Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên - Chương 17: Trận bàn

Hóa ra là có năm sáu đệ tử Từ gia đang đạp pháp khí phá không bay tới, đáp xuống trên mặt đất ngươi một lời ta một lời tranh chấp không ngớt. Từ Tử Phong cũng đứng một bên, đang nghe những người đó nói chuyện.

Có một lục y nữ tử, mặt mang vẻ khó chịu: “ Từ tiền bối, rõ ràng là Từ gia chúng ta tìm được một động phủ, nhưng Điền gia bọn hắn ỷ vào người đông thế mạnh, ngang nhiên chiếm cứ động phủ, đem chúng ta đều đuổi đi!”

Một thanh niên khác mặc nho sam cũng nói: “ Đúng là Điền gia bọn hắn ngang ngược quá mức, nếu như không có mấy người chúng ta dò đường, bọn hắn làm sao dám làm như thế!”

Mấy người còn lại cũng đều phụ họa.

“ Bọn ta không cam lòng, liền cãi cọ vài câu, không ngờ tên tiểu tử họ Điền kia thế nhưng lại ra tay đả thương người, thật sự là đều đem thể diện của chúng ta dẫm nát !” Lục y nữ tử tức giận không ngớt, một tay kéo cánh tay của nam tử khôi ngô bên cạnh qua, thanh tuyến cũng cao hơn trước: “ Từ tiền bối xin hãy xem, cánh tay của Thành Vũ đại ca lại bị chém thành như vậy, quả nhiên là khinh người quá đáng!”

Từ Tử Phong liếc mắt nhìn Từ Thành Võ, quả nhiên cánh tay hắn bị người chém một đao thật ngoan độc, vết thương sâu tới xương, nếu như dùng thêm ba phần lực nữa chỉ sợ là chém đứt lìa luôn cánh tay.

Thanh niên mặc nho sam cung kính hành lễ: “ Xin Từ tiền bối hãy vì chúng tôi xuất đầu, diệt bớt tính kiêu ngạo ngang ngược của Điền gia!”

Từ Tử Phong chỉ hơi trầm ngâm, giơ tay lên bắn một viên đan dược màu trắng nhũ vào miệng Từ Thành Võ: “ Trước cứ ăn viên thuốc này, đem cánh tay chữa cho tốt.”

Từ Thành Võ cũng là đệ tử trên Phi Thứu Sơn, tất nhiên có thể nhận ra viên đan dược này là Sinh Cơ Đan có tác dụng nối kinh mạch liền da thịt, lập tức đả tọa vận công, không bao lâu sau, miệng vết thương nơi cánh tay dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, máu thịt đỏ sẫm cũng sinh sôi ngay tức khắc, thoáng chốc ngay cả gân da cũng đều liền lại. Chỉ ngắn ngủi trong hai phút, mặt trên da thịt đã trơn nhẵn lại, một điểm dấu vết cũng không thấy!

Sắc mặt hắn liền hiện lên vui mừng, bái tạ nói: “ Đa tạ Từ tiền bối ban thuốc!”

Từ Tử Phong gật đầu một cái: “ Nói chuyện động phủ”

Lục y nữ tử cùng Từ Thành Võ giao hảo, thấy hắn không có chuyện gì nữa, cũng rất cảm kích, tức giận mới vừa rồi cũng tiêu tan đi một chút, hơi tỉnh táo lại, nói: “ Hồi bẩm Từ tiền bối. Sáng nay ta cùng Thành Võ đại ca, Thành Hán đại ca, cùng với nhóm mấy người Thành Nhụ ra ngoài dò xét, trong bí cảnh bảo vật đông đảo, tất nhiên cũng có vài phần thu hoạch. Khi đó bọn ta đang đuổi theo một con Độc Giác Kim Tê thì phát giác phía trước có linh lực xoáy động, đoán rằng chuyện này không hề bình thường, bọn ta liền bỏ mặc con kim tê đi dò xét thử. Quả nhiên nhìn thấy trên vách núi có một động phủ, linh quang mãnh liệt, thập phần kinh người.”

Nàng nghỉ một hơi, rồi nói tiếp: “ Bọn ta hiển nhiên muốn đi vào tầm bảo, không ngờ tới Điền gia có hơn mười người cùng nhau hành động cũng theo tới đây. Tuy rằng bọn ta tới trước, nhưng nhân số bọn hắn đông hơn bọn ta, vì thế đem chúng ta… mọi việc còn lại, Từ tiền bối cũng biết.”

Từ Tử Phong sắc mặt lạnh lùng: “Điền Đào có đến không?”

Lục y nữ tữ vẫn rất căm phẫn: “ Vị Điền….tiền bối kia” Nàng cực kỳ không tình nguyện xưng hô như vậy, cho nên nghiến răng nghiến lợi nói “ Cũng có đến. Bằng không lấy tu vi của bọn ta, cũng sẽ không sợ Điền gia nhiều người.”

Nhóm của Từ Thành Võ xác thực là đều là hào kiệt của Từ gia, tổng cộng có sáu người, mỗi người đều có tu vi tầng bảy tầng tám Luyện Khí, cực kỳ cao. Nếu không phải gặp phải cao thủ Trúc Cơ, cũng sẽ không bị ức hϊếp đến như vậy.

Từ Tử Phong lại hỏi: “ Kẻ nào đả thương Từ Thành Võ?”

Lục y nữ tử trả lời: “ Chính là Điền Lượng.”

Từ Tử Phong nghe được tục danh của kẻ này, thoáng chốc tuôn ra một đoàn sát khí: “ Là hắn?”

Lục y nữ tử bị áp lực trực diện bắn tới, không kịp đề phòng lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói: “ Chính là hắn. Kẻ này nguyên bản chỉ có tu vi tầng năm Luyện Khí, không biết làm sao đã tăng lên tới tầng bảy, chỉ kém hơn Thành Võ đại ca một bậc mà thôi.”

Từ Thành Võ là đương sự, là người có tư cách phát biểu nhất, liền bổ sung cho nàng: “ Lời Thành Bích nói không sai, tuy cảnh giới tu vi của Điền Lượng bất ổn, nhưng khi ta muốn ngăn cản thì bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn chặn không thể động đậy.”

Đến đây thì đã rõ ràng, nhất định là Điền Đào xuất thủ, làm cho Từ Thành Võ bị một kẻ tu vi không bằng hắn như Điền Lượng làm hại. Nếu không phải nhờ thanh niên mặc nho sam Từ Thành Nhụ ở gần Từ Thành Võ, vươn tay kéo hắn một cái, cánh tay kia chắc chắn là không giữ được. Tu vi của bọn họ yếu kém như vậy, một khi bộ phận trên người bị chém đứt, cho dù có Sinh Cơ Đan, cũng không thể tránh được.

Lần đối thoại này không có gì che giấu, những đệ tử Từ gia lưu lại cũng có thể nghe được rõ mồn một.

Người của Điền gia đê tiện như vậy, Từ Tử Thanh cũng khó tránh khỏi có chút khinh thường.

Hạ lão đầu thấy ánh mắt y hiện lên căm phẫn, đối với tâm tính của y càng hiểu thêm hai phần, lại cảm thấy y quả nhiên chỉ là một tiểu thiếu niên, tuy hành sự ổn trọng nhưng rất nhiều chuyện vẫn còn khiếm khuyết.

Tiện đà nhớ tới một chuyện, nhân tiện nói: “ Ngươi có còn nhớ rõ Điền Lượng?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi quen tai, bỗng nhiên “ A” một tiếng, nghĩ tới. Người này không phải chính là con trai của gia chủ Điền gia Điền Thăng- là đầu xỏ gây nên vụ cầu hôn thất bại lại khiến cho hai nhà xé rách da mặt sao! Mới vừa rồi nghe đám người Từ Tử Phong nói chuyện, người này tựa hồ dùng thủ đoạn gì đó để trở thành tu sĩ Luyện Khí cấp cao.

Nghĩ đến đây y không khỏi lộ ra nụ cười khổ: “ Ta tất nhiên vẫn nhớ rõ hắn, chỉ cầu mong hắn đừng nhớ rõ ta.”

Hạ lão đầu quan sát vẻ mặt y, cũng biết nguyên do: “ Bộ tộc Điền gia phần lớn đều lòng dạ hẹp hòi, phụ tử Điền Thăng Điền Lượng bị mất mặt ở Từ gia, tất nhiên là luôn tìm Từ gia gây phiền phức. Ngươi đắc tội Điền Lượng, Điền Thăng tuy phải thao túng chìa khóa mở bí cảnh nên không thể vào đây được, nhưng Điền Lượng cũng không phải dễ đối phó.” Sắc mặt ông có chút nghiêm túc, nói: “ Mấy ngày nay ngươi không được rời khỏi ta, để tránh độc thủ của tiểu nhân.”

Từ Tử Thanh vô cùng cảm kích: “ Vâng, đa tạ Hạ quản sự”

Hai người bên này nói xong thì Từ Tử Phong bên kia cũng đã thương thảo xong.

Những đệ tử Từ gia có mặt trong cốc, phàm là tu vi trên tầng năm Luyện Khí, nếu muốn đi thì có thể theo Từ Tử Phong đến động phủ tầm bảo, còn những người còn lại ở trong cốc nghỉ ngơi, nếu không sợ nguy hiểm, cũng có thể xuất cốc tầm bảo.

Theo sau Từ Tử Phong là ba đến bốn mươi đệ tử Từ gia, sử dụng pháp khí đằng vân bay lên trời, có thể nói là mênh mông cuồn cuộn, thanh thế cực to lớn.

Hạ lão đầu nắm tay Từ Tử Thanh, cùng y tung người nhảy lên một cái cây, lắc lắc tẩu thuốc to lớn trong tay. Miệng tẩu phun ra một đoàn khói trắng. Từ Tử Thanh nhận ra, đây chính là tẩu thuốc mà Hạ lão đầu hằng ngày hay hút, không ngờ tới nó cũng là một kiện pháp khí.

Từ Tử Thanh từng đứng trên phi kiếm của Từ Tử Phong, kiếm quang kia thực nhẹ nhàng ổn định, Hạ lão đầu tu vi không kém, pháp khí cùng ông tâm thần tương liên, cũng ra hình ra dạng. Ổn định thì ổn định, chỉ là phương diện tốc độ vẫn hơi kém một chút.

Vô số màu sắc pháp khí lưu động bên người, Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được nhiều tà áo nam nữ tung bay, mỗi người hoặc mừng rỡ hoặc hưng phấn, tất cả đều rất khoái hoạt.

Không bao lâu sau, mọi người đi tới một nơi tứ phía được bao quanh bởi vách núi, ở giữa có một hồ nước xanh, sóng nước lưu chuyển trong veo trông rất đẹp mắt. Mà có rất nhiều người đang ở đây, ăn mặc phục sức bất đồng, hình như đã xảy ra va chạm, nhưng cũng không ai chịu đi, đem địa điểm đặt chân này phân thành ba phần. Đợi đến khi các đệ tử Từ gia cùng Từ Tử Phong hạ xuống đất, nơi này phải nói là chằng chịt dấu chân, đem nơi này chiếm cứ gần phân nửa.

Từ Tử Thanh ngẩng đầu nhìn lên, người của Điền gia đều đang canh giữ ở mỗi nơi trước động phủ, tuy có chừa khoảng trống nhưng vẫn vững vàng thủ vững lối vào cửa động.

Ba nhà La, Mạnh, Ngụy cũng đều có người đến đây, nhiều người không kiềm được nôn nóng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Chắc hẳn bọn họ đến nơi này quá ít người nên đã đưa tin gọi cứu binh.

Các đệ tử Điền gia đang vây quanh một gã trung niên có râu, mặc một bộ pháp y sáng lấp lánh, mặt mang tươi cười, ánh mắt gã nhìn khắp nơi. Hai mắt gã hơi hẹp dài, lộ ra một cỗ âm ngoan.

Từ Tử Phong thu hồi phi kiếm, trừng mắt nhìn, chém một đạo kiếm khí về phía gã trung niên kia.

Kiếm khí này thổi bay vài đệ tử Điền gia, lao nhanh đến chỗ gã trung niên, người nọ vung tay áo lên cản, mặc dù chòm râu bị kiếm khí thổi đến, nhưng vẫn không bị đẩy lui về phía sau.

Người này chính là Điền Đào, tuổi chỉ mới qua năm mươi, hơn bốn mươi tuổi đã đạt đến Trúc Cơ, hiện giờ tuy vẫn ở sơ kỳ Trúc Cơ, nhưng cũng đã tiến nhập đến cảnh giới này lâu hơn Từ Tử Phong nhiều năm.

Điền Đào lại lật tay áo, đem mấy người bị ném văng kia kéo lên, trên mặt hơi lộ ra bất mãn.

Bên cạnh có một thanh niên ăn vận lòe loẹt vừa đứng dậy, kinh hồn chưa định, hơi có chút hoang mang luống cuống: “ Tiền bối, Từ Tử Phong này rất lợi hại! Nghe nói hắn là kiếm tu, vậy phải làm…làm sao đây!”

Điền Đào vẻ mặt càng không vui, quát lên: “ Hoảng cái gì? Hắn bất quá chỉ mới là một tiểu tử Trúc Cơ, cho dù là kiếm tu, thì làm nên trò trống gì!”

Thanh niên kia liền cúi đầu gật gật: “ Vâng vâng, uy lực của tiền bối tất nhiên là mạnh hơn hắn, chỉ là tiểu tử vô dụng, xin tiền bối hãy chiếu cố… một.. chút..”

Điền Đào hừ một tiếng: “ Phá trận trước, để ta xử lý hắn, các ngươi không cần lo lắng.”

Các đệ tử Điền gia bên cạnh cũng rối rít nói: “ Vâng, vâng, đa tạ tiền bối! Xin tiền bối hãy xuất thủ…”

Ánh mắt Từ Tử Phong trầm tĩnh, người đeo trường kiếm, sau khi đưa mắt nhìn những tên đệ tử Điền gia đứng đầu hàng, tầm nhìn liền rơi vào mấy Trận sư đứng trước động khẩu.

Trận sư- người phá trận.

Tu sĩ tu tiên vấn đạo, vì công pháp bất đồng mà chủng loại cũng bất đồng, trong đó rất nhiều người đều có tuyệt kĩ. Người luyện đan xuất chúng thì được gọi là Luyện đan sĩ, tinh thông trận pháp thì gọi là Trận sư, sở trường thiên về vẽ phù lục thì gọi là Phù sư, giỏi luyện pháp khí thì gọi là Luyện khí sư hoặc còn đủ loại tài nghệ khác nữa. Trong đó Luyện đan sĩ và Luyện khí sư là khó tu luyện nhất, Trận sư thật ra cũng tương đối thông thường, nhưng người xuất chúng cũng rất ít ỏi.

Từ Tử Thanh tu vi nhỏ yếu, hôm nay thành thành thật thật đi theo bên cạnh Hạ lão đầu, nhìn đối chọi giữa Từ gia cùng Điền gia.

Y thấy trong tay mấy người đứng trước động khẩu cầm thiết kỳ cùng một khối thiết bàn, đang lén lút làm gì đó, không khỏi hiếu kỳ: “ Bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Hạ lão đầu nhìn y một cái, giải thích nghi hoặc: “ Thiết kỳ chính là trận kỳ, thiết bàn chính là trận bàn, bốn năm tên nhìn có vẻ lén lút đó cũng là Trận sư do Điền gia chuyên tâm bồi dưỡng ra. Mấy người này lúc này đang phá giải trận pháp bảo hộ động phủ này, chỉ là ta không biết họ làm như thế nào.”

Từ Tử Thanh càng cảm thấy hứng thú, nhưng cũng có chút khó hiểu: “Từ gia chúng ta không có Trận sư sao?”

Hạ lão đầu nói rằng: “ Tất nhiên là có, bất quá Điền gia đã chiếm tiên cơ, bây giờ Từ gia mới tới, cũng không thể mặt dày nhảy vào xen ngang được. Từ công tử đang đợi Tam gia đến, đến lúc đó mọi người đều đồng loạt ra mặt, Điền gia có muốn khước từ cũng không được.”

Ông vừa dứt lời, phía xa xa chân trời có rất nhiều người đang phiêu phiêu bay về hướng này.

Đúng là viện thủ của Tam gia đã tới rồi!