Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 5: Tán Tu Minh – Chương 51: Giao dịch đường.

Xuống núi không xa, đã thấy tầng bảo tháp bảy tầng đứng sừng sững trước mắt.

Trên bảo tháp linh quang mờ ảo, Từ Tử Thanh chợt sinh ra một loại cảm giác, trên tháp hình như có tu sĩ tu vi cao thâm cư ngụ…rồi lại chợt hiểu được. Nơi giao dịch trọng yếu như vầy, có tu sĩ cấp cao áp trận cũng là chuyện đương nhiên, quả thực không cần quá ngạc nhiên.

Đi tới trước tháp, bên ngoài không có người gác, chỉ là lúc khi bước vào trong trên lệnh bài bỗng phát ra một tầng ánh sáng nhạt, nghĩ có lẽ là để nghiệm chứng thân phận. Nên Từ Tử Thanh cũng không hoảng hốt, cứ vậy mà đi thẳng vào.

Sau khi bước vào trước mắt liền sáng ngời rộng rãi, khác với nhìn từ bên ngoài, bên trong tháp phi thường rộng lớn, tuy người đến người đi đông đúc nhưng không hề có tình trạng chen chúc nhau.

Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, tỉ mỉ quan sát tình hình trong tháp.

Tòa tháp này có tám góc, trước mỗi góc đều có động tháp, đều bị phong kín. Trước mỗi động tháp đều có một tu sĩ đang tọa trấn, tu vi đều khoảng chừng tầng bảy tầng tám Luyện Khí, cho dù chỉ là những người giữ cửa tại Tán Tu Minh thôi mà cũng đã bằng những nhân tài ưu tú trong các tông môn đại thế gia.

Nhưng trên mặt những người này đều mang theo tiếu ý, thái độ cũng coi như thân thiện, họ chính là quản sự tầng một trong tòa tháp này, chuyên phụ trách việc giao dịch.

Từ Tử Thanh tiến tới trước vài bước, nhìn thấy cũng rõ hơn.

Trên động tháp cao lớn có treo một tấm vải lụa, phía trên ghi chi chít chữ nhỏ, đều là tài nguyên thu được do các quản sự trong động tháp trông coi, kèm theo đó còn có điểm cống hiến được đánh dấu phía trên, vừa xem là hiểu ngay.

Trước mặt quản sự động tháp hoàn toàn trống không, lại đem mọi người đứng quanh ngăn cản ra ba bước, có thể thấy nơi này nhất định có thiết lập cấm chế, tu vi bình thường không thể phá vỡ.

Nhưng thật ra như vậy cũng rất tiện. Từ Tử Thanh thầm nghĩ vậy. Sau đó liền cất bước, đọc hết tất cả những chữ nhỏ có ghi trên tấm lụa treo trên trước tám động tháp, trong lòng cũng hiểu rõ hơn.

Tuy nói là đã hiểu rõ, nhưng y không hề có ý tứ muốn đem những vật sở hữu xuất ra, trái lại còn xoay người đi lên tầng thứ hai bảo tháp.

Đi lên cầu thang gỗ, Từ Tử Thanh cảm thấy trên người sinh ra một tầng áp lực mỏng, linh lực quanh thân y vừa chuyển, tất cả áp lực đều bay biến đi mất.

Xem ra, y hẳn là đã đi qua cấm chế ở tầng hai.

Cầu thang không cao, rất nhanh đã lên tới tầng hai, Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn quanh, vẫn nhìn thấy tám tòa động tháp, trước mỗi động tháp đều có một gian hàng nhỏ. Đồng dạng cũng có tám quản sự tu vi không kém chia nhau ra đứng ở mỗi gian hàng, cùng người khác tiến hành giao dịch.

Từ Tử Thanh lập tức liền sáng tỏ, tầng thứ nhất là thu mua tài nguyên trong tay tu sĩ, đổi thành điểm cống hiến, mà tầng thứ hai này, trong những gian hàng nhỏ đều đã có tài nguyên sẵn, đây cũng chính là địa phương các tu sĩ dùng điểm cống hiến tự do trao đổi tài nguyên.

Phân loại cũng rất rõ ràng, linh đan, pháp khí, phù lục, công pháp, linh tài linh thảo, đồ ăn, tạp vật… vân vân.., mỗi loại đều do một vị quản sự phụ trách, rất tiện lợi.

Từ Tử Thanh như trước đều lần lượt nhìn qua một lần, trong lòng âm thầm tính toán. Sau đó liền đi lên tầng ba.

Qua cầu thang này, áp lực càng tăng thêm vài phần, nhưng như vậy cũng không gây quá nhiều trở ngại với Từ Tử Thanh, y vẫn thuận lợi thông qua.

Lúc đến được tầng ba thì người ít đi rất nhiều.

Tầng tháp này tuy cũng có tám động tháp, trong động như cũ vẫn có tu sĩ ngồi, nhưng những tu sĩ này cũng không phải là quản sự nữa, mà đều là những tu sĩ cấp cao tu vi đều tầng chín tầng mười Luyện Khí.

Từ Tử Thanh coi như cũng có vài phần nhãn lực, cho dù không thể hoàn toàn phán định những tu sĩ này tu vi đến tột cùng cao thâm đến đâu, nhưng cũng có thể từ uy áp của họ mà đoán ra, những người này không dễ đối phó.

Mà tác dụng của những người này, chính là vì điều tiết mâu thuẫn giữa những tu sĩ trong Tán Tu Minh.

Không có gì ở ngoài động tháp, còn lại các nơi khác đều bày rất nhiều bồ đoàn, trước bồ đoàn trải một tấm vải gấm, trên tấm vải có thiết đặt cấm chế, bên trong cấm chế là một ít pháp khí, linh đan…

Hóa ra ở tầng này là nơi các tu sĩ tự do trao đổi tài nguyên với nhau.

Bởi vì có nhiều loại tài nguyên các tu sĩ kiếm được cũng không phải dễ dàng, cảm thất ở tầng thứ nhất đổi tài nguyên thành điểm cống hiến cũng không đáng, nên ở tầng thứ ba này bày quầy hàng, cũng thử vận may.

Từ Tử Thanh nhìn xung quanh, cũng có chút cảm khái.

Giao dịch đường này của Tán Tu Minh, quả thật là chu đáo, khiến người ta không thể bới móc ra được một lỗi sai sót.

Đi tới đây cũng là đủ rồi. Mặc dù Từ Tử Thanh cũng rất hiếu kỳ phía bên trên tầng ba rốt cuộc giao dịch những gì, nhưng hiện giờ cũng không nhất thời nóng lòng gấp gáp. Y hiện giờ chỉ muốn trước tiên ở tầng này nhìn một chút, để xem có cái gì có thích hợp để sử dụng hay không.

Vì vậy y dừng lại cước bộ, bắt đầu đi từ bên tay trái, xem xét qua từng quầy hàng.

Tu sĩ bày sạp tất nhiên sẽ không rao hàng như người phàm tục, huống chi ở đây mọi người chỉ là trao đổi tài nguyên mà thôi, cũng không phải làm vì sinh kế, nên tự nhiên có vài phần cao ngạo xa cách.

Bởi vậy ở mỗi một quầy hàng, đều là tu sĩ ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần, hoặc có vài người âm thầm tu hành, hoàn toàn không làm việc thất lễ. Nếu có người đến, chỉ cần đi ra trước gian hàng gõ nhẹ vào cấm chế, cấm chế khẽ động, tu sĩ bày cấm chế tất nhiên sẽ tỉnh dậy, lúc đó cứ thương thảo giao dịch là được.

Từ Tử Thanh đi đường không tiếng động, sau đó y dừng lại trước gian hàng thứ nhất.

Phía trên vải gấm, có đặt bốn năm món pháp khí, hai cái bình sứ, cùng với một hộp linh châu.

Phẩm cấp của pháp khí cũng không tệ lắm, hai kiện trung phẩm, một kiện hạ phẩm và một kiện nhìn như có chút quang mang ảm đạm, nhưng mơ hồ hiển hiện ra uy áp, nếu không phải chỉ vì chút không thích hợp này thì nó chính là món pháp khí gần bằng thượng phẩm.

Trên bình sứ viết ba chữ “ Ích Cốc đan”, nhưng loại hạ đẳng thì rất phổ thông ai ai cũng có thể có. Nếu đã bày ở đây,… chẳng lẽ là loại trung phẩm hoặc thượng phẩm?

Từ Tử Thanh Cũng không nhìn những pháp khí kia, nhưng y lại có vài phần hứng thú với Ích Cốc đan và linh châu. Chỉ không biết là vị tu sĩ này muốn đổi lấy vật gì?

Y lập tức liền nhìn thấy một góc bên tấm vải gấm.

Phía trên viết:

“ Đổi lấy Xà Tín thảo, trên năm trăm năm; Thốc Nguyên thảo, trên tám trăm năm; Lê Tảo hoa, hơn bảy cánh, hai màu vàng đỏ. Những vật trao đổi đều phải trên trung phẩm, không có miễn làm phiền.”

Từ Tử Thanh thấy rõ, trong lòng hơi định.

Nếu như yêu cầu pháp khí, y quả thật là không có, nhưng nếu cần linh thảo, thì không hề khó chút nào.

Nếu như có thể trao đổi, Từ Tử Thanh liền bước tới, gõ nhẹ vào cấm chế.

Tu sĩ kia thoáng chốc liền mở mắt ra, trong mắt lóe lên tinh mang: “ Đạo hữu muốn trao đổi vật gì sao?”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Không biết Ích Cốc đan của các hạ phẩm cấp ra sao?”

Tu sĩ này mặc một bộ trường bào màu lam, búi tóc cao hơi lỏng, hình tượng có vẻ rất hào sảng, nhưng mâu quang lại mang theo liêm chính, nói: “ Ích Cốc đan trung phẩm, một bình có mười viên.”

Từ Tử Thanh tính toán thử, hai mươi viên ích cốc đan, có thể ích cốc trong mười năm, rất là hữu dụng. Sau khi quyết định rồi, y liền thò tay vào trong vạt áo, móc ra một cái túi lá gói kỹ càng: “ Đạo hữu nếu cần Xà Tín thảo, ở chỗ ta vừa đúng có hai buội, không biết có hợp ý đạo hữu hay không.”

Tu sĩ với dáng vẻ hào sảng thấy thái độ Từ Tử Thanh phóng khoáng như vậy, cũng không khách khí, trong nháy mắt đánh nát cấm chế, liền tiếp nhận túi lá, vừa mở ra nhìn——– nhất thời linh khí tràn ngập, một cỗ mùi cay độc trôi bồng bềnh tỏa ra bốn phía, tụ khí hóa thành hình con rắn mờ mờ ảo ảo trên không trung.

“ Xà Tín thảo thượng phẩm?” Hắn kinh ngạc, sau đó cúi đầu ngửi thử, “ Bảy trăm năm!!!”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Thế nào?” Ở trong nhẫn trữ vật của y còn rất nhiều Xà Tín thảo trên ngàn năm, bất quá một đường lăn lộn đến đây y cũng có chút kiến thức, hiểu được đạo lý có tài phải giấu, cho nên liền lấy hai buội cây có số năm ít nhất ra.

Tu sĩ dáng vẻ hào sảng vô cùng vui mừng: “ Xà Tín thảo rất khó kiếm được, lại còn là trân phẩm giống như của đạo hữu, hai bình Ích Cốc đan này của ta, tất cả đều thuộc về đạo hữu.” Nói xong liền đem hai bình sứ đưa qua, trực tiếp để vào trong tay Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh đem ích cốc đan thu hồi, thấy lần trao đổi này rất tốt, liền hỏi: “ Giao dịch cái này xong, ta vẫn còn một ít Thốc Nguyên thảo, ngươi có muốn…”

Tu sĩ hào sảng còn chưa nghe xong, thần sắc đã vô cùng kích động: “ Đạo hữu còn có Thốc Nguyên thảo?”

Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng, sau đó lấy một cái túi lá ra: “ Nhưng mà chỉ có một gốc.”

Tu sĩ hào sảng vội vàng tiếp nhận, mở ra nhìn, nhất thời ý cười đầy mặt: “ Quả thật là Thốc Nguyên thảo tám trăm năm, cũng là thượng phẩm.”

Có được Xà Tín thảo đã làm cho hắn vui mừng vô hạn rồi, Thốc Nguyên thảo so với Xà Tín Thảo còn ít ỏi hơn, có thể xưng là một trong những loại linh thảo khó tìm nhất, loại bình thường ôm một số tiến lớn còn chưa chắc đã mua được, huống chi là đẳng cấp tốt như vầy.

Lúc đầu hắn cũng không quá chờ mong gì nhiều, chỉ muốn thử một lần, ở đây bày quầy hàng. Mấy ngày qua đều không có ai hỏi thăm, hắn rất thất vọng, nhưng nhu cầu lại rất cấp bách, nên vẫn phải ở đây canh chừng, ngày qua ngày, hắn vô cùng sốt ruột. Không ngờ tới hôm nay hai loại linh thảo mình cần đều có được, hắn quả thật là rất mừng rỡ.

Tu sĩ hào sảng sợ Từ Tử Thanh thu hồi lại Thốc Nguyên thảo, vội vàng nói: “ Đạo hữu muốn vật gì cứ nói. Ở chỗ này ta có vài món pháp khí, uy lực đều không tầm thường, nếu đạo hữu nhìn trúng, có thể ngay lập tức dùng thử cũng không sao cả.”

Từ Tử Thanh nghe hắn liếng thoắng xong, mới lắc đầu cười nói: “ Ta cũng không phải muốn mấy pháp khí kia, mà là…” Y đem đường nhìn rơi trên hộp linh châu, “ Đạo hữu cứ định giá của Thốc Nguyên thảo, sau đó đổi bằng linh châu với ta là được.”

Nghe y nói như vậy, tu sĩ hào sảng vô cùng kinh ngạc đứng bật dậy.

Thốc Nguyên thảo trân quý bực nào, vậy mà tu sĩ thiếu niên này chỉ cần linh châu thôi sao?

Hắn không tài nào giải thích nổi, nhưng thấy Từ Tử Thanh khuôn mặt mang theo nét cười, như là thật tâm y muốn như vậy, liền kiềm chế tâm tình xuống. Hắn bất quá chỉ là muốn Thốc Nguyên thảo mà thôi, nếu như tùy tiện hỏi ra, chọc giận người bán, thì đúng là không đáng.

Ngay lập tức hắn liền thẳng thắn: “ Thốc Nguyên thảo giá trị xa xỉ, nếu đạo hữu muốn đổi lấy linh châu, vậy thì cầm hết hộp này đi. Ngoại trừ nó ra, nếu đạo hữu còn cần thứ gì khác, chỉ cần nói ra, nếu có thể làm được tại hạ sẽ không chối từ, tuyệt không hai lời.”

Tu sĩ hào sảng mặc dù dáng vẻ hào sảng, nhưng không hề thích chiếm tiện nghi người khác.

Từ Tử Thanh chỉ cười nói: “ Một hộp linh châu này là đủ rồi.” Phẩm tính người này, tuy chỉ bèo nước gặp nhau, nhưng cũng có thể kết một thiện duyên.

Tu sĩ hào sảng sửng sốt một chút: “ Ta tên Khang Văn Dự, xin hỏi đạo hữu?”

Từ Tử Thanh cũng cười: “ Tại hạ Từ Tử Thanh.”

Khang Văn Dự thu quầy hàng, đứng dậy, chắp tay nói: “ Tình nghĩa của Từ đạo hữu, Khang mỗ nhớ kỹ. Hôm nay Khang mỗ có việc gấp rời đi ngay, mong rằng có ngày tái ngộ đạo hữu.”

Từ Tử Thanh cũng chắp tay: “ Khang đạo hữu, tái ngộ.”

Khang Văn Dự xoay người rời đi, tuyệt không dây dưa dông dài. Từ Tử Thanh có được Ích Cốc đan cùng linh châu, trong lòng rất là thỏa mãn. Lúc này y chợt nhớ đến một vật, chính là vật mà y cấp bách muốn có.

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, liền đi tiếp về phía trước.

Mới vừa rồi hai người Từ Tử Thanh cùng Khang Văn Dự giao dịch, thoạt nhìn vô cùng bí mật, nhưng kì thực làm sao giấu diếm được những tu sĩ trong tầng tháp này? Càng đừng nói đến Từ Tử Thanh xuất ra hai loại linh thảo, càng làm cho người tò mò ghé mắt nhìn xem.

Cho nên thấy Từ Tử Thanh còn chưa rời đi, ánh mắt đám tu sĩ đều lưu luyến không rời dừng lại trên người y.

Từ Tử Thanh hơi có chút khó xử, sau đó liền thoáng buông lỏng, nhanh chóng đảo qua nhiều quầy hàng.

Y xem từ nãy tới giờ, nơi này trao đổi phần nhiều là pháp khí, những vật khác cũng không nhiều lắm. Y đi một hồi, sau đó dừng ở một cái bồ đoán phía trước không xa.

Trên cái bồ đoàn này, có một nữ tử đang tọa, mặc một bộ hoàng sam, khí tức không màng danh lợi.

Trên quầy hàng trước mặt nàng, bày hơn mười cái túi nhỏ lớn chừng bàn tay, lấp lóe linh quang, độ sáng phát ra cũng khá giống nhau.

Từ Tử Thanh cần chính là vật này.

Túi trữ vật.

Âm thầm đưa tay vào trong tay áo, Từ Tử Thanh nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trữ vật, y không biết phẩm cấp của cái nhẫn này thế nào, nhưng nếu có thể đem hồn phách thu vào trong đó, chắc chắn cũng là vật bất phàm. Để tránh gây họa, Từ Tử Thanh cũng rất ít khi sử dụng nó.

Còn một lí do khác, cũng chính là vì bằng hữu Vân Liệt của y.

Trước đây lúc đem thân thể của Huyết Ma thu vào nhẫn trữ vật, Vân Liệt rất ghét bỏ, nhưng sau hắn lại tiến nhập vào trong đó, chắc chắn trong lòng cũng rất không hài lòng.

Từ Tử Thanh đã quên mất chuyện này, cảm thấy hơi có lỗi với Vân Liệt, nhưng bận tâm mặt mũi của hắn, nên cũng chưa từng nhắc tới, vì vậy hôm nay y liền muốn đến đây để đền bù lại cho hắn. Nếu như lấy được túi trữ vật này, không những che giấu được nhẫn trữ vật, mà đồng thời sau này gặp lại tình hình giống như trước, y cũng không cần phải để hảo hữu của mình chịu ủy khuất nữa rồi.

Khẽ thở dài, Từ Tử Thanh biết tu vi mình có hạn, không thể giúp ích gì cho Vân Liệt, cho tới bây giờ chỉ toàn thụ ân của Vân Liệt. Đã như vậy, y liền dùng chút thành tâm, có thể khiến vân liệt ở trong nhẫn trữ vật cảm thấy thư thích tự tại cũng tốt.

Thoáng cái mà suy nghĩ trong đầu đã ngàn chuyển vạn chuyển, nét mặt Từ Tử Thanh cũng không hiển lộ, y gõ nhẹ lên cấm chế, cùng vị nữ tử nói chuyện: “ Vị đạo hữu này, không biết…túi trữ vật này định giá bao nhiêu?”

Y cũng không phải là có ý định quấy rầy gì, chỉ là trên quầy hàng của nàng cũng không có viết muốn trao đổi vật gì, Từ Tử Thanh chỉ còn cách gọi nàng, sau đó rồi mới hỏi ý nàng. Nếu trong tay y không có thứ nữ tử cần, y sẽ xuống tầng hai tìm kiếm thử.

Nữ tử mở mắt ra, dung nhan của nàng chỉ ở mức tầm trung, nhưng có một đôi mắt sáng như sao, vô cùng động nhân: “ Thú đan da thú linh thảo pháp khí gì cũng được, chỉ cần tu sĩ hệ Thủy có thể sử dụng, các hạ có thể lấy ra để ta xem thử một chút.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra, lập tức liền hiểu rõ.

Chả trách nữ tử này không hề ghi rõ ra, hóa ra là muốn thu thập nhiều món, chủng loại đa dạng, viết ra cũng rất bất tiện. So với những vật đã niêm yết giá quả thực dùng cách này lợi hơn nhiều, cũng có thể thương thảo một chút.

Nhưng Từ Tử Thanh âm thầm xét lại một lần, lại có chút tiếc nuối.

Những món thuộc hệ Thủy đa số đều sinh trưởng ở nơi có nước, Từ Tử Thanh sống trong bí cảnh từng tìm được một ít trong khe suối, bờ hồ, nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vậy vật trong tay vô cùng ít ỏi. Mà yêu thú hệ Thủy hiện thân lên bờ lại cực ít, trong bí cảnh cũng là lông phượng sừng lân…

Sau khi tìm tòi một phen, Từ Tử Thanh mở tay ra, trên tay có một viên thú đan, vài miếng vảy màu đen và một cái túi lá, nói: “Ở chỗ ta chỉ có một viên thú đan của yêu thú tê giác hệ Thủy cùng một chút ít vảy, trong túi lá này là Thủy Hi thảo, hai trăm năm, thượng phẩm, nhưng chỉ có ba buội.

Nữ tử nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói: “ Chỗ ta có một cái túi trữ vật thượng phẩm, ba cái trung phẩm, hơn mười cái hạ phẩm. Những vật của ngươi không thể đổi được thượng phẩm, nếu lấy trung phẩm thì được một cái; còn nếu lấy hạ phẩm thì được ba.”

Túi trữ vật tuy nói cũng là một loại pháp khí, nhưng lại bất đồng với những loại pháp khí khác, cho dù có là thượng phẩm, thì cũng chỉ có hơi kiên cố hơn một chút, có thể đựng nhiều hơn một chút mà thôi. So với luyện chế ra pháp khí thượng phẩm thì dễ hơn nhiều. Vì vậy chỉ bằng mấy món đồ cỏn con này mà Từ Tử Thanh cũng có thể đổi lấy một cái túi trữ vật trung phẩm. Nhưng cũng vì nhờ vào phẩm cấp của Thủy Hi thảo này rất cao, bằng không e là chỉ đổi được mỗi một cái túi trữ vật hạ phẩm mà thôi.

Từ Tử Thanh cũng không nghĩ tới có thể đổi được túi trữ vật trung phẩm, tự nhiên có chút vui sướиɠ, lập tức liền đưa tay định cầm lấy cái túi màu xanh thêu lá trúc.

Không ngờ bỗng nhiên có người đột nhên xúm lại, chen mồm nói: “ Ba cái túi trữ vật này huynh đệ bọn ta đều muốn! Một viên thú đan Thiết Giác Tê cấp hai, hai viên thú đan Thủy Mãng cấp một, thế nào?” Dứt lời liền quơ tay cuốn lấy ba cái túi trữ vật trung phẩm kia đi.

Từ Tử Thanh chưa kịp thu tay lại.

Y tất nhiên cũng nghe được, ba viên thú đan kia đều thuộc hệ thủy, trong đó còn có một viên thú đan cấp hai, so với hai viên cấp một kia còn khó kiếm hơn nhiều.

Quả nhiên nữ tử kia nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nàng nhìn qua Từ Tử Thanh, cảm thấy có chút khó xử.

Theo lý mà nói, giao dịch này của hai người coi như đã quyết định rồi, nhưng Từ Tử Thanh còn chưa kịp lấy tới tay, đã bị người khác nẫng tay trên, phải giải quyết thế nào mới thỏa đáng đây?

Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn qua, thấy phía sau là ba tu sĩ, trên người mang theo bụi bặm, giống như vừa mới từ ở ngoài tìm kiếm tài nguyên về.

Bất quá sau khi thấy rõ mặt ba người này, trong lòng Từ Tử Thanh hiện lên chút hoài nghi.

Tựa hồ… có chút quen mắt.

Ba gã tu sĩ này đồng dạng đều mặc pháp y màu tím, dáng dấp ước chừng khoảng hai đến ba mươi tuổi, tướng mạo cũng coi như anh tuấn. Trong đó có một gã tính cách tương đối tục tằng, nôn nóng, liền kêu la: “ Hôm qua huynh đệ bọn ta tới tìm cô nương hỏi giá cả xong, liền ra biển đi săn, khó khăn lắm mới kiếm được những thú đan này, cô nương phải bán cho bọn ta mới phải chứ!”

Tên còn lại cũng nói: “ Đúng là như vậy, Thủy cô nương, cô cũng không thể nói không giữ lời.”

Nét mặt nữ tử hiện ra hai phần bất đắc dĩ: “ Hôm qua quả thật các người có hỏi, nhưng lại không định rõ thời gian. Hôm nay có người muốn mua, ta tất nhiên sẽ không khước từ.”

Trong lòng nàng thật ra vừa lòng với thú đan ba người này mang tới hơn, nhưng nàng cũng đã thu đồ của vị khách mới này rồi, chỉ kém một bước cuối cùng nữa là xong. Nàng mở rộng cửa thu mua tài nguyên hệ Thủy, nếu như lật lọng, sinh ý này sợ là về sau sẽ không làm được nữa.

Từ Tử Thanh nghe bọn hắn nói vậy, trong lòng cũng hiểu ra chân tướng.

Ba gã tu sĩ bên kia cũng đang liếc mắt nhìn nhau, biết rõ lần mua bán này chỉ có hai phe bọn họ tự thương lượng mới được, sau đó liền có một tên tiến lên, lên tiếng chào hỏi Từ Tử Thanh: “ Vị đạo hữu này.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Đạo hữu có việc không ngại nói thẳng.”

Tu sĩ kia nói: “Mấy người huynh đệ bọn ta phải đi xa nhà một chuyến, không thể không có túi trữ vật trung phẩm .Túi trữ vật ban đầu của bọn ta đã bị tổn hại, không biết đạo hữu có thể từ bỏ thứ yêu thích…”

Từ Tử Thanh xưa nay luôn “ Người kính ta một thước, ta kính người một trượng”, đối phương chưa hề ra vẻ chèn ép, vả lại y muốn túi trữ vật cũng chỉ là để che giấu tai mắt, nên tất nhiên sẽ không gây khó dễ cho người khác. Liền nói: “ Hết cách, ta bất quá chỉ đựng ít đồ lặt vặt thôi, không ngại, vậy ta đành lấy ba túi trữ vật hạ phẩm vậy.”

Ba gã tu sĩ đều vui vẻ: “ Đạo hữu thật rộng lượng, đa tạ.”

Nữ tử họ Thủy kia cũng có chút thỏa mãn, song phương nàng đều không thể đắc tội,cách giải quyết này tất nhiên là không thể tốt hơn.

Từ Tử Thanh cũng không nói nhiều, cầm ba túi trữ vật hạ phẩm, liền xoay người hướng cửa lầu thang đi đến.

Ba gã tu sĩ thấy Từ Tử Thanh đã đi khá xa, tên có tướng mạo tục tằng liền mở miệng trước: “ Nhị ca cần gì phải khách khí với hắn như vậy?” ba người bọn họ, hai người tầng tám Luyện Khí, một người tầng bảy Luyện Khí, cần gì phải sợ thiếu niên kia.

Gã tu sĩ lúc trước không hề trả lời lại, trái lại còn quay qua tên có vóc người cao nhất hỏi: “ Đại ca, ngươi có cảm thấy người này nhìn rất quen mắt hay không?”

Tên được gọi là “ Đại ca” gật đầu: “ Đích xác nhìn rất quen.” Sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, “ Trên biển”.

Tên có tướng mạo tục tằng như là cũng nhớ tới, cả kinh kêu lên: “ A! Là hắn?”