Năm ngày sau.
Trong tĩnh thất bị phong kín, vô số linh khí đang dồn nén một chỗ, cả căn phòng dày đặc ách tắc, hoàn toàn kín kẽ không chỗ hở. Ở trung tâm căn phòng hình thành một vòng xoáy, đem linh khí trong phạm vi xung quanh kéo thành một từng vòng dây dài, không ngừng xoay tròn xung quanh tạo thành một vòng xoáy, sau đó tụ tập lại, thẳng tắp trút xuống trung tâm vòng xoáy.
Trung tâm vòng xoáy, trên bồ đoàn, có một tu sĩ thiếu niên khuôn mặt tuấn nhã đang ngồi.
Y ngồi khoanh chân, hai tay đặt trên đầu gối làm một cái pháp quyết kỳ quái.
Huyệt khiếu trên đỉnh đầu thiếu niên, có một hàng dài linh khí tranh nhau trút thẳng xuống, hầu như muốn ngưng tụ thành thực chất.
Mi tâm của y lấp lóe thanh quang, vùng đan điền có chút nóng lên, nếu có người nhìn kỹ, sẽ thấy toàn bộ thân thể của y đều bao phủ trong một tầng mưa lất phất đạm quang, phảng phất như sương khói bao bọc, rất có khí chất tiên nhân mờ ảo thoát tục.
Một lúc lâu sau, linh khí bỗng nhiên chuyển động nhanh hơn, thiếu niên hơi nhíu mày.
Đột nhiên một tiếng nổ vang!
Tứ chi thiếu niên khẽ run, hai mắt đột nhiên mở ra——
“Hô——” trong miệng y phun ra một đoàn thanh khí, sau đó lại đem nó hút vào trong bụng lần nữa.
Thiếu niên hai mắt thanh mang nội liễm, thần sắc túc mục, mười ngón tay y bấm ra mấy pháp quyết, sau đó quát một tiếng, đem linh khí quanh thân đều toàn bộ thu liễm vào trong cơ thể.
Lúc này, khắp người thiếu niên tràn đầy khí tức ôn nhuận bình thản, trong nháy mắt như từ tiên giới tiến nhập phàm thế, khiến cho người khác muốn thân cận.
Mà dị tượng thanh quang trong mắt y, quanh thân, vùng đan điền đều chậm rãi tiêu thất.
“ Cuối cùng cũng hơi có chút thành tựu.” Từ tử thanh nhẹ nhàng cười.
Trong những ngày y nhập định, hoàn toàn đắm chìm trong trận đối chiến Huyết Ma của y cùng Túc Hãn. Vô luận là Túc Hãn hay là Huyết Ma, mỗi một động tác của bọn họ đều được Từ Tử Thanh phân tách vô số lần, lại lần nữa thôi diễn vô số lần.
Cứ như vậy chẳng ngại phiền ngại mệt mà cứ nhiều lần tư khảo, Từ Tử Thanh không những đem quỹ tích xuất kiếm của Túc Hãn nhớ kỹ mà còn có thể thấy được rõ ràng thủ pháp bày binh bố trận của Huyết Ma.
Từ Tử Thanh tất nhiên không phải muốn học cái “ Thi ma thực cốt đại trận” tà ma đạo tàn nhẫn ác độc kia, mà là thủ pháp trong bày binh bố trận mà thôi, từ đó thôi diễn ra một bộ phận đạo tu luyện của tu sĩ cấp cao mà thôi.
Huyết Ma khi đó vì mượn thân thể Tiêu Đồ, nên tu vi khá yếu, nhưng cảnh giới thì vẫn còn. Y cứ như vậy ngày qua ngày càng đi sâu vào những thủ pháp huyền diệu, đến nỗi tâm thần say mê.
Trừ cái này, Từ Tử Thanh cũng giải quyết được một tai họa ngầm.
Bởi vì thi ma thực cốt đại trận khó quá mức giải quyết, để phá trận, Từ Tử Thanh từng phóng xuất Thị Huyết Yêu Đằng ra, hút hết huyết vụ trong đại trận, đại trận cũng vì vậy mà bị phá.
Nhưng yêu đằng này bởi vì nhờ có quan hệ với Ất Mộc Chi Tinh nên Từ Tử Thanh mới có thể thuận lợi hàng phục nó, trở thành gốc rễ để y hiệu lệnh vạn mộc, nhưng thiên tính của nó kiệt ngạo khát máu, mặc dù nội tâm thần phục, nhưng lệ khí quá nặng, chỉ cần một cái sơ sẩy, sẽ bị phản phệ lại.
Tu vi của Từ Tử Thanh còn chưa đủ để áp chế yêu đằng, cho nên trước đây chưa từng buông thả để nó hút máu thịt. Lúc đó sự tình gấp gáp, Từ Tử Thanh phải giải cấm chế cho yêu đằng, để cho nó ăn no nê.
Chỉ là trong trận huyết vụ kia đều là máu người hội tụ lại biến thành, trong đó toàn là những người phía Nam chết oan, trong máu mang theo oán khí, tức giận, oan khí cùng hận ý cực mạnh.
Những tâm tình tiêu cực này đối với Huyết Ma mà nói chính là chất dinh dưỡng tăng uy lực cho đại trận tốt nhất, với yêu đằng mà nói cũng là mỹ vị hàng đầu. Nhưng khi Từ Tử Thanh nhập định, mới vừa chạm vào yêu đằng, muốn cùng nó câu thông, đã bị những tâm tình này nhào tới cuốn lấy, hầu như muốn ăn mòn thần trí của y.
May mà cuộc đời của Từ Tử Thanh không có quá nhiều tham luyến, tính tình cũng ôn hòa lương thiện, cho nên đạo tâm coi như kiên định, vừa mới cảm ứng được những tâm tình tiêu cực đó, y quả thật đã bị nó trùng kích một chút. Nhưng rất nhanh thì ổn định lại, lập tức liền hấp thu linh khí thiên địa, vận chuyển trấn an yêu đằng, khiến yêu đằng từ trong bản năng tự thanh tỉnh lại, lại lần nữa trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó Từ Tử Thanh cùng yêu đằng liên thủ, mới có thể chậm rãi tiêu trừ những loại oán hận phẫn nộ của người phía Nam, cũng nhờ vậy mà tâm tình càng thêm sáng sủa trong sạch.
Từ Tử Thanh có chút may mắn, cũng may y đã cố tình củng cố vững chắc tu vi tầng tám Luyện Khí, rồi mới vận hành pháp môn đi động chạm yêu đằng. Bằng không, nếu như ngay lúc y còn chưa vượt qua ải nhập định, ý thức yêu đằng đột nhiên nhịn không được, bạo phát, chỉ sợ cho dù y không bị tẩu hỏa nhập ma thì cũng phải ăn không ít khổ sở đâu.
Thu công pháp lại, Từ Tử Thanh đứng lên.
Y vừa đứng lên thì toàn bộ linh khí bên trong tĩnh thất dường như bị lôi kéo đi mất, bỗng nhiên tán đi toàn bộ.
Ra khỏi tĩnh thất, Từ Tử Thanh phất tay tán đi cấm chế, nhìn ra bên ngoài tiểu viện.
Trong viện Thanh Phong đang vẩy nước quét sân, còn Diệu Nguyệt người cũng như tên, tâm tư có chút xảo diệu, khéo léo. Nàng dùng hàng rào tre ngăn ra mấy vườn hoa nhỏ, bên trong trồng vài buội cây cảnh và hoa thơm ngát, cũng có chút dáng dấp dạt dào linh khí.
Từ tử thanh vừa mới hiện thân, hai người kia đã cảm giác được, đều ngừng việc trong tay, đến gần bái kiến.
Diệu Nguyệt rất lả lướt thông minh: “ Từ tiên trưởng, hiện tại ngài có muốn dùng cơm?”
Từ Tử Thanh hơi ngẩn ra, quả thực bụng cũng rất đói, vốn nghĩ muốn đưa chút tiền bạc cho Thanh Phong đi mua chút nguyên liệu nấu ăn. Không ngờ tới Diệu Nguyệt lại hỏi câu này.
Thanh Phong thấy vậy, liền vội vàng giải thích: “ Tiên trưởng chính là khách quý nắm giữ lệnh bài nhất đẳng trong tay, nên minh cũng cam tâm tình nguyện chiêu đãi, ăn uống ngủ nghỉ các thứ, đều không cần phiền tới tiên trưởng phải tự mình hỏi đến.”
Hóa ra ở trong ngoại minh Tán Tu Minh, lĩnh lệnh bài tam đẳng thì có thể tạm trú nơi đây, lĩnh lệnh bài nhị đẳng thì có nhiều hơn mấy phó tỳ hầu hạ, mà lĩnh nhất đẳng lệnh bài không chỉ có hai cái trên mà còn có thêm cơm canh hằng ngày do Tán Tu Minh cung cấp.
Từ Tử Thanh hiện giờ vẫn còn xa lắm mới có thể đạt đến cảnh giới ích cốc, tất nhiên vẫn phải tốn kha khá chi phí cho việc ăn uống. Trước đó Túc Hãn đã ra mặt giúp y có được lệnh bài nhất đẳng, thật ra bớt được không ít việc. Nghĩ đến đây, Túc Hãn trong ấn tượng của y từ một thiếu niên bốc đồng, cũng có thêm cảm nhận khác. Cảm thấy hắn mặc dù lỗ mãng nhưng cũng không thiếu phần cẩn thận săn sóc.
Vì vậy y liền gật đầu một cái, cười nói: “ Ta cũng đang rất đói bụng, dọn cơm lên đi.”
Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt nghe vậy, nhìn nhau cười, Thanh Phong nhanh chóng dời một cái bàn đá qua đây, cơ trên hai cánh tay nổi lên, khí lực hiển nhiên bất phàm. Còn Diệu Nguyệt thì nhanh nhẹn đi về phòng kế bên, chỗ làm một cái trù phòng nhỏ. Bởi vì chẳng biết khi nào chủ nhân bế quan đi ra, nên Diệu Nguyệt đã sớm làm xong cơm canh, luôn luôn bảo quản độ ấm, không dám chậm trễ xíu nào.
Không lâu sau, cơm được mang lên.
Dụng cụ đựng thức ăn của tu sĩ đều được dùng ngọc chế thành, thức ăn cũng phải chứa đựng linh khí. Từ Tử Thanh nhìn sơ qua, thấy trên mặt bàn bày ba cái mâm đĩa bạch ngọc, hai chay một mặn.
Món chay chính là một đĩa linh qua*,một đĩa linh thái*; món mặn là thịt chân thú, có lẽ là dùng thịt của yêu thú cấp một. Món chính còn lại là một chén linh lương*, bên trong linh mễ* trắng mịn trong suốt, linh khí ẩn chứa trong từng hạt gạo. Chỉ hơi ngửi một chút, đã cảm thấy mùi thơm ngát xông vào mũi.
*:(linh qua,linh thái, linh lương, linh mễ: rau dưa, cải củ, lương thực, gạo có chứa linh khí)
Từ tử thanh không khỏi cảm thán, Tán Tu Minh cũng coi như có chút tâm tư.
Diệu Nguyệt lén quan sát thần sắc của tân chủ nhân, e sợ mình hầu hạ không chu toàn, liền bị trục xuất xuống núi. Lúc đầu nàng được chọn làm tỳ nữ trên Linh Khiếu sơn, các tỷ muội ai ai cũng không ngừng hâm mộ, hiện giờ nếu như vì bị trách cứ đuổi đi, còn không biết sẽ bị những người kia chê cười thành cái dạng gì đâu!
Từ Tử Thanh lại không biết được tâm tư của nàng, y bưng chén lên, thong thả ung dung bắt đầu dùng bữa.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, y đều là con cháu trong đại hộ nhân gia, hành vi cử chỉ đi đứng đều theo kết cấu quy củ, nhất cử nhất động đều ưu nhã tự nhiên, không mất nửa điểm phong độ.
Diệu Nguyệt cùng Thanh Phong ở cạnh thấy vậy, trong lòng cũng thầm khen, không khỏi càng thêm tôn kính hơn.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, Từ Tử Thanh dùng cơm không tiếng động, không lâu sau, dùng xong rồi, mới buông chén đũa xuống, để cho Diệu Nguyệt đi lên thu dọn chén đũa xuống.
Từ Tử Thanh liền hỏi: “ Mấy ngày qua có chuyện gì không?”
Thanh Phong vội vàng nói: “ Hồi bẩm tiên trưởng, xác thực có người tới tìm tiên trưởng.”
Từ Tử Thanh khẽ giật mình: “ Là ai vậy?”
Thanh Phong cung kính nói: “ Vâng, là thiếu minh chủ.”
Cũng bởi vì nguyên nhân đó, nên Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt lúc phụng dưỡng Từ Tử Thanh lại càng thêm cẩn cẩn dực dực. Hai người bọn hắn ở Tán Tu Minh đã lâu, tất nhiên nhận thức Túc Hãn, cũng biết hắn là một người khó dây dưa, không dễ trọc, tính tình cũng tương đối cao ngạo, nóng tính. Hắn là người như vậy, không chỉ tự mình tới bái phỏng Từ Tử Thanh trước, lúc nghe nói y đang bế quan lập tức liền rời đi, trước lúc đi còn dặn dò hai người bọn họ phải chuyên tâm săn sóc y… Kể từ lúc đó, bọn hắn làm sao có thể không cẩn thận chu đáo hơn gấp bội chứ!
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút: “ Túc đạo hữu tới từ lúc nào?”
Thanh Phong nói: “ Mới ngày hôm qua.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, trong lòng có chút hiểu rõ.
Y bế quan mấy ngày, Túc Hãn tu vi thấp hơn y, nên ngày xuất quan cũng sớm hơn một chút. Nhưng Túc Hãn đúng là có tín, nói được làm được, tuyệt không nuốt lời.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền lấy một ngọc kiếm màu lửa đỏ, tế xuất ra. Ngọc kiếm hóa thành một đạo ánh sáng đỏ, cấp tốc phá không bay đi, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Làm xong việc đó, y liền ngồi trên băng đá, an tâm đợi Túc Hãn đến đây.
Quả nhiên, chưa quá nửa khắc, chân trời liền sinh ra một cụm mây tía như lửa đỏ, như một vì sao rơi thẳng tắp xuống. Trong chớp mắt đã đến được phụ cận, đáp xuống đất, liền hóa thành một thiếu niên gương mặt thanh tú xinh đẹp, khoan bào tung bay, thần thái sáng láng.
Thiếu niên thu hồi phi kiếm, thần sắc rất là phấn chấn: “ Từ đạo hữu, ngươi xuất quan so với ta trễ hơn một ngày, đạt được gì rồi?”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Đột phá được một cửa ải, ta thấy đạo hữu, chắc cũng có thu hoạch lớn.”
Túc Hãn rất là sảng khoái, trực tiếp ngồi đối diện Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh phất phất tay áo, Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt đều biết được đây có nghĩa là gì, liền nhanh chóng dâng lên trà thơm ngát.
Túc Hãn bưng lên uống một ngụm, cười nói: “ Ta cùng ngươi giống nhau, tu vi đều đột phá được một tầng, hiện giờ đã là tầng sáu Luyện Khí. Mấy huyệt khiếu tiếp đó cũng giải khai được mấy cái, muốn tiến thêm một bước nữa cũng không xa.”
Hắn cực kỳ vui mừng, sắc mặt hồng nhuận, dung mạo càng thêm diễm lệ.
Từ Tử Thanh nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, liền cười nói: “ Vậy liền chúc mừng đạo hữu.”
Túc Hãn lại nói: “ Trừ cái đó ra, ta cũng có chút cảm giác huyễn hoặc, lại không biết diễn tả như thế nào.”
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút : “ Có lẽ là vì chiến đấu cùng Huyết Ma nên sinh ra cảm ngộ?”
Túc Hãn vỗ tay: “ Chính xác, chẳng lẽ Từ đạo hữu cũng vậy sao?”
Từ Tử Thanh hơi gật đầu: “Cảnh giới của Huyết Ma cao hơn ta và ngươi rất nhiều, hiện giờ không hiểu cũng là chuyện đương nhiên. Không bằng trước cứ đem nó ghi nhớ kỹ, đến ngày sau cảnh giới đề thăng, cũng có thêm chút lĩnh ngộ.”
Túc Hãn cũng chấp thuận.
Hai người ngươi một lời ta một lời, kiểm chứng lại trận chiến với Huyết Ma, cùng bổ sung thêm kinh nghiệm cho nhau.
Ước chừng qua hai canh giờ, trà không biết đã đổi qua bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nói xong hết. Qua lần kiểm chứng này, hai người đều cảm thấy được linh lực càng thêm ngưng tụ, cũng tìm ra được rất nhiều điểm còn thiếu sót, càng thêm củng cố thêm cảm giác lúc trước tự mình tùy tiện lĩnh ngộ.
Vì vậy hai người nhìn nhau cười, cùng nhau dừng lại.
Túc Hãn nhắm mắt lĩnh ngộ một hồi, sau đó mở mắt ra, thần sắc bỗng nhiên có chút kỳ dị: “ Từ đạo hữu, lần này ta tới tìm ngươi, không chỉ ngoài việc muốn cùng ngươi kiểm chứng những gì đạt được sau khi bế quan, mà thực ra vẫn còn một việc khác.”
Từ Tử Thanh có chút kinh ngạc: “ Chuyện gì vậy?” lại cười nói, “ Túc đạo hữu cứ việc nói thẳng.”
Túc Hãn ho nhẹ một tiếng: “ Là về thân thể của Huyết Ma.”
Từ Tử Thanh ngây ngẩn cả người.
Liền nghe Túc Hãn nói tiếp: “ Lúc ở nước Thừa Hoàng ta và ngươi cùng nhau bày mưu tính kế, dùng kế “ Dương đông kích tây” để đoạt được thân thể Huyết Ma.” Nói đến đây, hắn liền có chút thẹn thùng, “ sau khi xong chuyện ta lại một lòng muốn mời đạo hữu đến Tán Tu Minh, mà đem việc đó quên sạch sẽ.”
“Hôm qua xuất quan, sư phụ triệu kiến ta, hỏi ta việc diệt ma. Ta thẳng thắn kể rõ mọi chuyện, mới vừa rồi mới nghĩ đến chuyện này.”
Đúng là vậy, đâu chỉ mình Túc Hãn chưa từng nhớ tới, ngay cả Từ Tử Thanh cũng quên bén luôn chuyện này.
Nhớ tới khi đó y tìm được thân thể của Huyết Ma, sau đó thu vào nhẫn trữ vật, cắt đứt liên hệ với Huyết Ma, khiến cho Huyết Ma không thể triệu hoán thân thể, đến lúc đó mới có thể tiêu diệt lão được.
Sau đó là đại chiến cùng Huyết Ma, bởi vì chiến đấu kịch liệt, đánh nát nguyên thần của Huyết Ma, lúc đó y thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm tình cũng có chút thư giãn. Sau đó Túc Hãn liền mời y gia nhập Tán Tu Minh, cứ như vậy mà đem việc kia quăng ra sau đầu.
Nhớ đến đây, nét mặt Từ Tử Thanh không khỏi lộ ra chút cổ quái.
Sau khi tìm được thân thể của Huyết Ma, y cũng thấy được bằng hữu Vân Liệt cực kỳ ghét bỏ thân thể của lão, tình nguyện đi ra khỏi nhẫn, chứ không chịu tiến nhập vào trong nhẫn trữ vật. Có thể là sau trận chiến với Huyết Ma, Vân Liệt xóa trí nhớ của Túc Hãn xong liền tiến nhập vào trong nhẫn trữ vật…Hiện giờ nghĩ tới, chớ không phải khi đó Vân huynh đã quên nơi đó còn có thân thể của Huyết Ma sao?
Nếu thật là như vậy….
Trong lòng Từ Tử Thanh sinh ra vài phần tiếu ý, lại kiềm chế xuống, âm thầm quyết ý tuyệt sẽ không cùng Vân Liệt nhắc tới chuyện này.
Sắc mặt y đoan đoan chính chính, nói: “ Thân thể của Huyết Ma ở trong tay ta, nếu Túc đạo hữu muốn nhìn, ta sẽ đem nó lấy ra.”
Túc Hãn còn đang lo lắng Từ Tử Thanh đã đánh rơi thân thể của Huyết Ma, hiện giờ nghe được vẫn còn, tâm trạng liền vui sướиɠ: “ Trái lại ta không hề muốn nhìn chút nào, chỉ là sư phụ sợ ta nói dối, muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng tin ta.”
Từ Tử Thanh hiểu rõ: “ Này tất nhiên là minh chủ lo lắng cho ngươi. Thân thể này ta liền giao cho ngươi, coi như là lễ nhập minh của ta.”
Túc Hãn nghe xong, liền đại hỉ: “ Như vậy rất tốt, sư phụ ta sẽ rất vui mừng!”
Từ Tử Thanh cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng phất tay áo, đem thân thể đặt ở một khoảng đất trống cách đó không xa.
Thân thể Huyết Ma vừa ra, xung quanh nhất thời cuồn cuộn nổi lên mùi máu tanh mãnh liệt.
Tràn ngập khắp toàn bộ sơn nham khiến người ta khó có thể hít thở thông, ngay cả hô hấp cũng thấy chật vật.
Vẫn là bộ xương khô héo tàn tạ đó, cả người huyết quản rõ ràng, máu thịt hơi mỏng bao trên khung xương, giống hệt như một thi thể bị lột da.
Trên gương mặt thất khiếu rõ ràng, ngũ quan chưa kịp thành hình, cũng không có da, khiến người vừa thấy tim đập nhanh!
Túc Hãn lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Huyết Ma, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt liền trợn tròn, lập tức bịt kín mũi miệng, ngăn cơn buồn nôn. Hình thù kỳ quái thế này, không khỏi khiến người có ghê tởm, buồn nôn.
Hắn cũng không muốn nhìn thêm chút nào nữa, liền giơ tay đánh ra một cái túi trữ vật, trực tiếp thu thân thể Huyết Ma vào trong. Ngay tức khắc phạm vi không khí xung quanh đó liền trong sạch hơn nhiều, Túc Hãn vươn hai ngón tay chán ghét cột dây cái túi lại, sau nó đem nó quăng lên bàn xa xa.
Từ Tử Thanh thấy vậy không nhịn được nhẹ nhàng cười.
Túc Hãn lấy lại tinh thần, thấy Từ Tử Thanh không nhịn được cười, cũng hơi xấu hổ: “ Từ đạo hữu, chê cười.”
Từ Tử Thanh lắc đầu cười nói: “ Túc đạo hữu tâm tính còn trẻ. Thân thể Huyết Ma đích xác rất… tại hạ mới lần đầu thấy, cũng khó có thể chịu được.”
Túc Hãn nghe vậy, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn. Hắn xưa nay không thích cùng người tương giao, gặp được Từ Tử Thanh lời nói như gió xuân, đối với y không khỏi sinh thêm vài phần hảo cảm. Vì vậy liền nói thẳng: “ Từ đạo hữu, ta và ngươi đã quen biết được mấy ngày, cảm thấy rất hợp ý, không biết ta có thể gọi ngươi một tiếng “ Tử Thanh huynh?”
Từ Tử Thanh đúng lúc cũng rất thưởng thức tính cách yêu ghét phân minh của Túc Hãn, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, liền nói: “ Đây đúng là vinh hạnh của tại hạ, Túc đạo hữu xin cứ tự nhiên.”
Túc Hãn khoát tay chặn lại: “ Tử Thanh huynh cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức khiêm tốn thủ lễ, đối với người ngoài như vậy là tất yếu, nhưng đối với ta huynh không cần như vậy. Ta gọi huynh “ Tử Thanh huynh”, ta và huynh cách nhau hai tuổi, cứ gọi ta là “ Hiền đệ” hoặc “ A Hãn” là được.
Từ tử thanh mỉm cười: “ A Hãn hiền đệ.”
Hai người đối diện nhau cười, đều cảm thấy tâm tình không tệ.
Túc Hãn chỉ ngồi cùng Từ Tử Thanh trong chốc lát, liền đứng dậy, nói: “ Tử Thanh huynh, sư phụ còn đang chờ đệ đem thân thể của Huyết Ma giao cho ông, đệ đi trước nha.”
Từ Tử Thanh cũng đứng dậy tiễn khách: “ A Hãn hiền đệ cứ tự nhiên, vi huynh không tiễn xa được rồi.”
Hai người cáo biệt, Túc Hãn phóng xuất phi kiếm sau lưng ra, thả người nhảy lên, hai chân đạp lên phi kiếm. Sau đó chắp tay cùng Từ Tử Thanh, thân hình khẽ nhúc nhích, phi kiếm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Từ Tử Thanh khóe miệng mỉm cười, xoay người lại.
Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt cung kính tiến lên hầu hạ.
Từ Tử Thanh liền phân phó nói: “ Ta phải xuống núi một chuyến, không biết khi nào về. Hai người các ngươi hãy trông nom thật tốt phòng ốc.”
Hai người lập tức đáp: “ Tuân mệnh”
Từ Tử Thanh tâm niệm vừa động, dưới chân liền sinh ra hai phiến lá xanh, nhắm thẳng dưới chân núi mà phiêu nhiên rời đi.
…………………
Nếu đã vào Tán Tu Minh, tất nhiên phải dựa theo quy củ của Tán Tu Minh mà hành sự.
Từ Tử Thanh từng nghe Túc Hãn nhắc tới, người trong ngoại minh đều dùng tài nguyên mình kiếm được đổi lấy điểm cống hiến, từ điểm cống hiến lại đổi lấy tài nguyên mình cần, cũng rất tiện lợi.
Y hồi tưởng lại một chút những chuyện mình gặp trong bí cảnh đến giờ, mới phát giác ra tu vi của mình quả thật nông cạn, vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót. Mà y lại còn tu tập vô cùng tinh diệu, độ khó yêu cầu cũng rất cao.
Từ Tử Thanh tính toán một chút, ở trong bí cảnh y đã thu yêu đằng làm gốc cây bản mệnh, cũng thu hơn mười loại từ mộc, như vậy vẫn còn hơi ít. Yêu đằng tuy rằng rất lợi hại, nhưng ngoài bản năng khó khống chế, còn không thể thường xuyên sử dụng, bởi vậy lúc đối chiến không thể thể hiện được hết bản lĩnh. Hiện giờ ngẫm lại, thứ mộc rất là quan trọng, y không muốn mới chỉ ở kỳ Luyện Khí đã chọn thứ mộc, vì vậy cần phải tìm thêm nhiều loại cây khác để làm từ mộc, tu luyện nhiều hơn.
Y lại tính toán một chút tài sản của bản thân.
Bởi vì ở trong bí cảnh ngây người hơn năm năm, linh thảo thượng hạng dưới đáy hồ trong động thiên sinh trưởng nhanh và tốt hơn bên ngoài rất nhiều, trong nhẫn trữ vật của y hiện giờ có không dưới mấy nghìn buội cây, đẳng cấp thượng hạng có gần nghìn cây, loại kém hơn một chút cũng khoảng hai ba nghìn gì đó.
Lại thêm Thị Huyết Yêu Đằng lúc sinh trưởng phải hấp thu máu thịt, Từ Tử Thanh mỗi ngày dẫn nó đi săn các loại yêu thú, mãnh thú, thu hoạch nội đan yêu thú cũng phải bảy đến tám trăm cái, các loại da lông thú cũng hơn ngàn rưỡi ngàn sáu.
Như vậy tính ra, tài sản của mình cũng coi như xa xỉ. Nhưng mà không thể xuất ra toàn bộ, Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, quyết định trước cứ dạo một vòng quanh Giao Dịch Đường cái đã.