Kỳ Lẫm là người tận chức tận trách, xong việc muốn hỗ trợ tẩy rửa, huống chi với thân phận của Giang Hủ Thư, làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình?
Kỳ Lẫm tùy tiện dùng tây trang của y bao lấy bộ vị trọng yếu sau đó đem người ôm lên, trong thư phòng không có phòng tắm, hắn cần phải ôm y xuyên qua hành lang đến phòng ngủ chính của y.Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, khi Kỳ Lẫm ôm Giang Hủ Thư một thân quần áo tuỳ tiện, hai chân dài trắng bóng đều lộ ra bên ngoài đi ra cửa vừa vặn chạm mặt quản gia đang đi đến.
Trong chớp mắt, như năm đạo sét đánh nổ vang trời, Trương quản gia nhìn bọn họ ngây ngốc tại chỗ.
Trên đời này không có ai so với ông hiểu biết Giang Hủ Thư hơn, ông là người nhìn y lớn lên, cũng hầu hạ y cả đời, tính cách của y như thế nào quản gia đều biết rõ, cho nên ông cũng biết rõ y kêu người thiếu niên này đến đây để làm gì.
Vì thế hôm nay ông đem người hầu tạm rời đi, không có sự cho phép k được vào cổ trạch, chỉ có mình ông ở đây đợi lệnh, nhưng đã chờ rất lâu cũng không thấy họ xuống, lúc này mới đi lên nhìn xem.
Trăm triệu lần không nghĩ tới ông lại thấy hình ảnh như vậy, người từ nhỏ đã cao cao tại thượng bây giờ lại bị một nam nhân ôm lấy trong tình cảnh như vậy?
Chuyện này, chuyện này làm sao chấp nhận? Trương quản gia chỉ cảm thấy thế giới như đảo lộn, sao có thể?
Đừng nói Trương quản gia bị kinh động, bỗng nhiên bị bắt gặp trong tình cảnh này làm Giang Hủ Thư nháy mắt đủ loại màu sắc, tuy ông là quản gia, cũng đã đi cùng y lâu rồi, tự như cha y.
Y lại bị ông thấy cảnh này, đúng là không chỗ dung thân.
Vì thế như một phản xạ có điều kiện, Giang Hủ Thư xoay đầu, đem mặt chôn vùi vào ngực Kỳ Lẫm, không dám nhìn thẳng Trương quản gia
Kỳ Lẫm câu môi cười cười, hắn lại rất thản nhiên.
Ôm người trong lòng thật chặt, sau đó nhìn lão quản gia: “Phòng của Giang thị trưởng?”
Nhà bọn họ lớn như vậy, không chỉ đường thì làm sao hắn biết ở đâu.
“A, đi đi bên này.” Quản gia từ trong kinh sợ tỉnh lại, chạy chậm dẫn đường đến phòng y, nhưng trong đầu vẫn còn mê mang chưa bình tâm được.
Kỳ Lẫm đem người thu thập sạch sẽ sau đó tính toán rời đi, nhưng lúc đi ngang qua phòng khách lại thấy một thân ảnh xa lạ.
Thật ra cũng không có gì kì lạ, đây là nhà người khác, thấy người xa lạ hoàn toàn bình thường, nhưng mà ánh mắt của đứa nhỏ này không thích hợp cho lắm, nên Kỳ Lẫm nhìn cậu nhiều hơn hai lần.
Thân hình cao gầy mảnh khảnh, đặc biệt là khuôn mặt lớn lên cực kỳ tinh xảo, như là mỹ thiếu niên từ truyện tranh đi ra, mang theo hơi thở non nớt, lộ ra mỹ cảm khiến người khác muốn phạm tội.
Kỳ Lẫm liền đoán được thân phận của cậu, quả nhiên, quản gia vừa vặn lên tiếng: “Tiểu thiếu gia trở về khi nào? Sao ông không thấy?”
Thiếu niên tinh xảo hai mắt có chút lập loè, giống như nai con: “Vừa mới trở về thôi Trương gia gia, ba ba ở nhà sao?”
Sắc mặt Trương quản gia thoáng cứng đờ sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Thiếu gia ở nhà, nhưng ngài ấy có điểm không khoẻ đang nghỉ ngơi trên phòng, cơm chiều tiểu thiếu gia cứ dùng trước.”
Kỳ Lẫm nhướng mày đi qua, tầm mắt thiếu niên đã sớm nhìn thấy hắn, lúc này mặt dầy tìm tòi nghiên cứu, còn che giấu vài phần địch ý.
“Trương gia gia, vị này là?”
Kỳ Lẫm như suy tư gì đó nhìn cậu một chút, Trương quản gia chỉ có thể xấu hổ giới thiệu: “Đây là bạn của thiếu gia, Kỳ tiên sinh”
Sau đó lại hướng Kỳ Lẫm giới thiệu: “Đây là con trai độc nhất của thiếu gia, Giang gia tiểu thiếu gia.”
Kỳ Lẫm nhướng mày hướng cậu cong cong môi, lại chưa mở miệng, mỹ thiếu niên này lại rất lễ phép hướng hắn gật gật đầu.
“Kỳ thúc thúc.”
‘Thúc thúc’ Kỳ Lẫm khóe miệng khẽ nhếch, nghe nói con trai độc nhất của Giang thị trưởng - Giang Thiên Hằng hình như 17 tuổi đang học lớp 11, 12 gì đó, còn hắn thì tốt nghiệp đại học đã 3 năm, hiện giờ cũng chỉ 25 tuổi so với cậu chỉ lớn hơn 7, 8 tuổi thôi, lại bị cậu gọi là thúc thúc?
Rõ rành là có ác cảm với hắn! Lớn lên xinh đẹp nhưng tâm tư cũng rất thú vị.
Nói đến việc này, Giang Hủ Thư 37 tuổi, so với hắn còn lớn hơn mười mấy tuổi, hắn có phải hay không cũng phải gọi y là thúc thúc? Kỳ Lẫm khóe miệng có chút co rút.
Sau khi rời khỏi cổ trạch Giang gia, Kỳ Lẫm liền lái xe trở về nhà, cả buổi vất vả công tác, cơm còn không có ăn, thật là đau lòng.
Không nghĩ tới đúng lúc này, Thẩm Nhất Phàm lại như đưa than ngày tuyết.
“Tôi đến giúp cậu.”
Thẩm Nhất Phàm vừa vặn gọi điện thoại tới, hỏi hắn ăn cơm chưa, nghe hắn nói chưa liền tỏ vẻ muốn đến giúp hắn làm cơm.
Kỳ Lẫm tâm tư vừa động, đánh tay lái đổi hướng khác, có người nấu cơm thì khá tốt.
Nhưng lại không nghĩ tới, hắn vừa đến đã thấy Thẩm Nhất Phàm xách bao lớn bao nhỏ hình như mua rất nhiều đồ, lại gần thì thấy là dầu muối tương dấm các loại, có cả nguyên liệu nấu ăn, nói là để vào tủ lạnh cho hắn.
Trong lòng Kỳ Lẫm hơi ấm, đem người đưa về nhà, kết quả Thẩm Nhất Phàm đem tủ lạnh bị hoang phế của hắn lấp đầy toàn bộ.
Bỗng nhiên, Kỳ Lẫm cảm thấy căn biệt thự này của mình có một tia sinh khí.
“Thẩm giáo sư thật là quá đảm đang.” Trong lòng cảm động, ngoài miệng lại không nhịn được trêu đùa y.
Không nghĩ tới Thẩm Nhất Phàm cũng không giận, chỉ đạm nhiên cười rồi tiếp tục bận rộn: “Không cần gọi giáo sư, có thể kêu tôi là Nhất Phàm.” Y không muốn xa lạ như vậy.
Nấu nướng đơn giản một hồi, hai người ngồi trên bàn ăn, không khí lại tràn ngập ấm áp, Kỳ Lẫm vừa lòng ăn, đột nhiên nhớ tới hỏi.
“Đúng rồi, Sở Tây Nam còn làm phiền anh không?”
“Không có.” Thẩm Nhất Phàm mím môi, tựa hồ đang do dự, lại không biết mở lời như thế nào.
“Muốn hỏi cái gì?” Kỳ Lẫm vừa ăn vừa nhìn về phía Thẩm Nhất Phàm.
“Cậu ta cùng cậu…”
Thật ra đại khái có thể đoán được, nhưng y vẫn rất tò mò, xem bộ dáng Kỳ Lẫm rất để ý, cho nên y không dám hỏi, sợ Kỳ Lẫm nổi giận, lại là chuyện riêng tư của người khác, y tìm hiểu cũng không thích hợp.
Nhưng Kỳ Lẫm lại không chút nào để ý, còn cho y đáp án.
“Kỳ thật cũng không có gì, xem như là bạn trai cũ của tôi.” Kỳ Lẫm không thèm để ý nói, hắn đã sớm buông xuống, còn cảm thấy bộ dáng kia thật phiền.
“Khi đại học chúng tôi quen nhau, ừm, cũng qua mấy năm đại học tốt đẹp, nhưng sau khi tốt nghiệp có nhiều lựa chọn nên đường ai nấy đi.”
Chỉ thế mà thôi.
“Thì ra là thế.” Thẩm Nhất Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại do dự: “Vậy còn Tô Nhiên đồng học, các cậu…”
Lần trước tận mắt nhìn thấy, cho nên Tô Nhiên là bạn trai hiện tại? Nhưng sao hôm nay lại không thấy? Không ở chung sao?
Kỳ Lẫm bật cười, cũng không có ý định giải thích, Thẩm giáo sư hơn ba mươi tuổi lại rất đơn thuần.
“Nhất Phàm vì sao lại quan tâm chuyện của tôi như vậy?”
“A, cái này tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, tôi, chúng ta không phải là bạn bè sao?” Thẩm Nhất Phàm có chút khẩn trương đến nói năng lộn xộn.
Kỳ Lẫm lại cười đến ý vị thâm trường: “Nhất Phàm đem tôi làm bạn bè phải thận trọng, tôi cũng không phải người tốt nha.”
Giáo thụ này quá sạch sẽ đơn thuần, nếu y biết hắn đang làm công việc gì, mấy năm nay thao qua bao nhiêu nam nhân, thì thế giới quan của y sẽ hỏng mất.
Nhưng Kỳ Lẫm lại xem nhẹ năng lực thừa nhận của Thẩm Nhất Phàm, lần trước y nhìn thấy Kỳ Lẫm với Tô Nhiên, không kiên nể gì tuyên da^ʍ ban ngày, mà y còn lựa chọn lưu lại, lựa chọn tiếp cận Kỳ Lẫm, có thể thấy được y cũng không đơn giản.
“Không đâu.” Thẩm Nhất Phàm cúi đầu: “Cậu rất tốt.”
Kỳ Lẫm cười khẽ, không hề nói cái gì.
Đêm đó Kỳ Lẫm đem Thẩm Nhất Phàm đưa trở về nhà y, lại nhận được tin nhắn mỗi đêm của Tô Nhiên, còn cả tiểu yêu tinh Đỗ Nhược Thân kia gửi hình ảnh phát da^ʍ của chính mình tới, tâm tình Kỳ Lẫm đang tốt, dạy dỗ y một hồi.
Lúc sau hắn lại đem ảnh chụp cùng video lúc Giang Hủ Thư bài xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ gửi cho Giang thị trưởng xem, bên kia thẹn quá thành giận kéo đen (chặn) Kỳ Lẫm, chọc cho hắn cười to, cảm thấy Giang thị trưởng thật đáng yêu.
“Ông xã ~” Yêu tinh Đỗ Nhược Thân này lá gan thật lớn, thế mà lại call video cho Kỳ Lẫm, hình ảnh trong điện thoại rất da^ʍ mỹ, y dùng ngón tay tự cắm ra vào hậu huyệt cho Kỳ Lẫm xem, âm thanh mất hồn.
“Lại tìm đường chết.” Kỳ Lẫm không chút khách khí: “Em không phải ở đoàn phim à?” Lá gan đủ lớn: “Lại cơ khát như vậy?”
Nếu như bị phát hiện, vị cao lãnh ảnh đế này sẽ bị rơi từ thần đàn xuống, không nói đến nhân thiết sụp đổ, sợ là vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
“Nhân gia chính là nhớ anh, nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã thao em a ha, thật là khó chịu, hu hu muốn ông xã.”
Chỉ thấy yêu tinh Đỗ Nhược Thân kia nằm trên giường nhỏ, phỏng chừng điều kiện quay chụp bên ngoài của đoàn phim không quá tốt, lúc này Đỗ Nhược Thân nửa dựa vào đầu giường, chăn chỉ che khuất cẳng chân, đùi tách ra hai bên để di động ở giữa, đem hạ thể cùng hậu huyệt bày ra trước camera.
Đồng thời một bàn tay của y chui vào áo vén lên vạt áo, tự mình xoa bóp đầṳ ѵú, một cái tay khác thì cọ xát ở đùi trong, đem ngón tay đẩy vào rút ra ở cúc huyệt.
“Ông xã ~ ah ~ a a ưʍ.”
Trong miệng nhẹ gọi Kỳ Lẫm, một bộ dáng dục tiên dục tử khó nhịn, theo trừu động của ngón tay ở cúc huyệt, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ, ngọt lịm lại câu nhân.
“Tiểu yêu tinh đáng chết này.” Kỳ Lẫm không nhịn được thấp giọng, Đỗ ảnh đế này thật mẹ nó da^ʍ tiện, ai có thể biết ban ngày nghiêm túc đóng phim, buổi tối lại trốn trong phòng dâʍ đãиɠ như vậy?
“Ông xã ~ nhân gia muốn anh thao a a a ha ông xã thao chết em.”
“Cơ khát như vậy, em cho rằng hai ngón tay là đủ rồi sao?” Kỳ Lẫm cười nhẹ.
“A ha ~ vậy vậy làm sao bây giờ? A a a ông xã, muốn muốn anh a~”
Ở góc độ được thu vào camera, nên Kỳ Lẫm xem rất rõ rành cúc huyệt của y, lại không xem được mặt y, nhưng cũng không cần xem cũng biết, bộ dáng Đỗ Nhược Thân lúc này da^ʍ tiện cở nào.
“Nằm bò.” Kỳ Lẫm bắt đầu dùng ngôn ngữ thay động tác của hắn.
Đỗ Nhược Thân không tình nguyện rút ngón tay ra, sau đó nhanh chóng dựa theo lời Kỳ Lẫm làm động tác, cầm di động trong tay.
“Mông nhếch lên.”
“Di động để ở phía sau, cho anh xem tao huyệt.”
“Đúng rồi, hiện tại tay từ phía dưới vươn tới, hai ngón tay cắm vào.”
Kỳ Lẫm nói như thế nào Đỗ Nhược Thân liền làm như thế, phi thường nghe lời.
Lúc này y quỳ ghé vào trên giường, cái mông trắng nõn mượt mà cao cao nhếch lên, di động để ở vị trí rất tốt, vừa vặn làm Kỳ Lẫm nhìn rõ phong cảnh da^ʍ mỹ này.
“Tưởng tượng đó là tay của anh, là anh dùng ngón tay thao em, khuếch trương cho em.”
Kỳ Lẫm nhàn nhạt nói, động tác chậm rãi thọc vào rút ra của Đỗ Nhược Thân lập tức sinh ra một cổ cảm giác kỳ lạ, cả người tê dại, phảng phất như ngón tay Kỳ Lẫm đang ở trong hậu huyệt y.
“A ~ ông xã, thoải mái”
“Mau một chút.” Kỳ Lẫm lại hạ lệnh, xuyên qua màn hình thấy rõ ràng động tác của y đã nhanh hơn, ngón tay nhanh chóng ra vào cúc huyệt của mình.
Mỗi lần rút ra đều có thể mang ra một ít thịt non phấn hồng, phá lệ mê người, thịt non bao quanh cúc huyệt đều có một ít ướŧ áŧ da^ʍ mỹ, giống như da^ʍ huyệt của y tự phân bố da^ʍ thuỷ.
“Ha a ~”
———