Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 4: Quốc sự Thừa Hoàng – Chương 42: Ở lại

Đông Lê Chiêu thấy Từ Tử Thanh vẫn chưa tức giận, liền học theo bộ dạng tiểu hài nhi làm nũng: “ Tiên sinh, người đừng giận ta.”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Ta giận ngươi làm gì?”

Đông Lê Chiêu trong lòng vui mừng, chỉ là nhớ đến Từ Tử Thanh phải rời đi, rủ hai mắt xuống, cực kỳ không muốn: “ Tiên sinh không thể ở lâu hơn mấy ngày sao, có thật là hiện giờ người phải rời đi không?”

Từ Tử Thanh thở dài nói: “Ta đang muốn tìm ngươi nói chuyện này, đợi khi huynh trưởng ngươi rãnh rỗi, ta cũng có vài lời muốn nói với hắn.”

Đông Lê Chiêu lớn lên từ trong thâm cung, làm sao không hiểu được ý trong lời nói của Từ Tử Thanh, lập tức vui vẻ nói: “ Ý tiên sinh là, người không đi nữa sao!”

Từ Tử Thanh lại nghiêm mặt nói: “ Vân huynh nói với ta một đại sự, có liên quan đến việc nước Thừa Hoàng của các ngươi. Ta thật ra rất muốn đi, nhưng chỉ sợ đi rồi thì nguy.”

Đông Lê Chiêu cả kinh: “ Tiên sinh đợi một chút, ta đi tìm đại ca của ta!”

Từ Tử Thanh thấy nó lập tức muốn chạy đi, liền kéo nó lại, lấy ra một cái phù lục: “Ngươi cẩn thận một chút, phù lục này có thể làm cho người khác không thể nhìn thấy ngươi, chỉ là không được phát ra tiếng, ngươi phải ghi nhớ thật kỹ.”

Đông Lê Chiêu gật đầu “ Vâng”, rồi nhanh chóng chạy đi.

Từ Tử Thanh đưa ý thức vào trong nhẫn trữ vật, dò hỏi: “ Vân huynh, ngươi có muốn cùng Đông Lê Hi gặp mặt?”

Tiếng nói lạnh lùng của Vân Liệt truyền đến: “ Không cần”

Từ Tử Thanh mỉm cười, không quấy nhiễu hắn nữa.

Không lâu sau, Đông Lê Chiêu vội vã chạy về, hóa ra chỗ Đông Lê Hi đang bị canh phòng nghiêm ngặt, nó dùng phù lục ẩn thân đợi ngoài phòng một hồi, mới thấy Đông Lê Hi đem bọn thái giám đuổi ra ngoài. Nhưng điêu nô kia lại gào thét kêu mấy người tiến lên gác ngoài cửa, Đông Lê Chiêu cũng không có thời cơ đi vào trong.

Từ Tử Thanh hơi suy nghĩ, nói: “Hết cách, để ta đi với ngươi.” Vì vậy làm một cái thủ thuật che mắt, dẫn theo Đông Lê Chiêu cùng y đi vào trong tẩm điện của Đông Lê Hi.

Hai người đột nhiên hiện thân, Đông Lê Hi giật mình kinh hãi, nhưng lại phản ứng cực nhanh, cũng không có kinh hô thành tiếng.

Ngay lập tức, Từ Tử Thanh liền bày ra cấm chế, khiến cho người bên ngoài không thể nghe được thanh âm bên trong, rồi lại âm thầm bảo Trọng Hoa yên lặng đứng trên ngọn cây bên ngoài viện, canh chừng cho bọn họ.

Từ Tử Thanh lúc này mới nói: “ Hiện giờ có thể nói, cũng sẽ không làm người khác chú ý.”

Đông Lê Hi thở phào, thấy vẻ mặt của Đông Lê Chiêu, liền có chút suy đoán, cười nói: “ Từ tiên sinh tới đây, thế nhưng có gì chỉ giáo sao?”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Sự tình của nước Thừa Hoàng lần này, ta e là phải chen một chân vào.”

Đông Lê Hi ngẩn ra: “ Từ tiên sinh đổi chủ ý, chẳng lẽ nước ta có chuyện gì không thích hợp?” Hắn đánh giá người ngồi trước mắt, vị tu sĩ họ Từ này ánh mắt thanh minh, tâm chính thần chính, một lòng hướng tới tu hành, nếu không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không có ý niệm như vậy.

Từ Tử Thanh tán thưởng cười: “ Ngươi nói không sai.” Tiếp đó liền thở dài, “ Có người trong ma đạo muốn lật đổ nước Thừa Hoàng, ta là tu sĩ tu tiên đạo nếu đã biết được, thì không thể khoanh tay đứng nhìn để mặc chuyện này.”

Đông Lê Hi trong lòng căng thẳng: “Ý của Từ tiên sinh là…”

Từ Tử Thanh phất tay áo: “ Huynh đệ hai người cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ta sẽ khai nhãn cho các ngươi, để xem số mệnh của hoàng thành.”

Đông Lê Chiêu đã từng thử qua thuật pháp này, nên cũng không hoảng, Đông Lê Hi thì lần đầu nghe nói đến, lại nhớ đến việc vừa rồi nghe được, liền mạnh mẽ kiềm chế xuống, cuối cùng cũng trấn định lại.

Hai mắt nhìn ra ngoài, cũng thấy rõ trên hoàng thành Long Giao dây dưa triền quấn lấy nhau, Đông Lê Hi tâm tư bị nhiễm, thấy tư thế da^ʍ mỹ này trong lòng cũng biết rõ. Bất quá hắn chưa kịp ngượng ngùng, liền thấy rõ trong mắt Hắc Giao mang hồng quang, cảm thấy nó vô cùng tà ác, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Đông Lê Hi so với Đông Lê Chiêu lớn hơn mấy tuổi, lại là thái tử, tất nhiên so với nó càng hiểu được tình thế nghiêm trọng, lập tức nói: “ Từ tiên sinh, Hắc Giao rất không thích hợp.”

Từ Tử Thanh liền nói: “ Hắc Giao cùng Kim Long làm chuyện này, chính là thải bổ long khí Kim Long, đem số mệnh của thái tử chuyển lên người mình, làm cho Hắc Giao hóa Long. Hiện giờ Giao đã sinh ra một sừng, hai móng tứ chỉ( ngón), hai móng khác cũng đã có ngũ chỉ, có thể thấy được ngày hóa Long cũng không còn xa nữa.”

Đông Lê Hi sắc mặt trắng nhợt, trong mắt lóe lên một tia phẫn hận: “ Tiên sinh yên tâm, ta nếu đã biết được, tất nhiên sẽ không để hắn ta thực hiện được mưu đồ.”

Từ Tử Thanh lại nói: “ Bất quá Hắc Giao có ma khí, mà Hắc Giao là do số mệnh của Tiêu Đồ hóa thành, bởi vậy nếu Tiêu Đồ đó không phải là tu sĩ tà ma đạo, vậy chỉ có một loại khả năng.”

Đông Lê Chiêu vội hỏi: “ Tiên sinh, là cái gì?”

Từ Tử Thanh nói: “ Phụ thân.”

Đông Lê Hi cả kinh: “…Phụ thân?”

Cái gọi là phụ thân, chính là bởi vì thân thể bị trọng thương, nguyên thần gặp nguy hiểm liền chia tách nguyên thần ra, bám vào trên người một người khác, để tiện bề hành động. Đồng thời dùng môn pháp ma đạo tu bổ thân thể, đem thân thể bồi dưỡng lại, đến lúc đó lại đem nguyên thần thu hồi, thì có thể so với trước khi bị thương mạnh gấp mấy lần.

Nhưng phương pháp này thứ nhất đối với người bị phụ thân gây hại khá lớn, thứ hai môn pháp tư bổ từ trước đến giờ đều rất tà ác, bởi vậy những người khác vô cùng khinh thường.

Từ Tử Thanh nguyên bản cũng chẳng biết phụ thân là cái gì, đều là nhờ Vân Liệt truyền âm đến. Lúc biết được việc này, cũng cảm thấy vô cùng bất an.

Y nói rõ với hai huynh đệ việc này, Đông Lê Chiêu liền kinh hô: “ Tiên sinh đã từng nói, người ở Hạ cửu châu không thể tu hành,…”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Chỉ có tà ma đạo kia phụ thân lên người Tiêu Đồ thì mới có thể như vậy.”

Đông Lê Chiêu sắc mặt khó coi: “ Nếu là như vậy, Tiêu Đồ đã chết sao?”

Còn chưa đợi Từ Tử Thanh kịp trả lời, Đông Lê Hi bỗng nhiên mở miệng: “ Tiêu Đồ cùng ta gặp mặt rất nhiều lần, ta quan sát thấy hành vi cử chỉ của hắn, cùng với lúc trước rất bất đồng.”

Từ Tử Thanh hơi ngẩn ra, trong lời này còn ẩn chứa gì đó.

Trong mắt Đông Lê Hi tâm tình cuồn cuộn, nói: “ Mười năm trước ta cùng Tiêu Đồ nhận thức nhau, khi đó hắn tuy là huynh trưởng của hoàng phi, nhưng tình bạn của chúng ta cũng rất sâu đậm. Đến khi ta được thụ phong thái tử, hắn cũng là nhân thủ bí mật của ta.”

Tiêu Đồ cùng hoàng phi chính là huynh muội cùng cha khác mẹ, tình cảm cũng không thâm hậu gì mấy, ngược lại hai người bọn họ lại là bạn tốt đã nhiều năm. Ở bên ngoài tị hiềm lẫn nhau, chẳng qua là để phòng bị tiên hoàng có lòng nghi kỵ. Sau này, Tiêu Đồ bỗng dưng phản bội, gϊếŧ chóc toàn triều, lại đem Đông Lê Hi nhốt vào Đông cung, lần đó khiến cho Đông Lê Hi cho rằng mình nhận thức lầm người, bị bề ngoài che mờ mắt. Ai ngờ đâu, sau đó hoàng phi cùng Đông Lê Chương cũng bị gϊếŧ chết, nếu nói Tiêu Đồ có tâm phản loạn, nhưng sau đó hắn ta cũng không đăng cơ, khiến cho hắn còn nhiều ngờ vực. Vì vậy hắn mới giả bộ lấy lệ trước mặt Tiêu Đồ, sau lưng thì ngấm ngầm muốn khôi phục lại thế lực, đoạt lại vương vị.

Trong tay Đông Lê Hi có bao nhiêu lực lượng Tiêu Đồ tất nhiên biết được, nhưng thế lực Tiêu Đồ có bao nhiêu, Đông Lê Hi cũng hoàn toàn hiểu rõ. Đông Lê Hi cho rằng bất quá là mất nhiều thời gian một chút, nhưng chỉ cần Tiêu Đồ không gϊếŧ chết hắn, hắn luôn có thể thừa cơ âm thầm mưu đồ, đông phong tái khởi.

Nhưng hôm nay nghe tu sĩ này nói đến, chuyện này còn vượt xa suy nghĩ đơn giản của hắn, càng đừng nói đến chuyện này có liên quan lực lượng quỷ quái của thế giới kia, khiến trong lòng Đông Lê Hi càng thêm phức tạp.

Trong việc này, bởi vì Đông Lê Chiêu tuổi nhỏ, sợ nó lỡ miệng, nên Đông Lê Hi chưa từng nói rõ với nó. Đợi đến sau này,…hắn lại càng không biết nên nói với nó như thế nào.

Hiện giờ, Đông Lê Chiêu nghe nói như vậy, cả kinh nhảy dựng lên: “ Đại ca, Tiêu Đồ là người của huynh sao?”

Đông Lê Hi gật đầu, trong mắt có chút phức tạp: “Đúng, đã nhiều năm trước đó.”

Nhưng mà không biết từ lúc nào hắn đã bị kẻ khác phụ thân, lúc này còn chưa chắc hắn có còn là Tiêu Đồ hay không. Nếu như không phải, Đông Lê Hi cùng hắn quen biết đã nhiều năm, tất nhiên sẽ không nhận sai. Nhưng mà có tà ma đạo quấy phá, hắn lại không biết đối phương có bao nhiêu thủ đoạn, có còn điều gì giấu giếm hay không.

Từ Tử Thanh thấy thế, liền nói: “ Số mệnh đều có liên quan đến thần hồn cùng thân thể, tà ma đạo đúng là người của Thượng cửu châu, nếu chỉ là mưu đoạt thân thể Tiêu Đồ, xóa sạch đi thần hồn của Tiêu Đồ, thì không thể hiển hóa số mệnh của Hắc Giao, vì vậy cho nên Tiêu Đồ có lẽ vẫn còn sống.”

Nhưng nếu Tiêu Đồ còn sống, việc đối chọi lại cùng hắn với tà ma đạo càng thêm bất lợi.

Y nói ra lời này, ánh mắt Đông Lê Hi chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.

Từ Tử Thanh cũng lường trước, nếu Đông Lê Hi cùng Tiêu Đồ từng là bằng hữu tri kỉ, lại cùng chia sẻ nhiều bí mật, nói vậy song phương đã từng đem tính mệnh của mình tương thác cho đối phương. Sau đó phát sinh ra nhiều chuyện sau này, Đông Lê Hi nhất định hận Tiêu Đồ thấu xương, nhưng hôm nay biết được việc Tiêu Đồ thật ra là bị người bên ngoài khống chế, cũng không thể không lo lắng.

Bất quá chuyện này cũng không liên quan gì đến Từ Tử Thanh, y lúc này thầm nghĩ, nếu muốn có cách để đối phó Tiêu Đồ, dù sao cũng phải biết được hắn đến tột cùng có mục đích gì. Hắc Giao vì giao phối với Kim Long mới có thể hóa Long, nếu như Hắc Giao hóa Long, thì đối với tà ma đạo kia có ích lợi gì nhỉ? Trái lo phải nghĩ cũng không thể hiểu được, nhưng nếu không thể hiểu rõ ràng đến cùng việc này là như thế nào, chỉ sợ lo liệu sẽ không chu toàn, khiến thiên đạo trách tội.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền đem chuyện sầu lo này nói cho Đông Lê Hi biết.

Đông Lê Hi suy nghĩ một chút, liền nói: “ Mấy ngày qua, Tiêu Đồ vào ban đêm nhất định sẽ đến tẩm điện của ta, đến lúc đó ta cũng có thể tìm hiểu một,… chút.”

Nếu bàn về mưu kế, giả dối, đoạt quyền, Từ Tử Thanh chỉ là một người ở thế giới khác tất nhiên cũng biết mình không phải là đối thủ của những hoàng tử long tôn này, giao cho Đông Lê Hi làm, trái lại càng so với y tự mình tìm hiểu càng thỏa đáng hơn.

Đã quyết định xong, Từ Tử Thanh cũng không dẫn Đông Lê Chiêu rời đi. Y muốn giải quyết việc này, thì nhất định luôn phải cùng Đông Lê Hi thương lượng, ở gần chút sẽ tốt hơn.

Chạng vạng vừa qua khỏi, Tiêu Đồ quả nhiên lại tới.

Từ Tử Thanh lo sẽ bị tà ma đạo phát hiện, đem bày ra một cấm chế xung quang Đông Lê Chiêu, còn mình thì tự sử dụng Mộc Độn Thuật, đem khí Mộc bao bọc quanh thân rồi nấp trong một chậu Huệ Lan.

Tiêu Đồ đi vào cửa, vươn tay đem Đông Lê Hi ôm chầm vào lòng, ở trên mặt hắn lung tung hôn hít một trận, sau đó cùng hắn môi lưỡi triền quấn, mới cười nói: “ Ngươi hôm nay trái lại thật thuận theo.”

Đông Lê Hi nhìn khuôn mặt cười của hắn, nhưng lại không nói một lời, thần sắc cũng thật lãnh đạm.

Tiêu Đồ thấy thế, ngượng ngùng buông tay ra: “ Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?” Nói xong lại trườn mặt ra, muốn hôn hắn thêm lần nữa, “ Ngày lành ngắn chẳng tày gang, đừng ở chỗ này lãng phí đêm xuân.” Hắn nói xong, liền kéo tay Đông Lê Hi đặt tại nơi đó, vật kia đã sớm ngóc đầu dậy, cứng đến phát đau.

Đông Lê Hi câu khởi khóe miệng: “ Ngươi tới tìm ta, cũng chỉ là để làm những chuyện da^ʍ dật này sao, nghĩ ta là đồ chơi của ngươi muốn mặc cho ngươi làm gì thì làm sao?”

Tiêu Đồ sắc mặt thay đổi mấy lần, thấy Đông Lê Hi bất vi sở động, liền gãi đầu một cái, nói: “ Ta đối với ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao? Sao ta lại coi ngươi là món đồ chơi được.”

Đông Lê Hi hừ lạnh một tiếng: “ Nói thì hay đấy, nhưng làm xong rồi, thì lại vẻ mặt khác thôi.”

Tiêu Đồ có chút vội vàng xao động: “ Ngươi hôm nay làm sao vậy, vì sao lại nói vậy với ta?”

Đông Lê Hi chỉ cười nhạt: “ Ta không muốn làm chuyện đó với ngươi, vậy ngươi sẽ đối đãi với ta thế nào?”

Tiêu Đồ trong phòng bước tới bước lui vài vòng, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng: “ Ngươi cũng không phải là không sảng khoái, đã vậy còn già mồm cãi láo làm chi!”

Đông Lê Hi cùng hắn đối chọi gay gắt, cười đến trào phúng: “ Ngươi trái lại thật đúng là sung sướиɠ, không bằng cho ta áp một hồi? Ta đường đường là thái tử, bị ép thư phục, vậy mà còn phải cảm tạ ngươi phải không?”

Thái độ hắn kịch liệt như vậy, Tiêu Đồ càng nghe càng xao động: “ Ngươi, ngươi…”

Đông Lê Hi một mặt dùng ngôn từ dẫn dắt Tiêu Đồ, một mặt thì lại quan sát kỹ thần sắc hắn ta.

Hắn từ trước đến giờ chỉ một lòng cho rằng Tiêu Đồ phản bội, hắn thống hận đến như vậy làm gì còn tâm tình đi quan sát Tiêu Đồ nữa chứ! Nhưng hôm nay có nhắc nhở, lại có thể nhìn thấy trong mắt Tiêu Đồ một tia lo lắng, khiến cho hắn càng thêm tin tưởng những chuyện Từ Tử Thanh đã nói lúc trước, cũng thấy được hình như Tiêu Đồ có nỗi khổ gì đó.

Tiêu Đồ lại không biết trong lòng Đông Lê Hi đang suy nghĩ gì, trong lòng chỉ tràn đầy sầu lo. Nếu muốn hắn ta lần nữa phải bức bách Đông Lê Hi, hắn ta làm không được, nhưng việc này có liên quan đến tính mệnh, muốn hắn ta làm sao nói rõ với Đông Lê Hi được chứ?

Đông Lê Hi thấy thế, giọng nói mềm đi đôi chút: “ Ta và ngươi đã tương giao nhiều năm, chính là hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử. Ta hận ngươi trước đây làm nhục ta, nhưng vẫn quên hỏi ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

Tiêu Đồ nghe vậy ngừng lại một chút, đầu tiên là hít sâu một cái, sau đó nhìn về phía Đông Lê Hi, thần sắc trong mắt khó phân biệt: “ Ngươi bình thường vẫn không hỏi, vì sao hôm nay lại hỏi,…”

Đông Lê Hi bình tĩnh nhìn hắn: “ Bất luận nguyên nhân thế nào, ngươi cũng phải cho ta một lý do thỏa đáng.”

Tiêu Đồ lại cười khổ nói: “ Còn có nguyên nhân gì nữa chứ, chẳng qua là vì ta yêu ngươi. Nếu ngươi thành quân vương, ta chỉ là thần tử, cũng chỉ là tình nghĩa huynh đệ, ta lại không chịu được ngươi tam cung lục viện. Đến lúc đó cho dù ta có muốn cùng ngươi một chỗ, cũng càng phát sinh ra muôn vàn khó khăn hơn.”

Trong lòng Đông Lê Hi giống như nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Cho dù bất luận nguyên nhân chân chính cũng chỉ có như vậy, nhưng Đông Lê Hi lại hiểu rất rõ Tiêu Đồ, lại cảm thấy những lời này của hắn ta tràn đầy chân thực. Trong dĩ vãng Tiêu Đồ từng mạnh mẽ bức ép hắn hợp hoan, Đông Lê Hi chỉ cho đây là Tiêu Đồ sắc lệnh trí hôn, nảy lòng tham muốn đem thái tử áp chế, để thỏa mãn cảm giác chinh phục của bản thân. Mà hiện giờ xem ra, mặc dù Hắc Giao giao phối với Kim Long đích xác chỉ vì hóa Long, nhưng Tiêu Đồ đối với Đông Lê Hi tùy vi sở dục, đa phần đều là thật tâm mong muốn.

Tiêu Đồ đối với Đông Lê Hi, thật sự là một mảnh tình si,…

Đông Lê Hi mâu quang nặng nề, lại mở miệng trách mắng: “ Chỉ vì như vậy, ngươi liền có thể hủy giang sơn của ta, đem ta nhốt vào tẩm điện sao? Ái mộ bực này của ngươi, quá mức vô sỉ!”

Tiêu Đồ cuối cùng cũng không nhịn được, trong mắt đều là đau đớn, hắn lập tức nhắm mắt lại, da mặt một trận co giật. Mở mắt ra lần nữa, trong mắt mang theo tia tàn nhẫn: “ Được làm vua thua làm giặc, hà tất nói lời vô ích làm gì! Ngươi nếu không cùng lão tử lên giường, đem hai chân ngươi banh ra,… hừ,đừng trách ta tháo khớp của ngươi!”

Đông Lê Hi trong lòng rùng mình. Ngay mới vừa rồi, bởi vì vừa rồi hắn một lòng quan sát kỹ càng, nên phát giác ra trong mắt Tiêu Đồ có luồng hắc vụ hiện lên, mà hiện giờ điệu bộ của hắn, càng dễ nhìn ra bất đồng.

Nếu quả thật là Tiêu Đồ, ngoại trừ trên giường nói mấy lời trêu đùa ra, tuyệt không nói ngôn ngữ vũ nhục như vậy, lại càng không biết nói uy hϊếp.

Hồi tưởng tới những lần ở chung, Đông Lê Hi cũng càng thêm sáng tỏ.

Đây quả thực chính là phụ thân.

Cùng lúc đó, Từ Tử Thanh đang ẩn nấp trong chậu hoa cũng sinh ra ý tưởng như vậy.

Nhưng khác với Đông Lê Hi, Đông Lê Hi có thể phát hiện ra, thuần túy là nhờ tư duy nhạy bén cùng với sự hiểu rõ đối với Tiêu Đồ. Còn Từ Tử Thanh thì lại phát hiện ra khí tức của Tiêu Đồ biến đổi—- ngay sau khi Đông Lê Hi chỉ trích hắn ta, Tiêu Đồ liền trở nên quỷ bí tà khí.

Đông Lê Hi đêm nay rất không phối hợp, Tiêu Đồ đối với hắn lại không chịu dùng sức mạnh, liền bị tà ma đạo áp chế, muốn tự mình ra trận. Từ Tử Thanh mơ hồ cũng có cảm giác, Tiêu Đồ cùng tà ma đạo này cũng có chút câu thông, hoàn toàn không phải ở trong trạng huống cái gì cũng không biết.

Bởi vậy Từ Tử Thanh liền do dự, nếu tà ma đạo muốn động vào Đông Lê Hi, y lại không biết được đối với thân thể Đông Lê Hi sẽ có bao nhiêu hại. Vốn chỉ muốn trước tiên dò rõ tình hình, nhưng vạn nhất làm liên lụy đến Đông Lê Hi thì đúng là không đáng giá.

Chính lúc này, tà ma đạo bám vào thân thể Tiêu Đồ, đã vươn tay ra, muốn ném Đông Lê Hi lên giường.

Từ Tử Thanh trong lòng căng thẳng, đang muốn động thủ.

Thì chỉ sau một khắc, Đông Lê Hi lại cười lạnh một tiếng, rồi rút một thanh chủy thủ đâm vào ngực!

Tà ma đạo lập tức quát lên: “ Ngươi làm cái gì?”

Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy sắc mặt Đông Lê Hi trắng bệch, nơi bị chủy thủ đâm chảy máu ào ạt, chỉ trong giây lát đã trọng thương.

Tà ma đạo nhất thời giận dữ: “ Người đâu, gọi ngự y!”

Đông Lê Hi xụi lơ trên mặt đất, trong mắt đều là lãnh đạm.

Từ Tử Thanh nhất thời hít một hơi khí lạnh. Vị thái tử này thật quả quyết, vậy mà lại dám tự mình xuống tay ngoan độc như vậy! Nếu chỉ sơ sẩy một chút liền nguy hiểm đến tính mạng!

Tà ma đạo tức giận thở gấp, tức đến nỗi sắc mặt đỏ lên, thần sắc trên mặt hắn liên tục thay đổi, lấy tay che cái trán, phất tay nhanh chóng rời khỏi đó.

Rất nhanh vài thái giám tiến đến, theo sau là một lão đầu râu tóc bạc trắng, xách theo cái hòm thuốc, vội vã nâng Đông Lê Hi đỡ lên giường. Tiếp theo đó là một trận luống cuống tay chân, Từ Tử Thanh không tiếng động thở dài, mà Đông Lê Chiêu thì cố gắng nhẫn nhịn, mới không chạy ra.

Khó khăn lắm ngự y mới vội vàng làm xong, cũng chuẩn đoán bệnh, nói Đông Lê Hi phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian dài, không được cử động quá kịch liệt. Thái giám nhanh chóng nói rõ tường tận cho tà ma đạo, chỉ nghe hắn phát sinh ra tiếng oán hận, liền nhanh chóng đi xa.

Đông Lê Hi sắc mặt tái nhợt, dù chưa hôn mê, nhưng trán cũng rịn đầy mồ hôi.

Ngự y kia không dám làm động tác chẩn bệnh gì kịch liệt, chỉ để hắn ngậm một củ nhân sâm, sau đó mới rút chủy thủ ra. Sau đó bận rộn hầu hạ Đông Lê Hi nằm xuống, mới dám đi phối dược.

Thấy ngự y rời đi, Đông Lê Hi quát một tiếng: “ Đều cút hết ra ngoài.”

Thái giám cầm đầu tất nhiên không chịu, muốn ở bên giường canh chừng, nhưng Đông Lê Hi tận lực thở dốc liên tục, giống như là tức giận sắp ngất, mới khiến cho hắn phải đi theo bọn hạ nhân ra ngoài.

Đợi đến khi bên trong cuối cùng cũng an tĩnh lại, Từ Tử Thanh bày cấm chế, sau đó mới cùng Đông Lê Chiêu xuất hiện trước giường.

Đông Lê Chiêu hai mắt đỏ lên, run giọng nói: “ Đại ca, huynh sao có thể tự ra tay ngoan độc với mình như vậy, muốn đệ đau lòng chết sao! Nếu mẫu hậu trên trời có linh, cũng bị huynh chọc cho tức chết!”

Đông Lê Hi suy yếu cười, trong mắt có hai phần áy náy, nhưng hoàn toàn không hề hối hận, nói: “ Chiêu nhi, nếu ta để hắn thực hiện được lần nữa, khiến số mệnh của Hắc Giao hóa thành Long, khiến nước Thừa Hoàng đổi chủ, mới thật sự là tội nhân thiên cổ. Hiện giờ chỉ là bị thụ thương chút xíu, thì tính là cái gì?”

Hắn bất quá chỉ là một người phàm tục, làm sao biết tà ma đạo còn có thủ đoạn nào khác không? Chỉ có cách tự tổn hại bản thân, mới nhất thời tránh được một kiếp.

Đông Lê Chiêu cũng biết việc này trọng đại, nhưng dù sao cũng cùng huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có thể hiểu được đạo lý này, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân mình được.

Đông Lê Hi thấy vẻ mặt của đệ đệ trong lòng cũng tràn đầy hổ thẹn, không khỏi nhìn về phía thiếu niên tu sĩ kia, nói: “ Nói vậy Từ tiên sinh cũng tán thành cách làm này.” Chỉ là thấy Từ Tử Thanh đang ngẩn người ra, liền nhẹ giọng gọi: “ Tiên sinh, tiên sinh?”

Từ Tử Thanh đang đưa ý thức vào nhẫn trữ vật, cùng Vân Liệt nói chuyện. Lúc này phục hồi tinh thần lại, liền đi tới, cầm cổ tay Đông Lê Hi: “Không nói đến những chuyện khác, ta sẽ đưa một đạo linh khí vào trong cơ thể ngươi, kích phát sinh khí, khiến cho sinh cơ của ngươi không dứt. Sau đó ta sẽ phối một thang thuốc, sau khi uống xong, sẽ không sao nữa.”

Đông Lê Chiêu biết rõ thuật pháp của Từ Tử Thanh rất thần diệu, cũng từng thấy qua thần dược, lúc này liền vui vẻ nói: “ Đa tạ tiên sinh!”

Đông Lê Hi cũng bởi vì có tu sĩ ở bên cạnh, lại thêm bản thân gan dạ sáng suốt, nên mới dám làm như thế. Hiện giờ nghe được lời này, trong lòng cũng lơi lỏng hơn phân nửa, cười nói: “ Đa tạ tiên sinh.”

Lúc này Từ Tử Thanh mới nhớ tới việc trao đổi với Vân Liệt, ở trong nhẫn kêu lên: “ Vân huynh, Vân huynh, huynh cũng thấy tà ma đạo lúc nãy, có phát hiện ra gì không? Đến tột cùng là hắn ta đánh chủ ý gì?”