Mấy ngày sau, trận đấu pháp giữa Từ Chính Thiên và Điền Thăng được bàn tán ầm ĩ trong Từ gia. Được ngợi khen tự nhiên là Từ Chính Thăng có tu vi cao cường, đánh bại Điền Thăng, bị mắng cũng tự nhiên là Điền Thăng không phân biệt phải trái đúng sai, dám ở Từ gia diễu võ dương oai.
Từ Tử Thanh ở trong vườn Bách thảo, nhưng vẫn nghe được khi có người đến lấy thuốc trò chuyện.
Gần đây, Hạ lão đầu đã dần dần giao một số công việc bảo vệ linh thảo đơn giản cho hắn, cũng chẳng có gì ngoài trồng vài loại linh thảo, tưới nước, đắp thêm đất hay trừ sâu gì đó, nhưng vẫn làm Từ Tử Thanh rất vui mừng.
Một ngày sau buổi trưa, Hạ lão đầu trở về ngủ, để Từ Tử Thanh ở lại trông vườn. Không cần phải đọc sách thuốc, Từ Tử Thanh đương nhiên vui vẻ ở lại, đi tuần tra xung quanh vườn thuốc.
Không bao lâu, ở ngoài vườn có người cầm linh bài xin vào, xa xa truyền đến tiếng thì thầm nhỏ vụn.
– Tử La tỷ tỷ, nghe nói tỷ đã đột phá Luyện khí tầng thứ ba rồi, chẳng phải tỷ sẽ sớm được vào núi Phi Thứu tu luyện sao? Thật đúng là lợi hại! – Một giọng nữ thanh thúy truyền đến.
Từ Tử Thanh hơi hơi nghiêng đầu, cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng lại không nhớ rõ là ai. Hắn lấy một chiếc khăn tay vuông ra lau sạch bùn trên tay, để tránh thất lễ với người khác.
Một giọng nữ xa lạ cũng truyền đến:
– Trưởng lão quản sự nói, mấy ngày nữa chính là ngày ta vào Từ đường. Đến lúc đó sẽ đem tâm huyết gửi vào trong ngọc phù, sau này ta ra ngoài, có thể tùy thời tùy lúc được đến viện trợ của gia tộc. – Giọng nói cao vυ't đầy ngạo mạn – Sau khi ta được dẫn đến núi Phi Thứu, tài nguyên đan dược tự nhiên là nhiều hơn lúc ở tam viện mấy lần, ngươi đối xử thật lòng với ta như vậy, ta tự nhiên sẽ không quên phần của ngươi.
Thiếu nữ lên tiếng trước vui sướиɠ nói:
– Vậy tiểu muội đa tạ Tử La tỷ tỷ trước!
Cô gái tên Tử La cười vài tiếng, ra chiều rất đắc ý.
Cô gái theo sau bỗng nhỏ giọng lại, ra vẻ thần bí hỏi han:
– Tử La tỷ tỷ, tỷ có nghe qua chuyện vị gia chủ Điền gia gây hấn với gia chủ của chúng ta chính là vì một cọc hôn sự không?
Giọng Từ Tử La bỗng cao thêm mấy lần, nói:
– Hôn sự?
Thiếu nữ thấp giọng nói:
– Đúng vậy. Nghe đồn Điền gia chủ vì cầu hôn cho công tử Điền Lượng nên đến đây, muốn thú Từ Tử Đường tỷ tỷ ở núi Phi Thứu của chúng ta, kết quả lại bị gia chủ một ngụm từ chối, mới giận tím mặt.
Nghe đến đó, cô gái tên Từ Tử La tựa hồ rất bất mãn:
– Ngay cả Điền công tử cũng chướng mắt, không biết Từ Tử Đường kia muốn dạng gì nữa? Đúng là làm bộ làm tịch! Khoảng thời gian trước, Điền công tử cùng ả đi dạo xung quanh, còn tặng ả một kiện pháp khí, như vậy còn chưa đủ cho ả nữa sao!
Cô gái dường như có vẻ sợ hãi khi Từ Tử La nổi giận, ngừng một lúc rồi mới cười lành nói:
– Tử La tỷ tỷ nói rất đúng. Theo tiểu muội thấy thì Từ Tử Đường thật không thích hợp với Điền công tử, muốn nói người xứng với Điền công tử nhất chính là Tử La tỷ tỷ!
Từ Tử La có vẻ như có chút vui vẻ, giọng nói cũng dịu đi một chút:
– Coi như ngươi có mắt nhìn. – Lại thở dài – Nhưng gia chủ lại vì một Từ Tử Đường xé rách mặt mũi với Điền gia, ta và Điền công tử xem ra là vô duyên rồi….
Cô gái kia nghe lời nói của Từ Tử La, lại cùng ai thán mấy câu, mới tỏ vẻ khó chịu nói:
– Từ Tử Đường ỷ vào mình có một người ca ca tài giỏi thôi, tư chất của Tử La tỷ tỷ có thể còn hơn ả nhiều! Theo ý tiểu muội, Tử La tỷ tỷ rất nhanh có thể Trức Cơ, đến lúc đó ngay cả gia chủ cũng không dám xem nhẹ tỷ tỷ, đến lúc đó duyên phận với Điền công tử cũng sẽ….
Từ Tử La sẳng giọng cắt ngang:
– Tử Thục muội muội, muội đúng là khéo miệng.
Hai người nói to nói nhỏ đi vào, người ở trong vườn Bách thảo, lời nói cũng toàn bộ lọt vào tai Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh lắc đầu, mắt xem lỗ mũi, lỗ mũi xem tâm, cúi đầu nhìn linh thảo, cho rằng mình không nghe thấy cái gì cả.
Từ Tử Thục và Từ Tử La nói chuyện ồn ào vui vẻ với nhau, đột nhiên phát hiện mình đã đến, liền im lặng. Từ Tử La thấy Từ Tử Thanh lạ mặt, liền hỏi:
– Ngươi là tạp dịch mới đến?
Từ Tử Thanh ôn hòa trả lời:
– Đúng vậy, không biết hai vị muốn loại linh thảo gì?
Từ Tử Thục rất nhanh liền nhận ra Từ Tử Thanh, nàng từ trước vốn đã không nhìn hắn vừa mắt. Vì sự tồn tại của Từ Tử Thanh, cả nhà của nàng mới trông như không danh chính ngôn thuận. Nhất là khi Từ Tử Thanh trở về nhà chính còn được đặc cách cho ở một sân riêng, hơn nữa khiến cho tiểu thư được cưng chìu trước giờ như nàng rất không vui vẻ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Từ Tử Thanh cũng là con trưởng, nàng bất quá chỉ là con thứ mà thôi, tuổi cũng nhỏ hơn hắn, thứ tự lớn bé khác nhau, nàng cũng chỉ có thể ở sau lưng hắn châm chọc vài câu. Cho đến khi đến Tông gia, nàng có được tư chất trung hạ, mà Từ Tử Thanh chỉ có tư chất hạ hạ, chỉ nói riêng điều này thôi cũng đủ để thấy nàng hơn hắn rất nhiều rồi, cho nên lòng nàng mới khoan khoái được vài phần.
Mà bây giờ, Từ Tử Thục nàng đã bám được một quý nhân có thể vào núi Phi Thứu, còn Từ Tử Thanh vẫn chỉ là một tạp dịch đáng thương làm chuyện lặt vặt trong vườn Bách thảo, càng nghĩ nàng càng cảm thấy sung sướиɠ.
Ấn tượng của Từ Tử La với Từ Tử Thanh không tệ. Cũng đúng thôi, cho dù là người tu tiên hay người phàm trần, có khuôn mặt tốt luôn chiếm được chút lợi ích khi đối mặt với khác phái. Từ Tử Thanh khoảng chừng mười mấy tuổi, vẫn còn đang phát triển, nhưng mặt mày dịu dàng hiền hậu, không nóng không vội, cho dù là Từ Tử La có ý với Điền Lượng kia, cũng sinh ra vài phần thưởng thức với khuôn mặt của hắn.
Từ Tử Thục cũng rất hiểu biết Từ Tử La, nhưng nàng không thể để Từ Tử Thanh dính lên người cô ta. Nếu Từ Tử La bỗng nhiên có ý đưa hắn đi, chẳng phải nàng tự tay đặt dao lên cổ họng nàng sao? Vì thế nàng bước lên trước, giọng điệu lạnh lùng nói:
– Tử La tỷ tỷ là người như thế nào, sao ngươi lại có thái độ chậm trễ như vậy hả?
Từ Tử La vốn có hảo cảm với Từ Tử Thanh, nghe được lời nói của Từ Tử Thục, lòng kiêu ngạo ngang ngược của nàng lại nổi dậy. Nói cũng đúng, nàng đến đây lấy linh thảo, chỉ là một tên tạp dịch nho nhỏ sao có thể không ra vẻ khiêm tốn với nàng chứ, chẳng lẽ hắn không để nàng vào mắt sao?
Từ Tử Thanh không phải đầu gỗ, hắn có thể cảm giác được địch ý của Từ Tử Thục. Đột nhiên nhớ lại, lúc hắn còn ở sân nhỏ của phân gia Từ thị, bên ngoài tường cũng từng truyền đến một giọng nữ trào phúng, bây giờ nghĩ kĩ, đúng thật là Từ Tử Thục này rồi. Hắn vốn nghĩ nàng chẳng qua một cô bé tuổi còn nhỏ, hắn đã làm người hai kiếp, không việc gì phải chấp nhặt với nàng cả. Nhưng hôm nay cả hai đều ở Tông gia, nàng vẫn không quên kiếm chuyện với hắn. Hơn nữa, với đoạn đối thoại lúc nãy hắn nghe được, hắn biết, tính tình của cô gái tên Từ Tử La này cũng chẳng tốt lành gì, Từ Tử Thục ở trước mặt nàng châm ngòi thổi gió, không phải chỉ một câu “Tiểu cô nương không hiểu chuyện” là có thể bỏ qua.
Quả nhiên, Từ Tử La kia cả giận nói:
– Một tên tạp dịch như ngươi lại dám khinh thường ta sao?!
Từ Tử Thanh thở dài trong lòng, mấy ngày nay hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều người, cũng gặp được không ít người không nói lý lẽ, cãi lý với họ cãi không tác dụng gì cả, tốt nhất là không nói gì. Vì thế, hắn lùi về sau vài bước, nói:
– Tử Thanh không dám.
Nhưng Từ Tử Thanh lại không ngờ, cô gái tên Từ Tử La này không phải loại người dễ bỏ qua. Lúc trước hắn cũng gặp được kiểu người như vậy, nhưng họ cũng chỉ nói khó nghe trút giận một chút thôi, không ai dám ra tay. Nhưng Từ Tử La này lại cho rằng nhường nhịn của Từ Tử Thanh là cam chịu, nâng tay đến đánh một chưởng vào người Từ Tử Thanh.
– Tiểu tử vô lễ, không cho ngươi một bài học đúng là không được!
Từ Tử La quát lớn, dùng ba phần sức. Nàng cũng không phải thật sự muốn đánh chết người, ít nhất thì nàng còn kiêng kị Hạ lão đầu vài phần, nhưng lại muốn cho Từ Tử Thanh ăn một phen đau khổ.
Từ Tử Thanh nghiêng người né tránh, nhưng hắn chỉ là một người mới chập chững chưa đặt được mầm móng linh nguyên thì sao có thể tránh được một đòn như chớp của Từ Tử La chứ? Trong phút chốc, đầu vai bị đánh thương.
Một dòng lực lượng nóng rực xâm nhập vào da, đau đến tận xương. Từ Tử Thanh đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi trên trán cuồn cuộn chảy xuống. Nhưng hắn dù sao cũng là một nam tử hán, cho dù đau đến không chịu nổi cũng không muốn ôm người ngồi xuống, chỉ đứng chống chọi với nỗi đau.
Từ Tử Thục nhìn thấy bộ dạng chật vật của Từ Tử Thanh, mắt sáng rực. Sau đó nàng liền quàng tay Từ Tử La, cười duyên nói:
– Tử La tỷ tỷ thật lợi hại! Chiêu này dùng lượng linh lực cực kỳ xảo diệu!
Từ Tử La sau khi nhất thời xúc động đánh thương Từ Tử Thanh, trong lòng không phải không có ý hối hận, nhất là nhớ đến Hạ lão đầu tính tình quái gở bất thường thì đã nhịn không được nhíu mày lại. Nhưng nghe xong lời ngợi khen của Từ Tử Thục, lại cảm thấy không chẳng đáng là chuyện gì cả. Nàng dù sao cũng sẽ được vào núi Phi Thứu, cho dù Hạ lão đầu không cho nàng linh thảo tốt nhất thì sao? Trong núi Phi Thứu tài nguyên cuồn cuộn, nàng cũng chẳng thiếu phần nào!
Nghĩ như vậy, phần hối hận trong lòng nàng cũng lập tức tan biến. Chỉ hừ lạnh nói:
– Sau này ta đến đây, lại thấy ngươi lén lút như vậy thì cẩn thận tính mạng của ngươi đấy!
Từ Tử La tính tình cũng cổ quái, lúc đầu nhìn Từ Tử Thanh thuận mắt thì thấy hắn bộ dạng không sai, bây giờ nhìn không vừa mắt thì bảo lén lút.
Từ Tử Thanh cắn răng nhịn đau, không trả lời. Hắn cũng biết tức giận, cũng không phải là người dễ để người khác ức hϊếp. Từ Tử La ăn nói ngang ngược như vậy chẳng lẽ còn muốn hắn phụ họa hay sao!
Từ Tử La thây hắn không trả lời, lửa giận vừa tắt một nửa lại bùng lên, muốn giơ tay đánh hắn một chưởng nữa. Đúng lúc này, có một nam tử vội vàng từ ngoài vườn Bách thảo chạy vào, nhanh tay chặn lại Từ Tử La.
– Tử La cô nương, xin đừng quá tức giận. – Tướng mạo của nam tử cũng không thuộc hàng xuất chúng gì, nhưng hơi thở lại rất bình yên, có thể khiến người ta sinh ra ấn tượng tốt. Nam tử chặn Từ Tử La, tiếp tục khuyên nhủ – Chỗ này dù sao cũng là vườn Bách thảo, gia chủ cũng cực coi trọng nơi này.
Từ Tử La ngẩn ra một lúc rồi mới chậm rãi buông tay, miệng lại nói:
– Ta không cần ngươi quan tâm.
Ánh mắt của nam tử chìm xuống, cũng buông tay ra, sau đó đi đến đỡ Từ Tử Thanh, đưa một luồng linh lực vào cơ thể hắn, hóa giải luồng linh lực làm thương hắn.
Từ Tử Thanh cảm thấy có một dòng khí ấm áp dịu dàng vuốt ve kinh mạch, khiến cho cơn đau đớn trong cơ thể hắn tiêu tan.
– …Cảm ơn huynh. – Hít sâu một hơi, Từ Tử Thanh nhìn nam tử khẽ cười.
Nam tử gật gật đầu, đáp trả bằng một nụ cười có vẻ yếu ớt, bộ dạng có chút hàm hậu nói:
– Không khách khí, vốn là chúng tôi sai mà.
Sai đúng là sai, nhưng người sai không phải là nam tử, mà là Từ Tử La kia. Từ Tử Thanh trong lòng rất rõ ràng, hắn biết nam tử này rất để ý Từ Tử La, cho nên cũng không nói nhiều gì.
Từ Tử La thấy nam tử làm vậy, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, cũng chẳng sai bảo Từ Tử Thanh đi lấy linh thảo thì đã xoay người mang theo Từ Tử Thục rời đi. Từ Tử Thục nở nụ cười, sau này nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ thường xuyên dẫn người đến đây đi dạo.
Hai cô gái rời đi, Từ Tử Thanh được nam tử nâng đứng vững thì phủi phủi bùn đất trên áo, cười hỏi:
– Ta là Từ Tử Thanh, không biết các hạ tên là gì?
Nam tử cười, tướng mạo bình thường cũng có thể khiến người ta yêu thích, nói:
– Ta tên là Trang Duy, rất vui được quen biết Tử Thanh huynh đệ.