Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 5: Tán Tu Minh – Chương 54: Xuất quan.

Từ lúc mới bắt đầu trùng tu, Từ Tử Thanh liền gặp được linh hồn bạch y này, từ đó về sau luôn nhận nhiều ân huệ của hắn. Y rất cảm kích ân đức, đối với hắn cũng rất tôn kính quý trọng, tất cả mọi chuyện y đều muốn nghe một chút ý kiến của hắn, thì trong lòng mới có thể an ổn.

Từ Tử Thanh ở thế giới này chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi, sau khi nhận thức Vân Liệt, liền coi hắn như người thân cận nhất của mình, không chỉ coi hắn như bạn tốt, mà còn coi như tri kỷ, chỉ mong từ nay trở về sau trên con đường tu tiên luôn có hắn làm bạn, cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh trong thiên địa, cùng cộng sinh ra tử trong hiểm nguy.

Mà cũng chính vì địa vị của Vân Liệt đối với y vô cùng quan trọng, mặc dù Từ Tử Thanh cũng nhận ra bản lãnh của hắn rất cao, y đối với chuyện này vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng chưa từng hỏi đến nửa câu. E sợ..không cẩn thận…khơi lại chuyện cũ thương tâm của Vân Liệt, sợ một khi nói ra, giữa hai người sẽ không còn có khả năng ở chung hòa thuận như hiện tại, sẽ xảy ra biến cố gì đó.

Nhưng vào lúc này, y lại chợt thốt ra.

Có lẽ là vì lần đầu lãnh hội được cái gọi là dự triệu của tu sĩ, khiến cho tâm tình y bất ổn, làm cho y không còn lí trí như ngày thường, áp chế tình tự xuống, cứ như vậy mà nói ra lời trong lòng.

Lời đã nói ra, cho dù bây giờ có hối hận, cũng đã muộn.

Vân Liệt cũng không ngờ tới Từ Tử Thanh bỗng nhiên hỏi câu này, hơi giương mí mắt, thần sắc lạnh lùng.

Từ Tử Thanh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, không biết tại sao y lại không muốn né tránh khỏi ánh mắt này.

Vân Liệt không nói gì.

Bất an trong lòng Từ Tử Thanh càng sâu. Y thấy Vân Liệt bất động như núi, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt không vui không giận của hắn, quả thật không thể đoán ra suy nghĩ của hắn, nên càng lo lắng. Y thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân huynh sinh khí?

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.

Đang lúc Từ Tử Thanh sắp nhịn không được nữa, Vân Liệt lại lên tiếng.

Hắn nói: “ Ta là thủ đồ Tiểu Trúc Phong của Ngũ Lăng Tiên Môn.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Ngũ Lăng Tiên Môn… đây là môn phái của Vân huynh sao?”

Vân Liệt gật đầu.

Từ Tử Thanh thấy Vân Liệt không có vẻ gì là giận hờn, liền thử hỏi: “ Ngũ Lăng Tiên Môn ở nơi nào?”

Vân Liệt nói: “ Đại thế giới Khuynh Vẫn.”

Từ Tử Thanh chợt bừng tỉnh. Hóa ra Vân Liệt từng là người của đại thế giới, thảo nào kiến thức của hắn uyên bác như vậy.

Suy nghĩ một chút, lòng hiếu kỳ của y lại dâng lên: “ Tu vi của Vân huynh…”

Sắc mặt Vân Liệt lãnh đạm: “ Đỉnh phong hậu kỳ Hóa Nguyên.”

…Thật là lợi hại!

Từ Tử Thanh nhớ rõ, trong tiểu thế giới này, tu vi nguyên bản của Huyết Ma chính là hậu kỳ Hóa Nguyên, vì vậy mới có thể ở trong thế giới này nhấc lên tinh phong huyết vũ, người người nghe tin đã sợ vỡ mật. Thảo nào lúc Vân Liệt nghe nói đến Huyết ma, cũng không có nửa điểm sợ hãi. Nhưng đúng lúc này, y lại nhớ tới, ở trong Tán Tu Minh này còn có một vị Kim Đan chân nhân.

“ Vân huynh, trong Ngũ Lăng Tiên Môn có kim đan chân nhân không?”

Vân Liệt mặt trầm như nước: “ Sư môn của ta, chỉ Kim Đan Chân Nhân trở lên mới có thể thu đồ đệ.”

Môi Từ Tử Thanh khẽ run, lòng tràn đầy kinh ngạc không thể che giấu.

Nếu là Kim Đan chân nhân mới có thể thu đồ đệ, sư tôn của Vân Liệt chí ít cũng là một vị Kim Đan chân nhân. Mà Vân Liệt đã nói hắn chính là thủ đồ của Tiểu Trúc Phong, đây là muốn nói, còn có vài đỉnh núi khác hay sao?

Từ chỗ này, Từ Tử Thanh không khỏi sinh ra ước muốn mãnh liệt.

Trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, từ trước đến giờ y chỉ nghe nói đến Kim Đan chân nhân, lúc y còn ở chỗ Từ gia, cao nhất cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, các thế gia khác cũng không ngoại lệ. Về phần nhiều đại phái khác, cũng có một ít truyền lưu về Kim Đan chân nhân.

Nhưng hiện giờ nghe Vân Liệt nói vậy, chỉ một Ngũ Lăng Tiên Môn này thôi, mà đã có biết bao nhiêu Kim Đan chân nhân!

Thảo nào thế nhân đều muốn vượt qua Thăng Long môn, tiến nhập vào đại thế giới.

So sánh tiểu thế giới này với đại thế giới, quả thực giống như đom đóm so với trăng, không chỉ cách biệt một trời một vực. Mà hành động và việc làm của người trong tiểu thế giới rất nhiều lúc không phải đang giống như ếch ngồi đáy giếng nhìn trời sao?

Từ Tử Thanh sinh lòng khát khao hướng tới, lúc nhìn về phía Vân Liệt, thần sắc khó tránh khỏi có chút phức tạp.

Nếu tu vi đỉnh phong kỳ Hóa Nguyên đã có phong thái như Vân huynh, vậy thì tu vi từ Kim Đan chân nhân trở lên thì không biết sẽ uy nghi tới bực nào đây…

Vân Liệt lúc này lại nói: “ Ba năm sau Thăng Long môn mở lại, nếu ngươi đột phá Trúc Cơ, có thể gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn của ta.”

Từ Tử Thanh chấn động, con ngươi chợt co rút lại!

“ Ý của Vân huynh, Ngũ Lăng Tiên Môn cũng ở trước Thăng Long môn thu đồ đệ?”

Vân Liệt khẽ vuốt cằm.

Từ Tử Thanh nhất thời mừng như điên!

Nếu có thể gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn, chẳng phải y và bạn tốt sẽ trở thành người cùng sư môn hay sao?

Từ Tử Thanh rất có hứng thú với mấy chuyện Vân Liệt đã từng trải qua trước đây, chỉ vì đủ loại nguyên nhân mà không muốn đặt câu hỏi. Cho dù hiện giờ trong lòng chưa xác định được, nhưng vẫn cẩn thận như cũ. Nhưng nếu có thể đi vào tiên môn, sau đó đi nghe ngóng chuyện lúc còn sống của bạn tốt, đương nhiên là dễ dàng hơn rồi.

Chỉ là không biết trước đây Vân huynh có sự tích gì? Có làm ra chuyện gì oanh oanh liệt liệt gì khiến người người chấn động kính ngưỡng hay không…

Vì có ý niệm này, bất ổn trong lòng Từ Tử Thanh dần dần lắng xuống, nửa điểm gợn sóng cũng không có, tất cả đều tiêu thất.

Cũng phải, bất luận có phát sinh chuyện gì, cũng đâu có liên quan gì đến y, chung quy vẫn phải đặt tu hành lên hàng đầu. Mọi việc còn lại nếu xảy đến, thì y có thể làm thế nào? Cũng chỉ có thể “ Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn” mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Tử Thanh có cảm giác đạo tâm lại được mài dũa, tâm tính cũng trầm tĩnh thông thấu hơn rất nhiều.

Vân Liệt nói: “ Có thể lúc nào cũng tự suy ngẫm lại, không tồi.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Còn muốn đa tạ Vân huynh đã chỉ điểm.”

Vân Liệt nói: “ Bế Quan, không cần nhiều lời.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Vâng, Vân huynh.”

Vân Liệt trở lại trong nhẫn trữ vật, Từ Tử Thanh nhắm mắt nhập định.

Lần này tâm tình bình tĩnh không gợn sóng, khí tức bình thản, chẳng mấy chốc đã nhập vào trong khoảng không thanh minh.

……………….

Một năm sau.

Sườn núi bên ngoài Linh Khiếu sơn, có một tiểu đồng thông minh lanh lợi đang chỉnh lý vườn hoa, phía sau hắn có một nữ tử đang tuổi thanh xuân, cánh tay thon dài trắng nõn đang cầm một cây chổi sắt nặng, quét dọn sơn nham.

Trong căn nhà có một gian tĩnh thất, dùng cấm chế ngăn cách âm thanh ầm ĩ bên ngoài. Mà bên trong tĩnh thất, có một thiếu niên tuấn nhã cỡ mười tám mười chín tuổi đang ngồi ngay thẳng. Sống lưng thiếu niên thẳng tắp, tĩnh tọa trên bồ đoàn, quanh người y bao trùm một tầng thanh quang mỏng manh, đứng từ xa nhìn giống như tấm màn nước màu xanh, còn nếu nhìn gần, sẽ nhận ra đó là do vô số khí lưu tụ lại, ngưng kết thành.

Vì sao gọi là khí lưu?

Hóa ra bên trong tấm màng nước, hoàn toàn không yên ả như nhìn từ ngoài vào, mà phảng phất như có vô số con rắn nhỏ nhốn nháo, không ngừng bò tới bò lui. Mấy con rắn nhỏ này chi chít vô số kể, nối đuôi nhau, tụ lại một chỗ, trông như tấm màng nước. Chúng không ngừng biến hóa liên tục, lúc thì tụ, lúc thì tan, nhưng dù sao vẫn không rời khỏi phạm vi quanh thân thiếu niên, cuối cùng an ổn lại. Vì vậy mà thấy trơn nhẵn.

Hai mắt thiếu niên đóng chặt, thần sắc bình tĩnh.

Đột nhiên, y dựng thẳng hai ngón tay, chỉ xuống mặt đất.

“ Vèo!”

Một tiếng nổ đùng vang lên, một đạo thanh mang từ đầu ngón tay y bắn ra, đánh thẳng vào trên mặt đất, tạo ra một lỗ nhỏ to bằng ngón tay.

Cái lỗ nhỏ này rất tròn, miệng lỗ trơn tuột bóng loáng, không mang theo bất cứ một tia khói lửa nào. Nhưng có thể đánh xuyên qua mặt đất, có thể thấy được uy lực lúc nãy quả thật kinh người!

Thiếu niên trợn tròn mắt, nhìn thấy cái lỗ nhỏ, thần sắc dần hòa hoãn xuống.

Y lập tức vận khởi linh lực, sau đó lại đánh vào mặt đất hai cái, hai tiếng “ Xuy xuy” vang lên, gần ngay cái lỗ nhỏ trước đó, xuất hiện hai cái lỗ nhỏ khác, độ lớn, độ sâu không khác gì mấy với cái lỗ kia.

Thiếu niên thấy thế, nhẹ thở ra: “ Mộc Hoa Chỉ này cuối cùng cũng luyện ra được chút trình độ.”

Từ Tử Thanh ở Giao Dịch Đường mua được rất nhiều bí quyết thuật pháp hệ Mộc, trong đó có một chỉ quyết rất thông thường, gọi là

có ba thức, đây là thuật pháp công kích hệ Mộc phổ thông nhất. Chỉ cần đem khí Mộc tụ tập trêm đầu ngón tay, sau đó bắn ra, là có thể đả thương người.

Phẩm cấp của công pháp này cũng chỉ là bất nhập lưu, nên rất dễ dàng mua được. Nhưng lực công kích cũng không tệ lắm, đối với tán tu mà nói, cũng coi như là một công pháp rất tốt.

Từ Tử Thanh chọn pháp quyết này, một phần là do y thuộc tính Mộc, một phần là muốn tăng thêm sức tự vệ cho bản thân.

Chiêu thức vừa rồi y thực hiện, chính là thức thứ nhất trong , gọi là “ Nhập Mộc Tam Phân”. Đây là chiêu thức đơn giản nhất, đồng thời cũng chứa đựng rất nhiều tinh hoa của . Hai chiêu thức khác là “ Mộc Mặc Bách Bộ” và “ Mộc Thỉ Lưu Tinh” chẳng qua cũng chỉ là biến chiêu từ chiêu thức thứ nhất, cùng một ít tiểu xảo nhỏ mà thôi.

Tu sĩ hệ Mộc ngưng tụ khí Mộc cũng không khó, đem tụ tập nó trên đầu ngón tay sau đó bắn ra cũng không khó. Cái khó chính là khiến cho Mộc khí ôn hòa có thể đả thương người.

Từ Tử Thanh lúc đầu mới tu luyện Mộc Hoa Chỉ, ngưng tụ Mộc khí bắn lên mặt đất, cũng chỉ như gió mát phất qua, không để lại một dấu vết. Đừng nói là có thể đả thương người, cho dù khiến người ta đau đớn còn không được nữa là.

Y liền thử đi thử lại nhiều lần, kết quả lần nào cũng như nhau, khiến cho y đau đầu một trận.

Ít nhất phải tốn hết mấy ngày, Từ Tử Thanh mới chậm rãi lĩnh ngộ ra, y cũng không phải là làm sai, mà là chưa từng chạm đến được tinh túy. Lúc y ngưng tụ Mộc khí, thả ra linh lực quá ít, cho nên tuy có thể ngưng kết thành hình, nhưng cũng rất rời rạc, chỉ cần chạm nhẹ là lập tức tán ra ngay.

Nhưng phải như thế nào mới có thể làm cho nó không còn rời rạc nữa?

Cái này thực ra lại rất dễ, chỉ cần thả linh lực ra nhiều một chút, nén nó chặt thêm một chút là được.

Nhưng sau đó lại phát sinh thêm khó khăn mới, y phóng linh lực ra thì dễ rồi, nhưng nếu muốn phóng ra nhiều hơn thì lại tốn thời gian lâu hơn. Nếu phải tốn thời gian vài tức mới có thể phóng ra một kích, lúc thật sự cùng người đối địch, chẳng phải là quá mức chậm chạp hay sao?

Sau đó Từ Tử Thanh vất vả lắm mới có thể xuất chiêu nhanh hơn, kình đạo cũng mạnh, nhưng lúc đánh ra vốn là đánh vào chính diện hướng Đông, kết quả lại bị lệch một chút thành hướng Đông Nam. Cứ không chính xác như vậy, lúc chân chính đối chiến chỉ sợ không những không thể đánh trúng địch thủ mà trái lại còn tự đả thương mình.

Vì vậy Từ Tử Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ, nếu muốn luyện tốt thuật pháp này, phải không ngừng phóng ra đủ lượng Mộc khí, mà còn phải thật nhanh thật chính xác, mới được xem như có chút thành tựu.

Dùng thời gian nửa năm, Từ Tử Thanh mới có khống chế tốt được lực đạo, tốc độ, độ chuẩn xác. Hiện giờ y chỉ cần tâm niệm vừa động là ngón tay có thể bắn ra luồng sáng xanh sắc bén, trong vòng trăm thước, tuyệt không trượt.

Như vậy cuối cùng y cũng có một thêm một thủ đoạn để công kích rồi.

Còn nửa năm còn lại, Từ Tử Thanh không chỉ liên tục luyện thức thứ nhất Mộc Hoa Chỉ cho thành thạo, mà còn dốc sức đem hai thức biến chiêu còn lại ra phỏng đoán thao luyện, cũng hơi có chút lĩnh ngộ rồi, chỉ là không thuần thục bằng thức thứ nhất mà thôi. Sau đó y luyện thêm mấy thủ thuật che mắt nữa, lại đem mấy hạt giống mới dung nhập vào đan điền, dùng khí Ất Mộc thúc đẩy chúng sinh sôi, diễn sinh ra rất nhiều biến hóa.

Mà trước đó vì bị uy áp của hơn mười tu sĩ cấp cao bức bách, sau khi Từ Tử Thanh mạnh mẽ chống cự lại, lúc nhập định thì phát giác ra huyệt khiếu trên kinh mạch thứ mười lăm và mười sáu đã lung lay sắp đổ, đều có chút buông lỏng.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, Từ Tử Thanh một mặt tu luyện thuật pháp nhỏ, một mặt súc tích linh lực, từng cái trùng kích huyệt khiếu. Một năm qua, cũng rất có thu hoạch. Hiện giờ chỉ còn lại mười huyệt khiếu là y có thể đả thông toàn bộ kinh mạch, đột phá tầng chín Luyện Khí!

Nói tóm lại, lần bế quan này thu hoạch được không hề ít, Từ Tử Thanh không chỉ tu vi tăng mạnh mà thủ đoạn để bảo mệnh cũng nhiều hơn một ít. Sau này bất luận có gặp phải loại sự tình gì, trong lòng cũng có thể bình tĩnh ứng đối.

Luyện Mộc Hoa Chỉ được nửa canh giờ, Từ Tử Thanh đột nhiên không biết tại sao cơ thể lại mệt lả, phờ phạc.

Y định tâm lại, biết được lúc này bế quan đã chấm dứt, nếu muốn tiến thêm một bước, thì phải tăng cường tâm cảnh, mới có thể nước chảy thành sông. Vì vậy cũng không tiếp tục tu hành nữa, mà đứng dậy, đi ra khỏi tĩnh thất.

Mới vừa bước ra cửa, chợt nghe một tiếng ưng kêu réo rắt, một hư ảnh đen vàng lao tới cực nhanh, giống hệt như một tia sáng, thoáng cái đã tới trước mặt! Từ Tử Thanh không né không tránh, ôn hòa cười, vươn tay phải ra, hơi co lại. Quả nhiên, giây tiếp theo cánh tay trầm xuống, bị hai cái móng vuốt bắt được.

Đậu trên cánh tay chính là một con hùng ưng, hình thể to lớn, dài gần ba thước. toàn thân lông đen như nhuộm mực, trên hắc vũ phủ một tầng kim linh, xán lạn sáng sủa, phi thường chói mắt.

Đúng là Trọng Hoa.

Từ Tử Thanh lúc trước đã đem mười viên Thú Linh hoàn ra để dạy dỗ nó, để xem Trọng Hoa có thủ tín hay không. Trọng Hoa đúng là chưa từng khiến y phải thất vọng, vì vậy sau đó y đã đem những viên Thú Linh hoàn còn lại giao tiểu đồng Thanh Phong, lại để cho Diệu Nguyệt đi theo giám thị, cứ cách hai ngày đưa cho Trọng Hoa một viên, rồi mới trở lại bế quan.

Hiện giờ y cùng Trọng Hoa đã cách một năm không gặp, vóc dáng Trọng Hoa nặng hơn, thân thể cũng càng uy vũ hùng tráng, đã có vài phần khí thế của bá chủ không trung.

Trọng Hoa cũng rất nhớ Từ Tử Thanh, liền biểu lộ ra một ít ý lấy lòng nịnh nọt.

Sau khi nó nghiêng đầu cọ cọ mấy cái trên cánh tay Từ Tử Thanh, bỗng nhiên vỗ cánh bay lên, đứng trên ngọn cây. Sau đó há miệng, phun ra một vật vô hình, trông như một khối không khí, thoáng chốc đã đánh vào cái cây thấp cách đó không xa.

“ Rắc—–”

Một âm thanh vỡ vụn vang lên, gốc cây thấp to bằng chân người, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh gãy! Ngọn cây kia ngã xuống đất, cành lá đứt gãy, chỉ còn lại một đoạn thấp lồi lõm, gồ ghề.

Từ Tử Thanh hơi ngạc nhiên, lập tức khéo mắt đuôi mày đều mang theo vui vẻ. Y vẫy vẫy tay với Trọng Hoa, Trọng Hoa nhanh chóng bay tới, đậu trên cánh tay y.

“ Trọng Hoa, đây chính là thiên phú thần thông của ngươi?” Y liền hỏi.

Trọng Hoa cúi đầu kêu mấy tiếng, như đang trả lời.

Từ Tử Thanh càng kinh ngạc, y rõ ràng nghe được Trọng Hoa đang kêu réo, nhưng lại phảng phất như có vài phần hiểu rõ ý của nó. Như là đang nói, đây chỉ là tiểu thần thông, bất quá chỉ là một loại thiên phú thần thông cấp thấp mà thôi.

Y không khỏi thất thanh nói: “ Trọng Hoa, có phải ngươi vừa rồi mới nói đây chỉ là thi triển tiểu thần thông thôi phải không?”

Hai con mắt ưng của Trọng Hoa trợn tròn xoe, gật đầu.

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, vui sướиɠ trong lòng càng sâu.

Trọng Hoa có thể phun ra gió, nói cách khác nó có thiên phú liên quan đến Phong.

Phải biết thượng cổ Kim Sí Đại Bằng Điểu, cổ xưa chính là yêu thú trời sinh, thân hình khổng lồ, có thể cưỡi mây đạp gió bay chín vạn dặm đường. Ngoài đôi cánh như mây trên trời, lúc đập cánh phi hành nhanh như sấm sét, trong chớp mắt là có thể đi xa hơn trăm vạn đường! Mà thiên phú đó, chính là lộng phong!

Phụ thân của Trọng Hoa có một ít huyết mạch của Đại Bằng, tu luyện chỉ mới hai trăm năm mà tu vi còn cao hơn cả mẫu thân huyền ưng của Trọng Hoa với hơn năm trăm năm tu luyện. Mà từ nhỏ trong cơ thể Trọng Hoa không có thú đan, Từ Tử Thanh cứ tưởng rằng nó không hề kế thừa huyết mạch Đại Bằng của phụ thân nó. Hôm nay xem ra, cũng không phải không kế thừa, chỉ là chưa tới lúc mà thôi, vì vậy huyết mạch vẫn luôn ẩn giấu bên trong.

Hiện giờ Trọng Hoa có thể phun ra gió, Từ Tử Thanh không khỏi sinh ra vài phần mong đợi.

Nếu Trọng Hoa kế tục tu luyện tiếp, có phải hay không sẽ có một ngày… nó có thể kích phát được huyết mạch Đại Bằng? Nếu như có thể thức tỉnh, thì sau này Trọng Hoa càng có thể hưởng được ích lợi vô tận!

Tâm tình y kích động cuồn cuộn, Từ Tử Thanh khó khăn lắm mới kiềm chế xuống được, lấy lại bình tĩnh, vuốt ve đầu ưng, tỏ vẻ khen ngợi.

Trọng Hoa cúi đầu kêu lên, âm thanh trông có vẻ rất là vui sướиɠ.

Một người một ưng thân thiết một hồi, Từ Tử Thanh quay đầu, nhìn về phía hai người Thanh Phong và Diệu Nguyệt vẫn luôn đứng trang nghiêm một bên kể từ lúc y đi ra tới giờ. Nói với hai người: “ Ta bế quan một năm, hai người các ngươi chăm sóc Trọng Hoa đã vất vả rồi.”

Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt thụ sủng nhược kinh, đều cúi đầu: “ Không dám nhận hai chữ “ Vất vả”!”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Hai ngươi đã đốc xúc Trọng Hoa tu luyện, hãy đem chuyện một năm qua kể cho ta nghe xem.”

Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt liếc nhau, sau đó Thanh Phong liền bước lên một bước, cung kính bẩm báo: “ Tiên trưởng đã phân phó ta chăm sóc Trọng Hoa đại nhân, hai người chúng ta không dám lười biếng buông thả, y theo lời dặn của tiên trưởng, cứ cách một ngày lại đút linh đan…”

Cũng là nhờ có Trọng Hoa ngưỡng mộ chủ nhân Từ Tử Thanh, mặc dù bản năng thú tính phát tác, nhưng cũng cố khắc chế, dù trong lòng rất tham Thú Linh hoàn, nhưng cũng thuận theo hai người phó tỳ trông giữ. Có điều tính tình nó vẫn rất cao ngạo, trừ Từ Tử Thanh ra cũng chỉ có một Vân Liệt khiến nó kính nể e ngại, về phần người bên ngoài, một con mắt nó cũng không thèm nhìn.

Dùng hết mười viên Thú Linh hoàn lúc đầu, quanh thân Trọng Hoa đã bao trùm một tầng yêu khí khá dày, khiến cho yêu lực của nó tăng tiến lớn, không chỉ mỏ và móng vuốt càng thêm cứng rắn sắc bén, lông vũ bên ngoài cũng nên trở sáng bóng rõ ràng, thoạt nhìn, hệt như lưỡi dao, vô cùng sắc bén!

Trọng Hoa luyện thể rất chăm chỉ, không chỉ ngày ngày phủ phục trên cây tu hành, còn bay sâu vào trong núi, vào động đá, nhà gỗ tu luyện kỹ năng vật lộn, cực kỳ dụng tâm.

Sau khi đổi lại thành hai ngày một viên Thú Linh hoàn, du͙© vọиɠ của Trọng Hoa với Thú Linh hoàn cũng dần dần bóp chế, trái lại còn hiểu được nhiều đạo lý Từ Tử Thanh giáo dục nó.

Sau khi sử dụng hết mười bình tổng cộng một trăm viên Thú Linh hoàn, nửa năm đã trôi qua. Trong lúc thân hình Trọng Hoa ngày càng tăng lớn, còn có chút thu hoạch, đã có thể tự chủ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.

Con người, nếu có linh căn trời ban, là có thể tu hành, được trời đất khéo léo tạo thành, được trời ưu ái, đứng đầu vạn linh trong thiên hạ, cũng bị vạn linh đố kị.

Thú loại phải khuất phục dưới chân loài người, cũng là một trong vạn linh đố kị loài người.

Chúng được chia thành ba loại: Cầm thú thông thường, yêu thú cùng linh thú.

Song, chúng nó ngày sau có thể mở ra linh trí, cũng được trời cao ban ưu ái. Chính là hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.

Nhưng cũng không phải cầm thú nào cũng biết hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, mà còn phải có giác ngộ, tư chất, cần hơn nữa chính là một điểm thanh tỉnh trong biển thú loại hỗn độn vô biên, là có thể lấy được cơ hội.

Trọng Hoa trước giờ vẫn không có được cơ hội này, tuy nó đã mở linh trí, khí lực cũng lớn hơn những cầm thú thông thường một chút. Nhưng đáng tiếc, cố tình là nó lại có một ít huyết mạch thượng cổ.

Ai cũng biết, huyết mạch thượng cổ, mang ý nghĩa tiềm lực rất mạnh, nhưng đối với thú loại mà nói, tiềm lực càng mạnh, thì càng khó chân chính câu thông thiên địa.

Nếu không thể câu thông thiên địa, thì làm sao có thể hấp thu tinh hoa trong thiên địa.

Bởi vậy Trọng Hoa mới trưởng thành chậm chạp như vậy, mà trong khoảng thời gian này, nhờ dùng tới Thú Linh hoàn, mới có thể khiến Trọng Hoa miễn cưỡng đạt tới cái cảnh giới kia.

Vì lí do đó mà nửa năm sau này, mặc dù Trọng Hoa không còn dùng Thú Linh hoàn nửa, nhưng nó giữa ban ngày nắng chói chang vẫn luyện tập đi săn, ban đêm thì hấp thu ánh sáng dưới ánh trăng, cấp tốc tu hành. Tuy không thể so được với khi ăn Thú Linh hoàn. Nhưng cũng vì nhờ hấp thụ tinh túy trong ánh trăng tương trợ, Trọng Hoa mới có thể trong thời gian ngắn, thức tỉnh được một tiểu thiên phú thần thông, này cũng không có gì bất ngờ.

Từ Tử Thanh nghe Thanh Phong nói xong, mỉm cười.

Trọng Hoa có thể tiến cảnh vượt xa dự liệu của y, điều này khiến y rất hài lòng. Nhưng bởi vậy mà y cũng sáng tỏ, phẩm cấp của Thú Linh hoàn này, chỉ sợ đối với Trọng Hoa đã không còn tác dụng gì nữa.

Nhưng nếu muốn làm bạn cùng Trọng Hoa lâu dài, y không thể lơ là bỏ quên tu luyện của nó… Suy nghĩ một chút, Từ Tử Thanh xoay người đi.

Xem ra trong thời gian này, phải ghé qua tầng thứ tư Giao Dịch Đường một lần.