Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 16: Tích cốc đan - Ngồi lên phi kiếm của Từ Tử Phong

Từ nãy đến giờ, tầm mắt của các tu sĩ luôn đặt trên người Từ Tử Phong và xác ba con thú kia, bây giờ nghe Từ Tử Phong quát lên một tiếng mới phát giác có một người nữa vẫn ở đây. Cho nên tất cả mọi người quay đầu nhìn về hướng động rắn. Chỉ thấy một tảng đá chặn ngay cửa vào chầm chậm di chuyển qua một bên, lộ ra một cái động nhỏ hẹp. Trong động bước ra một thiếu niên mặc áo nâu, thoạt nhìn cỡ mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt dịu hiền, khí chất cũng coi như thong dong hiền hòa. Thiếu niên kia nhìn mọi người rồi hơi hơi cúi thấp người, cung kính nói:

– Từ Tử Thanh gặp qua Từ tiền bối, các vị công tử, Mạnh tiểu thư.

Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, tuy rằng hắn chưa đến mức hoảng sợ, nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, tu vi cũng chỉ đang bồi hồi ở cửa tu hành thôi. Từ Tử Phong liếc nhìn hắn, nói:

– Người của Từ gia?

Từ Tử Thanh vẫn cúi đầu, trả lời:

– Vâng đúng. Vãn bối là tạp dịch ở vườn Bách thảo, lần này theo Hạ quản sự đến đây, trong lúc vô ý bị thất lạc. Tối hôm qua vãn bối ở trong động nghỉ tạm một đêm, không ngờ hôm nay đi ra thì thấy xà ưng đang đánh nhau. Tu vi của vãn bối không tốt, đành phải trốn trong động. Lúc nãy vãn bối kinh hồn chưa định, không đúng lúc đi ra chào hỏi, mong chư vị thứ lỗi.

Mọi người thấy hắn thành thành thật thật giải thích lý do, lại có Từ Tử Phong đứng ở đây, những người khác cho dù muốn giận chó đánh mèo cũng không được. Vì thế đều ôm thất vọng ảo não của bản thân, cúi đầu chào Từ Tử Phong, đạp phi hành khí rời đi.

Từ Tử Phong sắc mặt lãnh đạm, nói với Từ Tử Thanh:

– Hạ quản sự đang tìm ngươi đấy, ngươi theo ta đến chỗ lão đi.

Từ Tử Thanh mỉm cười:

– Vậy làm phiền Từ tiền bối rồi.

Vì phải dẫn Từ Tử Thanh theo, lại thêm có một người khác của Từ thị nữa, nên lần này Từ Tử Phong không sử dụng thuật hóa quang. Y gỡ trường kiếm trên lưng xuống, ném lên trời, nhảy lên trường kiếm. Sau đó nắm lấy tay áo Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh không thể làm gì đã bị y kéo lên trường kiếm.

Trường kiếm phát ra tiếng “ong ong”, phá trời bay đi. Phi hành khí của người kia là một cái hồ lô, gã cũng lấy ra sử dụng, gắt gao bay theo sau trường kiếm của Từ Tử Phong. Từ Tử Thanh đạp trên thân kiếm, giương mắt có thể nhìn thấy bóng lưng của Từ Tử Phong, nhưng y giống như cách hắn rất xa, vươn tay cũng không thể chạm được. Trường kiếm bay vô cùng vững vàng, tuy rằng bay với tốc độ rất nhanh, nhưng không hề cảm thấy chút xóc nảy nào cả. Từ đây cách mặt đất đã có hơn nghìn trượng, Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vô số cảnh vật cây cối trôi nhanh qua, căn bản là không thấy được rõ ràng, chỉ khiến cho người ta cảm thấy trong lòng bốc lên chí hăng say, tâm hồn bỗng càng thêm thoải mái trống trải.

Mới qua nửa khắc thì phi kiếm đã từ từ hạ xuống. Từ Tử Thanh hoa mắt, cảm thấy mình như vừa được nhấc xuống, mở mắt thì thấy mình đã đứng vững trên mặt đất rồi. Lại nhìn qua Từ Tử Phong, y đang làm một thủ ấn, phi kiếm lập tức biến thành một tia sáng, bay đến sau lưng y, chui vào vỏ kiếm. Thật lợi hại! Từ Tử Thanh thầm khen trong lòng, vừa nghĩ không biết chừng nào mình mới đạt được tu vi như vậy.

Từ Tử Phong vẫn không nói nhiều, y đã đưa Từ Tử Thanh về, quay sang gật gật đầu với Hạ lão đầu, sau đó lập tức khoanh chân ngồi dưới tàng cây, không quan tâm đến ánh mắt vô cùng hâm mộ người khác dành cho y, chỉ lo nhắm mắt tĩnh tọa.

Nơi này là một sơn cốc, người của Từ gia vừa vào bí cảnh đều bị cấm chế ném xuống những chỗ gần đây, không bao lâu thì có thể tụ tập lại, cùng nhau tính toán xem phải làm gì tiếp. Từ Tử Phong cũng ở lại, bây giờ trong các tu sĩ đi vào bí cảnh Lâm Nguyên chỉ có hai, ba người là Trúc Cơ thôi, y là một trong số đó, nhận trách nhiệm hộ vệ cho các đệ tử.

Hạ lão đầu cũng không phải bị ném xuống gần đây, mà cách khá xa. Lão cũng phải đợi một đêm, đến hừng đông mới tìm được đến sơn cốc, lại không ngờ tạp dịch mà lão xem trọng chẳng thấy đâu. Nghĩ đến chuyện trong bí cảnh vô cùng nguy hiểm, lão đành phải nhờ Từ Tử Phong ra tay đi tìm người giúp mình.

Từ Tử Phong đã sớm nghe muội muội của mình nói về chuyện trước kia đi cầu linh thảo nhận được tương trợ của Hạ quản sự thì liền gật đầu đồng ý, như thế mới có chuyện y hóa quang đi tìm người. Ai ngờ lần đi ra ngoài này lại có thu hoạch, mặc dù tu vi của ba đầu cầm thú kia đối với y có chút thấp, nhưng vẫn có huyết mạch thượng cổ, cũng coi như là không tầm thường. Mà lại ở ngay chỗ đó thấy người Hạ lão đầu muốn tìm, liền thuận tay dẫn trở về. Mắt thấy Từ Tử Thanh lông tóc vô thương, vẻ mặt già nua của Hạ lão đầu mới sáng lên được một chút, hỏi:

– Tiểu tử, lần này ít nhiều nhờ Tử Phong công tử giúp đấy.

Từ Tử Thanh cũng cười nói:

– Đúng là phải cảm ơn Từ tiền bối. Hạ quản sự, vãn bối vô dụng, đã để ngài lo lắng rồi.

Nếu người không bị thương thì Hạ lão đầu cũng không muốn nói dong dài gì, cầm tẩu thuốc yêu quý của mình, hít một ngụm rồi nói:

– Linh khí trong bí cảnh vô cùng nồng đậm, nếu đã đến đây thì tu hành trước đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.

Từ Tử Thanh gật gật đầu, nghe lời ngồi xuống, bắt đầu hấp thu linh khí đả thông huyệt khiếu. Trước kia hắn đã đả thông tám huyệt khiếu trên mạch Đốc, lại ở trong động tu hành một đêm, khiến cho huyệt khiếu thứ chín đã có chút lơi lỏng. Bây giờ rèn sắt khi còn nóng, chỉ mong sau khi đả thông huyệt khiếu thứ chín, tu vi của hắn có thể tăng thêm vài phần. Từ Tử Thanh vừa mới vận chuyển linh lực thì đã cảm thấy linh khí trong trời đất cuồn cuộn chảy xuống, tu hành ở chỗ lộ thiên này có thể hấp dẫn lượng linh khí thuộc tính mộc nhiều hơn gấp mấy lần lúc ở trong động rắn. Bên trong bí cảnh quả nhiên bất phàm, linh khí giống như bị một lốc xoáy hút vào, không ngừng tiến vào cơ thể. Rồi sau đó, chướng ngại giống như được linh khí không ngừng cọ rửa, rốt cuộc bị phá vỡ! Trong phút chốc, cơ thể giống như nhẹ hơn hai phần, mà linh lực vốn đang vận chuyển chậm chạp cũng trở nên thông thuận hơn….

Vừa nhập định là một canh giờ trôi qua, Từ Tử Thanh mở mắt ra, đem khϊếp sợ trong lòng đều che giấu lại. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn không chỉ phá tan huyệt khiếu thứ chín, mà huyệt khiếu thứ mười cũng đang lung lay sắp đổ rồi! Trong không gian tràn ngập linh khí như vậy, chướng ngại của huyệt khiếu giống như tầng giấy mỏng manh, không bao lâu là có thể đâm thủng. Nếu không biết thật sự không thể, Từ Tử Thanh rất muốn ở lại bí cảnh tu hành lâu dài!

Hạ lão đầu thấy hắn tỉnh lại, liền cười hỏi:

– Tiểu tử, sao rồi?

Từ Tử Thanh thẹn thùng nói:

– Lượng linh khí trong bí cảnh quả nhiên không tầm thường, vãn bối cảm nhận được mình có tiến triển.

Hạ lão đầu cười ha ha:

– Ngươi lần đầu tiên đến đây, tự nhiên là không biết. Bí cảnh luôn là nơi thần bí nhất, linh khí bên trong gần như gấp đôi bên ngoài. Cho nên, những người có cơ hội vào bí cảnh, tuy không gặp được kỳ ngộ, nhưng vẫn có được ưu đãi không giới hạn!

Từ Tử Thanh cũng cảm nhận được điều này, mỉm cười tiếp lời:

– Vãn bối có được ưu đãi như thế, còn phải cảm ơn Hạ quản sự có ý tốt dẫn vãn bối đến đây, vãn bối cảm kích vạn phần.

Hạ lão đầu gật gật đầu, lão không muốn tốn nhiều lời nói về đề tài này, chuyển sang chuyện khác, mặt lão hơn hai phần nghiêm túc, nói:

– Ngươi ở ngoài qua một đêm, đã kiến thức được cái gì?

Bí cảnh chỉ mở ra có ba ngày, bây giờ thời gian đã trôi qua một phần ba rồi. Lão dẫn Từ Tử Thanh vào bí cảnh là vì muốn hắn có thêm một lượng kiến thức, cho nên hỏi câu này, cũng coi như có ý muốn kiểm tra một chút.

Từ Tử Thanh suy nghĩ một lúc, hôm qua hắn chỉ lo bảo mệnh, một đường nơm nớp lo sợ, kỳ thật cũng không quan sát kỹ càng cho lắm, nhưng không phải không có được gì. Hắn đọc qua rất nhiều sách cổ, thuộc làu làu tên, đặc tính của rất nhiều linh thảo, tuy rằng chỉ liếc nhìn thoáng qua, cũng có thể nhận ra được một số ít. Hắn liền sắp xếp lại suy nghĩ, nói:

– Trong bí cảnh có vô số loại linh thảo. Vãn bối nhìn thấy có Long trảo hoa, Thiên tắc thảo, Kim ti thảo… những loại này ở vườn Bách thảo đều có. Còn có San hô thảo, Đậu tây thảo, Độc xà thảo,… nhưng những loại linh thảo này cũng chỉ là loại tầm thường không chớp mắt thôi. Còn loại linh thảo không có ở vườn Bách thảo thì…. Vãn bối chỉ thấy được một loại Hỏa xà thảo, đáng tiếc mới mọc không lâu, vẫn còn chưa thành thục.

Hạ lão đầu hí mắt lắng nghe, khẽ gật đầu:

– Không tệ, nếu chỉ tính phần kiến thức, ngươi coi như không tồi.

Từ Tử Thanh nói:

– Còn phải cảm ơn Hạ quản sự đã tài bồi.

Hai người ngồi nói chuyện với nhau, sau đó Hạ lão đầu dẫn Từ Tử Thanh đi quan sát đám linh thảo sinh trưởng hai bên sơn cốc, muốn hắn phân biệt, nói rõ ràng tính chất của chúng, rồi chỉ dạy những điều hắn còn thiếu sót.

Còn những người khác của Từ gia, họ vào bí cảnh không phải chỉ muốn hấp thu linh khí, mà còn muốn đi tìm sơn trân kì bảo nữa. Những linh thảo này tuy nói phẩm chất không tệ, nhưng thứ nhất họ không phân biệt được, thứ hai nó cũng không nghịch thiên như những trân phẩm khác, vì vậy không ai quan tâm hai người Hạ lão đầu ngắt hái chúng.

Người của Từ thị từ lúc Từ Tử Thanh tĩnh tọa đã tản ra bốn phía, đến tối sẽ quay lại sơn cốc tránh nguy hiểm. Một số đệ tử cầm theo ngọc phù đưa tin, một khi gặp nguy hiểm, sẽ xin giúp đỡ, nếu gần đó có đệ tử của Từ gia chắc chắn sẽ chạy đến cứu viện. Từ Tử Phong vẫn còn đang tĩnh tọa, xem tình trạng này, y giống như không hứng thú lắm với các loại bảo vật trong bí cảnh.

Qua một lúc lâu, linh thảo có tiếng trong sơn cốc đã được Từ Tử Thanh quan sát nhận ra hết, kiến thức của hắn vững chắc, Hạ lão đầu có chút vừa lòng. Tới buổi trưa, bụng Từ Tử Thanh đói đến kêu vang, vẻ mặt Hạ lão đầu dịu lại một chút, đưa một viên đan dược màu vàng nhạt qua cho hắn. Từ Tử Thanh ngẩn ra, hỏi:

– Hạ quản sự, đây là cái gì vậy?

Tuy rằng là hỏi như vậy, nhưng hắn biết lão đầu nhi sẽ không hại hắn, cho nên vẫn cầm lấy. Hạ lão đầu nói:

– Tích cốc đan, có thể cho ngươi mười lăm ngày không đói bụng.

Từ Tử Thanh nghe vậy, liền vui vẻ nuốt viên thuốc xuống. Hắn cũng từng nghe qua Tích cốc đan. Những tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan đều phải ăn cơm, nhưng phải dùng những nguyên liệu có chứa linh khí để nấu ăn. Vì vậy, phàm là thế gia phái lớn, đều gieo trồng linh cốc để đổi lấy thức ăn. Mà Tích cốc đan được luyện chế từ vài loại linh thảo bình thường, hạ phẩm có chắc bụng nửa tháng, trung phẩm nửa năm, thượng phẩm một năm, còn về phần cực phẩm…thì chỉ nghe nói trong truyền thuyết thôi, nghe bảo ăn nó vào, mười năm không hề đói khát. Viên Tích cốc đan trong tay Từ Tử Thanh, nghe Hạ lão đầu nói có thể duy trì mười lăm ngày, tự nhiên chính là hạ phẩm.

Bây giờ tu sĩ luyện đan cực kỳ hiếm thấy, Từ gia tuy là gia tộc lớn, nhưng cũng chỉ có hơn mười người mà thôi. Lượng đan dược luyện ra cũng có hạn mức, đều theo định kỳ phân phát cho các đệ tử vĩ đại. Với những người có địa vị thấp như Từ Tử Thanh chỉ nghe nói qua, nhưng tận mắt trông thấy thì chưa. Thuật luyện đan của Từ thị từ xưa đã không thể phân cách với vườn Bách thảo. Cấp độ, phẩm chất của đan dược có liên quan đến tài nghệ, tu vi của luyện đan sĩ, cùng với độ lửa, phẩm chất lò luyện đan và cả phẩm chất của linh thảo nữa. Hạ lão đầu chưởng quản vườn Bách thảo, lão muốn loại đan dược gì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng luyện đan sĩ rất khó nâng cao phẩm chất cấp độ của đan dược, đa số chỉ có thể luyện ra đan dược hạ phẩm thôi. Luyện đan sĩ của gia tộc Từ thị, giỏi nhất chỉ có thể luyện ra đan dược trung phẩm, nhưng số lượng lại cực ít. Từ Tử Phong sở dĩ khách khí với Hạ lão đầu như vậy là vì gốc Thiên tắc thảo có phẩm chất tốt mà muội muội y mang về, nhờ nó mà có thể luyện chế được bổ khí hoàn trung phẩm.

Những điều này Từ Tử Thanh cũng không nghĩ đến hết được. Từ Tử Thanh ăn một viên Tích cốc đan, trong phút chốc cảm thấy có một dòng nhiệt từ cổ họng chạy xuống, mang theo mùi hương thơm ngát. Sau đó dạ dày phát ra một tiếng thoải mái, dòng khí nóng vẫn nằm trong bụng, nằm im không di chuyển, khiến cho cả người hắn ấm lên. Tức thời, cảm giác đói khát hoàn toàn biến mất. Đan dược này quả nhiên là phi phàm!

Trong lòng đang vô cùng ngạc nhiên thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ. Hạ lão đầu và Từ Tử Thanh nghe được, đều quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.