Lập tức có người tới kéo bọn họ lên.
Có người thì dò hỏi bọn họ có sao không, có người thì xin lỗi, có người thì chỉ trích, La Lật lại không nghe lọt tai được câu nào. Sắc mặt của cậu trắng bệch, mặc dù cả hai đã tách ra rồi nhưng cảm giác áp bách còn sót lại ở ngực thì vẫn quanh quẩn không chịu vơi đi. Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt của Lục Thâm.
Mãi đến khi có một bàn tay quơ quơ trước mặt của cậu, dùng giọng điệu lo lắng hỏi cậu: “Không sao chứ? Sắc mặt trông khó coi quá.”
La Lật khẽ ru rẩy, ngẩng đầu lên.
Chỉ nhìn thấy dáng vẻ quan tâm trên mặt của Lục Thâm không giống như giả bộ. “Té bị thương ở đâu rồi sao?” Nhìn hoàn toàn không giống như là anh đã nhìn thấu được giới tính thật sự của cậu.
Trái tim của La Lật hơi bình tĩnh lại, lắc đầu nói nhỏ: “Tôi không có việc gì, anh thì sao?”
Lục Thâm nhẹ nhàng thở ra, cười thật tươi, nói: “Dĩ nhiên là tôi không sao rồi, mặc nhiều quần áo như thế này thì lúc ngã chẳng hề đau một chút nào. Em không sao là tốt rồi.”
Ra vậy, có lẽ là do mặc quần áo quá dày cho nên không sờ ra được gì hết.
Dựa vào tính cách của Lục Thâm hoàn toàn không có chuyện đã chịu thiệt thòi còn ngậm bồ hòn làm ngọt, cảm xúc bây giờ của anh ổn định như vậy chắc hẳn là không phát hiện ra điều gì. Cục đá treo lơ lửng trong lòng của La Lật cuối cùng cũng rơi xuống yên bình rồi.
Người vừa rồi đυ.ng vào người của cậu là nữ sinh đi cùng, đối Phương cũng đã ríu rít xin lỗi, thái độ thành khẩn. La Lật nhìn vẻ mặt của đối Phương hoảng loạn, thẳng thắn bảo không sao. Lần này Lục Thâm cũng không nổi giận, chỉ nói đối phương vài câu, kêu đối Phương lần sau cẩn thận một chút rồi lập tức lôi La Lật đi chỗ khác.
“Anh đi chậm một chút.” La Lật dí theo không kịp, càng không muốn lại bị ngã thêm lần nữa.
Lục Thâm nghe lời bước chậm lại, nhưng lại không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngược lại còn quay người ra sau ôm La Lật, khẽ cưới bên tai của cậu, nói: “Vừa rồi nhiều người nên tôi không tiện hỏi nhiều. Tiểu Lật à, không phải ngực của em có hơi bằng phẳng quá rồi hay không nhỉ?”
Thân thể của La Lật cứng đờ.
“Trước đây em luôn mặc quần áo rộng thùng thình nên tôi cũng không chú ý quá nhiều. Nghe người ta bảo rằng bạn trai xoa bóp nơi đó nhiều thì sẽ to lên, lần sau chúng ta… A! Tôi không có ý gì đâu, chỉ là có hơi bất ngờ, em đừng tức giận mà.” Hotboy vừa đẹp vừa giỏi họ Lục rốt cuộc cũng chú ý tới sắc mặt cứng đờ của ‘vị hôn thế’, ngượng ngùng im miệng.
La Lật thật ra cũng không tức giận gì, chỉ là không biết nên trả lời anh như thế nào.
Cậu nên nói gì bây giờ? Nói kỳ thật cậu là một cái sân bay, cho dù xoa bóp nhiều như thế nào cũng không thể to lên được, hay là trực tiếp nói thẳng với Lục Thâm bản thân là con trai? Không biết nên nói cái gì, vậy thì dứt khoát im luôn.
Chỉ tiếc là Lục Thâm không nhìn thấy tâm lý đang loạn một cục của cậu, sắc mặt lo sợ.
“Không phải anh bảo muốn dạy tôi trượt bang sao?” La Lật chủ động kéo tay của Lục Thâm, làm dịu bớt không khí đang dần chuyển lạnh.
Lục Thâm nhìn cậu thật cẩn thận. “Không tức giận sao?”
La Lật dở khóc dở cười: “Tôi không có tức giận, chỉ là không biết nên đáp lại anh như thế nào, anh đừng suy nghĩ miên man.”
Lục Thâm thở hắt một hơi thật bự, sau đó lại tiếp tục sáp tới gần. “Lần sau chúng ta thử nha?”
La Lật sửng sốt. “Thử cái gì cơ?”
Lục Thâm cười hì hì: “Thử xoa bóp á.”
La Lật: “…”
Thật là một tên nhóc có EQ thấp, sớm biết như vậy thì cậu đã không them nói chuyện với đối phương rồi.
Một câu không tức giận khiến Lục Thâm một tấc lại càng muốn tiến thêm một thước, nói ra toàn những lời nếu như xuất hiện trên Tấn Giang thì rất có thể sẽ bị censor. Hai tay của La Lật che lỗ tai lại muốn trốn thoát, nhưng lại bị Lục Thâm ôm chặt eo, nửa bế đi vào trong sân trượt. Lần này La Lật trốn không thoát được, chỉ có thể dựa vào Lục Thâm, mặc anh ôm bản thân trượt dần tới trung tâm của mặt băng.
“Đừng túm chặt như vậy nha, như vậy không dễ trượt đâu.” Một cánh tay của Lục Thanh bị cậu gắt gao túm chặt, bất đắc dĩ mở miệng.
La Lật thoáng thả long lực tay, nói: “Không phải anh bảo muốn dạy tối trượt băng hay sao.”
Lục Thâm nói: “Đúng vậy, nhưng cậu túm chặt như vậy thì không dễ di chuyển chút nào. Trước tiên câu phải thả lỏng cái đã, tôi sẽ giữ cậu thật chắc, nên không cần sợ rằng bản thân sẽ bị té đâu.”
La Lật căng mặt, rốt cuộc cũng buông lỏng một bàn tay ra, một tay khác thì vẫn nắm chặt cánh tay của Lục Thâm đến mức phát đau như trước… Cậu không sợ bị té, cậu là đang sợ màn trình diễn vừa rồi sẽ tái hiện lại một lần nữa.
Lục Thâm rất ít khi nhìn thấy cảm xúc đáo động quá lớn ở trên người La Lật, vì vậy khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cậu thì đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ cậu, cũng không tiếp tục khuyên cậu nữa, chủ động giữ chặt một cánh tay khác của La Lật, mặt đối mặt bắt đầu lùi từng bước dạy cậu.
La Lật nhìn anh đến cả đầu cũng không quay lại, không nhịn được nói: “Anh làm vậy không sợ té hay sao?”
Lục Thâm tự tin nói: “Tôi học trượt băng khi vừa lên tiểu học rồi.”
La Lật chỉ cười không nói gì.
Lục Thâm cho rằng cậu không tin, lập tức muốn biểu diễn cho cậu xem, cánh tay vịn La Lật cũng buông long ra, nhanh chóng trượt vòng quanh người cậu hai vòng, thậm chí còn tính toán phô diễn một ít kỹ thuật trượt băng nghệ thuật.
La Lật vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không biết sao lại cảm thấy có chút mất mặt.
Cậu không dám lộn xộn, cũng may khả năng thăng bằng của cậu không tồi, vẫn còn đứng vững lắm. Nhưng thế giới đôi khi rất khó hiểu, cậu vừa mới thả lỏng một chút, tính toán chờ Lục Thâm chơi đã rồi thì quay lại tiếp tục bồi mình, thì lập tức có người không biết trượt băng gào thét chói tai xông lại đây… Trùng hợp lại người đó lại chính là nữ sinh vừa rồi đã đâm trúng cậu!!!
Cậu có thù với đối phương à?!!!
Trong lúc nguy cấp, bản năng tự cứu khiến cậu lui về phía sau, giày trượt băng dưới chân vậy mà cũng nghe theo sự điều khiển của cậu, ngoan ngoãn dịch ra sau mười mấy centimet. Nữ sinh kia gần như bay lướt qua mặt của La Lật, đυ.ng ngã một nam sinh khác cách đó không xa.
La Lật nhẹ nhàng thở ra.
Đôi khi con người sẽ như vậy, pha tự cứu thành công vừa rồi khiến cậu có một chút tự tin, lập tức không nhịn được muốn tự mình nếm thử một chút. Cậu nhìn về vị hôn phu của bản thân ở phía xa xa kia vẫn còn đang vui chơi với kỹ thuật trượt băng của bản thân, nghĩ thầm từ giờ đến lúc anh trở về đánh giá bản thân vẫn còn phải đợi thêm một lúc nữa, hai chân lập tức có chút ngo ngoe rục rịch.
Sau đó cậu liền trượt chân.
Vào lúc trời đất quay cuồng xuất hiện ngay trước mắt cậu, La Lật thầm nghĩ, làm người vẫn là không nên tự tin quá mức thì tốt hơn.
Nhưng đau đớn trong dự kiến cũng không xuất hiện, có người đỡ được cậu, lúc đầu La Lật còn tưởng là Lục Thâm, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy anh đang chạy về phía cậu, vậy thì người đỡ được cậu là ai nhỉ?