Trang Duy bây giờ hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Từ Tử Thanh tám tuổi, đã có tu vi Luyện khí tầng thứ hai ở mức cao nhất. Tu vi tuy rằng kém hơn Từ Tử La một chút, nhưng ở toàn bộ Tông gia, người có thể đột phá lên Luyện khí tầng thứ ba ở mười mấy hai mươi cũng không nhiều, y coi như là không tệ.
Trang Duy là người của một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Từ gia, vào Tông gia sớm hơn Từ Tử La vài năm, cũng không biết vì sao vừa gặp đã yêu Từ Tử La. Trang Duy hết lòng quan tâm đến Từ Tử La, nhưng tốc độ tu luyện của Từ Tử La nhanh hơn Trang Duy, nàng liền bắt đầu xem thường khinh bỉ y, còn Trang Duy thì vẫn tìm mọi cách chăm sóc bảo hộ nàng, hoàn toàn không để thái độ xem thường của nàng trong lòng. Đợi đến khi Từ Tử La đột phá lên Luyện khí tầng thứ ba, nàng liền không để Trang Duy vào mắt, Trang Duy biết nhưng cũng không để ý nhiều.
Những người quen biết Trang Duy đều biết y chung tình với mỗi Từ Tử La. Trang Duy tính tình rất tốt, đối xử với mọi người cũng không tệ, còn Từ Tử La thì hoàn toàn ngược lại. Nàng ỷ mình có vài phần nhan sắc, tính tình điêu ngoa tùy hứng, rất nhiều bằng hữu của Trang Duy đều cảm thấy không đáng giá cho y, y cũng chỉ cười cho qua mà thôi.
Từ Tử Thanh không biết gút mắt giữa Trang Duy và Từ Tử La, nhưng lại có ấn tượng tốt với Trang Duy. Hai người đều có tính cách bình thản, ngồi trong vườn thuốc trò chuyện được vài câu thì đều cảm thấy rất tâm đầu ý hợp. Từ Tử Thanh không xem nhẹ bản thân mình, Trang Duy cũng không để ý Từ Tử Thanh năng lực thấp kém, cứ như vậy bất tri bất giác thì đã trò chuyện với nhau được nửa canh giờ rồi.
Cũng may Từ Tử Thanh còn kịp phản ứng, thấy sắc trời cũng đã khá muộn, liền cười nói với Trang Duy:
– Trang huynh, còn chưa hỏi huynh đến đây muốn tìm loại linh thảo nào vậy?
Trang Duy lúc này mới sực tỉnh, vỗ trán nói:
– Xem ta, cùng Tử Thanh hiền đệ trò chuyện vui đến quên hết cả trời đất luôn. Ta vốn theo lệnh của viện chủ đến xin mười gốc Hồng lăng thảo…. – Lúc đến thì thấy Từ Tử La ra tay với người của vườn Bách thảo, nên y mới nhảy ra ngăn cản.
Từ Tử Thanh hiểu, liền cười nói:
– Đúng lúc Hồng lăng thảo thành thục, ta đi hái cho Trang huynh.
Trang Duy cười hiền nói:
– Vậy thì làm phiền Tử Thanh hiền đệ rồi.
Hồng lăng thảo là một loại linh thảo sơ cấp, khi hái chỉ cần dùng dụng cụ có chứa linh lực cắt theo mặt phẳng là được, cũng không cần phải thêm linh lực của người hái. Vì vậy, Từ Tử Thanh có thể tự mình hái loại linh thảo đơn giản này.
Từ Tử Thanh đi đến một mảnh đất, hôm qua vừa mới có hơn hai mươi gốc Hồng lăng thảo thành thục. Hắn chọn mười gốc có phẩm chất tốt nhất cắt xuống, đặt vào một hộp gỗ, cẩn thận đưa cho Trang Duy.
Trang Duy nhận hộp gỗ, mở ra thì thấy linh thảo phát ra ánh sáng, lá cây đều được giữ lại rất cẩn thận. Trong lòng y lập tức biết Từ Tử Thanh đã cố ý chọn những gốc tốt nhất cho y, y liền nói lời cảm ơn, rồi bước nhanh rời đi.
Bởi vì lần gặp gỡ ngoài ý muốn này, Từ Tử Thanh kết giao với một người bạn mới, buổi tối lúc nhập định, tựa hồ có chút ngộ đạo. Linh khí trong đan điền nhanh chóng bị dồn nén lại, cuối cùng phát ra một tiếng nổ, lượng biến thành chất, đặt xuống mầm móng linh nguyên.
Từ đây, Từ Tử Thanh đã có tu vi Luyện khí tầng thứ nhất!
—————————————
Hạ lão đầu nhìn Từ Tử Thanh từ trên xuống, miệng chậc chậc nói:
– Hảo tiểu tử, chỉ mới ba tháng trôi qua ngươi đã có tu vi Luyện khí tầng thứ nhất, quả thật tạo hóa không nhỏ!
Từ Tử Thanh giật mình, vội vàng nói:
– Là tiền bối dạy tốt thôi.
Hạ lão đầu lắc đầu nói:
– Ngươi không cần khiêm tốn. Các đệ tử vào Tông gia cùng một lúc với ngươi đang không ngừng hấp thu linh khí trời đất, chỉ có mỗi mình ngươi là cắm được mầm móng linh nguyên thôi, đủ thấy thiên phú của ngươi không tệ. Ta không biết vì sao ngươi lại bị phán là tư chất “hạ hạ”, nếu như ngươi chỉ trong thời gian tu luyện ngắn ngủi đã đạt được Luyện khí tầng thứ nhất là có tư chất hạ hạ, thì năm xưa lão nhân ta phải tốn ba năm mới làm được, chẳng phải ta ngay cả tư chất hạ hạ cũng không bằng sao!
Chính Từ Tử Thanh cũng hoảng sợ. Hắn chỉ dùng ba tháng cắm xuống linh nguyên, cứ cho là người khác nhanh hơn hắn rất nhiều, lúc này lại nghe Hạ lão đầu nói như vậy, mới biết thì ra mình là người nhanh nhất.
Hạ lão đầu cảm thán một phen, mới nghiêm mặt nói:
– Từ Tử Thanh, ngươi có tư chất như vậy, ở chỗ ta làm việc quả thật là mai một tài năng. Nếu ngươi muốn, ta có thể đến chỗ gia chủ nói chuyện này, đưa ngươi về đúng chủ viện phía Đông. Chỉ là lúc trước ngươi bị pháp trận phán là tư chất hạ hạ, chỉ sợ phải bắt đầu từ tứ viện. Nhưng nếu ngươi ở đó luyện đến Luyện khí tầng thứ hai với tốc độ như chẻ tre, được điều đến nhất viện cũng không phải chuyện khó.
Từ Tử Thanh nghe xong, suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu nói:
– Không cần đâu Hạ quản sự. Tử Thanh chỉ muốn ở lại vườn Bách thảo vừa làm việc vừa tu luyện, không muốn đến chủ viện phía Đông.
Hạ lão đầu kỳ quái nói:
– Ngươi thật sự không muốn đi? Ở chỗ ta không có nhiều tài nguyên cho ngươi, có thể vào chủ viện, mỗi tháng sẽ có được một phần tài nguyên, và cả đan dược để tăng tiến tu vi nữa. Lão đầu nhi ta nhìn người làm việc chăm chỉ, tu luyện khắc khổ, sau khi tới chủ viện cũng không phải không thể đứng đầu.
Từ Tử Thanh vẫn nói lời cự tuyệt:
– Tử Thanh có hứng thú nồng đậm với linh thảo, xin Hạ quản sự thành toàn.
Thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy, Hạ lão đầu cũng không khuyên nữa. Lão có lòng muốn để Từ Tử Thanh đi trên một con đường tốt hơn, nhưng nghe Từ Tử Thanh nói yêu thích linh thảo, cam nguyện ở vườn Bách thảo vừa làm việc vừa tu luyện, trong lòng một nửa thì cảm thấy tiếc hận, một nửa lại cảm thấy vui mừng. Lão cũng là người yêu linh thảo chân chính, nếu không thì với tu vi Luyện khí tầng thứ chín như lão sao có thể ở đây chăm sóc linh thảo chứ? Nếu không phải lão đã sớm trở thành thái thượng trưởng lão ngồi hưởng phúc rồi! Bây giờ phát hiện Từ Tử Thanh có cùng sở thích với lão, không khỏi nhìn thuận mắt hơn trước, từ ba phần thuận mắt đã biến thành bảy phần thuận mắt.
Vì thế lão cười nói:
– Nếu lòng ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ giúp ngươi che giấu việc này. Ngươi phải cố gắng tu luyện, cũng không được chậm trễ chuyện chăm sóc linh thảo.
Từ Tử Thanh cũng nở nụ cười:
– Cảm ơn Hạ quản sự, vãn bối sẽ cố gắng làm việc tu luyện.
Từ ngày đó, Hạ lão đầu dạy dỗ Từ Tử Thanh càng thêm dụng tâm, càng thêm cẩn thận. Từ Tử Thanh cũng bắt đầu cảm thấy mình dần dần thân cận hơn với vị Hạ quản sự nghiêm khắc này.
Những ngày gần đây, Hạ lão đầu bỗng nhiên dừng chỉ bảo Từ Tử Thanh chăm sóc linh thảo, mà bảo hắn phải chuyên tâm tu luyện, chuyện trong vườn, cứ để một mình Hạ lão đầu xử lý. Từ Tử Thanh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thời gian dài tu luyện cũng không phải không tốt, cho nên hắn nghe theo lời của Hạ lão đầu, toàn tâm toàn ý tĩnh tọa nhập định.
Quá trình hấp thu linh lực vẫn rất thuận lợi, đồng thời cũng rất ổn định. Bốn linh khí của bốn thuộc tính khác kia vẫn như cũ không để ý đến Từ Tử Thanh, chỉ có mỗi mộc khí là thân thiết với hắn thôi.
Hai mạch Nhâm, Đốc có thể coi là khởi đầu của tu chân, quá trình đả thông cũng tương đương khó khăn. Cho dù có công pháp để tiến hành tu tập, nhưng cố gắng cả một ngày cũng không thể đả thông một huyệt khiếu nào cả, cảm giác bồn chồn như vậy khiến cả người vô cùng khó chịu.
Bất tri bất giác, một tháng lại qua, Từ Tử Thanh cuối cùng cũng đả thông tám huyệt khiếu trên mạch Đốc. Trong đó, hai huyệt đầu tiên có chút khó khăn, sau khi qua khó khăn, sáu huyệt còn lại đơn giản hơn rất nhiều.
Ở giữa, Hạ lão đầu cũng có đến hỏi thăm quá trình tu luyện của Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh suy nghĩ một chốc, chỉ báo là đã đả thông ba huyệt khiếu. Hắn không phải có lòng phòng bị Hạ lão đầu, nhưng hắn cũng biết một chút ít, nếu bản thân muốn an an ổn ổn ở vườn Bách thảo tu luyện, thì không thể làm ra chuyện gì to lớn phiền phức. Hạ lão đầu rất coi trọng hắn, nhưng cũng rất trung thành với Từ gia, nếu hắn cứ tiếp tục tiến bộ với tốc độ nhanh như vậy, cho dù Hạ lão đầu có lòng muốn giấu diếm, cũng sẽ có ngày bị người phát hiện, đến lúc đó hai người họ cũng chẳng được ưu đãi gì. Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, nếu lúc trước tốc độ cắm xuống linh nguyên được coi là “cực nhanh”, thì tốc độ bây giờ cũng không phải rất chậm. Theo bản năng, hắn bắt đầu nói lời khiêm tốn.
Quả nhiên, Hạ lão đầu nghe hắn nói trong vòng một tháng đả thông ba huyệt khiếu, rất kinh ngạc, cứ khen hắn tiến bộ thần tốc.
Từ Tử Thanh nghe vậy, âm thầm nhíu mày, không biết sao lại có một cảm giác bất an, vội hỏi:
– Huyệt khiếu đầu tiên đả thông mất rất nhiều sức, hai cái sau lại dễ dàng hơn một chút, nhưng sau khi đả thông ba huyệt khiếu thì huyệt thứ tư lại bắt đầu khó khăn trở lại.
Hạ lão đầu cười ha hả, nói:
– Tu hành nào phải chuyện dễ dàng gì? Ngươi cứ yên tâm dốc lòng tu luyện đi. Mỗi ngày cố gắng, sẽ có một ngày đạt được hồi báo.
Từ Tử Thanh khom người:
– Vãn bối đã hiểu, cảm ơn Hạ quản sự dạy bảo.
Thời gian qua cực nhanh, chớp mắt thì đã đến lúc Khai nguyên.
Cái gọi là Khai nguyên, chính là mở ra một lâm nguyên hoang dã mới, cũng được coi như một tiểu bí cảnh. Trong tiểu thế giới Hạo Thiên, đã xuất hiện tất cả ba tiểu bí cảnh, trong đó Từ gia và bốn thế gia tu chân lớn là Điền gia, La gia, Mạnh gia, Ngụy gia cùng nhau quản lý “Bí cảnh Lâm Nguyên”, còn hai tiểu bí cảnh khác thì nằm trong tay các đại phái tiên sơn hải ngoại.
Bí cảnh Lâm Nguyên mở ra rất quy luật, năm năm mở một lần, bên trong có vô số linh thảo dị thú, sơn trân lâm bảo, những người được vào trong đó, ít ít nhiều nhiều cũng có thu hoạch.
Nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện vào bí cảnh, nhất định phải có ngọc kiếm dẫn đường. Trong tay của năm gia chủ thuộc năm thế gia lớn đều có một thanh ngọc kiếm, trước khi vào bí cảnh, sẽ phủ lên đoàn người đi vào bí cảnh một tầng cấm chế, sau khi vào bí cảnh, cấm chế sẽ biến mất, lúc này có thể tự do tìm bảo.
Nhưng đã là bí cảnh, tự nhiên cũng có nguy hiểm. Mấy năm gần đây, người có thể đi vào bí cảnh đều phải trải qua sự đồng ý của gia chủ, hoặc là phải có tư chất bất phàm, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt gì khác, nhưng tóm lại số người không được vượt qua một trăm. Bằng không, ngọc kiếm sẽ xuất hiện sai lầm, có thể truyền tống rất nhiều người vào chỗ nào thì không biết.
Còn hai ngày nữa là tới ngày bí cảnh mở ra, Từ Tử Thanh đến giờ mới biết thì ra mình có một danh ngạch vào bí cảnh. Thì ra Hạ quản sự cảm thấy Từ Tử Thanh rất hứng thú với việc chăm sóc linh thảo, liền muốn dẫn hắn đi ra dã ngoại hiểu biết thêm kiến thức. Nói đến chỗ có linh thảo sinh trưởng nhiều nhất, bí cảnh tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Gia chủ Từ Chính Thiên nghe bảo Từ Tử Thanh có thể kế thừa y bát* của Hạ lão đầu, thường trú ở vườn Bách thảo, liền đồng ý thỉnh cầu của Hạ lão đầu. Đây cũng là lý do vì sao đoạn thời gian trước Hạ lão đầu vẫn luôn bảo Từ Tử Thanh chăm chỉ tu luyện không cần làm việc. Tuy linh vật trong bí cảnh rất nhiều, nhưng kẻ tham lam muốn nhiều thứ cũng không thiếu. Ở trong bí cảnh thường xuyên xảy ra chuyện đánh nhau, lại không biết khi nào thì gặp hoặc bị dị thú gϊếŧ, cũng đừng nói đến chuyện có thể bình yên vào bình yên ra.
Hạ lão đầu tuy rằng đã quyết tâm bảo vệ Từ Tử Thanh an toàn trong bí cảnh, nhưng được người khác bảo vệ cũng không phải chuyện tốt gì. Lão hy vọng thực lực của Từ Tử Thanh mạnh lên thêm một chút, cho dù không thể đánh lùi kẻ địch, nhưng tốt xấu cũng có thể bảo vệ tính mạng của bản thân, còn hơn chống chờ đến khi Hạ lão đầu đến cứu giúp.
Nghe Hạ lão đầu nói như vậy, mắt Từ Tử Thanh phát sáng, nóng lòng muốn khởi hành. Vì tu tiên nên hiểu rõ trời đất rộng lớn, nếu có cơ hội đến bí cảnh kiến thức một lần, hắn sao có thể không động lòng cơ chứ? Lần này quả thật là bị Hạ lão đầu đập một cái bánh lớn lên đầu mà!
—————————
Chú thích:
* Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau.