La Lật đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Muốn đặt tất cả hy vọng đặt lên một tên trùm trường mê gái hiển nhiên là không thực tế, anh ta xuất hiện sớm hơn người xuyên không, cũng xác nhận quan hệ với Lục Thâm sớm hơn cô ta, nên tận dụng thật tốt. Làm rõ ràng mối quan hệ người thân và bạn bè, lúc đó cho dù Lục Thâm muốn di tình biệt luyến*, chông gai cần phải vượt qua cũng sẽ nhiều hơn.
*di tình biệt luyến: Nam nữ yêu nhau, một bên thay đổi ý định giữa chừng, thay đổi đối tượng yêu đương.
Hơn nữa cậu coi như là "vợ chưa cưới", ngăn cản Lục Thâm tiếp xúc thân mật với các nữ sinh khác cũng vô cùng hợp tình hợp lý.
Trong tuyến tình tiết thế giới sụp đổ, vì thời gian nguyên thân và người xuyên không xuất hiện gần như cùng lúc, mà Lục Thâm lại có hứng thú với người xuyên không đầu tiên, bạn bè của anh đương nhiên cũng kiểu vào trước là chủ, cực kỳ không thích đối tượng chỉ định kết hôn là nguyên thân này.
Nhưng bây giờ thì khác, La Lật muốn nắm lấy tất cả các nguồn lực có lợi cho mình.
Vẫy tay về phía Đỗ Hiên đang hóa đá, La Lật để lại một câu: "Tôi sẽ đến gặp giáo viên để xin phép trước, các cậu đi cùng cậu ấy một lát." Liền không quay đầu lại mà đi xa.
Xin nghỉ rất thuận lợi, giờ học thể dục lớp mười hai là để cho học sinh thư giãn, miễn là không làm bậy, giáo viên sẽ không quan tâm họ làm gì. Chỉ là trước khi rời đichừng La Lật đánh xuống sấm sét quá lớn, mãi cho đến khi cậu trở về, Đỗ Hiên vẫn còn đang ngây người, nhìn thấy La Lật mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Cậu quay lại rồi." Lục Thâm vừa thấy cậu mắt liền sáng lên.
La Lật gật đầu, trở tay đóng cửa lại.
Lục Thâm vỗ vỗ nệm, ý bảo cậu ngồi xuống: "Loại chuyện nhỏ này để Đông tử làm đi, cậu đừng chạy tới chạy lui nữa."
Bùi Đông Lâm không phục: "Anh Thâm, anh thấy sắc quên nghĩa à."
La Lật chú ý tới Đỗ Hiên vẫn luôn nhìn mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Lục Thâm cũng nhìn theo.
Đỗ Hiên vội vàng xua tay: "Không có chuyện gì."
Thật ra cậu ta vẫn muốn tự mình hỏi Lục Thâm một lần, bọn họ thật sự đã đính hôn sao? Bây giờ họ vẫn còn là học sinh trung học mà.
Lục Thâm ôm lấy bả vai La Lật, nói đùa: "Hiên tử, tuy rằng cậu là anh em tốt của tôi, nhưng nếu cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm bạn gái tôi, tôi sẽ không vui nha."
Đỗ Hiên bật thốt lên: "Không phải vợ chưa cưới sao?"
Lục Thâm: "!"
Bùi Đông Lâm: "? ? ?"
Đỗ Hiên ảo não che miệng lại.
Lục Thâm: "Làm sao cậu biết?
Bùi Đông Lâm: "Vợ chưa cưới? Vợ chưa cưới gì, vợ chưa cưới ở đâu ra vậy?"
"Là tôi nói." La Lật thản nhiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy quan hệ của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày, bây giờ nói cho bạn bè của cậu cũng không quá sớm, nếu như cậu cảm thấy tôi tự tiện tuyên bố, tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi thôi."
Lục Thâm vội vàng nói: "Sao tôi có thể không vui chứ."
La Lật sẵn sàng thừa nhận hôn ước của họ, anh mừng còn không hết, chỉ không nghĩ rằng sẽ được công khai trong tình huống này.
Có chút bất ngờ, nhưng vui mừng vẫn nhiều hơn.
Chỉ có Bùi Đông Lâm vẫn đứng ngoài cuộc: "Các cậu nói La Lật là vợ chưa cưới của anh Thâm? Chuyện quyết định khi nào vậy, gia đình anh Thâm có biết không? Mới quen biết một tuần có cần phải xác nhận mối quan hệ đến mức này không?"
Lục Thâm bịt lỗ tai lại, không muốn phản ứng với tên ngốc này.
Đỗ Hiên cũng không chịu nổi cậu ta cứ lải nhải truy vấn, vội vàng kéo người đến một góc, giải thích đơn giản một chút, để tránh chọc cho Lục Thâm không kiên nhẫn.
Đôi vợ chồng chưa cưới bên kia cũng nhân cơ hội thủ thỉ.
La Lật: "Đầu còn choáng không?"
Lục Thâm: "Chóng mặt quá, hôm nay sợ là không lái xe được, cậu đưa tôi về nhà đi."
La Lật: "…" Được voi đòi tiên.
Nhưng Lục Thâm như vậy, cậu cũng không yên tâm để anh lái xe về nhà, cũng may mấy ngày trước La Lật tìm ra bằng lái xe của nguyên thân, cũng có thể lái xe lên đường, sau giờ học liền cùng Lục Thâm trở về nhà họ Lục.
Mẹ kế Dương Quỳnh từng là y tá, sau khi trở thành tình nhân của ông Lục liền nghỉ việc, sau khi thành công thăng chức thành bà Lục lại nhanh chóng trà trộn vào vòng tròn của bà, mỗi ngày phải đối phó liên tục không dứt.
Khi hai thiếu niên về nhà, bà ta không ở nhà.
Ông cụ Lục và ông Lục lại là những người bận rộn, chào đón họ chỉ có dì trong nhà.
"Đem hai phần trà bánh đến phòng tôi."
Lục Thâm vừa nói, vừa nhanh chóng kéo La Lật lên tầng.
La Lật dở khóc dở cười: "Sao lại gấp vậy?"
Lục Thâm ném cặp sách xuống đất, vô tội nói: "Không có, tôi gấp lắm sao?"
Rất vội vàng, giống như không nắm chặt thì cậu sẽ chạy mất. La Lật bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa: "Bình thường cậu về đến nhà cũng chỉ có một mình?"
Lục Thâm nhân cơ hội này dán vào chỗ ngồi của cậu.
Ghế sofa thư giãn được đặt trong phòng ngủ không rộng rãi, hai thiếu niên đã dậy thì ngồi chung rất chật chội.
Nhưng Lục Thâm muốn chính là hiệu quả này, thậm chí thừa dịp La Lật bị ép đến không thoải mái định đứng dậy, ôm lấy eo cậu, ấn người ngồi lên đùi mình.
"Bình thường tôi về nhà khá muộn, thường thì mẹ kế tôi đã về, nhưng cũng không khác một mình là mấy."
La Lật không được tự nhiên đẩy vai anh, nhíu mày nói: "Để tôi đứng dậy."
"Không." Lục Thâm ôm chặt hơn, tựa đầu vào vai cậu: "Tôi đau đầu, cậu để tôi ôm một lát."
La Lật vội vàng nghiêng người, không để anh đυ.ng phải ngực mình.
Lục Thâm không để ý, chỉ cho rằng cậu ngại ngùng, trên mặt nở nụ cười thành công, cũng không làm chuyện dư thừa, chỉ cần có mỹ nhân trong lòng là anh vui rồi.
La Lật duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hết sức miễn cưỡng.
Không phải cậu ghét tiếp xúc thân mật với Lục Thâm, nhưng nếu cậu ngầm đồng ý, có tính là khuyến khích sự tùy hứng của Lục Thâm không? Nếu đẩy ra, có thể chọc Lục Thâm tức giận, lại thành công dã tràng?
Do dự đến khi dì gõ cửa.