Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 4: Quốc sự Thừa Hoàng – Chương 41: Thái tử Đông Lê Hi

“ Đại ca?” Đông Lê Chiêu đầu tiên là vui vẻ, sau đó liền biến thành lo lắng. Hoàng huynh bị nhốt trong tẩm cung như vậy, không biết mấy ngày nay phải chịu bao nhiêu gian khổ. Nó liền nín thở, tiến lên mấy bước.

Nhưng nháy mắt, nó lại nghe bên trong còn có tiếng người khác phát ra, nhất thời cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Sắc mặt của Từ Tử Thanh thì lúc đỏ lúc trắng, Đông Lê Chiêu là người phàm, nhĩ lực không tốt, nhưng y thì lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Ở trong phòng rõ ràng là, rõ ràng là…

Đông Lê Chiêu bảo trì cảnh giác, cẩn thận lấy tay chấm nước bọt, rồi chọc một lỗ nhỏ trên cửa, lúc này thanh âm cũng rõ ràng hơn, nó cũng có thể nghe rõ mồn một.

“ Bảo bối, lỗ nhỏ của ngươi thật tiêu hồn, thích chết ta mà!”

“ A…Ưm… Ngươi đừng…A!!!”

“ Lại kẹp chặt chút! Đúng là khiến lòng người ngứa ngáy mà… Ha, nếu người ngoài biết được ngươi ở trên giường dâʍ đãиɠ như vậy, chỉ sợ phải ghen tị lão tử diễm phúc khôn cùng mất!”

Tiếp theo đó là tiếng nước “ Bập bập” không ngừng, sàng đan rung lắc tạo ra tiếng kêu cọt kẹt, âm thanh như có như không, kèm theo tiếng thở gấp cùng tiếng trêu đùa của nam tử trưởng thành tràn ngập toàn bộ tẩm điện.

Từ trong cái lỗ nhìn xuyên ra, thấy được hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang vật nhau trên giường.

Nam tử nằm trên làn da ngăm đen, thân hình tinh tráng, dưới thân đè một thanh niên tướng mạo tuấn lãng thon dài. Thứ màu đen dưới khố của nam tử cắm vào mông thanh niên, đâm chọc không ngừng nghỉ, một tràng tiếng “ Ba ba” vang lên liên tục!

Trên mặt thanh niên mang theo tiếu ý, hai chân quấn trên hông tráng hán, hai tay ôm cổ gã, mặt mày ửng hồng, hai mắt híp lại, giống như rất hưởng thụ.

Sắc mặt Đông Lê Chiêu tái nhợt, làm sao nó có thể không nhận ra, tráng hán này chính là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, mà người thanh niên đang tùy ý gã xâm phạm, cũng chính là đại ca mà nó ngày nhớ đêm mong!

Trước đây hoàng huynh nó là một hậu duệ hoàng thất tuấn dật khoan dung, tài hoa hơn người, là một thái tử xuất sắc nhất, nhưng hiện nay thì sao, hắn vậy mà quên đi thù nước thù nhà, vui sướиɠ nằm dưới thân kẻ kia, quên đi hết tất cả những gì hắn ta đã làm sao!

Hắn, hắn sao có thể là thái tử đại ca mà mình kính yêu tôn kính nhất đây chứ!

Đông Lê Chiêu hai hàm răng nghiến chặt ken két, tức đến nỗi đầu óc trướng lên, hận không thể lập tức vọt vào chất vấn thái tử: “ Huynh đã quên ai là người đã gϊếŧ mẫu thân sao? Huynh đã quên là ai đã nhốt huynh đệ chúng ta sao? Huynh đã quên hắn chính là người đã lật đổ vương triều của huynh sao! Huynh làm sao có thể,…có thể.. vô sỉ như vậy!!!!”

Không thể nhịn được nữa, Đông Lê Chiêu liền muốn xông thẳng vào phòng, thì cánh tay lại bị người kéo lại, nhìn lại, người kia chính là tu sĩ tuấn nhã một đường hộ tống nó trở lại đây.

“…Tiên sinh.” Nó hận đến nghiến răng nghiến lợi, “ Khiến tiên sinh chê cười rồi, ta tuyệt không thể để cho hoàng huynh của ta….” không biết liêm sỉ như vậy. Mấy chữ cuối cùng nó nuốt vào bụng, chứ không nói ra.

Từ Tử Thanh than nhẹ một tiếng, y vừa rồi cũng vừa mới thoát khỏi sự ngượng ngùng này, thấp giọng nói với nó: “ Chiêu nhi, ngươi hãy tỉ mỉ nhìn kỹ vào hai mắt thái tử đi.”

Đông Lê Chiêu sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hi vọng, nó liền vội vàng nói: “ Tiên sinh, ngài có biện pháp nào có thể khiến Chiêu nhi nhìn thấy rõ ràng hơn không?”

Ánh mắt Từ Tử Thanh nhu hòa, đưa ngón tay chạm nhẹ lên mí mắt của nó một cái.

Đông Lê Chiêu liền cảm thấy hai mắt sáng sủa hơn, đồ vật trong phòng không sót cái nào đều hiện rõ trong tầm mắt của nó, nó cố ý bỏ quên vị Trấn Quốc Đại Tướng Quân kia, mà dồn tất cả lực chú ý đặt lên mặt hoàng huynh nhà mình.

Quả nhiên, tuy thần sắc Đông Lê Hi trông có vẻ trầm mê, cặp mắt cũng là nửa nhắm nửa mở, nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy được sự trầm tĩnh, thanh tỉnh không gì sánh được, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn tới đại hán đang tùy ý đâm chọc trên người thì càng thêm một tia lãnh ý.

Chỉ trong một thoáng, Đông Lê Chiêu thở phào một cái nhẹ nhõm, tiếp theo đó là tràn đầy hận ý đối với tên gian thần kia.

“ Tiêu Đồ, không ngờ hắn lại dám làm nhục đại ca như vậy, thật đáng chết!” Nó bực tức nói.

Từ Tử Thanh vỗ vỗ đầu vai nó: “ Đừng xông vào.”

Đông Lê Chiêu buồn bực mở miệng: “ Vâng, tiên sinh.” Nó dừng một chút, “ Ta hiểu mà.”

Nếu hiện giờ xông vào, đả thảo kinh xà không nói, mà càng làm cho đại ca nó mất hết mặt mũi. Đường đường là thái tử điện hạ được phong làm vua, tương lai phải tiếp nhận thiên mệnh, nếu bị đệ đệ hắn vô cùng sủng ái thấy được mình dưới tình cảnh này, chỉ sợ sẽ nhục nhã muốn chết.

Đây chính là vì thể diện của Đông Lê Hi, sau khi tỉnh táo lại Đông Lê Chiêu cũng không quá kích động nữa.

Nhịn một chút, Đông Lê Chiêu kéo tay áo Từ Tử Thanh, nói: “ Tiên sinh, ta… không muốn nhìn nữa.”

Từ Tử Thanh cũng hiểu được tâm tình của nó, liền theo ý nó, cùng nó lần thứ hai ẩn nấp vào bóng tối.

Tiếng va chạm cùng tiếng thở dốc trong phòng kéo dài liên tục, hơn hai canh giờ, cuộc mây mưa mới đi vào hồi kết.

Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng xột xoạt của y sam, Trấn Quốc Đại Tướng Quân vận xiêm y xong, tự đẩy cửa tẩm điện đi ra ngoài, một bộ dáng dấp đứng đắn nghiêm chỉnh.

Đông Lê Chiêu thấy một gã thái giám tiến lên phía trước, cười nịnh nọt: “ Đại tướng quân, nô tài đã chuẩn bị nước nóng, ngài có muốn nô tài đưa vào cho thái tử điện hạ hay không?”

Tráng hán kia lau mặt sạch sẽ: “ Đợi chút nữa đi, đừng đánh thức hắn.”

Thái giám liên tục vâng dạ, tráng hán buộc lại mái tóc dài, nhanh chóng rời đi.

Đông Lê Chiêu trong mắt sung huyết, nhìn chằm chằm thái giám đi lên bắt chuyện muốn đưa nước vào, trong lời nói lộ vẻ tàn nhẫn: “ Đám điêu nô, bản vương muốn tất cả bọn chúng đều phải chôn cùng Tiêu Đồ!”

Từ Tử Thanh hơi nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu than nhẹ, nhưng cũng không nói gì.

Liền nghe bên trong có người hỏi: “ Thái tử điện hạ, ngài có muốn dùng thiện phủ hay không?”

Một tiếng nói lạnh lùng mang theo chút uể oải vang lên: “ Không cần.”

Hiện giờ sắc trời đã tối khuya, tiếng nước chảy trong tẩm điện cũng dần tắt hẳn. Thái giám đồng loạt cùng nhau lui ra ngoài, để lại một mảnh vắng lặng trong căn phòng.

Ngón tay Đông Lê Chiêu run rẩy, dưới sự tương trợ của Từ Tử Thanh xuyên tường đi vào trong.

Trong tẩm điện, màn che trên giường phủ xuống, bên trong có một người đang nằm, một đôi tay thon dài lơ đãng đặt ở mép giường, dường như có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người đó.

Đông Lê Chiêu nhịn không được, lặng yên không tiếng động bước nhanh về phía trước, đi tới bên giường.

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, người trên giường nhảy lên một cái, bóp chặt cổ nó: “Kẻ nào?”

Đông Lê Chiêu bị ép ngẩng đầu, tuy rất đau đớn, nhưng trong mắt nó có chút nóng lên. Thân thủ của đại ca vẫn lưu loát như vậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ suy sút tinh thần trong tưởng tượng của nó, nhưng như vậy thực sự là quá tốt.

Đông Lê Hi nhìn rõ dáng dấp của người trước mắt, bỗng nhiên buông tay, thanh âm run rẩy, thấp giọng hỏi: “ Là Chiêu nhi phải không?”

Đông Lê Chiêu cố sức gật đầu: “ Đúng, là Chiêu nhi, Chiêu nhi đã trở về!”

Đông Lê Hi hít sâu một cái, tiếng nói càng đè thấp: “ Đệ làm sao có thể vào được? thật to gan, nếu bị bắt được thì làm sao đây hả?”

Đông Lê Chiêu không muốn hoàng huynh lo lắng, liền cười nói: “ Là tiên sinh đưa đệ đến, một đường chưa từng bị phát giác.”

Đông Lê Hi lúc này mới phát giác, phía sau Đông Lê Chiêu, có một thanh sam thiếu niên an tĩnh đang đứng.

Nhìn niên kỷ người này bất quá cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo rất là tuấn tú, khí chất cực kỳ ôn hòa, vừa gặp đã thân. Tuy trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác, nhưng cũng không tiện quét sạch mặt mũi của đệ đệ, lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “ Đa tạ tiên sinh cao thượng, không biết các hạ xưng hô thế nào?”

Từ Tử Thanh cũng quan sát vị thái tử này.

Chỉ thấy người này lớn lên mắt phượng mi dài, khuôn mặt tuấn duật, dáng người cao ngất, ưu nhã lễ độ, tự thân mang một loại khí độ quang minh khoan dung. Tuy vừa rồi mới bị người xem như nữ nhân mà làm nhục, nhưng cũng không lộ ra nửa điểm bất kham khuất nhục. Không hổ là thái tử được chọn, quả thực làm cho người ta không khỏi tán thưởng.

Y liền mỉm cười: “ Tại hạ Từ Tử Thanh, chỉ là người sơn dã mà thôi.”

Đông Lê Chiêu liền vội vàng nói ra: “ Đại ca, tiên sinh là người tu tiên, có bản lãnh rất lớn, cũng là ân nhân cứu mạng của đệ!”

Đông Lê Hi nghe vậy, liền kinh ngạc mở miệng: “ Từ tiên sinh là một vị tu sĩ?”

Từ Tử Thanh khẽ run, không ngờ thái tử còn biết được trên đời này còn có một loại người gọi là tu sĩ,… y liền gật đầu: “ Đúng vậy, thái tử điện hạ biết rất nhiều.”

Đông Lê Hi thong dong cười nói: “ Là do phụ hoàng nhiều năm triền miên trên giường bệnh, liền tuyên triệu ta đến trước giường, đem các loại bí mật kể cho ta biết. Vì vậy ta cũng biết được trên đời này không chỉ có Hạ cửu châu, mà còn có Thượng cửu châu. Nhưng Thượng cửu châu lại là thế ngoại chi tiên, cho dù tâm trí ta hướng tới, cũng chẳng thể biết tung tích thần tiên ở đâu.” Dứt lời, ánh mắt nhìn về Đông Lê Chiêu mang theo sủng ái, “ Chiêu nhi có thể găp được Từ tiên sinh, chắc là đã ngộ nhập Thượng cửu châu, so với ta có vận may hơn.”

Hắn chỉ mới nghe đệ đệ nói hai ba câu, mà có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện, tâm tư đích xác rất kín đáo, nếu có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, có thể tạo phúc cho triều đình bách tính. Thảo nào Long khí vàng rực, lân giáp sống động, khắp nơi đều sáng tỏ.

Từ Tử Thanh cũng bừng tỉnh. Mặc dù cửu châu được phân ra Thượng Hạ cũng đã trải qua biết bao thời đại, nhưng đến cùng thì cũng không phải là không lưu lại nửa điểm vết tích nào, bí mật của đại quốc được lưu lại truyền thừa nhiều năm cho đời sau, cũng không phải không có khả năng.

Nói đến đây, thở dài một cái thật sâu, ân cần nói: “ Được gặp lại Chiêu nhi, ta còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của Từ tiên sinh.”

Từ Tử Thanh ôn hòa nói: “ Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, Chiêu nhi cũng đã cảm tạ, ngươi cũng không cần như vậy đâu.”

Đông Lê Hi lại nói: “ Chiêu nhi là huynh đệ duy nhất của ta, nếu không bày tỏ tâm ý, trong lòng ta cũng tuyệt không an ổn.” Dứt lời liền làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, rồi mới đứng thẳng người dậy.

Từ Tử Thanh cảm thấy hắn thực tâm như vậy, cũng đành để mặc hắn thi lễ, trong lòng cũng càng thêm có hảo cảm với vị thái tử này. Nhưng dù sao đã đưa được người đến đây, y cũng không tiện ở lâu thêm nữa, liền nói: “ Nếu Chiêu nhi đã bình an giao lại cho ngươi, ta cũng nên đến lúc rời đi rồi.”

Đông Lê Chiêu kinh hãi: “ Tiên sinh phải đi?”

Từ Tử Thanh áy náy cười, việc triều đại bị thay đổi, là điều mà y không có khả năng dính vào, chứ không phải là không muốn giúp.

Đông Lê Hi cũng biết được tu sĩ cũng có kiêng kỵ, lại thấy đệ đệ không nỡ, nên cũng thành khẩn nói: “ Từ tiên sinh nếu muốn ly khai, ta cùng với Chiêu nhi tất nhiên không dám cản trở. Chỉ là hiện giờ sắc trời đã tối, xin Từ tiên sinh hãy ở lại một đêm, ngày mai rồi mới rồi đi có được không?”

Từ Tử Thanh tuy không muốn dây dưa nhiều, nhưng bỗng nhiên trong lòng khẽ động, liền đồng ý.

Vì muốn giấu diếm ngoại nhân, Đông Lê Chiêu ở cùng với Đông Lê Hi, mà Từ Tử Thanh thì được an bài ở sương phòng sau tẩm điện. Chỗ này rất vắng vẻ, bởi vì không có ai ở nên cũng không có người đến quấy rối, cũng coi như hợp ý y.

Từ Tử Thanh vào trong phòng, lưu lại hai huynh đệ đang thầm thì nói chuyện với nhau.

Từ Tử Thanh vừa mới đóng cửa phòng lại, liền bày ra cấm chế, đem ý thức chìm vào trong nhẫn trữ vật, kêu gọi: “ Vân huynh, Vân huynh.”

Quả nhiên, không lâu sau, bạch y nam tử liền hiện thân ra.

Từ Tử Thanh nhìn về phía người này, khẽ cười nói: “ Vân huynh, mới vừa rồi huynh muốn ta lưu lại đây, vì sao vậy?”

Hóa ra ngay lúc y muốn từ chối rồi rời đi, thì trong nhẫn liền truyền đến tiếng nói của Vân Liệt, mới khiến cho y đáp ứng lưu lại. Hiện giờ Từ Tử Thanh vô cùng hiếu kỳ, bằng hữu xưa nay không quan tâm việc ngoài thân, cũng rất ít nói, sao lại lưu ý việc này?

Vân Liệt hơi gật đầu: “ Ngồi đi.”

Từ Tử Thanh kinh ngạc thiêu mi, chẳng lẽ một lời khó nói hết sao? Y liền tới ngồi ở trước bàn, yên lặng nghe bằng hữu nói.

Đối diện bàn tròn, ghế ngồi tự động bị đẩy ra, Vân Liệt cũng ngồi xuống, thần sắc vẫn lạnh lùng nghiêm nghị: “ Việc nước Thừa Hoàng lần này gặp nguy hiểm bị lật đổ, là có kẻ trong ma đạo quấy phá. Ngươi là người tu tiên, không thể bỏ mặc việc này.”

Từ Tử Thanh run lên: “ Tà ma đạo?”

Vân Liệt gật đầu: “ Ngươi thử vận khí lại lần nữa quan sát xem.”

Từ Tử Thanh gật đầu, hai mắt lóe ra hai luồng thanh sắc, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhìn ra bầu trời đêm càng thêm cẩn thận hơn mười phần.

Vân Liệt nói: “ Đừng nhìn Kim Long, chỉ cần quan sát Hắc Giao .”

Từ Tử Thanh liền cẩn thận nhìn lại, Hắc Giao trong bóng đêm càng lộ ra vẻ bừa bãi hống hách, lúc này đuôi giao cùng đuôi rồng dây dưa, hai cỗ thân thể bàng nhiên vặn xoắn vào nhau.

Hình thái này, giống như là,….. Long Giao giao cấu!!!!

Nhớ tới việc vừa rồi mới đứng ngoài cửa chứng kiến được, Từ Tử Thanh không khỏi ngập ngừng.

Vân Liệt lãnh đạm nói: “ Quan sát con mắt của nó.”

Từ Tử Thanh trong lòng rùng mình, có chút thẹn thùng, lần nữa định thần lại, nhìn vào con mắt của Hắc Giao. Chỉ thấy mắt của nó rất giống với mắt rắn, đôi đồng tử ám kim, bên ngoài hiện lên một vòng huyết hồng, có hắc vụ lượn lờ bay xung quanh. Thoạt đầu nhìn không thấy rõ lắm, nhưng nhìn kỹ thì lại phá lệ quỷ dị, khiến người kinh hãi.

Tình hình này, Hắc Giao đã bị nhiễm ma khí.

Từ Tử Thanh tuy là tu tiên, nhưng cũng biết được trên đời còn có tu ma, tu yêu, tu quỷ, cùng nhiều loại tu sĩ khác đạo tu cũng không giống nhau.

Người tu yêu đạo hỗn độn khó phân, người tu ma đạo và người tu quỷ đạo thì lại trái ngược lại với tu tiên đạo, một bên là âm, một bên là dương, một bên là phụ, một bên là chính. Đám người tu đạo cũng không phân ra tốt xấu, tất cả đều do thiên đạo phán xét.

Trong đó quỷ tu rất ít, ma tu cùng tiên tu thì đối lập, trải qua nhiều năm, mặc dù không tới nỗi ngươi chết ta sống, nhưng quan hệ cũng cứ không gần không xa.

Nhưng cho dù là tu sĩ tu hành theo con đường nào đi chăng nữa, đều phải tuân theo quy tắc của thiên đạo, bởi vậy Từ Tử Thanh đối với việc trong hoàng triều đành phải nhượng bộ lui binh, nên vô cùng kinh ngạc khi có ma tu nhúng tay vào việc này.

Trừ cái đó ra, y vẫn còn một chuyện khó hiểu: “ Vân huynh, như thế nào là tà ma đạo?”

Vân Liệt đạm nhiên nhìn y, lạnh lùng nói.

Ma tu giả thất tình câu toàn, mỗi người tu hành đều tùy tâm sở dục. Ngoại trừ hấp dẫn linh khí thiên địa ở ngoài, công pháp đa phần đều cần có những loại khí cực âm như: Sát khí, âm khí, huyết khí, tử khí, uế khí, hoặc là các loại chấp niệm tham, sân, si, hoặc là rượu, là sắc, là thích gϊếŧ chóc, luôn có những ý niệm xằng bậy không ngừng.

Mà trong đó còn chia ra chính ma đạo và tà ma đạo.

Ví như một quyển , người tu chính ma đạo phong lưu mà không hạ lưu, cùng người hợp hoan là ngươi tình ta nguyện, chứ tuyệt không bắt buộc, song phương đều có lợi với nhau. Mà người tu tà ma đạo thì lại gian da^ʍ, bắt người cướp của, làm vô số việc ác, bắt người làm lô đỉnh để thải bổ, sát thân hủy mệnh.

Vì vậy người tu tiên cho dù nhìn người tu chính ma đạo không vừa mắt, nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ, còn đối với những kẻ tu tà ma đạo, thì chỉ có muốn gϊếŧ thật nhanh chóng.

Bất quá bởi vì công pháp ma đạo đặc thù, phương pháp tu hành của tà ma đạo so với tu chính ma đạo càng thêm biến đổi, bởi vậy người tu tà ma đạo, thực lực cũng vượt xa người trong chính ma đạo.

Từ Tử Thanh nghe đến xuất thần, y từ trước đến nay chỉ thỉnh thoảng nghe nói ma đạo cùng tiên đạo chính là cừu địch, lại càng không biết còn có những nguyên do này, còn có rất nhiều những chi tiết vụn vặt như vậy. Hiện giờ nghe nói, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Đợi đến khi bằng hữu nói xong, y không khỏi có chút ngạc nhiên: “ Tà ma đạo và chính ma đạo,..Vân huynh đối đãi thế nào?”

Vân Liệt lạnh lùng nói: “ Người tu chính ma đạo cùng ta đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Người tu tà ma đạo hễ gặp thì gϊếŧ, nếu môn phái làm ác, thì cũng phải tận diệt.”

Giọng nói của y lạnh lẽo, sát ý nồng nặc như hóa thành thực chất, Từ Tử Thanh nghe được lời này nổi cả da gà da vịt, nhịn không được rùng mình một cái: “ Không biết Vân huynh….” đã từng gϊếŧ qua bao nhiêu người?

Vân Liệt cũng biết ý tứ còn lại, sát khí vẫn chưa biến mất, nói thẳng: “ Tẫn tru người trong tà ma đạo chín trăm ba mươi ba tên.”

Từ Tử Thanh líu lưỡi, gϊếŧ nhiều đến cỡ này, quả là khiến người mao cốt tủng tiên. Bất quá y lại không hề sợ hắn, ngược lại cảm thấy tuy sát tính của Vân Liệt rất nặng, nhưng cũng không gϊếŧ người xằng bậy, thực khiến người ta khâm phục.

Nếu đã hiểu rõ nguyên nhân, Từ Tử Thanh liền nói: “ Ý của Vân huynh là muốn ta tìm ra kẻ tu tà ma đạo, đem hắn diệt trừ sao?” Lúc trước y đã cùng Đông Lê Chiêu chứng kiến được việc tàn sát hàng loạt bách tín trong thành, nghĩ đến việc này có liên quan đến người tà ma đạo, vì vậy tuy có hơi khó chịu, nhưng cũng không phản bác, chỉ là có điều nghi hoặc, “ Tu sĩ không được can thiệp vào đại sự triều đình trong nhân gian, ta làm sao có thể…”

Càng không nói đến, nếu là chọc thiên đạo căm ghét, ngày sau từng bước tu hành gặp hiểm trở không nói, đắc tội nặng hơn, còn có thể bị trời phạt thần lôi đánh xuống, thì quả là vô cùng oan uổng. Nhưng mà Vân Liệt tuyệt đối sẽ không hại y, Từ Tử Thanh nghĩ, chắc là còn có nguyên do khác.

Quả nhiên Vân Liệt liền nói: “ Việc thay đổi triều đại, vốn là sự vụ trong phàm tục. nhưng có tà ma đạo nhúng tay vào, người trong tiên đạo nhìn thấy, thì không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Hóa ra là người phàm tục để ý chuyện phàm tục, mà tu sĩ ma đạo lại nằm trong vũng nước đυ.c này, liền gây ra sự mất cân đối, người trong tiên đạo phải đứng ở thế đối lập, biến biến cố phàm tục thành trận chiến giữa các tu sĩ.

Thần sắc Vân Liệt băng lãnh, tiếp tục nói: “ Làm việc thiện, sẽ được thiện quả, làm việc ác, sẽ có nghiệt báo. Tà ma đạo làm điều ngang ngược xằng bậy, ngươi may mắn gặp dịp, chính là thiên ý.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “Nếu ta chưa từng tới đây,…” hoặc là chưa từng gặp Đông Lê Chiêu, hay là cũng không cứu nó, vậy chuyện này sẽ thành ra thế nào?

Vân liệt lãnh đạm nói: “ Quy tắc của thiên đạo đều phải tuân theo, nếu không phải là ngươi, thì sẽ có người khác. Ngươi nếu đã gặp được, thì đó chính là cơ duyên của ngươi.”

Từ Tử Thanh cười cười: “ Ta hiểu được, cẩn tuân Vân huynh phân phó.”

Nghĩ cũng đúng, chính cung nước Thừa Hoàng sở sinh ra hai người con trai, Đông cung Đông Lê Hi người mang Long khí vàng rực, chính là thiên vận hưng thịnh, mà con thứ Đông Lê Chiêu tâm tư thuần hậu, đối với huynh trưởng vô cùng kính trọng, Long khí cũng vàng óng ánh, đó là thiên đạo muốn lưu lại cho triều đình một đường lui, từ Đông Lê Hi tới Đông Lê Chiêu, phúc trạch kéo dài. Đủ thấy được số mệnh của triều đình này nồng hậu, chứ không nên có khí số suy đồi như hiện nay, không phải bộ dáng phải thay vua đổi chúa như bây giờ.

Vả lại Đông Lê Hi thần trí thanh minh, nhân đức khoan hồng, có dáng dấp của một vị minh quân, nếu là một vị quân chủ bị mất nước, sẽ khó có ai được như vậy. Cho nên nhất định là có họa ngoại xâm làm xằng làm bậy, quấy nhiễu thiên số.

Đây chính là đại nghiệt.

Từ Tử Thanh là người trong tiên đạo, nếu muốn tu hành thành tiên, nếu thiên đạo đã bài trí thì phải tuân theo. Nếu làm tốt, thì sẽ có ngợi khen, nếu không được,… thiên đạo muốn mượn tay y để diệt trừ kẻ làm loạn, chỉ cần y cố gắng hết sức, không dối gạt thượng thiên, cũng sẽ không đến mức rơi vào kết cục thê thảm.

Vân Liệt quan sát nét mặt y, lạnh nhạt nói: “ Ngươi đã hiểu rồi chứ.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Vâng, ta đã minh bạch rồi.” Lại cười nói, “ Đa tạ Vân huynh chỉ điểm.”

Đêm đó, vì để kẻ tu tà ma đạo kia không phát giác ra linh lực trong cơ thể y dũng động, Từ Tử Thanh cũng không đả tọa tu hành, trái lại giống như người phàm nằm ngủ trên giường, nghỉ ngơi và hồi phục một đêm.

Sáng ngày kế, Đông Lê Chiêu mới sáng sớm đã đứng ngoài gõ cửa: “ Tiên sinh, người đã thức dậy chưa?”

Từ Tử Thanh mở mắt, xoay người đứng lên, đến mở cửa, cười hỏi: “ Ngươi tới thật sớm.”

Đông Lê Chiêu không khỏi lúng túng. Nó một đêm ngủ không hề ngon giấc, e sợ tiên sinh bỏ nó lại mà đi. Lúc này phía Đông vừa mới hửng sáng, nó liền khẩn cấp chạy tới đây rồi.

Thái giám trong Đông cung vẫn chưa phát giác ra, Từ Tử Thanh nhìn nó dưới mắt nó thâm đen, khe khẽ thở dài, để nó tiến vào: “ Không được lỗ mãng như vậy, cẩn thận kẻo bị nhìn thấy thì sao?”

Đông Lê Chiêu “ Ai” một tiếng, đi vào phòng, đóng cửa, nói: “ Vóc người ta nhỏ bé, lại men theo vách tường đến đây. Nơi này rất hẻo lánh, nếu không có chuyện quan trọng, nhất định sẽ không có người nào phát hiện ra được.

Từ Tử Thanh thấy nó ỷ lại như vậy, ánh mắt không khỏi mềm đi.