vẫy, giống như bị hóa thành một pho tượng đá cứng ngắc, lâm vào vô số sát ý trong thế giới của kiếm khí.

Từ Tử Thanh ở bên cạnh quan sát, chứng kiến cảnh tượng rung động lòng người như vậy, khiến y cả người run rẩy, ngay cả da đầu cũng tê dại.

Nhưng trong nháy mắt thấy Doanh Ngư cứng ngắc người, chợt phản ứng kịp, hô lên một tiếng: “ Trọng Hoa—”

Hùng ưng đang bay quanh quẩn trên khoảng không đột nhiên lao xuống, hai móng cứng rắn như thép, hung hăng đâm xuyên qua cơ thể Doanh Ngư, mỏ ưng mổ một cái, xé rách hai cánh của nó!

Viên nội đan của Doanh Ngư không có chủ nhân chống đỡ, từ trên cao rơi thẳng tắp xuống, rồi bỗng dừng lại trước mặt bạch y nhân. Sau đó, Vân Liệt đạp hư không từng bước đi đến, mỗi một bước đi kiếm khí của hắn cũng thu liễm lại vài phần, mà sát ý vô tận xung quanh hắn cũng như băng tuyết bị hòa tan, thoáng cái liền tiêu tán hết sạch.

“ Thu đi” thẳng đến khi đứng cách Từ Tử Thanh ba bước, hắn mới hờ hững mở miệng.

Hạt châu lam sắc kia xoay tròn chuyển động, trôi nổi lơ lửng giữa hai người.

Từ Tử Thanh hít một hơi, sau đó mỉm cười: “ Ta đã biết, Vân huynh.”

Thân ảnh Vân Liệt liền tiêu thất, trên mặt biển một mãnh yên tĩnh.

Vô số đợt sóng lớn, kiếm khí băng lãnh vô tận đều biến mất vô tung.

Từ Tử Thanh nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng sờ, hạt châu tiến nhập vào trong nhẫn trữ vật, mà kế đó là một đứa trẻ mặt nghẹn đến đỏ bừng xuất hiện bên cạnh y.

Trọng Hoa ở trên đĩnh đầu hai người bay liệng xoay quanh một vòng, nó đã đem thi thể Doanh Ngư ăn xong sạch sẽ.

Từ Tử Thanh nhìn về mặt biển, nhớ tới những tu sĩ trước đó bị cắn nuốt, im lặng thở dài một hơi.

Đã không còn nhìn thấy nữa…..

Y nắm tay Đông Lê Chiêu, mang theo nó ngự phong mà đi.

……………..

Trước Phong Thiên Tiệm.

Một trận gió mát phất qua, giữa không trung đột nhiên hiện ra một thiếu niên mặc thanh sam, tay trái dắt theo một nam đồng, đang đứng bất động tại chỗ.

Chính là Từ Tử Thanh cùng Đông Lê Chiêu đang gấp rút lên đường.

Chỉ thấy một trận ánh sáng vàng nhạt chớp động, Đông Lê Chiêu liền la thất thanh: “ A nha!”

Từ Tử Thanh nói: “ Canh giờ đã đến, Kim Cương Phù đã không còn tác dụng nữa.”

Ở nơi này gió biển thổi cũng không kịch liệt lắm, hai người vừa dừng lại bất động, vì vậy Đông Lê Chiêu cũng chỉ có chút rét run, chứ không có chỗ nào khổ sở lắm.

Từ Tử Thanh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một kiện trường sam: “ Ngươi trọng thương mới khỏi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Đông Lê Chiêu cảm kích nhận lấy, mặc vào người. Dù gì thì cũng là pháp y của tu sĩ, tuy rằng chạy nhanh thì không có tác dụng mấy, nhưng nếu chỉ đứng yên một chỗ thì cũng không sợ rét lạnh.

Mặc đủ ấm rồi, nó liền nhìn về phía trước, hỏi: “ Tiên sinh, nơi đó là Phong Thiên Tiệm sao?”

Từ Tử Thanh nói: “ Đúng vậy.”

Đông Lê Chiêu hít một thật sâu: “ Đúng là một nơi hiểm ác, phải làm sao mới có thể đi qua được!”

Từ Tử Thanh hơi ngẩn người, nghiêng đầu hỏi nó: “ Ngươi nói sao, ngươi thấy được cái gì?”

Đông Lê Chiêu nói: “ Nơi này có vô số cột nước phóng lên cao, cao trọc trời. Ở trong dòng nước chảy xiết, khắp nơi đều là đá ngầm, thuyền không có khả năng đi lại được.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Thì ra là thế.” Y thì lại thấy cảnh tượng khác với Đông Lê Chiêu đã thấy. Nhưng cũng không giải thích nhiều lời với nó, y chỉ chập hai ngón tay lại, đem linh lực hội tụ lại, sau đó vuốt qua mắt Đông Lê Chiêu một cái, nói: “ Lần này ngươi lại thấy thứ gì?”

Đông Lê Chiêu mục trừng khẩu ngốc: “ Cột nước, cột nước đã biến mất tiêu!”

Đúng là như thế, nếu nói vừa rồi Đông Lê Chiêu thấy được cảnh tượng hung hiểm trên biển, lúc này lại thấy sóng yên biển lặng, nửa điểm cuộn sóng cũng không thấy.

Từ Tử Thanh lúc này mới cười nói: “ Ở đây bất quá chỉ là một ảo trận thượng cổ mà thôi, không biết vị đại năng kia sử dụng diệu pháp gì, mà có thể khiến cho nó có thể kéo dài hơn trăm vạn năm. Ảo trận bất diệt, phàm là những người có linh lực tới chỗ này, thì không thấy được cái gì hung hiểm, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu. Còn nếu những người phía Nam các ngươi mà đến chỗ này, lại chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hung hiểm do ảo trận tạo ra.”

Phàm là tu sĩ, đều có thể bày ảo trận, nhưng nếu muốn làm ra ảo trận có cảnh tượng giống như thật thế này, tuy không phải không có người có thể phá giải, nhưng cũng tuyệt đối là vô cùng hiếm thấy,…phải có năng lực lợi hại tới cỡ nào mới có thể tạo ra được. Càng đừng nói đến nơi này không hề có một cái trận bàn, trận kỳ nào, cũng không biết người nào mà có thể kinh tài tuyệt diễm đến vậy, có thể dùng nước biển làm ranh giới, phân cách ra một cái hải vực lớn đến nhường này!

Bất quá dù nơi này có ra sao thì Từ Tử Thanh cũng không nhiều lời giải thích với Đông Lê Chiêu, y cũng chỉ là tức cảnh sinh tình một chút thôi, cứ cho đó là suy đoán, là ước mơ mà y muốn hướng tới mà thôi.

Từ Tử Thanh kéo Đông Lê Chiêu, thong thả từ tốn xuyên qua Phong Thiên Tiệm, cảm giác đoạn đường này trải qua vô cùng dễ dàng, cả một đường đều không gặp trở ngại gì. Sau khi đi qua rồi, thân thể bỗng nhẹ hẫng một chút, cảm nhận được một thế giới hoàn toàn khác.

Đông Lê Chiêu nhìn lại, lúc này linh lực ở hai mắt của nó cũng đã tán đi, nhìn lại Phong Thiên Tiệm, thì vẫn là một mảnh đại dương hung hiểm, lại quay đầu nhìn về phía trước, thì lại là gió yên sóng lặng.

“Tiên sinh, chúng ta đã đến Hạ cửu châu rồi sao?” nó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tử Thanh, trong mắt đều là mong chờ.

Từ Tử Thanh ôn hòa cười nói: “ Đúng vậy, đã đến Hạ cửu châu.”

Linh khí ở Hạ cửu châu so với Thượng cửu châu mỏng manh hơn rất nhiều, có điều biển khơi là nơi nước bốc hơi, linh khí hệ Thủy rất nồng hậu, Từ Tử Thanh lại là hệ Mộc, vì vậy cảm giác cũng không được nhiều lắm.

Y nhìn về phía trước, nói: “ Ta dẫn ngươi đi qua biển, lúc này ta đã không còn Kim Cương Phù, nhưng hải vực bên này cũng không hung hiểm như bên Thượng cửu châu, ngươi hãy cố chịu đựng một chút thôi. Nếu như không thể chịu nổi, thì hãy dùng y sam bao bọc lại.”

Đông Lê Chiêu rất ngoan ngoãn nghe theo, nó lấy nhiều bộ xiêm y tròng vào người, bao luôn cả gáy, cả mặt, chỉ chừa lại đôi mắt.

Sau đó Từ Tử Thanh ôm đầu vai nó, thân ảnh nhoáng lên, loáng cái đã đi được hơn mười dặm đường.

Đoạn đường trên biển lần này rất là thuận lợi, không quá hai khắc, hai người đã lên được bờ. Từ Tử Thanh dùng một thủ thuật che mắt, để những người bên ngoài không thể thấy được hai người vừa đột nhiên xuất hiện, đợi đến khi hạ xuống, mới tìm một chỗ vắng vẻ, hiện thân ra.

Giống như Từ Tử Thanh đã từng nói, từ Thượng Kỳ châu qua Phong Thiên Tiệm, lục địa đầu tiên thấy được chính là Hạ kỳ châu, mà thủ đô thành Hồng Ngọ cũng ở chỗ này.

Đông Lê Chiêu nghiêng người, nhìn thấy nơi mình từng té xuống, nhất thời hai mắt đều đỏ ngầu, cảm thấy như đã sống lại một kiếp, nhất định phải báo thù rửa hận xong mới yên lòng!

Từ Tử Thanh vỗ nhẹ đầu vai nó: “ Đi thôi, đi huyện lý dùng cơm trước, ngươi mặc dù đã dùng bữa rồi, nhưng chắc bây giờ cũng đói bụng rồi.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy sửng sốt, bụng bỗng nhiên kêu ọc ọc, quả nhiên là vô cùng đói bụng. Lúc này nó liền lúng ta lúng túng: “ Tiên sinh, trên người ta không có tiền…” Trong suy nghĩ của nó, tu sĩ cũng như tiên nhân xan phong ẩm lộ*, mà vàng bạc cũng chính là tục vật, Từ Tử Thanh trong tay có mới là lạ.

( xan phong ẩm lộ*: ăn gió uống sương)

Từ Tử Thanh cười nói: “ Ngươi cứ đi tìm một quán ăn, ta sẽ có biện pháp.”

Đông Lê Chiêu cực kỳ tín nhiệm Từ Tử Thanh, nghe vậy liền dẫn đầu đi trước, ở Hạ cửu châu này là địa phương của phàm nhân, nó đã đoán trước tiên sinh chắc chắn là không thể quen thuộc, liền sinh ra ý tưởng mình là chủ nhà.

Mới vừa đi vào giữa huyện, Đông Lê Chiêu lại càng hoảng sợ.

Chỉ thấy cả dân cư lẫn phố xá đều tiêu điều, đa phần những gánh hàng rong hay những cửa tiệm đều không có ở đây, đều đóng cửa ngừng buôn bán, trên đường cũng không có người đi đường, mà mọi người, nhà ai ai cũng đóng kín cửa, cho dù tiếng gà gáy chó sủa, cũng không thể nghe được.

Mấy ngày trước nó từng đến chỗ này, nơi này hiển nhiên là địa phương náo nhiệt phồn hoa nhất, vậy mà hôm nay làm sao lại lộ ra bộ dáng như vậy?

Đông Lê Chiêu hai tay xiết chặt, người đâu? Mọi người đều đi đâu hết rồi?

Mặc kệ trên triều đình hiện nay có bao nhiêu biến hóa, nhưng bách tính nơi này đều là con dân nước Thừa Hoàng, vậy mà hiện giờ cả huyện thành đều tiêu điều như vầy, bọn họ…. bọn họ có phải lành ít dữ nhiều hay không!

Từ Tử Thanh chau mày lại, y dùng linh lực tụ vào hai mắt, phát hiện bầu trời phía trên huyện thành, che kín tử khí.

Điều này nói lên, ở nơi đây đã chết không ít người.

Thế nhưng… vì sao?

Đông Lê Chiêu chạy về phía trước thật nhanh, không ai, không ai cả,… vẫn là không có người nào cả!

Nó đột nhiên dừng bước, bỗng nhiên hướng cửa lớn của một căn nhà gần đó đẩy ra….!

“Kẽo kẹt…” cửa mở.

Bài trí trong phòng rất mất trật tự, nhưng lại không một bóng người tồn tại. Cũng không giống như bị cướp xông vào, tuy nhìn lộn xộn, nhưng cũng không có dấu hiệu đồ đạt bị lục tung, cũng không hề thiếu vật gì.

Từ Tử Thanh chân không chạm đất, theo sang đây, y cũng nhìn thấy tình huống nơi này, y lại đi theo Đông Lê Chiêu liên tục đẩy cửa bốn năm nhà khác, bên trong cũng giống hệt như vậy.

Thật giống như chủ nhân phòng ốc phải rời đi rất vội vàng,…. có lẽ nói, là vội vã bị chuyển đi mới đúng.

Phát giác việc này không thích hợp, hai người tiếp tục đi đến trung tâm huyện thành.

Dần dần, Từ Tử Thanh ngửi được một mùi vị kỳ dị, mang theo mùi khói và lửa, dù đã trở nên rất nhạt, nhưng cũng không thể che giấu được cảm quan của y.

Trên bầu trời Trọng Hoa xoay quanh hai vòng, phát ra một tiếng kêu dài, hướng một hướng khác bay đi.

“ Chiêu nhi, hướng này.” Từ Tử Thanh thấy hai mắt Đông Lê Chiêu từ từ sinh ra rất nhiều tơ máu, có chút không đành lòng, nhẹ giọng nhắc nhở, “ Đi theo Trọng Hoa.”

Đông Lê Chiêu hoảng hoảng hốt hốt: “ Vâng, tiên sinh.”

Hai người thay đổi phương hướng, hướng về con đường bên trái đi đến.

Sau khi đi được mấy trăm bước, Đông Lê Chiêu lần thứ hai ngừng lại.

Lúc này đây, nó là hoàn toàn ngây dại.

Cả một phố xá đều bị thiêu hủy, không còn phồn vinh như ngày xưa nữa, phòng ốc, mặt tiền cửa hiệu, quầy hàng,… toàn bộ đều hóa thành một mảnh tro bụi xám đen.

Ở phía trong bức tường đổ, nhiều thanh xà ngang vẫn chưa hoàn toàn bị lửa cháy hết, đè lên một ít bột phấn xám trắng, gió thổi qua thì chậm rãi tản đi một ít, còn sót lại đầu gỗ, nồi niêu, đều biến thành màu đen.

Trên mặt của Từ Tử Thanh cũng lộ ra thần tình nặng nề.

“ Những thứ kia là tro cốt,…” hiện giờ y chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra, những bột phấn màu xám trắng kia chính là tro cốt sau khi thi thể bị đốt.

Mà ở đây nhiều phòng ốc như vậy, trong phòng số lượng tro cốt lại lớn như vậy, đều nói rõ một việc.

Thanh âm Đông Lê Chiêu run rẩy: “ Tiên sinh… ở đây có rất nhiều người bị chết cháy, có phải không?”

Từ Tử Thanh nhẹ giọng thở dài: “ Đúng vậy, rất nhiều người sống ở đây đều bị bắt nhốt trong phòng, sau đó…”

Sau đó bị thả một mồi lửa thiêu cháy, kể cả đường xá lẫn mọi người đều bị hủy diệt.

Đông Lê Chiêu hung hăng lau nước mắt: “ Bọn gian thần, bọn chúng gϊếŧ cả huyện thành! Tiên sinh, đây là bởi vì ta sao? Ta đã nhảy xuống biển còn chưa đủ, ngay cả địa phương ta đã từng tới, bọn chúng cũng không chịu buông tha!”

Cho dù Từ Tử Thanh từ trước đến giờ luôn ôn hòa, lúc này, cũng đồng dạng không nhịn được cơn phẫn nộ: “ Chiêu nhi, bọn chúng thật táng tận thiên lương.”

Trong mắt Đông Lê Chiêu lần nữa tràn đầy hận ý: “ Ta muốn cho loạn thần tặc tử này chết không chỗ chôn thây!”

Từ Tử Thanh nhìn đứa trẻ choai choai bị cừu hận chiếm đầy hai mắt, cuối cùng nhẹ đưa tay vuốt ve đầu nó.

Không có người cũng không có chỗ dùng cơm, Từ Tử Thanh mang theo Đông Lê Chiêu, hóa thành một luồng gió, lại sử dụng thêm thủ thuật che mắt, sau đó bay nhanh về phương hướng thủ đô thành Hồng Ngọ.

Khoảng chừng không quá một khắc sau, đã đến thành Hồng Ngọ.

Đất đai ở tòa thành trì này vô cùng rộng lớn, ngoài thành lũy xây một bức tường thành cực kỳ cao, vô cùng uy vũ nguy nga, binh sĩ đứng trên cửa thành, ngoài tường thành xếp thành hàng gác, các loại đao thương kiếm kích, đều lấp lánh tia sáng lạnh lẽo.

Vừa mới đến đây, đã cảm nhận được một loại cảm giác oai phong hùng vĩ đặc thù mà chỉ ở hoàng tộc mới có.

Từ Tử Thanh tiếp đất, cùng Đông Lê Chiêu đi sát mặt bên tường thành, dùng một thuật xuyên tường, cả hai cùng đi vào trong.

Trong thành bầu không khí căng thẳng, người đi lại trên đường không dám nói nhiều, không dám gây ra tiếng động lớn ầm ĩ, mà binh sĩ tuần tra cũng mang theo thần tình lãnh túc, có vẻ phá lệ bất cận nhân tình.

Từ Tử Thanh ở trên người Đông Lê Chiêu múa máy, đem nó biến thành một dáng dấp khác, nói: “ Chiêu nhi, ảo thuật này chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ, nếu muốn trà trộn vào cung, cần phải nắm chặt thời gian.”

Từ Tử Thanh trong mắt Đông Lê Chiêu cũng biến thành một thiếu niên phổ thông, dung mạo khí chất đều là thường thường, chỉ có ánh mắt là vẫn nhu hòa, khiến cho cõi lòng tràn đầy hận ý của nó sinh ra một tia ấm áp: “ Vâng, tiên sinh.”

Hai người giả trang dân chúng tầm thường, chậm rãi hướng phương hướng hoàng thành đi đến.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới được bên hông hoàng thành, nếu muốn đường hoàng đi vào từ đại môn là không thể, chỉ có thể tìm một chỗ khuất cạnh bên mà vào.

Từ Tử Thanh đứng bên ngoài, nhưng không thi pháp sử dụng thuật xuyên tường, trái lại lại hít một ngụm khí lạnh.

Bên trong hoàng thành này rất quỷ dị!

Người phàm có lẽ chỉ có thể nhìn thấy hoàng thành to lớn, trong mắt tu sĩ thì lại là,… một thế giới khác.

Chỉ thấy một con trường Long kim sắc chiếm giữ trên hoàng thành, hình dạng Long nằm sấp, lân phiến ảm đạm không ánh sáng, Long tu u ám, tuy không suy tàn nhưng lại mơ hồ hiện ra vẻ suy đồi.

Kim long hai mắt nửa mở, nhưng ngẫu nhiên trừng to mắt, thì lại phóng xuất ra hai đạo kim quang chói mắt!

Mà càng khiến người kinh ngạc, phía dưới chỗ của Kim Long, có một con Hắc Giao đang ngẩng đầu, trên đầu nó mọc ra một cái sừng, toàn thân đều đen như mực, sáng lóa chói mắt. Con Hắc Giao này hình dáng tướng mạo cực kỳ dữ tợn, khí thế khϊếp người, đuôi dài không ngừng đong đưa, đã vậy thỉnh thoảng còn quấn một chỗ với đuôi rồng, thân thể dần dần như muốn leo lên thân rồng!

Ngầm thở dài, trong lòng Từ Tử Thanh biết, con Kim Long này nhất định là Long khí của Đông cung thái tử Đông Lê Hi hóa thành, Hắc Giao là số mệnh của Trấn Quốc Đại Tướng Quân ngưng tụ ra, trên đầu Hắc Giao mọc sừng, nghĩa là sắp hóa rồng, còn Kim Long thì lại nằm xuống ngủ đông. Như vậy xem ra, thanh thế của đại tướng quân cũng từ từ lớn mạnh, còn Đông cung thái tử thì ngày càng suy đồi.

Chỉ là, Long khí nếu là Kim Long, chứng tỏ Long tử khí phách khoan dung độ lượng, là một minh chủ minh quân, còn Hắc Giao thì nói rõ đây là dấu hiệu của gian thần phản tặc.

Lúc này canh giờ vừa tới lúc chạng vạng, sắc trời dần trầm xuống, nếu muốn đi vào trong hoàng thành, chưa chắc là thời điểm không tốt.

Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tử Thanh chỉ muốn tìm được Đông Lê Hi, đem Đông Lê Chiêu giao tận tay, thì y có thể công thành lui thân, yên lặng tìm một chỗ tu hành khí Mộc.

Trong hoàng thành, đám binh sĩ phân thành nhiều tiểu đội, mỗi khắc thay phiên một lần, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Từ Tử Thanh ôm Đông Lê Chiêu, thả người nhảy lên, chỉ thấy một luồng gió mát phất qua trước mắt đám tu sĩ, hai người bọn họ đã xuyên thân đi qua.

Đông Lê Chiêu dọc đường chỉ tay, nói: “ Tiên sinh, Đông cung là nơi tráng lệ lộng lẫy nhất phía Đông.

Từ Tử Thanh gật đầu, dẫn theo nó nhẹ nhàng bay nhanh qua.

Rất nhanh, hai người đã đến trước một đại điện nguy nga tráng lệ, trong phạm vi đứng đầy binh sĩ canh gác, đem tòa cung điện bao vây xung quanh, không để cho một ai có thể đi lọt vào đó.

Từ Tử Thanh mang theo Đông Lê Chiêu nhanh chóng thâm nhập vào trong, đi qua ngoại điện, có một lối đi nhỏ, nhìn thấy có vài thái giám xa xa đang trông coi bên ngoài, trong lòng không khỏi hoài nghi.

Hai người lại vụt thoáng qua đám thái giám, đến một chỗ âm u, lại đi thêm một đoạn, liền đến tẩm điện của thái tử.

Chính lúc này, Đông Lê Chiêu chợt nghe có tiếng nói nỉ non nhỏ nhẹ.