"Nói nhảm, chẳng phải anh ấy đạt danh hiệu hotboy trường tận ba lần liên tiếp hay sao, lần thứ tư không đạt là vì anh ấy làm ban giám khảo đó.”
"Aaaaa hồi anh ấy chưa tốt nghiệp, tôi sẽ không nhịn được mà ngày nào cũng đi qua nhìn một chút, cậu nói xem bây giờ tôi chạy qua chỗ anh ấy xin chữ ký thì có đột ngột quá không…”
"Lượn đi, muốn đi cũng phải là tôi đi. Cái tên háo sắc như cậu đừng để đàn anh cho là đàn em của anh ấy toàn là kiểu này!”
"Ôi đừng nói nữa, anh ấy muốn đến… Muốn đến tầng kia kìa, là văn phòng của thầy Vu ư?”
Khi dừng lại trước cửa của một văn phòng, hiếm khi Đường Lan Đinh tỏ ra lo lắng.
Văn phòng này thuộc về giáo sư già họ Vu có lý lịch cao nhất Học viện Mỹ thuật, mà ông ấy cũng là cố vấn của Đường Lan Đinh, đồng thời là đối tượng mà cậu thấy áy náy nhất.
Lúc trước Đường Lan Đinh thi đậu vào Học viện Mỹ thuật, vừa vào trường cậu đã nhanh chóng bộc lộ tài năng và trở thành nhân vật làm mưa làm gió, mà ngay từ đầu ông cụ này đã chọn trúng Đường Lan Đinh, muốn bồi dưỡng cậu thành đệ tử chân truyền.
Bốn năm tiếp theo, Đường Lan Đinh đi theo ông ấy, kiến thức học được có thể nói là vô cùng có lợi.
Thế nhưng cậu đã phụ kỳ vọng của ông cụ, cũng phản bội nữ thần nghệ thuật.
Đường Lan Đinh vốn cho rằng mình sẽ không quay về đây nữa, không ngờ cậu lại nhận được cuộc gọi từ thầy, trong điện thoại mặc dù giọng điệu của thầy rất tức giận nhưng dù sao vẫn tốt hơn sự lạnh lùng mà cậu tưởng tượng.
Hít sâu một hơi, Đường Lan Đinh cố kìm bàn tay đang run lên của mình, nhẹ nhàng gõ ba tiếng lên cửa.
"Mời vào.” Một giọng nói già nua nhưng vô cùng có lực vang lên.
Đường Lan Đinh đẩy cửa ra, một căn phòng không lớn nhưng được trang trí lịch sự, tao nhã xuất hiện trước mắt.
Trên bệ cửa sổ vẫn là chậu cỏ điếu lan kia, đồng thời nó còn tươi tốt hơn trước, thầy của cậu chẳng có tài trong việc tỉa cây, mặc cho lá của cây điếu lan rủ xuống đất.
"Đã lâu không gặp… Thầy.” Đường Lan Đinh chào hỏi.
Ông cụ "hừ” một tiếng: "Thầy?”
Mắt của Đường Lan Đinh hơi sáng lên, cậu thử thăm dò: "Sư phụ?”
Ông cụ vỗ vai Đường Lan Đinh mổ cái, người bị đánh lảo đảo: "Khách sáo cái gì, còn không ngồi xuống!”
Sau một hồi trò chuyện, một số xiềng xích giữa thầy trò tan biến, cả hai đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cuối cùng, ông cụ nhìn học trò của mình, nói bằng giọng nghiêm túc: "Thầy đã nghe anh trai của em giải thích về tình hình của em, người trẻ tuổi dễ phạm sai lầm nhưng chỉ cần chịu quay đầu là tốt. Trong lòng em còn khúc mắt gì không?” Nói rồi ông ấy lại hừ một tiếng: "Dù sao thì có thiếu đi em, học sinh xếp hàng muốn làm học trò của thầy cũng có thể xếp từ đây đến cổng trường đại học.”
Đường Lan Đinh cười khổ, tính tình của ông cụ vẫn thú vị như thế.
Chỉ là… Đường Ngọc Lâu đã giải thích? Giải thích gì cơ?
Ánh mắt Đường Lan Đinh lóe lên, chỉ sợ lúc cậu không hay biết Đường Ngọc Lâu đã xin lỗi và giải thích với thầy lý do vì sao năm đó cậu không tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cũng không biết rốt cuộc hắn giải thích thế nào mà khiến thái độ của ông cụ thân thiết như vậy.
Anh trai của cậu, cốn luôn âm thầm quan tâm như vậy.
Nếu như không phải ông cụ thuận miệng nói, chỉ sợ Đường Lan Đinh sẽ không thể biết là ai thúc đẩy cậu và thầy hòa giải.
Ôn chuyện xong, cuối cùng giáo sư già cũng nhắc đến một việc quan trọng khác.
Vào đầu mùa xuân, giải đấu nghệ thuật toàn quốc sắp bắt đầu.
"Thế nào, bây giờ em còn vẽ được không? Có dám dự thi với danh nghĩa là học trò của thầy không?” Ông cụ nhìn Đường Lan Đinh với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đường Lan Đinh mỉm cười, từ chối cho ý kiến nhưng nét mặt của cậu đã nói rõ đáp án của mình.
Giáo sự vuốt râu, bình tĩnh nói: “Nhưng trước tiên cần phải nói rõ, nếu em không lấy được hạng nhất, vậy đừng nói là học sinh của thầy.”