Đòn ra oai phủ đầu quả đúng là tốt.
Ý cười trên mặt Từ Tử Thanh không hề thay đổi, trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn, nhưng cũng có một chút hờn giận.
Y xưa nay đối đãi với người khác luôn ôn hòa, lời nói khiêm tốn lễ độ. Nhưng khom mình hành lễ với người mình tôn trọng khác với bị người khác bắt phải quỳ gối khom lưng, đây chính là khác biệt vô cùng to lớn.
Từ Tử Thanh hai kiếp làm người, kiếp trước được người nhà ngàn vạn yêu thương cưng chìu, cho dù y tính tình mềm dịu, cũng không ai dám có chút bất kính nào với y. Kiếp này y sống ở một thế gia đại tộc, là đích tử đích tôn, cho dù gia nghiệp bị người ta chiếm, hạ nhân cũng không một ai dám chậm trễ y nửa phần. Y đã từng làm tạp dịch, nhưng cũng là thật tâm yêu quý linh mộc linh thảo mà cam tâm tình nguyện, nhưng chẳng bao giờ khom lưng.
Vì vậy mặc dù y xem ra ôn nhã, hành sự cũng chưa bao giờ làm mất lòng người khác, nhưng dù sao ẩn sâu bên trong cốt tủy vẫn còn có huyết mạch cao quý ngạo khí, không hề hiển lộ ra bên ngoài, mà là thêm vào bản thân, tự khắc kiềm chế chính mình.
Lần này y bị một đám tu sĩ tu vi cao hơn y nhiều lần tạo áp lực, bởi vì là tiểu bối, Từ Tử Thanh có thể dựa vào tư thế khom lưng hành lễ này né tránh một lần. Nhưng trong lòng y lại đột nhiên sinh ra không cam lòng, không muốn làm việc người khác bắt mình miễn cưỡng làm.
Cũng bởi vì y lúc nãy quá mức quật cường, có một vài tu sĩ cấp cao cảm thấy mình bị mất mặt, nên tăng thêm vài phần lực đạo, muốn đem Từ Tử Thanh hàng phục, khiến cho song phương hiện giờ rơi vào lúng túng.
Từ Tử Thanh xoay người, hơi thi lễ một cái, ôn hòa nói: “ Kiến quá chư vị tiền bối.”
Y chống đỡ được uy áp, thành công duy trì ngạo khí nội liễm, mà hiện giờ hành lễ, chính là vì tôn trọng đối phương.
Nhìn thấy tác phong thiếu niên tuấn nhã ôn hòa này như vậy, mặc dù vừa rồi có mấy vị trưởng lão sinh ra bất mãn, thần sắc hiện giờ cũng hòa hoãn bớt. Đồng thời, cũng làm dịu đi một ít không khí cứng ngắc trong điện.
Nam tử trung niên đang ngồi trên bồ đoàn chính giữa vuốt cằm cười nói: “ Từ tiểu hữu quả nhiên là thiếu niên anh tài, liệt đồ có thể cùng ngươi kết giao, coi như là có tiến bộ lớn.”
Tiếng nói ông vừa dứt, thì có hai cái bồ đoàn bỗng nhiên xuất hiện phía sau Từ Tử Thanh và Túc Hãn.
Từ Tử Thanh thoải mái phóng khoáng, nhấc vạt áo lên khoanh chân ngồi xuống, miệng nói: “ Minh chủ khen trật rồi, a Hãn hiền đệ tính tình thẳng thắn, cùng đệ ấy kết giao, mới là vinh hạnh của vãn bối.”
Túc Hãn thấy sắc mặt Từ Tử Thanh hơi trắng, nhưng tinh thần cũng không tồi, cũng hơi yên tâm, ngồi xuống bên trái y, có chút không hài lòng nói: “ Sư phụ muốn con thỉnh Tử Thanh huynh đến đây, vậy mà chưa gì đã khi dễ người ta? Mấy ngày trước trong trận chiến với Huyết Ma, Tử Thanh huynh đã nhiều lần cứu mạng con, con vui vẻ kết giao với huynh ấy, vậy mà sư phụ lại không cho huynh đệ con chút mặt mũi, vậy không đúng lắm đâu!”
Nam tử trung niên kia cười “ Ha ha” : “Chỉ là một chút chào hỏi mà thôi, Từ tiểu hữu ý chí cứng cỏi, chúng ta chỉ là những lão già thấy cái mình thích là thèm, khó tránh khỏi có chút hơi quá, còn muốn thỉnh tiểu hữu thứ lỗi cho.”
Nam tử kia nghe Túc Hãn nói vậy mà cũng không cho là ngỗ nghịch, có thể thấy nam tử đối với hắn rất là cưng chìu, hai bên nam tử có bảy tám tu sĩ đang ngồi, sắc mặt cũng bằng phẳng, không hề có chút dị nghị nào đối với lời nói của nam tử trung niên, đủ thấy được địa vị của Túc Hãn ở trong minh rất cao, lại được phần lớn trưởng lão ở trong minh yêu thích cùng coi trọng.
Nhưng thái độ mọi người khách khí như vậy, một phần cũng có liên quan đến thực lực của Từ Tử Thanh.
Trước kia bọn họ từng nghe Túc Hãn đề cập, Từ Tử Thanh này chỉ hơn Túc Hãn có hai tuổi, lại có tu vi cao như vậy, tư chất thực sự rất bất phàm. Tất cả trưởng lão vốn tưởng rằng Túc Hãn chỉ nói phóng đại lên thôi, nhưng cũng cất chứa một vài phần tâm tư muốn dò xét thử, cho nên lúc vừa mới thấy Từ Tử Thanh tiến vào, mọi người đều tự mình phóng xuất ra uy áp tầng chín Luyện Khí, liên hợp lại, bức ép y.
Vốn cứ nghĩ Từ Tử Thanh duy trì được thời gian vài tức đã là tốt lắm rồi, không ngờ trong lần dò xét này, Từ Tử Thanh lại có biểu hiện xuất sắc như vậy, cũng đủ để mọi người xem trọng y hơn vài phần.
Từ Tử Thanh sau khi ngồi xuống, cũng nhìn về phía mọi người trong điện.
Nam tử trung niên ngồi ở bồ đoàn chính giữa, không thể nghi ngờ chính là minh chủ Tán Tu Minh, ông có tướng mạo thanh minh sâu sắc, trong mắt hàm chứa tinh quang. Hai bên trái phải là các trưởng lão, nam có nữ có, mỗi người đều có đặc sắc riêng, không nói đến có chân thành hay không, nhưng xem ra cũng đều hòa ái.
Trên người mỗi tu sĩ này đều mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, nhưng cũng không phát ra ý bức bách nữa. Trong lòng Từ Tử Thanh biết, đây là khí tức tự nhiên phát ra từ tu sĩ cấp cao, y có tu vi yếu hơn mọi người, cho dù không bị nhằm vào, cũng sẽ có cảm giác, đó là chuyện bình thường.
Nhưng những uy áp tứ tán này cũng không thể khiến Từ Tử Thanh sợ hãi, y liền suy đoán, có lẽ là bởi vì còn có người có tu vi cao hơn nữa nhưng chưa từng hiện thân.
Từ tử thanh suy đoán cũng không sai.
Trong Tán Tu Minh có quy củ, phàm là những người có tu vi trên kỳ Hóa Nguyên đều trở thành thái thượng trưởng lão, chuyên tâm ẩn nấp trong linh sơn bảo địa để tu hành, để dễ tiến lên cấp cao hơn. Trừ phi bên Tán Tu Minh xảy ra đại sự sinh tử, bằng không sẽ không đơn giản xuất quan.
Bởi vậy hiện giờ những tu sĩ đang ngồi trong điện, tu vi cao nhất cũng chỉ hậu kỳ Trúc Cơ là cùng, còn người chưa Trúc Cơ thì không thể trở thành trưởng lão có quyền nghị sự trong nội điện này.
Tất cả trưởng lão ở đây cùng minh chủ cũng quan sát thiếu niên thanh sam trước mặt, thần sắc y trong suốt tĩnh lặng, hai mắt sáng, không hề né tránh người đối diện, có thể thấy tâm tư ngay thẳng, bình thản, chưa từng làm ra việc gì trái với lương tâm.
Bọn họ sủng ái Túc Hãn, cũng đều biết thái độ làm người của Túc Hãn hết sức chân thành, thường ngày nghe Túc Hãn luôn miệng tán thưởng Từ Tử Thanh, không khỏi lo lắng hắn bị người ta lường gạt, vì vậy mới có lần gặp mặt này.
Nhưng sau khi gặp qua, cũng thử qua, cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Mà nếu đã yên tâm rồi, thì sẽ nói chuyện cùng Từ Tử Thanh, tự nhiên cũng không cần phòng bị, kiêng kỵ gì nữa.
Song phương từ lúc mới vào cửa tuy có chút lục đυ.c nhưng giờ bầu không khí cũng dần hòa hợp hơn chút.
Minh chủ liền mở miệng nói: “ Ta đã nghe qua Hãn nhi kể về quá trình tiểu hữu cùng nó đối chiến với Huyết Ma, quả thực vô cùng mạo hiểm. Tiểu hữu nhiều lần chiếu cố Hãn nhi, lão phu làm sư phụ nó, cũng muốn tẫn một phần tâm ý.”
Ông nói xong, ngón tay liền vẽ ra mấy đạo quỹ tích cực kỳ huyền ảo.
Bỗng nhiên con tiên hạc đính trên bức bích họa trên điện bỗng nhiên động, hai tròng mắt linh chuyển, vỗ cánh bay xuống.
Chân dài điểm nhẹ, trong cái mỏ dài ngậm một cái hộp gỗ, bay múa đến trước mặt Từ Tử Thanh, đem hộp đặt xuống, sau đó hai cánh phất lên, lại trở về trong bức bích họa.
Thuật pháp này quả là rất huyền diệu.
Từ Tử Thanh mặc dù biết rõ đây chỉ là thuật pháp che mắt, nhưng vẫn bị chỉ quyết hấp dẫn, nhìn đến say mê.
Hộp rơi xuống đất vang lên một tiếng “ Cách” nhỏ.
Từ Tử Thanh hoàn hồn, cười khước từ: “ Vãn bối cùng a Hãn hiền đệ kết làm bằng hữu, chuyện này cả hai đều rất hài lòng, sao có thể nhận một phần lễ này được chứ? Xin tiền bối hãy thu hồi lại.”
Minh chủ lại cười nói: “ Trưởng giả ban thưởng thì không nên từ chối. Dù sao đây cũng chỉ là lễ mọn mà thôi, tiểu hữu cũng không cần quá để ý.”
Túc Hãn thấy bầu không khí rất tốt, cũng kéo kéo tay áo Từ Tử Thanh: “ Tử Thanh huynh, sư phụ cho cái gì, chắn chắn sẽ không vô ích, huynh mau thu những thứ này lại đi!” Hắn thấy Từ Tử Thanh có chút chần chờ, dứt khoát nói, “ Chẳng lẽ tình nghĩa lúc đệ cùng huynh kề vai chiến đấu lại không sánh bằng một cái hộp này hay sao?”
Từ Tử Thanh nghe hắn nói như vậy, cũng không tiếp tục lằng nhằng nữa, trực tiếp đem cái hộp thu vào trong tay áo: “ Đã vậy, vãn bối quý thụ.”
Túc Hãn vui vẻ cười nói: “ Vậy mới là huynh đệ tốt!”
Minh chủ nghĩ cũng có chút buồn cười: “ Hãn nhi còn chưa từng bảo vệ người nào như vậy đâu, có thể thấy lần này nó thực sự cùng từ tiểu hữu rất tương đầu ý hợp.”
Túc Hãn đỏ mặt, trông rất dễ nhìn: “ Con chỉ nhận thức một vị huynh trưởng này thì có sao đâu chứ?”
Lời vừa nói ra, không chỉ Từ Tử Thanh không ngừng cười khẽ đáp “ Ừ”, tất cả trưởng lão ở đây cũng đều nở nụ cười.
Nhất thời bầu không khí trở nên vui vẻ thoải mái, sau đó minh chủ cùng chư vị trưởng lão mới hỏi lại tình hình lúc hai người giao chiến với Huyết Ma, giống như nói chuyện thảo luận với nhau, nói cười yến yến, không hề có một chút cảm giác khẩn trương nào.
Đang lúc nói đến cao trào, bỗng nhiên bên ngoài có linh lực dũng động, không lâu sau luồng mây nổi gió, có một nữ tu diễm lệ váy đỏ áo đỏ bước nhanh vào, giống như một đoàn liệt hỏa phóng tới, khiến cho xung quanh sáng bừng sắc đỏ.
Hóa ra là Hoắc Đồng tới.
Hoắc Đồng vừa vào điện, đã nhìn thấy hai người Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh, nàng đầu tiên là cười bắt chuyện: “ Từ tiểu hữu đã nhập minh mấy ngày, có bị ai thất lễ không?”
Từ Tử Thanh đứng lên nói: “ Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối chưa từng bị ai thất lễ.”
Hoắc Đồng cười cười, sau đó đi tới bên cạnh phu quân minh chủ của nàng, nói vào lỗ tai ông.
Trong mắt minh chủ lóe quang mang, nhưng nét mặt vẫn không hề biến đổi.
Từ Tử Thanh thấy thế, cũng không ngồi xuống nữa, mà khom người cáo từ: “ Minh chủ, Hoắc tiền bối cùng với chư vị trưởng lão, vãn bối chợt nhớ còn có việc quan trọng phải làm, không thễ bỏ lỡ, đành phải đi trước vậy.”
Mọi người ở đây sao không biết y đây là thiện giải nhân ý? Trước đó có vài phần thưởng thức đối với thiếu niên thanh sam này, hiện giờ càng có thêm vài phần hảo cảm.
Minh chủ liền nói: “ Đã vậy, chúng ta cũng không giữ ngươi lại nữa, để Túc Hãn tiễn ngươi xuống núi vậy. Sau này nếu có rảnh rỗi, thì đừng ngại tới nơi này chơi đùa một chút.”
Từ Tử Thanh mỉm cười, cũng không cho là thật, chỉ nói: “ Đa tạ tiền bối tình nghĩa thắm thiết, vãn bối cáo từ.”
Túc Hãn cũng nhìn ra sư nương có việc muốn thương lượng với sư phụ cùng tất cả trưởng lão, nên cũng đứng dậy, cùng Từ Tử Thanh đi ra ngoài.
Bởi vì phải vội vàng đi tu hành, Túc Hãn chỉ tiễn Từ Tử Thanh tới Cao Khách Cư, liền rời đi.
Còn Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt thấy chủ tử trở về sớm như vậy, trong lòng cũng rất vui sướиɠ. Diệu Nguyệt vội vàng chuẩn bị cơm nước cho Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh dùng cơm xong, xoay người đi vào tĩnh thất.
Trước khi nhập định, y đem cái hộp mà minh chủ đã tặng cho, mở ra xem thử.
Chờ khi mở nắp hộp ra, Từ Tử Thanh liền ngẩn người.
Ở trong hộp là mười bình sứ được đặt chỉnh tề. Nhưng khi cầm một cái bình lên nhìn, y lại có chút kinh ngạc.
Ở trên viết: “ Thú Linh hoàn”.
Thú Linh hoàn này tên như ý nghĩa, chính là đan dược dành cho thú sủng ăn, có thể làm cường kiện thân thể và tinh thần cho thú sủng, khiến cho chúng không sinh bệnh, cũng đỡ đói khát. Vả lại, loại đan dược này được luyện chế từ thú đan cùng với các loại linh thảo, bên trong có chứa đựng khí ngũ hành thích hợp cho loài thú hấp thu, so với thú sủng phải tự mình hấp thu khí trong thiên địa còn nhanh hơn nhiều, còn có thể sử dụng được nhiều lần.
Chỉ là thú linh hoàn này rất khó có được, thêm vào đó trong tu sĩ người có thú sủng lại rất ít, vì vậy trong Giao Dịch Đường cũng rất hiếm thấy. Từ Tử Thanh trước giờ còn chưa được nhìn thấy, không ngờ tới hôm nay lại được người ta tặng cho rất nhiều bình.
Nhưng không thể không nói, những Thú Linh hoàn này đã đánh sâu vào trong tâm khảm từ tử thanh.
Trọng Hoa theo Từ Tử Thanh đã mấy năm, tu vi của Từ Tử Thanh từ trước đến giờ không cao cũng không thấp, lại thường dính thị phi, bình thường không thể tỉ mỉ chăm sóc nó. Trọng Hoa lúc nào cũng bay lượn trên không, tự mình đi săn, cũng chưa từng gây ra phiền phức gì cho Từ Tử Thanh, cũng vì vậy trong lòng Từ Tử Thanh đối với nó đã áy náy lại càng thêm thương tiếc.
Thiết nghĩ sớm ngày đột phá Trúc Cơ, sau đó liền nghĩ cách tìm kiếm một ít linh đan thần dược cho Trọng Hoa, hôm nay đã có Thú Linh hoàn, lại thêm bộ pháp luyện thể cho yêu thú mà Vân Liệt tặng Trọng Hoa, Trọng Hoa có thể tiến thêm một bước, sớm ngày hóa ra yêu đan.
Nói đến Trọng Hoa cũng đáng tiếc.
Các loại yêu thú linh thú trời sinh đã có nội đan, cầm thú thông thường nếu từng bước tu luyện, thì phải tu luyện trăm năm mới có thể hóa ra nội đan. Mà cha của Trọng Hoa trong mình có mang huyết mạch của Đại Bằng thượng cổ, trời sinh là yêu thú; còn mẹ của Trọng Hoa là hắc ưng bình thường tu luyện thành yêu, là yêu thú hậu thiên. Hai con ưng đẻ ra trứng, Trọng Hoa lúc phá vỏ ra tuy là dị tượng trời sinh, nhưng trong cơ thể lại không có nội đan.
Bởi vậy cho dù dùng công pháp luyện thể tu luyện, Trọng Hoa ngoại trừ mỏ và móng vuốt ngày càng sắt bén, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn mấy con ưng bình thường một chút xíu mà thôi. Vẫn chưa thể gọi là yêu thú.
Ưng bình thường tuổi thọ rất ngắn, Từ Tử Thanh đương nhiên không cam lòng bỏ mặc nó, về sau này càng tu hành lâu, chỉ sợ phải đi vào rất nhiều nơi hung hiểm tuyệt địa, Trọng Hoa không thể tiến thêm một bước, làm sao có thể đi theo y được? Nhưng nếu để Trọng Hoa ở lại—- Trọng Hoa ỷ lại vào y như vậy, thì sao có khả năng….
Vì chuyện này, Từ Tử Thanh chỉ có thể mau mau tu hành, sau đó nhanh chóng thu thập tài nguyên tu luyện cho thú sủng, mới có thể làm cho Trọng Hoa tiến cấp, khiến cho chủ thú hai người vĩnh viễn không xa rời nhau.
Lấy một bình sứ ra, Từ Tử Thanh rất là vui mừng, bấm tay huýt gió một tiếng.
Trọng Hoa sống ở chạc cây bên ngoài phòng, nghe tiếng liền bay thẳng vào, Từ Tử Thanh mở cấm chế, vươn cánh tay phải ra, mặc cho móng vuốt sắc bén của nó bám vào đó.
Từ Tử Thanh cùng Trọng Hoa vô cùng thân thiết, thấy nó ở trên cánh tay mình cọ cọ, trong mắt không khỏi lộ ra một tia trêu ghẹo. Y đem bình sứ để ở trước mắt trọng hoa, hỏi: “ Trọng Hoa, ngươi biết đây là gì không?”
Trọng Hoa nghiêng đầu kêu một tiếng, đem mỏ cắn mở nắp bình. Nhất thời một cỗ vị đắng phát tán ra tràn ngập trong không khí, Trọng Hoa cúi đầu mổ xuống, không ngờ cái bình bị dịch chuyển, làm cho nó mổ vào khoảng không.
Từ Tử Thanh cười nói: “ Không thể cứ mặc ngươi tùy ý ăn như vậy.”
Trọng Hoa cúi đầu kêu gào, giống như làm nũng.
Từ Tử Thanh nhẹ cười một tiếng, đổ ra một viên, nhét vào miệng nó: “ Trọng Hoa tham ăn, mau vận công đi.”
Mỏ ưng của Trọng Hoa liên tục nhóp nhép, đôi mắt khép hờ, như là vô cùng hưởng thụ.
Từ Tử Thanh lần đầu đút Trọng Hoa ăn Thú Linh hoàn, trong lòng có vài phần khẩn trương, thấy nó nuốt đan hoàn vào mà không hề chớp mắt lấy một cái,vô cùng chuyên chú.
Thú Linh hoàn quả nhiên rất huyền diệu, Trọng Hoa vừa mới ăn vào, liền có biến hóa.
Chỉ thấy lông đen toàn thân nó bỗng nhiên rung động, trên mỗi một sợi lông chim đều nổi lên một chút yêu khí cực nhỏ, không ngừng khếch tán ra.Mấy sợi lông vàng phía trên tầng lông đen bỗng nhiên lóe ra ánh sáng chói mắt, trong phút chốc giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi vàng ngọc, phá lệ xinh đẹp.
Từ Tử Thanh tập trung linh lực lên hai mắt, trong mắt y lóe ra hai luồng quang mang thanh sắc nhạt màu.Sau đó y liền thấy có một vòng sóng gợn cực nhạt đang quấn lấy Trọng Hoa, từ lông đuôi lan tỏa đến lông vũ toàn thân, tất cả đều lần lượt được vỗ về. Khiến cho lông của Trọng Hoa càng lúc càng trơn bóng mềm mượt hơn.
Trong tĩnh thất dần dần tràn đầy yêu khí, lơ lửng bất định, trung tâm của toàn bộ yêu khí chính là Trọng Hoa.
Từ Tử Thanh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập trong người Trọng Hoa, từng tiếng từng tiếng, mạnh mẽ hữu lực. Mà một vòng yêu khí đang nhịp nhàng rung động bỗng nhiên từ lớn dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng toàn bộ đều chạy vào trong lông của Trọng Hoa.
Lúc này, Trọng Hoa mở mắt ra, ngẩng đều lên, phát ra một tiếng kêu dài du dương.
Màu sắc trước người nó đã khôi phục lại như bình thường, nhưng lại cảm giác được có gì đó khang khác, không giống trước đây.
Từ Tử Thanh yên tâm, trên mặt mang theo ý cười: “ Trọng Hoa, cảm giác thế nào?”
Trọng Hoa mở mắt ra, đầu ưng gật liên tục. ánh mắt nhìn về phía cái bình Từ Tử Thanh cầm trong tay lộ ra một chút tham lam.
Từ Tử Thanh biết được nó đây là đã bị lực lượng trong Thú Linh hoàn mê hoặc, lập tức liền nghiêm mặt dạy dỗ; “ Trọng Hoa, cái gọi là tu hành, chính là dựa vào bản thân tự mình lĩnh ngộ ra mới gọi là chính đạo. Thú Linh hoàn này tuy tốt, nhưng cũng không thể ỷ lại vào nó, chỉ có thể làm phụ trợ thôi. Bằng không sẽ phản tác dụng, làm hoang phế tu vi.”
Trọng Hoa lưu luyến không rời, mặc dù nó thông nhân tính, nhưng thú tính khó sửa đổi. Ăn một viên Thú Linh hoàn có thể sánh bằng vài tháng tu luyện, làm sao nó có thể dễ bị thuyết phục được chứ?
Trong lòng Từ Tử Thanh cũng hiểu rõ, nhưng dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đùa, y không thể để Trọng Hoa chỉ vì Thú Linh hoàn mà buông thả lười biếng tu luyện được, vì vậy không thể không ân cần dạy dỗ nó.
Liền nói: “ Trọng Hoa chớ nóng ruột, ta chỉ có một mình ngươi là thú sủng, đương nhiên sẽ không phân cho ai khác. Mười bình Thú Linh hoàn này đều là của ngươi, nhưng ngươi mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên thôi, thời gian còn lại phải chăm chú tu luyện công pháp luyện thể Vân huynh cho ngươi, không được tham nhiều. Bằng không, không chỉ lãng phí dược lực trong Thú Linh hoàn, đối với ngươi cũng không hề có ích gì.”
Nghe đến đây, Trọng Hoa phẫn nộ quay đầu, miệng kêu một tiếng đáp ứng, chỉ là có chút không cam lòng.
Từ Tử Thanh thấy buồn cười, không khỏi nói: “ Ngươi nếu không chịu nghe lời, ta sẽ nhờ Vân huynh dạy dỗ ngươi.”
Trọng Hoa nghe xong câu này, hai con mắt liền trợn tròn, sau đó liền đem đầu qua cọ cọ lấy lòng.
Từ Tử Thanh nhẹ cười ra tiếng, sờ sờ đầu nó, nói: “ Ta cho ngươi một bình, bên trong có mười viên Thú Linh hoàn, ngươi cầm lấy, đủ để ngươi tu hành trong mười ngày.” Nói xong, dừng một chút lại nói: “ Lần này ta tin tưởng ngươi, ngươi nhớ đừng cô phụ ta đó.”
Trọng Hoa liên thanh đáp ứng, ngậm lấy bình, vỗ cánh bay ra ngoài tĩnh thất.
Bên trong thoáng chốc liền yên tĩnh, Từ Tử Thanh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nhẹ nhàng hít thở.
Chính lúc này, trong đầu y bỗng nhiên nhảy lên hình ảnh Hoắc Đồng nói nhỏ vào tai minh chủ Tán Tu Minh.
Từ Tử Thanh trăm tư khó hiểu, trong lòng y biết rõ đó là Hoắc Đồng có việc muốn bàn bạc cùng minh chủ, y là vãn bối, lại là người ngoài, tất nhiên phải tránh lui đi. Nhưng vì sao hiện giờ cứ nhớ mãi không quên như vậy?
Điều này quả thực không tầm thường.
Từ Tử Thanh tự xem xét lại, y cùng Hoắc Đồng chỉ mới gặp nhau có một lần, còn đám người minh chủ tuy lúc đầu có chút lục đυ.c, nhưng rất nhanh từng người đã dần trở nên thoải mái hơn, cũng không có chỗ nào không ổn cả.
Nhưng trực giác của tu sĩ không thể bỏ qua, y lúc này đáng lý phải trấn định lại, chuyên tâm tu hành. Nhưng lần phân tâm này, chỉ sợ là có dự triệu gì thì phải.
Mà nếu tu sĩ có dự triệu, hơn phân nửa là có liên quan đến tu sĩ đó, nên y mới sinh ra cảnh giác như vậy.
Nhưng chuyện quan trọng trong Tán Tu Minh thì có liên quan gì đến y?
Từ tử thanh suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được.
Bất tri bất giác, y lại đem ý thức chìm vào trong nhẫn trữ vật, chạm mặt với bằng hữu đang ngồi nghiêm chỉnh trên thạch đài.
“ Chuyện gì?”. cho đến khi tiếng nói băng lãnh truyền đến, mới đưa Từ Tử Thanh tỉnh giấc lại từ trong trầm tư.
Từ Tử Thanh than nhẹ, y vốn không hề muốn làm phiền Vân Liệt, không hề lường trước bản thân đã tập mãi thành quen, cuối cùng cũng quấy nhiễu hắn. Bất quá nếu đã như vậy, y liền đem toàn bộ nghi ngờ trong lòng nói cho Vân Liệt biết, lại nói: “ Dấu hiệu này rất là đột nhiên, ta không thể truy ra nguồn gốc, nên có chút bất an.”
Vân Liệt nói: “ Lòng ngươi rối loạn.”
Từ Tử Thanh cười khổ nói: “ Tâm ta quả thực là loạn như ma.”
Vân Liệt im lặng, sau đó nói: “ Tiêu trừ tạp niệm, nhập định tu hành. Ngươi hôm nay mới vừa mạnh mẽ chống chọi lại uy áp của đám tu sĩ cấp cao, chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi ích, đúng lúc vận công, có thể tiến xa thêm một bước.”
Nếu là ngày xưa, Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt chỉ bảo như vậy, tất nhiên sẽ thuận theo. Nhưng lúc này chẳng biết vì sao, trong lòng y bỗng nhiên sinh ra một tia xung động, không khỏi mở miệng: “ Vân huynh, huynh…là người phương nào?”