Nhóm Kim Chủ Của Ta

Chương 18: Bàn làm việc play.

Cũng giống như cổ trạch, thư phòng Giang Hủ Thư lộ ra hơi thở quyền quý, căn phòng không lớn không nhỏ nhưng lại có một cổ khí khái tôn quý, vô hình trung làm thân hình bất cần của Kỳ Lẫm đứng đắn vài phần.

Mấy cái kệ sách bày biện thư tịch có mới có cũ rất chỉnh tề ngăn nắp, bên phải là một bàn làm việc đỏ sậm, bên trái để một bàn trà cùng bộ sô pha đồng loại với bàn làm việc.

Vừa nhìn liền biết Giang Hủ Thư thường xuyên làm việc ở đây, có thể thấy được Giang Hủ Thư xác thật là một thị trưởng bận trăm công ngàn việc, bất quá cũng chứng minh sinh hoạt ngày thường của vị này có bao nhiêu tẻ nhạt.

Giang Hủ Thư đi phía trước nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt không kiêng nể gì dính trên người mình, sau khi bước vào Kỳ Lẫm tiện tay đóng cửa lại, thân thể Giang Hủ Thư không tự giác càng thêm cứng đờ, trên thực tế y có thể đáp ứng Kỳ Lẫm tới thư phòng làm loại sự tình này đã vượt qua giới hạn của y, nhưng lại mạc danh cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng đúng hơn là mong chờ, chỉ là y không thể nào tỏ ra tự nhiên như không.

“Bên này.” Mắt thấy Giang Hủ Thư đi về hướng sô pha, Kỳ Lẫm tay mắt lanh lẹ bước lên giữ chặt, đảo khách thành chủ ôm vai Giang Hủ Thư, đem người tới bàn làm việc, sau đó không đợi Giang Hủ Thư phản ứng đã xoay mặt y đối diện hắn.

“Cậu——!” Giang Hủ Thư có chút kinh giận, không đợi y nói xong thân hình cao lớn của Kỳ Lẫm đã ép lên.

Giang Hủ Thư chống đỡ không nổi liền lui về sau, lại bất ngờ đυ.ng đến bàn làm việc, sau đó bị ép ngồi nửa mông lên bàn. Thân thể bị ngã ra sau nên tay y phản xạ nắm lấy bả vai rộng lớn của Kỳ Lẫm, đúng lúc này, Kỳ Lẫm không báo trước hôn tới, trực tiếp ngăn chặn lời nói cũng khϊếp sợ của Giang Hủ Thư, mang theo vài phần bá đạo hôn lên.

“Ưm ah ~” Giang Hủ Thư trừng lớn hai mắt, đôi tay nắm lấy vai Kỳ Lẫm không tự giác tăng thêm lực.

“Thả lỏng.” Kỳ Lẫm một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Giang Hủ Thư, một cái tay khác gắt gao chế trụ cổ y, bàn tay dùng chút lực đã cố định đầu y về hướng mình: “Không phải lần đầu tiên, Giang thị trưởng sao vẫn khẩn trương như vậy?” Hắn ngược lại rất thong dong bình tĩnh.

Trong lúc hôn môi Kỳ Lẫm cũng không quên trêu chọc, không thể không nói, với cái tính nội liễm ẩn nhẫn này của Giang Hủ Thư, phải bá đạo cường thế một chút, nếu không với địa vị của Giang thị trưởng thì làm sao có thể làm chuyện mất thể diện này. Nhưng Kỳ Lẫm đối với cái tính này của y lại rất có hứng thú.

Trên thực tế, đối với việc rong ruổi ở chính trị mười mấy năm như Giang Hủ Thư mà nói, y chưa bao giờ mất tự nhiên như vậy, cho dù là lúc mới bước chân vào giới cũng không giống hiện tại không biết phải làm sao, hoặc là nếu người trước mắt không phải Kỳ Lẫm, y nghĩ cũng sẽ không phải bó tay chịu trận như giờ.

Dù vậy, Giang Hủ Thư cũng mau chóng điều chỉnh lại, y tốn nhiều tâm tư tìm người đàn ông này là để hưởng thụ, để thoả mãn du͙© vọиɠ, cho nên giờ phút này, việc y phải làm đó là hưởng thụ.

Kỳ Lẫm phát hiện thân thể y đã thả lỏng, đôi tay nắm lấy vai hắn cũng buông lỏng. Kỳ Lẫm không tự giác cong cong khóe môi, bắt đầu gia tăng nụ hôn này.

Bàn tay to của Kỳ Lẫm gắt gao chế trụ cái ót Giang Hủ Thư, càng thêm chặt chẽ ấn vào người mình, đồng thời đầu lưỡi ở trong khoang miệng công thành đoạt đất bốn phía càn quét, trái ngược với bề ngoài lạnh băng của Giang Hủ Thư, trong miệng y ướŧ áŧ ấm áp, đầu lưỡi Kỳ Lẫm xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng tựa như nhấm nháp được cái gì đó ngọt lành mà không muốn buông tha, câu lấy lưỡi y cũng nhau đưa đẩy, triền miên.

Thực mau, sắc mặt thanh lãnh ban đầu của Giang Hủ Thư trở nên hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thân thể không tự giác ngã ra sau.

Đôi tay Kỳ Lẫm đi xuống, ôm lấy đùi của Giang Hủ Thư nhấc lên, cả người Giang Hủ Thư liền ngồi xuống bàn làm việc, nhưng không có thời gian thở dốc, Kỳ Lẫm vẫn câu lấy môi y không buông.

Kỳ Lẫm lại lần nữa hôn lên, chỉ là lúc này, khi Kỳ Lẫm bá đạo mυ'ŧ vào khóe môi y, đôi tay cũng cầm lòng không được kéo lên tây trang quý giá của Giang Hủ Thư, sau đó xuyên qua áo sơ mi trắng chui vào.

Giang Hủ Thư cả người run lên, đôi tay không tự giác nắm chặt bả vai Kỳ Lẫm, cúc áo bị cởi ra, nguyên bản chiếc áo phẳng phiu dưới động tác của Kỳ Lẫm trở nên rời rạc, cà vạt cũng lỏng lẻo treo ở trên cổ.

“Giang thị trưởng đã bao lâu không cùng người làm?” Kỳ Lẫm một bên từ phía dưới chui vào áo sơ mi vuốt ve thân thể y, một bên thở gấp giao lưu.

“Ưm ~” Giang Hủ Thư thở hổn hển, tùy ý Kỳ Lẫm hôn môi liếʍ láp, đôi mắt hơi híp, không có ý tứ trả lời Kỳ Lẫm.

Kỳ Lẫm một ngụm cắn lên cà vạt, dùng miệng kéo kéo, sao đó có chút thô bạo dùng tay đem áo sơ mi của Giang Hủ Thư xé, chỉ nghe một tiếng ‘xẹt’, áo sơ mi của y hoàn toàn bị xé mở, bởi vì bị thô bạo kéo ra, mấy viên nút áo rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thuý.

Da thịt trắng nón lập tức hiện ra trước mắt Kỳ Lẫm, lòng ngực phập phồng, hai đầṳ ѵú đỏ hồng đứng thẳng như ẩn như hiện cọ xát trong áo sơ mi, không tiếng động mời gọi người thưởng thức.

“Thực mê người.” Kỳ Lẫm không chút bủn xỉn ca ngợi, đôi tay không kiêng nể gì du tẩu ở trên người y, miệng ngậm lấy vành tai y mυ'ŧ vào: “Bảo dưỡng thật tốt.”

Với dáng người cùng diện mạo của y, đừng nói 37 tuổi, nói y 25-26 cũng có người tin, đường cong trên lưng thật mê người, trước ngực hai viên châu nhỏ hơi hơi đứng thẳng, trên bụng nhỏ không có thịt thừa, tuỳ rằng không giống Kỳ Lẫm có cơ bắp làm người khác chảy máu mũi, nhưng lại đủ làm người khác thèm thuồng. Ít nhất Kỳ Lẫm bây giờ đã khó nhịn mà cương cứng.

“Ưn ah ~” Toàn bộ quá trình Giang Hủ Thư chỉ nhấp môi thở dốc, miệng rêи ɾỉ, nhưng lại không chịu nổi song hướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Kỳ Lẫm, chỉ đành tức giận nói: “Cậu nói lời vô nghĩa nhiều quá!”

“Chẳng lẽ không phải đang hưởng thụ sao.” Kỳ Lẫm cười nhạo một tiếng, một chút cũng không thèm để ý, sau khi quấn lấy môi lưỡi y một lúc lâu, hắn một đường hôn xuống cằm rồi theo đó xuống hầu kết.

Hô hấp dồn dập, Giang Hủ Thư ngửa đầu, hầu kết gợi cảm lộ ra hơi thở tình sắc, tuỳ ý Kỳ Lẫm liếʍ láp mυ'ŧ vào, một đường đi xuống ngực y, cách áo sơ mi liếʍ láp hai viên đầṳ ѵú, chỗ áo mau chóng bị nhiễm ướt trở nên trong suốt, đầṳ ѵú đứng thẳng như ẩn như hiện, lộ ra da^ʍ mĩ dụ hoặc.

“Ha~” Một trận run rẩy, Giang Hủ Thư nhanh chóng cắn chặt răng.

Một bàn tay Kỳ Lẫm xoa bóp một bên đầṳ ѵú, một tay khác tiếp tục tuỳ ý du tẩu, bất tri bất giác từ sống lưng đến xương cùng, chui vào quần tây của y, men theo kẽ mông mà xoa nắn.

“Thoải mái thì kêu ra.” Kỳ Lẫm một bên hôn môi một bên thấp giọng dụ dỗ: “Tôi càng thích bộ dáng Giang thị trưởng lên tiếng kêu ra.”

Giang Hủ Thư nghe vậy lại một trận rùng mình, càng thêm cắn chặt răng, nhưng thân thể lại thành thật hơi hơi dựng thẳng, đầṳ ѵú đưa đến miệng Kỳ Lẫm, đồng thời cái mông không tự giác nhếch lên, làm tay Kỳ Lẫm đang ở mông y càng thêm kề sát, hoặc như muốn cọ xát để giảm đi sự ngứa ngáy ở hậu huyệt.

Kỳ Lẫm một bên hôn mυ'ŧ thân thể y một bên cởi ra quần tây, quản nhiên là thượng nam nhân cấm dục mặc tây trang rất thú vị, làm Kỳ Lẫm càng thêm hăng hái.

Kỳ Lẫm thành thạo cởϊ qυầи y ném qua một bên, đồng thời từ ngực một đường hôn xuống, thẳng đến bụng nhỏ phập phồng, đồ vật giữa háng kia đã gắn gượng đứng thẳng.

“Giang thị trưởng có biết mình mẫn cảm như vậy không?” Kỳ Lẫm trêu ghẹo một phen nắm lấy phân thân Giang Hủ Thư, bắt đầu động tác lên xuống nhịp nhàng, một cái tay khác xoa xoa chân Giang Hủ Thư, đem hai chân dài trắng nõn của y tách ra hai bên.

Cái mông trực tiếp ngồi lên mặt bàn lạnh như băng, lạnh lẽo phía dưới làm Giang Hủ Thư hơi hơi hoàn hồn, nhưng dưới động tác của Kỳ Lẫm y lại lần nữa bị hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙©.

Thân thể y bởi vì động tác của Kỳ Lẫm mà ngồi không vững, tay không tự giác leo lên cổ Kỳ Lẫm.

Kỳ Lẫm đứng giữa hai chân y lại đột nhiên một tay ôm lấy mông người bế lên, đem y đặt hoàn toàn lên bàn, Kỳ Lẫm hơi dùng một chút lực, vốn đã trọng tâm không vững Giang Hủ Thư liền ngã xuống cái bàn, mà hai chân y lại bị Kỳ Lẫm chiết thành hình chữ M, phân thân cương cứng cùng huyệt khẩu đang co rút liền bị Kỳ Lẫm nhìn không sót gì.

Thình lình xảy ra động tác làm Giang Hủ Thư cả kinh, đặc biệt là dưới thân mặt bàn lạnh lẽo cùng cứng rắn, làm cả người không thoải mái, mà động tác lúc này của hắn lại làm y càng thêm thẹn, ngón chân đều cuộn tròn lại.

Cũng may bàn làm việc đủ lớn, bị Kỳ Lẫm nhẹ nhàng áp chế làm y không thể giãy giụa đứng dậy, lúc này, ngón tay Kỳ Lẫm hướng tới huyệt khẩu ấn vào.

“Ah~” Một tiếng than nhẹ ẩn nhẫn, ngón tay Kỳ Lẫm nhẹ nhàng chọc đi vào, sức lực giãy giụa của Giang Hủ Thư cuối cùng cũng biến mất.

“Vẫn chặt như vậy.” Kỳ Lẫm nhíu mày: “Sau lần trước anh không làm qua nữa sao?”

Kỳ Lẫm một bên dùng ngón tay thọc vào rút ra u huyệt một bên hỏi, huyệt nội thật chặt, mới một ngón tay đã bị bao đến gắt gao, nhưng lại không quá khô khốc, ngược lại có chút ướt mềm ấm nóng.

Giang Hủ Thư không ý thức nằm ngửa trên mặt bàn lạnh băng, bàn đủ to rộng nhưng mấu chốt độ cao lại rất thuận tiện cho động tác của Kỳ Lẫm, tầm nhìn lại rất tốt.

“Giang thị trưởng có phải hay không thật lâu rồi không làm?” Kỳ Lẫm nhịn không được lại lần nữa trêu ghẹo, biểu hiện của vị này làm hắn không thể không hoài nghi rằng sinh hoạt của y căn bản không có phúc tính (quan hệ tìиɧ ɖu͙©).

Động tác trên tay hắn không ngừng, Giang Hủ Thư ẩn nhẫn nhắm mắt lại, mọi cảm giác đều tập trung vào ngón tay đang tác loạn ở hậu huyệt kia, nhưng vẫn là thẹn quá thành giận gầm nhẹ: “Nói bậy!”

Dù âm thanh giận dữ như thế nào nhưng với tư thế da^ʍ mĩ lúc này của y cũng hoàn toàn không có chút lục uy hϊếp nào, ngược lại còn có cảm giác làm nũng.

Một tiếng cười nhạo, Kỳ Lẫm khom lưng lại lần nữa dừng trên đầṳ ѵú của Giang Hủ Thư: “Lần trước, phía sau của Giang thị trưởng là lần đầu tiên đúng không?”

“Ah ưm ~” Từng tiếng rêи ɾỉ dồn dập phát ra, Giang Hủ Thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỳ Lẫm một cái, Kỳ Lẫm lại không quan tâm tiếp tục trêu đùa.

“Có đàn ông khác chạm qua Giang thị trưởng không? Hửm?” Kỳ Lẫm đem hai ngón tay hung hăng cắm vào tiểu huyệt.

“Ha~” Kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt làm Giang Hủ Thư hơi chút cong người, nhưng lại cắn môi không trả lời.

“Hửm?” Kỳ Lẫm hướng về điểm nào đó cắm vào: “Không nói sao?”

“Nói cho tôi, có đàn ông khác thao qua hậu huyệt anh không?” Kỳ Lẫm một bộ dáng rất kiên nhẫn.

Hậu huyệt Giang Hủ Thư bị lấp đầy từng trận từng trận xỏ xuyên qua mang đến kɧoáı ©ảʍ, ngón chân vô thức cuốn khúc, y yêu cầu đồ vật lớn hơn nữa tới lấp đầy, hoặc là nói, y muốn côn ŧᏂịŧ của Kỳ Lẫm lấp đầy y, xỏ xuyên qua y.

“Nhanh lên ah ha!” Là người có thói quen ra lệnh, Giang Hủ Thư nhịn không được thấp giọng.

Kỳ Lẫm lại không muốn lập tức thỏa mãn y, vừa vặn nhìn thấy một cây bút máy tinh xảo trên bàn.

Tâm tư vừa động, Kỳ Lẫm đã đem cây bút nắm trong tay, sau đó cầm bút máy đảo quanh huyệt khẩu Giang Hủ Thư.

Thình lình cảm nhận được sự lạnh lẽo làm Giang Hủ Thư khó nhịn ngẩng đầu lên xem, vừa vặn thấy được cây bút thường ngày y hay dùng đang trong tay Kỳ Lẫm.

“Đừng!” Giang Hủ Thư không hề nghĩ ngợi liền mở miệng ngăn cản, đây là bút máy y thường dùng, làm xong loại sự tình này y làm sao dám nhìn cấy bút nữa?

Không nghĩ tới Kỳ Lẫm ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí ở trong ánh nhìn chăm chú của Giang Hủ Thư đem đuôi bút máy hướng tới u huyệt của y, chọc đi vào.“Ahh~” Đường hầm cực nóng đột nhiên bị một đồ vật lạnh lẽo xâm nhập, Giang Hủ Thư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mất thanh.

“Giang thị trưởng còn chưa trả lời tôi đâu.” Kỳ Lẫm cố chấp ngoài ý muốn, kỳ thật chủ yếu là muốn nhìn Giang thị trưởng lộ ra gương mặt thẹn quá thành giận thôi, Kỳ Lẫm rất thích thú: “Rốt cuộc là có hay không bị đàn ông khác chạm qua?”

“A ~” Một tiếng rêи ɾỉ không thể ức chế tràn ra, Kỳ Lẫm hơi dùng một chút lực liền đem nguyên thân cây bút đẩy đi vào.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn làm Giang Hủ Thư trong nháy mắt mất đi lý trí, không thể khống chế buột miệng thốt ra: “Không có, ah không có đàn ông khác.”

Nói giỡn, không nói thân phận thị trưởng của y, chỉ nói thân phận Giang gia gia chủ liền không khả năng, trên đời này nào có nam nhân đủ tư cách chạm vào y? Nếu không, sao y lại chờ tới bây giờ?

“Rất tốt.” Kỳ Lẫm vừa lòng cong cong khóe môi, sau đó bắt đầu dùng bút máy nhanh chóng thọc vào rút ra lên.

Hậu huyệt cô đơn ba mươi bảy năm, một khi bị khai bao, đã định rằng một phát không thể vãn hồi.

———