Vân Liệt tuy ở trong nhẫn nhưng vẫn luôn lưu ý mọi việc ở bên ngoài, lúc này liền trả lời: “ Người này tu tập trong .”
Từ Tử Thanh sắc mặt thay đổi. Chỉ mới nghe tên công pháp thôi, đã cảm thấy huyết khí đập vào mặt, rất quỷ dị.
Tiếp đó, Vân Liệt liền đem công dụng của công pháp này ra nói rõ tường tận cho y nghe.
“ Kẻ đoạt mệnh quy nguyên, chính là chiếm đoạt tính mệnh của người khác, cướp đi số mệnh của người đó, chờ đến khi hấp thụ đủ một thân máu tươi, liền có thể tẫn hóa thành tu vi của mình, mà số mệnh của người kia cũng có thể thêm vào số mệnh của mình, làm cho con đường tu hành càng thuận lợi hơn.”
Từ Tử Thanh trong lòng kinh nghi.
Nếu đúng như những gì bằng hữu nói, tà ma đạo này muốn đem toàn bộ số mệnh của nước Thừa Hoàng thu vào bản thân! Mà số mệnh của một quốc gia là vô cùng to lớn, huống chi quốc gia này đang là lúc ở đỉnh cao hưng thịnh nữa, nếu như gã thành công, thì có thể đem số mệnh của gã bốc hơi, giống như vận đen,… đến lúc đó nếu có thể chạy trốn thiên đạo tru diệt, còn có thêm số mệnh tương hộ, thì chắc chắn có thể trở thành kẻ mạnh trong ma đạo!
Thảo nào thiên đạo lại muốn tiên tu cùng ma tu chống đối lẫn nhau, dù sao đi nữa cũng chỉ là để khảo nghiệm hai bên. Thiên đạo mặc dù lấy tiên tu làm đao, nhưng cũng có câu đạo tiêu ma chướng. Tà ma đạo này nếu trong hoàn cảnh xấu vẫn có thể đem người tu tiên đánh bại, nghĩa là ma ý đại thịnh, quy tắc cho phép. Thiên đạo cũng không làm gì được.
Từ Tử Thanh lại xem xét chân tướng vụ việc của Tiêu Đồ lần nữa.
Tà ma tu này đến Hạ cửu châu phụ thân vào kiêu thần Tiêu Đồ, có số mệnh hóa thành Hắc Giao, sau đó cướp đoạt Long khí, đợi đến khi Hắc Giao biến thành Hắc Long, rồi mới gϊếŧ chết Đông Lê Hi- người mang Long khí trong người, số mệnh của nước Thừa Hoàng lúc này liền rơi hết vào tay Tiêu Đồ. Lúc này tà ma đạo kia lại đem Tiêu Đồ nuốt chửng, đem số mệnh của Tiêu Đồ cấy vào người mình. Đến lúc đó bất luận là thân thể hay cả nguyên thần đều hấp thụ một lượng lớn bổ dưỡng, số mệnh cũng theo đó mà càng mạnh hơn.
Mà tà ma đạo này dùng nguyên thần phụ thân vào Tiêu Đồ. Thứ nhất là để giám thị, thứ hai cũng là để chuẩn bị cho sau này thôn phệ máu huyết của hắn.
Hiện giờ công pháp tu hành của tà ma đạo Từ Tử Thanh đã biết, bây giờ cần đề phòng nhất chỉ còn có tu vi của tà ma đạo.
Hắn đã uẩn dưỡng được nguyên thần, tu vi chí ít cũng đã đỉnh phong Hóa Nguyên Kỳ.
Nếu tà ma đạo này ban đầu bị người đánh trọng thương, bị động phải phụ thân dưỡng thương còn đỡ, mặc dù nguyên thần của gã có trở về cơ thể, nhưng thực lực cũng hữu hạn. Còn nếu như gã căn bản ngay từ đầu đã âm mưu đến đây đoạt vận, như vậy một khi nguyên thần của gã trở về cơ thể,… đỉnh phong Hóa Nguyên Kỳ, ở trong tiểu thế giới Hạo Thiên này cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.
Từ Tử Thanh chỉ mới tu vi tầng bảy Luyện Khí, chỉ cần gã thở một hơi đã chống cự không nổi rồi.
Ở bên kia Đông Lê Hi cùng Đông Lê Chiêu thấy thần tình Từ Tử Thanh từ nãy tới giờ cứ hoảng hoảng hốt hốt, hơi cảm thấy kì quái. Trong lòng lập tức liền lo lắng, chẳng lẽ tà ma đạo kia lợi hại như vậy, mới vừa nhìn thôi cũng đã khiến vị tu sĩ tu tiên đạo kia cũng phải sợ hãi cuống cuồng lên sao? Nhưng nếu ngay cả Từ tiên sinh cũng không làm gì được hắn, bọn họ chỉ là người phàm, chẳng phải chỉ có thể để mặc gã muốn làm gì thì làm sao!
Cũng chớ trách hai huynh đệ nghĩ như vậy, quả thực là từ lúc Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt nói rõ, vùng xung quang lông mày y càng nhíu chặt, mới khiến người ta sinh ra cảm giác như vậy.
Đợi một hồi, Đông Lê Chiêu tuổi nhỏ rốt cuộc cũng không đợi được, mở miệng kêu: “ Tiên sinh, tiên sinh!”
Từ Tử Thanh tỉnh thần, nghiêng đầu nhìn nó: “ Chiêu nhi?”
Đông Lê Chiêu hơi bối rối, nói: “ Ta thấy tinh thần tiên sinh không tốt lắm, chẳng lẽ ngài có tâm sự gì sao?”
Từ Tử Thanh nhẹ thở ra: “ Vừa rồi ta mới nói chuyện với Vân huynh, đàm cập về việc hôm nay thấy được tà ma tu, trong lòng có chút lo lắng mà thôi.”
Đông Lê Hi nhịn xuống đau đớn, hắn từng cùng với Đông Lê Chiêu thắp đèn nói chuyện sáng đêm, tất nhiên từng nghe qua vị tu sĩ họ Vân thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia, cũng biết người này không muốn cùng người khác tiếp xúc nhiều, tất cả mọi việc đều do Từ tiên sinh xử trí. Thế nên hắn cũng không truy hỏi, chỉ đoán có lẽ tình thế trước mắt không ổn, nên Từ tiên sinh mới có vẻ ưu sầu lo lắng như vậy.
Liền nói: “ Nếu có chuyện gì thay đổi, tiên sinh chỉ cần nói ra. Nếu như bọn ta không biết chuyện đó lợi hại cỡ nào, lỡ làm gì không thích hợp, càng không phải gây thêm phiền toái cho tiên sinh hay sao?”
Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng thấy có lý. Liền sắp xếp lại câu chữ, đem phương pháp phụ thân mà Vân Liệt đã nói với y trước đó, cùng những lo lắng trong lòng y toàn bộ nói ra. Tuy hai người này không phải tu sĩ, nhưng một người kế ngắn, hai người kế dài, mà Đông Lê Hi lại thông tuệ, không phải không có khả năng nghĩ ra cách gì đó.
Quả nhiên thái tử cũng không khiến y thất vọng, mới vừa suy nghĩ trong chốc lát, liền nói: “ Ý tiên sinh là, tất cả mấu chốt đều nằm trên thân thể của tà ma đạo kia?”
Lời này quả thật như long trời lở đất, đánh đến Từ Tử Thanh tỉnh ngộ!
Quả thực là vậy, nếu chỉ có nguyên thần, mượn thân thể của một người phàm thì có cái gì đáng sợ? Tất cả pháp thuật cùng tu vi không có khả năng mang theo, mặc dù có thể mang theo một chút, nhưng với thân xác của người phàm không có khả năng chống đỡ được. Tà ma đạo này âm mưu muốn cướp đoạt số mệnh của Tiêu Đồ, một khi số mệnh chưa hóa được thành Long, gã càng luyến tiếc thương tổn thân thể Tiêu Đồ. Huống hồ cướp đoạt thể xác của người phàm thì đơn giản, nhưng ma hợp thì lại khó, hắn lại càng không dễ dàng buông tha thân xác này để đổi thân xác khác!
Vì vậy chỉ cần không cho gã trở lại cơ thể, cho dù tu vi có cao thế nào, thì có thể làm được gì?
Được Đông Lê Hi đánh thức, mi tâm Từ Tử Thanh cũng dần giãn ra.
Nhưng sự tình vẫn cần phải bàn bạc kĩ hơn, trước tiên y phải tìm hiểu được thân thể của tà ma đạo kia giấu ở đâu mới được.
Ba người cùng thương định, việc tìm hiểu thân thể của tà ma đạo, ngoại trừ Từ Tử Thanh ra không còn ai thích hợp hơn, hai người kia cũng không thông thuật pháp, đi cũng vô dụng. Mà nếu muốn lôi kéo Tiêu Đồ cùng với tà ma đạo đang phụ thân trên thân thể hắn, việc này chỉ có thể để Đông Lê Hi đến làm.
Hiện giờ trước tiên phải để cho Đông Lê Hi dưỡng tốt thương thế, mới có thể gọi Tiêu Đồ đến cửa được. Lúc này… không khỏi phiền Đông Lê Hi phải thỏa hiệp một chút,.. quấn lấy Tiêu Đồ, không để cho tà ma đạo kia phát hiện ra việc trong phủ của Tiêu Đồ.
Nếu đã quyết định, Từ Tử Thanh liền nhìn về phía Đông Lê Hi, áy náy nói: “Thực là có lỗi với ngươi.” Ngoài việc phải thư phục Tiêu Đồ, hắn còn phải cẩn thận hành sự, không thể để cho Hắc Giao hóa rồng,… thực sự phải ủy khuất hắn rất nhiều.
Đông Lê Hi lại rộng lượng cười cười: “ Tiên sinh đừng nói vậy. Nước Thừa Hoàng là truyền thừa mấy đời Đông Lê bọn ta, không thể để nó bị hủy trong tay ta được, có tiên sinh trợ giúp ta, ta cảm thấy vô cùng cảm kích mới đúng.”
Từ Tử Thanh mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Kế sách đã định ra, ba người hơi an lòng, đang muốn thương thảo một ít tình tiết vụn vặt nữa. Không ngờ bên ngoài đột nhiên có một tiếng động lớn nhốn nháo, hỗn tạp giữa tiếng sấm và tiếng gió, linh lực ba động, cũng không phải do người phàm gây ra.
Từ Tử Thanh sửng sốt, y nhận ra, đây rõ ràng là linh lực của người tu tiên, đoan chính mà có chút thoát tục, cũng không phải linh lực mang theo cảm giác cuồng phách âm tà đặc trưng của ma tu.
Nhưng rõ ràng nước Thừa Hoàng này chỉ có một mình y là tiên tu, thế nào đột nhiên lại nhiều hơn một người?
Đang do dự có nên đi ra ngoài nhìn thử hay không, cánh cửa tẩm điện bỗng nhiên bị oanh tạc, gió to cuộn trào mãnh liệt, một thiếu niên ống tay áo cuồn cuộn, nhanh chóng xuất hiện trong phòng.
Tướng mạo hắn bất quá mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, mặt như thoa phấn, tuấn mỹ bức người. Nhưng một đôi tròng mắt phảng phất như có thể phun ra lửa, làm cho người ta cảm thấy tính tình hắn rất dữ dằn, khó mà ở chung. Tấm màn đen ngoài cửa bay phất phơ, ánh sáng loang lổ chiếu vào phòng, càng tôn lên dáng vẻ hắn như thiên tiên hạ phàm!
Phía sau thiếu niên, đám thái giám bị đánh đến ngã trái ngã phải, trải đầy mặt đất đều là mũ, xiêm y và đồ dùng hằng ngày nằm ngổn ngang lộn xộn, cực kỳ chật vật.
Chỉ nghe hắn quát to: “ Bọn người phía Nam các ngươi dám cản ta, coi chừng tính mạng của các ngươi!” Ánh mắt liền đảo quanh, “ Kẻ nào là thái tử? Đi ra cho ta!”
Thiếu niên này xông vào quá nhanh, Từ Tử Thanh chỉ kịp kéo Đông Lê Chiêu tới bên tường dùng cấm chế che đi, rồi lại bước lên che trước giường Đông Lê Hi.
Đông Lê Hi con ngươi co rụt lại, lập tức nhổm nửa người dậy, hỏi: “ Ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào tẩm điện của bổn cung?”
Thiếu niên ngang nhiên nói: “ Chỉ là một kẻ phía Nam, cũng dám ở trước mặt ta lên mặt. Ta biết ngươi là Đông Lê Hi, ngươi nếu còn có mấy phần cấp bậc lễ nghĩa, mau tôn ta là “ Túc tiên trưởng!”
Đông Lê Hi liếc nhìn người này, liền biết hắn thiếu niên khí thịnh, tuổi tác chắc cũng không quá khác biệt với tướng mạo của hắn. Mà hắn cũng tự xưng là một vị tu sĩ, lớn lối ngang nhiên xông xồng xộc vào đây, không có một chút khí độ tiên nhân giống Từ tiên sinh, ngược lại giống như một vị công tử ở phàm tục giới được nuông chiều riết sinh hư, nếu tu vi hắn mà cao siêu, thì thật khiến người ta đau đầu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lén nhìn Từ Tử Thanh, thấy y khí định thần nhàn,cũng yên lòng, đồng thời cũng có tâm chu toàn thiếu niên trước mắt. Lúc này liền chắp tay: “ Túc tiên trưởng thứ tội, không thể tiếp đón từ xa. Hiện giờ ta đang bị thương nặng, không thể đứng dậy, thực cảm thấy có lỗi.”
Thiếu niên họ Túc lỗ mũi “ Hừ” một tiếng, lúc này mới phát giác ra đứng bên giường còn có một thanh sam thiếu niên lớn tuổi hơn mình một chút, dáng dấp ôn hòa nhã nhặn, cũng không tính là đáng ghét.
Vì vậy liền mở miệng nói: “ Ngươi cũng là tu sĩ, sao lại ở địa phương này?” lại hỏi, “Ta là Tán Tu Minh, Túc Hãn, ngươi tên gì?”
Đặt câu hỏi dồn dập cứ như pháo bắn liên châu, Từ Tử Thanh nghe xong chỉ mỉm cười nói: “ Túc đạo hữu cứ gọi ta là Từ Tử Thanh.”
Túc Hãn mới vừa tiến lên, y đã nhìn ra người này tu vi mới chỉ tầng năm Luyện Khí, tuy tính tình có hơi khó đỡ một chút, nhưng nhãn thần trong sạch rõ ràng, cũng không tính là ảnh hưởng gì mấy.
Thấy thái độ Từ Tử Thanh bình thản như vậy, Túc Hãn nhíu mày, thanh lượng cũng nhỏ hơn, nói: “ Từ đạo hữu, ta đến đây trảm yêu trừ ma, chính là vì báo thù rửa hận, ngươi cũng không nên cản đường ta.”
Từ Tử Thanh nghe xong, cũng thấy nghi hoặc. Chiếu theo đạo lý, thiên đạo nếu đã an bài y làm đao diệt ma, thế nào lại đưa thêm Túc Hãn tới đây? Bất quá lại cười nói: “Ta cũng vì trừ ma mà đến, bất quá Túc đạo hữu nếu không chê, không ngại cùng chúng ta thương nghị.”
Túc Hãn liền bật thốt lên: “ Chỉ bằng tu vi của ngươi,…” còn chưa nói xong, liền quan sát Từ Tử Thanh từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên im bặt.
Hắn tuy rằng lỗ mãng, nhưng cũng không phải kẻ ngu xuẩn, chỉ cần hắn nhìn không ra tu vi của Từ Tử Thanh, cũng biết thực lực của người này ở trên mình. Một ít từ ngữ coi thường phía sau, tất nhiên không có khả năng nói ra miệng được.
Lúc này Túc Hãn cũng có chút ngượng ngùng, đè xuống dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, không được tự nhiên mở miệng: “ Cái kia, Từ tiền bối…”
Từ Tử Thanh hơi buồn cười, liền nhẹ phẩy tay: “ Ta và ngươi tuổi tác cũng không sai biệt lắm, cứ xưng đạo hữu là được.”
Đông Lê Hi ở một bên nghe, ánh mắt lóe lên, biết được Từ tiên sinh ôn hòa, tu vi còn cao hơn thiếu niên, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.
Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của thiếu niên nổi lên một tầng ửng hồng, ho nhẹ một tiếng, nói: “ …Từ đạo hữu, thương lượng thì thương lượng.”
Động tĩnh vừa rồi của Túc Hãn quá lớn, chỉ sợ sẽ làm kinh động đến tà ma đạo. Nếu bọn họ muốn bàn bạc gì đó, thì cũng phải nhanh lên mới được.
Vì vậy Từ Tử Thanh trước tiên hỏi: “ Túc đạo hữu, ngươi vừa mới nói tới đây để báo thù rửa hận…”
Túc Hãn cũng không phải là người quá mức tâm cơ, cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “ Ta tới đây, chính là vì truy sát Huyết Ma.” Trong mắt hắn lóe lên một tia hận ý, “ Kẻ kia năm mươi năm trước ở Thượng cửu châu chúng ta làm mưa làm gió, hút đi huyết nhục của rất nhiều anh kiệt, để bồi dưỡng bản thân. Sau đó bị thái thượng trưởng lão của Tán Tu Minh bọn ta đánh trọng thương, thân thể bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, hầu như chỉ còn lại khung xương và một chút da thịt. Đáng tiếc trong lúc sơ ý, để lão hóa thành một đoàn huyết vụ, miễn cưỡng chạy thoát được.”
Lúc ban đầu không biết làm sao tên tà ma đạo này lại có được một bộ ma công Hoàng giai hạ phẩm, chuyên làm hại người ích lợi bản thân, từ khi tu luyện, ma công tăng cực kỳ mạnh, có thể trong khoảnh khắc biến một người sống chỉ còn lại cái khung xương, vì vậy được người đời gọi với cái tên “ Huyết Ma”, chỉ trong mấy năm mà đã thăng tới Hóa Nguyên hậu kỳ. Khi đó, vì đề phòng gặp phải những lão quái vật ẩn cư trong các tông môn đại phái xuất thủ, lão chỉ tìm những tán tu để cắn nuốt, hoàn toàn không đem Tán Tu Minh để vào mắt. Nhưng lão lại không ngờ, nội tình bên trong Tán Tu Minh cũng không thua kém mấy đại hình tông môn khác, bên trong có một thái thượng trưởng lão, hơn trăm năm đã thăng lên tới Kim Đan chân nhân!
Sau khi nhiều người Tán Tu Minh che chở bị lão hút khô, minh chủ giận dữ, thỉnh thái thượng trưởng lão xuất sơn, đi gϊếŧ lão!
Nhưng Huyết Ma là kẻ rất giảo hoạt, cuối cùng lại để lão thoát khỏi tay. Trong trận chiến cuối cùng, thái thượng trưởng lão nguyên bản có thể đem lão bắt lại, không ngờ Huyết Ma lại tự bạo công lực, dùng nguyên thần ôm theo thân thể chạy trốn!
Có điều trải qua trận chiến đó, Huyết Ma tuy không thể tùy ý tác quái như trước, nhưng Tán Tu Minh cũng chưa từng buông tha tin tức của lão, mấy chục năm qua vẫn luôn tìm kiếm.
Rốt cục mấy ngày trước, có một trưởng lão kỳ Hóa Nguyên thiện về bói toán bốc quẻ tiêu hao tâm huyết, tính ra chỗ Huyết Ma đang trú ngụ là Hạ cửu châu, liền họp bàn thương nghị, nên cử người nào đi tới triệt để diệt trừ ma tu!
Túc Hãn năm nay mới vừa mười sáu, tư chất chính là song linh căn, vốn đã vô cùng được coi trọng, cộng thêm tu vi của hắn tiến triển cực nhanh, lại còn là đệ tử của minh chủ, có thể tiếp xúc với những thế lực trung tâm của Tán Tu Minh. Sau đó hắn nghe lén được tin tức này, lập tức liền một mình chạy ra, muốn diệt trừ Huyết Ma.
Về phần hắn, một tiểu bối vì sao lại đối với huyết ma thống hận như vậy,… cũng bởi vì có liên quan đến mối thù quan hệ huyết thống.
Năm mươi năm trước, Huyết Ma tàn sát bừa bãi, tổ phụ Túc Hãn bị Huyết Ma hút khô, tổ mẫu nhờ có tổ phụ hi sinh thân mình nên miễn cưỡng đào tẩu được, chỉ lưu lại độc một mình cha của Túc Hãn mồ côi từ trong bụng mẹ.
Nhưng huyết khí của Huyết Ma rốt cuộc đã thâm nhập vào thân thể của tổ mẫu, làm hại cha của Túc Hãn nằm trong bụng mẹ cũng bị hại lây, suốt đời tu vi chỉ có thể đến được tầng ba Luyện Khí, thọ nguyên bị hao tổn rất nhiều, hơn ba mươi tuổi mới sinh ra được Túc Hãn. Sau đó chỉ sống được hơn ba năm rưỡi liền qua đời, để lại một mình Túc Hãn.
Mặc dù Tán Tu Minh đối với tán tu dưới trướng có chút chiếu cố, nhưng Túc Hãn mới chỉ là đứa trẻ choai choai, cũng từng chịu nhiều mắt lạnh nhàn ngữ. Mãi đến sau này, kiểm tra ra tư chất thượng đẳng, bái minh chủ làm vi sư, những ngày sau đó mới tốt đẹp hơn.
Nợ máu như vậy, bảo Túc Hãn làm sao có thể quên?
Trong lúc Túc Hãn kể chuyện, Đông Lê Hi thông tuệ, trong thoáng chốc đã sáng tỏ nhiều việc can hệ bên trong, cũng suy ra nhiều chuyện liên quan tới Thượng cửu châu, tâm tư liên chuyển. Từ Tử Thanh tuy rất có hứng thú với chuyện của Tán Tu Minh, nhưng vẫn nên để ý chuyện trước mắt trước đã, tạm gác lại mà thương thảo cho thỏa đáng.
Từ Tử Thanh mở miệng trước: “ Túc đạo hữu, chắc ngươi cũng biết, nếu muốn tiêu diệt được Huyết Ma, trước tiên phải tìm cho bằng được thân thể của lão trước.”
Túc Hãn lại nói: “ Ta vốn định trực tiếp đi gϊếŧ lão, ta nghe Bạch trưởng lão nói Huyết Ma lúc này đang phụ thân vào người phàm, lúc này muốn gϊếŧ lão, chính là thời cơ tốt nhất!” Hắn nghĩ một chút lại hỏi: “ Thân thể của Huyết Ma còn không đủ một mảnh huyết nhục, chẳng lẽ lúc này đã bồi dưỡng lại được rồi?” Nói tới đây đôi mắt xinh đẹp liền hiện lên sát ý, “ Mấy năm nay không rõ tung tích, không biết lão ta đã hại bao nhiêu người rồi?”
Từ Tử Thanh cũng cảm thấy vậy, nếu Huyết Ma mai danh ẩn tích ở Thượng cửu châu, chỉ sợ không thể làm hại được bao nhiêu tu sĩ. Nhưng nếu lão muốn bồi dưỡng lại thân thể, chẳng phải tất cả đều dùng thân thể của người phía Nam sao… nghĩ đến đây, y chợt nhớ ra một chuyện.
Đông Lê Hi hiển nhiên nghĩ đến còn nhanh hơn, sắc mặt khó xem: “ Từ tiên sinh, ta nghe Chiêu nhi nói chuyện huyện thành bị hỏa thiêu, tiên sinh có cho rằng rất kỳ quái hay không?”
Từ Tử Thanh sắc mặt nghiêm nghị gật đầu: “ Ta cũng nghĩ như vậy”
Đúng rồi, từng nghe nói Tiêu Đồ ở nước Thừa Hoàng làm chuyện tàn nhẫn máu tanh, liền nghĩ rằng hắn vô cùng tàn ngược, hành sự đơn giản lại thô bạo, rất có tác phong của người trong ma đạo. Mà lúc suy ra được đây là Phụ Thân Thuật, chỉ nghĩ là tà ma đạo chẳng qua chỉ cần số mệnh của vương triều, mà không để tâm đến những chuyện khác! Càng nghĩ thì càng phát giác ra trước đó đâu đâu cũng để lại manh mối.
Hiện giờ nhớ tới, Huyết Ma không dám ở Thượng cửu châu làm càn, mà chạy xuống Hạ cửu châu mượn tay Tiêu Đồ hành sự, nhưng cũng chỉ dám ra tay với triều thần, chứ không dám tùy ý làm bậy với dân chúng. Nhưng lúc lão sai người đuổi theo Đông Lê Chiêu, nhân lúc đó liền hút khô tất cả người trong huyện thành, dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả, làm ra vẻ như trút giận, để không bại lộ thân phận tà ma đạo.
Từ Tử Thanh thở dài.
Đáng thương thay! Huyện thành kia ít nhất cũng có hơn mười vạn nhân khẩu, toàn bộ đều bị người ăn vào bụng, ngay cả một người cũng không được toàn thây. Mặc dù trong cơ thể những người phàm linh khí gần như là không có, nhưng số lượng khổng lồ như vậy, cũng có thể làm cho huyết ma khôi phục lại nguyên khí.
Đông Lê Hi ngập tràn hận ý: “ Tiêu Đồ từ trước đến nay lúc chinh chiến, luôn luôn đối xử tử tế với tù binh. Không biết vì sao lần trước đến biên quan tiêu trừ giặc cỏ, đều đem tất cả gϊếŧ chết, người già phụ nữ trẻ em cũng gϊếŧ hại toàn bộ. Nói vậy cũng là do Huyết Ma gây nên!”
Khi đó hắn không được vui, cùng Tiêu Đồ dạ đàm, lại nghe Tiêu Đồ nói đám giặc cỏ kia không một người vô tội, cho dù là gia quyến cũng đều là kẻ mang lòng dạ ác độc, lúc này hắn liền nghi ngờ. Hiện giờ nghĩ đến, chỉ sợ đều là mượn cớ. Huyết Ma thật đáng ghê tởm, giặc cỏ thì cũng thôi, những bách tính bị chết oan kia, mỗi một người đều là con dân nước Thừa Hoàng hắn!
Túc Hãn không biết hai người đang nói về cái gì, trái lại cũng không ngắt lời. Đợi Đông Lê Hi nói xong, mới nói: “ Các ngươi nghĩ ra ý tưởng gì, nói ra nghe một chút.”
Từ Tử Thanh hướng Đông Lê Hi gật đầu, y nghĩ Đông Lê Hi chắc cũng có ý tưởng gì đó rồi
Quả nhiên Đông Lê Hi nói: “ Trước đó đã nói, ta sẽ là người dẫn dắt lực chú ý của Huyết Ma, khiến cho hắn mắc mưu. Bất quá nếu lúc này Túc tiên trưởng đã đến đây, thì càng có biện pháp tốt hơn.” Thân thể hắn suy yếu, trên mặt cũng nổi lên một tầng ửng đỏ, nhưng trong mắt lại tràn đầy lệ khí, “ Lúc Túc tiên trưởng đến đây, những binh lính điêu nô ở đây đều đã thấy, tuy hiện giờ không xông vào đây được, nhưng chắn chắc bọn chúng sẽ đi tốc báo cho Huyết Ma biết.” Cho dù là cực kỳ sợ hãi không dám nói, nhưng tiếng vang lớn như vậy, Huyết Ma không thể nào không biết, nhất định là phải mau chóng tới đây rồi. Chỉ tiếc lão vì muốn che lấp thân phận, không thể dùng thuật pháp, lại tiện nghi cho mấy người bọn hắn ở đây thương thảo.
Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn gật đầu: “ Ngươi nói tiếp đi.”
Đông Lê Hi liền nói tiếp: “ Tướng mạo của Túc tiên trưởng người bên ngoài đều biết hết cả, Từ tiên sinh thì lại không. Không bằng liền nhân cơ hội này, Túc tiên trưởng đi trước ngăn chặn Huyết Ma, Từ tiên sinh thì lẻn vào trong phủ của Tiêu Đồ, tìm kiếm thân thể Huyết Ma.”
Hắn vừa nói xong, Túc Hãn liền tán thưởng nói: “ Đúng là phải cùng Huyết Ma đấu một trận, ta đáp ứng!”
Từ Tử Thanh trầm ngâm suy nghĩ, thấy kế hoạch này cũng không tồi, liền nói: “ Biện pháp này rất tốt.” Sau đó lại chuyển hướng Túc Hãn, nói, “ Túc đạo hữu tu vi vô cùng tốt, nhưng Huyết Ma rất xảo quyệt, vẫn nên cẩn thận hành sự. Nếu như vạn nhất…vẫn nên lấy tính mạng làm trọng.”
Túc Hãn cũng không phải không biết tốt xấu, liền gật đầu: “ Ta hiểu rồi.”
Từ Tử Thanh cũng cười: “ Vậy liền chia nhau ra hành sự?”
Túc Hãn cũng rất sảng khoái: “ Chia nhau ra hành sự!”
Lại nói ở một nơi khác, từ trong đại môn phủ tướng quân phóng ra một con ngựa, sải vó chạy nhanh như tên bắn. Con ngựa này trông rất thần tuấn, cả người đen như mực, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra đây cũng không phải màu mực, mà là đỏ sậm gần như thành màu đen. Trên ngựa là một đại hán, thân cao chín thước, vô cùng nhanh nhẹn hùng tráng. Sắc mặt hắn lúc này âm trầm, trong đôi mắt phảng phất như ẩn chứa hắc vụ, mơ hồ còn thoáng hiện lên một tia huyết sắc.