Chớp mắt một cái thì đã qua nửa tháng, một ngày sáng sớm, Từ Tử Thanh ôm quyển “Bí tịch Dược vương” dày, đi đến một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống chuyên tâm nghiên cứu học hỏi.
Hắn đã đọc đến quyển thứ ba trong đống sách kia, hai cuốn trước đã được hắn đọc, học thuộc trong khoảng thời gian nửa tháng. May mắn là trí nhớ bây giờ của hắn không tệ, nói cách khác, hai tác phẩm vĩ đại cộng lại cũng hơn ngàn trang kia đúng là có thể bị hắn nuốt xuống bụng.
Hạ lão đầu sáng sớm đã phải đi chăm sóc linh thảo, chỉ để lại mình hắn ở nhà học bài. Từ Tử Thanh cũng đã quen với cuộc sống như vậy, một tờ một tờ lật qua xem, rất nhanh thì đã ghi nhớ được tập tính, hoàn cảnh sinh trưởng, vẻ ngoài, tính chất của thuốc và khá nhiều các công hiệu khác của linh thảo rồi. Lặp lại động tác đọc thầm, rồi ghi tạc trong đầu.
Đã nhiều ngày trôi qua, Từ Tử Thanh coi như cũng biết rõ cách thức làm việc của vị Hạ quản sự kia. Lão đầu thoạt nhìn thì lôi thôi lếch thếch, nhưng lại có lòng yêu thương tha thiết và cực kỳ chân thành đối với linh thảo, cho nên khi Từ Tử Thanh vào vườn Bách thảo, lão đầu liền bắt hắn phải học được cách phân biệt linh thảo, thông hiểu các tri thức liên quan đến linh thảo, mà không phải dạy pháp quyết cho hắn.
Từ Tử Thanh tính tình vốn trầm tĩnh yên lặng, xưa giờ vẫn luôn yêu thích hoa cỏ, bây giờ có thể nhìn thấy nhiều giống cây kỳ dị như vậy, vốn là thứ mình thích, cho nên chẳng cần Hạ quản sự nhiều lời, liền ngày đêm ôm khư khư mấy quyển sách dày kia không chịu buông tay. Còn về phần cái gì duyên tiên, cái gì tu hành đều bị hắn quăng hết sau đầu.
Ước chừng nửa canh giờ nữa lại qua, Từ Tử Thanh lưu luyến bỏ sách xuống, vươn vai thả lỏng cơ thể.
Hạ lão đầu thức dậy vào giờ Mẹo, sau đó bỏ một canh giờ chăm sóc cắt tỉa linh thảo, trong khoảng thời gian này Từ Tử Thanh sẽ tiến hành lần đọc sách thứ nhất. Đến giờ Thìn, Từ Tử Thanh phải đi chuẩn bị mấy món ăn sáng, đưa đi cho Hạ lão đầu. Nếu Hạ lão đầu tâm trạng tốt, có thể chỉ dạy hắn phân biệt vài loại linh thảo thực vật, hắn đương nhiên là ghi tạc hết trong lòng rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Từ Tử Thanh sẽ về lại gian nhà của mình, tiếp tục học bài, đến buổi trưa thì chuẩn bị cơm trưa, ăn xong thì rửa chén, quét lau nhà cửa hết một canh giờ, sau đó đọc bài tiếp, chuẩn bị bữa tối, giặt sạch quần áo của hai người, lại học tiếp, cho đến đầu giờ Hợi Hạ lão đầu lên giường ngủ, hắn cũng đi ngủ.
(Giờ Mẹo là 5h đến 7h, giờ Thìn là 7h đến 9h, giờ Hợi là 21h đến 23h. Mỗi canh giờ là hai tiếng đồng hồ.)
Một ngày cứ như vậy trôi qua, mười hai canh giờ thì có sáu, bảy canh giờ đều học thuộc bài, nên ngày trôi qua có hơi buồn tẻ. Nhưng Từ Tử Thanh lại cảm thấy vui vẻ, không biết nhàm chán là gì, ngược lại còn tỏ ra thích thú nữa, ngại một ngày canh giờ quá ít.
Hạ lão đầu đều nhìn thấy hết những điều này, cũng ghi tạc hết trong lòng.
Theo thường lệ, hắn đi làm bữa sáng, hôm nay nấu một nồi cháo hương thơm ngát mùi rau cải, thoạt nhìn trông rất ngon miệng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị người khác. Từ Tử Thanh múc cháo vào hai ống trúc, đi qua con đường nhỏ, bước vào trong vườn thuốc đằng trước.
Dòng suối ở giữa vẫn chảy róc rách, tiếng nước xì xầm rất là êm tai. Từ Tử Thanh đến đây đã lâu, nên có thể nhìn ra được hai bên dòng suối cao thấp không giống nhau.
Sau khi nghe Hạ lão đầu giảng giải, Từ Tử Thanh mới hiểu được. Thì ra tính tình của mỗi loại linh thảo không giống nhau, có loại thì thích cao, có loại thì sợ cao; có loại thì thích ánh sáng, có loại thì ghét ánh sáng; có loại thì thích ẩm ướt, nhưng có loại thì thích khô ráo. Nếu muốn linh thảo sinh trưởng tươi tốt thì phải thỏa mãn hết các loại tính tình của chúng, bằng không hoặc là không sống được, hoặc là chất lượng thuốc không tốt, về lâu dài, người của dòng họ sẽ tìm đến họ phản ánh càm ràm.
Từ Tử Thanh khiêm tốn nghe giảng, giống như két học thuộc hết. Hắn chuẩn bị một cuốn sổ ghi lại kiến thức, Hạ lão đầu cũng đồng ý. Ngẫm lại thì cũng đúng, đã học gì đó thì phải nhai đến nát thành bột rồi nuốt xuống, như vậy mới có thể nhớ lâu, bằng không đến khi thực hành, sẽ loạn cào cào lên mất.
Thời gian vẫn còn rất dài rất lâu, Từ Tử Thanh cũng không sốt ruột, cứ chầm chậm đọc ghi nhớ, đợi đến khi Hạ lão đầu cảm thấy hắn có thể bắt đầu, hắn cứ làm theo yêu cầu của Hạ lão đầu là được.
Hạ lão đầu bây giờ đang ngồi xổm trước một mảnh vườn nhỏ, tay không biết đang đùa nghịch cái gì đó. Từ Tử Thanh nhẹ nhàng bước đến gần, không gây ra bất cứ thanh âm nào ngồi xổm xuống bên cạnh.
Rất nhiều ngày trôi qua, Từ Tử Thanh biết, Hạ lão đầu cũng không phiền khi hắn học như vậy.
Hôm nay Hạ lão đầu đang nhổ cỏ dại cho Kim ti thảo (kim là vàng, ti là sợi tơ, thảo là cỏ, kim ti thảo là cỏ có sợi tơ vàng), chỉ thấy tay trái lão nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa gốc Kim ti thảo, vô cùng thong thả di chuyển gốc cây sang một bên, tay trái thì cầm một cây châm bằng bạc thon dài, nhẹ nhàng ghim vào một nhánh cỏ nhỏ như sợi tóc ở gần sát gốc cây lộ ra ngoài, mu bàn tay run lên, nhánh cỏ kia liền rơi vào chén đặt bên cạnh.
Loại linh thảo tên Kim ti thảo này Từ Tử Thanh cũng biết. Kim ti thảo thuộc loài thân thảo lâu năm, yêu thích chỗ nhiều sáng, cắm rễ ở đất ẩm ướt. Trong “Linh thảo đồ giám” có ghi, chỗ nào có Kim ti thảo thì nơi đó trong vòng bán kính trăm mét sẽ có nguồn nước.
Sau khi gieo mầm Kim ti thảo, phải đợi trăm ngày mới mọc ra phiến lá thứ nhất, lại qua trăm ngày mọc ra phiến lá thứ hai, cứ như vậy ba lần, đến khi mọc ra mười phiến lá thì thân thảo cũng đã cao một thước, phiến lá sẽ không tăng nữa. Giữa phiến lá có một sợi tơ màu trắng chạy dọc toàn phiến lá. Càng lâu năm, sợi tơ màu trắng sẽ chuyển thành màu vàng kim. Nhưng một gốc cây Kim ti thảo, nào có chuyện mười phiến lá thì cả mười phiến đều có tơ vàng kim, bình thường chỉ có khoảng ba phiến lá thôi. Một gốc cây Kim ti thảo mà mười phiến đều có tơ vàng kim thì chỉ có trong truyền thuyết thôi, bình thường không thể thấy được.
Kim ti thảo không khó chiều nhưng lại khó sinh trưởng, bản thân cũng là loại linh thảo quý hiếm, vì sao lại như vậy? Vì từ khi Kim ti thảo đâm chồi cắm rễ mọc lên thì cũng đưa đến một loại cỏ dại gọi là Thốn kim thảo (thốn là ăn, xâm chiếm, kim ở đây là ám chỉ kim ti thảo, thốn kim thảo là cỏ chuyên ăn kim ti thảo).
Thốn kim thảo không có chút linh khí nào cả, nếu không mọc cùng Kim ti thảo thì căn bản nó là một loại cỏ dại không có vị tu sĩ nào thèm liếc mắt đến. Nhưng trái ngang là nó lại mọc xen với với Kim ti thảo, lại càng thêm trái ngang là nó lại là khắc tinh của Kim ti thảo.
Phải biết phiến lá Kim ti thảo là một loại dược liệu cần thiết cho Trúc Cơ đan, rất rất quan trọng. Nhưng Kim ti thảo sinh trưởng thì lại bị Thốn kim thảo ức chế. Cũng không biết vì sao, Kim ti thảo đối với Thốn kim thảo kia lại thiên y trăm thuận, tự đem linh khí chất dinh dưỡng của mình ra cung cấp cho Thốn kim thảo phát triển. Cho nên một khi Thốn kim thảo mọc lên, thì sợi tơ trên phiến lá từ màu vàng kim lập tức chuyển sang màu trắng, một khi là chuyển trở lại màu ban đầu thì sẽ không bao giờ có thể hình thành phiến lá sợi tơ vàng mới nữa.
Vì vậy khi trồng Kim ti thảo, lúc nào cũng phải quan sát xung quanh gốc rễ của nó, xem có Thốn kim thảo đến làm loạn hay không. Một khi phát hiện ra bóng dáng, lập tức lấy ngân châm ghim nó ra ném đi, như vậy Kim ti thảo mới tiếp tục mọc lá có sợi tơ vàng được.
Động tác của Hạ lão đầu cực kỳ thành thục, rất nhanh thì đã nhổ hết mười gốc Thốn kim thảo rồi. Từ Tử Thanh ngồi nhìn đến say mê, ngay cả mục đích đến đây cũng quên béng.
Lại nửa canh giờ trôi qua, Hạ lão đầu làm xong việc, lau mồ hôi trên trán mới phát hiện có người ngồi kế bên mình. Quay người lại, chẳng phải là tạp dịch mới đến sao?!
Từ Tử Thanh cũng bừng tỉnh, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi Hạ quản sự, vãn bối nhất thời xem đến mất hồn.” Nói xong liền đưa ống trúc qua, “Đây là cháo vãn bối nấu, hy vọng Hạ quản sự không ghét bỏ.”
Hạ lão đầu nhận ống trúc, mở nút uống một ngụm, nói: “Ngươi nhìn lâu như vậy, có nhìn hiểu được gì không?”
Từ Tử Thanh cười: “Vãn bối ngu muội, chỉ nhìn ra Hạ quản sự đang nhổ bỏ Thốn kim thảo.”
Trong mắt Hạ lão đầu xẹt qua một tia vừa lòng: “Xem ra, ngươi quả thật đọc kỹ mấy quyển sách kia.”
Từ Tử Thanh nói: “Quản sự là có ý muốn tốt cho vãn bối, vãn bối tự nhiên là phải dốc lòng hoàn thành. Hơn nữa, những kiến thức trong sách mênh mông như biển cả, thực đem lại không ít lợi ích cho người đọc nó.”
Hạ lão đầu một hơi uống hết ngụm cháo còn lại, gật gật đầu: “Trưa hôm nay ngươi đi theo ta.”
Từ Tử Thanh mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Hạ lão đầu chủ động bảo hắn đi theo, nói cách khác, lão có lòng muốn dạy hắn? Phải bình tĩnh, Từ Tử Thanh bình tĩnh gật đầu: “Vâng, Hạ quản sự.”
Có người chỉ dạy so với không ai chỉ dạy đúng là cách nhau một trời một vực. Hạ lão đầu học thức uyên bác, biết rõ thuộc tính các loại linh thảo như trong lòng bàn tay. Cho dù Từ Tử Thanh cũng biết rất nhiều đặc tính của nhiều loại linh thảo, nhưng trong khoảng thời gian Hạ lão đầu chăm dưỡng linh thảo vẫn không xoay sở kịp. Đây đúng là do không đủ kinh nghiệm.
Hạ lão đầu cũng không phải giống như lúc trước một mình làm, để Từ Tử Thanh một mình đứng xem, mà là vừa làm vừa nói điểm quan trọng cần chú ý cho hắn biết. Cứ như vậy, một người dạy một người học, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Ngay lúc Hạ lão đầu đang bồi thêm đất cho một gốc Long hoa trảo thì lão đột nhiên nhíu mày, dừng động tác.
Từ Tử Thanh ngẩn ra: “Hạ quản sự?”
Hạ lão đầu nói: “Có vài người lấy bài tử đến, ngươi ra tiếp đón bọn họ đi.”
Từ Tử Thanh tự nhiên là đồng ý. Lại nghe Hạ lão đầu nói: “Không cần quá khách khí, chỉ cần đưa người đến chỗ ta là được.”
Từ Tử Thanh không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn làm theo lời của Hạ lão đầu, xoay người đi ra ngoài. Chờ đến khi hắn đến gần cửa vườn thuốc, hắn lập tức hiểu.
Ngay trước cửa vườn thuốc có mấy người nam nữ khí chất không tầm thường. Trong đó chói mắt nhất chính là một cô gái mặc áo tím, tóc búi cao cài trâm, dáng người thon thả, toàn thân tỏa ra khí chất kiêu căng cao ngạo. Từ xa xa, Từ Tử Thanh không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng qua dáng vóc thì cũng có thể nhận ra đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Đến khi đến gần một chút, Từ Tử Thanh nhìn thấy bên cạnh cô gái còn có ba nam tử khác nữa, một người ăn mặc trông rất tự phụ, mặt mày toát ra khí chất gian tà cao ngạo ngang bằng cô gái kia, nhưng khi nói chuyện với cô gái thì lại có vẻ rất thân thiết. Hẳn thân phận cũng ngang bằng với cô gái kia. Hai người còn lại đều mặc quần áo màu vàng, đi theo sau hai người, mặt mày toàn là nét nịnh bợ.
Những người kia thấy Từ Tử Thanh đến gần, một tên áo vàng đột nhiên quát lên: “Tên tạp dịch kia, biết tiểu thư đến sao còn dám đi chầm chậm như vậy hả?”
Tên áo vàng còn lại cũng nói: “Dám chậm trễ như vậy, phải nhận trừng phạt mới được!”
Từ Tử Thanh nghe người đầu tiên nói, tuy rằng rất không bằng lòng, nhưng ngẫm lại bản thân hắn cũng có chỗ không phải. Nhưng khi hắn nghe người thứ hai lên tiếng, thì liền khó tránh khỏi nhíu mày. Hắn mới đến, cũng chưa học qua pháp quyết, bước đi không nhanh, nhưng cũng đã cố hết sức bước nhanh ra tiếp đón, sao cứ mở miệng là phải trừng phạt này nọ vậy? Loại người ra vẻ ta đây này thật đúng là không coi ai ra gì mà.
Không đợi Từ Tử Thanh đáp lời, gã nam tử mặt mày gian tà cao ngạo kia liền mở miệng nói trước: “Tử Đường muội muội, mấy ngày trước ta được một pháp khí hạ phẩm, bộ dạng cũng rất được, không bằng ta đưa muội muội xem xem như thế nào nhé?” Gã vừa nói vừa lục tìm trong tay áo, lôi ra một cây roi dài màu tím, có chín khớp, mỗi khớp dài chừng một thước, đính chín viên bảo châu màu tím, ánh sáng tỏa ra xung quanh thân tiên, vừa nhìn đã biết thứ tốt.
Trên mặt cô gái tên “Tử Đường” kia cũng lộ ra vẻ thích thú, chỉ bằng nhãn lực của nàng liền có thể nhận ra được trường tiên này không tầm thường, vươn tay nhận lấy, nói: “Điền công tử, nếu như ta nhìn không lầm, trường tiên này là pháp khí hạ phẩm cao cấp, so với pháp khí trung phẩm cũng chỉ kém một chút thôi.”
Điền công tử kia cười nói: “Chỉ cần Tử Đường muội muội thích, đừng nói là pháp khí hạ phẩm cao cấp, cho dù là pháp khí trung phẩm, ta cũng nguyện ý đưa tặng muội muội.”
Từ Tử Đường nở một nụ cười nhạt, vuốt ve trường tiên chín khớp, có vẻ rất yêu thích: “Nó tên là gì?”
Điền công tử nói: “Cây roi này tên là “Tử Hoa”, vào tay muội muội thì sức mạnh càng tăng thêm.” Vừa cười vừa nói, “Vừa lúc tên tạp dịch này đắc tội muội muội, không bằng lấy hắn thử tiên, cũng coi như trừng phạt tội dám chậm trễ.”
Vừa nói xong thì tầm mắt của đám người đó đồng thời dừng lại trên người Từ Tử Thanh.