Lục Thâm hơi buông lỏng tay, La Lật lập tức nhảy dựng lên chạy sang bên kia.
Lục Thâm có chút buồn bực trừng mắt nhìn cậu một cái, đi tới mở cửa, bưng trà nóng và bánh ngọt trong tay dì vào, lại vội vàng đóng cửa lại, giống như sợ có người nhìn thấy trong phòng — rõ ràng không có hình ảnh gì đáng xấu hổ không thể nhìn.
La Lật đau đầu không thôi: "Đã nói là chỉ đưa cậu về."
Lục Thâm giơ bánh ngọt lên: "Nhưng dì cũng đã chuẩn bị rồi, cậu không ăn chẳng phải là phụ tâm ý của dì ấy sao?"
La Lật nói: "Bánh ngọt là đi mua, lấy đâu ra tâm ý chứ?"
Lục Thâm sụ mặt: "Cậu cứ vậy không muốn ở cạnh tôi thêm chút sao?"
La Lật là một người thích ăn mềm không ăn cứng điển hình, dù biết Lục Thâm đang làm bộ làm tịch, nhưng nhìn thấy bộ mặt thiếu niên bướng bỉnh lộ ra vẻ đáng thương, cậu vẫn không khỏi mềm lòng, ngồi xuống ăn bánh uống trà cùng anh.
"Được rồi, thực sự đã muộn lắm rồi."
Tháng mười hai trời tối sớm, bên ngoài đã tối đen.
Lục Thâm vốn định giữ La Lật ở lại ăn tối, nhưng vị khách không mời đột nhiên về nhà khiến anh không thể không từ bỏ ý định này.
Đó là Dương Quỳnh và Lục Thụy.
Hai người cũng không biết là cùng nhau trở về hay là gặp nhau giữa chừng, lúc vào cửa Dương Quỳnh đang quở trách Lục Thụy, sau đó nhìn thấy hai người trong phòng khách đột nhiên dừng lại: "Tiểu Lật đấy à, cháu chuẩn bị về sao? Ở lại ăn cơm tối đi." Dương Quỳnh nhanh chóng nở nụ cười, trở mặt nhanh nhanh hơn lật sách.
"Không cần, La Lật còn phải trở về làm bài tập."
Người trong cuộc còn chưa kịp mở miệng, chồng chưa cưới của cậu đã từ chối lời mời của mẹ kế thay cậu.
La Lật có chút giật mình.
Đương nhiên là Lục Thâm muốn ở cùng La Lật thêm chút, nhưng anh cũng ngồi cùng bàn ăn cơm với hai người này, càng không muốn nghe người mẹ kế đầy tâm cơ này vô tình hữu ý gièm pha trước mặt La Lật.
Không đợi La Lật phản ứng, Lục Thâm liền nhanh chóng ôm người ra cửa.
Lúc đi ngang qua Lục Thụy, La Lật bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay bị người ta gãi nhẹ một cái, không khỏi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với nụ cười ý vị sâu sa của Lục Thụy. Mà Lục Thâm bận đi ra ngoài, cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ này.
La Lật chà sát mu bàn tay vào quần, lông mày nhíu lại thật sâu.
Lục Thâm đưa người đến gara.
Anh muốn đích thân đưa La Lật về nhà, lại bị La Lật lấy lý do muốn anh nghỉ ngơi cho tốt để từ chối, cuối cùng chỉ có thể oán hận để tài xế làm thay, trước khi đi còn không quên kéo lấy tay nhỏ của đối phương xoa hai cái.
Nơi vừa mới bị Lục Thụy chạm vào được ngón tay Lục Thâm vuốt qua lần nữa, lại ngoài ý muốn không còn khó chịu như vậy.
Hiếm khi La Lật nở nụ cười, tặng thiếu niên đang trong tình yêu nồng nhiệt một cái ôm tạm biệt. Cho đến khi xe chạy đi xa, Lục Thâm bị bất ngờ mừng rỡ ập đến choáng váng đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
*
Tình cảm giữa hai chồng chồng chưa cưới tiến triển vô cùng suôn sẻ.
Ít nhất La Lật nghĩ vậy.
Trước đây cậu toàn đảm nhiệm vai không quan trọng, thời gian ở lại thế giới làm nhiệm vụ không quá vài tháng, đương nhiên cũng không thể có quan hệ quá thân thiết với người khác. Nhưng bây giờ cậu đã được thăng chức, vai phụ làm bia đỡ đạn còn nặng nề hơn cậu tưởng, thậm chí mỗi giây mỗi phút đều phải tiếp xúc với "đứa con số mệnh".
Lúc đầu La Lật nghĩ là sẽ rất khó khăn, nhưng sau một thời gian thì thấy cũng không phải vậy.
Lục Thâm đúng như cậu hy vọng, nghiêm túc ở chung với cậu, giống như đôi tình nhân bình thường, cả ngày dính một chỗ, tản ra một ít ánh sáng đủ để làm mù cẩu độc thân. Mà La Lật cũng dần dần dung nhập vào vòng tròn của Lục Thâm, cuối tuần không còn vùi đầu vào sách vở nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Lục Thâm đi chơi với bạn bè, quan hệ với Đỗ Hiên và Bùi Đông Lâm cũng thân hơn không ít.
Một chủ nhật trong tháng mười hai, La Lật đang sắp xếp ba lô, điện thoại di động vang lên như đòi mạng.
Đây đã là cuộc gọi thứ ba trong sáng nay rồi.
Hôm nay Lục Thâm hẹn cậu cùng đi trượt băng, buổi sáng vừa thức dậy liền gọi điện thoại, ra cửa lại gọi lần nữa, bây giờ chỉ sợ là đã đến dưới nhà. La Lật nhận nghe, quả nhiên là như thế, bất đắc dĩ nói mình lập tức xuống ngay.
Trên đường đi Lục Thâm lải nhải không ngừng, hoàn toàn không thấy thái độ lạnh lùng ngỗ ngược khi mới gặp mặt.
Sân trượt băng là sân của Chu Chính Thành, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi nghe thấy cái tên này không dưới năm lần khiến La Lật nhịn không được muốn hỏi, vị đại ca này rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp? Không biết bao nhiêu lần nghĩ ra nhiều trò khác nhau, luôn rủ người khác ra ngoài chơi, thực sự chỉ để khoe khoang thôi sao?
Chửi thì chửi, nhưng gặp người vẫn phải khách sáo chào hỏi.
Có lẽ là cố ý hạn chế số lượng người, sau khi vào sân La Lật cũng không thấy biển người đông như dự kiến, khu vực trượt băng rất lớn, đủ để mọi người vui chơi thỏa thích. Thay quần áo cầm giày, La Lật đi theo phía sau Lục Thâm vào sân.
Thay giày trượt băng ở lối vào, La Lật không biết trượt băng, nhưng rất tò mò, thay giày xong liền vịn ghế run rẩy đứng lên. Lục Thâm thuần thục hơn cậu, đã sớm chờ ở một bên, thấy cậu đứng dậy liền kéo một cái.
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên đυ.ng vào lưng La Lật.
La Lật vốn đứng không vững, lúc này nhào về phía Lục Thâm, Lục Thâm bắt được người, đáng tiếc dưới chân đi giày trượt băng, vùng vẫy hai cái liền không cam lòng ôm người ngã xuống đất, lấy mình làm đệm thịt.
Sau cơn hoảng loạn vì mất trọng lực qua đi, La Lật nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy, định kiểm tra xem Lục Thâm ngã có nặng không.
Chỉ là di chuyển một cái, cậu liền cảm thấy có gì đó không ổn.
—— Tay trái Lục Thâm, không nghiêng không lệch đặt trên ngực cậu.
Ôi thôi xong!