Chờ đến khi đọc lướt qua hết quyển công pháp, Từ Tử Thanh mới biết được mình may mắn cỡ nào.
Nên biết trước khi chưa đặt được mầm móng linh nguyên, linh khí trong đan điền chỉ là lưu giữ tạm thời thôi. Và cho dù linh khí này ôn thuần cỡ nào đi chăng nữa, nếu chưa được thuần hóa thì cũng không hòa hợp được với cơ thể. Chỉ cần có chút vô ý thôi thì hắn có thể khiến đan điền vỡ tung, tu vi mất hết. Cũng may lúc nãy hắn vừa nhập định một lúc đã làm bậy làm bạ, mới không gặp chuyện không may. Nếu chậm hơn mấy phút nữa là coi như mọi việc tan biến như sương khói rồi.
Thở ra một hơi nhẹ nhàng, Từ Tử Thanh mới có thời gian kiểm tra cơ thể mình tốt xấu như thế nào. Hắn vốn là một thằng nhóc choai choai, lông còn chưa mọc dài như số tuổi, vóc dáng tự nhiên cũng chẳng cao. Nhưng bây giờ, sau khi nhập định, cả người giống như cao được thêm mấy tấc, hơn nữa da thịt lại trắng nõn nà, sáng bóng còn hơn cả ngọc thạch nữa, so với làn da thiếu niên lúc trước còn mềm mại nhẵn nhụi hơn nữa.
Căn cứ vào kiến thức cơ bản trong “Hóa thảo quyết”, tầng bụi bẩn bám trên da hắn lúc trước là tạp chất mà cơ thể thải ra ngoài khi đưa linh khí vào trong cơ thể. Sau này hắn cứ tiếp tục tu hành, tạp chất cũng sẽ từ từ bị thải ra, cho đến khi Trúc cơ thành công mới xem như đã “làm sạch” hoàn toàn cơ thể. Từ Tử Thanh tổng kết lại chính là, tu luyện là quá trình tăng trưởng tu vi, là quá trình “rửa” sạch sẽ cả trong cả ngoài cơ thể.
Tu hành giống như đi ngược dòng nước, không phải tiến lên thì là lùi lại. Nếu bây giờ trời đã tối, không thể đi ra ngoài làm việc, không bằng tiếp tục tu luyện một lúc. Từ Tử Thanh ngồi lên giường, khoanh chân tĩnh tọa nhập định.
Sau này, theo yêu cầu của Hạ lão đầu, ban ngày, Từ Tử Thanh theo lão đến vườn linh thảo làm việc, vừa nghe lão giảng dạy, vừa làm trợ thủ cho lão. Buổi tối thì trở về tu luyện, cố gắng hấp thu linh khí cất giữ trong đan điền. Ngày qua thật sự rất mau. Từ Tử Thanh rất thoải mái, không hề cảm thấy nhàm chán chút nào cả.
Tuy nhiên, thời gian mỗi ngày tu luyện của hắn quả thật không bằng một nửa của một người có tư chất cao không cần làm việc vặt, cho nên Từ Tử Thanh nghĩ tốc độ của mình chắc chắn chậm hơn người cùng tuổi rất nhiều. Vì vậy, chỉ cần gặp được thời gian nhàn rỗi, hắn cũng không dám bỏ lỡ giây phút nào tu luyện, một thời gian ngắn trôi qua, coi như có chút thu hoạch.
Hạ lão đầu cũng không biết bây giờ trong đan điền của Từ Tử Thanh cất giữ bao nhiêu linh lực. Lão đã chỉ dạy công pháp cho hắn, coi như là hết nghĩa vụ rồi, thứ lão thật sự muốn dạy cho Từ Tử Thanh chính là tay nghề chăm sóc linh thảo. Thọ nguyên của lão đã qua một trăm bảy mươi rồi, không quá ba mươi năm nữa sẽ biến mất trên đời, lão nhất định phải tự tay bồi dưỡng một người thừa kế trung với Từ gia.
Hơn một nửa nguyên nhân là vì Từ Tử Thanh cũng họ Từ, cho nên lão mới không hề giấu diếm chỉ dạy tận tình. Dù sao Từ Tử Thanh cũng nằm trong gia phả, cho dù địa vị không cao, nhưng vẫn có lòng trung thành với gia tộc dòng họ. Cùng Từ gia là “ngươi được vinh quang thì cùng hưởng vinh quang, ngươi chịu tổn hại thì cùng chịu tổn hại”. Bây giờ Từ Tử Thanh tuy không có lòng quyến luyến với Từ gia như Hạ lão đầu suy nghĩ, nhưng hắn vẫn luôn kính trọng Hạ lão đầu, cũng không bài xích chuyện làm việc cả đời trong vườn Bách thảo như Hạ lão đầu, vừa tu tiên vừa làm bạn với linh thảo.
Thời gian qua như nước trôi, chớp mắt một cái đã là hai tháng.
Một ngày sáng sớm, Từ Tử Thanh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve một phiến lá linh thảo dài hẹp, bỗng trong không trung vang lên một tiếng gầm như tiếng sét, chấn đến đầu óc của hắn ong ong không ngừng, suýt chút nữa thì đã xé lá linh thảo thành hai rồi.
“Từ Chính Thiên, Từ gia ngươi đúng là khinh người quá đáng mà!”
Tiếng gầm không biết do người nào phát ra, bên trong hàm chứa cả linh lực. Không chỉ mỗi mình Từ Tử Thanh chịu nạn, toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Từ gia đều như vậy, chỉ cần tu vi dưới Luyện khí tầng thứ bảy đều mặt trắng bệch, trong lòng hoảng sợ không yên. Có những người không may, đang nhập định cũng bị tiếng gầm đánh thức, phun ra một ngụm máu.
Từ Tử Thanh ở trong vườn Bách Thảo có bày pháp trận bảo vệ linh thảo, lại được Hạ lão đầu đúng lúc nắm lấy cổ tay hắn trợ giúp, cho nên chỉ bị hoảng sợ mà thôi. Nhưng tiếp theo sau đó, âm thanh như tiếng sấm lại đột nhiên vang lên không ngừng, tiếng tiếng vang vọng bên tai, chấn đến hắn đầu choáng mắt hoa, không thể chịu đựng nổi.
Hạ lão đầu bên cạnh đột nhiên lên tiếng giải thích: “Là ai dám cùng gia chủ đấu pháp?”
Vừa mới kết thúc câu thì đã nghe một giọng nói hùng hậu khác vang vọng khắp không trung: “Điền Thăng, ta kính ngươi là gia chủ Điền gia, cho ngươi ba phần mặt mũi, để ngươi xả giận, nhưng như thế không phải là ta sợ ngươi. Ngươi lại dám không thuận theo, không thả tay, ngươi thật coi Từ Chính Thiên ta là một trái hồng dễ dàng bóp nát hay sao!”
Điền Thăng cũng không hề yếu thế trả lời: “Ngươi đã xé rách da mặt của ta, vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi.”
Từ Chính Thiên cũng nói: “Không phân biệt phải trái, không biết đúng sai! Từ gia ta không phải là chỗ để ngươi muốn diễu võ dương oai thì diễu võ dương oai!”
Hai người đều là cao thủ Trúc Cơ, đã đấu pháp với nhau tất nhiên là phải kinh động trời đất. Đằng trước có tiếng sấm ầm ầm không dứt của Điền Thăng, đằng sau thì Từ Chính Thiên hóa thành từng tia sáng chói mắt, hai người đấu đá lẫn nhau, giống như hai con rồng đang trong cơn phẫn nộ, khiến cho toàn bộ linh khí ở Từ gia giống như nước sôi sôi trào lên vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không dám tự tiện hấp thu linh khí nữa, nếu không cẩn thận đưa pháp thuật của hai cao thủ vào người thì chẳng phải tự mình chuốc lấy khổ, tự mình hại mình hay sao!
Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy hai bóng người nho nhỏ đang giằng co trong tiếng sấm tiếng gió gào thét. Trong vòng phạm vi mười dặm, tiếng sấm không ngừng chớp lên, gió lốc không ngừng thổi tới, ngay cả chim chóc cũng không thể bay lên trời nửa bước.
“Đây….chính là uy lực của tu sĩ Trúc Cơ sao….” Hắn thì thào nói.
Hạ lão đầu cũng ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Gia chủ còn phải cố kỵ người của Tông gia, cho nên trận đấu pháp này mới tiến hành ở trên bầu trời cách mặt đất cả ngàn dặm. Ngươi ta có thể đứng ở đây nhìn đến ánh sáng mơ hồ, pháp thuật đầy trời mà không bị chấn ngất, chính là vì gia chủ đã khống chế rồi đấy.”
Từ Tử Thanh hỏi: “Nếu hai vị đều là cao thủ Trúc Cơ, không biết người nào sẽ thắng nhỉ?”
Hạ lão đầu cũng không kiêng dè nói: “Đương nhiên là gia chủ giỏi hơn rồi. Cho dù là cùng một cấp bậc, nhưng cũng chia cao thấp. Điền gia Điền Thăng kia và gia chủ coi như là người cùng một thời đại, tư chất kém hơn gia chủ. Bây giờ gia chủ đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ được hơn hai mươi năm rồi, còn tên Điền Thăng kia thì mới vào trung kỳ năm trước thôi, năng lực của gia chủ tất nhiên là dày hơn Điền Thăng kia, trong trận đấu, nhịp điệu cũng nằm trong tay gia chủ.”
Từ Tử Thanh âm thầm gật đầu, xem ra đúng là có chuyện như vậy. Điền Thăng kia là muốn phá hoại Từ gia, còn gia chủ thì muốn bảo vệ Từ gia, từ lúc hai người bắt đầu đánh nhau thì không hề thấy có pháp thuật nào lan đến chỗ Từ gia, có thể thấy đây chính là thành quả cố gắng của gia chủ.
Đấu pháp trên trời vẫn còn chưa kết thúc, công pháp Điền Thăng tu tập là tạo lôi điện, khiến cho sấm sét không ngừng hiện ra đầy trời, cuồng phong gào thét. Gia chủ Từ Chính Thiên thì lại tay nắm phong lôi, mỗi một cử động đều tràn đầy linh khí, gắt gao khống chế lôi điện ở giữa các tầng mây, không để nó rơi xuống đất.
Tạo lôi điện không phải chuyện đơn giản, ngăn cản tất cả lôi điện lại càng thêm khó khăn, chuyện Từ Chính Thiên đang thắng thế, không phải chỉ mình Hạ lão đầu nhận ra, mà các đệ tử Từ thị có tu vi cao một chút đều nhận ra.
Cứ tiếp tục như vậy, Điền Thăng cũng không phải có linh lực vô tận, dần dần cũng lộ ra vẻ suy yếu. Từ Chính Thiên mắt sắc bắt được điều đó, trong phút chốc hai tay chém ra một hỏa tuyến, buộc chặt Điền Thăng. Điền Thăng không cẩn thận, bị hỏa tuyến đánh trúng ngực, “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu, cơ thể cũng bị đánh bay ra thật xa, may mắn gã cũng ổn định được cơ thể trước khi rơi xuống đất!
“Từ Chính Thiên, ngươi…Tốt lắm tốt lắm!” Điền Thăng tức giận ngập trời, mở tay đánh một chưởng xuống mặt đất. Lập tức một dòng áp lực vô cùng mạnh từ trên trời rơi xuống, đè ép các tu sĩ Luyện khí lung lay sắp ngã.
Hai mắt Từ Chính Thiên hiện lên lửa giận: “Tên thất phu Điền Thăng kia, sao ngươi dám!”
Điền Thăng cười ha ha: “Điền Thăng ta có gì không dám làm? Ngươi từ từ thu dọn cục diện lộn xộn này đi!”
Gã nói xong thì gió dưới chân nổi lên, cả người bay về phương xa. Chỉ để lại một câu càn rỡ, “Khai nguyên năm nay, Điền gia ta nhất định sẽ cho Từ gia ngươi đẹp mặt!”
Từ Chính Thiên không có thời gian trả lời, tên Điền Thăng chết tiệt kia vô cùng ác độc, trước khi chạy còn cố tình dùng mười phần linh lực, đánh một chưởng xuống chủ viện phía Đông không hề có phòng hộ ở cách núi Phi Thứu không xa. Những đệ tử ở trong đó đều là mầm móng tu tiên có tiềm lực, nhưng bây giờ vẫn không có đủ sức bảo vệ mình, sao có thể chạy thoát khỏi một chưởng mà một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ dùng toàn lực đánh xuống cơ chứ? Nếu có tổn thất gì, một thế hệ kế tiếp của Từ gia coi như tan thành mây khói.
Không được. Từ Chính Thiên đành phải nhanh chóng từ trên trời bay xuống, cho dù là lấy thân mình đỡ một chưởng kia cũng phải ngăn cản chủ viện phía Đông bị tổn hại!
Ngay lúc chỉ mành treo chuông thì trong núi Phi Thứu, bỗng nhiên có một thân ảnh bay ra. Người đó ở gần, cho nên chạy đến chủ viện phía Đông nhanh hơn Từ Chính Thiên nhiều.
Lại ngay sau đó, một đạo kiếm quang gào thét xuất hiện, hung tợn chém xuống đòn tấn công đang rơi thẳng xuống kia —— Ầm ầm ầm!
Chỉ thấy kiếm quang vụt qua, đòn công kích mà Điền Thăng kia để lại tan thành từng mảnh, trong chớp mắt không có để lại gì nữa.
Lúc Từ Chính Thiên đến, dư âm của đòn công kích cũng đã tan biến, điều này khiến Từ Chính Thiên thở ra một hơi.
“Làm tốt lắm.” Từ Chính Thiên vỗ vỗ vai người tới, sau đó cùng người nọ bay trở về núi Phi Thứu.
Hạ lão đầu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, bùi ngùi thở dài: “Xem ra bắt đầu từ hôm nay, Từ gia và Điền gia hoàn toàn xé rách da mặt với nhau. Cũng không biết rốt cuộc giữa hai vị gia chủ đã xảy ra khúc mắc gì, lại khiến cho Điền Thăng kia giận điên lên vung tay đánh nhau nữa?”
Từ Tử Thanh biết vị trưởng giả này không phải đang đặt câu hỏi cho một tạp dịch mới tới như hắn, lão chỉ đang tự hỏi mà thôi. Và hắn còn một nghi vấn, nên đã mở miệng hỏi: “Hạ quản sự, không biết vị vừa dùng kiếm quang chém nát một đòn công kích của Điền gia chủ là ai vậy? Thật lợi hại a.”
Hạ lão đầu cười nói: “Người nọ là Từ Tử Phong.”
Từ Tử Phong? Từ Tử Thanh cẩn thận ngẫm lại, nhớ đến khuôn mặt kiêu căng nhưng không mất lý tính của một cô gái, tên là Từ Tử Đường, nàng có một huynh trưởng, tên là Từ Tử Phong.
Ngày đó Từ Tử Đường đến vườn Bách Thảo cầu một gốc Thiên tắc thảo, là để luyện ra một viên bổ khí hoàn cho Từ Tử Phong bổ sung lại đầy đủ tinh khí sau khi Trúc Cơ thành công.
Xem một kiếm vừa rồi của Từ Tử Phong, ánh kiếm lạnh thấu xương, cho dù là Từ Tử Thanh mới chập chững bước vào con đường tu tiên, cũng có thể nhìn ra hơi thở của y rất hùng hậu, không hề có nửa phần dao động. Xem ra đã hoàn toàn phục hồi rồi.
Y chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ thì đã có thể ngăn cản một đòn của Điền Thăng Trúc Cơ trung kỳ, tuy rằng linh lực của đối phương đã suy yếu rất nhiều, nhưng Từ Tử Phong vẫn bình tĩnh chặn được, cũng đủ thấy y bất phàm!
Trong phút chốc, Từ Tử Thanh đối với Từ Tử Phong cũng sinh ra một chút lòng khâm phục.
Hạ lão đầu thấy Từ Tử Thanh lộ ra vẻ hướng đến, không khỏi cười nói: “Từ Tử Phong quả thật là đệ tử xuất chúng có thiên phú nhất trong vòng năm trăm năm qua của Từ gia ta, lại thuộc dòng chính, địa vị vốn đã rất cao. Mà đạo tâm của hắn cũng rất kiên định, tu hành lại cực kỳ khắc khổ, cho nên mới hơn hai mươi lăm tuổi đã có thể Trúc Cơ, quả thật là làm rạng mặt Từ gia ta. Địa vị có thể nói là trên tất cả các trưởng lão. Nếu ngươi có chút tâm tư, có thể xem hắn là gương, cho dù không thể đuổi theo, cũng có thể chiếu sáng bản thân.”