Đường Lan Đinh thấy bọn họ bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, nói báo cảnh sát thật ra là lừa đám người kia thôi, lúc nãy thời gian quá gấp cậu cũng không kịp báo.
Quay đầu lại, lúc này Đường Lan Đinh mới có cơ hội nhìn rõ… Cô gái to gan dám đi một mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt trên con đường nhỏ không có đèn đường.
Chỉ thấy đối phương mặc bộ quần áo vô cùng trung tính, tóc cắt ngắn ngang vai, dáng người còn cao gầy hơn lúc Đường Lan Đinh vội vàng nhìn nữa, cao gần bằng cậu rồi.
Bởi vì đối phương mặc áo cổ lọ nên Đường Lan Đinh không thể nào đoán được nơi đó có yết hầu hay không.
Chắc là nữ… Nhỉ?
Đường Lan Đinh chần chừ nói: "Em không sao chứ? Lần sau đừng đi vào đường nhỏ này nữa, không an toàn đâu.”
Người kia chớp chớp đôi mắt đào hoa long lanh, chậm rãi nói, luvs đầu giọng có hơi khàn, sau đó thì dịu dàng: "Cảm ơn anh, em nhận ra anh, anh là đàn anh Đường Lan Đinh đúng không? Ở trường khi đi qua bảng cho sinh viên ưu tú em có thấy ảnh của anh.”
Nghe giọng nói này, nghi ngờ trong lòng Đường Lan Đinh bị đánh tan, sau đó cậu mới chú ý tới: Thì ra đây là đàn em của mình ư?
Có lẽ là vì sự tiếc nuối nên khi Đường Lan Đinh đối mặt với đàn em trong trường, thái độ của cậu sẽ trở nên vô cùng ôn hòa và có kiên nhẫn.
Thêm vào đó, đối phương còn là một cô gái, cho nên lúc trả lời giọng điệu của Đường Lan Đinh lại càng thêm dịu dàng: "Ừm, em cũng là sinh viên của Học viện Mỹ thuật C sao? Khoa nghệ thật à?”
Gò má của người kia đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Em là Dung Thu ở khoa nghệ thuật khóa 20. Chào đàn anh Đường, em ngưỡng mộ anh rất lâu rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được anh!”
Đường Lan Đinh ho khẽ, cảm giác hơi xấu hổ, cậu dứt khoát nói tránh đi: "Tôi không có gì đáng để ngưỡng mộ hết… Bây giờ cũng trễ rồi, một cô gái như em đi bên ngoài không an toàn, tôi đưa em về trường nhé?”
Dung Thu lại lộ ra vẻ khó xử: "Thật ra em ra ngoài là vì muốn đến làng đại học cắt tóc, tiện mua vài thứ cho bạn cùng phòng… Em có thể đến làng đại học trước được không?”
Đương nhiên Đường Lan Đinh không phản đối, dù sao lúc đầu cậu cũng vì không muốn về nhà sớm nên mới đi dạo ở đây.
Nghe được câu trả lời, Dung Thu cười rạng rỡ: "Cảm ơn đàn anh! Em mời anh uống trà sữa nhé!”
Đường Lan Đinh cũng không từ chối lời đề nghị của cô, dù sao thì để đối phương trả ơn, sau này đối phương sẽ không thấy áy náy.
Nhận được sự đồng ý của đàn anh, Dung Thu vô cùng hưng phấn, ngón tay siết chặt vạt áo, bước chân cũng nhanh hơn, trong lúc nhất thời gần như Đường Lan Đinh không theo kịp bước chân của cô.
Khung cảnh ở làng đại học gần như không có gì thay đổi so với mấy năm trước, nhưng một nhà hàng trước kia Đường Lan Đinh rất thích đã đổi thành cửa hàng bán Hamburger khiến cậu hơi buồn bã.
Dung Thu tìm một cửa hàng trà sữa có cách trang trí không tồi, lúc chọn món cô nhìn Đường Lan Đinh, sau đó nói: "Đàn anh, chè xoài bưởi nhé?”
Đường Lam Đinh ật đầu, bình thường cậu không thích món quá ngọt, chè xoài bưởi đúng lúc là món thích hợp với câu.
Quá trình pha trà sữa hơi chậm, Dung Thu ngồi cạnh cửa sổ thủy tinh, lặng lẽ quan sát người đàn ông ngồi đối diện mình qua hình ảnh phản chiếu trên cửa.
Dung Thu, hay là Dung Đan Thu, tâm trạng lúc này của cậu ấy có phần phức tạp.
Đã ba năm trôi qua, cậu ấy không ngờ mình còn có thể gặp lại đàn anh này.
Có lẽ Đường Lan Đinh không hề biết ban đầu cậu nổi tiếng thế nào ở trường. Dù là bạn cùng khóa anh đàn em của cậu đều vô cùng yêu thích "bạn học Đường” có vẻ ngoài tinh xảo và bình dị gần gũi này, khi đó dáng vẻ cậu ngồi trong phòng vẽ vẽ tranh là phong cảnh nổi tiếng trong trường học.
Xưa nay Đường Lan Đinh chưa bao giờ lên diễn đàn trường nên cũng không biết vì cậu nhảy lớp nên nhỏ hơn bạn cùng khóa, nhóm đàn em đã âm thầm đặt có cậu một biệt danh vô cùng gần gũi: "Đàn anh nhỏ.”