Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 18: Phá trận

Một đám nam nữ tay áo phiêu phiêu, nhanh nhẹn hạ xuống, pháp khí trong tay quang mang lưu chuyển, trông rất là đẹp mắt. Dẫn đầu là một nữ tữ dung mạo kiều diễm, thần sắc như tuyết, hai tay khoác hai đoạn hồng lăng ( dải lụa màu đỏ), tung bay phấp phới, cực kỳ mỹ lệ.

Người này cũng là một cao thủ Trúc Cơ, tên là Mạnh Uyển Khâm, đã hơn mấy chục tuổi, nhưng nhờ có tu vi cao thâm biết thuật trú nhan nên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ đẹp đoan trang.

Bên kia Điền Đào cùng Từ Tử Phong cũng nhìn qua phía này, ánh mắt ba người vừa tiếp xúc thì liền lập tức tránh đi.

Mấy người này khí thế tương đương, không ai có năng lực một mình đè áp quần hùng. Hiện giờ Tam gia Từ, Mạnh, Điền mỗi nhà đều có một cao thủ Trúc Cơ, còn hai nhà khác tu vi cao nhất cũng chỉ có tầng chín Luyện Khí, xét trên lực lượng bọn họ sẽ bị ba nhà kia áp đảo.

Từ Tử Thanh cũng liếc mắt nhìn những người đó, cảm thấy ai trên người cũng đều là linh quang trầm tĩnh, so với chính mình mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, trong lúc nhất thời có chút buồn bã. Bất quá rất nhanh y liền suy nghĩ thoáng hơn, y từ lúc bước vào con đường tu tiên chỉ mới một năm, có gì phải nôn nóng cấp bách? Quá trình tu hành của y từ trước tới giờ luôn bằng phẳng, y cũng từng nghe Hạ quản sự nói y tư chất rất tốt, cuối cùng rồi sẽ có ngày đạt được thành tựu.

Suy nghĩ vậy xong, liền đem ý niệm vẩn vơ trong đầu ném đi.

Ba cao thủ Trúc Cơ đang thương lượng.

Từ Tử Phong cùng Mạnh Uyển Khâm đều đến chậm một bước, bị Điền Đào chiếm trước tiên cơ, lúc này tất nhiên là phải đồng tâm hiệp lực, phải để cho gia tộc của mình có thể chen vào một chân.

Điền Đào tất nhiên không chịu, nhưng cũng không tiện lập tức xé rách da mặt, cố đè bất mãn trong lòng xuống, nói: “ Hai vị đạo hữu có phải có chút không nóii lý lẽ không, nơi này là do Điền gia ta phát hiện, liền do Điền gia ta sỡ hữu. Hai người ở chỗ này muốn chiếm tiện nghi, là đạo lý gì?”

Từ Tử Phong không thích nhiều lời, nữ tữ tên Mạnh Uyển Khâm thì lại rất khôn khéo, liền cười nói: “ Điền đạo hữu lời này không đúng rồi, thiên tài địa bảo, thần tiên động phủ, người có duyên đều có thể tự mình đến. Ta cùng với Từ đạo hữu tuy đến chậm một bước, nhưng cũng nhìn thấy tòa động phủ này, có thể nói là hữu duyên.”

Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Từ Tử Phong, mỉm cười: “ Từ đạo hữu, ngươi cũng có ý này phải không?”. Lại liếc mắt nhìn hai nhà La Ngụy một người Trúc Cơ cũng không có, “ Vậy còn hai vị nghĩ thế nào?”

Từ Tử Phong gật đầu, tất nhiên là ủng hộ lời nói của Mạnh Uyển Khâm, hai nhà La, Ngụy đến cùng với đám người Mạnh gia, cũng đều kêu lên phụ họa: “ Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều là người hữu duyên!”

Người của Điền gia cũng tranh cãi cùng mọi người, nhưng làm sao có thể so được với Tứ gia nhiều người? Điền Đào một tay chẳng vỗ ra tiếng( giống với câu “ một cây làm chẳng nên non”) , bất đắc dĩ phải kiềm chế lửa giận. Hắn biết tiểu nương da kia của Mạnh gia cũng có tu vi kỳ Trúc Cơ, mới đầu còn muốn đánh bại từng người một, cứ đối phó với tiểu tử của Từ gia trước rồi tính tiếp. Không ngờ nàng ta lại tới nhanh như vậy, mới đến đây, liền thông đồng với tiểu tử Từ gia! Làm suy giảm khí thế của hắn!

Điền Đào giận đỏ mặt, cả giận quát: “ Thực sự là già mồm át lẽ phải!”

Mạnh Uyển Khâm lại cười: “ Điền đạo hữu chớ nóng giận, ta cùng với Từ đạo hữu cũng không phải người không thấu tình đạt lý. Điền đạo hữu đây không phải đang phá giải trận pháp bảo hộ động phủ sao? Nếu đã phải tiêu tốn nhiều công phu như vậy, chứng tỏ được trận pháp này không tầm thường, không bằng bọn ta đều xuất thủ, cho người cùng hỗ trợ phá trận, nhiều người không phải càng nhanh hơn sao? Về phần đến tột cùng trong động phủ có bảo bối gì, chúng ta cứ dùng bản lĩnh của mình đến đoạt.”

Nàng vừa nói xong, trừ những người Điền gia, mọi người đều nhao nhao nói: “ Mạnh tiền bối nói có lý, chúng ta nên làm theo như vậy.”

Điền Đào không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là hung hăng vung tay áo: “ Để xem các ngươi có biện pháp gì? Hừ!”

Mạnh Uyển Khâm phát hiện trong mắt hắn có một tia tự đắc, liền quay sang chắp tay với Từ Tử Phong: “ Từ đạo hữu, thỉnh”

Từ Tử Phong mâu quang chợt lóe: “ Thỉnh”

Hai người đều tự hạ lệnh, năm Trận sư trong hai nhà liền đi ra, gia nhập vào đội ngũ phá trận. Chờ trận sư hai nhà chọn xong vị trí, đầu lĩnh hai nhà khác cũng chọn ra những nhân tài trong tộc nhân của mình cùng gia nhập vào.

Vì vậy liền có khoảng hai, ba mươi người đồng loạt cầm trận kỳ, trận bàn đứng trước động khẩu phân giải, thời điểm lúc Điền gia mới tới chỗ này, có người bị trúng chiêu suýt nữa bỏ mạng, vì vậy biết có trận. Nhưng trận pháp này có mấy cấp độ, bên trong có bao nhiêu hung hiểm, ai cũng không biết được.

Ba tu sĩ Trúc Cơ kia giằng co, tuy không giương cung bạt kiếm, nhưng bầu không khí cứng ngắc. Người bên ngoài thấy thế, cũng minh bạch một khi trận pháp bị phá, ba người này sẽ dẫn đầu vào động phủ, ai nhanh chân hơn thì sẽ chiếm trước tiên cơ.

Từ Tử Thanh đứng bên cạnh Hạ lão đầu, trong lòng cũng có vài phần xao động. Đây là thời khắc vội vàng khẩn trương nhất mà y từng gặp trong đời, mà ba người kia cũng là người có tu vi cao thâm nhất ở đây, chuyện lần này bất luận có thế nào y cũng đừng mơ có cơ hội chen lọt vào, nhưng dù chỉ là người đứng xem, y cũng cảm thấy vô cùng bồn chồn lo lắng.

Bỗng có một gã trận sư cầm trận bàn đánh ra một đạo bạch quang, hướng thẳng về phía động phủ, chỗ động khẩu xuất hiện một mảnh rung động, tựa hồ có phản ứng với bạch quang.

Vài tên trận sư khác thấy thế, cũng đều cầm trận bàn tới, phóng xuất thuật để phân giải dò xét. Nhưng ngoài tia bạch quang của người kia, thuật pháp của những người khác đều vô ích, giống như đá chìm đáy biển, một chút tin tức cũng không có.

Trận sư phát ra tia bạch quang kia là người của Điền gia, thấy thế không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, hắn lại thả ra một đạo bạch quang, quả nhiên, động khẩu lại sinh ra chút gợn sóng.

Ba tu sĩ Trúc Cơ luôn chú ý chỗ này, Điền Đào thấy tộc nhân của mình làm được, tất nhiên là vô cùng vui mừng, không khỏi nở nụ cười, lớn tiếng nói ba chữ “ Hảo, hảo, hảo! Ngươi dụng tâm phá trận, lão phu sẽ có thưởng!”

Trận sư Điền gia quá đỗi vui mừng, vội nói: “ Đa tạ tiền bối! Vãn bối sẽ không phụ kỳ vọng của tiền bối!”. Nói xong lại càng thêm mười phần nhiệt tình.

Từ Tử Phong thần sắc bất biến, mi tâm hơi nhíu lại, mà Mạnh Uyển Khâm dáng cười hơi cứng đờ, hình như có vẻ không vui. Hai người liếc nhau, đều nghĩ có chút không ổn.

Quả nhiên, Trận sư sử dụng hết khí lực phá trận, vận khởi linh lực càng thêm dụng tâm. Không bao lâu sau, chỗ động khẩu trong suốt rung động càng mạnh, giống như muốn sôi trào lên vậy. Sau đó đột nhiên nổ đùng một tiếng “ Ba” giống như ngọn đèn lưu ly rơi xuống đất, thanh thúy nhưng cũng bén nhọn.

Không biết người nào la hoảng lên: “ Trận phá! Trận phá!”

Lập tức liền có người Điền gia la lớn: “ Quả nhiên trận sư của Điền gia ta lợi hại nhất, bọn ngươi đã tâm phục khẩu phục chưa?”

Lại có người lộ vẻ tham lam: “ Trận pháp bảo hộ động phủ phải hao phí bao nhiêu nhân thủ mới có thể phá giải, không biết bên trong cất giấu bảo vật trân quý bậc nào, thực làm người ta ao ước không thôi.”

Cũng có người phụ họa cho hắn: “ Chỉ cần lấy được vài món mà các vị tiền bối không cần, cũng đủ cho chúng hưởng thụ rồi!”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều vui mừng vì đã phá được trận. Bất quá cũng chỉ dám nói một chút, những cao thủ Trúc Cơ còn chưa lên tiếng, thì kẻ nào dám động?

Nhưng ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, đại trận đã phá được một khắc, ba người luôn trong tình trạng giằng co liền phóng người lên, hóa thành ba đạo hư ảnh phi thân vào trong động! Mấy người còn lại thấy tu sĩ Trúc Cơ đã động, cũng không thèm dài dòng nữa, xuất ra pháp khí, nhanh chân phóng vào huyệt động. Nếu đằng trước có người cản trở, liền giơ tay lên đánh, đem người ném xuống, tranh giành đi trước, nếu bị đánh mà thương thế không nặng, liền lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại bước tiếp lên pháp khí. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu rên, chửi bới, trêu đùa, trào phúng vang vọng khắp nơi.

Mắt thấy động phủ đã chật cứng, ngươi trước ta sau, vội vội vàng vàng chen lấn. Từ Tử Thanh đứng bên ngoài nhìn mà nghẹn họng trân trối. Cho dù trong động này có bảo vật…. nhưng những người này rõ ràng cái gì là tiên phong đạo cốt, tu vi bất phàm, thế nào lại lộ ra bộ dáng ghê tởm giống như hổ đói vồ mồi?

Hạ lão đầu thấy bộ dáng y như vậy, còn tưởng y đang ghen tị với những người đang chen lấn để tiến nhập động phủ. Liền nói lời thấm thía: “ Tiểu tử, đang suy nghĩ gì đó, thứ trong động phủ không phải thứ mà ta và ngươi có thể mơ ước. Ngươi xem rất nhiều người đang tranh đoạt, lão đầu nhi ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, bất quá dù thọ nguyên không nhiều lắm, tinh lực cạn kiệt, nếu bàn về tranh đấu, thì không phải đối thủ của những người này. Tu vi của ngươi lại nhỏ yếu, nhớ đừng mơ ước xa vời viễn vông. Hiểu được thì cũng tốt cho ngươi, bảo vật trong động dù có rơi vào tay ngươi, ngươi cũng không có khả năng bảo toàn, trái lại dễ đưa tới họa sát thân.”

Từ Tử Thanh có chút ngẩn ra, rồi lại minh bạch đây là do lão nhân gia hiểu lầm, nhưng lời khuyên phía sau cũng thật là đúng đắn, y không khỏi cười cười: “ Đa tạ Hạ quản sự đề điểm, vãn bối hiểu được.” Lại nói, “ Vãn bối đối với bảo vật trong động cũng không có lòng tham, chỉ là khó có được một lần nhìn thấy động phủ bí ẩn như vậy, cho nên có chút hứng thú thôi.”

Hạ lão đầu thấy thần sắc y thản nhiên, cũng không lộ vẻ tham lam, liền hơi lộ ra chút ý cười: “ Người trẻ tuổi có chút hiếu kỳ cũng không sao, hôm nay ta ở bên cạnh ngươi, nên không cần lo lắng. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, nếu lần sau ngươi có đi một mình, nhìn thấy tình hình này phải trốn đi thật xa, có biết không?”

Từ Tử Thanh lại nói: “ Vâng”

Mới qua một hồi, ngoài động đã không còn ai, dĩ nhiên là đã vào động hết.

Hạ lão đầu liếc mắt nhìn, nói: “ Hiện giờ chỉ còn ta và ngươi, ngươi chưa từng thấy qua, vậy ta dẫn ngươi vào mở mang kiến thức một chút. Ngươi đứng bên cạnh ta, tụ tập tinh thần, lão đầu nhi ta mới có thể bảo hộ ngươi.”

Từ Tử Thanh nguyên bản cũng muốn kiến thức một phen, nghe vậy tất nhiên vô cùng vui sướиɠ: “ Đa tạ tiền bối!”

Hạ lão đầu lại phóng xuất cái tẩu thuốc lớn, đem Từ Tử Thanh xách lên, hai người cùng tiến vào trong động.

……

Vách động trong động phủ này trơn nhẵn vô cùng, sáng loáng, hầu như có thể chiếu ra bóng người. Đỉnh lại cực cao,chừng hơn một trượng, tẩu thuốc trôi nổi giữa không trung, cũng coi như bình ổn.

Bốn phía không có gió, có thể biết được động này chính là một cái tử động, Từ Tử Thanh đứng cạnh Hạ lão đầu, ánh mắt không dám nhìn loạn.

Trong động có chút kỳ quái, vắng vẻ không một tiếng động, lúc đầu các tu sĩ hành động khá nhanh, hai người là người cuối cùng tiến vào, cũng không thấy một bóng người nào hết.

Từ Tử Thanh có thể cảm thấy được quái dị chỗ nào, Hạ lão đầu từng trải hơn y sao có thể không nhìn ra?

Ông liền dừng tẩu thuốc, nói: “ Không thích hợp”

Từ Tử Thanh nhíu mày ngẫm lại, thử thăm dò: “ Có phải…. là ảo trận?”