Chớp mắt thì đã đến ngày Khai nguyên, Từ Chính Thiên dẫn hơn mười vị thái thượng trưởng lão với tu vi Luyện khí tầng cao nhất, bảo vệ trăm đệ tử Từ thị đi vào bí cảnh, cỡi Kim Uế tiên hạc chậm rãi bay về vùng đất cực Bắc.
Ở vùng đất cực Bắc, là nơi tồn tại của bí cảnh Lâm Nguyên.
Từ gia có tổng cộng mười con Kim Uế tiên hạc, vì chuyện lần này, tất cả đều được sử dụng. Từ Tử Thanh vốn là tạp dịch tư chất hạ hạ, vì Hạ lão đầu thỉnh cầu mới được đến, nên chỉ có thể xếp cuối xùng, đứng ở phần đuôi của con tiên hạc thứ mười, Hạ lão đầu cũng ở bên cạnh hắn.
Dưới chân là mây mù trôi lững lờ, xung quanh tiên hạc gió mát thổi vi vu. Từ Tử Thanh ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy đứng ở con tiên hạc thứ nhất là một nam tử tuấn lãng, áo tím phần phật, chính là Từ Tử Phong. Hắn lại nhìn trái nhìn phải, Trang Duy không có cơ hội đến, Từ Tử Đường Từ Tử La cũng không được phần.
Từ Tử Thanh chỉ kinh ngạc một chuyện, vốn Từ Tử Đường có tư chất rất tốt, tu vi cũng cao, vì sao không thấy nàng trong chuyến đi lần này? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng hiểu được đôi chút. Ngày đó Điền Thăng ỏ Từ gia vung tay với gia chủ, coi như hai nhà đã xé rách mặt với nhau, nếu Từ Tử Thục nói không sai, thì lý do chắc chắn là vì nàng. Nếu Từ Tử Đường tham gia, lúc vào bí cảnh sẽ gặp được chuyện gì thì không đoán trước hết được, với lại Từ Tử Phong có đi, nếu gặp được thứ gì tốt, chỉ cần thuận tay mang về cho muội muội là được.
Hắn lại không biết, Từ Tử Phong lần này đến không phải vì mưu cầu lợi ích cho muội muội và bản thân mình, mà là vì Từ Chính Thiên nhờ giúp một tay. Lần vào bí cảnh này, Điền gia chắc chắn sẽ gây rối, vì kiềm chế Điền Thăng, Từ Chính Thiên nhất định phải ở ngoài bí cảnh theo dõi lão, và Từ Tử Phong nhận được sự nhờ vả của gia chủ, ở trong bí cảnh hộ tống hộ giá những đệ tử có tư chất xuất chúng.
Kim Uế tiên hạc bay cực nhanh, không bao lâu thì đã đến cửa vào bí cảnh.
Mọi người chỉ thấy trong biển mây mịt mờ, xuất hiện một tấm bia đá cao hơn mười trượng, rộng hơn mười trượng. Trên mặt tấm bia đá phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, mây mù lượn lờ xung quanh. Khi ánh sáng dần dần nhạt lại, trên tấm bia liền xuất hiện năm lỗ thủng, có tròn vành vạch mà cũng có răng cưa, hoặc là lồi lõm khác nhau, nói chung là không lỗ nào giống lỗ nào.
Lúc Từ gia đến cũng không tính sớm, ngoại trừ không gian phía nam bia đá còn trống, thì ba phía đông, tây, bắc đều có tiên hạc đứng trên tầng mây, linh khí cuồn cuộn, cả vùng tràn ngập tiên khí. Họ đúng là ba nhà La gia, Ngụy gia và Mạnh gia. Từ Tử Thanh trong lòng hiếu kỳ, nhịn không được đưa mắt sang nhìn. Chỉ thấy người của ba gia tộc kia ăn mặc rực rỡ, nam tuấn nữ mỹ, phong tư bất phàm, trong lòng không khỏi ngợi khen.
Lúc này ngũ đại thế gia đã có bốn thế gia đến, chỉ còn thiếu mỗi Điền Thăng chưa tới thôi.
Chợt nghe một lão giả râu dài phiêu phiêu của La gia lên tiếng:
– Giờ lành đã đến, chúng ta phải phát ngọc phù đưa tin cho Điền gia thôi.
Từ Chính Thiên nhắm mắt không nói, hắn và Điền Thăng đã sớm thế bất lưỡng lập, bất cứ việc gì liên quan đến lão, cho dù là việc gì, hắn cũng không muốn quan tâm.
Gia chủ hai nhà khác lại nói:
– Đợi thêm một nén nhang nữa đi, nếu còn chưa đến, sẽ đưa tin thúc giục.
Vì thế bốn nhà chờ thêm một nén nhang, rốt cuộc nhìn thấy bóng tiên hạc từ xa bay đến.
Gia chủ Mạnh gia chịu không nổi hừ một tiếng:
– Hừ, người của Điền Thăng cũng thật cao ngạo a!
Hai nhà còn lại cùng Điền gia không có khúc mắc gì, nhưng cũng rất bất mãn với việc Điền Thăng đến trễ.
Điền Thăng vừa đến nơi, lập tức hướng ba nhà chắp tay nói xin lỗi:
– Thất lễ thất lễ, nhi tử của ta đột nhiên đột phá, khiến người làm phụ thân như ta không thể không hộ pháp, cho nên đã đến muộn. May mắn giờ lành chưa qua, nếu không Điền mỗ thật sự không biết nên tạ tội với các vị như thế nào nữa.
Lão tốt xấu cũng là tu sĩ Trúc cơ, nếu đã có lòng xin lỗi, những người chờ đợi cũng không thể không buông tay. Từ Tử Thanh nhìn thấy, có một nam tử cao ngạo, toàn thân phát ra linh quang đứng sau lưng lão, người này đúng là Điền Lượng. Gã cũng không thèm che giấu tu vi của mình, điều này khiến cho một người có tu vi thấp như Từ Tử Thanh cảm thấy rất áp lực.
Đúng ngay giờ lành, năm lỗ thủng đen ngòm kia lập tức bắn ra kim quang, lan rộng xung quanh.
Chỉ nghe gia chủ Mạnh gia quát lớn một tiếng:
– Xuất kiếm!
Bốn vị gia chủ khác cũng cùng một lúc đưa tay ra, từ trong lòng bàn tay bắn ra một tia sáng trắng, đâm thẳng vào năm lỗ thủng kia!
Trong chớp mắt, ngọc kiếm cắm vào lỗ thủng, kim quang trên bia đá càng ngày càng mãnh liệt, bất cứ ai bị tia sáng quét qua, đều cảm thấy da như bị phỏng. Hạ lão đầu lấy ra một kiện pháp khí, nắm lấy Từ Tử Thanh đạp lên pháp khí, đồng thời mở lớp chắn chặn lại kim quang. Lại nhìn sang những người khác, ai cũng lấy pháp khí ra, trong phút chốc các loại tia sáng kỳ dị phát ra, quang cảnh vô cùng tuyệt vời.
Từ Tử Thanh nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên, tấm bia đá run lên bần bật, rồi nứt toạc ra… thành năm khối, chia nhau ra bay về tay năm vị gia chủ.
Sau khi tấm bia đá nứt ra, đằng sau tấm bia vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một hố đen đen ngòm, lốc xoáy lập tức tiến đến, càng ngày càng gần, sức gió vô cùng mãnh liệt. Các gia chủ quát lớn một tiếng:
– Đốt!
Năm khối bia đá phát ra ánh sáng mãnh liệt, hình thành một màn sáng thật lớn, mờ mờ ảo ảo trôi nổi ở trước mắt. Các tu sĩ, đệ tử muốn vào bí cảnh đều sử dụng diệu pháp chui vào màn sáng đó. Từ Tử Thanh không thể bước đi, còn đang lo lắng, thì đã bị Hạ lão đầu kéo tay lại, sau đó cơ thể lung lay, chân đạp xuống một chỗ cứng rắn nào đó.
Từ Tử Thanh trợn tròn mắt nhìn, thì ra dưới chân là đáy của màn sáng kia. Nói cũng thật kỳ lạ, lúc mới tiến vào không cảm thấy có trở ngại gì, nhưng sau khi tiến vào và chạm đến màn sáng kia thì lại cảm thấy không khỏe cho lắm. Còn chưa kịp chờ hắn nghĩ nhiều, màn sáng lại hiện lên, thẳng tắp bay vào giữa lốc xoáy.
———————————-
Đầu choáng mắt hoa, như đυ.ng phải vô số xóc nảy, rốt cuộc cũng rơi xuống. Từ Tử Thanh mới lấy lại tinh thần thì đã thấy màn sáng trên trời sụp đổ, chỉ trong chớp mắt mọi người đều bị ném thả ra ngoài!
Một tu sĩ tu vi Luyện khí tầng thứ nhất nho nhỏ như hắn, chỉ phải nỗ lực hết sức vận chuyển linh lực bảo vệ bản thân, nhưng khi rơi xuống đến mặt đất thì vẫn bị thương đau đến chảy nước mắt. Tu sĩ đúng là đã bước trên con đường tu tiên, nhưng Từ Tử Thanh cũng chỉ là một người ở tầng dưới chót, tuy rằng đã đả thông huyệt khiếu, nhưng thân thể vẫn còn rất nhiều khuyết điểm.
Lại nhìn xem xung quanh, Hạ lão đầu không biết bị ném đi nơi nào, xung quanh cũng chẳng có ai, dưới chân lại là một mảnh đất mềm mại, có rất nhiều cây cỏ lá dài hẹp mọc lên, màu xanh phủ khắp nới.
Hương hoa thơm ngát, tiếng chim hót thánh thót, bên cạnh còn có rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, cành lá giao nhau. Xa xa có thể thấy vô số ngọn núi nối liền nhau, phong cảnh đúng là xinh đẹp hùng vĩ. Hít sâu một hơi, không khí tươi mát lập tức xộc vào phổi.
Linh khí thật dày đặc! Nếu nơi này chính là bí cảnh, vậy bí cảnh quả nhiên thật xinh đẹp mỹ lệ.
Từ Tử Thanh đứng dậy, phủi đi bụi đất trên áo, giương mắt nhìn xung quanh. Không chỉ không thấy Hạ lão đầu, những người khác cũng chẳng thấy đâu cả. Chẳng lẽ là bị lạc? Hay là đã có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn?
Suy nghĩ mãi cũng không tìm được đáp án chính xác, Từ Tử Thanh chậm rãi tìm đường đi về phía trước, tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay áo. Thì ra Hạ lão đầu mặc dù biết Từ Tử Thanh sẽ ở chung với mình trong bí cảnh, có thể dễ dàng trông nom hắn, nhưng lão cũng lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền đưa cho hắn bốn, năm trương phù lục, dùng để bảo vệ bản thân.
Trong tay của tu sĩ bước trên con đường tu tiên, phù lục trước giờ luôn có chỗ dùng. Từ Tử Thanh tuy rằng vẫn không thể sử dụng linh phù, nhưng tu sĩ Luyện khí bình thường có thể sử dụng ba loại phù lục là hoàng phù, hồng phù và lục phù, lục phù cũng khó kiếm, Hạ lão đầu cho hắn một tờ, hồng phù thượng đẳng thì cho ba tờ, chuẩn bị cho thật cẩn thận vẫn hơn.
Linh khí trong bí cảnh rất nồng đậm, chủng loại linh thảo cũng không ít, dọc theo đường đi, Từ Tử Thanh vừa đi vừa nhìn, cũng phân biệt được một ít, đều nằm trong “Linh thảo đồ giám”, quả nhiên không vô ích khi học thuộc nha. Đáng tiếc trong tay hắn lại không có công cụ, không thể thu thập chúng nó đem về, đành phải đi tiếp.
Nơi này trước mắt mặc dù thấy không có người, nhưng Từ Tử Thanh vẫn rất cẩn thận, bí cảnh tuy rằng đẹp, nhưng đối với một tu sĩ Luyện khí tầng thứ nhất nhỏ nhoi lẻ loi một mình thì cũng là vô cùng nguy hiểm.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng xèo xèo, đồng tử Từ Tử Thanh co lại, dùng hết sức ngả người qua bên cạnh. Quả nhiên, ngay tại chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một vũng nước màu đen thùi đang bốc hơi, mặt đất giống như bị tạt một ly Axit sunphuric vậy, trở nên lòi lõm. Là thứ gì vậy?! Từ Tử Thanh hít một ngụm khí lạnh, cuống quít lùi lại hai bước, ánh mắt láo liến quan sát xung quanh.
Sau đó lại có một vũng nước màu đen bay tới, Từ Tử Thanh lần thứ hai ngã sang phải né tránh, đưa mắt nhìn về phía vũng nước đen xuất hiện thì thấy trên một cây cổ mộc, có một con rắn hoa to như cánh tay đang cuộn người trên một cành cây, vảy nó sặc sỡ, cái lưỡi dài thè ra ngoài. Nó thấy Từ Tử Thanh nhìn thấy mình, liền há mồm phun nước đen. Lúc này Từ Tử Thanh đã biết, đó là một con rắn hoa có độc, một khi bị thứ nước đen nó phun ra dính lên người, chắc chắn da thịt sẽ bị ăn mòn lồi lõm như mặt cỏ ban nãy!
Từ Tử Thanh lộ vẻ đề phong, bây giờ linh lực còn trong cơ thể của hắn rất ít, huyệt khiếu cũng chỉ mới đả thông vài cái, căn bản không phải là đối thủ của dị xà này. Dị xà có vẻ lười biếng, nghiêng đầu liếc nhìn hắn, trong mắt nó hiện ra một tia khinh bỉ. Từ Tử Thanh bị kinh sợ, con rắn này giống như có linh trí, quả nhiên là vật trong bí cảnh, tuyệt đối không thể xem thường.
Không biết dị xà này có bao nhiêu chiêu thức, ngón tay Từ Tử Thanh để vào tay áo, nắm lấy một tờ hồng phù, chuẩn bị khi không ổn, sẽ bắn ra! Giằng co với dị xà một lúc, dị xà không hề động đậy. Từ Tử Thanh liền chầm chậm lùi về sau, tay nắm phù càng ngày càng cặt.
Ước chừng lùi được khoảng bốn, năm thước, dị xà đột nhiên nâng người lên, trườn nhanh về phía trước!
Từ Tử Thanh muốn bắn hồng phù ra, nhưng đột nhiên thấy dị xà kia dừng lại, miệng rắn mở lớn, để lộ bốn cái răng nanh dài, sắc bén.
– Nhị ca, ca xem thuật định thân lúc nãy của đệ như thế nào? – Bỗng có một giọng thiếu niên réo rắt trong veo vang lên – Nó chính là ban thân yêu xà đấy, đệ bắt nó lột da móc nội đan ra cho nhị ca chế thuốc!
Một giọng nói có phần trưởng thành hơn vang lên, trong giọng ẩn chứa đầy sự cưng chìu:
– Thuật định thân của ngũ đệ đã luyện đến bát phân hỏa hậu* rồi. Con ban thân yêu xà này có đạo hạnh trăm năm, nội đan cũng coi như là thứ tốt, ngu huynh bây giờ cảm ơn phần đại lễ ngũ đệ đưa tặng trước nhé.
Từ Tử Thanh kinh hồn chưa định, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có hai người đang dắt tay nhau bước đến. Trong đó một người tướng mạo non trẻ, một người dáng người thon dài, cả hai đều còn rất trẻ tuổi.
Hắn vừa muốn mở miệng nói cảm ơn thì đã thấy thiếu niên không kiên nhẫn phất phất tay áo:
– Ngươi không đi còn đứng đó làm gì? Huynh đệ ta muốn gϊếŧ xà lấy nội đan, ngươi linh lực yếu ớt như vậy, còn không nhanh chóng rời đi!
Trong lòng Từ Tử Thanh biết hai người này vừa cứu mình một mạng, cho dù không phải cố ý, nhưng cũng coi như có ân với hắn. Giọng điệu của thiếu niên mặc dù không tốt nghe, nhưng bọn họ và mình không thân cũng chẳng quen, lại gặp ngay lúc săn được yêu vật chia chiến lợi phẩm, mình cứ chần chừ đứng ở đây mới là không phải phép. Hắn liền cúi người nói cảm ơn, lập tức xoay người rời đi.
Sau khi trải qua chuyện này, lòng cảnh giác đối với bí cảnh của Từ Tử Thanh lại càng mạnh hơn, mỗi một nhấc tay nhấc chân đều làm vô cùng cẩn thận.
—————————-
Chú thích:
* Ban thân yêu xà: xà yêu vảy đốm đốm.
* Bát phân hỏa hậu: đã luyện gần đến mức thành thục, còn 20% nữa là luyện thành.