Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 7: Bao che khuyết điểm - Người Từ gia không phải ngươi muốn đánh, muốn đánh thì có thể đánh

Nghe hiểu lời Điền công tử kia, mày Từ Tử Thanh càng nhíu chặt hơn, hắn lập tức cười khổ. Hắn vẫn là quá khờ dại, cứ tưởng đến đây làm tạp dịch, chỉ cần chịu chút vất vả là được, lại quên địa vị của mình ở Tông gia quá thấp, bất kỳ người nào có thân phận cao hơn hắn đều có thể trút giận lên người hắn. Từ Tử Thanh xưa nay tính tình ôn hòa, chưa bao giờ làm người khác khó xử, nhưng những người khác lại vị tất như vậy.

Từ Tử Thanh cũng không biết, gã Điền công tử kia tên Điền Lượng, là con trai của gia chủ Tông gia Điền thị La Thiên Phủ, trời sinh song linh căn, phẩm chất linh căn trung bình, tư chất trung thượng, khá hiếm gặp.

Ở Điền gia, Điền Lượng được người trong tộc nâng niu nuôi lớn, các loại tài nguyên cung cấp không dứt, bây giờ mới qua ba mươi tuổi đã có tu vi Luyện khí tầng thứ năm, có thể xem như là thiên tài! Cho nên gã vô cùng cao ngạo. Chỉ là một tên tôi tớ chăm sóc hoa cỏ, muốn đánh muốn gϊếŧ, chẳng phải chuyện to tát gì.

Điền thị và Từ thị địa vị không kém nhau bao nhiêu, cũng thường xuyên qua lại với nhau. Lúc này, Điền Lượng theo lệnh của gia chủ đến Từ thị tặng lễ chúc mừng công tử Từ Tử Phong mới Trúc Cơ thành công ba ngày trước, gặp được thân muội của Từ Tử Phong là Từ Tử Đường, trong chớp mắt như trúng tiếng sét ái tình, vì thế ngây người vài ngày còn chưa chịu rời đi.

Từ Tử Đường cũng coi như là thiên chi kiêu nữ, đồng dạng là thiên tài song linh căn, linh căn của nàng một thô một tế, tư chất cũng xuất sắc, giống như huynh trưởng của nàng. Huynh trưởng Từ Tử Phong của nàng năm nay mới qua tuổi hai mươi lăm đã là cao thủ Trúc Cơ, thiên phú tu luyện bất phàm như thế, trong toàn bộ tiểu thế giới Hạo Thiên có thể coi như là yêu nghiệt! Muội muội ruột thịt của hắn cũng chẳng kém cạnh gì, chỉ mới qua mười tám tuổi đã đột phá Luyện khí tầng thứ năm. Chỉ xét tu vi thì coi như bằng Điền Lượng, nhưng xét về tuổi của hai người thì Điền Lượng chẳng bằng một góc của Từ Tử Đường nữa.

Trong lòng Điền Lượng có Từ Tử Đường, tự nhiên là phải thu liễm ngạo khí trước mặt nàng, dùng mọi cách lấy lòng nàng, người khác gã cũng chẳng đối xử như thế. Còn Từ Tử Đường tuy nhìn Điền Lượng không vừa mắt, nhưng vì gã là con của gia chủ, cũng không thể không nể mặt vị cao thủ Trúc Cơ kia, ngẫu nhiên nói chuyện qua loa cho qua.

Lúc này lại nghe Điền Lượng muốn trừng phạt tạp dịch của vườn Bách Thảo cho hả giận, Từ Tử Đường cười lạnh trong lòng. Không nói đến chuyện Hạ quản sự của vườn Bách Thảo có tu vi Luyện khí tầng thứ chín, mà chỉ nói đến việc linh thảo một khi vào tay Hạ lão đầu chăm sóc đều có thể đề cao phẩm chất lên một nửa thôi cũng đủ để tộc trưởng của gia tộc nể mặt ba phần rồi. Trong khu vườn này, cho dù họ là thiên tài có địa vị hiển hách cỡ nào của Từ gia cũng không dám ở đây làm xằng làm bậy. Tên Điền Lượng này lại không phân rõ phải trái, dám xui nàng ra tay với tạp dịch dưới tay Hạ quản sự.

Tầm mắt của Hạ quản sự xưa này vốn khá cao, Từ Tử Đường nghe nói, khó được có một tạp dịch vào làm việc hơn nửa tháng còn chưa bị đuổi ra, xem ra người này có thể khiến lão đầu hài lòng rồi. Nàng dám thử tiên trên người người này, sau này còn có thể ở chỗ Hạ quản sự lấy được linh thảo tốt nhất hay sao? Cũng không biết gia chủ Điền gia như thế nào lại sinh ra một thằng con ngu xuẩn mắt cao hơn đầu như vậy chứ!

Còn nữa, cho dù không phải là người của Hạ quản sự, Từ Tử Đường nàng còn cần người khác hất tay sai khiến sao? Nàng là người Từ gia, sao có thể để một người Điền gia nói muốn đánh thì đánh người Từ gia chứ!

Điền Lượng trong lòng Từ Tử Đường lại thấp kém hơn vài phần, nhưng trên mặt nàng không lộ ra, chỉ thản nhiên nói: “Người này chưa từng dẫn khí vào cơ thể, có thể biết vừa nghe tin đã lập tức chạy ra tiếp đón, trừng phạt khiển trách thì không cần đâu.”

Từ Tử Thanh hơi ngạc nhiên, hắn cứ tưởng phải hứng chịu trận đòn roi này rồi chứ? Ai ngờ cô gái này không ương ngạnh như nam tử kia.

Chỉ thấy Điền Lượng nghe xong lời Từ Tử Đường liền biến sắc, lập tức cười nói: “Nếu Tử Đường muội muội đã nói như vậy thì tạm tha cho hắn lần này vậy.”

Từ Tử Thanh còn chưa nhả ra một hơi thì đã bị ánh mắt tràn đầy ác ý của gã Điền Lượng kia châm vào người. Trong lòng hắn biết chuyện này vẫn chưa xong, chỉ không biết gã Điền Lượng kia muốn làm gì thôi. Lắc lắc đầu, Từ Tử Thanh có vài phần bất đắc dĩ, Điền Lượng mặc dù phẩm chất không tốt, nhưng địa vị của gã cao hơn hắn mấy lần, muốn xử lý hắn như thế nào thì hắn cũng chỉ có nước chờ đến chuyện đến trước mặt rồi mới suy nghĩ biện pháp thôi.

Tuy nhiên, qua chuyện này, Từ Tử Thanh đột nhiên có chút ngộ đạo. Trong tông gia Từ thị này, cho dù là vườn Bách Thảo nơi hẻo lánh nhất cũng không thể thành thế ngoại đào viên được. Hắn muốn bình yên qua ngày…. Cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Từ Tử Thanh xoay người, thái độ tự nhiên đi trước dẫn đường.

Điền Lượng nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lại hiện lên một tia cay nghiệt.

Trong mắt Từ Tử Thanh, gã Điền Lượng này đúng là loại không chuyện cũng muốn kiếm chuyện với ngươi, ai dừng trong tay gã thì ai không hay ho. Nhưng trong mắt Điền Lượng, kiếm chuyện với Từ Tử Thanh lại rất có đạo lý.

Hắn chẳng qua chỉ là một tên tạp dịch ti tiện, lại có thể khiến một tuyệt sắc mỹ nhân như Từ Tử Đường đối xử khác biệt, điều này khiến cho gã Điền Lượng luôn tìm mọi cách lấy lòng mỹ nhân nhưng lại không có kết quả nhìn rất không vừa mắt.

Quả thật đúng là như vậy. Nếu như bộ dạng của Từ Tử Thanh ghê tởm gã sẽ không nói gì. Cố tình Từ Tử Thanh tuy chỉ ăn mặc đơn sơ, tuổi cũng không lớn, bộ dạng là tuấn nhã, hơn nữa cử chỉ thong dong, cho dù là nghe nói sẽ bị xử phạt cũng không giống như người bình thường khóc rống cầu xin tha thứ, như vậy lại càng khiến cho gã Điền Lượng kia ghen tị cay độc hơn. Gã thầm nghĩ, với thân phận của ta như vậy, một tên tạp dịch đê tiện như hắn lại không sùng bái lấy lòng, quả thật là tội không thể tha thứ!

Tuy trong lòng đứng ngồi không yên, nhưng Từ Tử Thanh bước đi vẫn bình thường. Cũng may gã Điền Lượng kia còn chút lý trí, không ở trước mặt Từ Tử Đường dùng tu vi áp chế hắn. Tuy là nói may mắn, nhưng lại khiến Từ Tử Thanh ra một thân mồ hôi lạnh.

Có lẽ rất nhanh mà cũng có lẽ rất chậm, cuối cùng năm người cũng đi đến vườn thuốc, Từ Tử Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện bóng dáng bận rộn của Hạ lão đầu. Trong lòng cũng an tâm vài phần.

Từ Tử Thanh nói: “Hạ quản sự, vãn bối đã đưa người đến.”

Hạ lão đầu giũ giũ bùn đất trên tay xuống, nói: “Ngươi đến đây nhìn chằm chằm gốc Long trảo hoa này, trong vòng nửa tiếng không được rời mắt.”

(Long trảo hoa: hoa có dạng như móng vuốt của rồng)

Từ Tử Thanh lên tiếng trả lời “Vâng”, đón lấy một cây tăm bằng trúc, ngồi xổm xuống làm theo.

Sau khi đắp thêm đất cho Long trảo hoa, trong vòng nửa tiếng sẽ có Thực căn trùng đến, phải dùng tăm trúc bắt nó ra.

(Thực căn trùng: thực là ăn, căn là rễ cây, thực căn trùng là sâu ăn rễ cây)

Từ Tử Đường cũng không dám tùy tiện bước qua, nhìn thấy Hạ lão đầu căn dặn Từ Tử Thanh, liền im lặng đứng một bên chờ. Điền Lượng không biết lão đầu thối này có gì cần kính trọng, nhưng thấy mỹ nhân không động, gã cũng tạm nhẫn nhịn.

Hạ lão đầu căn dặn xong, mới nhìn qua Từ Tử Đường, nói: “Muốn thứ gì?”

Từ Tử Đường lễ phép cúi đầu chào hỏi xong mới lên tiếng: “Huynh trưởng của vãn bối là Từ Tử Phong mấy ngày hôm trước vừa Trúc Cơ thành công, bây giờ bị tổn hao tinh khí, cho nên vãn bối đến xin một gốc Thiên tắc thảo.”

Thiên tắc thảo sinh trưởng ở nơi khô hạn, không nở hoa, mỗi gốc cây có trăm phiến lá, mọc hết sẽ rụng xuống, sau đó lại mọc đầy lần thứ hai, tuần hoàn như vậy mười lần mới coi như trưởng thành. Thiên tắc thảo chín mùi là vị thuốc chính trong đan dược bổ khí.

Lúc Từ Tử Phong Trúc Cơ thì tiêu hao một lượng lớn tinh khí, nếu ngồi tĩnh tọa thì cần một năm rưỡi mới phục hồi lại được, cảnh giới cũng không ổn định. Nhưng nếu có thể ăn một viên bổ khí hoàn thì không đến mười ngày có thể củng cố cảnh giới.

Sau khi ngắt Thiên tắc thảo, phải nhanh chóng bỏ vào lò luyện đan, như vậy xác xuất luyện thành công mới cao. Từ Tử Phong tư chất ngút trời như vậy, tự nhiên là được dòng họ coi trọng, vì vậy đã sớm mời một vị Thái thượng trưởng lão am hiểu luyện đan ra tay rồi. Từ Tử Đường và huynh trưởng tình cảm vẫn luôn sâu đậm, liền tự mình đến cầu Thiên tắc thảo, chờ nàng trở về là có thể khai lô rồi.

Hạ lão đầu hừ một tiếng, bỏ lại một chữ “Chờ” rồi đi.

Từ Tử Đường không hề có ý kiến, chỉ nói: “Vâng, thưa tiền bối.”

Điền Lượng đứng bên cạnh muốn nói giúp cho mỹ nhân, nề hà gã muốn quát lớn thì đã bị mỹ nhân bên cạnh trừng mắt lắc đầu. Từ Tử Đường cũng rất bất đắc dĩ, vốn muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng ai ngờ lại bị gã Điền Lượng chặn ngang dưới núi chứ, nàng cũng chỉ đành mang theo gã đến đây thôi. Tuy được tặng một pháp khí hạ phẩm thượng đẳng, nhưng thứ này nàng còn thiếu hay sao? Bây giờ chỉ hy vọng có thể ngăn tên này không làm chuyện ngu ngốc, để nàng có thể an an ổn ổn lấy được Thiên tắc thảo.

Điền Lượng thấy tầm mắt của mỹ nhân dừng lại trên người mình thì ân cần trò chuyện với nàng. Từ Tử Đường câu được câu không trả lời gã, tâm trí nàng bây giờ đều đã đặt hết lên người Hạ lão đầu rồi.

Từ Tử Thanh bên kia cũng an tâm quan sát Long trảo hoa, hoàn toàn không để mắt đến bốn người kia. Không phải trong lòng hắn mang oán hận, mà là khoảng thời gian này, hắn phải trông coi Long trảo hoa thật cẩn thận, thật sự không phân tâm được.

Hạ lão đầu quả nhiên định liệu không sai, chỉ mới qua hơn mười lăm phút thì đã thấy một con sâu đen ngòm từ dưới đất chui lên. Con sâu kia mập cỡ hạt gạo, dài cỡ ngón út, màu da cũng gần gần màu đất trồng Long hoa trảo, cho nên rất khó phát hiện.

Từ Tử Thanh lập tức nhìn thấy, tay phải cầm cây tăm bằng trúc nhanh chóng cắm vào đất, sau đó nhúc nhích cổ tay, con sâu kia đã bị tăm trúc cắm xuyên qua người. Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức bỏ tăm trúc vào ống trúc đang cầm bên tay trái, Thực căn trùng lập tức rơi vào ống trúc. Loại sâu này sợ nhất là mùi gậy trúc, vừa rơi vào ống liền ngoan ngoãn nằm im, không dám nhúc nhích.

Con thứ nhất vừa bị bắt thì ba, bốn con khác đã chui lên, Từ Tử Thanh làm động tác y như vậy, tốc độ nhanh hơn lần đầu một chút, rốt cuộc cũng bắt hết được sâu bỏ vào ống trúc. Con cuối cùng suýt nữa thì để nó chui lại vào đất, may là tăm trúc găm trúng đuôi nó, nếu không thì đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi. Không thấy sâu chui lên nữa, Từ Tử Thanh mới nâng tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, bỗng có giọng vang lên trên đỉnh đầu: “Nhãn lực rất tốt, nhưng động tác lại quá chậm.”

Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên thì thấy Hạ lão đầu, đành cười gượng nói “Vâng”. Thể lực kiếp này của hắn tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước rồi, không ốm không đau, nhưng vẫn như cũ là một người bình thường. Trước kia cũng đọc qua rất nhiều sách thuốc, cũng biết xử trí một số linh thảo, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bắt Thực căn trùng, có thể không phạm sai lầm, bản thân hắn cũng thấy hài lòng rồi.

Hạ lão đầu cảm thấy hắn còn có tiến bộ, nhưng không nói nhiều với hắn, chỉ nói: “Theo ta qua gặp người.”

Từ Tử Thanh cung kính nói: “Vâng, Hạ quản sự.”

Từ Tử Đường từ xa nhìn thấy Hạ lão đầu quay lại, nhưng nửa đường thì dừng lại sau lưng vị tạp dịch tuổi trẻ kia quan sát. Trong lòng nàng mặc dù rất sốt ruột, nhưng không dám thúc giục, chỉ có thể chờ đợi.

Sau đó Hạ lão đầu dẫn theo tạp dịch tuổi trẻ kia đến, nàng khôn ngoan bình tĩnh lại.

Hạ lão đầu nhìn Từ Tử Đường, chỉ Từ Tử Thanh nói: “Đây là tạp dịch của vườn Bách Thảo, ngươi biết chứ?”

Từ Tử Đường gật gật đầu: “Vãn bối đã biết.”

Lời này của Hạ lão đầu là nói cho nàng biết, những chuyện xảy ra trước cửa vườn thuốc lão biết hết. Đồng thời lão cũng nhắn nhủ nàng rằng lão không bất mãn với biểu hiện của nàng.

Hạ lão đầu lúc này mới vươn tay, đưa một hộp qua: “Đây là thứ ngươi muốn.”

Từ Tử Đường vươn tay nhận lấy, lập tức mở hộp ra, chờ đến khi nhìn thấy bộ dạng linh thảo, trên mặt nàng mới lộ ra vẻ vui mừng, nhịn không được nói: “Đa tạ tiền bối.”

Lúc trước lựa chọn cúi thấp người quả nhiên có lợi, một gốc Thiên tắc thảo này so với bất kỳ gốc nào nàng từng thấy qua đều tốt hơn rất nhiều!