“A ~” Giang Hủ Thư bỗng nhiên khom người, bút máy lạnh băng kia đỉnh tới một điểm làm thân thể y không chế không được rùng mình một cái.
Kỳ Lẫm cong cong khóe môi: “Giang thị trưởng thật mẫn cảm.” Giang Hủ Thư không cho hắn nói hắn càng là muốn nói, quá thích thú.
Giang Hủ Thư dù biết rõ là Kỳ Lẫm cố ý trêu đùa mình, y cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì lúc này y căn bản không rảnh bận tâm cái khác, toàn thân tâm đều tập trung tại cây bút đang ra vào ở hậu huyệt kia, mang theo cảm giác xấu hổ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng chút từng chút đỉnh vào lại lui ra, liên tục đâm đến điểm mẫn cảm bên trong làm y từng đợt rùng mình.
Kỳ Lẫm cũng không nhàn rỗi, một bàn tay khống chế bút máy thọc vào rút ra, một cái tay khác vuốt ve phân thân đang đứng thẳng của Giang Hủ Thư, đồng thời khom lưng lấp kín môi Giang Hủ Thư, thẳng đến lúc bút máy nguyên bản lạnh băng cũng trở nên nóng cháy, y sắp chống đỡ không được mà thở gấp gáp. Bút máy phía dưới vẫn không ngừng ra vào.
“Ha a!” Giang Hủ Thư một tiếng than nhẹ, ức chế không chịu được rùng mình bắn ra.
Kỳ Lẫm cười đến càng thêm không kiêng nể gì, đem bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Hủ Thư đưa tới trước mặt y: “Xem, Giang thị trưởng bị bút máy thao bắn.”
Giang Hủ Thư hơi hơi thất thần vừa nhìn liền thẹn thùng đem đầu nhìn qua một bên, căn bản không muốn nhìn thẳng, y thế mà bị một cây bút máy thao bắn.
“Còn không thừa nhận bản thân mẫn cảm?” Kỳ Lẫm cười khẽ, chậm rãi rút ra bút máy, nhìn thân thể mê người trên bàn, đem bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ xát qua lại tại huyệt khẩu đang co rút.
Giang Hủ Thư lại lần nữa khẽ run lên, liền nghe thanh âm Kỳ Lẫm truyền đến.
“Thư phòng Giang thị trưởng chắc là không có gel bôi trơn.” Kỳ Lẫm không chút để ý nói, đồng thời ngón tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Hủ Thư ấn vào trong u huyệt bôi loạn, sau đó không nhanh không chậm phóng xuất ra côn ŧᏂịŧ đã cương cứng chờ phát động của mình, đặt ngày lối vào kia của Giang Hủ Thư: “Cho nên, tạm chấp nhận thế này đi.”Không đợi Giang Hủ Thư trả lời, Kỳ Lẫm tiếp tục nói: “Nhưng tôi tin Giang thị trưởng cũng không cần nó đâu.”
Vừa dứt lời, đôi tay Kỳ Lẫm bắt lấy hai bên hông của Giang Hủ Thư, hơi hơi dùng chút lực đem mông Giang Hủ Thư kéo về phía mình, cùng lúc này côn ŧᏂịŧ thô to của Kỳ Lẫm chuẩn xác đi vào hậu huyệt chặt chẽ của y.
“A.” Chỉ nghe Giang Hủ Thư không ức chế được kêu lên một tiếng, hậu huyệt bỗng nhiên bị lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ lập tức làm cả người y sung sướиɠ đến tê dại, đôi tay không tự giác nắm lấy cánh tay Kỳ Lẫm.
“Cuốn lấy.” Kỳ Lẫm ôm hai cẳng chân trắng nõn đặt lên eo mình, độ cao của cái bàn này thật vừa vặn, tuy rằng thân hình Kỳ Lẫm cao lớn, phần hông cũng cao hơn mặt bàn, nhưng hai chân Giang Hủ Thư bị mở lớn ra quấn lấy eo hắn, phần mông cũng bởi thế mà nhấc lên cao, thuận tiện cho côn ŧᏂịŧ Kỳ Lẫm cắm vào.
“Tôi muốn động.” Kỳ Lẫm cảm nhận được hai chân y kẹp chặt eo mình, hắn tiến đến bên tai Giang Hủ Thư thấp giọng nói.
“Vô nghĩa a ha!” Giang Hủ Thư còn chưa dứt lời đã bị đỉnh tới tận sâu bên trong.
Kỳ Lẫm kéo kéo khóe môi, vòng eo đỉnh một cái làm toàn căn đều đi vào, thân thể Giang Hủ Thư bị từng đợt đỉnh động mạnh mẽ làm cả người đẩy lên phía trước: “A ha ah ~”
Theo thói quen Giang Hủ Thư tính cắn chặt môi, ý đồ ngăn cản tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra, nhưng mỗi lần Kỳ Lẫm va chạm đều làm y không thể kiềm chế mở miệng rêи ɾỉ, đừng nói là âm thanh ẩn nhẫn, còn bị đâm đến đứt quảng.
“Tôi thao anh sướиɠ không?” Kỳ Lẫm thở hổn hển một bên đĩnh động vòng eo một bên hỏi.
‘Bạch bạch bạch’ tiếng va chạm không dứt bên tai, Kỳ Lẫm mỗi một lần đều ra vào mạnh mẽ làm thân thể Giang Hủ Thư đong đưa kịch liệt, ngón chân khi thì cuốn khúc khi thì duỗi thẳng, liền có thể thấy thân thể y đang ở trong kɧoáı ©ảʍ to lớn như thế nào.
“Ha ah ah ~ ưm ha ~” thấp suyễn, rêи ɾỉ, Giang Hủ Thư không tự giác nắm chặt tay Kỳ Lẫm, như là muốn đem ngón tay xác nhập vào da thịt Kỳ Lẫm.
Lúc này một gương mặt tuấn tú đã sớm không còn cao ngạo lạnh lùng mà đã nhuộm đầy xuân sắc tìиɧ ɖu͙©, hai mắt nhắm chặt lông mi hơi run, nhưng lại cố tình muốn khắc chế mà cắn răng.
“Thoải mái thì kêu ra.” Kỳ Lẫm một bên mạnh mẽ thọc vào rút ra một bên thở hổn hển gầm nhẹ: “Sướиɠ thì lớn tiếng kêu ra.”
“A a a ha!” Tốc độ va chạm của Kỳ Lẫm bỗng nhiên nhanh hơn, ‘Bạch bạch bạch’ âm thanh da thịt chạm vào nhau đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Giang Hủ Thư nhất thời không nhịn được lớn tiếng rêи ɾỉ.
“A a ha chậm a a chậm một chút a!”
“Ưm ~ mau a ah liền, chính là nơi đó a ~”
“Ah ưm ~” Từng tiếng kêu rên vang vọng khắp thư phòng.
Kỳ Lẫm thâm nhập tận gốc rễ, bị hắn mạnh mẽ đâm đến hai chân y từ trên eo Kỳ Lẫm rớt xuống, hoàn toàn không còn sức lực quấn lên nữa, thân thể y lúc này hồng nhuận lại vừa trắng nõn nằm trên bàn gỗ đỏ sậm tạo thành đối lập, nhìn rất có tình sắc lại mê người.
“Sướиɠ không?” Kỳ Lẫm mạnh mẽ va chạm, lúc nhanh lúc chậm, bạch bạch bạch âm thanh không dứt bên tai, tiếng thở dốc của hai người cũng luôn quanh quẩn bên tai: “Giang thị trưởng, tôi thao anh sướиɠ không? Hả?”
“A a a ha ưm a ~” Khuôn mặt thanh lãnh lúc này đã tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, âm điệu rêи ɾỉ không tự giác phun ra càng ngày càng cao, có thể thấy Giang Hủ Thư đã có chút mất khống chế.
“Bị đàn ông thao có tư vị thế nào?” Kỳ Lẫm cố ý dùng ngôn ngữ đùa giỡn, hắn một hai phải đem cái người cao ngạo này xé rách.
“Không nói sao.” Kỳ Lẫm một bên cuồng thao, thao thẳng đến Giang Hủ Thư tứ chi mềm nhũng, hắn đem chân y để lên vai mình, tiếp tục một vòng ra vào, sau vô số lần bị thao lộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Giang Hủ Thư bắn ra hỗn độn trên bàn, vòng eo đang đĩnh động của Kỳ Lẫm đột nhiên chậm lại, nhìn Giang Hủ Thư bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ, Kỳ Lẫm bỗng đem côn ŧᏂịŧ chậm rãi rút ra, dùng côn ŧᏂịŧ đánh đánh vào huyệt khẩu của y nhưng lại không chịu đi vào: “Khó chịu không?”
Đột nhiên cảm giác hư không đánh úp làʍ t̠ìиɦ dục trên mặt Giang Hủ Thư có vài phần mờ mịt, y có chút nghi hoặc giãy giụa đứng dậy nhìn về phía Kỳ Lẫm, tựa như đang hỏi hắn sao lại không thao nữa?
“Giang thị trưởng đều không trả lời tôi, tôi làm sao biết được Giang thị trưởng sướиɠ hay khó chịu đây?” Kỳ Lẫm ác liệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng vẫn không đi vào, mắt thấy huyệt khẩu Giang Hủ Thư vừa mới bị thao xong vẫn đang dùng sức co rút, tựa hồ muốn đem côn ŧᏂịŧ lớn của hắn ăn vào, nhưng mà bất luận y co rút mời chào thế nào Kỳ Lẫm vẫn thờ ơ.
“Giang thị trưởng chắc biết, tôi là người rất chuyên nghiệp.” Kỳ Lẫm vẻ mặt vô tội, hôm nay hắn ngoài ý muốn có rất nhiều kiên nhẫn.
Giang Hủ Thư đang ở giữa tìиɧ ɖu͙© quả nhiên tức giận lên, sắc mặt lộ ra vội vàng mà y cũng không biết: “Mau, nhanh lên.”
“Nhanh lên cái gì?”
“Ah hỗn đản!” Giang Hủ Thư càng bực, người này một hai phải buộc y nói, rõ ràng lần đầu tiên không phải như thế, nhưng những lời này đối với người xưa nay cao ngạo như y rất khó mở miệng, huống chi nơi này lại là tổ trạch Giang gia, quá xấu hổ.
“Giang thị trưởng không nói rõ ràng tôi làm dao biết được.” Kỳ Lẫm cũng không để ý.
“Khốn kiếp!” Giang Hủ Thư có chút nghiến răng nghiến lợi, lớn tới bây giờ chưa ai có thể bức y như vậy, nhưng giờ phút này y không phải chỉ tức giận, còn nhiều hơn là cảm thấy thẹn. Còn gặp phải người cố chấp như hắn.
“Nhanh lên tiến vào.” Hậu huyệt ngứa ngáy hư không làm y bất chấp tất cả, Giang Hủ Thư cắn răng một cái, đỏ mặt gầm nhẹ ra tiếng.
“Tiến vào đâu?” Kỳ Lẫm vẫn như cũ một bộ dáng thiếu đánh. Bàn tay xấu xa xoa bóp viên thịt đứng thẳng trước ngực y.
“Cậu cái đồ khốn kiếp! Tiến tiến tiểu huyệt của tôi, thao tôi ah hỗn đản, dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao tôi!”
Giang Hủ Thư vừa tức vừa thẹn nói không lựa lời, cả người y xấu hổ hồng thấu lên.
Ở ngay khi y nói xong, u huyệt rốt cuộc lại lần nữa bị lấp đầy xỏ xuyên qua, cảm giác sung sướиɠ to lớn làm y muốn tới cao trào, thiếu chút nữa bắn ra.
“Vậy có phải tốt không.” Kỳ Lẫm một tiếng cười nhẹ, nhẫn nại của hắn cũng là có giới hạn, côn ŧᏂịŧ trướng to của hắn còn cần phải phát tiết.
“Hiện tại liền thao anh, bảo đảm thao đến anh thoải mái dễ chịu.”
Kỳ Lẫm vừa nói vừa bắt đầu một vòng cuồng thao, ‘Bạch bạch bạch’ tiếng da thịt đánh vào nhau tràn ngập khắp thư phòng nghiêm túc lạnh băng.
Hình ảnh cùng âm thanh da^ʍ mỹ làm người mặt đỏ tim đập này cùng thư phòng trang trọng này vốn không hợp nhau, nhưng bởi vị sự không hợp nhau này càng làm cho tình cảm hai người càng mãnh liệt, đem đến vô hạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng hưng phấn.
“A a a ha đừng ah sâu ân ân thao sâu quá a a~”
Tiếng rêи ɾỉ đứt quảng đã khắc chế không được, hoặc nói, Giang Hủ Thư lúc này đã hoàn toàn mất khống chế, chỉ có thể đong thân thể đưa theo mỗi lần va chạm của Kỳ Lẫm.
“Thao sướиɠ không?”
“Sướиɠ a a a sướиɠ muốn chết a ha ưm thao chết tôi a ah~”
“A côn ŧᏂịŧ lớn~ thật lớn a a a ưm thao tới rồi ha ah ah, không được ~ muốn a muốn bắn ah a.”
Thanh âm ‘Bạch bạch bạch’, da^ʍ mĩ dây dưa, tiếng rêи ɾỉ làm người mặt đỏ tim đập, từng đợt va chạm có quy luật, thường xuyên có âm điệu cất cao lên chứng minh bên trong thư phòng của ngài thị trưởng đang có một hồi tình ái kịch liệt.
Đây là nơi của ngài thị trưởng tôn quý, một người chỉ cần dùng ánh mắt có thể làm người đối diện run rẩy hoảng sợ, đây là thư phòng nghiêm trang bình thương chỉ có quản gia mới được vào đây quét dọn, là nơi ngài thị trưởng xử lý công văn.
Thế mà, đến tột cùng là ai không muốn sống dám đi vào? Còn trình diễn tình ái kịch liệt như vậy?
Giang Thiên Hằng vừa mới từ trường học trở về đi ngang qua liền nghe động tĩnh trong thư phòng, khi đến gần hơn cậu loáng thoáng nghe được thanh âm tuy rằng mỏng manh nhưng rất giống với thanh âm trong phim cấm mà cậu hay trộm xem trong chăn.
Giang Thiên Hằng bị ý nghĩ của mình làm khϊếp sợ, thư phòng nhà cậu cách âm rất tốt, huống hồ thư phòng kia ngày thường ngay cả cậu cũng không dễ bước vào, nói chi là người khác.
Nhưng nếu là cha cậu, vậy càng không thể nào, chỉ cần tưởng tượng đến gương mặt băng sương của cha, Giang Thiên Hằng lập tức sợ hãi, từ lúc cậu có kí ức đến nay cha cậu luôn cô độc một mình, cho dù là bên ngoài hay lén lút thì cũng chưa từng thấy nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh ông ấy.
Cha cậu giống như một tòa núi lớn, một toà núi lạnh băng lại uy nghiêm, một ánh mắt một động tác của y đều làm cậu sợ hãi, cho nên không thể tưởng tượng, cha cậu lại làm chuyện đó trong thư phòng.
Lý trí nói cho cậu là đã nghe lầm, nhưng thân thể lại không nghe theo sai sử đi đến thư phòng, mang theo lòng hiếu kỳ, tay Giang Thiên Hằng run run bám vào then cửa.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng vang nhỏ, cửa mở.
Nguyên bản thanh âm mơ hồ ở trong nháy mắt phóng đại lên vô số lần, giống như hồng thủy lao tới, xông thẳng vào mặt Giang Thiên Hằng.
Trong một cái chớp mắt, hình ảnh cùng âm thanh truyền đến từ bàn làm việc đánh sâu trong mắt, chấn động tâm linh của cậu.
Thân thể thiếu niên lập tức ngơ ngẩn, sau đó không thể khống chế lui lại hai bước, cả người như bị sét đánh cứng đơ tại đó.
Nhưng mà, hai người đang chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© lại không phát giác được tiếng vang này, cũng không phát hiện ra cửa đã bị kéo ra một cái khe hở nhỏ.
———