Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 4: Quốc sự Thừa Hoàng – Chương 45: Tiên ma đối chiến.

Huyết Ma nóng lòng, động thủ không còn theo kết cấu bố cục gì nữa, cho nên lão càng ra tay càng tàn nhẫn, nhưng lúc này tâm tình của Túc Hãn lại tốt hơn hẳn lão ta, cho nên cũng còn chống đỡ được, cuốn lấy Huyết Ma, không cho lão có cơ hội chạy thoát.

Hai người càng đấu càng kịch liệt, một bên hắc khí lượn lờ, một bên hồng quang trùng điệp, không ai nhường ai, quyết phải giành thắng lợi!

Nhìn bề ngoài tuy sắc mặt Túc Hãn rất đắc ý, nhưng kỳ thực nội tâm của hắn lại ngày càng tỉnh táo hơn. Cùng Huyết Ma đối chiến một hồi, hắn phát giác ra ma đầu kia trong lòng có sở niệm, sợ ném chuột vỡ đồ, thẳng thắng mở miệng cười nhạo lão: “Ma đầu, thân thể yếu ớt của đại tướng quân sắp bị ngươi phá hủy!”

Hai mắt Huyết Ma đỏ đậm, trán nổi đầy gân xanh: “ Tiểu nhi! Đừng vội nói trước, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”

Tuy nói vậy nhưng lão cũng nhịn không được thử dò xét tình trạng thân thể, dò xét một hồi, liền phát giác ra, quả nhiên kinh mạch của thân thể này đã bị tổn thương, trên da thịt cũng vì sử dụng linh lực bá đạo mà tét ra vài lỗ máu. Nếu như lão cứ tiếp tục sử dụng phóng túng như vậy, chỉ e không bao lâu nữa, thân thể này sẽ bị hủy hoại, tâm huyết từ trước đến giờ của lão cũng sẽ đổ sông đổ biển hết.

Huyết Ma vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không có biện pháp, giận dữ hét: “ Ngươi, tên tiểu nhi này, tiên đạo ma đạo không liên quan gì với nhau, vì sao ngươi cứ thích tìm ta gây sự?”

Lão còn chưa nói dứt lời, mày kiếm của Túc Hãn đã dựng thẳng, đáy lòng bùng lên hung tợn: “ Không liên quan? Huyết Ma, trí nhớ ngươi không ngờ lại tệ như vậy, bất quá chỉ mới mấy chục năm trước mà thôi, ngươi đã quên hết những huyết án năm xưa ngươi gây ra sao!”

Huyết Ma vừa nghe, trong lòng giật mình.

Đến lúc này lão làm sao có thể không rõ, thiếu niên này rõ ràng là đến để trả thù, cho dù có nhiều lời thì cũng vô dụng, trái lại còn bị khinh bỉ thêm.

Huyết Ma lúc này cũng không nói nữa, nhưng trong lòng lại sinh ra thêm một tia tàn ác. Thầm nghĩ, có câu diệt cỏ tận gốc quả không sai. Hôm nay tuyệt không thể thả tiểu tử này rời đi, bằng không hết tiểu nhân rồi đến lão nhân, mang theo cả nhà đến tìm lão phu gây chuyện, chẳng phải là quá phiền phức hay sao?

Nghĩ vậy, Huyết Ma ngoắc tay, triệu hai con ong máu đến trước mặt, mỗi tay một con, bóp nát thành hai luồng máu loãng.

Máu loãng chảy ra biến thành một vũng máu, bốc lên biến thành huyết vụ, tiếp theo giống như đột nhiên sinh ra linh tính, hóa thành vài Huyết Xà nhỏ cỡ ngón tay, mơ mơ hồ hồ, như ẩn như hiện.

Thuật pháp này còn chưa hoàn thành, Huyết Ma đã nhe răng cười ngoan độc, hét to: “ !”

Chợt nghe có vô số tiếng nổ vang, tiếp theo đó huyết khí nơi này càng đậm, bốn phương tám hướng càng có nhiều huyết vụ từ ngoài bay đến, đem bầu trời nhuộm đỏ, cấp tốc thâm nhập vào trong cơ thể những con Huyết Xà hư ảo kia, khiến cho nó nhanh chóng ngưng tụ lại.

Túc Hãn cứng người, hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn, tất nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trừng như muốn phun lửa: “ Ngươi muốn gϊếŧ hết tất cả những người phía Nam này sao?”

Nói cho cùng thì tuổi tác của hắn cũng không lớn, mặc dù tự cao thân phận tu sĩ, mà chướng mắt những người phàm tục, nhưng cũng không phải người có thủ đoạn độc ác. Cho nên từ lúc mới đến đây mặc dù có cho mấy thái giám nếm chút mùi đau khổ, nhưng cũng chưa từng gϊếŧ ai cả. Hiện giờ chứng kiến tình hình này, hắn làm sao không biết Huyết Ma dùng thuật pháp này gϊếŧ chết hết những hộ vệ thái giám ở Đông cung, hút máu của bọn họ tới đút cho Huyết Xà!

“ Điên rồ!” Túc Hãn nhớ tới huyết cừu của bản thân, tức giận mắng, “ Ma đầu chết tiệt, đáng bị thiên đao vạn quả, nguyên thần tẫn tang!”

Trên mặt Huyết Ma xuất hiện một tầng huyết quang mỏng manh, cười như điên dại: “ Ta trước tiên cứ hút khô ngươi đã, sau đó rồi đến đồng bọn của ngươi, đến lúc đó các ngươi ở trong bụng ta…”

Còn chưa dứt lời, Túc Hãn cá tính nóng nảy đã giơ cao kiếm chém tới.

Huyết Ma tru lên một tiếng, đôi mắt của Huyết Xà lóe lóe, mấy trăm con cùng nhau mở rộng mồm đầy răng nanh, đồng loạt đánh tới Túc Hãn!

——————–

Từ Tử Thanh sau khi tìm được thân thể của Huyết Ma, liền nhanh chóng bay theo Vân Liệt, đi tới Đông cung thái tử.

Còn chưa đến gần, hai người đã phát giác ra có gì đó bất thường.

Bầu trời trên Đông cung hai màu quang mang đan vào nhau, lúc này lẽ ra Túc Hãn đang cùng Huyết Ma triền đấu. Nhưng chung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh, còn ngửi được mùi vị huyết tinh vô cùng dày đặc vừa mới xuất hiện.

Trong lòng thầm cảm thấy không ổn, Từ Tử Thanh tăng nhanh cước bộ, mới vừa hạ xuống mặt đất, con ngươi đã co rụt lại.

Trước cửa Đông cung, nguyên bản phải có hơn mười thái giám, mấy trăm binh sĩ gác, nhưng hiện giờ nằm la liệt trên đất toàn là khung xương, chỉ còn lại một tầng da người và tóc trên đầu, cùng với xiêm y rơi đầy đất.

Không ngờ, Huyết Ma là kẻ lạm sát vô tội vạ như vậy!

Hàn ý quang thân Vân Liệt càng thêm lạnh lẽo, kiếm khí tung hoành, “ Chi chi” rung động, có xu thế như muốn xẻ tan bầu trời.

Từ Tử Thanh thấy vậy, trái lại kiềm chế lửa giận xuống, bước nhanh tới bên cạnh bằng hữu, nói: “Vân huynh, lần này chúng ta cùng nhau trừ ma!”

Vân Liệt nói: “ Nhất định phải gϊếŧ chết ma đầu này.”

Hai người không nói gì nữa, thân hình nhoáng lên, độn thân mà vào.

Một đường đi xương trắng nằm rải rác, thây khô chồng chất, Từ Tử Thanh trong tâm không đành lòng, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, trực tiếp đi xuyên qua.

Không lâu sau, hai người đã vào đến trong viện, nhìn thấy Huyết Ma cùng Túc Hãn, một đang cưỡi trên Huyết Mã, một đang bay giữa không trung, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai. Bầu không khí tràn đầy khói lửa.

Túc Hãn lúc này đang bị bức đến cực hạn, hắn bất quá chỉ có tu vi tầng năm Luyện Khí, cho dù thiên tư trác tuyệt thế nào, cũng không thể đánh đồng với lão ma đầu này được. Huống chi, Huyết Xà còn hút đủ máu, con nào con nấy càng thêm nham hiểm hung ác hơn, linh hoạt không gì sánh được, càng day dưa lâu càng khó có thể chống đỡ nổi.

Bất đắc dĩ, Túc Hãn đành phải phun ra một đoàn Thanh Diễm Bảo Hỏa, bám vào trên phi kiếm, khiến cho ánh sáng trên thân kiếm càng thêm rực rỡ, sinh ra hỏa quang xanh lam dài hơn một trượng!

Huyết Xà tuy di chuyển tàn sát bừa bãi, nhưng lại không thể đυ.ng vào lửa kia, chỉ đυ.ng nhẹ một chút sẽ tan tành mây khói. Túc Hãn dựa vào phi kiếm, không ngừng thôi động linh lực, tiếc là Huyết Xà quá nhiều, hắn vì dốc hết sức phòng ngự toàn thân, linh lực tiêu hao vô cùng lớn. Mắt thấy khí lực dần dần chống đỡ hết nổi, Túc Hãn liền mở miệng ra, muốn cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, lần thứ hai thôi phát phi kiếm, nhưng đúng vào lúc này, hắn lại phát hiện có bóng người quen thuộc hiện thân bên ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tử Thanh tới!

Ngay lúc Túc Hãn cảm giác được có người tới trợ giúp, thì Huyết Ma cũng phát giác ra có một tu sĩ tiên đạo xa lạ tới, lão vô cùng giật mình.

Mới vừa rồi vì phải thôi sinh Huyết Xà, có chút phân tâm, hiện giờ thảnh thơi, lão chợt nhận ra có gì đó bất thường.

Là thân thể!

Vành mắt của Huyết Ma muốn nứt toét cả ra, lão khổ cực bồi dưỡng thân thể, nhưng hiện giờ nguyên thần lại cùng thân thể mất liên hệ, lão lúc này sao còn không hiểu?

Thân thể của lão bị đoạt mất rồi!

Biết được việc này, ánh mắt Huyết Ma nhìn về phía Túc Hãn càng thêm sinh ra hận ý khôn cùng.

Hắn đây chính là dùng kế dương đông kích tây!

Từ lúc cấm chế bị động chạm, lão đáng lẽ phải nhanh chóng trở về, nhưng cố tình cứ bị tên nhóc này ngăn trở ở đây, khiến cho việc sắp thành của lão bị hủy hết chỉ trong gang tấc. Hôm nay phải gϊếŧ chết những kẻ này, đoạt lại thân thể, thì mới thể suy tính tiếp những việc khác!

Huyết Ma cũng là dạng người có tâm tính kiên định, lúc này lão cũng không còn lo lắng cho thân thể của Tiêu Đồ nữa, không thèm kiềm chế linh lực mà phóng thích toàn bộ lực lượng của nguyên thần ra!

Thân thể bị đoạt, tính mạng lão đang lâm nguy, làm sao còn quan tâm tới chuyện cướp đoạt số mệnh của vương triều nữa? Trước tiên cứ bước qua cửa ải khó khăn này cái đã! Nếu như bị diệt luôn nguyên thần, cho dù gìn giữ được thân thể của Tiêu Đồ, cũng chẳng làm được gì!

Đã quyết định được lấy hay bỏ, hai tay Huyết Ma khẽ nâng, giữa bàn tay liền hiện ra một cái huyết kỳ, giống hệt như huyết kỳ trong ma quật mà hai người Từ Tử Thanh từng nhìn thấy, nhưng lại không biết là do vật liệu gì chế thành, thoạt nhìn thì trông giống kim loại đen, nhưng có vẻ cứng rắn hơn gấp trăm lần.

Huyết kỳ nặng trịch, được Huyết Ma cầm trong tay huy khởi, giống như một thanh trường thương, vô cùng uy mãnh. Mà trên lá cờ tràn ngập huyết quang, mùi tanh xông vào mũi, càng tô đậm vẻ hung lệ của nó.

Bên này Từ Tử Thanh thấy Túc Hãn bị Huyết Xà bức bách, dưới chân sinh ra hai phiến lá xanh, bay lên cao, muốn tới viện thủ cho hắn. Nhưng động tác của Huyết Ma lại nhanh hơn, còn chưa chờ y kịp ra tay, đã phóng xuất huyết kỳ ra, ngay cả Huyết Xà cũng sinh ra biến hóa.

Chỉ thấy huyết kỳ vung lên, Huyết Xà đều tự giác từ chỗ của Túc Hãn lui thân về, sau đó giống như chim bay, con này nối tiếp con kia, tất cả đều nhập vào trong huyết kỳ.

Huyết quang trên huyết kỳ càng thêm rực rỡ hơn, mỗi lần nuốt vào một con Huyết Xà, thì càng thêm sáng hơn vài phần, cũng càng phát ra mùi tanh hôi hơn, càng nhìn càng thấy tà dị. Huyết Ma cạc cạc cười quái dị, thỉnh thoảng phun ra một đạo huyết khí, làm cho huyết quang trên huyết kỳ càng thêm sáng rực hơn.

Chỉ mới trong nháy mắt, huyết kì đã được tế luyện đến cực kỳ tà dị, Huyết Ma nắm nó lên, hung hăng phất một cái—-

“Xoát!”

Huyết kỳ động, bên trong phun ra vô số huyết vụ, so với Huyết Xà lúc nãy càng đặc hơn gấp mấy lần. Màu huyết sắc tiên diễm càng lúc càng sềnh sệch, không ngừng thổi vào trong mũi, chỉ mới ngửi một tí đã khiến người ta thấy buồn nôn, thậm chí cả thần hồn cũng phải choáng váng.

Cái này vẫn chưa phải là hết, trong huyết vụ giống như biển máu dần phát sinh ra những âm thanh quái dị.

“ Kẽo kẹt…ca,ca!”

“Đùng đùng—-”

Từ Tử Thanh vuốt lên mắt một cái, phút chốc thanh mang trong mắt lóe lên, lúc này y mới có thể thấy rõ tình cảnh bên trong huyết vụ.Trong huyết vụ có vô số khung xương khoác lớp da máu lắc lư đứng lên, từng bước từng bước đi về phía huyết kỳ. Những khung xương lúc đầu còn có chút chậm chạp, nhưng rất nhanh Từ Tử Thanh nhận ra, huyết vụ càng phát ra nồng nặc, bước chân của những khung xương kia cũng càng di chuyển nhanh hơn, thậm chí động tác cũng dần dần linh hoạt hơn. Qua không bao lâu, chúng nó càng trở nên nhạy bén và hung mãnh, tứ chi chạm đất, giống như mãnh thú phi nước đại mà chạy đến!

Túc Hãn lúc này đứng ở chỗ cao nhất, trong mắt của hắn lóe lên hai luồng hỏa quang màu xanh lam, cũng nhìn rõ tình huống phía dưới. Lập tức liền kêu lên thất thanh: “ Lão đang muốn giở trò gì đây?”

Từ Tử Thanh cũng không biết này là vật gì, nhưng cũng biết nó cực kỳ khó đối phó, vì vậy liền mở miệng nói: “ Vân huynh, ta đi tương trợ Túc Hãn.” Dứt lời phiến lá xanh dưới chân khẽ động, đưa y bay về hướng Túc Hãn.

Lại nói từ sau khi Từ Tử Thanh sử xuất ra phiến lá xanh, khí Ất Mộc quanh thân tứ tán ra ngoài, thanh quang lất phất tỏa sáng rạng rỡ, như một ngọn đèn màu xanh đang dạo chơi trong cơn mưa máu.

Mà huyết vụ sềnh sệch, vốn cuốn lấy không để cho người động đậy được, không ngờ vừa đυ.ng vào thanh quang lại như nước chảy tản ra, thật đúng là ngoài dự tính.

Vật ngăn trở trước mắt vừa đυ.ng vào đã lập tức tản ra, Từ Tử Thanh cũng không chậm trễ, nhanh chóng bay đến bên cạnh Túc Hãn, nói: “ Ta đến trợ giúp ngươi.”

Túc Hãn thấy quanh thân Từ Tử Thanh tràn đầy quang mang, nhất thời vui mừng: “ Ngươi là tu sĩ hệ Mộc?”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Đúng vậy, thì sao?”

Túc Hãn cười nói: “ Mộc tính sinh khí bừng bừng, ngươi xem những thứ này đều là xương cốt, trước kia đều bị Huyết Ma gϊếŧ chết, nó sở dĩ có thể động, xem chừng là do Huyết Ma sử dụng thuật pháp điều khiển. Bất quá…”

Từ Tử Thanh cũng hiểu được: “ Bất quá cũng chỉ là vật chết, nếu đã là vật chết tất sẽ có tử khí.”

Túc Hãn lại nói: “ Mà sinh khí lại khắc tử khí.”

Chả trách Túc Hãn vui mừng như vậy, những cốt thi từ trong huyết vụ này quỷ dị như vậy, nhưng xét đến cùng vẫn là được sinh ra từ tử khí, có tu sĩ hệ Mộc ở đây, ít nhiều gì cũng có thể khắc chế được vài phần.

Ở phía dưới hiển nhiên Huyết Ma cũng thấy được, nhưng lão lại cực kỳ tự tin vào thuật pháp này, cho dù có là tu sĩ hệ Mộc thì làm sao? Tu vi có hạn, kinh nghiệm có hạn, chưa chắc có thể là đối thủ của thi ma.

Lão chỉ thầm hận tu vi hiện giờ quá hữu hạn, nếu vẫn là tu vi đỉnh phong Hóa Nguyên kỳ như cũ, đâu phải chỉ làm ra mấy con thi ma cấp thấp như vậy!

Không để cho hai tu sĩ thiếu niên kia kịp phản ứng, Huyết Ma liền há mồm quát to hô đánh.

Thoáng chốc đám thi ma đồng loạt tru lên, lớp da máu rung động không ngừng, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc vang dội. Rất nhanh từ sau lưng chúng vài đốt xương chui ra, âm thanh vang dội như pháo. Sau một trận rắc rắc vang lên, đầu khớp xương nhanh chóng hợp lại một chỗ, cuối cùng biến thành một đôi cánh xương, vỗ cánh bay vào không trung!

Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn đang muốn vung kiếm chém ma, thì đã thấy có hơn mười mấy con thi ma đột nhiên bay tới trước mặt, với tốc độ ánh sáng, chỉ lóe lên một cái liền há ra cái mồm đầy răng nanh.

Hầu như là theo bản năng, trong lòng bàn tay Từ Tử Thanh hiện ra cương mộc ngàn năm, chém thẳng về phía trước——–

“ Ba ba!”

Một bộ xương liền bị một nhát chém nát, thoáng cái xương cốt rơi rớt lả tả trên mặt đất.

Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát giác ra đã bị thi ma bao vây, phía sau còn có vô số thi ma mọc cánh ra, chen chúc nhau bay lên trời. Lúc này y cũng không còn do dự nữa, giơ tay cầm cương mộc chém ngang chém dọc!

Bóng bạch y nhân an tĩnh trôi lơ lửng trong một mảnh huyết vụ thâm trầm, vài thước quanh thân không hề có thi ma dám bén mảng đến, hắn cũng không hề nhúc nhích, cũng không gia nhập vào cuộc chiến.

Thẳng đến khi Từ Tử Thanh xuất thủ, hắn mới nhịn không được quan sát một chút, rồi hơi nhíu mày.

Trường kiếm trong tay Túc Hãn đỏ bừng, trên đầu kiếm thì lại phủ một tầng xanh lam, lúc vung kiếm sóng nhiệt cuồn cuộn, mỗi một lần huy kiếm thì kích khởi ra một luồng hỏa diễm thật dài, ngưng tụ không tan.

Động tác của hắn cực kỳ sắc bén, kiếm quang chớp lóe theo quy tắc, không loạn chút nào. Mà kiếm thuật này còn tương hợp với thuộc tính của hắn, chỉ mới chém một cái vào con thi ma, đã khiến nó cháy thành một mảnh tro bụi!

Hai người lúc trước còn là sóng vai nhau mà chiến, mạnh ai nấy đánh, nhưng hiện giờ thi ma càng lúc càng nhiều, hai người cũng dần dần nhích lại gần nhau, lưng tựa lưng mà đánh. Cũng may Hỏa khí bạo liệt, Mộc khí bình thản, người sau có thể thúc đẩy cho người trước, vì vậy cùng thi ma giao chiến, năng lực của hai người đều có chút bất phàm.

Thi ma cuồn cuộn không ngừng, mới chém rụng một con, con sau liền nhào lên, không lâu sau, linh lực đã bị tiêu hao hơn phân nửa, nhưng thi ma vẫn cứ con này nối tiếp con kia tiến lên không ngừng. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bị vắt kiệt linh lực. Đến lúc đó, đám thi ma đồng loạt nhào lên thì hai người bọn họ khó mà thoát khỏi ma thủ!

Từ Tử Thanh cũng là người có chút kinh nghiệm đối chiến, thấy tình thế không ổn, liền nói: “ Ta dẫn dắt thi ma rời đi, ngươi tìm thời cơ, tấn công Huyết Ma!”

Túc Hãn Tất nhiên cũng không dị nghị, trong lòng hắn cũng biết Từ Tử Thanh mang Mộc khí, khả năng sống sót cũng lớn hơn. Lập tức liền đáp ứng: “Ta trước chống đỡ một chút, ngươi có thể tạo cho ta một con đường đến chỗ Huyết Ma được không?”

Từ Tử Thanh nói: “ Có thể thử một lần.”

Hai người vội vã quyết định, Túc Hãn thân hình thoắt một cái, đã đem trường kiếm quét ngang, thoáng chốc thanh lý ra một con đường xung quanh Từ Tử Thanh.

Đám thi ma đằng sau muốn đi qua lấp chỗ trống, Từ Tử Thanh liền giơ tay lên, tay trái tạo thành hình quả đấm, vung mạnh một cái!

Ngay tức khắc có vô số ánh sáng màu lục từ tay y bắn ra, nhìn như vô số cành hoa lục sắc, lại giống như mưa phùn um tùm, phạm vi trong vòng ba thước, đều bị bao phủ.

Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện đây rõ ràng không phải là quang điểm, mà là vô số phiến lá óng ánh trong suốt, tinh lượng khả ái. Trên mỗi một phiến lá đều mang theo khí Ất Mộc cực tinh thuần, khi tiếp xúc với huyết tinh, huyết khí ngay lập tức liền thối lui. Còn nếu có thi ma đυ.ng vào phiến lá, thì rất nhanh sẽ bị phủ đầy người, khí Ất Mộc cùng tử khí tranh đấu với nhau, cùng bài trừ lẫn nhau, cuối cùng tử khí rút đi. Thi ma không còn tử khí chống đỡ liền biến trở lại thành bộ xương, từ trên không trung rớt xuống dưới, vỡ tan hóa thành bụi phấn.

Túc Hãn vui vẻ nói: “ Đánh hay lắm!”

Từ Tử Thanh mỉm cười, trong lòng cũng vững vàng hơn vài phần, lần thứ hai vẫy ra một mảnh lục quang. Lần này y là quay về hướng Huyết Ma, cố tạo ra một con đường. Những phiến lá xanh trong suốt cũng rất nghe lời, lúc này cứ như thủy triều lan tràn thẳng một đường, nơi nó đi qua tử khí toàn bộ đều tứ tán đi.

Túc Hãn theo đó mà bám sát theo đám phiến lá, nhanh chóng bay về phía trước, huyết vụ trước mắt không ngừng tiêu tán, khoảng cách giữa hắn cùng Huyết Ma càng kéo gần.

Mười thước, tám thước, ba thước———- Huyết Ma đã gần ngay trước mắt!

Lại nói đến Huyết Ma bên này, bởi vì thân thể Tiêu Đồ có hạn, nên cũng tập trung toàn bộ tinh thần thao túng huyết kỳ, không thể phân tâm quan sát mấy chuyện khác nữa.

Đây là một loại pháp thuật lấy huyết kỳ làm mắt, gọi là , là một loại pháp trận thất phẩm, vô cùng thâm độc. Pháp trận này rất phù hợp với , bất luận Huyết Ma có tu vi bao nhiêu, đều có thể xuất động những thi cốt bị hút đến này.

Năm xưa, vị Kim Đan chân nhân đại chiến cùng Huyết Ma, bởi vì Huyết Ma đưa tới vô số hài cốt bị lão làm hại, hóa thành một biển thi ma vô cùng lợi hại , khiến cho vị kia suýt nữa thì vây hãm sâu vào đó, không thể chạy trốn.

Trận pháp đó so với hiện giờ mạnh hơn gấp trăm lần, những thi cốt của phàm nhân biến thành thi ma còn yếu hơn thi cốt của tu sĩ gấp nhiều lần, càng đừng nói đến tu vi trước đây cùng tu vi của lão hiện giờ khác nhau một trời một vực, có như vậy thì năm xưa Huyết Ma mới vây khốn được chân nhân kia.

Nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ chính là đã bước bước đầu tiên thoát khỏi giam cầm của thiên đạo, thái thượng trưởng lão của Tán Tu Minh liều mạng bị thương nhẹ, quét sạch trận này. Nhưng vẫn để cho Huyết Ma nhân cơ hội đào tẩu….

Hiện giờ Huyết Ma càng có lòng tin mười phần vào pháp trận này, mặc dù hôm nay không biết cấp bậc của pháp trận này suy giảm bao nhiêu, nhưng cũng còn dư sức đối phó với mấy tiểu nhi chưa tới Trúc Cơ, với lão mà nói, mấy đứa nhóc này không là cái gì trong mắt lão!

Nhưng lão cũng không ngờ tới, ngay khi thi ma đã thành, đang từ từ mài chết hai tên tu sĩ thiếu niên này, đại trận trong huyết vụ bỗng nhiên mỏng đi.

Huyết ma nheo mắt lại, giương mắt nhìn lên.

Hóa ra cái thằng nhóc lớn tuổi hơn lại là tu sĩ hệ Mộc, hơn nữa… quan sát kỹ hơn nữa, Huyết Ma bỗng nhiên giật mình một cái.

Một khí đối với tử khí có lực khắc chế, cảm giác với ma khí cũng rất cường liệt, ma khí và tử khí đối với Mộc khí cũng giống vậy. Lấy kiến thức của Huyết Ma, nhất định cũng phát giác ra Mộc khí này vô cùng tinh thuần, dường như không lẫn một tia tạp chất!

Điều đó không có khả năng!

Trừ phi kết thành Nguyên Anh, triệt để thoát thai hoán cốt, trọng tố lại thân thể, mới có thể tự động tống những linh khí dị chủng ra khỏi cơ thể, bằng không chỉ một tu sĩ cấp thấp như vậy, tuyệt không có khả năng làm như vậy!

Không, còn có một trường hợp khác nữa………..

Đơn linh căn.

Nếu như thiếu niên này là đơn linh căn, như vậy cho dù tu vi rất thấp, linh lực trong cơ thể cũng vô cùng thuần túy.

Sau khi suy đoán như vậy, đáy mắt Huyết Ma bỗng sinh ra một tia tham lam.

Đơn linh căn đúng là loại tư chất yêu nghiệt, loại người này cho dù tu vi không cao, nhưng linh lực ẩn chứa trong máu thịt thân thể đúng là vượt xa người khác, nếu như ăn y, có thể sánh ngang với ăn một trăm tu sĩ có tu vi bằng y!

Bất tri bất giác, Huyết Ma liếʍ liếʍ môi.

Thực sự rất muốn ăn y…

Ngay tại lúc này, huyết vụ càng lúc càng trở nên phai nhạt. Lão thậm chí còn có thể ngửi được mùi cây cỏ thơm ngát từ trong biển máu tanh, không ngừng hướng về phía này mà tới.

Tuy rằng khí tức kia làm cho lão không hài lòng, nhưng không thể nghi ngờ, huyết vụ trong trận pháp đã rơi vào thế hạ phong!

Huyết Ma biến sắc, tạm thời đè ý niệm tham lam trong bụng xuống.

Bởi vì đúng lúc này, một đoàn hỏa quang nóng rực đang ập tới cực nhanh!

Trong ánh lửa bao trùm lộ ra một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp, tay giơ cao trường kiếm, trên thân kiếm quang mang xanh lam mãnh liệt, dùng tư thế từ trước đến nay chưa từng có, tư thái không sợ chết muốn chiến đấu sinh tử với lão!

Huyết Ma cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang, tay nắm huyết kỳ đối chiến cùng trường kiếm đang hung hăng chém tới kia.

“Leng keng——–”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, hỏa quang xanh lam trên trường kiếm văng khắp nơi, lại không mảy may làm tổn thương được huyết kỳ.

Cũng không biết huyết kỳ được luyện thành như thế nào, mới tiếp xúc trong khoảnh khắc đã khiến cho phi kiếm kia bị nhiễm đen hết mấy tấc! May mà Thanh Diễm Bảo Hỏa cũng bất phàm, mới vừa lưu chuyển, đã đem những thứ dơ bẩn tẩy sạch.

Nhưng cho dù như vậy, Túc Hãn vẫn không thể là đối thủ của lão được.

Huyết Ma vung vẫy huyết kỳ tấn công dồn dập——

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Một lần lại một lần mạnh hơn trước, âm thanh vang dội!

“ Rầm Rầm——-”

Túc Hãn vốn là ở trên không trung, tuy là mượn lực lao xuống để gia tăng lực lượng, nhưng dù sao cũng chịu đòn liên tục, rất nhanh đã không thể tiếp tục được nữa, cuối cùng bị trúng hai đòn, liền văng ra ngoài!

Huyết Ma đánh lui Túc Hãn xong, vẫn chưa thừa thắng xông lên, mà dời đường nhìn đi, dời đến trên người thanh sam thiếu niên đang không ngừng đánh gϊếŧ thi ma phía trên.

Trong ánh mắt của lão, lộ rõ vẻ tham lam không một chút che giấu.