Túc Hãn đặc biệt đem việc linh khiếu nói cho Từ Tử Thanh biết, là vì cố tình muốn cấp cho y một phòng ốc tốt nhất. Từ Tử Thanh hiển nhiên không thể không cảm kích, liền cười nói: “ Nhờ Túc đạo hữu an bài giúp tại hạ vậy.”
Nghe được lời ấy, Túc Hãn tuy có chút vui, nhưng cũng khoát tay ngăn lại: “ Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới một nơi cũng không tồi, đạo hữu đi theo ta?”
Từ Tử Thanh nói: “ Nào dám không theo.”
Túc Hãn cất bước đi trước, xem ra rất quen thuộc chỗ này. Thềm đá có chút cong cong uốn lượn, vài chỗ còn dốc ngược lên. Bất quá với tu sĩ mà nói, tất cả đều không có gì trắc trở.
Đến trên sườn núi, phía bên phải là một con đường đá dài hẹp, bao quanh uốn lượn lên trên, nối liền với một phiến đá to nhô ra.
Túc Hãn bước trên con đường đá, dẫn đầu đi trước.
Từ Tử Thanh đuổi kịp, cùng hắn đi được nửa vòng, càng đi sâu vào trong, càng thấy râm mát, ánh sáng cũng nhạt dần.
Y liếc nhìn bốn phía xung quanh, hóa ra phía trên có hai tán cây cực kỳ to vắt ngang qua, cành lá um tùm khếch trương ra che rợp một khoảng không gian lớn, có thể đem tất cả ánh nắng chói chang cùng quang mang nóng rực của mặt trời trên đỉnh đầu đều che lấp hết. Mà vòm cây kia lớn đến nỗi hoàn toàn che phủ hết mấy khối thạch nham kia, từ bên trên nhìn xuống, chỉ có thể thấy một màu xanh biếc um tùm; từ phía dưới nhìn lên, ngay cả phòng ốc cũng không thể nhìn thấy được, mà chỉ có thể thấy những khối núi đá lớn, trụi lủi như một cái nồi úp ngược.
Ở dưới hai gốc cây đại thụ có một gian nhà gỗ màu son, ngói lợp màu xanh bích, màu sắc của mái ngói cùng lá cây gần giống nhau, lại tăng thêm vài phần tác dụng che đậy.
Nhà ở rất mới, Từ Tử Thanh mới vừa bước lên mỏm núi, đã cảm thấy được mộc khí tươi mát xông vào mũi, thấm vào ruột gan. Mà nơi này linh khí cực kỳ nồng đậm, chỉ cần hít một cái, một đạo lương khí cũng theo đó mà tràn vào cổ họng, lục phủ ngũ tạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Từ Tử Thanh mới vừa nhìn một chút, tuy tính tình y rất bình thản, nhưng nhìn thấy chỗ này cũng không khỏi sinh ra tâm tình vui sướиɠ. Linh khí dư thừa như vầy, e rằng còn nhiều hơn cả đáy hồ động thiên trong bí cảnh, chứ không hề thua kém!
Túc Hãn tuy tính tình có hơi kiêu ngạo một chút, nhưng tâm tư cũng rất hào phóng, từ lúc dẫn Từ Tử Thanh tới chỗ này, hắn liền dụng tâm quan sát sắc mặt của Từ Tử Thanh. Lúc này thấy trong mắt Từ Tử Thanh tràn đầy hài lòng, khóe miệng cũng nhếch lên: “ Xem ra Từ đạo hữu rất thích nơi này?”
Từ Tử Thanh nghiêm mặt nói: “ Nơi đây vô cùng tốt, đa tạ đạo hữu.”
Thần thái của Túc Hãn sáng rực hẳn lên: “Đạo hữu thích thì tốt rồi, bên ngoài căn nhà này có bày cấm chế, đạo hữu chỉ cần đưa lệnh bài ra, là có thể đi vào trong đó. Nhưng mà một lệnh bài chỉ có thể đổi được một gian phòng, nếu đạo hữu đã chọn rồi, thì không thể đổi lại nữa.”
Từ Tử Thanh biết y đã tìm được gian cực tốt rồi, tất nhiên không thể tham lam hơn, liền cười nói: “ Ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.”
Túc Hãn cũng cười rộ lên: “Như vậy ta cũng không nên quấy rối nữa.” Hắn nói xong thì xuất ra một thanh ngọc kiếm màu đỏ, nói: “ Từ đạo hữu nếu muốn tìm ta, có thể dùng ngọc kiếm truyền thư này. Bên trong nó có một tia ấn ký ý thức của ta, nên có thể dễ dàng truyền đến tay ta.”
Từ Tử Thanh tiếp nhận, trước là nói: “ Đa tạ”. Sau đó liền nói, “ Trước đó cùng Huyết Ma đánh một trận, thu hoạch rất nhiều, tại hạ đang muốn bế quan mấy ngày. Đợi đến khi xuất quan, tại hạ mới có thể tìm đạo hữu kiểm chứng một chút,… cũng để tránh quên mất.”
Y bởi vì được bằng hữu Vân Liệt nhắc nhở, nên mới minh bạch chuyện ở nước Thừa Hoàng chính là do thiên đạo mượn y làm đao, sau khi xong chuyện, mặc dù hiện giờ chưa thấy gì, nhưng lúc tu hành chắc sẽ đạt được gì đó. Túc Hãn nghe trộm được những trưởng lão trong minh đang suy tính, vì nghe trộm mà có được thiên cơ, cuối cùng còn tham gia vào việc này, tất nhiên cũng có thể thu được chỗ tốt.
Chẳng qua mới vừa lấy được nhiều ưu đãi như vậy, cũng phải kịp thời tiêu thụ, bằng không chờ đến lúc thời cơ đã qua, tất cả đều coi như uổng phí..
Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn tương giao không lâu, cũng không tiện nói thẳng ra, nên phải uyển chuyển truyền đạt như vậy. Nếu như Túc Hãn muốn cùng y kiểm chứng, tất nhiên cũng sẽ bế quan tĩnh tư, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội quý giá này.
Quả nhiên Túc Hãn liền vỗ trán, cười nói: “ Đúng vậy đúng vậy, khó có được một lần gặp phải địch thủ như vậy, nếu không đi tĩnh tư chẳng phải là giậm chân tại chỗ hay sao? Ta cũng phải đi bế quan, sau khi xuất quan, mới cùng đạo hữu gặp lại!”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Túc đạo hữu, mấy ngày sau hẹn gặp lại.”
Túc Hãn cũng chắp tay: “ Hẹn đến lúc đó gặp lại!”. Dứt lời liền khẩn cấp xoay người ngự kiếm, bay thẳng xuống dưới.
Từ Tử Thanh nhìn theo hướng hắn rời đi, sau đó xoay người, tiến về phía căn nhà. Mới đi được một chút, liền có một cỗ lực lượng vô hình ập tới, cản lại khiến y phải dừng chân.
Cấm chế này tuy rất nhu hòa, nhưng thât sự cũng không phải dễ giải trừ.
Từ Tử Thanh vẫn chưa lấy lệnh bài ra, mà đem ý thức chìm vào trong nhẫn trữ vật, hỏi bằng hữu: “ Vân huynh, huynh nhìn cấm chế này một chút, có thể giải trừ không?”
Vân Liệt không hiện thân ra mà chỉ giương mí mắt, nói: “ Tu vi của người thiết đặt cấm chế ở trên ta.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra.
Y cùng Vân Liệt quen biết lâu như vậy, gặp qua biết bao tao ngộ, Vân Liệt đều đứng ra ứng đối không chút khó xử. Qua thời gian dài, Từ Tử Thanh liền có cảm giác “ Vân huynh không gì không làm được cả.” Hiện giờ nghe Vân Liệt nói vậy, y liền vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong chốc lát Từ Tử Thanh liền bật cười.
Vân Liệt tạo cảm giác quá mức bí hiểm, mặc dù Từ Tử Thanh cho rằng hắn là bằng hữu tri kỷ, nhưng cũng phi thường kính trọng, không dám làm nhiều điều lỗ mãng. Hiện giờ thấy Vân huynh cũng có lúc cũng phải chịu bó tay, trái lại trong lòng lại sinh ra vài phần thân cận hơn.
Y đang nghĩ như vậy, chợt nghe Vân Liệt nói: “ Cấm chế này không có ác ý, chỉ dùng để bảo vệ mà thôi.”
Chẳng lẽ đây là muốn nói, đừng quá lo lắng hay sao? Từ Tử Thanh cong khóe môi, cười cười nói: “ Đa tạ Vân huynh, ta đây liền tiến vào.” Nói xong, y liền đi lên trước, cầm lệnh bài trong tay mở cấm chế ra.
Nhất thời một mảng quang sắc hiện ra, trên lệnh bài nổi lên một tầng sáng mỏng như phiến lá, giống như một tấm phù lục, rất nhanh liền biến mất vào trong lệnh bài. Sau đó lệnh bài kia cũng giống như sinh ra một đạo quang hoa cực kỳ nội liễm, thoáng chốc liền trở nên tươi sáng.
Từ Tử Thanh không khỏi hiếu kỳ, nội tình của tán tu minh quả nhiên phi thường, không hổ là một thế lực tán tu tuyệt đại đã tồn tại lâu dài trong tiểu thế giới Hạo Thiên.
Đi về phía trước hai bước , cấm chế ở phía sau lần thứ hai đóng lại, Từ Tử Thanh lúc này mới ngẩng đầu quan sát, thấy sương trắng nhàn nhạt lượn lờ xung quanh khắp núi đá, xem ra là chỉ trong phạm vi căn nhà này thôi. Sương trắng là do cấm chế hiển hóa ra, nếu y ở chỗ này tu hành, cũng không cần sợ sẽ có người đến quấy nhiễu.
Càng nghĩ trong lòng càng thỏa mãn, Từ Tử Thanh cất bước vào nhà, thấy bên trong bài trí lịch sự tao nhã, so với khách điếm hay căn phòng trong linh thuyền lúc trước đều hơn vài phần. Trong nhà có phòng khách và phòng ngủ, còn có một gian tĩnh thất, là nơi dùng để tu hành. Bên trong tĩnh thất rất là trống trải, chỉ có một cái bồ đoàn màu trắng trên mặt đất, vừa nhìn trông có vẻ thanh tịnh vừa ý.
Từ Tử Thanh nhìn chung quanh, cũng không cần thêm cái gì khác, liền âm thầm gật đầu, quyết tâm lúc này muốn bế quan.
Đang quyết ý, bỗng nhiên lệnh bài phát sinh chấn động, Từ Tử Thanh hơi kinh ngạc, đi ra cửa nhìn.
Quả nhiên có người động vào cấm chế, chính là một tiểu đồng, cùng một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Tiểu đồng mặc trang phục thị đồng, còn thiếu nữ mặc trang phục thị nữ, cả hai đều thập phần cung kính.
Nhìn thấy Từ Tử Thanh đi ra, tiểu đồng liền tiến lên một bước: “ Từ tiên trưởng, Thanh Phong cùng Diệu Nguyệt đến hầu hạ.”
Từ Tử Thanh kịp phản ứng, hai người này xem ra là tôi tớ được phân cho những tu sĩ cầm lệnh bài nhất đẳng vào ở Cao Khách Cư. Chuyên hầu hạ những chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cho chủ tử. Y suy nghĩ một chút, cũng không khước từ.
Không nói đến kiếp trước Từ Tử Thanh rất nhiều người thϊếp thân phục vụ, kiếp này ở Từ gia cũng thấy được rất nhiều phó tỳ, vốn là tập mãi đã thành quen. Nếu hai người này đã được phân đến chỗ của y thì coi như thành tôi tớ của y, nếu không cần, người bên ngoài sẽ nghĩ hai người đắc tội y, chỉ sợ sẽ nghiêm phạt bọn họ. Từ Tử Thanh mặc dù không cần người đến hầu hạ, nhưng cũng hiểu những phó tỳ này sinh tồn cũng không dễ dàng gì, tất nhiên cũng không làm khó. Thẳng thắn nhận lấy, cũng bớt lo hơn.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Thanh Phong ngươi hãy xử lý viện lạc, còn Diệu Nguyệt an bài đồ ăn thức uống, quét tước nhà cửa. Nhiều ngày sắp tới ta muốn bế quan, sẽ bày cấm chế ngoài tĩnh thất, hai ngươi chớ có đến gần, để tránh thụ thương.”
Trong Tán Tu Minh chắc là lo lắng những người ngoại minh có địa vị cao cho là bọn họ xếp nhân thủ vào bên người, vì vậy nên phái những phó tỳ đều là võ giả, thân thể cường kiện nhưng tuyệt không phải là tu sĩ, tất nhiên sẽ không thể đả thương bọn họ, càng không thể thám thính được công pháp, bí mật gì đó.
Thanh Phong và Diệu Nguyệt chưa từng ngờ tới vị tân chủ nhân này lại ôn hòa như vậy, tâm trạng cũng buông lỏng hơn nhưng thái độ vẫn cung kính như trước: “ Vâng, Từ tiên trưởng.”
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chốc, lại nói: “ Vậy ta đi bế quan, hai người các ngươi có thể vào ở nhĩ phòng, tự mình dàn xếp đi.” Giao phó xong, y liền quay trở lại trong tĩnh thất. Liều mạng mấy ngày không ăn không uống, cũng phải hồi tưởng nhiều lần trận chiến với Huyết Ma trước đó.
……………….
Bởi vì Từ Tử Thanh tâm tính bình thản, vì vậy mỗi lần nhập định đều không gặp chút trở ngại nào, lúc này đây cũng không ngoại lệ. Y khoanh chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, yên lặng vận khởi thiên thứ tám, hội tụ linh lực trong người, trước tiên lượn quanh mạch Nhâm Đốc mười tám vòng chu thiên nhỏ, sau đó mới từ hai mạch đi một vòng tuần hoàn qua mười hai kinh mạch đã đả thông, đi ba mươi sáu vòng chu thiên lớn. Cứ lặp lại như vậy một trăm lẻ tám lần mới xem như hơi hơi ấm người.
Sau đó y vận hành công pháp, huyệt khiếu trên đỉnh đầu mở ra, dẫn linh khí trong thiên địa không ngừng rót vào, thông qua đơn linh căn rửa sạch tạp chất, chạy thẳng vào đan điền!
Sau khi hút kinh khí vào, thoáng chốc Từ Tử Thanh liền nhận ra chỗ khác xa so với dĩ vãng.
Ngày thường mặc dù linh khí tiến vào nhanh, nhưng chưa từng như hiện giờ, giống hệt như nước lũ trút xuống, cực kỳ lợi hại! Linh khí cuồn cuộn mà đến, vô cùng thâm hậu, mơ hồ có cảm giác hỗn độn. Những linh khí này sau khi tiến nhập vào đan điền liền lập tức hóa thành sức sống vô hạn, hiển hiện ra sinh khí đặc hữu của khí Mộc.
Từ Tử Thanh cảm thấy huyệt khiếu toàn thân vô cùng thoải mái, giống như có dòng nước ấm chảy qua cọ rửa toàn thân, thậm chí mỗi một chỗ kinh lạc, cơ thể, xương cốt, tất cả đều khoan khoái không gì sánh được.
Quả thật là ở phụ cận linh khiếu, linh khí hấp dẫn đến đều được ngũ hành trong linh khiếu cân bằng, tiết kiệm được thời gian loại bỏ những linh khí linh căn thừa thải không phải hệ Mộc, tiến cảnh cũng nhanh hơn rất nhiều.
Vì cảm giác thoải mái thư sướиɠ, Từ Tử Thanh không chỉ vận công nhanh hơn, mà linh khí trút vào cũng càng thêm hung mãnh. Nhưng Từ Tử Thanh lại hoàn toàn không cảm giác có gì khó chịu, trái lại càng lúc càng vui sướиɠ hơn.
Linh khí hóa thành linh lực, nhanh chóng xông tới những huyệt khiếu kinh mạch trước đó khó khăn lắm cũng không đả thông được, lần này vậy mà lại thông suốt, liên tục đả thông bốn năm huyệt khiếu mà không hề gặp trở ngại! Linh lực chưa từng đình chỉ, mà càng tiến về phía trước, cấp tốc muốn đả thông một huyệt khiếu nữa!
Từ Tử Thanh cũng cảm thấy vô cùng ký quái.
Nếu ngày thường y gặp loại chuyện này, tuy vô cùng vui mừng, nhưng cũng sẽ dừng lại kiểm tra bên trong cơ thể một phen để phòng tiến triển quá nhanh, gây tổn thương đến kinh mạch. Nhưng lần này y lại không hề cảm thấy không thích hợp chút nào, trái lại còn ẩn ẩn có chút thoải mái.
Linh lực tiếp tục tiến thẳng không lùi, mới chỉ qua vài tức đã đả thông được bảy tám huyệt khiếu. Ngay lúc này, trong đầu Từ Tử Thanh bỗng hiện ra vài hình ảnh.
Y nhìn rõ hơn, liền nhận ra đây là trận pháp của Huyết Ma y đã lâm vào, toàn bộ cảnh tượng lúc đối chiến cùng Huyết Ma, nhất nhất đều hiện ra như một bức họa, bày ra trước mắt vô cùng rõ ràng, hiển hiện không sót một ly nào, tất cả ký ức vẫn còn mới mẻ.
Trong đầu Từ Tử Thanh dần dần sinh ra một loại lĩnh ngộ, y tựa hồ có thể nhìn thấy được thủ pháp của Huyết Ma, nhìn thấy thứ mà chỉ có tu sĩ trình độ rất cao mới có thể thấy được.
Mấy thứ này vô cùng sâu xa khó hiểu, vốn là với cảnh giới hiện giờ của y bất luận thế nào cũng không thể đυ.ng vào, nhưng khắc ghi thật sâu vào trong trí óc của y.
Mặc dù một là tu ma, một là tu tiên, nhưng quỹ tích của “ Đạo”, nắm giữ thiên ý, cho dù là quy tắc hay ranh giới gì đó đều có chỗ giống nhau, Từ Tử Thanh lúc này đem chúng ghi nhớ, khắc vào thức hải. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa thể lý giải, nhưng khi y đạt đến được cảnh giới đó, những thứ này có thể giúp y rất nhiều, khiến y nhanh chóng tìm được đạo của mình, hoặc là củng cố, kiên định đạo của mình hơn.
Khiến y có thể đột phá được đến cảnh giới càng cao hơn nữa!
“ Phốc phốc phốc phốc phốc—————-”
Nhiều âm thanh bạo hưởng liên tiếp vang lên, kinh lạc bên trong cơ thể lần thứ hai nhanh chóng đả thông thêm mấy huyệt khiếu, kinh mạch thứ mười ba đã thông!
Linh lực còn tiến nhập theo một đường khác, lần thứ hai bạo dạn tiến thẳng về phía trước, lần lượt đâm xuyên qua huyệt khiếu dễ như trở bàn tay. Những huyệt khiếu ngày xưa bền chắc không thể phá được, vào lúc này lại giống hệt như giấy, từ đầu đến cuối tuyệt không có nửa điểm chống cự, toàn bộ đều bị đâm xuyên.
Còn ba huyệt khiếu… hai huyệt khiếu…một huyệt khiếu!
Kinh mạch thứ mười bốn cũng đã đả thông!
Từ tử thanh thở ra một hơi thật dài, hình thành một khối màu xanh trong không khí.
Trong thân thể giống như có một cửa khẩu đã xé mở ra, toàn bộ thân thể cũng càng nhẹ nhàng hơn trước.
Tu vi của y đã đạt đến tầng tám luyện khí!
Chậm rãi tỉnh lại từ trong nhập định, Từ Tử Thanh mở mắt ra, nhìn hai tay của mình.
Bởi vì vừa có lượng linh lực khổng lồ chuyển động khắp tứ chi bách hài, bàn tay y cũng có vẻ phá lệ trơn bóng thon dài hơn lúc trước.
Hiện giờ y cũng đã minh bạch rồi, bởi vì diệt được Huyết Ma, thiên đạo xác thực thưởng cho y chỗ tốt cực lớn! Một trận đánh với Huyết Ma, thiên đạo xác thực cũng quá ưu ái và rộng rãi với y và Túc Hãn.
Từ Tử Thanh nhắm mắt hồi tưởng.
Từ lúc bước vào con đường tu tiên, y đã từng gặp phải tâm ma một lần, đó là do Thất Thải Huyễn Điệp gây nên, câu dẫn ra sự tuyệt vọng đối với sinh tử cùng với sự tưởng niệm thân nhân kiếp trước của y.
May mà lần đó thuận lợi vượt qua được, hữu kinh vô hiểm.
Nhưng một khi đã bước lên con đường tu tiên, từng bước đều có tâm ma, y làm sao có thể an giấc không lo?
Bản thân từ tử thanh cũng biết tâm ma khác của mình là gì, đó là y được truyền thừa những ràng buộc tâm lý từ kiếp trước.
Y không gϊếŧ người.
Mặc dù Từ Tử Thanh từng ở trong bí cảnh xuất thủ nhiều lần, nhưng nửa cái mạng người còn chưa gϊếŧ qua huống chi một mạng. Dù cho gặp phải loại đê tiện vô sỉ như Điền Lượng và Từ Tử Thiên, cũng là do kiếm khí của Từ Tử Phong tặng cho Từ Tử Đường gϊếŧ chết, chứ không phải do Từ Tử Thanh động thủ.
Từ Tử Thanh không có khả năng vĩnh viễn không động thủ, cho dù y chưa từng gặp phải tình cảnh không thể không gϊếŧ người, nhưng chung quy cũng có một ngày, y cũng khó tránh khỏi hai tay nhuốm máu.
Nhưng với tính tình ôn hòa không bao giờ gϊếŧ người của Từ Tử Thanh, nếu gặp phải cảnh ngộ kia nếu như không thể khắc phục được những gông cùm ràng buộc này, chẳng phải đổi lại chính là tính mạng mình hay sao?
Từ Tử Thanh cũng không thể lần nào cũng nhờ bằng hữu Vân Liệt của mình ra mặt cứu giúp được, nếu cứ luôn mềm yếu bất kham như vậy, cho dù Vân Liệt không nói ra, thì y cũng tự thấy thẹn vì bản thân, không dám cùng hắn gặp mặt nữa.
Chỉ là cho dù y biết được nhược điểm của mình ở đâu, cũng biết được tâm ma tồn tại, nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm sao có thể bài trừ nó, mài dũa tâm tính của mình.
Lúc này thiên ý mượn đao, cấp cho Từ Tử Thanh ưu đãi tốt nhất, khiến y có thể trừ đi tâm ma này.
Huyết Ma làm nhiều việc ác, chỉ diệt trừ lão thôi còn chưa đủ để an ủi vô số người chết oan trong tay lão. Kẻ ác độc như vậy, cho dù có là người lương thiện như Từ Tử Thanh cũng sinh ra vài phần sát ý.
Nhưng lúc gϊếŧ chết Huyết Ma, y cũng đồng thời gϊếŧ chết Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ vô tội, nhưng y lại không thể nương tay, Từ Tử Thanh vạn bất đắc dĩ mới phải ra tay mà thôi, quả nhiên sau việc đó trong lòng khó chịu không thể an ổn. Mãi lúc biết được tuy rằng Tiêu Đồ bỏ mình, nhưng hồn phách của hắn lại không có việc gì…..
Nhiều loại mâu thuẫn thay phiên l*иg ghép, phải lựa chọn giữa đại nghĩa và tiểu tiết, Tiêu Đồ thản nhiên chịu chết. Tuy rằng Tiêu Đồ cam nguyện chịu chết, nhưng vẫn còn vô số mong muốn chưa thực hiện.
Từ Tử Thanh dù sao cũng là một nam nhi chí khí, thành toàn Tiêu Đồ, cũng là thành toàn chính mình. Đem những chuyện lúc trước ngẫm nghĩ thông thấu sáng tỏ, không còn lo lắng nữa, nên thành công vượt qua tâm ma.
Với bản tính của Từ Tử Thanh, từ nay trở về sau tuy y không dễ dàng ra tay đoạt mạng người khác, nhưng cũng sẽ không còn không hạ thủ được nữa.
Trừ cái đó ra, chỗ tốt thứ hai là bởi vì tâm ma được diệt trừ, tâm tình tăng lên, tu vi liên tục đột phá, trực tiếp tăng vọt đến tầng tám luyện khí, có thể tiết kiệm được một năm hay thậm chí là mấy năm khổ tu.
Mà chỗ tốt thứ ba đó là kinh nghiệm khi đối chiến cùng Huyết Ma có tu vi nguyên bản là Hóa Nguyên kỳ, với lần thể ngộ này. Có thể nói là vô cùng trân quý.
Đây đúng là bội thu, cho dù có bình tĩnh đạm nhạt như Từ Tử Thanh, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần rung động.
Không lâu sau, y hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén những tình tự này xuống, áp chế vui sướиɠ trong lòng. Nhưng dù vậy Từ Tử Thanh vẫn còn mấy phần tâm tính thiếu niên, không khỏi thấp giọng kêu gọi: “ Vân huynh, Vân huynh.”
Vân Liệt lên tiếng trả lời, bạch y rũ xuống, tư thái băng lãnh: “ Chuyện gì.”
Nét mặt Từ Tử Thanh mang theo tươi cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “ Lần này tu vi có tiến cảnh, tất cả là nhờ có Vân huynh chỉ điểm. Cho nên nhịn không được muốn nói cho huynh biết.”
Vân Liệt nhấc mắt nhìn qua, thu hết những biến hóa của Từ Tử Thanh vào mắt, nói: “ Không tồi.”
Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt nói vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn: “ Ân đức của Vân huynh, Từ Tử Thanh vô cùng cảm kích.”
Nói xong liền đem những đột phá lúc trước cùng tâm tình biến hóa đem nói toàn bộ cho Vân Liệt biết, Từ Tử Thanh đến dị thế này, người thân cận nhất với y không ai khác ngoài người bằng hữu trong nhẫn trữ vật này, bất luận chuyện gì y cũng nói hết cho hắn nghe, cũng là muốn chia sẻ cùng hắn.
Vân Liệt cũng không nói xen vào, thẳng đến khi Từ Tử Thanh nói xong, mới vuốt cằm nói: “ Ngươi có thể trừ được tâm ma, trong lòng ta cũng vui mừng.”
Tiếu ý trên mặt Từ Tử Thanh càng sâu hơn. Đây là lần đầu tiên Vân Liệt biểu thị vui sướиɠ, tuy vẫn chưa thấy được bằng hữu lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng làm Từ Tử Thanh cảm thấy rất mỹ mãn.
Bất quá sau khi nói xong lời ấy, Vân Liệt lại nói: “ Trận chiến với Huyết Ma rất có lợi cho ngươi, ngươi nên nghiền ngẫm nhiều hơn, không được chủ quan.”
Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng, thần sắc cũng thu liễm hơn, nghiêm nghị nói: “ Ta hiểu rồi, Vân huynh.”
Thân ảnh của Vân Liệt trở nên nhạt nhòa, sau đó liền nhanh chóng biến mất vô tung.
Từ Tử Thanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức nhập định lần thứ hai, huyệt khiếu trên đỉnh đầu lần nữa mở ra, một bên vận chuyển linh lực giống như công pháp, một bên cẩn thận hồi tưởng về trận chiến đấu với Huyết Ma.
Trong lúc nhất thời như mê như say, không hay biết thời gian trôi qua cực nhanh.