Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 4: Quốc sự Thừa Hoàng – Chương 44: Thân thể Huyết Ma

Tới đại môn hoàng thành, có binh sĩ hô lớn: “ Đại tướng quân!”

Huyết Ma khoát tay ngăn lại, giục ngựa chạy nhanh hơn, không một ai có can đảm dám đứng ra ngăn cản.

Rất nhanh đã đi tới trước Đông cung, mấy tên hộ vệ và thái giám đứng phía trước thấy vậy, liền chạy nhanh đến, có thái giám hoảng hốt la to: “ Đại tướng quân, có…có tiên nhân đến đây gây phiền toái!”

Thì ra đám thái giám này chính là đám người buổi chiều trông coi tẩm điện của thái tử, lại thấy từ phương xa có người bỗng nhiên bay tới, chưa đến một khắc đã đáp xuống Đông cung, cảm giác phiêu dật thoát tục như vậy, không phải là tiên nhân hạ phàm thì là gì? Lúc này cả đám đều bị hù dọa, e sợ mình đắc tội thượng thiên, chờ đến khi nhìn thấy Huyết Ma, mới giống như tìm được tri kỷ vậy.

Hai mắt Huyết Ma đỏ ngầu, trong lòng trào dâng hung ác.

Mắt thấy đại sự sắp thành, đầu tiên Đông Lê Hi bỗng nhiên thà chết không theo, sau đó lại vừa thấy được trên hoàng thành có linh lực của người tu tiên dũng động, thật đúng là vô cùng xúi quẩy mà!

Lão trầm giọng nói: “ Rời khỏi cung thái tử đi, để nơi này ta xử lý.”

Huyết Ma xưa nay gϊếŧ người không chớp mắt, lực ảnh hưởng rất lớn, mọi người không dám phản bác, đành phải nuốt xuống một bụng nghi vấn, đều lui ra ngoài.

Lại nghe Huyết Ma phân phó: “ Phòng thủ trong phạm vi mười dặm, cho dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không được tiến đến!”

Mọi người đồng thanh “ Vâng”, đều tự mình làm theo chỉ thị mà không dám hó hé một tiếng.

Vừa mới đi vào Đông cung, Huyết Ma chợt cảm thấy ngực một trận đau đớn, làn da lúc nhúc chuyển động, tựa hồ như có cái gì đó muốn chui ra. Lão hít sâu, quát to: “Ngươi lộn xộn cái gì!”

Vạt áo Huyết Ma thoáng mở ra, hóa ra trên làn da nhẵn bóng trước ngực lão, có một vật đang nhô ra, giống như một cái đầu, nhìn kỹ hình như còn có mũi miệng, giống như khuôn mặt người.

Tiếng nói khàn khàn phát ra từ khuôn mặt, giống hệt như âm thanh phát ra từ miệng Huyết Ma: “ Thái tử đang muốn nghỉ ngơi, ngươi không được làm phiền hắn.”

Huyết Ma cả giận nói: “ Tiêu Đồ, ngươi dám uy hϊếp lão phu?”

Mặt người nói: “ Chừng nào ngươi còn muốn đoạt số mệnh thì không thể thiếu sự phối hợp của ta. Ta cũng không cầu cạnh gì, chỉ muốn giữ lại tính mạng của người ta yêu mà thôi, nếu như ngươi không nguyện ý, thì chỉ cần xóa sạch ý thức của ta thôi.”

Huyết Ma tức giận đến nỗi ngực phập phồng, hơn mười năm trước lão uy phong là thế, vậy mà hiện giờ lại bị một tên phàm nhân phía Nam áp chế như vậy, đúng là tức sùi bọt mép, lại vẫn cứ phải nhẫn nhịn xuống. Cũng chỉ do Huyết Ma bị thương nặng quá mức, thân thể trước kia bị tổn hại hơn phân nửa, vì để uẩn dưỡng lại toàn vẹn, cứ bảy ngày nguyên thần trở lại cơ thể một lần, nếu không phải sợ Tiêu Đồ nhân cơ hội tự sát, lão cũng không cần chịu đựng Tiêu Đồ áp chế như vậy.

Cố gắng nhịn xuống, Huyết Ma “ Hừ” một tiếng, cắn răng nói: “ Ngươi cứ yên tâm, đợi đến khi đoạt số mệnh xong, lão phu sẽ cắn nuốt thân thể ngươi, Đông Lê Hi tất nhiên vẫn được làm thái tử của hắn, hay hoàng đế gì đó, lão phu đối với ngôi vị hoàng đế chốn phàm tục các ngươi không có hứng thú!”

Vốn dĩ, Huyết Ma trước đó vì trốn tránh Kim Đan chân nhân, dùng nguyên thần đem thân thể chạy trốn đến Hạ cửu châu, ẩn thân sâu trong núi để khôi phục nguyên khí. Sau khi quan sát số mệnh, tình hình của các nước, lão quyết định chọn nước Thừa Hoàng, lão tính toán sử dụng vị đại tướng quân Tiêu Đồ để hoàn thành việc cướp đoạt số mệnh.

Trong tay Tiêu Đồ nắm binh quyền, số mệnh ngưng tụ thành cự Mãng, đối với Kim Long Đông cung vô cùng thuần phục. Huyết ma nhắm Tiêu Đồ làm mục tiêu, thi triển thuật pháp đi vào giấc mơ của hắn, dùng tiền tài và quyền lực ra dụ dỗ hắn, đợi sau khi thành công sẽ trực tiếp cắn nuốt hắn. Nhưng không ngờ ý chí của Tiêu Đồ rất kiên định, đối với Đông Lê Hi sinh lòng ái mộ, trung thành và tận tâm, nếu đã không tham tiền tài quyền lực, thì cũng không thể bị đe dọa, nhưng cuối cùng sau nhiều lần lão tìm tòi cũng nhìn thấy vài manh mối.

Huyết Ma thẹn quá thành giận, trực tiếp phụ thân. Tiêu Đồ biết ma tính của lão rất nặng, sợ rằng sẽ cá chết lưới rách, làm hại đến Đông Lê Hi, sau cùng phải giả vờ làm một cái giao dịch với lão, để bảo trụ tính mạng của Đông Lê Hi, cũng khắc chế bớt hành vi càn rỡ của Huyết Ma.

Sau đó Tiêu Đồ một mặt vui mừng vì có cơ hội được thân cận cùng Đông Lê Hi, một mặt lại đau lòng vì hận ý trong mắt Đông Lê Hi, nhưng vẫn không thể nói ra mọi chuyện. Mấy ngày trôi qua, vô cùng dày vò khổ sở.

Hiện giờ mắt thấy Hắc Giao sắp hóa thành Hắc Long, Tiêu Đồ trong lòng biết thời gian lúc này không còn nhiều, càng thêm ước thúc Huyết Ma, nhất định phải để cho Đông Lê Hi bình an vô sự. Huyết Ma vì đề phòng thất bại trong gang tấc, nên cũng cố gắng nhẫn nại Tiêu Đồ thêm vài phần.

Hai người nói với nhau mấy câu, ngựa của Tiêu Đồ cũng không dừng bước, mới đó đã đi vào trong viện.

Liền nghe một tiếng quát to: “ Ma đầu, nạp mạng đi!”

Đồng thời có một đạo kiếm quang đỏ ngầu như luyện máu chém thẳng xuống!

Huyết Ma đánh vào người Huyết Mã, để nó lùi lại phía sau mấy bước, nhìn thấy một mỹ thiếu niên cầm trong tay một thanh trường kiếm, từ trên không trung bay xuống, phía sau hắn là vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng trắng bạc, phủ lên thân thể khiến hắn càng thêm xinh đẹp tuyệt luân!

Trong mắt thiếu niên mang theo lệ khí, xuất thủ tuyệt không khoan nhượng, kiếm quang tung hoành cuồn cuộn giữa sóng nhiệt, dường như ánh đỏ cả một thân trường bào của hắn, như tắm trong biển lửa mà lao đến, bá đạo mà sắc bén.

Huyết Ma cũng không vì vậy mà sợ hãi thiếu niên này, linh lực trong cơ thể lão đã sớm thôi động, cũng sớm biết được tu vi của thiếu niên trước mắt cũng chỉ mới tầng năm Luyện Khí mà thôi, mặc dù niên kỷ còn nhỏ, thiên tư có vẻ trác tuyệt, nhưng trong lúc chiến đấu sinh tử, ai còn quản hắn thiên tư thế nào làm gì chứ? Dù gì cũng bị lão gϊếŧ chết thôi.

Bởi vì Huyết Ma phụ thân vào Tiêu Đồ, mà thân thể của Tiêu Đồ chỉ là thân xác người phàm, vì vậy tu vi cao lắm cũng chỉ tới được tầng bốn tầng năm Luyện Khí mà thôi, nhưng kinh nghiệm đối chiến của lão lại vô cùng mạnh mẽ, cảnh giới phải nói là cao hơn Túc Hãn không biết bao nhiêu lần, nên lão hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Thấy Túc Hãn lớn lối như vậy, Huyết Ma cười khinh bỉ. Thầm nghĩ: “ Thân thể lão tử còn đang bồi dưỡng, tiểu nhi tiên tu vừa tới đúng là không biết tốt xấu, trái lại cũng tốt, có thể dùng hắn để tráng miệng.”

Vì vậy cũng không nói nhiều, mà giơ tay lên đánh ra một tầng huyết vụ( sương mù/khói bằng máu) dày đặc. Khói này cực độc, cực quỷ dị, tốc độ cũng nhanh, mới chớp mắt đã nhào tới kiếm quang đỏ lửa kia, thoáng chốc đã đem nó toàn bộ cắn nuốt hết!

Túc Hãn mày kiếm nhướng lên, cũng không hoảng hốt, cư nhiên mở miệng, phun ra một đoàn hỏa quang xanh lam. Hỏa quang kia cũng thật lợi hại, rõ ràng chỉ nhỏ bằng quả đấm, cũng không phát ra âm thanh cháy lèo xèo, nhưng khi nó vừa đánh vào huyết vụ, liền cuốn hết huyết vụ xung quanh vào. Huyết vụ vừa đυ.ng vào hỏa quang, bên trong bỗng nhiên phát ra rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, bén nhọn âm trầm, phảng phất như ma thét quỷ khóc, khiến người nghe rởn tóc gáy. Nhưng mà dù nó có lợi hại cỡ nào, cũng bị ngọn lửa đốt trụi, càng không có khả năng tổn thương được phi kiếm màu đỏ kia dù chỉ một chút.

Huyết Ma chứng kiến một màn này, ánh mắt trầm xuống: “ … Thanh Diễm Bảo Hỏa.”

Túc Hãn sảng khoái cười một tiếng: “ Ma đầu ngươi coi như cũng có chút kiến thức, cũng nhận ra được hỏa nhi bảo bối của thiếu gia ta!

Huyết Ma mâu sắc càng ám trầm, tức giận trong ngực càng dâng trào nhiều hơn.

Lão cũng từng tung hoành Thượng cửu châu nhiều năm, làm sao không biết được ngọn lửa này? Một tiểu nhi lớn mới có mấy tuổi đầu, mà dám ở chỗ này nói năng hỗn hào với lão, thật sự coi lão là hổ lạc bình dương* để hắn tùy tiện làm nhục sao!

*trích trong câu: “long su thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi”( rồng rơi nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị khuyển khi ): đại ý nói về những người có quyền lực, danh vọng, sức mạnh… khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh thị hϊếp đáp

Thanh Diễm Bảo Hỏa, xếp hạng thứ bốn mươi bảy trên bảng Tiên Hỏa, hỏa diễm cực kỳ tinh thuần, đặc biệt có lực khắc chế cực lớn đối với tà vật ma đạo.

Nếu lấy tu vi đỉnh cấp Hóa Nguyên Kỳ của Huyết Ma sử xuất ra huyết vụ, ngọn lửa này sao có cửa làm gì được huyết vụ của lão, nhưng hiện giờ lão lại dùng thân thể của Tiêu Đồ để thi triển, ngược lại cũng không thể làm gì được ngọn lửa đó.

Bất quá nếu chỉ vì một loại Tiên Hỏa mà muốn Huyết Ma thúc thủ vô sách, thì đúng là sai lầm.

Hai mắt Huyết Ma lóe lên lệ quang, lần thứ hai giơ tay lên!

…..

Sau khi Từ Tử Thanh từ biệt ba người, huynh đệ Đông Lê cùng Túc Hãn, thừa dịp Túc Hãn ra ngoài kɧıêυ ҡɧí©ɧ Huyết Ma, nhanh chóng cho mình một cái Mộc Độn Thuật xong, liền nhắm hướng phủ của Tiêu Đồ mà đi.

Phủ đại tướng quân cũng không phải dễ tìm, đi trên đường này vậy mà một tia ma khí cũng không thấy. Cũng khó trách lúc nãy Túc Hãn đi thẳng tới Đông cung, mà không xông thẳng vào phủ đại tướng quân nay đã thành động ma.

Từ Tử Thanh cũng không hoảng hốt, trước tiên phong bế năm giác quan lại, sau đó dùng linh lực bao khắp toàn thân. Mộc khí có thể sinh sôi ra sinh khí, mà ma khí đa số đều là khí âm sát, vì vậy tu sĩ hệ Mộc thường phá lệ mẫn cảm đối với ma khí.

Vừa làm vậy xong, Từ Tử Thanh liền cảm thấy bên ngoài thân thể truyền đến một tia đau đớn bén nhọn, đó là vì đã chạm đến ma khí. Trong lòng y vui mừng, liền cấp tốc chạy về hướng có ma khí.

Quả nhiên, chỉ đi mới một khắc, Từ Tử Thanh đã nhìn thấy một tòa phủ đệ nguy nga. Cực kỳ hùng tráng khí phách, ma khí là từ bên trong truyền ra.

Dùng một cái Ẩn Thân Thuật, y trực tiếp xuyên tường vào, cũng không đυ.ng phải cấm chế gì. Chắc là Huyết Ma cũng không ngờ tới sẽ có người trong tiên đạo đến Hạ cửu châu này, nên mới chưa gia tăng phòng bị cho phủ đệ.

Đi vào trong viện, Từ Tử Thanh cũng không nhìn ngắm cảnh vật, mà cứ thẳng theo hướng ma khí mà đi, đi qua rất nhiều viện lạc, mới vào tới bên trong một tòa nội trạch.

Từ Tử Thanh lắc thân tiến vào, đi vào một gian nội thất.

Trong phòng tràn ngập khí tức thô kệch của đàn ông, trên tường treo một cây trường thương, bên cạnh treo một thanh bối đao lớn, đao phong lẫm lẫm, khí phách bất phàm.

Nơi này chính là phòng của Tiêu Đồ, ma khí từ trên giường truyền đến.

Từ Tử Thanh cũng không do dự, đi thẳng đến trước nhìn xem, chỉ thấy trên cái gối bằng trúc có một viên linh châu, phát ra hắc quang nhàn nhạt. Nhìn thêm chút nữa thì phát hiện ra đây cũng không phải vật chứa đựng ma khí. Từ Tử Thanh nhặt lên, thấy bên trong còn dư lại vài phần linh lực, có lẽ trước đó Huyết Ma đã dùng nó để hấp thụ linh khí, vẫn chưa hút xong, nên vẫn đặt chỗ này, mà linh châu cũng vì vậy mà bị nhiễm ma khí.

Chưa tìm được thân thể của Huyết Ma, Từ Tử Thanh không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà Túc Hãn đang ở Đông cung ngăn cản Huyết Ma, cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu, y cũng phải nhanh chóng tìm ra mới được.

Từ Tử Thanh suy đi nghĩ lại rồi suy đoán, Huyết Ma dùng xong linh châu lại để ở đây, mà thân thể của Tiêu Đồ không có khả năng hấp dẫn linh khí, nói vậy thân thể cũa lão chắc chắn ở gần đây, có khả năng cao nhất chính là lão tạo ra một gian mật thất, có pháp trận hoặc dùng những thủ đoạn khác có thể nối thẳng vào đó. Nhưng nếu muốn tìm được lối vào, phải đem toàn bộ những vật trong phòng thử qua.

Chỉ là làm vậy quá tốn thời gian!

Từ Tử Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa, kêu gọi bằng hữu ở trong nhẫn: “ Vân huynh, tình thế khá cấp bách, huynh có thể…” tương trợ một chút hay không?

Y còn chưa dứt lời, bạch y nhân đã hiện thân ra, những lời xin giúp đỡ chưa nói xong toàn bộ vẫn còn kẹt trong miệng. Từ Tử Thanh mỉm cười, thầm nghĩ, Vân huynh quả thực trong nóng ngoài lạnh, tình nghĩa thắm thiết như vậy, ngày sau nhất định phải hồi báo huynh ấy nhiều hơn mới được.

Tu sĩ dưới Trúc Cơ chẳng qua đều là mới bắt đầu bước vào cánh cửa tiên đạo mà thôi, tuy thân thể có thể nói là dần dần có khí chất thoát tục, nhưng kì thực vẫn không thể hoàn toàn thoát ly phàm thể. Tới Trúc Cơ kỳ thì cũng chỉ là vừa mới bước lên bậc thềm của cánh cửa kia, tới Hóa Nguyên kỳ lại không ngừng lột xác, chỉ có sau khi đến Kim Đan kỳ, trong cơ thể uẩn dưỡng ra Kim Đan, lúc này mới chân chính thoát ly phàm tục. Mà thẳng đến Nguyên Anh kỳ, đan phá thành anh, một lần nữa trọng tố thân thể, thân thể lúc này mới không còn nửa điểm tạp chất.

Thoát ly phàm thể cũng không phải chuyện dễ, Trúc Cơ kỳ cùng Luyện Khí kỳ khác nhau lớn nhất ở chỗ thần thức.

Tu sĩ kỳ Luyện Khí bất quá chỉ là trên người phàm một tầng, bản lĩnh của thân thể cũng vô cùng hạn hẹp. Nhưng Trúc Cơ kỳ đã dần dần chạm đến hồn phách, có thể đem hồn phách quan thế—-tức là thần thức.

Thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ có khả năng quan sát được trong phạm vi mười dặm, Từ Tử Thanh tu vi mới tầng bảy Luyện Khí, nên không có thần thức, nhưng Vân Liệt mặc dù chỉ là hồn phách, cũng có thể dùng khí thế để nhìn, người như vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản là một tu sĩ kỳ Luyện Khí.

Bởi vậy Từ Tử Thanh mới hướng hắn xin giúp đỡ, mau chóng tìm ra thân thể của Huyết Ma trong phủ đại tướng quân.

Vân Liệt cũng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt xung quanh, sau đó giơ tay lên huy tụ.

Một luồng kim mang xuyên ra, mang theo ý niệm hàm xúc kiên cố không gì có thể phá nổi lao thẳng tới một góc phòng. Chỉ thấy một đạo hắc quang hiện lên, ngay tức khắc liền mở rộng, hiện ra một lối vào hang động sâu thẳm đen ngòm.

Cửa động vừa mở ra, ma khí bỗng nhiên đại thịnh, còn có thêm mùi máu tanh, từ bên trong trào thẳng ra.

Vân Liệt đi đầu nhảy vào trong đó, Từ Tử Thanh cũng hóa thành một đoàn thanh quang chui vào trong.

Hai người vừa bước vào trong, Vân Liệt phất tay, cửa động liền lập tức khép lại.

Từ Tử Thanh lúc này mới phát giác ra đây là một cái động không đáy, gió bên tai y nổi lên, thân hình như chiếc lá, nhanh nhẹn hạ xuống.

Có lẽ đây là ma động do Huyết Ma đào ra, mới vừa chạm đất, mùi máu tanh phát ra càng nồng hơn, xông thẳng vào trong mũi khiến người buồn nôn.

Từ Tử Thanh cảm thấy dưới chân hơi dính nhớp, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy mặt đất nhuộm một màu đỏ tươi, trong bùn đất đều toàn là máu, cứ mỗi lần bước một bước chân. Y không khỏi nhíu chặt mày lại, trong lòng cũng sinh ra một chút cảm giác khó chịu.

Nhưng cũng chưa từng dừng bước, y mở miệng hỏi: “ Vân huynh, thân thể Huyết Ma ở chỗ này sao?”

Vân Liệt khẽ vuốt cằm: “ Phía trước.”

Từ Tử Thanh sáng tỏ, liền bước nhanh hơn đi phía sau Vân Liệt, cùng hắn nhanh chóng vượt qua bãi bùn lầy này.

Hai bên đều là thạch bích, ở trên bùn đất đều như mới, màu sắc cũng đỏ sậm, xung quanh không có bóng dáng một gốc cây ngọn cỏ. Một đường tuy có hơi nặng mùi, nhưng đường đi cũng không dài lắm, rất nhanh thì hai người đã đến nơi.

Ngay sau đó, Từ Tử Thanh liền hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy trước mắt là một huyệt động vô cùng lớn, có thể chứa trên trăm người, ở giữa đào một cái ao, rộng cỡ mười thước vuông, nước bên trong cuồn cuộn, đập vào mắt đều là màu đỏ.

Vậy mà tất cả đều là máu loãng!

Trên mặt huyết trì ( ao máu) có một cái hồ lô màu máu đang trôi nổi, miệng nó chuyển động liên tục, bên trong phun ra từng dòng từng dòng máu loãng, chảy tràn ra ngoài, hòa vào trong ao. Nhưng dù vậy lượng nước trong ao vẫn không hề tăng lên hay giảm đi, mà vẫn y hệt như lúc đầu.

Ở trung tâm huyết trì có một pháp trận, bố trí trận bàn. Trận bàn kia nhẹ nhàng lung lay ở trên mặt nước, lớn như một cái cối xay, có một nam nhân gầy như que củi đang ngồi khoanh chân trên đó.

Nam nhân cao chừng tám thước, nói là vô cùng gầy, chi bằng nói là cũng chỉ còn lại khung xương. Trên bộ xương kia có vô số kinh mạch đan vào nhau—- tựa như thân thể bị lột da, đỏ tươi trông rất đáng sợ.

Bốn phía huyết trì hạ hơn chục cái trận kỳ, trôi nổi bồng bềnh trong ao, hồng quang lóe ra, quang mang quỷ dị. Mà những huyết kỳ trong huyết trì cũng hình thành ra vô số sợi tơ máu, hợp lại thành một tấm lưới dày đặc, trải rộng toàn bộ huyết trì, rậm rạp chi chít quấn vào thân của nam nhân, đem tất cả máu đều đưa vào trong cơ thể.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thân thể mà Huyết Ma đang tìm mọi cách để khôi phục lại!

Trong mắt Vân Liệt hiện ra hàn ý, khí tức quanh thân phát ra càng lạnh như băng: “ Máu người.”

Từ Tử Thanh ngừng thở, không đành lòng trong mắt xen lẫn cùng tia phẫn nộ. Nhìn tình cảnh từ trước đến giờ, y làm sao còn không biết đây là gì? Hồ lô kia phun ra máu loãng, hiển nhiên là máu người do Huyết Ma thu thập về.

Nói ra thì rất dài, nhưng thực sự thì thời gian từ lúc hai người bài trừ cấm chế để tiến vào ma quật, cũng không quá một tức. Thời gian không còn nhiều, giờ cũng không phải là lúc để phẫn nộ.

Từ Tử Thanh vội vã mở miệng nói: “ Vân huynh, chỉ sợ phải làm bẩn nơi huynh ở.”

Vân Liệt nói: “ Không sao.”

Cũng không kéo dài day dưa nữa, Vân Liệt vừa quét mắt nhìn qua, thì có hai đạo kiếm quang màu vàng bay thẳng ra, bộc phát sát ý cực mạnh, trong nháy mắt đã phá vỡ cấm chế, chém thẳng về phía hồ lô máu!

Đồng thời Từ Tử Thanh cũng xuất thủ, y phẩy tay một cái, thân thể của Huyết Ma liền ngọ nguậy, giống như muốn bay ra ngoài. Nhưng lực lôi kéo của trận bàn kia cũng khá lớn, đem thân thể gắt gao kéo lại, khiến Từ Tử Thanh khó có thể thu.

Vân Liệt hừ lạnh một tiếng, trăm đạo kiếm khí vờn quanh thân, đồng thời nổ bắn ra.

Rầm rầm rầm—-

Chỉ trong chớp mắt, trận kỳ, hồ lô máu đều bị cắt thành mảnh nhỏ, Từ Tử Thanh phất tay lần nữa, thân thể của Huyết Ma lập tức liền bay đến, trực tiếp tiến thẳng vào trong nhẫn trữ vật. Cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt, huyết trì cũng bị nổ vỡ vụn ra từng mảnh.

Cuối cùng cũng tìm được thân thể, Vân Liệt cũng không trở về trong nhẫn trữ vật nữa.

Trong lòng Từ Tử Thanh cũng biết hắn đây là đang ghét bỏ thân thể của Huyết Ma ô uế, cũng không nhiều lời mà chỉ nói: “ Vân huynh, chúng ta trở lại Đông cung nha?”

Thân ảnh Vân Liệt loáng lên một cái, chớp mắt đã đi về phía trước: “ Đi”

Trong không trung, hai đạo ánh sáng xanh và vàng chợt lóe lên.

…………………………..

Huyết Ma đang cùng Túc Hãn đối chiến, Túc Hãn phóng xuất ra Thanh Diễm Bảo Hỏa, triệt phá huyết vụ do Huyết Ma thả ra, nhưng Huyết Ma cũng không hoảng loạn, nâng tay đánh ra một cái pháp quyết cực nhanh.

Chỉ nghe một trận tiếng động nhỏ “ Ong ong ong” vang lên, bỗng nhiên quanh người lão bỗng xuất hiện hai con ong màu máu lớn cỡ quả đấm. Hai cánh chúng nó đen thùi, phần đuôi có một cây châm dài chừng một thước!

Ong máu vừa xuất hiện, liền vỗ vỗ cánh.

Thoáng chốc một đạo sóng âm vô cùng mạnh vang lên khiến Túc Hãn trở tay không kịp, thần hồn hơi bị chấn động, nhất thời mất khống chế với Thanh Diễm Bảo Hỏa. Chỉ thấy một cái hư ảnh vừa nhoáng lên, ong máu đã xuất hiện ngay trước mặt Thanh Diễm Bảo Hỏa.

Thanh Diễm Bảo Hỏa giống như gặp phải vật gì vô cùng đáng sợ, không ngừng run rẩy mấy cái, không bao lâu sau liền nhỏ đi một vòng. Mà ong máu thì lại giống như hút được cái gì đại bổ, bằng mắt thường cũng có thể thấy nó mượt mà lên rất nhiều. Một con ong khác cũng nhào tới trước.

Gương mặt xinh đẹp của Túc Hãn hiện lên sát khí, hắn đã từng trải qua biết bao tình cảnh nguy hiểm, mới có thể lấy được loại bảo hỏa này, nên cực kỳ yêu quý trân trọng. Vậy mà hôm nay mới vừa đối mặt, đã bị rút nhỏ đi phân nửa, làm sao hắn có thể không tức giận cho được?

Có điều lúc này cũng không phải là lúc để tức giận, Túc Hãn lập tức liền quát một tiếng, Thanh Diễm Bảo Hỏa giống như được đại xá, nhanh chóng lui trở lại, Túc Hãn lần nữa nuốt nó vào trong miệng.

Túc Hãn mắt lạnh nhìn Huyết Ma, trường kiếm màu đỏ trôi nổi trước người, hỏa quang lấp lóe, tùy theo tâm trạng của chủ nhân mà phát sinh biến hóa không ngừng.

Huyết Ma cũng cười nhạt một tiếng, nhưng không thu hồi chúng nó về, mà lại làm một cái chỉ quyết khác, muốn dùng chúng nó công kích lần nữa.

Nhưng còn chưa kịp xuất thủ, hắn bỗng nhiên biến sắc.

Có người động vào cấm chế của hắn!

Lúc này Huyết Ma vô cùng giận dữ, lập tức quát to: “ Tiểu nhi tiên đạo, ngươi còn có đồng bọn khác sao?”

Túc Hãn vừa nghe, đã biết bên kia chắc đã tìm ra được manh mối, ánh mắt lập tức liền tỏ ra khinh miệt, nói: “ Đối phó với một kẻ ngu xuẩn như ngươi, ta còn cần người giúp đỡ nữa sao?”

Khớp xương Huyết Ma phát ra rung động “răng rắc”, xem ra là đã tức giận muốn điên. Thân thể lão giấu dưới lòng đất, chỉ có duy nhất một cái cấm chế thủ hộ. Nếu bị người phá vỡ cấm chế, thân thể sẽ gặp nguy hiểm! Lúc này lão đã không còn lòng dạ dây dưa cùng Túc Hãn nữa, thôi động Huyết Mã, xoay người muốn chạy.

Thân thể người phàm nặng nề, không thể dùng Độn Hành hoặc Ngự Phong Thuật, Huyết Ma cảm thấy vô cùng thất sách, nhưng cũng chỉ có thể dùng Huyết Mã để chạy đi. Nghĩ đến đây, lão nghiến răng nghiến lợi, nếu như món pháp khí linh khí của lão trước đây vẫn còn, lúc này có thể bảo vệ nguyên thần của lão thoát thể, trở về thân thể, so với bây giờ tiện và nhanh hơn nhiều! Vậy mà cố tình…nếu hôm nay lão dám đem nguyên thần xuất khiếu, chỉ sợ sẽ bị thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này dùng một mồi lửa thôi là có thể đốt trụi nguyên thần của lão, chẳng phải như vậy là triệt để chết hẳn sao?

Túc Hãn cũng rất thông tuệ, hắn thấy Huyết Ma lo lắng như vậy, trong lòng liền biết Từ Tử Thanh đã thành công, khó tránh khỏi có chút vui sướиɠ, lập tức thao túng phi kiếm đánh xuống: “ Ngươi trốn đi đâu?”

Huyết Ma trong lòng phẫn hận, phi! Ai muốn chạy trốn hả?

Nhưng thân thể Tiêu Đồ quá yếu, không thể để cho phi kiếm chém trúng được. không thể tránh được, lão đành phải xoay người nghênh địch, nhưng trong lòng càng lúc càng nóng nảy hơn.