Rầm ầm ầm……….Đuôi rắn to đùng đập xuống mặt đất, toàn bộ ngọn núi trong phút chốc run lên bần bật. Từ Tử Thanh đứng không vững, lảo đảo mấy cái rồi ngã người ra sau, trong lúc bối rối hắn nắm được một nhánh cây to khỏe mọc từ khe đá, nhưng vẫn cảm thấy lắc lư đến hoa mắt. Trong không trung truyền đến một tiếng chim hót bén nhọn, gió thổi mạnh đến khiến người ta không thể mở được mắt, Từ Tử Thanh cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển không ngừng, vội vàng vận chuyển linh lực, ổn định cơ thể, lúc này mới có thể nhìn ra qua cửa động.
Chỉ thấy một con rắn khổng lồ cao hơn mấy trượng đang quay cuồng trên núi, vảy nó đen như mực, cái đuôi dài quất qua quất lại, đánh vỡ vô số tảng đá lớn, bẻ gãy vô số cây cổ thụ. Bay giữa bầu trời là một đôi ưng thần lớn, hai cánh xòe rộng ra dài chừng năm, sáu trượng, một vàng kim một đen bóng, cái mỏ sắc nhọn, móng vuốt cứng cáp. Hai con ưng và một con rắn đấu nhau hăng say, đánh đến nghiêng ngả trời đất.
Con rắn khổng lổ di chuyển trên mặt đất, hai con chim ưng thì chiếm địa lợi. Hai con một trái một phải, xòe rộng cánh lao xuống, một con dùng móng vuốt cào, một con dùng mỏ mổ lên thân rắn. Không được bao lâu thì trên thân rắn đã có máu tươi chảy ra, rắn khổng lồ đau đớn, “tê tê” kêu không ngừng. Mắt thấy hai con chim ưng đang chiếm hết lợi thế thì rắn khổng lồ chợt nâng đuôi lên, nhắm ngay kim ưng quét qua, rồi bỗng nhiên con rắn chuyển đầu, mở to mồm cắn con hắc ưng. Kim ưng thân hình linh hoạt, không bị đuôi rắn quét trúng, nhưng hắc ưng lại không thấy được mưu kế thật sự của con rắn, bị cắn rớt không ít lông vũ đen. Trong phút chốc, tiếng kêu càng thêm bén nhọn, hắc ưng vội vàng bay lên không trung.
Mưu kế của rắn khổng lồ tuy thành công, nhưng lại bị kim ưng có cơ hội đâm xuyên bụng, suýt nữa thì bị lôi túi mật ra rồi. Rắn khổng lồ vô cùng tức giận, mở to miệng rắn, phun ra một màn sương đen. Màn sương đen đó chính là kịch độc, cả người kim ưng lông vũ vàng kim lấp lánh, nhưng khi bị màn sương đen đó dính vào, thoáng chốc đã rơi rụng một lượng lớn. Kim ưng kinh sợ, ngay lập tức bay lên cao. Nhưng rắn khổng lồ với hai con chim ưng đã kết thù sống chết, tự nhiên là không có chuyện bỏ qua. Rắn khổng lồ bỗng dưng lắc lắc người, cơ thể nó không ngừng run rẩy, sau đó rút nhỏ người lại.
Từ Tử Thanh trợn tròn mắt nhìn, đột nhiên thấy trên lưng con rắn khổng lồ kia mọc ra hai cánh, vỗ cánh bay lên trời cao!
Lần này hai bên đều ở trên không trung, rắn khổng lồ lắc lắc cái đuôi, giống như có chút không quen, hai con chim ưng thấy có cơ hội, lập tức cùng tấn công. Nhưng rắn khổng lồ xoay người quất cái đuôi qua, đập trúng hắc ưng! Hắc ưng kêu lên một tiếng thảm thiết, đau đớn thả lỏng một móng vuốt.
Từ Tử Thanh lúc này mới phát hiện, có thứ gì đó đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh khi hắc ưng thả lỏng móng vuốt. Kim ưng lập tức bỏ qua rắn khổng lồ, vỗ cánh lao xuống, tựa hồ như muốn chộp lại thứ đó. Nhưng không ngờ tốc độ của kim ưng không bằng tốc độ rơi của thứ kia, thứ đó rơi xuống đất, “ba” một tiếng vỡ vụn, dịch thể trắng vàng chảy ra.
Thì ra đó là một quả trứng chim ưng, khó trách kim ưng lại lo lắng như thế.
Chỉ tiếc là không kịp cứu lấy, kim ưng giận dữ, rất nhanh bay đến bên cạnh hắc ưng, hung tợn dùng móng vuốt mỏ nhọn tấn công rắn khổng lồ, giống như muốn liều cả mạng gϊếŧ chết rắn khổng lồ vậy. Cho dù là con rắn hung dữ, như vẫn bị khí thế chim ưng hù dọa. Nhưng rắn khổng lồ nào chịu nhận mệnh, nó vẫy vẫy đôi cánh vừa mới mọc ra, nhịn đau đớn tấn công hai con chim ưng. Nó thấy kim ưng đang đau đớn vì trứng vỡ, lại thấy hai con chim dũng mãnh như vậy, liền liều mạng nhận lấy một đòn của kim ưng, thừa dịp tấn công hắc ưng. Thì ra trong móng vuốt của hắc ưng còn có một quả trứng khác nữa, là quả trứng duy nhất sót lại, rắn khổng lồ muốn lợi dụng quả trứng đó tìm ra sơ hở và cơ hội để gϊếŧ chết hai con chim ưng!
Con rắn khổng lồ kia cũng không tầm thường, nó mở to miệng cắn lấy một cánh hắc ưng, đuôi rắn nâng lên, đập vào móng vuốt bên phải của hắc ưng. Hắc ưng đau đớn, móng vuốt bên phải cũng buông lỏng, tiếng kêu của kim ưng càng thêm thê lương, nó nảy sinh ác độc, dùng móng vuốt đâm mù một mắt con rắn! Hai chim một rắn đều bày ra tư thế đồng quy vu tận, đều sinh ra ác độc hung tợn, không sử dụng mưu kế, chỉ lo tấn công đối thủ. Trong lúc nhất thời, máu thịt bắn tứ tung, lông vũ bay đầy trời….
Từ Tử Thanh nhìn đến hoa cả mắt, lại thấy có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, mới nhớ đến tiếng kêu thê lương của hai con chim ưng, rồi bỗng nhớ đến yêu thương cưng chiều của phụ mẫu kiếp trước. Hắn liền tiến lên vài bước, thả ra linh lực không nhiều của mình, muốn hứng lấy quả trứng đang rơi xuống. Chạy chậm bước nhanh, khó khăn lắm mới tiếp được quả trứng chim ưng kia. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Từ Tử Thanh ôm trứng vào lòng, bảo vệ cẩn thận.
Trận chiến trên không trung cũng đã đến hồi kịch liệt, trên thân rắn khổng lồ máu tươi ồ ồ chảy ra, hai con chim ưng cũng bị thương nặng, hai bên lại càng thêm hung ác cắn nhau, rốt cuộc móng vuốt của kim ưng xé nát bụng rắn khổng lồ, nhưng cũng bị rắn khổng lồ cắn vào cổ họng. Hắc ưng muốn bay đến giúp kim ưng, nhưng rắn khổng lồ đột nhiên nâng đuôi cuốn lấy hắc ưng. Ba con mãnh thú đồng thời rơi xuống đất, kim ưng đã sớm tắt thở, rắn khổng lồ hơi thở cũng dần dần suy yếu, còn hắc ưng tuy vẫn còn sức, nhưng lại bị đuôi rắn cuốn chặt không thể thoát ra, cuối cùng nằm yên không nhúc nhích nữa. Trận chiến ưng xà này cuối cùng vẫn kết thúc bằng cảnh đồng quy vu tận.
Từ Tử Thanh ôm chặt quả trứng trong lòng, cảm thấy máu bốc lên đầu. Một trận chiến dữ dội thảm thiết diễn ra, chỉ qua vài phút ngắn ngủi thôi mà đã lấy đi sinh mệnh của ba con thú. Hắn thở có chút gấp gáp, mới phát hiện ra mình lúc nãy bỗng nhiên không hít thở. Xung quanh trở nên hỗn loạn, đất đá cỏ cây đều bị ba con thú đập vỡ đánh ngã, vách núi cũng xuất hiện vài vết rạn nứt, cả một quang cảnh hùng vĩ xinh đẹp rốt cuộc bị phá hư đến vô cùng thê thảm.
Từ Tử Thanh nhìn vảy rắn khổng lồ, mới nhớ đến mình đã từng thấy qua lúc ở trong động, trong lòng nghĩ mà sợ. Cái động này xem ra chính là động của con rắn khổng lồ kia rồi. Cũng không biết vì nguyên nhân gì khiến cho con rắn và hai con chim ưng đánh nhau, vì thế hắn mới nhặt lại được mạng mình. Nếu không gặp lúc rắn khổng lồ nửa đêm quay về động, hắn lại ở trong động, không phải là vào bụng rắn lâu rồi hay sao?
Ba con thú dữ đều rất hung mãnh, cũng không biết đã mở linh trí, sống bao nhiêu lâu nữa, có hay không có yêu đan trong bụng nữa. Nhưng chuyện này không liên quan đến Từ Tử Thanh, hắn lau mồ hồ, có ý không muốn rời đi.Ngay đúng lúc này, bỗng có vài bóng người từ xa bay đến, Từ Tử Thanh giật mình hoảng sợ, vội vàng lùi vào trong động, đẩy một hòn đá lớn chặn cửa động lại, cẩn thận liếc nhìn tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy có một thanh niên mặc áo lam đạp phi kiếm bay đến, dừng lại phía trên xác ba con thú kia, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng trong giây lát lại có bóng người đáp xuống, đều dùng pháp khí bay đến, có hồ lô, có gậy ngọc, dải lụa, có nam có nữ, sắc mặt đều sáng chói.
Từ Tử Thanh không nhìn ra được tu vi của họ, nhưng tốt xấu biết một điều, có thể ngự khí phi hành, tu vi ít nhất phải trên Luyện khí tầng thứ năm. Bây giờ hắn dám chui đầu ra, chỉ sợ số phận cũng y chang ba con thú kia. Trong đám người cũng có người của Từ gia, nhưng Từ Tử Thanh không quen biết họ. Hắn im lặng trốn kĩ, trong lòng biết những người này đến nhặt lợi ích trên xác ba con thú dữ kia. Xác chết của ba con thú dữ kia vô cùng khổng lồ, mà bất kỳ tu sĩ Luyện khí nào nhìn thấy xác chết, hai mắt đều sáng ngời. Có người lên tiếng:
– Con rắn khổng lồ này tu hành cũng chưa được ba trăm năm, có thể mọc cánh, chẳng lẽ có huyết thống của ứng long thượng cổ sao?
Một thiếu nữ hoàng sam vẻ mặt đạm mạc, giọng nói uyển chuyển lên tiếng:
– Nó chính là Hắc lân huyền xà, trong mình mang huyết mạch của hóa xà thượng cổ, nhưng vẫn còn cách rất xa ứng long trong truyền thuyết. Đạo hành đúng là khoảng ba trăm năm, nếu tiếp tục tu hành thêm hai trăm nữa thì có thể mọc sừng, hóa thành huyền giao.
Mọi người đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, người đầu tiên đề cập chuyện có huyết thống ứng long chẳng qua là muốn vui đùa thôi. Không ngờ con yêu xà này thật sự có huyết mạch thượng cổ! Mặc dù không phải là ứng long, nhưng hóa xà cũng là loại mãnh thú có thể tạo lũ lụt. Nếu con Hắc lân huyền xà này có được đạo hành ngàn năm, kích hoạt được huyết mạch thì nó có thể thức tỉnh thần thông của hóa xà nằm trong huyết mạch, đến lúc đó, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng phải sợ nó ba phần! Vì thế ánh mắt mọi người nhìn về xác rắn càng thêm sáng ngời. Bỗng nhiên có người hỏi:
– Hắc lân huyền xà lợi hại như thế, hai con chim ưng kia lại là dị chủng gì mà có thể cùng nó đồng quy vu tận?
Những người còn lại giật mình, có cùng câu hỏi. Hai con chim ưng kia một trống một mái, thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng nghĩ đến chuyện chúng nó là đối thủ của dị chủng, cũng phát hiện ra có thứ không tầm thường. Vẫn là thiếu nữ hoàng sam bước qua quan sát một lúc, ngân nga nói:
– Chim mái chẳng qua là hắc ưng bình thường tu hành được năm trăm năm thôi, nhưng chim trống kia lại là dị chủng, lông vũ cả người đều là vàng kim, chỉ sợ trong huyết mạch có chứa một ít huyết khí Đại bàng. Đáng tiếc huyết khí quá nhạt, giống như không có, mà kim ưng cũng chỉ mới tu hành được hai trăm năm, vì vậy không thể là đối thủ của Hắc lân huyền xà.
Cầm thú bình thường nếu tu hành đúng phương pháp, qua trăm năm sẽ hình thành yêu đan. Ba con thú dữ này tự nhiên đều có yêu đan, mà trên người của loại yêu thú như thế, trong ngoài tất cả đều là thứ tốt. Mọi người cùng một lúc phát hiện ra xác ba con thú, không thể độc chiếm, nhưng có thể giành lợi nhiều hơn một chút.
Từ Tử Thanh chỉ tay đếm đếm, tổng cộng có tám người, trong đó Điền gia, Từ gia, Mạnh gia đều có một người, La gia có ba người, Ngụy gia thì hai người. Nếu phân chia dựa theo số người, La gia tự nhiên là chiếm phần nhiều nhất. Nhưng dựa vào tu vi, những người đó đều là đệ tử xuất chúng của các thế gia, tu vi đều ở giữa Luyện khí tầng năm, tầng sáu, chỉ có người của Mạnh gia là có tu vi Luyện khí tầng thứ bảy, đó cũng là thiếu nữ hoàng sam nói ra được lai lịch của ba con thú dữ kia. Cách chia cũng có chút khác nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều không thống nhất được ý kiến, không ai chịu nhường ai, cũng không chịu để người khác được đến lợi hơn. Mắt thấy sẽ phải đánh nhau một trận sống chết tranh giành, lúc này mọi người chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như có khí lạnh từ bốn phương tám hướng xộc vào cơ thể, khiến cả người run rẩy không ngừng.
Linh áp thật mạnh!
Chẳng lẽ…chẳng lẽ là tu sĩ Trúc Cơ!
Lúc này, bị uy thế đè ép, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích. Bỗng thấy từ xa xa có một tia sáng bay nhanh đến, trong phút chốc đã đáp xuống trước mặt mọi người. Bóng người đột nhiên hiện lên, là một nam tử thân cao như ngọc, khí chất cao quý, quanh thân tỏa ra khí lạnh buốt. Người đó quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt y tuấn lãng, đường nét rõ ràng, nơi đuôi lông mày mang theo chút ý lạnh cứng rắn, khiến người ta không dám mạo phạm.
– Gặp qua Từ tiền bối! – Các tu sĩ thấy rõ người đến, đều đồng loạt hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Từ Tử Thanh cũng nhận ra người đến, y chính là Từ Tử Phong! Từ Tử Phong tay cầm trường kiếm, cả người phát sáng. Cho dù chỉ đứng yên một chỗ, nhưng quanh người y vẫn tỏa ra khí chất không người nào dám bỏ qua. Ánh mắt y lướt qua người tất cả tu sĩ có mặt, không mở miệng nói, chỉ giơ tay lên, thả ra một cái túi phát sáng. Có tu sĩ nhận ra nó là gì, liền kêu lên:
– Túi trữ vật thượng phẩm!
Ngoại trừ tu sĩ Từ gia vẻ mặt vui mừng ra, tất cả mọi người đều vô cùng thất vọng. Bọn họ có thể đứng ở đây tranh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng trước mặt Từ Tử Phong, bọn họ chẳng là cái thá gì cả. Trong phút chốc ai cũng hối hận không thôi. Nếu sớm biết như vậy thì đã không tranh chấp rồi, nhanh chóng chia năm xẻ bảy xác ba con thú rồi chia đều nhau là được.
Quả nhiên, Từ Tử Phong không nói một tiếng với mọi người, túi trữ vật kia bay lên giữa không trung, mở miệng hút một hơi, xác của ba con thú đã bị hút vào, một mẩu dư thừa cũng không để lại. Các tu sĩ khác không dám ý kiến ý cò, tu sĩ Từ gia tất nhiên là đứng sau lưng Từ Tử Phong, còn Từ Tử Phong đột nhiên mặt âm trầm, xoay người nhìn về phía động rắn bị đá che cửa vào kia.
– Đi ra. – Y lạnh lùng nói.