Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 15

Nhưng đạo diễn này lại hết sức đặc biệt… Năm đó Diệp Kiểu từng là một kẻ vô danh trong giới giải trí, khi anh ta sắp từ bỏ sự nghiệp làm diễn viên thì lại nhận được lời mời đóng vai chính, mà bộ phim [Hải yêu] này chính là phim khiến Diệp Kiểu trở nên nổi tiếng.

Theo lý thuyết thì ơn tri ngộ này vốn nên ghi nhớ suốt đời nhưng hiếm ai biết là, lúc trước khi nhận được kịch bản suýt nữa Diệp Kiểu đã từ chối. Thực tế, tên tuổi của đạo diễn Hà Tuyền trong ngành luôn đầy thứ dơ bẩn ông ta thích làm một vài thủ đoạn nhỏ không ra gì, nói mỹ miều là "nổi tiếng nhờ tin xấu cũng là nổi tiếng”.

Khi đó cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Kiểu đã sinh ra cảm giác không tốt lắm với vị đạo diễn này, mặc dù cuối cùng xác nhận chỉ là hiểu lầm nhưng những chiêu trò của đối phương vẫn khiến anh ta nhìn mà than thở, đến tận giờ vẫn nhớ rõ như in.

Đương nhiên trợ lý cũng rõ vì sao ông chủ của mình lại do dự, là trợ lý của ảnh đế nên cậu ta cũng có một vài mối quan hệ trong giới, đương nhiên biết Hà Tuyền ký hợp đồng đánh cược với công ty, chương trình thực tế này là cơ hội trở mình cuối cùng của ông ta.

Nếu như Diệp Kiểu từ chối, rất có thể Hà Tuyền sẽ lợi dụng tình thế mà tạo một làn sóng rằng Diệp Kiểu vong ơn phụ nghĩa, mặc dù không ảnh hưởng đến Diệp Kiểu nhiều nhưng nói chung là phiền.

Trợ lý đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của Diệp Kiểu, cậu ta nhìn không được mà lo lắng nhìn ông chủ của mình, sau đó lại nghe Diệp Kiểu nói: "Đưa điện thoại cho tôi.”

Nhận điện thoại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ ngoài bóng loáng của điện thoại, trợ lý nhìn thấy biểu cảm vô cùng vi diệu của Diệp Kiểu, sau đó anh ta cụp mắt nhấn một dãy số.

Không đợi trợ lý nghĩ rõ ràng biểu cảm kia có ý gì, đầu dây bên kia vang lên ba tiếng tút rồi có người bắt máy, mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng luồng gió mát trong rừng lướt qua gò má.

Mà giọng nói của Diệp Kiểu cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Lan Lan, tôi không làm phiền giấc ngủ của em chứ?”

"Lan Lan” kia là ai? Tính tò mò của trợ lý nổi lên, âm thầm dỏng tai lên nghe.

Không biết đối phương nói gì mà Diệp Kiểu cười khẽ một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa ý cười làm trợ lý phải tặc lưỡi.

"Ừm… Đúng là có một chuyện.” Giọng của Diệp Kiểu mang theo chút khó xử nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh: "Tôi nhận được lời mời làm khách mời cho một chương trình truyền hình thực tế.”

"Ừ, đúng rồi, đạo diễn kia có ơn tri ngộ với tôi, tôi cũng không thể mặc kệ người ta nhưng ông ta luôn thích dùng một vài… Thủ đoạn khiến người ta khó chịu.”

Diệp Kiểu lặng lẽ nói rõ về cách làm người của đạo diễn kia, sau đó bổ sung: "Trọng tâm của chương trình kia là ngôi sao và người ngoài ngành. Lúc đầu vì đề phòng một số thủ đoạn nhỏ của đối phương mà tôi đã chuẩn bị một người ngoài ngành, kết quả là lúc nãy tôi nhận được tin rằng người kia bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện rồi, trước cuối tháng không thể nào xuống giường được.”

Nói rồi anh ta cười tự giễu: “Cũng thật trùng hợp, chỉ sợ tôi không đi thì rất nhanh trên mạng sẽ xuất hiện hot search "Diệp Kiểu vong ơn phụ nghĩa”.”

Giờ phút này dường như tất cả những mệt nhọc ở phim trường đều bùng lên, trợ lý nhìn vào kính chiếu hậu thấy Diệp Kiểu nhắm lại lại tự đầu vào lưng ghế, nụ cười gượng gạo trên môi và quầng mắt đen lộ ra vẻ yếu đuối khiến người ta mê muội.

Loài người luôn bị mê muội bởi thứ tương phản, chẳng hạn như kẻ mạnh bộc lộ ra sự yếu đuối của mình, hoặc người yếu đuối lộ ra điểm mấu chốt trên người. Bản thân Diệp Kiểu được nhiều người chú ý như thế, mà anh ta luôn tỏ ra mạnh mẽ giống như bất cứ áp lực gì cũng không thể khiến anh ta sụp đổ.