Chỉ thấy trong thư phòng, trên bàn làm việc của cha, một người đàn ông thân hình cao lớn đang mạnh mẽ thao một người đàn ông khác. Người đàn ông kia quần áo mở rộng nửa che nữa lộ, quần tây bị ném xuống đất, hai chân mở rộng vắt ở trên vai người đàn ông cao lớn kia, theo va chạm mạnh mẽ của người đó mà thân thể tuỳ ý đong đưa.
“A a a ha a a a sâu quá a a a sướиɠ ha ưm lại mau.”
Âm thanh đứt quảng không rõ tràn ngập lỗ tai thiếu niên, hình ảnh trước mắt làm máu cùng linh hồn cậu sôi trào, nhưng càng làm cậu kinh sợ chính là người đang bị thao đến mất tiếng rên rĩ kia lại là người cha uy nghiêm của cậu.
Trong chớp mắt, Giang Thiên Hằng như bị sét đánh đứng yên tại chỗ, đại não trống rỗng.
Ở trong trí nhớ của cậu, bất luận là người ngoài có biết Giang thị trưởng là gia chủ Giang gia hay là cha cậu hay không thì Giang Hủ Thư vẫn là một người rất cao ngạo nghiêm khắc, là một người cường đại bất khả xâm phạm, chỉ cần một ánh mắt liền có thể quyết định số phận người khác, nhưng người trước mắt tao lãng kêu rên, quần áo lộn xộn, bị một người đàn ông thao không ngừng, thao đến cao trào, lại chính là cha cậu.
Diện mạo kia sẽ không sai, nhưng mà nam nhân như da^ʍ phụ ở dưới thân đàn ông kia làm sao có thể là người cha cao ngạo của cậu?
Giang Thiên Hằng sợ ngây người, sau một lúc lâu vẫn không phục hồi được tinh thần, lý trí nói cho cậu biết nên lập tức rời đi, coi như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hai chân lại như đóng cọc không thể xê dịch nửa phần, đôi mắt cũng dính chặt lấy hai thân ảnh đang điên cuồng kia.
Càng đáng sợ chính là, trước hình ảnh này, bộ vị nào đó không khống chế được mà nổi lên phản ứng, cậu đã từng xem rất nhiều phim cấm như đều chưa bao giờ có phản ứng như bây giờ.
Rình coi cha mình bị nam nhân khác thao, thân thể cậu lại hưng phấn như thế?
Giang Thiên Hằng khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay cứng đờ bắt đầu không chịu khống chế, cậu muốn đem tay thâm nhập vào quần thể thao rộng thùng thình, sau đó chui vào địa phương kia, hậu huyệt bất giác có một cổ ngứa ngáy khó nhịn, nhìn cha một lần lại một lần bị lấp đầy, cậu cũng muốn.
“A a a!” Đột nhiên một tiếng thét chói tai đánh gãy ảo tưởng của Giang Thiên Hằng, thì ra là cha cậu bị người đàn ông cao lớn kia thao bắn.
Góc độ của Giang Thiên Hằng không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó, bởi hắn đưa lưng về phía cậu, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đây là một nam nhân anh tuấn.
Thoáng bừng tỉnh, Giang Thiên Hằng lại phát hiện ngón tay mình đã bất tri bất giác sờ đến hậu huyệt, một cổ cảm giác ươn ướt liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Giang Thiên Hằng, nơi đó của cậu sao lại dâʍ đãиɠ phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ?
Cậu cảm thấy thẹn, hỗn loạn phẫn nộ còn có hưng phấn nói không nên lời, Giang Thiên Hằng cũng không lấy tay ra mà khống chế không được chọc ngón tay đi vào, cậu thật sự muốn, tưởng tượng mình giống như cha bị xâm phạm, bị thao làm.
“Thị trưởng lại bắn.” Tiếng nói nam nhân trầm thấp lại từ tính truyền đến, Giang Thiên Hằng cả người run lên, tiểu côn ŧᏂịŧ ngẩn đầu đem quần thể thao đỉnh lên một cái lều nhỏ.
Nhưng mà kia nam nhân lại không phải nói với cậu, mà là nói với cha cậu.
Kỳ Lẫm ghé vào người Giang Hủ Thư thở hổn hển, vào lúc Giang Hủ Thư bắn ra hắn cũng đồng thời đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra trong thân thể y, nhưng còn chưa kết thúc, hiện tại Kỳ Lẫm còn chưa tận hứng.
Đột nhiên, Kỳ Lẫm nhìn về phía cái ghế xoay màu đen ở trước bàn làm việc, Kỳ Lẫm đột nhiên cúi đầu để sát vào Giang Hủ Thư: “Giang thị trưởng thường xuyên ngồi đây làm việc sao?”
“Ưʍ.” Giang Hủ Thư vẫn còn thất thần, không tự giác trả lời vấn đề của Kỳ Lẫm: “Đúng vậy.”
Kỳ Lẫm câu môi cười, một phen ôm eo Giang Hủ Thư đem người ôm lên, đột nhiên bị mất trọng tâm làm Giang Hủ Thư phản xạ ôm lấy cổ Kỳ Lẫm, hai chân gắt gao quấn lên hông hắn.
Côn ŧᏂịŧ lớn của Kỳ Lẫm vẫn còn chôn ở trong cơ thể y, hạ thể hai người hoàn toàn tương liên không hề tách ra.
Giang Hủ Thư không rõ nguyên do, Giang Thiên Hằng ở ngoài cửa đang rình coi cũng hoảng sợ, cho rằng họ muốn ra ngoài, nhưng không nghĩ tới Kỳ Lẫm lại ôm Giang Hủ Thư vòng qua bàn làm việc, sau đó ngồi xuống ghế xoay.
Lúc này hai chân Giang Hủ Thư liền tách ra ngồi trên đùi Kỳ Lẫm, toàn bộ thân thể ngồi gọn trong lòng hắn.
“A ha quá quá sâu.” Bởi vì Kỳ Lẫm đột nhiên ngồi xuống, lực đạo ôm Giang Hủ Thư cũng thả lỏng, kết quả Giang Hủ Thư không có gì chống đỡ ngồi thẳng xuống.
Trong chớp mắt toàn căn kia hoàn toàn đi vào.
“Chúng ta tiếp tục.”
Giang Thiên Hằng nghe tiếng nói trầm thấp từ tính của nam nhân kia truyền đến, thẳng đến lúc này, cậu mới nhìn thấy gương mặt của người nọ.
So với tưởng tượng của cậu còn anh tuấn hơn trăm lần, ngũ quan tuân dật như được điêu khắc có thể làm muôn vàn thiếu nam thiếu nữ điên cuồng.
Giống như bị ma ám, nhìn động tác thọc vào rút ra của người kia, ngón tay Giang Thiên Hằng cắm tại hậu huyệt cũng bắt đầu không khống chế được chuyển động, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, thậm chí giống với tốc độ của người đàn ông kia, phảng phất như người bị thao ở kia là cậu.
“A a a ha sâu quá a a ha a mau a không ha chậm, chậm một chút”
Từng trận rêи ɾỉ cùng tiếng ‘bạch bạch bạch’ tràn vào tai Giang Thiên Hằng, cậu nhìn không tới địa phương hai người đang kết hơn kia, nhưng có thể xuyên qua kẹt cửa nhìn thấy cha cậu đang khoá ngồi trên đùi nam nhân kia, hai chân dài lắc lư, thấy được cha cậu giống như da^ʍ phụ nghẹn ngào rêи ɾỉ.
Theo tiết tấu kia, ngón tay Giang Thiên Hằng không tự chủ cũng thọc vào rút ra, nhưng lại cảm thấy không đủ, thiếu niên chưa bao giờ bị đυ.ng chạm thân thể làm sao biết cách để thoả mãn, huống hồ tư thế hiện tại của cậu đang đứng thẳng.
“Không a từ bỏ a a ưm không ha thao tới rồi.”
“A muốn a a a muốn bắn.”
Nghe thấy cha cậu đột nhiên dồn dập mà cất cao âm điệu, Giang Thiên Hằng mặt mày hoang mang.
Lúc sau, cha cậu thở gấp cả người rùng mình bắn ra, Giang Thiên Hằng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, tiểu phân thân thế mà cũng không nhịn được trong cái chớp mắt liền bắn ra.
Cái lều trại nhỏ hiện lên tia ẩm ướt, qυầи ɭóŧ nhiễm ướt bao lấy phân thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân kinh của cậu, cậu thế mà vừa coi cha bị thao vừa chỉ gian(dùng ngón tay làm) mình, lại còn bắn?
Giang Thiên Hằng chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều vặn vẹo, nhưng mà cậu không dám phát ra một điểm âm thanh.
Đúng lúc này, người đàn ông cao lớn ôm lấy thân hình mềm thành một bãi bùn của cha cậu lên xoay người y lại, làm cha cậu quay lưng về phía hắn, giống như tư thế ôm trẻ con xi tiểu.
Vì thế, gương mặt nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© của y hoàn toàn triển lộ trước mắt cậu, áo sơ mi bị xé đến khó coi, dấu vết trước ngực quá rõ ràng, hắn đem hai chân y kéo rộng ra hai bên, đem hạ thể tương liên của hai người lộ ra.
Hình ảnh da^ʍ mỹ lại một lần nữa làm cả người Giang Thiên Hằng cứng đờ, nhưng người trong phòng vẫn không phát hiện ra cậu, thản nhiên mở ra một vòng va chạm cùng rêи ɾỉ nữa.
Côn ŧᏂịŧ vừa lớn lại thô như vậy một lần lại một lần xỏ xuyên qua hậu huyệt của cha cậu.
Rốt cuộc, Giang Thiên Hằng động động chân, quay người nhanh chóng trở về phòng mình. Mà hai người trong thư phòng vẫn như cũ không phát giác được chuyện gì.
“Ha không a a không được.” Thanh âm Giang Hủ Thư đều kêu đến nghẹn ngào, nhưng đầy mặt y đều bị cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến xuân sắc dâʍ đãиɠ.
“Chỉ thế mà đã không được?” Kỳ Lẫm một bên gặm liếʍ hầu kết trên cổ y, một bên thấp giọng thở hổn hển nói, dưới thân còn không quên dùng sức va chạm, ôm thân thể mềm đến không có nửa phần sức lực của Giang Hủ Thư va chạm lên xuống: “Giang thị trưởng quá xem nhẹ mình rồi.”
“A a a tới a!”
Lúc lâu sau, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, Giang Hủ Thư một tiếng kêu lên rồi bắn ra, mà Kỳ Lẫm cũng ôm lấy người gầm nhẹ bắn ra trong thân thể y.
Hôm nay có thể nói vui sướиɠ tràn trề, Kỳ Lẫm rất vừa lòng, dù sao hắn cũng đã tận hứng.
Sau đó ôm Giang Hủ Thư thở dốc, hai người không nhúc nhích vẫn duy trì cái kia tư thế, thẳng đến một lúc lâu, Kỳ Lẫm mới hơi hơi bế lên Giang Hủ Thư, đem côn ŧᏂịŧ từ hậu huyệt y chậm rãi rút ra.
Trong cả quá trình, Giang Hủ Thư không nhúc nhích mặc hắn làm gì thì làm, một chút sức lực đều không có.
Đầu óc Kỳ Lẫm chớt động, đột nhiên móc ra di động, sau đó đưa tới trước mặt Giang Hủ Thư, kéo y ngồi trên đùi hắn, kéo khuỷu chân y lên cao một chút, đem cái mông cao cao nhếch lên.
“Cậu làm gì!”
Giang Hủ Thư khϊếp sợ, đáng tiếc lúc này y bị thao đến đứng thẳng cũng không được, Kỳ Lẫm chỉ hơi hơi dùng sức ấn y, y liền không thể động đậy.
“Đừng hoảng hốt.” Kỳ Lẫm cười khẽ vỗ vỗ cái mông bị va chạm đến đỏ ửng của Giang Hủ Thư: “Tôi chỉ là không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp bật này.”“Yên tâm, tôi không chụp địa phương khác.” Chỉ dựa vào một cái mông ai cũng không biết đây là ai.
Khi Giang Hủ Thư còn không hiểu chuyện gì, Kỳ Lẫm đã mở ra camera trên di động, lấy tay kéo ra cúc huyệt bị thao để đỏ lên của Giang Hủ Thư, bên trong hậu huyệt thịt non màu hồng phấn lộ ra đầy mê người, bên trong đang hàm chưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ Kỳ Lẫm, bạch trọc tựa hồ đang chuẩn bị từ bên trong chảy ra.
Kỳ Lẫm mở ra video nhắm ngay cúc huyệt: “Bài xuất ra.”
“Cái cái gì?” Giang Hủ Thư sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin tưởng, y sao có thể làm chuyện này.
Nhưng mà, hậu huyệt hàm chưa quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, tư thế hiện tại của y chân áp sát vào ngực hơi hơi tách ra, lưng dựa vào lòng ngực Kỳ Lẫm, bạch tróc trong cơ thể không chịu khống chế bắt đầu chảy ra bên ngoài.
Loại cảm giác xấu hổ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Hủ Thư, hơn nữa chỗ kia đang bị Kỳ Lẫm nhìn, trong lúc nhất thời Giang Hủ Thư bị loại cảm giác thẹn này làm cả người cứng đờ nói không ra lời.
Kỳ Lẫm mắt thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn chậm rãi chảy ra khỏi huyệt khẩu ửng đỏ của Giang Hủ Thư, từng đợt lại từng đợt, mỗi khi hậu huyệt Giang Hủ Thư không tự giác co rút lại, bạch trọc liền một cổ lao ra, sau đó theo cúc huyệt chảy xuống.
Dọc theo kẽ mông đi xuống, chạm tới xương cùng, sau đó tí tách rơi trên sàn gỗ, bạch trọc cùng màu nâu đỏ của sàn gỗ tạo thành hai màu đối lập.
Hình ảnh da^ʍ mĩ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không có lo lắng Giang Hủ Thư chịu không nổi, Kỳ Lẫm còn muốn đè người này làm thêm một lần.
Chụp xong, Kỳ Lẫm lúc này mới đem người ôm đàng hoàng trên đùi, sau đó đem video cùng ảnh chụp vừa rồi cho y xem.
“Anh xem, rất mê người a.”
“Lấy ra!” Chỉ liếc mắt một cái, cả người Giang thị trưởng liền hồng thấu, lỗ tai nóng cả lên.
Cảm thấy quá xấu hổ, này không phải ya, không phải!
Kỳ Lẫm lại không khách khí cười ha ha lên, Giang thị trưởng thật là quá thú vị.
———