Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 14: Vào lầm động rắn - Một đêm vô tri vô giác

Một đường đi đứng cẩn thận, Từ Tử Thanh có thể nói là nơm nớp lo sợ. Hắn tu hành còn chưa đủ một năm, tu vi chỉ mới là Luyện khí tầng thứ nhất sơ kỳ thôi, con ban thân yêu xà kia đã có đạo hạnh trăm năm, mặc dù trong tay hắn có phù lục, cũng phải dè chừng sợ hãi không thôi. Không thể trách Từ Tử Thanh nhát gan hoảng sợ, kiếp trước hắn chỉ mới được mười tám tuổi đã chết, cả đời quanh quẩn trong phòng bệnh nhỏ nhoi, kiếp này cũng chỉ mới sống được mười ba năm, lại luôn sống ở trong thôn trang nho nhỏ như thế ngoại đào nguyên, cho nên tính tình vẫn còn rất trẻ con. Cho dù là ổn trọng hơn bạn cùng lứa tuổi vì đã sống hai kiếp, nhưng cũng không được hơn bao nhiêu. Yêu xà lúc nãy lại là con thú hung dữ nguy hiểm nhất mà hắn chưa bao giờ gặp qua, sao có thể không sợ hãi cớ chứ? Cũng may là gặp được hai tu sĩ kia, tuổi tác có vẻ không lớn hơn là bao nhiêu, chỉ một chiêu thì đã có thể khống chế con yêu xà kia. Có thể thấy được, hắn cảm thấy yêu xà hung ác bao nhiêu, thì ở trong mắt các tu sĩ bình thường khác, năng lực cũng chỉ là hơn mức bình thường một chút thôi.

Vừa nghĩ vừa đi, hắn không khỏi cười khổ. Quả nhiên thực lực của hắn quá mỏng manh, vào được bí cảnh, ngay cả yêu xà cũng không thể xử lý, thật không biết đoạn đường phía trước còn phải gặp gỡ bao nhiêu yêu vật hung ác tàn độc đáng sợ nữa đây. Thở một hơi dài, bây giờ lạc mất Hạ quản sự, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, vẫn là chầm chậm đi về phía trước thôi, cố gắng cẩn thận tránh né những thứ nguy hiểm vậy.

Vì vậy Từ Tử Thanh cố ý chọn những nơi rừng cây thưa thớt, cỏ mọc không quá dài để đi, tay thì cầm chặt một tờ hồng phù, có thể tạm thời làm mất đi hơi thở. Nhưng thời gian duy trì rất ngắn, chỉ có thể dùng liên tục trong vòng hai canh giờ mà thôi. Hắn bây giờ còn không gặp đại nạn, nhưng phòng bị trước vẫn hơn, nếu gặp thứ gì gây nguy hiểm nghiêm trọng đến sinh mạng, hắn có thể lập tức ném tờ phù ra, chạy trốn bảo toàn một mạng.

Cứ như vậy cẩn thận di chuyển, Từ Tử Thanh lại gặp một phiền toái mới. Cho dù tu vi là Luyện khí, nhưng căn bản hắn vẫn chưa Tích cốc, đi một đoạn đường dài hơn nửa ngày, cho dù may mắn không gặp bất cứ yêu thú nào, nhưng bụng lại đói. Đè lại dạ dày đang biểu tình dữ dội, Từ Tử Thanh cười khổ một tiếng, chuẩn bị đi tìm vài thứ để ăn. Cũng may trong bí cảnh linh khí đầy đủ, nuôi dưỡng được không ít thực vật, không nhất thiết tất cả đều là linh vật, chỉ cần là quả cây, trái cây bình thường thôi cũng đã căng tròn to mọng, màu sắc sáng bóng. Từ Tử Thanh chỉ cần quan sát xung quanh không có nguy hiểm thì có thể hái xuống ăn no rồi.

Ngay phía trước mặt có một bụi cỏ, trong bụi cỏ có rất nhiều trái cây hẹp dài lớn như ngón tay cái, Từ Tử Thanh bước nhanh qua đó. Đầu tiên là phóng ra một chút linh lực kiểm tra, xem trái cây có gì lạ lùng không, rồi mới từ từ đi qua. Đi đến gần bụi cỏ, hắn dừng lại chờ giây lát mới cẩn thận dùng linh lực ngắt lấy một trái, cho rơi xuống đất dập nát. Phút chốc, mùi hương thản nhiên của trái cây truyền đến, mùi vị có hơi quen thuộc. Từ Tử Thanh cẩn thận nhớ lại, bỗng trong đầu xẹt qua tia sáng, hắn lại cẩn thận quan sát phiến lá, rễ cây, mới nhớ đến trong “Linh thảo đồ giám” có ghi lại loại linh thảo này, tên nó là San hô thảo. Theo sách ghi thì, San hô thảo chỉ là một loại linh thảo bình thường, linh khí lưu giữ bên trong cũng cực kỳ ít. Nếu ở trong thế tục phàm trần, nó được coi như một loại thuốc hay để cầm máu nhanh, nhưng trong mắt tu sĩ, loại linh thảo này chẳng có tác dụng gì cả. Vì quả cây có chứa đựng một chút linh khí mới được ghi vào “Linh thảo đồ giám”, nhưng không giới thiệu dư thừa. Đối với Từ Tử Thanh lúc này thì San hô thảo vẫn rất hữu dụng. Trái cây của nó có vị ngọt không độc, tuy không giống như một số ít linh quả có tác dụng tăng tu vi, nhưng dùng để đỡ đói vẫn dư dả.

Nếu không thấy có gì nguy hiểm, Từ Tử Thanh lập tức ra tay, hái hết những chùm quả trên bụi cỏ, bỏ hết vào tay áo. Sau đó ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ăn nhanh. Thời gian khẩn cấp, lại còn phải phòng bị xung quanh, Từ Tử Thanh chỉ dùng tay áo lau lau phần da sau đó bỏ nguyên trái vào miệng, dù sao trong bí cảnh cũng không có tro bụi, nên cũng không cần vướng bận gì. Không được bao lâu thì Từ Tử Thanh đã ăn xong, bụng không đói dạ dày không biểu tình nữa, hắn vỗ vỗ tay, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Theo như dặn dò trước khi vào bí cảnh, bí cảnh sẽ mở trong vòng ba ngày, ba ngày này các tu sĩ tận khả năng thu thập ưu đãi, cho đến khi hết ba ngày, bí cảnh sẽ tự động ném người ra ngoài, đóng cửa lại. Điều này coi như có lợi cho Từ Tử Thanh, hắn chỉ có một chút thực lực, muốn an toàn lại muốn tranh giành cùng người khác là chuyện không thể xảy ra! Nhưng nếu dùng hết biện pháp ở trong bí cảnh tìm chỗ trốn mấy ngày, đợi đến khi bí cảnh đóng lại, thì lại rất dễ dàng. Nghĩ như thế, Từ Tử Thanh liền đi tìm một sơn động trốn qua ba ngày, nhưng bí cảnh lại cất chứa vô số sát khí, lại không biết đám yêu thú sống ở nơi nào. Trong rừng sâu nước độc nhất định ẩn núp không ít nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn.

Nghĩ liền làm, Từ Tử Thanh cho đây là chuyến lữ hành một người, tìm một ngọn núi trông có vẻ không hiểm trở lắm, bước thẳng về hướng nó. Trên đường đi gặp không ít trái cây có thể đỡ đói, tự nhiên là hái xuống, dùng những phiến lá rắn chắc gói chặt lại, rồi lại đi tiếp để không lãng phí phút giây nào cả. Nhưng mọi chuyện lại không như ý người, ngay khi Từ Tử Thanh trèo lên đến một cái động trên núi thì gặp gỡ một con hổ thỏ lớn như con nghé con!

Trên trán con hổ thỏ này có một chữ “vương”, da vằn, răng nhọn, sắc bén, trông có vẻ khá mập mạp, nhưng lại tỏa ra sự linh mẫn vốn có của một con thỏ. Thoạt nhìn nó là một dã thú ăn thịt, thấy Từ Tử Thanh trèo lên núi, liền chồm qua, muốn đem hắn nuốt vào bụng. Từ Tử Thanh không ngờ thỏ trong bí cảnh lại đáng sợ như vậy, lúc bối rối né tránh thì tay áo và ống quần bị móng vuốt sắc bén cào rách, xém chút nữa thì đã cào vào tay rồi. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải sử dụng tờ hồng phù, chính là bạo viêm phù. Chỉ thấy hồng phù trôi nổi giữa không trung, sau đó chớp mắt một cái, một quả cầu lửa màu đỏ đậm bắn ra, nhắm thẳng vào người con hổ thỏ kia. Hổ thỏ cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, nhưng vẫn bị ngọn lửa dính vào lông, ngọn lửa đột nhiên bùng lên. “Ba!”, phát ra một tiếng nổ lớn! Con hổ thỏ kia kêu rên không ngừng, quay cuồng trên mặt đất, nhưng lửa trên người nó vẫn không biến mất, trong giây lát, con hổ thỏ kia đã bị lửa đốt đến đen thùi, chết ngay lập tức!

Từ Tử Thanh không nghĩ đến bạo viêm phù lại có uy lực lớn như vậy, có hơi tiếc nuối. Chỉ là, ở chỗ này, không phải là ngươi chết thì chính là ta sống. Mặc dù hổ thỏ chết với bộ dạng rất đáng sợ, nhưng hắn cũng không hối hận vì đã làm chuyện đó. Nhẹ nhàng thở ra, hắn không muốn nhặt xác con hổ thỏ làm thức ăn, cầm tiếp một tờ phù lục, nhanh chóng trèo lên trên núi. Sau khi gặp con hổ thỏ kia thì số phận của hắn cũng không tệ, không gặp gỡ bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Từ Tử Thanh chần chừ một lúc ở sườn núi, nhưng vẫn không tìm thấy cái động nào cả, điều này khiến hắn có chút thất vọng. Mắt thấy sắc trời đã nhá nhem tối, thật khiến người ta lo lắng không thôi mà. Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, lại tiếp tục trèo lên cao thêm nữa.

Ước chừng cẩn thận tìm kiếm thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng phát hiện một cái động phía bên phải cách chỗ hắn khoảng ba thước trên vách đá. Cái động cũng không cao, không rộng, ước chừng chỉ đủ một người có thân hình thấp gầy đi vào. Từ Tử Thanh vô cùng vui mừng, hắn bây giờ chỉ mới mười ba tuổi, vóc người thấp bé, vì vậy nhanh chóng bám lấy vách núi trèo qua, đi vào trong động. Vào được trong động, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy xung quanh tối đen mơ hồ, khó có thể nhìn thấy những thứ bên trong. Mà cái động này lại nằm ngay hướng mặt trời lặn, cho nên ánh sáng càng mờ ám. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, dùng tay sờ sờ vách động, cảm thấy ươn ướt, lại kiểm tra mặt đất, thì phát hiện có chút bùn đất. Điều này khiến cho Từ Tử Thanh có chút bất an, hang động trong núi, nếu không có chủ nhân thì tốt, nhưng nếu có yêu thú trong đó…. Nhưng nghĩ đến cái động nhỏ hẹp này, lại nghĩ đến bên ngoài trời đã tối, nếu ở ngoài thì chỉ sợ càng thêm nguy hiểm, vì vậy hắn đành lựa chọn thử mạo hiểm một lần xem sao.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Từ Tử Thanh đứng lên, men theo vách tường từng bước từng bước đi sâu vào bên trong hang động. May mắn, trong động không ngửi được mùi tanh hôi nào cả, xem ra không có mãnh thú thân hình to lớn nào sống ở đây cả, mùi máu tươi cũng không có, chắc là chưa từng có mãnh thú tha mồi vào động ăn. Thoạt nhìn bên ngoài thì động núi này không rộng, nhưng lại sâu. Từ Tử Thanh đi về phía trước ước chừng năm, sáu chục mét mới hết đường. Trong động không có lối rẽ, chỉ có duy nhất một con đường mà thôi, nhưng con đường này không thẳng tắp, cũng có vài chỗ ngoằn ngoèo, nhưng cái động này quả thật an toàn. Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, yên tâm ngồi xuống. Lòng hắn lúc nãy vẫn còn chút bất an, nhưng từ từ cũng bình tĩnh an ổn lại. Hắn rốt cuộc cũng là người có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, tính tình lại bình thản, mặc dù không dám ở đây đả thông huyệt khiếu, nhưng nhân cơ hội này hấp thu thêm linh khí cũng không tệ.

Một đêm trôi qua trong im lặng.

Ngoài động, ánh mặt trời từ từ dâng lên, trong động cũng có đã có một chút ánh sáng chiếu vào. Từ Tử Thanh mở mắt, trong mắt ánh sáng xanh chớp động, là dấu hiệu của linh lực thuộc tính mộc đang vận chuyển. Chờ đến khi linh lực ở trong cơ thể vận chuyển mười tám vòng tiểu chu thiên xong, huyệt khiếu vẫn chưa được đả thông, nhưng cũng bắt đầu suy yếu dần. Tuy rằng cách đả thông còn sớm, nhưng đã thấy được ánh rạng đông cuối đường hầm rồi. Ánh sáng xanh rốt cuộc cũng tắt, trả lại đôi mắt đen bóng dịu dàng ôn hòa cho Từ Tử Thanh. Hắn quan sát xung quanh, bỗng kinh ngạc. Thì ra ở bên trái chỗ hắn ngồi, có một thứ gì đó đen ngòm. Tối hôm qua không có ánh sáng, hắn tự nhiên không thấy được, nhưng bây giờ có chút ánh sáng nhàn nhạt, hắn cũng chỉ nhìn thấy hình dạng mơ hồ của thứ đó thôi.

Rốt cuộc cũng là một thiếu niên, hắn có chút tò mò đi qua, vươn tay muốn đυ.ng vào. Nhưng nghĩ nghĩ, lúc tay sắp chạm vào thì lập tức dừng lại. Không biết có độc không nữa….

Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, đυ.ng thì không dám đυ.ng, nhưng xem thì dám xem. Từ Tử Thanh ngồi chổm hổm xuống quan sát, lúc này mới phát hiện trên người thứ đó có vảy đen phản xạ ánh sáng. Lại quan sát kỹ càng hơn, mới phát hiện thứ đó có hình dạng như một con thú, gồm da và vảy, giống như bị lột ra vậy, hắn bỗng có một dự đoán. Nói không chừng chính là… lớp da rắn để lại khi lột xác. Nghĩ đến đây thì hắn đã nói không nên lời. Một lớp da lớn như vậy, vảy rắn lại to chừng một nắm tay, chỉ tưởng tượng một chút thôi thì bản thể của con rắn này đã khổng lồ đến chừng nào. Thậm chí nói không chừng đó là một con yêu thú! Vậy cái động này, chẳng lẽ là động rắn!

Từ Tử Thanh hoảng hốt, hắn nhớ đến cái động này nhỏ hẹp, đường trong động quanh co khúc khuỷu, trong phút chốc hắn khẳng định những dự đoán trong đầu hắn nãy giờ là chính xác. Lập tức hoảng sợ đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài động. Coi như là Từ Tử Thanh may mắn, hôm qua nguyên đêm yêu xà không có trở về, nhưng ai biết khi nào thì nó đột nhiên xuất hiện chứ? Thật sự là không dám nán lại thêm giây phút nào nữa, cái động này không thể tiếp tục ở lại nữa.

Càng đi ra ngoài thì dấu vết để lại càng nhiều, Từ Tử Thanh lúc đi vào thì men theo vách động, cho nên không nhìn thấy gì cả. Nào biết ở sát bên trái rải rác rất nhiều xương khô. Xem ra thời gian qua quá lâu, chả trách không có mùi tanh hôi. Trên mặt đất có dấu uốn lượn của loài bò sát, bên góc cũng thấy được vảy rơi rớt, Từ Tử Thanh càng chạy càng nhanh, nhưng lúc sau chậm lại, cho đến khi đến được cửa động!

Nhưng ngay đúng lúc này, bỗng nhiên có mùi tanh hôi nồng nặc truyền đến, đồng thời cát đá tung bay. Trên bầu trời, gió to đột ngột nổi lên.