Từ Tử Thanh vừa nhìn, thì đã cảm thấy ba chữ kia ngay lập tức xông thẳng vào đầu, khiến hắn chóng mặt hoa mắt, lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống rồi.
Hạ lão đầu cười ha ha, nói: “Ngươi nhìn như vậy rất hao phí tinh thần, không được, không được.”
Từ Tử Thanh thẹn thùng, nói: “Cũng không biết vì sao, chỉ mới nhìn tên của công pháp thì đã cảm thấy đầu chóng mắt hoa rồi.”
Hạ lão đầu nói: “Đó là đương nhiên. Ngươi đừng xem quyển sách mỏng như vậy, kỳ thật đây do một vị đại tu ghi chép lại, trong nét chữ tự nhiên là có linh lực của Đại Năng kia. Ngươi chưa từng dẫn khí, vừa thấy, sẽ bị linh khí dọa sợ.” Lão giải thích, lại nhắc nhở, “Sau này nếu ngươi có duyên nhìn thấy công pháp khác, nhớ phải cẩn thận, không được làm việc khinh xuất. Nếu không đủ năng lực thì không được tùy tiện tu tập công pháp cao thâm, chỉ tổ tổn thương cơ thể mình thôi. Vị Đại Năng này dùng linh lực khá ôn hòa, cho nên ta mới dám cho người mới vào học như ngươi nhìn. Nhưng không phải vị Đại Năng nào đều tính tình tốt như vậy, nếu ngươi không may gặp phải một vị có tính tình hung dữ, chỉ mới nhìn tên công pháp, ngươi cũng đã bị thương rồi.”
Từ Tử Thanh nghe lời, khom người nói: “Cảm ơn Hạ quản sự đã dạy dỗ, vãn bối sẽ ghi nhớ kỹ.”
Hạ quản sự xua tay, nói: “Người cầm đi tu tập đi, trong đó đã ghi rõ cách dẫn khí. Ngươi đừng xem thường nó, tuy bản “Hóa thảo quyết” này được coi là bất nhập lưu, nhưng cũng tương đối xuất sắc, lại có cùng hơi thở với công việc chăm sóc linh thảo của chúng ta. Rất nhiều năm qua, người làm trong vườn Bách Thảo đều tu tập nó. Căn cơ của ta và ngươi đều có chút thấp, có thể học được nó là không tồi rồi. Nếu ngươi bất mãn, tu vi sau này tăng lên, có thể đi tìm công pháp khác tốt hơn.”
Vì coi trọng lòng kiên định làm việc của Từ Tử Thanh, Hạ quản sự mới dạy bảo tỉ mỉ như vậy. Trong lòng lão có ý định để Từ Tử Thanh ở lại vườn Bách Thảo này, đợi đến khi tuổi thọ của lão hết, lão sẽ truyền vườn thuốc này lại cho hắn.
Còn nữa, Hạ quản sự lúc mới bắt đầu cũng học tập bản “Hóa thảo quyết” này, đợi đến khi thành thạo thì có Luyện khí tầng thứ năm. Khi đó, nhờ chuyện lão chăm sóc linh thảo vô cùng tốt, gia chủ ngoại lệ ban thưởng cho một quyển công pháp cấp Nhân, nhưng với lời hứa không được tùy tiện truyền cho ai. Những lời Hạ lão đầu vừa nói với Từ Tử Thanh, cũng là hy vọng cổ vũ hắn, để Từ Tử Thanh đi theo con đường lão đã đi.
Từ Tử Thanh rất cảm kích Hạ quản sự, lão đầu tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng lời nói của lão lại giúp đỡ hắn rất nhiều. Điều này khiến cho Từ Tử Thanh từ lúc trọng sinh đã không có trưởng bối dạy dỗ rất xúc động, dành cho lão rất nhiều kính trọng.
Hạ lão đầu căn dặn xong thì để Từ Tử Thanh một mình tu hành, không ở lại quá lâu. Chỉ nói: “Nếu gặp chỗ khó hiểu, tự mình suy nghĩ cẩn thận trước, thật sự không được, mới đến hỏi ta.”
Từ Tử Thanh gật đầu đáp: “Vâng.”
Chờ Hạ lão đầu rời đi, Từ Tử Thanh ra đóng cửa, sau đó khoanh chân ngồi trên giường trúc. Hắn để tâm bình tĩnh, lật sách ra trang thứ nhất. Phần mở đầu luôn là giới thiệu, cho dù là công pháp dẫn khí gì đi chăng nữa đều là như thế.
“Tĩnh tọa trên giường mây, nhắm mắt suy nghĩ, dẫn linh khí trong trời đất qua linh căn vào cơ thể, đến thẳng đan điền, để tụ tập lại.”
Từ Tử Thanh hít một hơi sâu, ngồi đúng tư thế. Hai tay làm thành thủ ấn như hình vẽ trong sách, từ từ nâng lên, tự nhiên đặt lên hai đầu gối, nhắm mắt lại, tĩnh tâm nhìn suy nghĩ.
Tư duy mơ hồ, tập trung tinh lực vào giữa hai mắt, rất nhanh đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, nghĩa là vào “định” rồi. Lại đưa tinh thần tập trung vào linh khí, có thể thấy không gian đen tối vô bờ bến trước mắt bỗng xuất hiện những hạt sáng năm màu, thưa thớt, trôi nổi trong không trung.
Từ Tử Thanh biết mơ hồ, đó là linh khí mang năm thuộc tính tồn tại trong trời đất, trong đầu sinh ra ý nghĩ muốn nắm bắt. Nhưng chuyện đời nào đơn giản như vậy? Chỉ riêng việc phân biệt từng loại theo màu sắc đã khó, huống chi là việc thử từng cái.
Cũng là hắn không may. Lúc kiểm tra linh căn, thuộc tính linh căn của những người khác đều được quản sự nói rõ ràng, nhưng đến lượt hắn thì chỉ nói mỗi câu “hạ hạ”, cho nên Từ Tử Thanh căn bản không biết thuộc tính của mình là gì.
Theo lý thuyết, trước khi tu tập công pháp, phải biết thuộc tính của công pháp mình sẽ học. Nhưng không phải quyển công pháp nào cũng nói rõ ràng cho ngươi biết, giống như công pháp bất nhập lưu, thường thường đều mang thuộc tính tạp, nói ngắn gọn là cho dù linh căn thuộc tính nào cũng có thể tu tập, nhưng hấp thu linh khí loại nào để tu tập được mau chóng thì hoàn toàn phải dựa vào sức ngươi.
Vì vậy Từ Tử Thanh đành phải thử đi đυ.ng chạm từng hạt sáng mang những màu sắc khác nhau vậy. Thử xem loại nào yêu thích hắn hơn.
Dựa theo ngũ hành thiên địa, hắn bắt đầu thử với hạt sáng màu vàng. Từ Tử Thanh có lòng muốn liên hệ với nó, nhưng hạt sáng màu vàng lại không chịu đến gần mà còn chạy ra xa nữa, xem ra không phải nó rồi. Đến lượt hạt sáng màu xanh, lúc này thuận lợi hơn, hắn chỉ kêu gọi một chút thì hạt sáng đã khẩn trương bay lên, xuyên qua mi tâm của hắn đi thẳng vào đan điền.
Từ Tử Thanh vui vẻ trong lòng, biết mình tốt xấu cũng dẫn thành công linh khí thuộc tính mộc. Nhưng lòng hắn còn do dự, hắn muốn thử hết tất cả, e sợ cho bỏ qua thuộc tính nào đó. Vì thế hắn thử với hạt sáng màu xanh lam, hạt sáng màu đỏ và hạt sáng màu nâu. Vừa thử hết một lần thì hắn mới biết, ngoại trừ hạt sáng màu xanh lá kia đặc biệt thích hắn ra thì, bốn loại khác hoàn toàn không để ý đến hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay tự ti, có chút giật mình lo lắng.
Cũng may Từ Tử Thanh trước giờ suy nghĩ rất thoáng, nghĩ, nếu mộc khí thích hắn như vậy thì hắn chỉ cần hấp thu nó thôi. Vì thế buông tha cho bốn loại khí khác, Từ Tử Thanh bắt đầu chuyên tâm hấp thu mộc khí.
Vì che lại bốn loại khí khác, trong mắt Từ Tử Thanh chỉ nhìn đến hạt sáng màu xanh. Hắn thấy chúng nó từ thưa thớt một hai hạt, đến hơn mười hạt, rồi trăm hạt, càng tụ càng nhiều, hắn hấp thu cũng càng lúc càng nhanh. Điều này khiến cho Từ Tử Thanh dần dần vào trạng thái, toàn bộ tâm trí đều trở nên linh hoạt kỳ ảo bình thản.
Linh khí tụ tập trong đan diền, vì thuộc tính là mộc, cho nên phát ra ánh sáng rất dịu dàng ấm áp, lại ẩn chứa sức sống bừng bừng mãnh liệt.
Quá trình hấp thu linh khí vô cùng thoải mái, cả người giống như được một bàn tay to lớn không ngừng xoa nắn, như có một dòng nước hiền hòa chạy qua nhẹ nhàng cọ rửa cơ thể, thoải mái đến muốn rên ra một tiếng.
Từ Tử Thanh chưa bao giờ cảm giác vui sướиɠ như vậy qua, điều này cũng khiến hắn càng hiểu thêm, vì sao người người đều muốn tu tiên…. Không nói đến những ưu đãi sau khi tu thành tiên, chỉ nói đến cảm giác thoải mái này cũng đủ làm người ta lưu luyến không thôi.
Vừa nhập định thì chính là bảy ngày bảy đêm trôi qua, khi Từ Tử Thanh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Hắn thử nhúc nhích, chỉ nghe khớp xương phát ra vài tiếng “rắc rắc”. Hắn thử nhích tay lên, vừa mới giơ tay lên thì đã cảm thấy da giống như bị nứt nẻ ra vậy.
Từ Tử Thanh có chút nghi hoặc, mở mắt cúi đầu nhìn lại, trong phút chốc thân thể trở nên cứng đờ.
Đây không phải chính là da bị nứt nẻ sao?!
Tay của hắn vốn thon dài trắng nõn, bây giờ bên ngoài lại bị phủ lên một lớp da cứng rắn đen ngòm, giống như không tắm rửa mấy ngày liên tục khiến bụi bám cứng vậy, vừa hít một hơi thì thấy hôi tận trời.
Từ kiếp trước đến kiếp này, Từ Tử Thanh chưa bao giờ cảm thấy mình dơ bẩn như hôm nay!
Bỏ qua dư vị còn sót lại sau khi nhập định, cũng không kịp cảm thấy vui sướиɠ khi mình dẫn khí thành công, Từ Tử Thanh bước nhanh xuống giường, ra cửa múc nước tắm rửa. Vừa mới mở cửa thì thấy Hạ lão đầu làm xong việc hôm nay trở về, lại ngẩng đầu lên nhìn, trời đã bắt đầu tối rồi.
Hạ lão đầu dừng lại, nhìn Từ Tử Thanh, vẻ mặt có phần phức tạp. Lão chưa bao giờ ngờ được, tạp dịch nho nhỏ lão mới quen biết đây, vừa mới bắt đầu tập công pháp thì đã có thể nhập định, mà vừa nhập định thì chính là bảy ngày bảy đêm.
Trong giới tu tiên, tốc độ dẫn khí vào cơ thể nhanh hay chậm đều tuy vào thiên tư cao hay thấp, thời gian nhập định cũng như vậy. Từ Tử Thanh có tư chất hạ hạ, vốn là không thể nhập định nhanh như vậy, cũng đừng nói đến chuyện dẫn khí vào cơ thể, bước đầu bài trừ chất dơ bẩn trong cơ thể.
Tốc độ nhanh như vậy, thời gian nhập định lâu như vậy, trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, cũng chỉ có những người có tư chất rất cao trong truyền thuyết từng làm được thôi.
Lẽ nào pháp trận kiểm tra linh căn xảy ra sai sót? Hạ lão đầu vốn nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tiếp, lại thôi. Bây giờ chỉ có thể giải thích là do Từ Tử Thanh trời sinh cực kỳ thích hợp với công pháp này, cho nên mới có thể bắt đầu một cách nhanh chóng.
Trong lòng đã có câu trả lời vừa ý, Hạ lão đầu cũng không suy nghĩ tiếp nữa. Lão can tâm ở đây chăm sóc linh thảo, vốn là không muốn tìm chuyện phiền phức gì. Mặc kệ pháp trận kia xảy ra sai sót gì, lão đã nhận thằng nhóc tạp dịch này thì cứ an tâm mà dạy bảo nó.
Vì thế lão liếc Từ Tử Thanh một cái, nói: “Nếu đã tỉnh còn không đi tắm rửa cho sạch sẽ, trông thật khó coi.”
Từ Tử Thanh chỉ nghĩ do người mình dơ bẩn như vậy, khiến Hạ lão đầu nhìn không vừa mắt, cho nên cười cười, chạy nhanh đi múc nước rửa sạch cơ thể. Hắn cũng không nhìn thấy, ánh mắt dừng lại phía sau lưng hắn của Hạ lão đầu, chợt lóe lên rồi lại tắt.
Lần tắm rửa này quả thật tắm đến vô cùng thoải mái, vì phải rửa trôi hết lớp bụi bẩn trên người nên cũng mất hơi lâu. Từ Tử Thanh từ bồn tắm thoải mái bước ra, lấy khăn lau người, thay một bộ áo bình thường màu nâu dành cho tạp dịch trong vườn Bách Thảo. Tóc dài của hắn bị ướt, bỗng nhiên trong lòng vừa nghĩ, linh khí nằm trong đan điền ngay lập tức di chuyển toàn thân. Trong chớp mắt, tóc đã khô.
Nhưng vừa làm xong chuyện này, Từ Tử Thanh đã cảm thấy chóng mặt, không thể không ngã về sau, thở hổn hển một lúc rồi qua. Kéo theo là tim đập nhanh, đan điền nóng lên, giống như linh khí bị chấn động vậy.
Hít thở từ từ chậm rãi, Từ Tử Thanh mới cười khổ nói: “Quả nhiên không thể tùy tiện làm bậy được, mới nhập định vài ngày đã muốn vận dụng linh khí, vẫn còn cách rất xa.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cảm thấy không thích hợp, liền lôi quyển “Hóa thảo quyết” ra đọc kỹ.
Quả nhiên, sau đoạn dẫn khí còn có ghi thêm một câu.
Thì ra qua cánh cửa dẫn khí vào cơ thể, bất quá chỉ là học được làm như thế nào để hấp dẫn linh khí trong trời đất mà thôi. Linh khí được dẫn vào cơ thể vẫn là linh khí, phải tồn trữ lại trong đan điền. Đến khi đan điền đã đầy, lại tiếp tục dẫn linh khí mới vào, không ngừng nén chặt lại. Cho đến khi đan điền không chứa được nữa, lúc đó lượng sẽ biến thành chất, linh khí sẽ biến thành linh lực, rồi sau đó hình thành khởi nguồn của linh lực, đặt sâu bên trong đan điền . Tiếp tục hấp dẫn linh khí vào cơ thể, từ khởi nguồn đó, không ngừng lưu trữ cất chứa duy nhất linh lực. Cho đến lúc đầy, sẽ có tu vị Luyện khí tầng thứ nhất.
Nói cách khác, Từ Tử Thanh bây giờ chỉ đang bồi hồi ở cánh cửa tu sĩ thôi, chờ đến khi có được linh nguyên mới được xem là một tu sĩ chân chính.
Tiếp tục tu luyện để đả thông hai mạch nhâm, đốc, hơn năm mươi hai huyệt khiếu thì mới đạt được Luyện khí tầng thứ hai. Mỗi lần tiến lên một tầng mới, đều phải đả thông hai kinh mạch, huyệt khiếu thì tùy. Hơn nữa công pháp khác nhau, thứ tự đả thông kinh mạch khác nhau, linh lực tuần hoàn trong cơ thể cũng khác nhau. Cho đến khi đạt được Luyện khí tầng thứ chín, mới có biến hóa mới.
“Hóa thảo quyết” Từ Tử Thanh tập, chính là phải đả thông hai mạch nhâm, đốc trước, sau đó đả thông hai mạch âm duy, dương duy trong bát mạch kỳ kinh. Nhưng đó là chuyện ở Luyện khí tầng thứ hai rồi.
(Bát mạch kỳ kinh: tham khảo từ trang https://www.khicong.com.vn/so-tay/948-ky-kinh-bat-mach.html)