Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 5: Tán Tu Minh – Chương 52: Tính kế.

Hóa ra ba gã này đúng thật là đã cùng Từ Tử Thanh gặp qua một lần, đúng hơn là đã gặp nhau trên biển.

Trước đây con gái tông chủ Tử Quang tông Ngạc Kiều Nhiên ở trên biển muốn bắt yêu thú Doanh Ngư cấp ba có huyết mạch thượng cổ làm yêu sủng, cố ý dẫn theo mười hai tu sĩ có tiếng tăm, tu vi từ trong khoảng tầng sáu đến tầng tám Luyện Khí để đi bắt nó, đặc biệt chuẩn bị một pháp trận giam cầm, có thể nói là nắm chắc phần thắng trong tay.

Không ngờ con Doanh Ngư kia vô cùng hung ác độc địa, ở trên biển mượn thêm sức nước biển, dùng thiên phú thần thông của nó khuấy lên hàng nghìn cơn sóng lớn, mạnh đến nỗi những tu sĩ kia không một ai có thể làm gì được, vài người còn phải bỏ mạng.

Có mấy tên tu sĩ ranh mãnh hơn không muốn tiếp tục hầu hạ nàng tiểu thư ương ngạnh bốc đồng này nữa, đem nàng bỏ lại, còn bản thân thì chạy trối chết. Sau đó bàn bạc với nhau chỉ cần nói với tông chủ “ Tiểu thư đã được người mang về trước, nhưng không biết tại sao còn chưa trở về tông”, đem việc này đổ thừa cho những người đã chết kia.

Đám tu sĩ này suy tính thì rất tốt, nhưng lại đoán sai tính tình của tông chủ.

Có bốn năm tên tu sĩ đào thoát trở về trước tiên, y theo kế hoạch hồi bẩm với tông chủ, không ngờ tông chủ dưới cơn giận dữ đánh chết toàn bộ đám tu sĩ!

Ba người Vương Tuấn, Niên Hoằng Trí, Nguyễn Nguyên Lượng vừa mới trở về tông môn, có một thủ vệ từng thiếu Vương Tuấn một ân huệ, liền đem việc tông chủ đang nổi giận lôi đình báo cho bọn họ biết, ba người nghe xong nào dám trở lại nữa? Tất nhiên là nhanh chóng chạy trốn.

Đến hôm nay ba người bọn hắn đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, vì vậy kết làm huynh đệ khác họ, Niên Hoằng Trí là đại ca, Vương Tuấn thứ hai và Nguyễn Nguyên Lượng nhỏ nhất. Vương Tuấn cũng coi như có chút thông minh, lập tức kiến nghị cả đám cùng đi đầu nhập vào Tán Tu Minh, chỗ này cách Tử Quang tông vô cùng xa, nếu đầu nhập vào đây, tuy phải từ thân phận đệ tử tông biến thành tán tu, nhưng cũng có thể tránh được một kiếp.

Hắn vừa nói ra hai người kia tất nhiên cũng không dị nghị gì, cho nên bọn họ ba ngày ba đêm cấp tốc lên đường đến Lô châu.

Bởi vì pháp y, túi trữ vật và mấy món pháp khí đều do tông môn phát cho, vì đề phòng bấc trắc nên dọc đường đi bọn chúng đã ném đi toàn bộ. Sau khi đến Tán Tu Minh, nhờ có tu vi không tồi đều lĩnh được lệnh bài nhị đẳng, nhưng lại trở nên nghèo rớt mồng tơi, những tài nguyên cần dùng cũng phải góp nhặt lại từ đầu.

Đám người Niên Hoằng Trí cứ tưởng rằng phen này đã có thể trôi qua bình yên, nhưng trăm triệu thật không ngờ, ở trong Tán Tu Minh này lại gặp được tu sĩ thiếu niên đi ngang qua biển kia!

Lúc đó chuyện bọn chúng vứt bỏ Ngạc Kiều Nhiên đều bị người này nhìn thấy, bọn chúng cứ nghĩ y chỉ có tu vi tầng bảy Luyện Khí, chắc chắn là phải táng thân trong bụng Doanh Ngư, nhưng ai có thể nghĩ tới y không chỉ không chết, trái lại tu vi còn tiến thêm một tầng!

Nguyễn Nguyên Lượng nhận ra Từ Tử Thanh, trong lòng lo lắng: “ Đại ca, nhị ca, tại sao y vẫn còn sống?”

Vương Tuấn cũng hít khí thật sâu: “ Tuyệt không thể để y mật báo cho tông chủ biết được, bằng không tính mệnh của huynh đệ chúng ta khó mà bảo toàn!”

Ánh mắt Niên Hoằng Trí thâm trầm, bên trong hiện lên một tia ngoan độc: “ Vậy hãy khiến cho y phải giữ bí mật!”

………….

Từ Tử Thanh lấy được ba cái túi trữ vật, sau đó liền đi xuống tầng một, ba người mới vừa rồi tuy y cảm thấy rất quen mắt, nhưng dù sao trên biển gặp nhiều biến cố, ấn tượng cũng có chút không rõ, nên cũng không nhận ra. Cảm giác quen thuộc chỉ thoáng hiện lên rồi thôi, dù sao y cũng không để ý nhiều, nhưng lại không hề biết ba tên kia đã nhận ra y, lại còn đang âm thầm tính kế y.

Y ở Giao Dịch đường dạo lâu như vậy, cũng đã có dự định về sau. Vừa lúc đổi được ba túi trữ vật, y cũng nên đổi thêm một ít tài nguyên để tu hành, sau đó tiếp tục bế quan.

Thời gian còn lại không nhiều lắm, nếu y muốn trong vòng ba năm đột phá đến Trúc Cơ, thì càng phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Sau khi tính toán xong, Từ Tử Thanh liền đi thẳng xuống tầng một để đổi điểm cống hiến tương ứng.

Trong tay y có rất nhiều linh thảo phẩm chất quá tốt, y không muốn đứng đầu sóng ngọn gió, hiện giờ vẫn nên điệu thấp một chút vẫn tốt hơn. Có lẽ dùng thú đan sẽ không có vấn đề gì.

Cho dù mấy năm qua yêu đằng ăn không ít huyết nhục của yêu thú, nhưng phẩm cấp của thú đan hơn phân nửa đều là cấp một cấp hai mà thôi, cấp ba không vượt quá hai chữ số, yêu thú cấp bốn tu vi cũng ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ, với lực lượng của yêu đằng hiện giờ muốn ăn được cũng là vô vàn khó khăn, vì vậy chỉ may mắn lấy được ba viên mà thôi.

Từ Tử Thanh lúc này tính toán bán ra một lượng thú đan cấp một và cấp hai nhất định, đâu ai có thể nói trong tay tán tu không thể có của cải tích góp?

Hai tay y luồn vào trong tay áo, âm thầm lấy ra rất nhiều thú đan, phân biệt để vào mấy túi trữ vật khác nhau.

Đến tầng thứ nhất, Từ Tử Thanh trực tiếp đi đến hướng một vị quản sự, lúc đến đây y đã lưu ý, chỗ này chuyên thu các loại thú đan. Trên tấm lụa có ghi tên của các loại yêu thú, y cũng ghi nhớ toàn bộ.

Đến trước người quản sự, vừa có người mới từ trong cấm chế đi ra, Từ Tử Thanh cùng người đó đi sát qua nhau, đi vào trong cấm chế, khoanh chân ngồi đối diện quản sự.

Quản sự xem ra là một lão giả hòa ái, nhìn thấy Từ Tử Thanh liền lên tiếng hỏi: “ Đạo hữu muốn bán vật gì?”

Từ Tử Thanh ôn hòa cười cười: “ Đây là thú đan ta đã tích góp nhiều năm, cũng không thích hợp dùng, nên muốn bán ra.”

Lão giả gật đầu: “ Đạo hữu cứ lấy ra đi, lão hủ sẽ đổi thành điểm cống hiến cho ngươi.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, liền lấy hai túi trữ vật ra đặt trước mặt ông.

Lão giả làm việc rất là nghiêm cẩn, đầu tiên ông lấy một túi trữ vật qua, nhắm mắt lại thăm dò trong túi, trong đôi mắt xẹt qua một tia quang mang: “ Tất cả đều là thú đan cấp một?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Đúng vậy, tất cả là một trăm lẻ ba viên.”

Lão giả gật đầu xác nhận, sau đó tiếp tục nhắm mắt thăm dò túi trữ vật thứ hai: “ Thú đan cấp hai, năm mươi hai viên.”

Từ Tử Thanh cũng gật đầu: “ Đúng là số lượng này.”

Hai người đối đáp nhau, phía sau cũng có tu sĩ tiến đến, thấy rất hiếu kỳ vì sao giao dịch này lại bí mật và lâu như vậy, đáng tiếc lão giả vẫn chưa hề đem vật trong túi đưa ra, nên cũng không cách nào tìm hiểu.

Từ Tử Thanh cũng rất thích hành động này của lão giả, nên nở nụ cười thiện ý: “ Thỉnh tiền bối ra giá.”

Lão giả suy tính một chút: “ Bảng giá ở đây đã sớm ghi rõ, thú đan cấp một năm mươi điểm cống hiến một viên, trong tay đạo hữu có ba viên đang cần gấp, giá trị gấp đôi… thú đan cấp hai một viên năm trăm điểm cống hiến, tổng cộng tất cả chỗ này là ba vạn một ngàn ba trăm điểm cống hiến.”

Từ Tử Thanh cũng đã tính xong, liền đem lệnh bài đưa ra.

Lão giả dựng thẳng hai ngón tay lên, đầu ngón tay lóe ra ngân quang, ở trên lệnh bài hạ xuống một chuỗi chữ số: “ Đạo hữu cất kỹ, với vật này có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên ở Giao Dịch đường.”

Từ Tử Thanh cười cười thu hồi, sau khi lấy lại hai cái túi trữ vật trống không, rồi mới đứng dậy đi ra. Những viên thú đan đó, y đổi được không ít điểm cống hiến, nhiêu đó cũng đã đủ cho y đổi tài nguyên tu luyện rồi.

Bởi vì đã xác định được mục đích rõ ràng, Từ Tử Thanh cũng không tốn nhiều thời gian ở tầng hai. Trước kia y đã sớm nghĩ kỹ, các loại đan được đối với y không có loại nào hữu ích bằng Ích Cốc đan, nên y cũng không đổi lấy. Dù sao trong đan dược ít nhiều gì cũng có chút tạp chất, mà y lại là đơn linh căn, tốc độ tu hành cũng không chậm, nếu ăn đan dược để tăng tiến tu vi, trái lại còn không ổn.

Như vậy chủ yếu là đổi một ít hạt giống, linh châu cùng với một ít công pháp thuộc tính Mộc. Hiện giờ tuy linh lực của y tiến triển rất nhanh, nhưng thủ đoạn công kích lại hữu hạn, thuật pháp cũng có hạn, quả thực phải bù thêm mới được.

Nhờ có nhiều điểm cống hiến, Từ Tử Thanh chuyến này thu thập vô cùng thuận lợi.

Đầu tiên là đổi một ít linh mộc phổ biến cùng một ít hạt giống có tác dụng đặc thù, sau đó còn đổi được hơn trăm viên linh châu và một ít bí quyết thuật pháp thuộc tính Mộc, nhưng tiêu phí cũng quá nhiều, phải dùng tới ba vạn điểm cống hiến, mới đổi được đủ những thứ này. Sau đó Từ Tử Thanh chỉ cần ăn Ích Cốc đan vào là có thể an tâm ở trong tĩnh thất tu hành rồi.

Từ Tử Thanh quyết định xong, liền không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Y đi ra khỏi tòa tháp bảy tầng, bước đi hướng về phía Cao Khách Cư.

Mới chỉ đi được vài bước, liền thấy có một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trông có vẻ vô cùng gấp gáp.

Từ Tử Thanh nhận ra được người này, thiếu niên có mỹ mạo động lòng người này không phải là Túc Hãn đây sao!

Nhưng họ vừa mới tạm biệt nhau không lâu, sao bây giờ hắn lại gấp gáp đến tìm y?

Túc Hãn nhìn thấy Từ Tử Thanh, vẫn còn đang thở hổn hển, trên mặt mang theo ý cười: “ Tử Thanh huynh, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!”

Từ Tử Thanh hơi ngạc nhiên: “ A Hãn hiền đệ vì sao lại vội vàng như vậy?”

Túc Hãn cùng y đã rất quen thuộc, nên đối với y cũng rất thân thiết, liền kéo lấy tay áo của y, nói: “ Đệ đem thân thể của Huyết Ma giao cho sư phụ, sư phụ nói muốn gặp huynh.”

Từ Tử Thanh chợt bừng tỉnh. Y mặc dù không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng vị minh chủ này, nhưng làm sư phụ lo lắng cho đồ đệ, muốn gặp mặt y, cũng là chuyện đương nhiên.

Y liền cười nói: “ Từ lúc tới đây huynh đã nhận rất nhiều ưu đãi, hiện giờ vừa đúng lúc tới tiếp kiến minh chủ, cũng là để tỏ lòng biết ơn.”

Túc Hãn nghe vậy vui mừng nói: “ Huynh mau đi theo đệ, đệ tìm huynh mất rất nhiều thời gian, sư phụ có lẽ đang chờ đến sốt ruột mất.”

Từ Tử Thanh mỉm cười, mặc cho hắn lôi kéo y đi. Còn cảm thấy tính cách Túc Hãn yêu ghét rõ ràng, cũng rất là đáng yêu.

Túc Hãn nóng lòng, lôi kéo Từ Tử Thanh nhảy lên phi kiếm, hai người bay nhanh trong không trung, nhắm thẳng hướng nội minh mà đi.

Tốc độ hai người đi rất nhanh, Từ Tử Thanh vẫn chưa hề chú ý tới, có người đã nhìn thấy một màn này.

Mới vừa rồi ba tên huynh đệ khác họ kia còn đang tính kế Từ Tử Thanh, rất nhanh thì đã âm thầm theo sau Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc với quá nhiều người có lòng dạ gian ác xảo quyệt, lại một lòng lo tìm kiếm tài nguyên, nên chưa hề phát giác ra.

Bây giờ Túc Hãn lôi kéo Từ Tử Thanh đi, thái độ đối với y lại còn thân thiện như vậy.

Nguyễn Nguyên Lượng nhỏ tuổi nhất, tâm tư cũng đơn giản nhất, lo lắng trong lòng hoàn toàn để lộ trên mặt: “ Đại ca, nhị ca, người nọ vậy mà lại quen với thiếu minh chủ?”

Sắc mặt Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn cũng rất xấu, Niên Hoằng Trí nói: “ Đích thật là thiếu minh chủ.”

Ánh mắt Vương Tuấn âm trầm: “Chẳng lẽ người này vốn là người trong Tán Tu Minh? Chứ không, vì sao lại cùng thiếu minh chủ thân thiết như vậy?”

Mới vừa nghe hai vị ca ca nói hai câu, sắc mặt Nguyễn Nguyên Lượng đã vàng như đất: “ Vậy phải làm sai bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta khó khăn trốn ra khỏi tông môn, ngược lại là tự dâng mình vào miệng sói hay sao!”

Niên Hoằng Trí giơ tay lên đè lại hai vai Nguyễn Nguyên Lượng: “ Tam đệ đừng vội, đây cũng chỉ là suy đoán của bọn ta mà thôi. Hiện giờ ba huynh đệ chúng ta phải bình tĩnh một chút chớ đừng nổi nóng, không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh khỏi…”

Nguyễn Nguyên Lượng được xoa dịu, tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút, luôn miệng nói: “ Đệ nghe theo đại ca.”

Trong lòng Vương Tuấn cũng có vài phần hoảng loạn: “ nếu Từ Tử Thanh quả thật có chỗ dựa vững chắc như vậy, vậy chúng ta…”

Thời gian tu hành của Niên Hoằng Trí là dài nhất, cũng trấn định nhất, lúc này lạnh lùng nói: “ Đừng tự làm loạn trận tuyến!” Thấy huynh đệ hai người đã hòa hoãn bớt, mới chậm rãi nói, “ Tuổi Từ Tử Thanh còn nhỏ, tư chất cũng vô cùng tốt. Lần trước tu vi của y chỉ mới tầng bảy Luyện Khí, hôm nay cũng đã đột phá, có thể thấy rất khó dây vào. Về phương diện tu hành chúng ta cũng không thể so với y, nếu như muốn động thủ, thì không nên kéo dài lâu.”

Thấy đại ca ăn nói có đường có lối, tâm tính của Vương Tuấn kiên cường hơn một chút, cũng đề điểm ra cách thức: “ Đại ca nói chí phải. Từ Tử Thanh cùng thiếu minh chủ giao hảo, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu muốn trừ khử y, phải tìm được một thời cơ thích hợp.”

Ánh mắt Nguyễn Nguyên Lượng sáng lên: “ Lúc nào mới có thời cơ?”

Trong đầu Vương Tuấn chợt lóe lên linh quang, nói ra kế hoạch: “ Lúc nãy chúng ta cùng Từ Tử Thanh thương lượng, y dễ dàng buông tay như vậy, có thể thấy được tính tình y ôn hòa lương thiện, chưa trải đời lâu….”

Trong lòng Niên Hoằng Trí càng thêm sáng sủa, cũng cười nói: “ Loại người này là dễ tin người nhất, bên tai cũng mềm, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội thân cận cùng y, lại mượn cớ làm nhiệm vụ kéo y cùng xuất hành, y tất nhiên sẽ bị mắc mưu.”

Nguyễn Nguyên Lượng nghe xong hiểu rõ, cùng hai vị ca ca nở nụ cười.

Bọn chúng đã tiếp xúc cùng Từ Tử Thanh hai lần, nhiêu đó cũng đủ để biết được tâm tính của y. Nhưng mặc dù biết Từ Tử Thanh không phải người lắm mồm, nhưng ai biết sau này y có thay đổi hay không?

Vì vậy mới nói, người chết là an toàn nhất.

………………..

Lại nói, bên này Túc Hãn dẫn theo Từ Tử Thanh, điều khiển phi kiếm uốn lượn dọc theo bậc đá bay lên, không lâu sau liền dừng phía trước một ngọn núi.

Núi này cực kỳ hùng vĩ, đá mọc lởm chởm, thác nước chảy dọc theo dốc núi, linh khí dạt dào, lộ ra sức sống bừng bừng.

Từ Tử Thanh mới vừa đến, đã cảm giác được một luồng thanh khí phả vào mặt, thoáng chốc thần thanh khí sảng, phảng phát toàn bộ thể xác và tinh thần đều được gột rửa, trở nên thanh khiết trong sạch hơn.

Trong núi này chắc chắn có linh mạch!

Túc Hãn cong môi nhẹ cười: “ Tử Thanh huynh, huynh thấy núi này thế nào?”

Từ Tử Thanh bật cười, miệng khen: “ Vô cùng tốt.”

Túc Hãn nghe vậy càng thêm đắc ý, kéo tay áo y, dẫn y bay qua bay lại trong núi, đem các loại diệu dụng chỉ dẫn cho y biết, được Từ Tử Thanh thừa nhận, hắn cảm thấy vui vô cùng.

Từ Tử Thanh cũng mặc cho Túc Hãn làm thế, ánh mắt cũng nhu hòa hơn vài phần. Càng ở chung với Túc Hãn, càng phát giác ra tâm tính hắn rất thuần khiết trong sáng, khiến người ta cảm thấy vô cùng yêu thích.

Hai người đi dạo một hồi, vẫn còn có chút lưu luyến không muốn về.

Bỗng nhiên trong núi phát ra một tiếng hừ lạnh, có tiếng người truyền đến: “ Tiểu tử, kêu ngươi đi mời khách nhân, ngươi lại ở đây ham chơi!”

Thanh âm rõ ràng không lớn, nhưng lại như đánh thẳng vào trong tai.

Túc Hãn “ Ai nha” một tiếng, cả người đều lảo đảo, trường kiếm dưới chân cũng mất cân bằng muốn rớt xuống. Hắn luống cuống tay chân, hoang mang rối loạn đánh ra pháp quyết, làm cho phi kiếm ổn định lại, sau đó mới đứng thẳng người lên, hít sâu một hơi mới lớn tiếng la lên: “ Hoa trưởng lão! Ông cần gì phải hù dọa ta như vậy!”

Người nọ trung khí mười phần: “ Ngươi cái tên tiểu tử bại hoại, không làm cho ngươi rơi khỏi phi kiếm được thật là đáng tiếc! Còn không mau lăn vào đây!”

Túc Hãn ồn ào: “ Mở miệng không nói được lời gì tốt đẹp, thúc giục cái gì chứ? Ta tới liền đây!”

Từ Tử Thanh nghe hai người này đấu khẩu, cảm thấy có chút thú vị, đứng trên phi kiếm mặc hai người cãi qua cãi lạ. Bỗng nhiên có một người tằng hắng một cái, hai người đều cùng nhau im miệng.

Túc Hãn dừng lại, có chút xấu hổ: “ Tử Thanh huynh, khiến huynh chê cười rồi.”

Từ Tử Thanh lắc đầu, nói: “ Không sao, quan hệ của A Hãn hiền đệ cùng trưởng lão thân thiết như vậy, quả thực làm cho ta ước ao hâm mộ.”

Túc Hãn bĩu môi: “ Ước Ao gì chứ, lão đầu nhi kia rất ngoan cố, tính tình cũng rất thối ” Hắn lại không hề biết trong mắt người khác, hắn cũng là một tên có “ Tính tình thối”.

Nói hai câu, Túc Hãn biết mọi người trong nội minh đợi bọn họ đã lâu, cũng không dám dừng lại nữa, điều khiển phi kiếm bay thẳng vào núi.

Trong núi có một tòa đại điện, trông rất túc mục trang nghiêm, trước điện viết ba chữ lớn “ Trưởng Lão Điện” , chữ viết đẹp đẽ, khí phách tận trời.

Cảnh đẹp, khí lớn!

Từ Tử Thanh trong lòng cảm thán, nét mặt lại không biểu lộ điều gì.

Phi kiếm hạ xuống trước đại điện, Túc Hãn kéo Từ Tử Thanh cùng hắn thả người nhảy xuống, sau đó liền đi đằng trước dẫn đường, đem người dẫn đến trước cửa điện. Trước cửa có mấy tu sĩ đang đả tọa, nhìn thấy Túc Hãn đến, chỉ nhấc mí mắt lên nhìn một chút, liền cho phép họ vào.

Trong điện có pho tượng cực kỳ to lớn, không phải vàng cũng không phải ngọc, không biết là làm từ loại gỗ gì, lại có một loại khí tức trấn nhϊếp từ trong pho tượng tỏa ra khắp bốn phía, uy áp rất lâu vẫn chưa tan hết.

Từ Tử Thanh nhận ra được, pho tượng kia chính là minh tổ Tán Tu Minh, nhưng pho tượng ở đây khí thế lại mạnh hơn khí thế trong bức họa gấp trăm lần.

Túc Hãn dừng chân, sau đó khom mình hành lễ cùng pho tượng.

Từ Tử Thanh thấy vậy cũng làm theo, lúc đứng thẳng người lại, liền thấy Túc Hãn cười nheo mắt nhìn y, thần sắc rất chi là vui vẻ. Y cũng cười cười, theo Túc Hãn đi vào cửa hông.

Sau đại điện có nội điện, tuy là nội điện, nhưng thực ra cũng là tĩnh thất, bất quá lớn hơn một chút, sức chứa cũng nhiều hơn.

Túc Hãn đi tới trước cửa, sửa sang lại pháp y một chút, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn. Từ Tử Thanh thấy thế, đồng dạng cũng sửa sang y sam lại một chút. Sau đó hai người nhìn nhau cười cười, tâm tình của Từ Tử Thanh thoáng thả lỏng hơn, sau đó cùng cất bước tiến vào.

Mới tiến vào điện, liền có hơn mười đạo áp lực cuồn cuộn như biển dâng trào lao đến, như sóng biển dào dạt, phô thiên cái địa.

Mà Từ Tử Thanh tựa như con thuyền nhỏ trôi lạc giữa biển, thân bất do kỷ, phảng phất như chỉ cần một cái sơ sẩy, sẽ bị cơn sóng này nhấn chìm, táng thân nơi đáy biển!

Đây là uy áp của tu sĩ cấp cao, bọn họ muốn chấn nhϊếp y——– không, có lẽ là khảo nghiệm mới đúng!

Từ Tử Thanh căn bản không có khả năng rút thời gian ra nghiêng đầu nhìn tình hình của Túc Hãn thế nào, y chỉ kịp phóng linh lực ra toàn thân, mới miễn cưỡng không bị những áp lực cực mạnh này ép phải khom lưng!

Hít thở thật sâu, Từ Tử Thanh biết được, hiện giờ trong vùng đan điền của y có một khối khí đang không ngừng xoay tròn, điên cuồng đem linh khí bên ngoài hút vào, chuyển hóa thành linh lực, sau đó phóng xuất ra, chống cự lại áp lực!

Không biết qua bao lâu, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy từng tấc da thịt trên cơ thể đều sinh ra đau đớn, làn da bị uy áp bức bách vỡ ra, kinh mạch cũng muốn bùng nổ…tốc độ vận chuyển linh lực cũng càng lúc càng nhanh, giống như muốn biến thành bánh đà, đã dần chạm tới cực hạn!

Dần dần, cảm giác mệt mỏi và đau đớn lan tràn khắp toàn thân, thời gian như trở nên chậm chạp hơn, nhưng uy áp giống như hơn mười tòa núi cao, uy nghiêm treo trên đỉnh đầu, giống như thủy triều trút xuống, xâm nhập vào tứ chi bách hài, ngũ quan thất khiếu của y.

Cực hạn giống nhu dây thép, rồi lại giống như sợi tơ, càng lúc càng mỏng dần đi… Từ Tử Thanh cảm giác được, toàn thân y đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mồ hôi trên trán càng giống như dòng nước, không ngừng chảy xuống!

Sắp… không chịu nổi nữa rồi!

Cổ họng càng thêm khô khốc, khó thở, lục phủ ngũ tạng đau đớn nóng lên, một số gần như nóng phỏng, Từ Tử Thanh không hề thấy được, trong mắt y giờ đây cũng tràn đầy tơ máu.

Trong đầu y trống rỗng, đã không còn tự hỏi được gì nữa——

Đột nhiên áp lực dừng.

Thân thể Từ Tử Thanh chợt giải thoát, hai chân mềm nhũn, cơ hồ muốn tê liệt ngã xấp xuống. Nhưng sau một khắc, lòng bàn tay y lại đột ngột xuất hiện một cây gỗ vô cùng cứng rắn, bất thình lình đập xuống mặt đất, chống đỡ thân thể của y!

“Đông”

Cương mộc cùng đá phiến đánh ra âm thanh như chuông lớn, hung hăng đánh vào trong tai mọi người.

Từ Tử Thanh chậm rãi điều hòa lại khí tức, khí lưu xoay tròn trong đan điền cũng từ từ hòa hoãn lại.

Mộc khí như giọt nước nhỏ, thoáng cái đã chảy khắp toàn thân, đem tất cả nội thương do uy áp tạo thành chữa trị. Rất nhanh sinh cơ đã trở lại, tiểu thế giới bên trong cơ thể cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Từ Tử Thanh lúc này mới có thể nghe thấy được âm thanh bên ngoài.

Túc Hãn ghé vào lỗ tai y lo lắng hô hoán: “ Tử Thanh huynh, Tử Thanh huynh? Huynh có sao không?”

Từ Tử Thanh nhẹ nhàng hô hấp, sau đó đứng lên, đứng thẳng lưng: “ A Hãn hiền đệ, tại hạ không sao.”