Từ Tử Đường lấy được linh thảo thì tạm biệt rời đi, Điền Lượng thấy mỹ nhân đi, tự nhiên là chạy theo, đến cuối cùng còn không quên cho Từ Tử Thanh một ánh mắt sắc bén. Từ Tử Thanh gục đầu xuống, không thèm để ý.
Mấy ngày sau, Từ Tử Thanh cứ theo lẽ thường đọc ghi nhớ sách thuốc. Ai ngờ một bữa tối mấy ngày sau, khi hắn mới đọc thuộc cuốn “Thần Nông thảo lục” thì bị Hạ lão đầu gọi vào phòng.
Từ Tử Thanh khó hiểu, theo ngày thường thì giờ này bọn họ đều ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, chẳng biết sao lại bị gọi đến nữa. Vào phòng thì thấy Hạ lão đầu đang cầm tẩu hút thuốc, hỏi hắn: “Vì sao ngươi không đến cầu ta?”
Từ Tử Thanh không hiểu lắm, chỉ đành nói: “Mấy ngày gần đây, Hạ quản sự chỉ dạy cho vãn bối rất nhiều, vãn bối đã vô cùng cảm kích….”
Hạ lão đầu xua tay: “Không, không phải cái này. Ngày đó ngươi bị tên Điền tiểu tử kia làm khó dễ, chỉ sợ hắn sẽ tiếp tục đến kiếm chuyện với ngươi, ngươi lại không hề có chút tu vi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho tính mạng của mình sao? Ngươi nên biết, cho dù là ta, cũng không thể lúc nào cũng che chở ngươi.”
Lúc này Từ Tử Thanh mới hiểu được câu hỏi của Hạ lão đầu. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Vãn bối tất nhiên là lo lắng tính mạng của mình rồi, cũng muốn sớm tu tập công pháp, có một thứ phòng thân. Nhưng vãn bối đã hứa với quản sự, phải đọc thuộc những quyển sách thuốc quản sự đã đưa. Lời đã hứa thì phải làm cho tròn, sách thuốc còn chưa đọc xong, sao vãn bối có thể mặt dày tìm quản sự cầu công pháp chứ?”
Hạ lão đầu nhìn chằm chằm mặt hắn, nói: “Tánh mạng bị mất thì danh dự còn làm gì nữa chứ?”
Từ Tử Thanh nghiêm mặt, nói: “Nếu mọi chuyện có thể lật lọng, thì vãn bối chẳng qua là một kẻ không đủ kiên định. Tuy vãn bối chưa tu hành, nhưng vãn bối hiểu, đó là một con đường đầy gian nan đau khổ, nếu ngay cả tâm niệm cũng không thể giữ vững, chỉ sợ cho dù bước vào tiên đồ, cũng không được thành tựu gì, thậm chí có thể không giữ được tính mạng nữa.”
“Tốt, tốt, tốt!” Liên tục nói ba chữ “tốt”, trên mặt Hạ lão đầu cũng nở một nụ cười hiếm thấy, “Nếu ngươi có tấm lòng như vậy, coi như ta không nhìn lầm người.” Lão nói xong, lại hỏi, “Ngươi còn bao nhiêu quyển chưa đọc xong?”
Từ Tử Thanh đáp: “Chỉ còn lại mỗi quyển “Hạo Thiên thảo cương” thôi.”
Hạ lão đầu trầm ngâm một lúc, nói: “Vậy ngươi cứ học thuộc quyển thảo cương đó trước đi, sau khi học thuộc thì đến tìm ta. Ta truyền công pháp cho ngươi.” Lại hừ lạnh một tiếng, “Tên Điền Lượng kia ngươi không cần phải lo, chỉ cần ngươi còn làm tạp dịch ở chỗ ta một ngày, hắn sẽ không làm được gì ngươi đâu.”
Từ Tử Thanh rất vui mừng, lập tức cúi đầu cám ơn: “Đa tạ Hạ quản sự.”
***
Từ ngày đó đến nay, Từ Tử Thanh không bị ai quấy rầy nữa. Tất nhiên, không phải là tên Điền Lượng kia tha cho hắn, thật sự là gã ở Từ gia cũng không được giúp đỡ gì nhiều. Cho dù là trong Tông gia có người muốn nịnh bợ công tử Điền gia, nhưng gã cũng không thể lấy được linh bài vào vườn Bách thảo, cho nên gã mới đành tức giận buông tay. Mà ngay ngày hôm qua, Điền gia sai người đến đó, Điền Lượng cho dù không cam lòng, cũng đành gói đồ về nhà.
Về đến Điền gia, Điền Lượng lập tức đến nhà chính, nói với gia chủ: “Phụ thân, vì sao lại gấp gáp gọi con trở về vậy? Từ Tử Đường nhiều ngày qua mềm hóa với con, con chỉ cần ở đó thêm một thời gian ngắn thì đã có thể ôm mỹ nhân về dễ như trở bàn tay rồi!”
Thì ra Từ Tử Đường xem ở phần ưu đãi của Hạ lão đầu, trong lòng coi như cho lão chút mặt mũi, mới bỏ chút công sức cuốn lấy Điền Lượng, không để gã đi kiếm chuyện với Từ Tử Thanh. Chính là vì vậy nên thái độ với gã cũng ôn hòa chút, không ngờ lại bị Điền Lượng hiểu lầm nàng ngưỡng mộ gã, bắt đầu đắc chí.
Gia chủ Điền Thăng nghe vậy liền mừng rỡ: “Lượng nhi, những lời con nói là thật sao?”
Điền Lượng mặt vênh váo, nói: “Phụ thân, con là ai chứ, nếu không có nắm chắc, sao con dám nói như thế với phụ thân chứ.”
Điền Thăng vỗ tay cười nói: “Từ Tử Đường kia chính là nữ tử xuất chúng nhất của Từ gia mấy trăm năm nay, Lượng nhi có thể thú nàng vào cửa, chắc chắn có thể sinh cho ta một đứa cháu thiên tư xuất chúng!” Lão vô cùng vui vẻ, không nhịn được đứng dậy vỗ vỗ vai Điền Lượng, “Vi phụ sẽ đi chuẩn bị lễ hỏi, để đại trưởng lão đến Từ gia cầu hôn!”
Điền Lượng nghe vậy, trong lòng cũng rất vui sướиɠ, lập tức cúi đầu hành lễ: “Con đa tạ phụ thân! Con đa tạ phụ thân!”
***
Trí nhớ của Từ Tử Thanh coi như phi phàm, không được mấy ngày thì đã học thuộc lòng quyển sách thuốc cuối cùng, hắn liền đi tìm Hạ lão đầu. Hạ lão đầu thói quen dùng tẩu thuốc gõ lưng, bảo Từ Tử Thanh đọc lại cho lão nghe, quả nhiên là không quên chữ nào. Từ Tử Thanh cũng rất khâm phục Hạ lão đầu, nếu nói hắn ghi nhớ thuộc lòng nội dung trong sách, thì Hạ lão đầu lại hiểu rõ tri thức trong đó, có khi câu hỏi lão đưa ra, Từ Tử Thanh cho dù thuộc làu làu, cũng phải tốn thời gian suy nghĩ mới tìm được đáp án.
Sau màn người hỏi người trả lời, sắc mặt Hạ lão đầu mới dịu lại một chút: “Xem ra ngươi cũng bỏ không ít công sức, rất tốt.”
Từ Tử Thanh nhả ra một hơi, cười nói: “Còn phải cảm ơn Hạ quản sự dốc lòng dạy dỗ nữa.”
Hạ lão đầu rất vừa lòng với bài tập Từ Tử Thanh giao, liền lật ngược tay lại, trong chớp mắt trong lòng bàn tay lão hơn một quyển sổ ghi chép đã ố vàng: “Đây là quyển giới thiệu công pháp, ngươi đọc để hiểu trước một phần.”
Từ Tử Thanh nhận quyển sách, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Hạ quản sự, sổ ghi chép này sao có thể….”
Hạ lão đầu cười ha ha, ngày thường tạp dịch mới nhận này luôn trầm tĩnh ổn trọng, bây giờ đột nhiên xuất hiện chút tâm tính thiếu niên, thái độ của lão liền càng thêm hòa ái, vỗ vỗ hông, nói: “Ta có một túi trữ vật liên thông với tâm trí ta, quyển ghi chép này vốn để trong đó, chỉ cần ta nghĩ lấy ra thì nó tự nhiên xuất hiện thôi.”
Từ Tử Thanh cười, trong lòng thật sự rất rung động với thứ này. Kiếp trước hắn từng chứng kiến qua thứ gọi là “khoa học kỹ thuật”, ở đó cũng có thể ép chặt thể tích đồ vật lại đến mức nhỏ nhất để tiết kiệm không gian. Nhưng thứ đó không hề giống với túi gấm đơn giản tiện gọn mà Hạ lão đầu giắt bên hông. Túi gấm có vẻ ngoài vô cùng tinh xảo, ai có thể ngờ được bên trong nó là một không gian khác?
Lại nghĩ đến những chuyện gặp gỡ mấy ngày qua, Từ Tử Thanh không thể không thở dài. Ban đầu hắn chỉ muốn ở chốn thôn quê thanh dã qua cả đời, bây giờ lại có thể nhìn thấy thế giới này vô cùng lớn, lại hiểu được thứ gọi là tiên đồ, thần bí khó lường, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một chút dã tâm. Muốn nhìn núi nhìn sông, muốn làm bạn với hoa cỏ, muốn trường thọ khỏe mạnh…. Mọi thứ, nhưng nếu không có thực lực thì chỉ sợ không thể sống lâu dài.
Từ Tử Thanh không muốn gây chuyện, nhưng cố tình chuyện lại tìm đến hắn. Hắn luôn cho rằng người người trên đời đều nói đạo lý, bây giờ xem ra, người nói đạo lý là có, nhưng nếu gặp được người không nói đạo lý, hắn cũng muốn có đủ sức mạnh tự bảo vệ mình mới được.
Ôm quyển sổ kia, hắn thấy Hạ quản sự gật gật đầu, liền nhanh chóng mở ra đọc.
Những điều ghi trong quyển sổ, đều là thường thức về tu tiên, nhưng cũng đủ để Từ Tử Thanh sống ngây thơ mười mấy năm cuối cùng cũng biết mình sinh ra ở thế giới như thế nào.
Vũ trụ rộng lớn, có chín ngàn thế giới lớn, chia ra làm trên ba nghìn, giữa ba nghìn, dưới ba nghìn, mỗi một thế giới lớn lại có vô số thế giới nhỏ vây quanh, nối kết với nhau, ảnh hưởng đến nhau. Trong đó, mỗi một thế giới nhỏ có diện tích là chín nhân chín, còn diện tích thế giới lớn lại là bội số chín nhân chín của thế giới nhỏ, số lượng vô cùng lớn, mênh mông không bờ bến.
Thế giới hiện tại Từ Tử Thanh đang ở là một thế giới nhỏ tên Hạo Thiên, phụ thuộc vào thế giới lớn Khuynh Vẫn trong ba nghìn thế giới lớp giữa. Đừng xem Tông gia Từ thị là danh môn lớn nhất, thật sự thì ở gần lục địa phương Đông này còn có Điền gia, Mạnh gia và Ngụy gia, cũng nổi danh như Từ gia. Lại có thêm rất nhiều phái lớn bên ngoài nữa, chỉ cần có tên, thì cũng có hơn mười rồi.
Trong vô vàn thế giới lớn nhỏ, người phàm muốn tu tiên, không chỉ cần có linh căn trong người, mà còn phải có cả duyên tiên thâm hậu thì mới có hi vọng trường sinh. Mà muốn xem duyên tiên thâm hậu hay không, một là xem số mệnh, hai là xem thiên tư. Xem số mệnh một người thì hư vô mịt mờ, người bình thường không thể tính được bao nhiêu, xem thiên tư một người thì lại vô cùng sáng tỏ. Người có đan linh căn là người có duyên tiên dày nhất, còn người có ngũ linh căn là người có duyên tiên mỏng nhất.
Sau khi bước lên con đường tu tiên, đạt được bao nhiêu thành tựu còn phải nhìn công pháp tốt xấu và thiên tư cao thấp. Công pháp cũng có thuộc tính, nếu tương hợp với thuộc tính của linh căn thì tiến cảnh rất mau, ngược lại thì tiến cảnh vô cùng chậm chạp.
Công pháp bao gồm sáu cấp bậc, gồm thiên, địa, huyền, hoàng, nhân và bất nhập lưu (không được tính vào), mỗi một cấp lại chia ra làm ba loại phẩm chất thượng, trung, hạ (tốt, trung bình, xấu). Trong tiểu thế giới Hạo Thiên, những tán tu (những tu sĩ tu hành độc lập, không phụ thuộc vào bất kỳ môn phái nào cả) không có sư môn, hoặc là các đệ tử ở tầng giữa của các thế gia môn phái, đều tu tập công pháp bất nhập lưu, còn những người được kỳ vọng cao, mới được truyền cho pháp môn cấp Nhân. Pháp môn cấp Hoàng đương nhiên là khó được, không phải người có thiên tư tung hoành thì không thể đọc được. Mà cấp Huyền xuất hiện thì toàn bộ tu sĩ của tiểu thế giới nổ tung lên, tranh giật liên miên. Còn hai cấp Thiên, Địa, từ xưa đến nay, chưa từng gặp qua ở tiểu thế giới….
Giữa các tu sĩ trao đổi hàng hóa với nhau bằng linh thạch, linh châu, linh thạch và linh châu đều có cấp độ, phẩm chất, pháp trận cũng có cấp độ, phẩm chất, ngay cả tu vi của tu sĩ cũng có cấp độ, phẩm chất, vân vân….
Vừa đọc thì đã say mê, Từ Tử Thanh mất ăn mất ngủ, ước chừng qua ba ngày hai đêm, hai mắt đầy tơ máu, mới đọc hết được những điều ghi trong sách.
Đóng sách lại, Từ Tử Thanh hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy kính sợ, cũng càng thêm hướng tới.
Khó trách người đời đều muốn tu tiên, người có duyên tiên ai cũng ghen tị hâm mộ. Con đường thành tiên lại mênh mông mù mịt, đứng thẳng người, ngửa mặt lên trời nhìn, trong lòng không khỏi say mê hướng tới. Cho nên mới có câu “cầu tiên, vấn tiên, tầm tiên, tu tiên”.
Xem xong, trong lòng Từ Tử Thanh tràn đầy cảm xúc, bây giờ hắn mới biết trời đất rộng lớn như thế nào, còn bản thân mình lại nhỏ bé như thế nào. Cho dù hắn từ trước một lòng mong ở chốn sơn dã sống tự tại cả đời, bây giờ lại cảm thấy hăng hái dạt dào. Nếu muốn làm bạn với nước non hoa cỏ, vì sao lại không đi khắp chín tầng mây, nhìn nước non khắp trời đất, ngắm hoa cả khắp thiên hạ? Khó khăn thoát được căn bệnh trầm trọng kéo dài nhiều năm, chẳng lẽ chỉ mong sống được trăm năm thôi sao, hắn rõ ràng có hi vọng trường sinh, sao có thể cam tâm đợi hết đời rồi chết chứ!
“Đã hiểu rồi chứ?” Lúc này, một tiếng nói vang lên trong tai, đánh thẳng vào tâm trí, chấn động cả trái tim.
Từ Tử Thanh giật mình sợ hãi: “Hạ quản sự?”
Từ ngày đưa cho Từ Tử Thanh quyển sách, Hạ lão đầu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không ngày nào là không nhìn chằm chắm hắn. Hạ lão đầu cười nói: “Tiểu tử, xem đến thần trí mê muội, đã hiểu hết chưa?”
Từ Tử Thanh chậm chầm lắc đầu, lại chầm chậm gật đầu: “Tuy còn chưa tìm được đạo cho bản thân, nhưng cũng đã có quyết tâm rồi.”
Hạ lão đầu vừa lòng hút thuốc, nói: “Ta qua thật lâu cũng không dạy công pháp cho ngươi, ngươi có oán trách ta không?”
Từ Tử Thanh nói: “Hạ quản sự nhọc lòng dạy dỗ chuyện trong vườn cho vãn bối, vãn bối cũng không phải là người không biết phải trái gì.”
Hạ lão đầu phun khói thuốc ra, nói: “Không sai, đã vào làm việc trong vườn Bách Thảo, ngay cả linh thảo nào cũng không biết thì vào đây làm cái gì!” Sau đó lại nói, “Nhưng nhận biết được linh thảo rồi thì không phải là có thể bắt đầu làm việc. Chăm sóc linh thảo, cần biết không chỉ là tập tính của linh thảo, mà còn phải có linh khí trong người nữa, có như vậy thì khi chăm sóc linh thảo mới không bị thương cái gốc của nó.”
Nói xong, lòng bàn tay lão lại mở ra, lần này vẫn là một quyển sách, nhưng số trang ít ỏi, trên bìa sách chỉ có ba chữ nhỏ xíu như con kiến.