Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 16

Nhưng lúc này trợ lý mới phát hiện… Thì ra anh Diệp của cậu ta cũng là một người bình thường, sẽ khó chịu, sẽ có lúc không chống đỡ nổi.

Sau đó cậu ta thấy khóe miệng của Diệp Kiểu nhếch lên, lộ ra một nụ cười xán lạn, nhưng giọng nói vẫn có vẻ mệt mỏi như cũ: "Ừm, không sao, chỉ là bỗng nhiên thấy khó chịu nên muốn tìm em một chút mà thôi.”

Trợ lý: ?

"Thật sự không sao, tôi có thể tự giải quyết, em không cần phải miễn cưỡng…”

“... Thật chứ? Em sẽ không thấy khó xử đúng không? Đây là phải lên tivi, có thể sẽ có ảnh hưởng không tốt đến em…”

Trợ lý chết lặng nhìn thẳng” Thì ra đây là thực lực của ảnh đế quốc tế ư? Kinh khủng quá đi.

Tạm biệt.jpg

Khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười trên môi Diệp Kiểu nhạt đi, anh ta nhìn ra cửa sổ, tự nhủ: "Đồng ý nhanh như vậy là vì xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao?”

"Hay là nói, là thằng chó kia giở trò?”

Vẻ lạnh lùng ẩn chứa trong lời nói làm trợ lý run lên, sự tò mò trong lòng càng thêm sâu đậm.

Xong rồi, xem ra tối nay ngủ không yên rồi.

Trợ lý lẳng lặng nghĩ.



Đường Lan Đinh cúp máy, cậu mở cửa phòng ra đυ.ng lúc gặp Đường Ngọc Lâu, lúc anh mắt đối diện nhau cậu vội nhìn sang chỗ khác như bị điện giật.

Thật sự không thể trách tinh thần cậu nhạy cảm, người bình thường có thể làm được điều gợi cảm như Đường Ngọc Lâu hay sao!

Hắn là kiểu người vô cùng đặc biệt, kiểu như Phẩm Nư thấy được cũng phải hét to “Bỏ tủ quần áo của bà đây xuống rồi cút đi”...

Vậy nên sau khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Kiểu, df lòng đau nhưng Đường Lan Đinh vẫn nhah chóng đồng ý lời mời của đối phương.

Nhưng để chuyện của Diệp Kiểu sang một bên, thật ra Đường Lan Đinh còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm, cậu muốn về trường cũ của mình một chuyến.

Mãi đến khi đi tới cửa mang giày, hai anh em vẫn không nói gì với nhau, khi Đường Lan Đinh bước ra khỏi cửa sau lưng mới truyền đến giọng nói thản nhiên: “Đi đường cẩn thận.”

Đột nhiên Đường Lan Đinh cảm thấy lòng mình hẫng một nhịp, một loại cảm xúc vừa chua xót vừa mềm mại nào đó chảy xuôi trong tim, cậu không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của Đường Ngọc Lâu, chỉ cúi đầu vội vàng đóng cửa lại.

Đường Ngọc Lâu nhìn theo bóng lưng của Đường Lan Đinh mãi đến khi không nhìn thấy nữa, sau đó hắn mới thở dài: “Đồ hèn nhát.”

Nhưng trẻ con vừa đi, cũng phải đến lúc người lớn làm việc chính.

Đường Ngọc Lâu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: "Alo, là tôi, tôi cần cậu điều tra một chuyện giúp tôi, thù lao tùy ý.”

Ngoại ô khu C, một trong những Học viện Mỹ thuật tốt nhất Hoa Quốc được xây dựng ở đây.

Khoảnh khắc Đường Lan Đinh bước vào sân trường, bỗng nhiên cậu cảm nhận được cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Bốn năm đại học vừa qua như rõ mồm một trước mắt, ai có thể ngờ ba năm trước cậu còn đang xoắn xuýt phải đi theo giáo sư nào để đào tạo chuyên sâu, ba năm sau lại vì hai cái Hệ thống mà cuộc sống đảo lộn nghiêng trời lệch đất.

Ba năm sau, người đã từng là trúc mã biến thành bạn trai bí mật, người đã từng là anh trai biến thành bồ nhí, Đường Lan Đinh chỉ muốn bày tỏ: Tôi có một [bíp…] không biết có nên nói hay không.

Nếu như đây là trò đùa mà cuộc đời dành cho cậu, vậy nhất định là cuộc đời phải thiếu tế bào hài hước dữ lắm.

Đi lên tòa nhà giảng dạy, những sinh viên gặp cậu trên đường khi thấy cậu thì lươn sững sờ rồi nhỏ giọng bàn tán với nhau, Đường Lan Đinh đoán có lẽ hành trình "theo đuổi” Đoàn Tử Minh oanh liệt của cậu năm đó đã khiến cậu nổi tiếng trong trường. Cậu cũng không quan tâm, dù sao cái thứ như danh tiếng này cũng sớm thành mây bay cả rồi.

Nhưng cậu lại không biết, những gì những sinh viên đó đang nói đến thực sự là:

"Cậu xem có phải người kia trông khá quen không?”

"Ôi đệt, tôi nhớ ra rồi, đây không phải là đàn anh Đường trên "bảng Phong Vân” sao? Người thật còn đẹp hơn trên ảnh chụp nữa! Lúc đầu tôi cứ nghĩ là photoshop chứ!”