Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 18

"Đương nhiên rồi ạ.”

Câu trả lời này có thể nói là kiêu ngạo, vô cùng phách lối, mà ông cụ nhìn dáng của của Đường Lan Đinh lúc này cũng chợt thấy xúc động.

Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai lần, cuối cùng đứa nhỏ này mới lấy lại dáng vẻ hăng hái năm đó, ba năm này rốt cuộc là thứ gì khiến thằng bé lãng phó thời gian chứ…

Nhưng ngọc đẹp chung quy vẫn là ngọc đẹp, sẽ không mờ đi chỉ vì bị cát bụi phủ lên, chỉ cần mài giũa và chạm khắc thích hợp thì kiểu gì nó cũng sẽ tỏa sáng lần nữa.

Trước khi đi, bỗng nhiên ông cụ gọi Đường Lan Đinh lại: “Đúng rồi.”

Đường Lan Đinh dừng bước, cậu cứ nghĩ là thầy có chuyện gì cần dặn dò, kết quả cậu thấy ông cụ đưa tay chỉ vành tai của mình rồi tặc lười, nói đầy ẩn ý: "Người trẻ tuổi, chuyện giường chiếu nên khiêm tốn một chút.”

Đường Lan Đinh: …

Khi nhận ra thầy nói gì, cả người cậu như có một dòng khí nóng chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, Đường Lan Đinh chật vật chạy khỏi văn phòng.

Sau khi đi ra ngoài, bước chân của Đường Lan Đinh nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như cậu đã buông bỏ được một nút thắt nào đó trong lòng, khí chất cả người thay đổi một cách vi diệu.

Dạo bước trong sân trường, đυ.ng phải một vài đàn em chẳng biết tại sao lại tìm đến cậu xin chữ ký, Đường Lan Đinh ôm ý nghĩ "có phải bọn họ nhận nhầm người rồi không” mà chần chừ ký tên, sau đó nhận được một cơn mưa thổi phồng.

Vất vả lắm mới hiểu được thì ra là người vì đồ án tốt nghiệp và chuyện trước kia mà ngưỡng mộ mình, Đường Lan Đinh không khỏi bật cười.

Thời gian tán gẫu với ông cụ lâu hơn cậu tưởng tượng, khi Đường Lan Đinh bước ra cổng trường thì sắc trời đã tối.

Điện thoại nhận được tin nhắn từ Diệp Kiểu, tóm gọn là mai anh ta sẽ về thành phố C và sẽ đến tìm Đường Lan Đinh thương lượng chuyện có liên quan đến chương trình truyền hình thực tế.

Đường Lan Đinh nghĩ nghĩ rồi đáp lại bằng một cái meme chibi giơ tấm bảng có chữ "được”.

Cất điện thoại, nhất thời Đường Lan Đinh không muốn về nhà, thế là dứt khoát đi dạo quanh một vòng.

Mặc dù trường học được xây dựng ở ngoại ô nhưng cách đó hai con đường có một làng đại học, bên trong có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt và cửa hàng. Đường Lan Đinh nhớ hồi còn học đại học, thường có các bạn nữ cùng lớp kéo bạn thân đến làng đại học mua quần áo, nam thì dẫn anh em đến đó ăn đồ nướng.

Hiếm khi quay về một chuyến, Đường Lan Đinh đi về phía làng đại học, dù sao đây cũng là ngoại ô nên trên đường đến làng đại học có mấy con đường nhỏ không có đèn đường, lúc đi qua đó chỉ có tiếng bước chân ma sát với cát.

Không, hình như còn có tiếng người nói chuyện nữa.

Đường Lan Đinh tập trung nghe một lúc rồi bỗng nhấc chân đi tới hẻm nhỏ phát ra âm thanh kia, sau đó thấy một cô gái cao gầy đưa lưng về phía mình, có mấy thanh niên có vẻ lưu manh đang trêu chọc cô: “... Vậy nên dù sao bây giờ em cũng rảnh rỗi, hay để các anh chơi cùng em nhé?”

"Được đó, được đó!”

Cô gái kia đứng im không nhúc nhích, hình như là đã quá sợ hãi, thấy dáng vẻ này của cô nên thái độ của mấy thanh niên côn đồ kia càng thêm hung hăng ngang ngược, lời nói cũng càng tục tĩu.

Gặp tình huống này cũng không thể mặc kệ được.

Ngay khi có tên côn đồ không nhịn được mà bắt đầu kéo tay cô gái kia, Đường Lan Đinh lên tiếng: "Mấy người đang làm gì vậy?”

Cô gái đang chuẩn bị ra tay thì khựng lại, lúc quay đầu nhìn thấy Đường Lan Đinh thì trợn to mắt, lộ ra chút không thể tin được.

Đường Lan Đinh không chú ý, cậu đi qua kéo cô gái ra sau lưng mình, giơ đồng hồ trên tay lên nói: "Tôi đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây.”

Mấy thanh niên kia tỏ ra không cam lòng nhưng bản thân bọn họ cũng chỉ là mấy tên nhóc thích hϊếp yếu sợ mạnh, thấy có một người đàn ông chạy tới bói đã báo cảnh sát, đám người chần chừ một hồi rồi chỉ có thể tức giận bỏ đi.